Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: 38: Về Một Nhà
Tình cảnh này cô không có sự lựa chọn nào khác, đành mặc tạm áo của anh.
Nhưng có một điều...cô không có đồ lót!
Nghĩ đến Túc Kỳ đã thấy đỏ cả mặt.
Cô vừa thay xong trang phục, chiếc áo sơ mi của anh cô mặc vào lại trông như chiếc đầm dài đến gần chạm gối, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.
Lục Tần đã thay quần áo, anh có đồ đàng hoàng để mặc còn cô thì không, ngượng đến không có chỗ trốn.
- Cô qua đây.
Anh nhìn về phía cô, Túc Kỳ bước đến gần anh.
Lục Tần nắm tay cô kéo nhẹ để cô ngồi lên đùi mình.
Anh vòng tay ra sau eo cô, ôm cô trong lòng rồi đưa điện thoại ra trước mắt cô:
- Số tài khoản.
Cô hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cầm lấy điện thoại.
Nhan Lục Tần sòng phẳng nhanh gọn thật, vừa xong liền lập tức chi tiền.
Ngón tay thon dài được cắt dũa kỹ càng bấm vào một dãy số rồi đưa điện thoại lại cho anh.
Lục Tần bấm lệnh chuyển tiền rồi đưa cô xem để xác nhận lại.
Cô không nói gì, tiền bạc đã quá rõ ràng, bốn mươi triệu, con số không hề nhỏ, Nhan Lục Tần chi thẳng tay đúng với những gì đã giao ước trước đó.
Đối với anh, con số này chỉ là con số lẻ, chẳng đáng là bao nhiêu.
Anh bỗng ôm chặt lấy cô, ngước mắt nhìn người con gái xinh đẹp đang phải cam chịu bán thân cho anh vì tiền.
- Tôi thấy cô mặc như vậy rất hợp.
Túc Kỳ xấu hổ vội quay sang hướng khác:
- Tôi phải đi giặt quần áo.
Cô vừa định bước xuống sàn để giặt quần áo của mình phơi cho kịp khô thì anh lập tức ôm siết eo cô giữ lại.
- Tôi sẽ nói người làm giặt cho cô.
Dọn đến đây ở đi.
Cô vừa nghe thấy như tiếng sét đánh chưa kịp bịt tai.
Túc Kỳ ngớ người, ánh mắt bối rối nhìn anh:
- Anh bảo tôi dọn đến nhà anh ở sao?
Lục Tần gật đầu, cô lập tức nói tiếp:
- Không được.
Anh nở nụ cười nhẹ:
- Tại sao không?
Câu hỏi của anh là cố tình hỏi khó cô hay anh thật sự không biết.
Còn nguyên do nào khác ngoài việc anh quá nguy hiểm, nếu ở cùng anh thì chẳng phải anh có thể ăn cô bất kỳ lúc nào sao? Cô vừa nghĩ đã thấy sợ, bị anh dày vò đến kiệt sức, mỗi ngày lặp đi lặp lại, làm sao cô chịu nỗi.
Nhưng khoan, Túc Kỳ vừa ngẫm lại, nhiều lần thì có nhiều tiền.
Ánh mắt cô bắt đầu nghĩ suy, dù thật sự không muốn lẫn có chút lo lắng nhưng vì tiền, cô lại cảm thấy hay là mình nên chấp nhận.
Đang suy nghĩ kỹ càng, Lục Tần chốt hạ một câu khiến hai mắt cô sáng lên:
- Nếu dọn về ở cùng tôi, một lần năm mươi triệu.
Con số anh vừa đưa ra khiến tinh thần của cô bừng tỉnh, Túc Kỳ không cần nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu đồng ý trước con số quá hấp dẫn:
- Dọn, tất nhiên tôi sẽ dọn về đây.
Biểu hiện này của cô khiến anh rất hài lòng, xem ra cô ngày càng bị anh trói buộc bên cạnh đến khó thoát.
- Cô đói chưa? Xuống ăn cơm.
Anh nói nên cô mới để ý, bụng đã bắt đầu sôi sùng sục.
Nhưng cô ăn mặc thế này thật không dám xuống nhà dùng cơm, người làm trong thấy họ sẽ nghĩ cô thế nào.
- Tôi…mặc như vậy làm sao tôi xuống được.
Anh trưng ra vẻ bình thản:
- Sao lại không được, có ai nhìn ngoài tôi?
Lời lẽ của anh lúc nào cũng vô sỉ, cô chán đến không muốn nói tới.
- Tóm lại là tôi không xuống.
Anh thấy cô có vẻ như đang giận thì chợt hôn lên má cô:
- Vậy tôi sẽ mang lên đây cho cô ăn.
Sự dịu dàng chu đáo này từ anh khiến cô đứng hình vài giây.
Anh dọn cả bàn thức ăn lên phòng để ăn cùng cô.
Cô ăn ngon lành, dù sao cái gì của cô anh cũng thấy hết rồi, bây giờ e dè ngại ngùng gì nữa chứ, ăn cho no bụng trước đã.
- Lát nữa cô cứ mua quần áo mới, tôi sẽ thanh toán.
Túc Kỳ đang ăn mà xém mắt nghẹn:
- Mua đồ mới để làm gì? Hơn nữa tôi mặc như thế này làm sao ra ngoài mua được?
Đồ ăn ngon trước mắt nên cô chẳng có tâm trí nghĩ nhiều, nãy giờ chỉ lo tập trung ăn thật ngon miệng.
Lục Tần tinh tế cất lời:
- Chẳng lẽ sáng mai cô muốn mặc quần áo của tôi đến công ty? Bây giờ có thể đặt quần áo online không phải sao? Cô cần gì ra ngoài.
Vừa nghe anh nói cô liền thấy hợp lý, không ngờ Nhan Lục Tần chu đáo lại suy nghĩ vẹn toàn đến vậy.
- Tôi hiểu rồi.
Cô chỉ đặt mỗi một bộ váy công sở để sáng mai mặc đi làm.
Anh bảo cô đặt thêm nhưng cô nhất quyết không chịu dù anh nói sẽ thanh toán tất cả đơn hàng.
Túc Kỳ không phải hạng con gái lợi dụng đàn ông có tiền, cô luôn rõ ràng trong các mối liên quan tiền bạc.
Ngày mai sau khi tan làm cô sẽ bảo anh đưa cô về nhà để lấy đồ dọn đến nhà anh ở, vậy nên mua thêm nhiều quần áo là không cần thiết.
Người con gái này khiến anh có cảm giác rất đặc biệt, cô đơn thuần nhưng tinh tế, sòng phẳng, rõ ràng lại không muốn mắc nợ anh điều gì.
Nếu là người khác, có anh thanh toán đơn hàng thì ngại gì không mua thật nhiều, nhưng Túc Kỳ lại dứt khoát không làm như vậy.
Cô chỉ nhận những thứ cô cảm thấy đủ và nên thuộc về mình..
Nhưng có một điều...cô không có đồ lót!
Nghĩ đến Túc Kỳ đã thấy đỏ cả mặt.
Cô vừa thay xong trang phục, chiếc áo sơ mi của anh cô mặc vào lại trông như chiếc đầm dài đến gần chạm gối, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.
Lục Tần đã thay quần áo, anh có đồ đàng hoàng để mặc còn cô thì không, ngượng đến không có chỗ trốn.
- Cô qua đây.
Anh nhìn về phía cô, Túc Kỳ bước đến gần anh.
Lục Tần nắm tay cô kéo nhẹ để cô ngồi lên đùi mình.
Anh vòng tay ra sau eo cô, ôm cô trong lòng rồi đưa điện thoại ra trước mắt cô:
- Số tài khoản.
Cô hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cầm lấy điện thoại.
Nhan Lục Tần sòng phẳng nhanh gọn thật, vừa xong liền lập tức chi tiền.
Ngón tay thon dài được cắt dũa kỹ càng bấm vào một dãy số rồi đưa điện thoại lại cho anh.
Lục Tần bấm lệnh chuyển tiền rồi đưa cô xem để xác nhận lại.
Cô không nói gì, tiền bạc đã quá rõ ràng, bốn mươi triệu, con số không hề nhỏ, Nhan Lục Tần chi thẳng tay đúng với những gì đã giao ước trước đó.
Đối với anh, con số này chỉ là con số lẻ, chẳng đáng là bao nhiêu.
Anh bỗng ôm chặt lấy cô, ngước mắt nhìn người con gái xinh đẹp đang phải cam chịu bán thân cho anh vì tiền.
- Tôi thấy cô mặc như vậy rất hợp.
Túc Kỳ xấu hổ vội quay sang hướng khác:
- Tôi phải đi giặt quần áo.
Cô vừa định bước xuống sàn để giặt quần áo của mình phơi cho kịp khô thì anh lập tức ôm siết eo cô giữ lại.
- Tôi sẽ nói người làm giặt cho cô.
Dọn đến đây ở đi.
Cô vừa nghe thấy như tiếng sét đánh chưa kịp bịt tai.
Túc Kỳ ngớ người, ánh mắt bối rối nhìn anh:
- Anh bảo tôi dọn đến nhà anh ở sao?
Lục Tần gật đầu, cô lập tức nói tiếp:
- Không được.
Anh nở nụ cười nhẹ:
- Tại sao không?
Câu hỏi của anh là cố tình hỏi khó cô hay anh thật sự không biết.
Còn nguyên do nào khác ngoài việc anh quá nguy hiểm, nếu ở cùng anh thì chẳng phải anh có thể ăn cô bất kỳ lúc nào sao? Cô vừa nghĩ đã thấy sợ, bị anh dày vò đến kiệt sức, mỗi ngày lặp đi lặp lại, làm sao cô chịu nỗi.
Nhưng khoan, Túc Kỳ vừa ngẫm lại, nhiều lần thì có nhiều tiền.
Ánh mắt cô bắt đầu nghĩ suy, dù thật sự không muốn lẫn có chút lo lắng nhưng vì tiền, cô lại cảm thấy hay là mình nên chấp nhận.
Đang suy nghĩ kỹ càng, Lục Tần chốt hạ một câu khiến hai mắt cô sáng lên:
- Nếu dọn về ở cùng tôi, một lần năm mươi triệu.
Con số anh vừa đưa ra khiến tinh thần của cô bừng tỉnh, Túc Kỳ không cần nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu đồng ý trước con số quá hấp dẫn:
- Dọn, tất nhiên tôi sẽ dọn về đây.
Biểu hiện này của cô khiến anh rất hài lòng, xem ra cô ngày càng bị anh trói buộc bên cạnh đến khó thoát.
- Cô đói chưa? Xuống ăn cơm.
Anh nói nên cô mới để ý, bụng đã bắt đầu sôi sùng sục.
Nhưng cô ăn mặc thế này thật không dám xuống nhà dùng cơm, người làm trong thấy họ sẽ nghĩ cô thế nào.
- Tôi…mặc như vậy làm sao tôi xuống được.
Anh trưng ra vẻ bình thản:
- Sao lại không được, có ai nhìn ngoài tôi?
Lời lẽ của anh lúc nào cũng vô sỉ, cô chán đến không muốn nói tới.
- Tóm lại là tôi không xuống.
Anh thấy cô có vẻ như đang giận thì chợt hôn lên má cô:
- Vậy tôi sẽ mang lên đây cho cô ăn.
Sự dịu dàng chu đáo này từ anh khiến cô đứng hình vài giây.
Anh dọn cả bàn thức ăn lên phòng để ăn cùng cô.
Cô ăn ngon lành, dù sao cái gì của cô anh cũng thấy hết rồi, bây giờ e dè ngại ngùng gì nữa chứ, ăn cho no bụng trước đã.
- Lát nữa cô cứ mua quần áo mới, tôi sẽ thanh toán.
Túc Kỳ đang ăn mà xém mắt nghẹn:
- Mua đồ mới để làm gì? Hơn nữa tôi mặc như thế này làm sao ra ngoài mua được?
Đồ ăn ngon trước mắt nên cô chẳng có tâm trí nghĩ nhiều, nãy giờ chỉ lo tập trung ăn thật ngon miệng.
Lục Tần tinh tế cất lời:
- Chẳng lẽ sáng mai cô muốn mặc quần áo của tôi đến công ty? Bây giờ có thể đặt quần áo online không phải sao? Cô cần gì ra ngoài.
Vừa nghe anh nói cô liền thấy hợp lý, không ngờ Nhan Lục Tần chu đáo lại suy nghĩ vẹn toàn đến vậy.
- Tôi hiểu rồi.
Cô chỉ đặt mỗi một bộ váy công sở để sáng mai mặc đi làm.
Anh bảo cô đặt thêm nhưng cô nhất quyết không chịu dù anh nói sẽ thanh toán tất cả đơn hàng.
Túc Kỳ không phải hạng con gái lợi dụng đàn ông có tiền, cô luôn rõ ràng trong các mối liên quan tiền bạc.
Ngày mai sau khi tan làm cô sẽ bảo anh đưa cô về nhà để lấy đồ dọn đến nhà anh ở, vậy nên mua thêm nhiều quần áo là không cần thiết.
Người con gái này khiến anh có cảm giác rất đặc biệt, cô đơn thuần nhưng tinh tế, sòng phẳng, rõ ràng lại không muốn mắc nợ anh điều gì.
Nếu là người khác, có anh thanh toán đơn hàng thì ngại gì không mua thật nhiều, nhưng Túc Kỳ lại dứt khoát không làm như vậy.
Cô chỉ nhận những thứ cô cảm thấy đủ và nên thuộc về mình..
Bình luận facebook