• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cưỡng Đoạt Ái Tình: Nhan Tổng, Xin Dừng Lại! (4 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Nguyên do là gì?

Ở viện suốt cô cũng cảm thấy rất bức bối, nhưng cũng không thể làm gì khác. Nào ngờ Nhan Lục Tần đến thăm cô vào buổi tối. Mẹ cô thấy sếp của con gái biết điều biết chuyện như thế thì rất hài lòng. Lẽ ra ban đầu còn tức giận khi con gái bà đã xả thân vì anh mà bị thương đến vậy, nhưng nào ngờ xếp lại quá đẹp trai và hiểu chuyện khiến mẹ cô không tìm ra khe hở để chỉ trích.
Anh mua cho cô vài túi trái cây, có cả nải chuối xanh, Túc Kỳ tròn mắt chỉ tay vào nải chuối to đùng được đặt trên đầu tủ cạnh giường:
- Tổng giám đốc à, anh mua chuối xanh để dằn bụng tôi sao?
Anh không chút biểu cảm nào khác ngoài vẻ mặt lạnh nhạt như chẳng biết vui vẻ là gì:
- Chờ chín rồi ăn.
Mẹ cô ngồi trên giường bên cạnh xem tivi, phòng vip quả thật có khác, rộng rãi, tiện nghi thoải mái chẳng khác gì ở nhà.
Lục Tần ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh, lấy một quả táo đỏ cầm trên tay:
- Ăn táo không?
Cô gật đầu, dáng vẻ nam thần đang ngồi gọt vỏ táo cho nữ trợ lý xinh đẹp, cô cũng không ngờ sếp của mình lại soái ca đến vậy.
Anh thái táo thành từng miếng đều đặn, trong rất khéo léo. Đưa một miếng về phía cô, Túc Kỳ cố sức đưa tay nhận lấy nhưng vì vết thương ở lưng bị đau khi tay cử động nên cô có chút nhăn mặt.
Anh ngồi gần lại, kè sát miếng táo đến môi cô, cô hơi ngượng nhìn anh, đưa tay cầm lấy miếng táo, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cuốn hút kia
- Sao hôm đó cô liều lĩnh vậy?
Túc Kỳ có chút ngạc nhiên vì cuối cùng tên Lục Tần lạnh nhạt này cũng mở lời hỏi được một câu đúng trọng tâm.
- Là vì tôi không thể làm ngơ khi thấy người khác gặp nguy hiểm ngay trước mắt mình.
Anh đặt thêm một miếng táo vào tay cô, giọng nói điềm đạm:
- Cô có biết như vậy rất nguy hiểm. Thậm chí là ảnh hưởng đến tính mạng?
Cô cũng nào còn cách khác:
- Tôi biết, nhưng lúc đó tôi không thể nghĩ ngợi nhiều như vậy khi thấy tổng giám đốc đang gặp nguy hiểm. À, công an đã điều tra ra được danh tính bọn chúng chưa? Tại sao chúng lại muốn làm hại tổng giám đốc chứ?
Sau khi tỉnh lại do sự cố bị thương, Túc Kỳ đã suy rất nhiều về việc bọn người độc ác kia lại đột ngột muốn ra tay với Nhan Lục Tần. Cô không nghĩ xấu cho anh, nhưng liệu bọn chúng có vô cớ mà ra tay chém người bừa bãi khi không có lý do như thế? Sự việc thật phức tạp đến đau đầu, nội tình bên trong là gì, chỉ người trong cuộc mới tỏ tường.
Lục Tần nghe thấy lời nói chân thực lại có phần ngây ngô của một cô gái tốt bụng như cô thì tâm có chút lắng đọng trong vài giây. Nhưng tảng băng cứng nhắt này thì khó bề có ai lay chuyển được.
Anh từ tốn đáp lời:
- Công an vẫn đang tích cực điều tra.
Rõ ràng anh nghe thấy rất rõ câu hỏi của cô về nguyên nhân bọn xấu kia muốn đả thương thậm chí lấy mạng anh. Nhưng Lục Tần tuyệt nhiên lơ đi và không đưa ra câu trả lời.
Dường như chẳng phải anh không biết rõ nguyên do, mà là vì anh không muốn nói ra.
Sự phớ lờ câu hỏi từ anh càng khiến lòng cô không ngừng dấy lên hàng loạt suy nghĩ về vô số nguyên nhân dẫn đến việc chém người ngày hôm đó.
—————————————
Để bù đắp lại chuyện cô đã xả thân vì anh mà bị thương, ngày nào anh cũng đến viện thăm cô. Chưa hết, anh còn mua cho cô toàn đồ bổ đắt tiền để cô nhanh chóng phục hồi sức khoẻ.
Mẹ cô vừa đúc chén tổ yến cho con gái ăn vừa không ngừng khen ngợi sự chu đáo, biết điều từ anh.
- Kể ra sếp của con rất hiểu chuyện và hào phóng. Mỗi ngày đều đặn mang đồ tẩm bổ đến cho con. Vốn dĩ ngay từ đầu biết con vì cậu ta mà bị thương, mẹ còn định mắng cho cậu ta một trận vì để nhân viên của mình ra nông nỗi này. Nào ngờ cậu ta hành xử rất ổn áp.
Cô nở nụ cười, hôm nay Túc Kỳ đỡ đau hơn nhiều nên sắc mặt cô trong tương tắn hẳn ra.
- Tổng giám đốc tuy lạnh lùng, nghiêm nghị nhưng cư xử rất đúng mực và thấu đáo. Lần này xem như con gặp chuyện xui rủi, cũng đã hoá dữ thành lành rồi.
Mẹ cô gật đầu, mỗi ngày bà ấy đều túc trực ở bệnh viện để chăm cô.
Sau mười ngày ở viện, cuối cùng vết thương của cô cũng được cắt chỉ và Túc Kỳ có thể trở về nhà.
Nghe bác sĩ báo được xuất viện mà lòng cô vui như rẩy hội. Cô quả thật đã chán ngáy không khí toàn mùi thuốc và không gian ngột ngạt ở bệnh viện dù phòng cô đang ở là loại phòng vip đặc biệt, đắt tiền nhất trong tất cả các loại phòng.
Vừa trở về căn nhà thân thuộc, cô đã đi ngay vào phòng mà nằm trên chiếc giường êm ái của mình. Vết thương vẫn còn đau nên mọi cử động của cô đều phải hết sức nhẹ nhàng và cẩn trọng.
Cô định nghỉ ngơi thêm vài ngày, chờ đến khi tái khám lần một xong, kết quả vết thương ổn định và hồi phục tốt thì cô sẽ đi làm trở lại.
Chương 7: Lời cảnh báo

Từ năm hai mươi tuổi, Lục Tần đã ra ở riêng tại một căn villa trong khu biệt thự dành cho giới siêu giàu. Tài sản anh sở hữu không phải dựa vào đời trước để lại, mà do chính anh gầy dựng nên.
Anh thành lập tập đoàn cũng vào năm hai mươi tuổi, bằng tài năng và nghị lực, anh đã đạt được thành công nối tiếp thành công, trở thành một Nhan chủ tịch quyền thế như bây giờ.
Căn nhà rộng lớn chỉ có anh và vài ba người giúp việc. Vốn dĩ anh đã trầm tính kiệm lời, lại thêm sống một mình từ lâu nên Lục Tần càng trở nên khép kín ít nói, hầu như về nhà anh sẽ im lặng, cần thiết lắm mới nói đôi ba câu ngắn gọn với người làm.
Cổng biệt thự mở ra, từ bên ngoài, một chiếc xe ôtô chạy vào, anh bình thản bước đến ghế sofa ngồi chờ đợi khi đã nhìn thấy sự xuất hiện của vị khách kia. Dường như Lục Tần đã biết trước nên chẳng chút bất ngờ.
Người bên ngoài bước vào trong, là một người đàn ông cao ráo, khoảng ngoài ba mươi tuổi, gương mặt tuấn tú, có nhiều nét tương đồng với Lục Tần.
Người ăn kẻ ở trong nhà nhìn thấy anh ấy liền cuối đầu:
- Cậu Lục Tuyên mới đến.
Lục Tuyên cúi nhẹ đầu chào mọi người theo lẽ thường rồi bước thẳng đến vị trí Lục Tần đang ngồi.
Vừa yên vị, hai anh em đã nhìn nhau mà đi thẳng vào vấn đề chính. Lục Tuyên cất lời:
- Công an vẫn đang điều tra, tuy nhiên sẽ khá khó khăn để xác định danh tính và lần ra bọn chúng. Nhưng anh và cả tổ trọng án đều chắc chắn chúng là bọn tội phạm trong đường buôn bán chất cấm.
Lục Tần vẫn rất bình thản dù đang phải đối mặt với nguy hiểm cận kề:
- Lần này bọn chúng đã thật sự muốn ra với gia đình chúng ta.
Nghe đến đây, trong lòng Lục Tuyên càng thêm trĩu nặng. Dù từ lâu đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện này, nhưng bây giờ trực tiếp chứng kiếm lại thấy thật khủng khiếp.
- Cũng may là em không sao. Nhưng cũng là nhờ cô thư ký gì đó đã cứu em lần này. Cô ấy quả thật rất can đảm, biết rõ nguy hiểm mà vẫn nguyện lao vào.
Nhan Lục Tuyên là anh trai ruột của Lục Tần trong gia đình có hai anh em trai. Ba của hai người họ (Nhan Lục Tuân) là cảnh sát mang cấp bậc quân hàm đại tá. Lục Tuyên nối nghiệp ba, cũng trở thành một cảnh sát, hiện tại cấp bậc quân hàm đại uý. Cả hai cha con Lục Tuân đều công tác tại tổ trọng án thuộc trụ sở công an lớn nhất An Thập.
Cách đây ba năm, tổ trọng án của đại tá Lục Tuân nhận nhiệm vụ điều tra và triệt phá đường dây buôn bán ma tuý xuyên quốc gia mang tên Hắc Long. Tuy các chiến sĩ cảnh sát đã nỗ lực suốt nhiều năm nhưng vẫn chưa thể triệt phá tận gốc rễ đường dây ma tuý lớn nhất cả nước này. Bởi lẽ bọn chúng hoạt động quá tinh ranh, ma mãnh và vô cùng nhiều mánh khoé, lại chia thành hàng trăm nhánh nhỏ hoạt động, gây ảnh hưởng lớn đến công tác điều tra của các chiến sĩ cảnh sát.
Lục Tần không theo nghiệp ba, anh học ngành công nghệ cơ khí và cả ngành quản trị kinh doanh để thành lập tập đoàn, quản lý một đế chế doanh nghiệp hùng mạnh.
Trong khi đó, Lục Tuân và cậu con trai Lục Tuyên đã theo đuổi vụ án về đường dây dây buôn bán ma tuý suốt nhiều năm vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Những kẻ bị cảnh sát tóm được đều chỉ là đàn em tay chân của trùm cuối, bọn chúng thà nhận hết mọi tội lỗi, nhất quyết không khai, thậm chí nhiều kẻ còn tự sát trong tù để chứng tỏ lòng trung thành với đại ca của chúng.
Tuy vẫn chưa tóm được kẻ đầu xỏ, nhưng hai cha con đại tá Lục Tuân cùng các chiến sĩ đồng đội khác đã thâu tóm được rất nhiều tên tội phạm trong đường dây. Khiến các mắt xích làm ăn của chúng như con bạch tuột bị chặt đứt xúc tua. Tuy có thể mọc lại được nhưng cần nhiều thời gian hồi phục. Bọn chúng phải tốn nhiều công sức, vận dụng đủ mọi cách để gầy dựng lại các đường dây.
Bởi những mâu thuẫn leo thang qua từng nfayf đã ngầm tích tụ trong nhiều năm với tổ trọng án truy cùng đuổi tận chúng. Tên trùm đã điều tra được người đứng đầu tổ trọng án chính là đại tá Nhan Lục Tuân cũng như biết về gia đình của ông. Không thể nuốt nỗi tức giận, cơn thịnh nộ lâu hơn được nữa, chúng đã cho người theo dõi và ám sát hòng đả thương, thậm chí lấy mạng Nhan Lục Tần, người nhà của đại tá Lục Tuân và đại úy Lục Tuyên. Đây được xem như một lời cảnh cáo, đe dọa và cả sự thách thức từ bọn chúng nếu tổ trọng án vẫn tiếp tục theo vụ án về đường dây ma túy đến cùng.
Khổ nỗi thay, dù cảnh sát thừa sức khoanh vùng và đoán ra được đối tượng tình nghi gây ra vụ án hôm đó. Nhưng hiện tại vẫn chưa có bằng chứng để khẳng định là do bọn buôn ma túy gây ra.
Nghĩ đến việc Túc Kỳ xả thân cứu anh, dù lạnh lùng sắc đá đến mức nào thì lòng anh cũng thật sự nể phục, cảm kích cô.
- Cô ấy quả thật rất dũng cảm. Em nợ cô ấy lần này.
Lục Tuyên nhìn cậu em trai, môi nở nụ cười nửa thật nửa đùa đầy ẩn ý:
- Để anh xem em trả món nợ này thế nào.
Chương 8: Đây là cách đều đáp?

Sau gần ba tuần nghỉ phép do tai nạn bất ngờ ập đến, cuối cùng Túc Kỳ cũng đã có đủ sức khỏe để trở lại công ty làm việc. Kể ra công việc thư ký cũng nguy hiểm đến đổ máu, chẳng kém gì công việc vệ sĩ. Nhưng dẫu sao cũng là do cô tự nguyện đâm đầu vào tình thế nguy cấp thì nào dám trách được ai.
Như thường lệ, cô rạng rỡ bước vào phòng làm việc. Chuyện cô bị thương do bảo vệ chủ tịch khỏi nhát chém của kẻ gian đã được lan truyền trên các mặt báo. Khắp công ty ai cũng đều biết và bàn luận rôm rả.
Khi cô nằm viện những người đồng nghiệp cũng đến thăm cô khá đông đúc. Vậy nên khi thấy cô tươi tắn đi làm trở lại họ cũng vui lây, tuy nhiên cũng vì có chút tò mò về chuyện đã xảy ra, họ muốn được nghe chính chủ kể lại sự việc, sẽ chân thật và kịch tính hơn khi đọc qua báo gấp nhiều lần.
Vừa thấy cô ngồi vào chỗ, các nữ đồng nghiệp cùng phòng lập tức đi đến, đa số là những nữ nhân viên thích "bà tám" và ưa tò mò.
- Cô đã khỏe hẳn chưa?
- Hôm nay trợ lý Ngọc xinh đẹp cuối cùng cũng trở lại làm việc.
- Túc Kỳ à, chuyện cô bị thương vì bảo vệ Nhan tổng rốt cuộc là thế nào vậy?
- Cô can đảm thật, lần này tổng giám đốc hẳn sẽ rất ưu ái cô.
- Mỹ nhân xả thân vì anh hùng sao? Nhan tổng hẳn sẽ rất biết ơn cô đấy.
Nghe mấy lời hóng thớt chuyện của các đồng nghiệp mà cô chỉ biết nở nụ cười trừ.
Chưa kịp bắt tay vào công việc thì một nhân viên giao hàng đã vào tận cửa phòng làm việc mà dõng dạc nói:
- Cho hỏi ở đây có ai là cô Ngọc Túc Kỳ không ạ?
Cô có chút bất ngờ, vội đứng dậy:
- Tôi là Túc Kỳ.
Người nhân viên nở nụ cười, mang vào cho cô một ly nước ép hoa quả và cả bữa ăn sáng hoành tráng được gói kỹ trong các túi giấy.
- Đây là thức ăn Nhan tổng đặt cho cô. Chúc cô ăn ngon miệng.
Xong nhiệm vụ người nhân viên rời đi, trong khi cô vẫn còn đứng ngây người vì quá ngạc nhiên. Tên Nhan Lục Tần chơi trội như vậy luôn sao? Cô chẳng hiểu anh đang nghĩ gì nữa.
Y như rằng, nhân viên giao hàng vừa đi thì những nhân viên trong phòng liên ồ lên rần rần:
- Là thức ăn của tổng giám đốc mua cho Túc Kỳ luôn à?
- Ôi trời tôi thật ganh tị quá đi mất.
- Tôi cũng muốn ăn thử. Đồ Nhan Tổng mua cho chắc là ngon lắm đây.
- Không lẽ Nhan tổng đang muốn tán tỉnh Túc Kỳ sao?
Những lời lẽ cảm thán, hóng chuyện liên tục chồng chéo nhau. Cô thật bó tay, Túc Kỳ chỉ muốn bình yên đi làm, nào tưởng tượng ra có ngày trở thành tâm điểm chú ý theo hình thức này chứ.
Cô đặt túi thức ăn và nước uống sang một bên, phần vì ngại nên không dám dùng ngay. Hơn nữa cô đã ăn sáng ở nhà mới đến công ty nên bụng không đói. Hy vọng Nhan Lục Tần chỉ nổi hứng chu đáo hôm nay là đủ rồi, cô không mong ưu ái thêm nữa đâu, ngượng chết đi được.
Nhưng sự hy vọng của Túc Kỳ nhanh chóng bị dập tắt khi đến giờ nghỉ trưa của công ty.
Hầu hết nhân viên trong phòng đều ra ngoài dùng bữa, cô vừa định mở mấy túi đồ ăn lúc sáng Nhan Lục Tần mua ăn nốt cho xong, dù sao cô cũng không thể phí của, lại thêm tính hay tiết kiệm nên không muốn lãng phí.
Nào ngờ chưa kịp bày thức ăn ra đã phải hoảng hồn khi nhìn thấy dáng vẻ nam thần "nguy hiểm" kia đang bước thẳng vào trong phòng làm việc cô đang ngồi.
Anh tiến thẳng đến bàn cô, lúc này trong phòng vẫn còn lại một số nhân viên, anh đang muốn khiến cô xấu hổ đến độn thổ mới vừa lòng anh sao?
Nhan Lục Tần đứng ngay sát bàn cô, anh khẽ cúi đầu nhìn người con gái xinh đẹp đang lẩn tránh ánh mắt của anh.
- Đi ăn trưa.
Cô nén sự xấu hổ khi những tiếng xầm xì xung quanh đang vây lấy mình:
- Ôi trời, tổng giám đốc đang mời Túc Kỳ đi ăn trưa sao?
- Vậy là đang tán tỉnh à? Hay họ hẹn hò luôn rồi?
- Trời ạ, sao tôi ganh tị với cô ấy quá đi mất.
-...
Cô vẫn im lặng vì đang ngượng đến mức mặt xém đỏ như quả cà chua.
Lục Tần lại chẳng hề tinh ý, anh cứ như khúc gõ mà nhấn mạnh lại câu nói vừa rồi:
- Cô, đi ăn trưa cùng tôi. Nhanh lên.
Túc Kỳ đứng dậy, nói nhỏ đủ để hai người nghe thấy:
- Tổng giám đốc à, tôi thấy như vậy không ổn.
Anh quay lưng, buông một chữ không thể ngắn gọn hơn.
- Nhanh.
Cô bất lực, đành bỏ lại phía sau sự tò mò, hóng chuyện của đồng nghiệp mà đi theo anh.
Đến nhà hàng cạnh công ty, anh còn chọn bàn dành cho cặp đôi, tên này điên thật rồi, ai ngờ anh lại muốn đền ơn cô theo cách khiến cô thấy ngượng không còn chỗ trốn.
Vì nhà hàng này ngay sát công ty nên giờ nghỉ trưa có rất nhiều nhân viên ghé sang đây dùng bữa. Lần này không chỉ mỗi phòng làm việc của cô biết mà e rằng cả công ty sẽ tưởng lầm rồi đồn ầm lên. Tên Nhan Lục Tần chết bầm, anh hại đời cô thật rồi!
Chương 9: Đương không gây chuyện?

Người phục vụ đưa menu, anh cẩn trọng hỏi ý kiến của cô, người khác nhìn vào còn nghĩ anh đang "cưng chiều người yêu".
- Cô muốn ăn gì?
Lần đầu tiên đi ăn với anh, lại thêm sự nhìn ngó của biết bao ánh mắt trong công ty, anh không nhận ra rằng cô đang ngại, quả đúng là chẳng hiểu tâm lý phụ nữ.
- Tôi ăn gì cũng được.
Cô đáp lại anh bằng một câu nói phổ biến khiến cánh mày râu đau đầu từ hội chị em mỗi khi hỏi "Em muốn ăn gì?" thì đối phương lại đáp "Em ăn gì cũng được".
Nhưng với Nhan Lục Tần thì không hề có sự mềm mỏng để hỏi tiếp. Vốn dĩ anh muốn dùng cách mời cô đi dùng bữa hay mua thức ăn sáng cho cô là vì đền đáp ơn cô đã cứu mình. Ngoài ra, anh không hề dành bất kỳ tình cảm cho cô.
Lục Tần đóng menu, lạnh giọng nói với nhân viên:
- Lấy những món đắt nhất của nhà hàng.
Người nhân viên há hốc mồm rồi giữ điềm tĩnh mà trở vào trong báo lại với bộ phận bếp núc.
Túc Kỳ vẫn chưa hết ngạc nhiên, cô đưa mắt nhìn anh:
- Nhan tổng à, gọi như vậy không phải quá nhiều rồi sao? Sẽ rất phí phạm.
Anh khoa trương đến mức cô không thể ngờ tới, nếu biết trước anh đi nước cờ này thì lúc nãy cô đã chọn đại một món nào đó cho xong.
- Cô không biết ăn gì thì tôi gọi hết ra. Có gì không thỏa đáng à?
Anh còn bày ra vẻ mặt bình thản dửng dưng đó mà hỏi ngược lại cô. Túc Kỳ chỉ đành im lặng mà bó tay. Thôi kệ, tiền là của anh, anh muốn tốn nhiều thì cô cũng chẳng việc gì phải xót dùm, cô sẽ ăn thật no, thật căng bụng cho sướng thân. Dẫu sao cả công ty cũng đã thấy, bây giờ chuyện họ nghĩ gì, sẽ đồn những gì hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Suy nghĩ nhiều chỉ thêm mệt đầu, mau già, xấu mình thôi.
Cô ăn ngon lành, tâm hồn ăn uống như cô thì chỉ cần nhìn thấy thức ăn bày ra trước mặt sẽ lập tức dẹp bỏ hết sự ngượng ngùng mà hết mình thưởng thức. Hơn nữa, đồ ăn ở nhà hàng này thật sự rất ngon, không ăn thật đã thì phí của đời.
Trông cô ăn ngon lành như vậy anh lại cảm thấy cô gái này thật sự ngây ngô và có đôi nét đáng yêu.
Lục Tần gắp thức ăn vào bát cô, Túc Kỳ hơi khựng lại nhưng rồi cũng cám ơn anh và tiếp tục ăn. Trong khi ánh mắt của các đồng nghiệp vẫn đang dán chặt về phía anh và cô, những lời đồn đại về thông tin cả hai đang hẹn hò ắt hẳn sẽ dấy lên trong thời gian ngắn.
----------------------------------
Cặm cụi làm việc, chợt cô nghĩ đến nguyên do ngay từ đầu khiến cô nhất định phải trở thành trợ lý của Nhan Lục Tần. Chuyện nội gián vì mục đích đánh cắp các hồ sơ mật về dự án chế tạo cơ khí của Gwen.
Thật tâm cô không muốn làm việc vi phạm đạo đức này, nhưng vì số nợ của mẹ, ngoài ra còn có một nguyên do quan trọng khác...
Đang quẩn quanh với dòng suy nghĩ rối ren, chợt một sấp tài liệu được đặt mạnh lên bàn khiến không chỉ cô mà những đồng nghiệp cùng phòng cũng phải giật cả mình.
- Ngọc Túc Kỳ, trong hôm nay cô phải nhập hết sấp tài liệu này vào máy tính.
Cô kinh ngạc ngước nhìn nữ quản lý vô cớ đang đứng nghênh mặt giương giương tự đắc.
Túc Kỳ chẳng rõ bản thân đã làm gì chọc tức đến cô ta mà ả lại vô lý giao cho cô nhiều việc thế này. Đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn ba giờ chiều, năm giờ ba mươi sẽ tan làm, chỉ còn hơn hai tiếng để nhập hết đóng tài liệu dày hơn nửa lóng tay kia vào máy, điên thật, dù cô có mọc thêm ba đầu sáu tay cũng không làm kịp.
Nữ quản lý này rõ là đang muốn kiếm chuyện với cô.
Chưa kể đến việc cô ta phân công nhiệm vụ không đúng đối tượng, việc nhập tài liệu vào máy vốn dĩ không thuộc trách nhiệm của cô.
- Quản lý à, nhiều tài liệu như vậy làm sao tôi có thể nhập kịp trong hôm nay?
Cô ta trợn mắt, vẻ mặt khinh người, cậy quyền ra oai:
- Đó là việc của cô. Nếu không làm xong trong hôm nay thì cô liệu mà viết đơn rồi nộp cho giám đốc nhân sự.
Nói rồi cô ta bỏ đi, đột nhiên giao cho cô cả đóng tài liệu rồi còn bảo không làm xong trong hôm nay thì viết đơn thôi việc nộp cho giám đốc nhân sự. Rốt cuộc câu nói của cô ta còn có hàm ý nào khác? Túc Kỳ nhận thấy có điều gì đó lấn cấn chứ chẳng thể đột nhiên cô lại bị người khác kiếm chuyện thế này.
Không muốn cự cãi để rồi người thiệt thòi cũng là cô thôi. Túc Kỳ cố gắng tranh thủ thời gian nhập mớ tài liệu ả quản lý giao vào máy tính.
Tuy khả năng đánh máy của cô rất nhanh nhưng với số tài liệu quá nhiều thế này thì dù mất ba ngày để nhập hết vào máy là còn ít, nói chi đến việc phải hoàn thành trong hôm nay, đúng là ức hiếp người quá đáng.
Đồng nghiệp đã ra về, cô vẫn miệt mài ngồi lại làm việc, ai nhìn vào cũng biết cô đang bị cấp trên chèn ép, nhưng vì thấp cổ bé họng lại sợ ảnh hưởng đến công việc nên chẳng ai dám lên tiếng bênh vực cô cả. Túc Kỳ quả thật xui xẻo, muốn an phận làm việc cũng không xong.
Chương 10: Miễn việc cho cô

Gần bảy giờ tối, cô đã quá mệt mỏi, thôi không làm ở công ty nữa, nãy giờ cô thấy mình ngốc thật, sao không mang việc về nhà làm, rồi sao lưu lại tệp tin và đưa vài hệ thống wed quản lý tài liệu của công ty là xong chuyện.
Cô tắt máy tính, thu dọn đồ đạc cho vào túi xách rồi nhanh chóng rời văn phòng trở về nhà.
Bước vào thang máy, cô bấm chọn tầng trệt, thang máy di chuyển rồi mở cửa ra. Vừa bước ra ngoài, cô có chút giật mình khi thang máy bên cạnh cũng có người bước ra cùng lúc với mình.
- Là...là tổng giám đốc sao?
Túc Kỳ vội cúi đầu chào anh, Lục Tần có chút bất ngờ khi thấy hôm nay cô ở lại làm muộn thế này.
Trông dáng vẻ đang ôm xấp tài liệu của cô, anh nhận thấy có điều gì đó không ổn.
- Sao ở lại tối vậy?
Phong cách nói chuyện chẳng đầu chẳng đuôi, chủ ngữ vị ngữ cũng không dùng đến thế này thì đích thị chỉ có Nhan Lục Tần.
Cô nở nụ cười, thật tình đáp:
- À, quản lý bảo hôm nay tôi phải nhập cho xong đống tài liệu này vào máy tính. Nhưng nhiều quá nên tôi mang về nhà làm tiếp.
Cô đưa mắt quan sát thái độ của anh, trông anh lạnh lùng uy nghiêm thế này, cô chợt lo lắng:
- Tôi...tôi nói sai gì sao? Tổng giám đốc cho tôi xin lỗi. Không phải tôi lười mà vì tôi làm không kịp, tôi sẽ cố gắng tranh thủ hoàn thành trong khuya nay.
Trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của cô, Lục Tần nghiêm túc cất lời:
- Cô không phải làm.
Câu nói của anh khiến cô khó hiểu, tên này nói rõ ràng một lần sẽ bị lẹo lưỡi hay sao mà luôn phải tạo cho người khác sự thắc mắc.
- Ý của tổng giám đốc là sao? Chẳng lẽ...tổng giám đốc muốn đuổi việc tôi sao?
Anh im lặng bước về phía cô, Túc Kỳ hoảng sợ vội đi thụt lùi về sau, đến khi lưng chạm vào bức tường thì dừng hẳn.
Ánh mắt cô hoang mang nhìn anh, giọng nói ngập ngừng:
- Tổng giám đốc, anh...anh muốn gì đây?
Lục Tần đưa tay cầm lấy xấp tài liệu đang được cô ôm trong lòng. Túc Kỳ hoang mang chưa rõ mục đích hành động của anh, cô vội ghì chặt tay giữ lấy xấp tài liệu.
- Bỏ ra. Cô không cần làm việc này. Đây là lệnh của tôi.
Túc Kỳ nghe vậy thì nới lỏng tay, anh cầm lấy mớ tài liệu rồi quay lưng rời đi. Cô vội bước theo anh:
- Tôi không cần làm thật sao? Tổng giám đốc sẽ không đuổi việc tôi đúng chứ?
Cô gái ngốc này khiến anh không biết nên bực thầm hay cười thầm trong bụng đây. Lục Tần vẫn bước đi chẳng hề nhìn cô mà đáp lời:
- Cô không cần làm. Cũng không bị đuổi việc.
Nghe đến đây cô thấy nhẹ nhõm cả người. Nhưng Túc Kỳ rất thắc mắc anh sẽ làm gì với sấp tài liệu kia, dù vậy cô vẫn không dám mở lời hỏi thẳng, nhìn mặt anh lúc nào cũng căng như dây đàn khiến cô cảm thấy nên giữ khoảng cách với anh càng xa càng tốt.
----------------------------------
Sáng hôm sau,
Cô tràn đầy năng lượng làm việc như mọi ngày, vừa mở máy lên xử lý số liệu được một lúc thì giọng nói chua ngoa của nữ quản lý đanh đá đã vang lên, cô ta đập mạnh tay xuống bàn tỏ ý đang rất phẫn nộ:
- Ngọc Túc Kỳ, tại sao tôi kiểm tra trên hệ thống thấy tài liệu vẫn chưa được tải lên. Cô đang giỡn mặt với tôi à?
Tất cả nhân viên trong phòng lúc này đều hướng mắt nhìn về phía bàn làm việc của cô.
Túc Kỳ có chút bối rối, hôm qua được anh miễn việc cho nên cô vui quá mà chẳng suy nghĩ sâu xa. Cô cứ nghĩ anh sẽ nói với quản lý về việc chính anh là người bảo cô không cần làm công việc đó.
Nhưng nếu bây giờ cô nói do chính Nhan tổng miễn việc cho cô thì e rằng mọi người sẽ nghĩ cô bịa chuyện hoặc dựa hơi tổng giám đốc.
Đến nước này, Túc Kỳ cũng không muốn nhịn thêm nữa, là cô ta sai trước, cô cũng không phải hạng người dễ bị ức hiếp.
- Vì tôi thấy việc quản lý giao cho tôi không thỏa đáng nên tôi đã không làm.
Lời nói thẳng thắn, dứt khoát mà cô vừa nói ra khiến ả quản lý như tức điên lên. Cô ta càng thêm ác cảm với cô vì nghĩ rằng cô đang muốn làm bẻ mặt cô ta.
Túc Kỳ là cô gái thấu đáo, trước khi làm việc gì luôn suy nghĩ kỹ càng, cô thừa biết làm vậy sẽ khiến cô ta thêm ghét cô. Nhưng cô không nhịn nổi sự chèn ép vô lý này nữa.
- Ngọc Túc Kỳ, cô dám ăn nói như vậy với cấp trên à? Cô có tin tôi...
Vừa lúc cô ta có điện thoại gọi tới, cô ta bắt máy, đầu dây bên kia là giọng nói khẩn trương của một nữ nhân viên khác:
- Quản lý Lê, Nhan tổng cho gọi chị đến văn phòng tổng giám đốc có việc quan trọng.
Cô ta vừa nghe cuộc gọi xong liền linh cảm thấy điều chẳng lành sắp xảy đến với bản thân, dù chưa hẳn đoán ra được nguyên do anh cho gọi cô ta.
Dù vậy bản chất nghênh ngang của ả quản lý vẫn không chút giảm nhiệt. Cô ta lườm mắt nhìn cô, gằn giọng:
- Chờ tôi giải quyết xong việc sẽ xử lý cô.
Khi cô ta vừa rời đi, những tiếng xầm xì to nhỏ của các nhân viên cùng phòng vang lên. Bọn họ bàn tán xung quanh việc cô đang bị quản lý Lê chèn ép vì cô ta có ác cảm với cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom