Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: 49: Níu Giữ Sai Cách
Túc Kỳ nghe đầu đuôi câu chuyện thì không khỏi chạnh lòng.
Ba anh là một cảnh sát, nhưng mẹ anh lại ngoại tình mà chẳng hề nghĩ đến sỉ diện của chồng.
Lúc đó anh lại còn rất nhỏ, thật xót xa.
Cô nào nghĩ trong tuổi thơ Lục Tần phải chịu nỗi đau lớn như vậy.
Thảo nào anh lạnh lùng và không tin vào phụ nữ, có lẽ anh sợ gặp phải người thứ hai như mẹ của mình.
Nỗi ám ảnh khiến anh muốn tránh xa hôn nhân, không tin vào tình yêu.
Tiếng còi xe vang lên, dì Ái chạy ra mở cổng, xe lăn bánh vào sân villa rồi chạy một mạch đến gara.
Một lúc sau, anh từ cửa đi vào nhà, Túc Kỳ nhanh chóng bước đến gần anh:
- Lục Tần, anh về rồi.
Anh vòng tay ra sau eo cô, kéo sát cô vào người, tay còn lại anh đưa một túi giấy lên trước mắt cô:
- Tôi có mua loại bánh ngọt mà cô thích.
Chợt lòng cô cảm thấy rất hạnh phúc, trong thoáng chốc cô ngây người nhìn vào mắt anh, Lục Tần thấy cô im lặng liền nói:
- Cô không thích sao?
Túc Kỳ vội đáp:
- Tôi thích mà.
Cô khẽ nhón chân, hôn nhẹ lên má anh:
- Cám ơn anh.
Lục Tần có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.
Anh nở nụ cười, khẽ nghiêng mặt:
- Còn bên đây nữa.
Quả là Lục Tần cơ hội, cô chỉ biết thầm bó tay, dịu dàng hôn anh thêm một cái.
Tuy thời gian cô ở cạnh anh không lâu, nhưng Túc Kỳ nhận ra bên trong sự lạnh lùng, nghiêm nghị của anh là một Lục Tần rất ấm áp, vì tổn thương trong quá khứ đã khiến anh không tin vào tình yêu, anh muốn tránh xa phụ nữ vì sợ rằng sẽ phải chịu nỗi đau giống ba của mình, và trên hết, là cảm giác bị người mình yêu thương quay lưng bỏ rơi chẳng chút lưu luyến.
——————————————
Tiếng xả nước vang lên đều đặn, hương thơm xà phòng lan toả khắp không gian phòng tắm.
Túc Kỳ gội rửa mồ hôi trên cơ thể sau một ngày dài làm việc, cảm giác vô cùng thoải mái.
Cô thấm khô cơ thể, chợt nhận ra mình quên mang quần áo vào để thay.
Quấn chiếc khăn tắm lớn che chắn cơ thể, cô hé cửa phòng tắm, nhìn về phía anh đang ngồi ở ghế sofa.
- Lục Tần, tôi quên mang quần áo vào rồi, phiền anh lấy giúp tôi.
Anh đứng dậy bước về phía cô, kề sát mặt đối diện Túc Kỳ đang đứng nép người sau cánh cửa, chỉ để lộ gương mặt xinh đẹp.
- Sao cô không ra lấy, dù sao tôi cũng thấy hết của cô rồi.
Cô vừa nghe đã muốn cắn cho anh mấy phát, cái tên vô sỉ không nên nết này, chỉ trêu cô là giỏi.
Túc Kỳ đưa tay đánh nhẹ vào vai anh:
- Đồ biến thái.
Anh nở nụ cười nhẹ, quay người đi đến tủ quần áo lấy đồ cho cô.
Túc Kỳ cầm lấy chiếc đầm từ tay anh.
Đến khi cô đóng cửa phòng tắm, xoa chiếc đầm theo đúng form để chuẩn bị mặc vào thì có chút ngại ngùng.
Chẳng rõ tên Lục Tần chỉ lấy đại hay là cố ý, chiếc đầm ngủ lụa màu đen hai dây dài trên gối, lại hở lưng.
Trước đây khi còn ở nhà với mẹ, mỗi khi đi ngủ cô sẽ thay những dạng đầm như này để thoải mái nhất khi ngủ.
Nhưng từ khi ở cùng anh, lại chung phòng, cô lại e ngại mặc đồ hở trước mặt anh, Túc Kỳ sợ rằng Lục Tần nhìn thấy lại muốn "ăn" cô cũng nên.
Nhưng bây giờ đã lỡ, không lẽ bảo anh lấy đồ khác, cô cảm thấy làm vậy thật rắc rối lu bu.
Thôi có gì mặc nấy, Túc Kỳ nhanh chóng thay đồ rồi bước ra, cô cầm theo chiếc khăn để thấm nước trên tóc.
Chiếc đầm ngủ đen càng khiến làn da trắng thêm phần nổi bật, đôi chân dài miên man lại trắng nõn nà.
Lưng ong mịn màng trắng sáng trong vô cùng quyến rũ.
Lục Tần vừa nhìn thấy thì y như rằng là mèo thấy mỡ.
Cô vừa ngồi xuống giường, anh đã chạm tay vào vai cô, còn hôn lên cổ Túc Kỳ, nụ hôn vào cổ vốn dĩ mang ý nghĩa "anh muốn em".
Cô liền hiểu ý Lục Tần, vội quay người lại nhìn anh:
- Hôm nay không phải ngày an toàn của tôi, không được.
Cô vừa định đứng dậy thì anh đã nắm tay cô giữ lại:
- Tôi đã nói, nếu cô sinh, tôi sẽ nuôi.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, xem ra anh không phải nói đùa, nhưng chuyện này cô hoàn toàn không thể chấp thuận.
- Tôi không muốn.
Mấy ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều về việc muốn giữ cô bên cạnh dài lâu.
Anh từng nghe nói, con cái là mối gắn kết giữa hai vợ chồng.
Tuy anh và cô không phải vợ chồng, nhưng anh nghĩ nếu cả hai tồn tại sự liên kết thì anh có thể ràng buộc cô bên cạnh.
- Sinh con cho tôi, tôi sẽ giúp cô trả hết số nợ còn lại ngay ngày mai.
Túc Kỳ cố rút tay lại, anh khiến bất ngờ đến bị sốc:
- Anh điên rồi sao Nhan Lục Tần, anh không nhớ giữa chúng ta là mối quan hệ gì à? Đột nhiên đòi có con, anh tự đi mà đẻ.
Cô đang cảm thấy anh xem mình như một trò đùa, hết thỏa mãn rồi lại muốn cô sinh con cho anh.
Với anh cô chỉ đáng để như vậy thôi sao?
Túc Kỳ đã hoàn toàn hiểu sai những gì anh đang nghĩ trong lòng.
Cô nghĩ lệch hướng nguyên do điều anh muốn làm.
Cảm giác thất vọng lẫn đau lòng hiệu hữu trong mắt cô.
Lục Tần chẳng hay biết cô đã nghĩ theo hướng trái ngược với anh.
Anh nào nhận ra bản thân mình đang níu giữ sai cách.
- Tôi muốn có con với cô..
Ba anh là một cảnh sát, nhưng mẹ anh lại ngoại tình mà chẳng hề nghĩ đến sỉ diện của chồng.
Lúc đó anh lại còn rất nhỏ, thật xót xa.
Cô nào nghĩ trong tuổi thơ Lục Tần phải chịu nỗi đau lớn như vậy.
Thảo nào anh lạnh lùng và không tin vào phụ nữ, có lẽ anh sợ gặp phải người thứ hai như mẹ của mình.
Nỗi ám ảnh khiến anh muốn tránh xa hôn nhân, không tin vào tình yêu.
Tiếng còi xe vang lên, dì Ái chạy ra mở cổng, xe lăn bánh vào sân villa rồi chạy một mạch đến gara.
Một lúc sau, anh từ cửa đi vào nhà, Túc Kỳ nhanh chóng bước đến gần anh:
- Lục Tần, anh về rồi.
Anh vòng tay ra sau eo cô, kéo sát cô vào người, tay còn lại anh đưa một túi giấy lên trước mắt cô:
- Tôi có mua loại bánh ngọt mà cô thích.
Chợt lòng cô cảm thấy rất hạnh phúc, trong thoáng chốc cô ngây người nhìn vào mắt anh, Lục Tần thấy cô im lặng liền nói:
- Cô không thích sao?
Túc Kỳ vội đáp:
- Tôi thích mà.
Cô khẽ nhón chân, hôn nhẹ lên má anh:
- Cám ơn anh.
Lục Tần có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.
Anh nở nụ cười, khẽ nghiêng mặt:
- Còn bên đây nữa.
Quả là Lục Tần cơ hội, cô chỉ biết thầm bó tay, dịu dàng hôn anh thêm một cái.
Tuy thời gian cô ở cạnh anh không lâu, nhưng Túc Kỳ nhận ra bên trong sự lạnh lùng, nghiêm nghị của anh là một Lục Tần rất ấm áp, vì tổn thương trong quá khứ đã khiến anh không tin vào tình yêu, anh muốn tránh xa phụ nữ vì sợ rằng sẽ phải chịu nỗi đau giống ba của mình, và trên hết, là cảm giác bị người mình yêu thương quay lưng bỏ rơi chẳng chút lưu luyến.
——————————————
Tiếng xả nước vang lên đều đặn, hương thơm xà phòng lan toả khắp không gian phòng tắm.
Túc Kỳ gội rửa mồ hôi trên cơ thể sau một ngày dài làm việc, cảm giác vô cùng thoải mái.
Cô thấm khô cơ thể, chợt nhận ra mình quên mang quần áo vào để thay.
Quấn chiếc khăn tắm lớn che chắn cơ thể, cô hé cửa phòng tắm, nhìn về phía anh đang ngồi ở ghế sofa.
- Lục Tần, tôi quên mang quần áo vào rồi, phiền anh lấy giúp tôi.
Anh đứng dậy bước về phía cô, kề sát mặt đối diện Túc Kỳ đang đứng nép người sau cánh cửa, chỉ để lộ gương mặt xinh đẹp.
- Sao cô không ra lấy, dù sao tôi cũng thấy hết của cô rồi.
Cô vừa nghe đã muốn cắn cho anh mấy phát, cái tên vô sỉ không nên nết này, chỉ trêu cô là giỏi.
Túc Kỳ đưa tay đánh nhẹ vào vai anh:
- Đồ biến thái.
Anh nở nụ cười nhẹ, quay người đi đến tủ quần áo lấy đồ cho cô.
Túc Kỳ cầm lấy chiếc đầm từ tay anh.
Đến khi cô đóng cửa phòng tắm, xoa chiếc đầm theo đúng form để chuẩn bị mặc vào thì có chút ngại ngùng.
Chẳng rõ tên Lục Tần chỉ lấy đại hay là cố ý, chiếc đầm ngủ lụa màu đen hai dây dài trên gối, lại hở lưng.
Trước đây khi còn ở nhà với mẹ, mỗi khi đi ngủ cô sẽ thay những dạng đầm như này để thoải mái nhất khi ngủ.
Nhưng từ khi ở cùng anh, lại chung phòng, cô lại e ngại mặc đồ hở trước mặt anh, Túc Kỳ sợ rằng Lục Tần nhìn thấy lại muốn "ăn" cô cũng nên.
Nhưng bây giờ đã lỡ, không lẽ bảo anh lấy đồ khác, cô cảm thấy làm vậy thật rắc rối lu bu.
Thôi có gì mặc nấy, Túc Kỳ nhanh chóng thay đồ rồi bước ra, cô cầm theo chiếc khăn để thấm nước trên tóc.
Chiếc đầm ngủ đen càng khiến làn da trắng thêm phần nổi bật, đôi chân dài miên man lại trắng nõn nà.
Lưng ong mịn màng trắng sáng trong vô cùng quyến rũ.
Lục Tần vừa nhìn thấy thì y như rằng là mèo thấy mỡ.
Cô vừa ngồi xuống giường, anh đã chạm tay vào vai cô, còn hôn lên cổ Túc Kỳ, nụ hôn vào cổ vốn dĩ mang ý nghĩa "anh muốn em".
Cô liền hiểu ý Lục Tần, vội quay người lại nhìn anh:
- Hôm nay không phải ngày an toàn của tôi, không được.
Cô vừa định đứng dậy thì anh đã nắm tay cô giữ lại:
- Tôi đã nói, nếu cô sinh, tôi sẽ nuôi.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, xem ra anh không phải nói đùa, nhưng chuyện này cô hoàn toàn không thể chấp thuận.
- Tôi không muốn.
Mấy ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều về việc muốn giữ cô bên cạnh dài lâu.
Anh từng nghe nói, con cái là mối gắn kết giữa hai vợ chồng.
Tuy anh và cô không phải vợ chồng, nhưng anh nghĩ nếu cả hai tồn tại sự liên kết thì anh có thể ràng buộc cô bên cạnh.
- Sinh con cho tôi, tôi sẽ giúp cô trả hết số nợ còn lại ngay ngày mai.
Túc Kỳ cố rút tay lại, anh khiến bất ngờ đến bị sốc:
- Anh điên rồi sao Nhan Lục Tần, anh không nhớ giữa chúng ta là mối quan hệ gì à? Đột nhiên đòi có con, anh tự đi mà đẻ.
Cô đang cảm thấy anh xem mình như một trò đùa, hết thỏa mãn rồi lại muốn cô sinh con cho anh.
Với anh cô chỉ đáng để như vậy thôi sao?
Túc Kỳ đã hoàn toàn hiểu sai những gì anh đang nghĩ trong lòng.
Cô nghĩ lệch hướng nguyên do điều anh muốn làm.
Cảm giác thất vọng lẫn đau lòng hiệu hữu trong mắt cô.
Lục Tần chẳng hay biết cô đã nghĩ theo hướng trái ngược với anh.
Anh nào nhận ra bản thân mình đang níu giữ sai cách.
- Tôi muốn có con với cô..
Bình luận facebook