Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: 60: Lục Tần Thiếu Gia Tôi Là Lĩnh Hạ!
Ngay trong buổi tối đến nhà cô nói rõ chuyện ảnh chụp, Lục Tần đã lái xe về Nhan gia.
Anh nói với Nhan lão gia về chuyện tình cảm giữa anh và Túc Kỳ, mong muốn ngày mai ông ấy đến gặp mẹ của cô để bàn về chuyện hôn sự.
Nhan lão gia rất bất ngờ khi Lục Tần xưa nay chưa từng đề cập với ông ấy chuyện có bạn gái.
Nào ngờ bây giờ đùng một phát lại đi thẳng đến chuyện kết hôn, còn là ngay ngày mai đến gặp nhà gái, anh khiến ba mình sốc đến đứng hình.
Dù quá đỗi bất ngờ và hoang mang, nhưng Nhan lão gia là người cha thương con, chỉ cần người anh yêu tốt tính hiểu chuyện, thì ông ấy sẽ nhất mực ủng hộ.
Tuy nhiên, trong lòng ông ấy vẫn mang nỗi lo lắng:
- Gấp như vậy, ba chưa kịp chuẩn bị gì cả, liệu có ổn không?
Lục Tần cũng hiểu chuyện này quả thật đường đột, nhưng đó là cách giải quyết tốt nhất vào lúc này.
- Con hiểu như vậy là khó cho ba, nhưng trước mắt sẽ sang nhà cô ấy bàn về chuyện kết hôn, chủ yếu để hai nhà gặp mặt nên ba đừng áp lực quá.
Dù Nhan lão gia có chút hồi hộp vì chưa kịp chuẩn bị tinh thần trong thời gian ngắn, nhưng ông ấy cũng thuận theo ý anh:
- Được, ba hiểu rồi.
- -------------------------------------
Như lời đã nói, chiều hôm sau sau khi tan làm, anh cùng Nhan lão gia đến nhà cô.
Liên phu nhân thấy anh nói lời giữ lời, còn đưa cả phụ huynh đến như vậy thì càng thêm phần tinh tưởng.
Khi vừa nhìn thấy ba anh và nghe tên ông ấy là Nhan Lục Tuyên, bà ấy liền có chút ngờ ngợ ra điều gì đó.
Đôi bên cùng ngồi xuống nói chuyện, Nhan lão gia cũng đi thẳng vào vấn đề bàn về chuyện cưới sinh nên mẹ cô rất hài lòng.
Về phía những tấm ảnh chụp kia, Lục Tần đã gửi cho một người bạn làm bên công nghệ để họ xem xét.
Vì là những tấm ảnh được ghép tinh vi trên máy tính rồi in ra nên không thể đem phân tích để tìm ra dấu hiệu photoshop ngay trên bức ảnh.
Tuy nhiên, người bạn của anh đã thử lần tìm trên mạng để lần ra những tấm ảnh gốc mà kẻ muốn hãm hại anh đã dùng để ghép mặt vào.
Chỉ tốn một ít thời gian, các tấm ảnh gốc đã tìm ra trêb một trang mạng dùng để đăng ảnh đi du lịch của các cặp đôi.
Ả Chu Yến Thư thật gian xảo, còn cố tình tìm hình ảnh của cặp đôi có vóc dáng tương tự như anh và cô ta rồi thuê người photoshop hòng làm ra chuyện nham hiểm.
Hình ảnh của Lục Tần tuy ả ta không có nhưng lại có thể dễ dàng tìm thấy qua các bài báo trên mạng.
Một nhâm vật lớn trong giới kinh doanh như anh được giới báo chí săn đón và chụp khá nhiều ảnh trong những lần hội nghị hay những lần ra mắt sản phẩm thiết bị mới của Gwen hoặc của những công ty khác trong tập đoàn.
Anh đã đưa cho Liên phu nhân xem những tấm ảnh gốc để xoá tan những hoài nghi và hiểu làm trong lòng bà ấy.
Sau cuộc nói chuyện diễn ra tốt đẹp, Lục Tần quyết định sẽ cùng cô đi đăng ký kết hôn vào ngay ngày mai, còn đám cưới sẽ đợi chọn ngày lành tháng tốt, song song đó anh cũng tranh thủ sắp xếp công việc ổn thỏa để dành trọn thời gian "trước vợ về dinh".1
——————————————
Tại nhà hàng,
Túc Kỳ thích thú thưởng thức món bò nướng phô mai mà cô yêu thích, những lúc không cảm thấy ốm nghén, cô đều tranh thủ ăn những món mình thích.
Anh nhìn cô ăn ngon lành thì trên môi nở nụ cười dịu dàng, Lục Tần mang tay bỏ thêm thịt vào vỉ nướng để cô kịp ăn.
- Trông em ăn bò nướng phô mai ngon như vậy, anh chợt nhớ đến một người.
Cô ngừng đũa, đưa mắt to tròn nhìn anh:
- Người đó là ai vậy anh?
Lục Tần không ngại kể với cô về quá khứ:
- Là cô bé Lĩnh Hạ, con của cặp vợ chồng ngày xưa làm việc cho Nhan gia.
Cô bé ấy cũng rất thích ăn bò nướng phô mai, ngày nhỏ mỗi khi gia đình ăn món này, anh đều để riêng cho Lĩnh Hạ một phần.
Sắc mặt Túc Kỳ có chút nghĩ suy, ánh mắt cô thoáng bối rối.
Lục Tần nhận ra biểu hiện khác lạ của cô liền cất lời:
- Túc Kỳ à, em sao vậy?
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, Túc Kỳ thật không ngờ món ăn yêu thích của cô bé Lĩnh Hạ ngày xưa anh vẫn còn nhớ rất rõ.
Có có chút ngập ngừng, nhưng rồi cũng cất lời:
- Có phải, mỗi lần tìm anh, cô bé ấy đều nói: "Lục Tần thiếu gia, tôi là Lĩnh Hạ".
Lục Tần không khỏi ngạc nhiên, hai ánh mắt nhìn nhau mất vài giây, anh cất lời:
- Sao em lại biết?
Với sự thông minh nhạy bén, anh nhanh chóng đoán ra:
- Chẳng lẽ...em...!
Cả hai hiểu nhau chỉ thông qua ánh mắt, cô biết được ý nghĩ của anh, Túc Kỳ khẽ gật đầu:
- Em là...Lĩnh Hạ.
Anh ngây người nhìn cô vì quá bất ngờ, Túc Kỳ nhỏ nhẹ nói tiếp:
- Thời gian trôi qua nhanh thật, cũng đã hơn mười lăm năm rồi.
Ngay từ đầu, khi vừa nghe đến tên anh vào lúc Ngọc Cẩn Khôi bắt buộc cô trở thành thư ký của anh, Túc Kỳ liền nhận ra người thiếu gia năm xưa.
Dù đã xa nhau từ lâu, nhưng đôi khi cô vẫn nhìn thấy hình ảnh của anh qua truyền thông.
Nhưng Túc Kỳ cũng chẳng nghĩ gì sâu xa, thân phận của cô ngày xưa có khác gì một nhóc hầu suốt ngày bám theo cậu chủ, cũng chẳng nghĩ sẽ có ngày tương phùng..
Anh nói với Nhan lão gia về chuyện tình cảm giữa anh và Túc Kỳ, mong muốn ngày mai ông ấy đến gặp mẹ của cô để bàn về chuyện hôn sự.
Nhan lão gia rất bất ngờ khi Lục Tần xưa nay chưa từng đề cập với ông ấy chuyện có bạn gái.
Nào ngờ bây giờ đùng một phát lại đi thẳng đến chuyện kết hôn, còn là ngay ngày mai đến gặp nhà gái, anh khiến ba mình sốc đến đứng hình.
Dù quá đỗi bất ngờ và hoang mang, nhưng Nhan lão gia là người cha thương con, chỉ cần người anh yêu tốt tính hiểu chuyện, thì ông ấy sẽ nhất mực ủng hộ.
Tuy nhiên, trong lòng ông ấy vẫn mang nỗi lo lắng:
- Gấp như vậy, ba chưa kịp chuẩn bị gì cả, liệu có ổn không?
Lục Tần cũng hiểu chuyện này quả thật đường đột, nhưng đó là cách giải quyết tốt nhất vào lúc này.
- Con hiểu như vậy là khó cho ba, nhưng trước mắt sẽ sang nhà cô ấy bàn về chuyện kết hôn, chủ yếu để hai nhà gặp mặt nên ba đừng áp lực quá.
Dù Nhan lão gia có chút hồi hộp vì chưa kịp chuẩn bị tinh thần trong thời gian ngắn, nhưng ông ấy cũng thuận theo ý anh:
- Được, ba hiểu rồi.
- -------------------------------------
Như lời đã nói, chiều hôm sau sau khi tan làm, anh cùng Nhan lão gia đến nhà cô.
Liên phu nhân thấy anh nói lời giữ lời, còn đưa cả phụ huynh đến như vậy thì càng thêm phần tinh tưởng.
Khi vừa nhìn thấy ba anh và nghe tên ông ấy là Nhan Lục Tuyên, bà ấy liền có chút ngờ ngợ ra điều gì đó.
Đôi bên cùng ngồi xuống nói chuyện, Nhan lão gia cũng đi thẳng vào vấn đề bàn về chuyện cưới sinh nên mẹ cô rất hài lòng.
Về phía những tấm ảnh chụp kia, Lục Tần đã gửi cho một người bạn làm bên công nghệ để họ xem xét.
Vì là những tấm ảnh được ghép tinh vi trên máy tính rồi in ra nên không thể đem phân tích để tìm ra dấu hiệu photoshop ngay trên bức ảnh.
Tuy nhiên, người bạn của anh đã thử lần tìm trên mạng để lần ra những tấm ảnh gốc mà kẻ muốn hãm hại anh đã dùng để ghép mặt vào.
Chỉ tốn một ít thời gian, các tấm ảnh gốc đã tìm ra trêb một trang mạng dùng để đăng ảnh đi du lịch của các cặp đôi.
Ả Chu Yến Thư thật gian xảo, còn cố tình tìm hình ảnh của cặp đôi có vóc dáng tương tự như anh và cô ta rồi thuê người photoshop hòng làm ra chuyện nham hiểm.
Hình ảnh của Lục Tần tuy ả ta không có nhưng lại có thể dễ dàng tìm thấy qua các bài báo trên mạng.
Một nhâm vật lớn trong giới kinh doanh như anh được giới báo chí săn đón và chụp khá nhiều ảnh trong những lần hội nghị hay những lần ra mắt sản phẩm thiết bị mới của Gwen hoặc của những công ty khác trong tập đoàn.
Anh đã đưa cho Liên phu nhân xem những tấm ảnh gốc để xoá tan những hoài nghi và hiểu làm trong lòng bà ấy.
Sau cuộc nói chuyện diễn ra tốt đẹp, Lục Tần quyết định sẽ cùng cô đi đăng ký kết hôn vào ngay ngày mai, còn đám cưới sẽ đợi chọn ngày lành tháng tốt, song song đó anh cũng tranh thủ sắp xếp công việc ổn thỏa để dành trọn thời gian "trước vợ về dinh".1
——————————————
Tại nhà hàng,
Túc Kỳ thích thú thưởng thức món bò nướng phô mai mà cô yêu thích, những lúc không cảm thấy ốm nghén, cô đều tranh thủ ăn những món mình thích.
Anh nhìn cô ăn ngon lành thì trên môi nở nụ cười dịu dàng, Lục Tần mang tay bỏ thêm thịt vào vỉ nướng để cô kịp ăn.
- Trông em ăn bò nướng phô mai ngon như vậy, anh chợt nhớ đến một người.
Cô ngừng đũa, đưa mắt to tròn nhìn anh:
- Người đó là ai vậy anh?
Lục Tần không ngại kể với cô về quá khứ:
- Là cô bé Lĩnh Hạ, con của cặp vợ chồng ngày xưa làm việc cho Nhan gia.
Cô bé ấy cũng rất thích ăn bò nướng phô mai, ngày nhỏ mỗi khi gia đình ăn món này, anh đều để riêng cho Lĩnh Hạ một phần.
Sắc mặt Túc Kỳ có chút nghĩ suy, ánh mắt cô thoáng bối rối.
Lục Tần nhận ra biểu hiện khác lạ của cô liền cất lời:
- Túc Kỳ à, em sao vậy?
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, Túc Kỳ thật không ngờ món ăn yêu thích của cô bé Lĩnh Hạ ngày xưa anh vẫn còn nhớ rất rõ.
Có có chút ngập ngừng, nhưng rồi cũng cất lời:
- Có phải, mỗi lần tìm anh, cô bé ấy đều nói: "Lục Tần thiếu gia, tôi là Lĩnh Hạ".
Lục Tần không khỏi ngạc nhiên, hai ánh mắt nhìn nhau mất vài giây, anh cất lời:
- Sao em lại biết?
Với sự thông minh nhạy bén, anh nhanh chóng đoán ra:
- Chẳng lẽ...em...!
Cả hai hiểu nhau chỉ thông qua ánh mắt, cô biết được ý nghĩ của anh, Túc Kỳ khẽ gật đầu:
- Em là...Lĩnh Hạ.
Anh ngây người nhìn cô vì quá bất ngờ, Túc Kỳ nhỏ nhẹ nói tiếp:
- Thời gian trôi qua nhanh thật, cũng đã hơn mười lăm năm rồi.
Ngay từ đầu, khi vừa nghe đến tên anh vào lúc Ngọc Cẩn Khôi bắt buộc cô trở thành thư ký của anh, Túc Kỳ liền nhận ra người thiếu gia năm xưa.
Dù đã xa nhau từ lâu, nhưng đôi khi cô vẫn nhìn thấy hình ảnh của anh qua truyền thông.
Nhưng Túc Kỳ cũng chẳng nghĩ gì sâu xa, thân phận của cô ngày xưa có khác gì một nhóc hầu suốt ngày bám theo cậu chủ, cũng chẳng nghĩ sẽ có ngày tương phùng..
Bình luận facebook