• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cường Giả Tông Sư (4 Viewers)

  • Chương 606-610

Chương 606: Tháp Tiên Lạc

Khí tức như quả bom nổ tung.

Đế huyết cũng chia làm mạnh yếu. Bởi vì có một số người chỉ kích hoạt một chút Đế huyết, ví dụ như Tiêu Nguyệt.

Cũng có một số người gần như dung hòa toàn bộ Đế huyết, ví dụ như Chu Huyền hiện giờ.

Đoàng!

Khí tức của Đế huyết thần uy dường như gợn sóng của cơn sóng thần siêu cấp, hình thành những gợn sóng bổ nhào về phía trước.

Viên Châm đứng ở bên trên lại một lần nữa làm cố định đại trận Tiên Lạc để đề phòng đại trận bị phá vỡ. Như vậy thì cả học viện Tiên Lạc và thành Tiên Lạc sẽ đều hóa thành hư vô.

Đồng thời, sắc mặt của Viên Châm cũng run rẩy.

Ban nãy Tô Minh và Chu Huyền chạm mặt, Tô Minh đã thắng, thậm chí Chu Huyền còn bị thương.

Quá kinh hãi. Viên Châm vô cùng chấn động, lúc này máu tươi chảy ngược, có lẽ bị hù dọa chết khiếp.

Cũng may Chu Huyền vẫn còn nhiều chiêu bài khác nhau.

Vẫn may, vẫn may…

Lúc này Viên Châm đã dấy lên sát ý cực độ với Tô Minh. Sức mạnh và sự yêu nghiệt của Tô Minh dường như nằm ngoài dự đoán của ông ta.

Chỉ nói riêng chiêu ban nãy đủ thấy sức chiến đấu thực tế của Tô Minh đã đạt đến cảnh giới bán bộ Văn Đạo rồi.

Còn Tô Minh chỉ ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 5, điều đó có nghĩa là vượt bao nhiêu cấp?

Hơn nữa, năm nay Tô Minh mới 20 tuổi!

“Cũng may có Huyền Nhi! Thằng nhóc kia! Bất luận mày yêu nghiệt thế nào thì hôm nay cũng phải chết, rồi tất cả cũng qua thôi”, Viên Châm thầm nghĩ, ánh mắt khẽ động, nhìn chằm chằm vào trận chiến.

Cùng với việc Đế huyết thần uy được giải phóng thì cả không gian dường như do Chu Huyền làm chủ. Tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của hắn.

Kiếm quang đó xuất hiện không ngớt, cứ bổ nhào tới bao vây lấy Chu Huyền nhưng lúc này cũng dừng lại vì có sự xuất hiện của Đế huyết thần uy.

Thấy vậy, Chu Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đúng lúc này…

“Huyết mạch đùa à? Huyết mạch của anh yếu quá đấy”, Tô Minh đột nhiên hét lên, sau đó khí tức toát ra.

Khí tức bao trùm lên khắp đất trời nhưng không bằng huyết mạch đế huyết của Chu Huyền.

Nhưng…

Sức ngưng tụ vô cùng lớn, vô cùng lạnh lùng và vô cùng sắc bén.

Khí tức của kho tàng huyết mạch mà Tô Minh dùng chưa đợi mọi người phản ứng lại thì…

Cheng!

Lúc này khí tức của Tô Minh đã dễ dàng phá vỡ khí tức Đế huyết của Chu Huyền.

Trên thực tế, vì kiểm soát kho tàng huyết mạch vẫn yếu nên lúc chiến đấu Tô Minh rất ít khi lấy khí tức của kho tàng huyết mạch để tấn công và ép kẻ địch. Bởi vì hiệu quả không quá lớn.

Nhưng nếu chạm phải huyết mạch Đế huyết mà nó dám ‘múa rìu qua mắt thợ’ muốn dùng nó để trấn áp Tô Minh và khiêu khích anh thì kho tàng huyết mạch của Tô Minh hoàn toàn có thể trấn áp lại nó.

Bởi vì cách biệt đẳng cấp quá lớn.

“Anh…”, khi Đế huyết bị phá tan thì vô số kiếm quang lại xuất hiện dày đặc rồi bao vây xung quanh Chu Huyền.

Mùi chết chóc đã đến rất gần.

Sắc mặt Chu Huyền biến đổi, hắn thật sự thấy hoảng loạn.

Còn lúc này, tất cả mọi người ở hồ Tiên Lạc đều kinh hãi, chấn động đến nỗi tim như nổ tung, con ngươi như rơi ra ngoài.

Ngay cả Tần Lưu Ly cũng hóa đá, đờ đẫn như kẻ ngốc.

“Tháp Tiên Lạc!”, trong lúc cái chết cận kề, Chu Huyền hét lớn.

Sắc mặt hắn tái nhợt, đột nhiên tiêu hao rất nhiều năng lượng.

Và sự tiêu hao này không phải là phí công vô ích.

Ngay lập tức, toàn thân hắn được bao trùm bởi tháp 49 tầng với màu tím vàng bán trong suốt.

Đó… Tháp đó chính là bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn.

“Tháp Tiên Lạc do đích thân viện trưởng nhiệm kỳ đầu tiên của học viện Tiên Lạc luyện ra?”, Triệu Phong Niên kinh hãi hô lên.

Ngay cả ông ta cũng vậy thì nói gì đến người khác.

Trước tiên, tháp Tiên Lạc luôn chỉ là lời đồn chứ chưa ai gặp.

Nhưng trước mặt hiện giờ….

Ngoài ra, kể cả học viện Tiên Lạc thật sự có tháp Tiên Lạc, nhưng từ khi nào lại đến tay Chu Huyền vậy?

Hơn nữa, kể cả đến tay Chu Huyền thì sao Chu Huyền có thể dùng được? Phải rồi! Dưới sự thôi thúc của Đế huyết thì quả thật là có thể dùng được.

Cùng với sự xuất hiện của tháp Tiên Lạc.

“Cheng, cheng, cheng…”, kiếm quang xuất hiện dày đặc đến phía trước tháp Tiên Lạc và đều hóa thành tro tàn.

Tháp Tiên Lạc quá mạnh!

Bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn không phải là trò đùa.

Chu Huyền ở trong tháp Tiên Lạc mà thở phào nhẹ nhõm.

Coi như giải trừ được nguy cơ.

“Đúng là ăn gian!”, Triệu Phong Niên lạnh lùng nói: “Trận khiêu chiến như này mà dùng đến cả bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn, ha ha…”.

Điều quan trọng không phải là dùng đến cả bảo vật cấp bậc này.

Quan trọng là cảnh giới của bản thân Chu Huyền cao hơn Tô Minh rất nhiều lần vậy mà còn phải dùng đến tháp Tiên Lạc, đúng là ỷ thế bắt nạt người khác?

Hơn nữa, người khác không nhìn ra nhưng Triệu Phong Niên có thể nhìn ra. Lúc dùng đến tháp Tiên Lạc, Chu Huyền đã mượn năng lượng của đại trận Tiên Lạc, đây cũng coi là ăn gian chăng? Dù sao thì đại trận này là tất cả mọi người trong học viện Tiên Lạc cùng chống đỡ.

Triệu Phong Niên thấy không vui. Nếu không có tháp Tiên Lạc thì Chu Huyền đã chết rồi.

Chu Huyền đúng là chả ra gì, chả là gì so với Tô Minh!

Trận chiến ban nãy rõ ràng là gây ấn tượng rất lớn với mọi người. Tô Minh chắc chắn là yêu nghiệt mạnh nhất trong nền văn minh Xương mà ông ta từng gặp.

Trên thực tế, lúc này ai nấy ở hồ Tiên Lạc đều có thể cảm xúc như Triệu Phong Niên, chỉ ngoại trừ những kẻ ban nãy chấn động đến mất hồn vì trận chiến đấu mạnh ngoài sức tưởng tượng.
Chương 607: Đảo ngược

Đường đường là cảnh giới bán bộ Vấn Đạo, là kẻ yêu nghiệt nhất trong lịch sử của học viện Tiên Lạc mang trong mình Đế Huyết, đã trăm ngàn tuổi rồi mà lại bị một người trẻ tuổi lạ mặt chưa tới 20 cảnh giới Bất Tử tầng thứ năm đánh bại thế sao?

Dựa theo tình cảm mà nói thì Tô Minh đã thắng rồi.

Bây giờ cũng đã dùng đến tháp Tiên Lạc rồi. Đúng, bảo bối của ai thì người đó có thể dùng, nhưng trong lòng mọi người vẫn cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.

Giống như danh tiếng truyền thuyết kia của Chu Huyền, cùng với những kỳ vọng và hào quang trước kia, thoáng chốc đều đã bị dập tắt, tàn lụi.

Ánh mắt Tần Lưu Ly chợt lóe lên, không biết đang nghĩ gì.

“Gian lận? Triệu Phong Niên, anh nói chuyện thì động não tí đi, ha ha… Tháp Tiên Lạc chính là vũ khí của Huyền Nhi, sao? Không được dùng à?”, Viên Châm hừ một tiếng, cười lạnh một tiếng: “Huống hồ, vận dụng loại bảo vật cấp độ như tháp Tiên Lạc này cũng chính là biểu hiện của yêu nghiệt, bổn tọa đưa tháp Thiên Lạc cho Tô Minh thì Tô Minh hắn có thể dùng được sao? Nực cười!”

“Anh…”, Triệu Phong Niên câm nín không nói được gì, đúng vậy! Sử dụng vũ khí, bảo bối, cũng chẳng có gì là không thể cả…

“Tô Minh, anh là một đối thủ rất đáng để tôn trọng, anh là người yêu nghiệt nhất tôi từng gặp, đáng tiếc, anh không nên đối chọi tới mức sống chết với học viện Tiên Lạc. Đừng hận tôi, nếu anh cũng có loại chí bảo cấp bậc như tháp Tiên Lạc, anh cũng có thể sử dụng, không phải sao? Rất công bằng!”, Chu Huyền lên tiếng, chợt cười đầy sát ý, đây là đang ức hiếp đối thủ vì không có chí bảo cấp bậc như tháp Tiên Lạc này đó, thế thì có thể làm được gì? Chỉ có thể nhịn mà thôi, ha ha ha ha…

Những khí chất trước kia của hắn như hoài cựu, an tĩnh, tự tinh, thần bí, tang thương các kiểu không hiểu sao đã biến mất rồi, mà chỉ còn lại sát ý, hung tàn mà thôi.

Hắn chỉ muốn giết chết Tô Minh.

Cho dù là sử dụng tháp Tiên Lạc, bị người ta chỉ trích cũng vậy.

Bởi vì, hắn rất sợ Tô Minh, quá mức yêu nghiệt!

Loại cấp bậc yêu nghiệt như Tô Minh quả thực khiến tâm tình hắn cũng hoảng loạn, có chút ám ảnh ám ảnh. Tô Minh không chết thì tương lai hắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng từ đến tâm cảnh.

Tô Minh, bắt buộc phải chết!

Chỉ chớp mắt.

“Tháp Tiên Lạc, trấn áp cho tôi!”, Chu Huyền nghiến răng nghiến lợi, cười đầy hung ác, toàn thân phát lực, huyền quang từ Đại Nhật Bất Bại Thể mạnh mẽ bao phủ, hai tay hắn hung hăng nâng lên, tháp Tiên Lạc cũng nâng cao lên theo.

Lập tức, tháp Tiên Lạc khẽ động giống như mở ra chư thiên vạn giới.

Tháp Tiên Lạc lặng yên không tiếng động lại mang theo sức mạnh Chư Thiên, sức mạnh Tiên Lạc, vô cùng mạnh.

“Đi!”, Chu Huyền lại quát lớn một tiếng.

Tháp Tiên Lạc kia chuyển động, lập tức phóng to, phóng to gấp một trăm ngàn lần, bốn mươi chín tầng ngút trời, không thấy được cả đỉnh Tiên Nhân, nó che phủ cả bầu trời rồi đập mạnh về phía Tô Minh.

Trong nháy mắt đó, khi tháp Tiên Lạc hoàn toàn phóng thích sức mạnh trấn áp xuống, từ trên xuống dưới Tiên Lạc Hồ giống như ngày tận thế, ngay cả hồ Tiên Lạc cũng bắt đầu cuộn trào, âm ỉ réo rắt, không gian đều bị chấn động thành hư vô, đánh thành thời kỳ Hỗn Độn ban đầu.

Mà hàng tỉ người vây xem kia đều bị trọng thương, ngả rạp, kêu la thảm thiết, khắp nơi kinh sợ…

Lại nhìn sang Tô Minh, lúc này anh đang bị tháp Tiên Lạc khóa chặt, vị trí chỗ anh đã trở thành tâm bão Hỗn Độn, sức mạnh cắn nuốt của lỗ đen bao vây Tô Minh, không để anh có chút cơ hội trốn chạy.

“Đúng là yêu nghiệt vô song một đời, so với Huyền Nhi thì không biết người còn yêu nghiệt gấp mấy lần nữa, thật đáng tiếc!”, Viên Châm lầm bầm tự nói, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy vui sướng hơn, yêu nghiệt dù tốt nhưng nếu điều đó không tốt cho học viện Tiên Lạc, yêu nghiệt kia bị phế cũng được, thậm chí nếu chết lại càng tốt.

“Cuộc hôn nhân của mình và Chu Huyền, ước chừng phải suy nghĩ lại lần nữa rồi!”, Tần Lưu Ly thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt u ám, vốn dĩ cô ta không quá bài xích mối hôn nhân này, nhưng bây giờ đột nhiên cô ta phát hiện, bản thân đã nhầm rồi.

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Chu Huyền cũng không phải người xuất sắc nhất.

Ít nhất, so với người trẻ tuổi lạ mặt mới hai mươi tuổi này, hắn còn cách xa vạn dặm.

Điều càng khiến Tần Lưu Ly không thể chấp nhận được chính là tính cách của Chu Huyền, dường như sự điềm tĩnh, bình tĩnh, khôn ngoan, tang thương trước kia đều là giả cả, trong khi chiến đấu với Tô Minh, cô ta đã nhìn thấy Chu Huyền đố kỵ, đầy căm hận…

“Chết dưới chân tháp Tiên Lạc, chắc hẳn anh cũng không cam tâm nhỉ?”, Tần Lưu Ly liếc nhìn Tô Minh đầy sâu xa, đúng là có chút xúc động muốn cứu Tô Minh, chỉ đơn giản vì Tô Minh đã phá vỡ nhận thức về yêu nghiệt, về nhân tài của mình, cô ta nếu cảm thấy Tô Minh chết, nhất là chết dưới chân tháp Tiên Lạc thì thật đáng tiếc, thế nhưng cô ta có muốn cứu người cũng không làm được.

Linh bảo bán bộ Hỗn Độn đã được vận dụng. Trên sân, ngoại trừ rất vài người như Viên Châm và Triệu Phong Niên thì lúc này người muốn cứu đều là lực bất tòng tâm.

Mà Triệu Phong Niên đã bị Viên Châm ngăn chặn, không có cơ hội cứu người.

Viên Châm lại càng hy vọng Tô Minh chết.

Mắt ông ta thấy.

Sắp rồi...

Tháp Tiên Lạc đã đến trên đỉnh đầu Tô Minh.

Sống chết trong chớp mắt.

“Chu Huyền, anh nói nếu tôi có bảo vật như vậy, tôi có thể dùng, đáng tiếc là tôi không có!”. Ngay lúc này, Tô Minh khẽ nâng tay, chỉ chỉ lên tháp Tiên Lạc trên đầu, thản nhiên nói, giọng nói khinh thường.

“Tôi thật sự không có cái thứ rác rưởi được gọi là bảo vật này. Linh bảo Hỗn Độn chân chính thì tôi lại có đấy”, Tô Minh chuyển lời, lại nói.

Không hiểu sao lại có cảm giác bất đắc dĩ.

Vừa dứt lời...

“Bia Huyền Diệu, đi!”

Trong chớp mắt.

Một tấm bia thần vô thượng chợt xuất hiện.

Giống như đột ngột hiện ra từ trong trời đất trống rỗng mênh mông vậy.

Ánh sáng từ bia mờ ảo, xé nát tất thảy mọi hào quang khác.

Bóng bia sáng rực, che khuất cả bầu trời cao.

Thân bia không phóng đại vô hạn nhưng đứng sừng sững với đất trời, lại khiến người ta có cảm giác như ma thần lập thế.

Mà xung quanh, phạm vi trong vòng mấy trăm dặm, mọi thứ đều yên tĩnh, giống như bị nhét vào bên trong Hỗn Độn của bia Huyền Diệu.

Tựa như, tấm bia đá kia đã đập vào mắt, đọng lại trong linh hồn.
Chương 608: Ông có tin không

Bia Huyền Diệu vừa mới lặng lẽ xuất hiện thì tháp Tiên Lạc kia đột ngột run rẩy.

Giống như bị bàn tay của ông trời lắc qua lắc lại.

Trong lúc rung lắc, những thứ xung quanh tháp Tiên Lạc, nào hào quang, nào văn tự, nào phù triện, nào thần vận, nào hơi thở cổ xưa, nào hơi thở Hỗn Độn, nào hơi thở linh thiên, tất cả vỡ tan hết.

Không chỉ có thế, tháp Tiên Lạc vừa rung lắc vừa lùi về sau.

Lùi về sau một cách không khống chế được.

Trong lúc ảm đạm, tháp Tiên Lạc còn tản mác một thứ hơi thở khiếp sợ, khiếp hãi đến cùng cực…

Tất cả mọi người đều cảm nhận được nỗi sợ của tháp Tiên Lạc.

“Linh Bảo Hỗn Độn? Là Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm đó hả?”. Phía xa, Triệu Phong Niên kinh ngạc hô lên, đúng là thất thố.

Ông ta đường đường là viện trưởng của viện Thiên Uyên - một trong bốn thánh địa võ đạo lớn, là bá chủ đỉnh cao nhất của thế giới Đại Thiên này, còn là lão quái vật hàng trăm triệu tuổi, có bao giờ thất thố chứ?

Nhưng lúc này đây, đâu chỉ đơn giản là thất thố?

Ông ta chấn động đến mức cơ mặt co giật luôn rồi.

Viên Châm cũng không khá hơn là bao.

Cũng chỉ vì Linh Bảo Hỗn Độn quá hiếm gặp ở thế giới Đại Thiên này. Nghĩ mà xem, đến cả bảo vật tọa trấn của học viện Tiên Lạc - tháp Tiên Lạc cũng chỉ là bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn mà thôi.

Nghe nói trong thế giới Đại Thiên này quả thực có Linh Bảo Hỗn Độn, cũng chỉ có ba thế lực siêu nhiên lớn là hoàng triều Bất Tử, liên minh Hoang Thần hoặc điện Hoàng Tuyền sở hữu thôi.

Nhưng cho dù ba thế lực siêu nhiên này có Linh Bảo Hỗn Độn, chắc hẳn cũng chỉ là Linh Bảo Hỗn Độn hạ phẩm, cùng lắm là trung phẩm, gần như không thể là hàng thượng phẩm.

Mà Tô Minh lại đang cầm Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm.

Mẹ kiếp, quá quá quá quá đáng sợ luôn!

Mà điều kinh hãi nhất là Tô Minh có thể hoàn toàn điều khiển được tấm bia đá Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm kia.

Đúng là quỷ thần trong số các quỷ thần!

Ai cũng biết rằng điều khiển Linh Bảo Hỗn Độn cực kỳ khó, cho dù là mấy lão già quái vật siêu cấp như Viên Châm và Triệu Phong Niên cũng không dễ dàng gì. Muốn điều khiển Linh Bảo Hỗn Độn không chỉ đòi hỏi thực lực siêu cao, mà còn một loạt yêu cầu về thần hồn, tâm cảnh, huyết mạch,...

Vô cùng nghiêm ngặt.

Từ thời viễn cổ, Linh Bảo Hỗn Độn được phát huy hoàn hảo chỉ khi ở trong tay của bán bộ đại đế thậm chí là đại đế thực thụ mới.

Thế nhưng mà…

Ôi trời!

Tô Minh chỉ là một thanh niên trẻ ở tầng năm của cảnh giới Bất Tử, mới hơn 20 tuổi thôi!

Đầu óc Tần Lưu Ly cũng ong ong hết cả lên, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào hé ra, như một cô ngốc.

“Đây…”, Chu Huyền thì thấy lông tóc toàn thân dựng đứng lên, mặt mũi thoáng chốc trắng bệch, nhợt nhạt hơn cả người chết.

Hắn sợ như người mất hồn vậy.

Trong lúc vô thức còn muốn điều khiển tháp Tiên Lạc quay về…

Nhưng đâu còn kịp nữa?

Bởi vì đã bị bia Huyền Diệu ghim chặt rồi, lúc này đây, Chu Huyền đã mất đi quyền kiểm soát tháp Tiên Lạc.

“Đùng!”. Trước hàng tỷ ánh mắt vằn đầy tơ máu, bia Huyền Diệu đột nhiên lao vọt ra, tiến về phía trước như không gì cản nổi, đâm thẳng vào tháp Tiên Lạc.

Trong thoáng chốc…

Tháp Tiên Lạc đổ sụp xuống.

Nứt toác ra...

Ối trời ơi!

Bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn, đứng trước bia Huyền Diệu, như bột giấy vậy.

Kinh ngạc đến mức hai mắt lồi ra.

Sau đó…

Trước ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, bia Huyền Diệu biến thành một “kiện hàng” bia đá, ôm trọn lấy mọi mảnh vỡ của tháp Tiên Lạc, sau đó hóa thành một luồng sáng, quay về cơ thể của Tô Minh.

Đúng vậy.

Bên trong cơ thể...

Bia Huyền Diệu đã đạt tới cấp bậc của Linh Bảo Hỗn Độn nên không cần đặt vào trong nhẫn không gian nữa. Với tư cách là linh bảo bổn mệnh, nó có thể biến thành một điểm nhỏ li ti, tiến vào đan điền của Tô Minh, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.

Tô Minh có thể cảm nhận được sự phấn khích của bia Huyền Diệu, bởi vì có đồ ăn ngon rồi.

Đối với bia Huyền Diệu mà nói, tháp Tiên Lạc - bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn là một món ăn vặt rất ngon miệng, cắn nuốt và luyện hóa nó chắc có thể nâng cấp thêm một chút.

“Thế nên học viện Tiên Lạc có ai ứng chiến nữa không?”, sau đó, Tô Minh nhìn về phía Viên Châm và nhàn nhã hỏi. Trong lúc này, anh còn chẳng buồn nhìn Chu Huyền, chỉ hờ hững phóng ra ít kiếm quang.

Trong thoáng chốc, hàng ngàn, hàng vạn luồng kiếm quang.

Bao vây Chu Huyền.

“Không!”

Tiếng thét thảm thiết xé ruột xé gan của Chu Huyền.

Sau đó, hóa thành hư vô.

Cho dù là Đại Nhật Bất Bại Thể cũng vô dụng.

Đến cả thần hồn cũng bị nghiền nát rồi.

Chu Huyền, chết!

Chu Huyền - học sinh yêu nghiệt nhất trong lịch sử học viện Tiên Lạc, từng sở hữu vô số truyền thuyết, tạo ra vô số thần tích, chết.

“Vẫn chưa đủ ư?”. Ban đầu Viên Châm chỉ im lặng, sau đó là run rẩy, sau đó nữa là khản giọng hét lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sát ý bộc phát.

Chẳng thể kiềm chế được nữa.

Học sinh đắc ý nhất của mình, chết rồi!

Bảo vật trấn viện của học viện Tiên Lạc, mất rồi!

Tổn thất này lớn đến mức Viên Châm hoàn toàn thất thố.

Đã vậy còn chưa kể đến tổn thất khủng khiếp về mặt tiếng tăm và danh vọng của học viện Tiên Lạc, chưa kể đến việc liên minh Hoang Thần cũng không còn sau khi Chu Huyền chết,...

Lúc này đây, Viên Châm chỉ muốn phanh thây Tô Minh ra hàng triệu mảnh.

Ông ta đã bị dồn đến bước đường tự mình ra tay rồi.

Nhưng ông ta vẫn ép bản thân phải bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Trực giác nói với ông ta rằng, nếu ông ta dám ra tay, cậy lớn ức hiếp nhỏ, có lẽ, sẽ có kết cục nào đó không thể dự đoán được…

“Không đủ, bây giờ mới được bao nhiêu chứ?”, Tô Minh bật cười, giọng nói đột nhiên lạnh đi: “Bắt nạt người phụ nữ của Tô Minh này, tôi nói chứ, tôi sẽ hủy hoại toàn bộ học viện Tiên Lạc của ông đấy, ông tin không?”

Ông!

Tin không?

Giọng nói bá đạo và áp đảo đến cực điểm của Tô Minh vang vọng hồ Tiên Lạc.

Khiến lòng người ớn lạnh…
Chương 609: Quái Nhân Tiên Hạc

Lúc này, không hiểu sao Hách Liên Tô và Tần Lưu Ly lại có một chút ngưỡng mộ và tò mò đối với người con gái tên Diệp Mộ Cẩn kia.

Là một con gái, có người vì mình đơn độc đối diện với Tiên Lạc, chỉ một người một kiếm, nếu còn chưa chết thì anh sẽ không ngừng tay!

Đây là điều lãng mạn lớn nhất trong thế giới võ đạo.

“Ngô Thanh Thương, ông thật sự, thật sự, thật sự đáng chết!”, đột nhiên, Viên Châm giơ tay, tung ra một trảo, không phải hướng về phía Tô Minh, mà là hướng về phía Ngô Thanh Thương đang run lẩy bẩy, mềm nhũn ở phía sau.

Tung ra một trảo hướng về phía kẻ đầu têu này.

Với sự phẫn nộ cực hạn, Viên Châm đã cào Ngô Thanh Thương thành từng mảnh, thậm chí ngay cả thần hồn cũng vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Hiện giờ cục diện này, đứng ở phía Viên Châm mà nhìn, đều là do Ngô Thanh Thương gây ra.

Bất luận nên giải quyết cục diện này thế nào, Ngô Thanh Thương đều đáng chết mười vạn lần.

“Tô Minh, làm việc nên chừa lại cho bản thân mình một đường lui! Ngô Thanh Thương đã chết, mấy vị yêu nghiệt siêu cấp của học viện Tiên Lạc tôi, cũng đã chết, còn chưa đủ hay sao? Nếu như cậu nhất quyết muốn tiếp tục, vậy thì lão phu cũng chỉ có thể mặt dày, đáp theo yêu cầu của cậu, để cho thế hệ trước ra tay rồi!”, Viên Châm thực sự bị ép đến mức phải hét lên, lúc này, ngay cả nang lông của ông ta cũng hơi dựng lên.

“Vậy thì mời thế hệ trước xuất chiến đi!”, Tô Minh cười nói.

Từ đầu đến cuối, không có bất kì chuyển biến cảm xúc nào.

Rõ ràng là cơn thịnh nộ, thù hằn, thất lễ của Viên Châm khiến người khác phải cảm thấy rùng mình như vậy, nhưng tâm lý của Tô Minh, lại thật sự rất tốt.

Người xem, run lẩy bẩy.

Viên Châm liếc nhìn tám vị trưởng lão phía sau một cái.

Nhưng đối mặt với ánh mắt của Viên Châm, tám vị trưởng lão này không ngờ lại không hẹn mà đồng loạt cúi đầu.

Thực lực của tám vị trưởng lão này quả thực không tồi, có mấy vị đều đã đạt đến cảnh giới Văn Đạo tầng ba, tầng bốn.

Nhưng nói bọn họ xuất chiến đối mặt với Tô Minh.

Không có ai nguyện ý cả!

Bởi vì, đó là đi nộp mạng!

Không phải thực lực của Tô Minh khiến bọn họ không có tự tin, mà là tấm bia đá Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm kia.

Cho dù là bọn họ, đối mặt với tấm bia đá đó, cũng phải nuốt hận a!

“Phế vật, một đám vô dụng!”, Viên Châm tức giận quát, sau đó, hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, nhìn về phía học viện Tiên Lạc, nói đúng hơn là, ánh mắt của ông ta dường như xuyên qua học viện Tiên Lạc, dừng tại phía sau núi học viện Tiên Lạc.

Sau đó.

“Aiz!”, một tiếng thở dài đột nhiên vang lên.

Từ phía sau núi Học viện Tiên Lạc phát ra làn sóng âm rung chuyển.

Sau đó, một lão già lưng hơi gù, râu tóc bạc phơ dị thường, giống như một ông lão câu cá, xuất hiện.

Ông ta dường như coi không gian thực tế ảo như một đáy phẳng, từ từ từng bước từng bước mà tiến tới.

Trong tay là một cây gậy, cây gậy như có suy nghĩ rồi, trên đó ẩn chứa khí tức của thời hoang sơ thuần túy và tháng năm. Gậy có màu xám bạc, nhẵn bóng, đầu gậy là một con hạc trắng, hạc trắng sống động như thật giống như tiên hạc đang thực sự bị giam cầm trên đó vậy.

Càng cổ quái hơn là, trên dưới toàn thân lão già, vậy mà lại không có khí tức gì phảng phất.

“Cảnh giới Văn Đạo tầng chín sao?”, Tô Minh lẩm bẩm một câu, ánh mắt lộ vẻ nghiêm túc.

Không hổ là học viện Tiên Lạc!

Không hổ là một trong tứ đại thánh địa võ đạo.

Không hổ là một thế lực siêu cổ xưa siêu cấp đã tồn tại từ thuở sơ khai của nền văn minh Xương, nội tình cũng này quá thâm sâu rồi.

“Bái kiến viện trưởng!”, lão già kia đã bước tới đài chiến đấu, cung kính khom người cúi chào Viên Châm.

Mặc dù, lão già này chính là thái thượng trưởng lão, nhưng xét về thực lực thì vẫn còn kém Viên Châm mười vạn tám ngàn dặm!

Thân làm viện trưởng, Viên Châm mạnh vô cùng.

Là một trong những lão quái vật mạnh nhất trong toàn thế giới Đại Thiên.

Trong học viện Tiên Lạc, tổng cộng che giấu mười mấy vị thái thượng trưởng lão mà trong số đó, chỉ có ba vị thái thượng trưởng lão là có thực lực sánh ngang với Viên Châm, nhưng tiềm lực của bọn họ vẫn còn kém xa.

Mà các thái thượng trưởng lão khác đều không bằng Viên Châm.

Đặc biệt là người trước mặt đây, có biệt hiệu là Quái Nhân Tiên Hạc.

Trong số các thái thượng trưởng lão của học viện Tiên Lạc, ông ta chính là người yếu nhất.

Đương nhiên, cho dù là người yếu nhất thì người ta cũng là thái thượng trưởng lão cơ mà!

Học viện Tiên Lạc đã có tuổi đời hàng ngàn vạn năm, không ai có thể khiến cấp bậc thái thượng trưởng lão ra tay sao?

“Anh bạn nhỏ, lão ỷ lớn bắt nạt nhỏ, đấu với cậu vài chiêu, thế nào?”, sau đó, Quái Nhân Tiên Hạc nhìn về phía Tô Minh, trên gương mặt già nua hiện ra nét cười, giống như không có thù hằn gì cả.

Giống như lão quái vật rất có lễ độ vậy.

“Không biết xấu hổ!”, Triệu Phong Niên trực tiếp bị chọc tức rồi.

Người khác không rõ, nhưng ông ta lại rất rõ!

Đúng vậy, vị Quái Nhân Tiên Hạc này quả thực là người yếu nhất trong các thái thượng trưởng lão của học viện Tiên Lạc, nhưng cũng là người thích hợp nhất để giao đấu với Tô Minh.

Bởi vì, vị Quái Nhân Tiên Hạc này, sở trường nổi bật là quy luật không gian!

Có thể nói trong toàn thế giới Đại Thiên, đây là người tu luyện quy luật không gian đến mức cao thâm nhất.

Mà về quy luật không gian, Tô Minh chỉ dựa vào tấm bia lớn kia, nhưng hiển nhiên là nó không thể phát huy ra được công dụng quá lớn, bởi vì, dù tấm bia thần mạnh đến đâu, nếu như không đánh trúng mục tiêu thì cũng là phí công.

Thông thường mà nói, Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm có tác dụng vây nhốt cực mạnh.

Nhưng với thực lực của Quái Nhân Tiên Hạc, nếu muốn thì miễn cưỡng cũng có thể đối kháng sự vây nhốt của bia Huyền Diệu thì ông ta vẫn có thể làm được.

Hơi đối kháng một chút xíu như thế là đủ rồi, là đủ thi triển quy luật không gian rồi.

Vì vậy, sự xuất hiện của vị Quái Nhân Tiên Hạc này, hoàn toàn là đang nhắm vào Tô Minh.

Vô cùng có nham hiểm.

Hôm nay Triệu Phong Niên đột nhiên cảm thấy, ông ta đã nhìn thấu Viên Châm rồi.

Vị Viên viện trưởng này, lòng dạ quá thâm sâu, che giấu quá kĩ, nham hiểm giảo hoạt

“Được thôi!”, Tô Minh vậy mà lại đồng ý.

Người đến không từ chối.

Đúng là người đến thì không từ chối.

“Trấn!”, Tô Minh vừa đồng ý, Quái Nhân Tiên Hạc nhìn có vẻ vô cùng khí phách kia, ngay giây sau đó đột nhiên đã ra tay rồi.

Đúng vậy, thân làm thế hệ trước, thân làm lão quái vật có cảnh giới cao hơn rất rất nhiều, ông ta cũng không định nhường cho Tô Minh động thủ trước, khí tức già nua, khí tức năm tháng bỗng chốc biến mất hoàn toàn, cơ thể già nua nhúc nhích, sóng dư âm bùng nổ.

Quá mạnh rồi, tinh lực dồi dào, nổi gió cuồn cuộn, hai mắt ông ta sắc bén đến vô cùng, nhốt chặt lấy Tô Minh, ông ta giơ tay lên, gậy trong tay kia nện xuống vang rền.

Tiếng cười khinh bỉ…

Cây gậy mang theo sức mạnh của bầu trời nện xuống, rõ ràng chỉ là một cây gậy, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác giống như bị một phía trấn áp vậy.
Chương 610: Mắc mưu

Không gian và không khí như đang rít lên, nhiệt độ tăng cao.

Trong lúc cây gậy tiến tới, nó còn nhanh hơn cả thuấn di.

Quy luật không gian vận hành thì rất kinh khủng

Mà trên cây gậy, hạc trắng sống lại, bay phía trước, giương cánh phá không, giúp sức mạnh không gian càng thêm nồng đậm.

Chỗ không gian của Tô Minh đâu chỉ sụp xuống một chút!

“Bia Huyền Diệu!”, Tô Minh vẫn bình tĩnh như trước như đã đoán trước được. Trong tích tắc, anh không hề do dự mà lấy bia Huyền Diệu ra để sử dụng.

Hơn nữa, Tô Minh cũng đã dùng tới quy luật không gian.

Nếu không thì e là không kịp, thậm chí dùng bia Huyền Diệu thì cũng không kịp. Bởi vì tốc độ Quái Nhân Tiên Hạc ra tay quá nhanh, quy luật không gian của lão quái vật này đã đạt tới cấp bậc phản phác quy chân.

Thế này thật đáng sợ!

Quy luật không gian trở về nguyên trạng thì vặn vẹo không gian rất lợi hại.

Tuy Tô Minh cũng có thể làm không gian vặn vẹo nhưng trên thực tế là chỉ có một dấu vết nhỏ, không thể xâm nhập sâu hơn, so với cái vặn vẹo không gian của Quái Nhân Tiên Hạc trước mắt thì chênh lệch quá nhiều.

“Bùm!”

Cây gậy đã tới trước tấm bia Huyền Diệu.

Nó mang theo khí tức hủy diệt trời đất vô cùng đáng sợ.

Nhưng bia Huyền Diệu lại không hề sứt mẻ.

Dù sao nó cũng là Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, muốn chặn lại một chiêu này của Quái Nhân Tiên Hạc cũng không khó.

Mà sau khi đòn kia thất bại, Quái Nhân Tiên Hạc lại thay đổi nét mặt, nhìn kỹ Tô Minh: “Có chút thú vị đấy chàng thanh niên. Nếu dùng từ yêu nghiệt và thiên tài để miêu tả cậu thì vẫn là sỉ nhục cậu, mới hai mươi mà có thể lĩnh ngộ quy luật không gian tới mức độ cảnh giới Thăng Hoa hậu kỳ, không thể tin nổi!”

Cách đó không xa, trên đài chiến đấu, từng tiếng hít khí lạnh vang lên.

Ngay cả Viên Châm cũng chấn động.

Ông ta vẫn là đánh giá quá thấp Tô Minh.

Sự biến thái của Tô Minh đã không thể nào hình dung bằng từ ngữ nữa rồi.

Giờ phút này, sát ý trong lòng Viên Châm đối với Tô Minh đã dâng trào tới cực hạn.

Yêu nghiệt tới mức độ này mà không chết, chỉ cần thêm chút thời gian, có quỷ mới biết là khi tên này xuất hiện lần nữa, đối phương có hủy luôn học viện Tiên Lạc hay không?

Lần đầu tiên Viên Châm có sự kiêng dè với một người trẻ tuổi.

Sự kiêng dè vô cùng cao!

“Đi!”, mà giờ phút này, Tô Minh không thể quan tâm tới ý nghĩ của những người khác. Trong mắt anh chỉ có Quái Nhân Tiên Hạc, chiến ý và sát ý sôi trào, anh chẳng chút chần chừ, tâm thần vừa động, anh lại chủ động công kích.

Ngay lập tức, bia Huyền Diệu bay ào về phía Quái Nhân Tiên Hạc.

Tô Minh cũng chỉ có thể dùng bia Huyền Diệu để chiến đấu, còn mấy thứ kiếm, quyền khác... thì chúng không có tác dụng gì với Quái Nhân Tiên Hạc, dù đánh trúng, hiệu quả cũng chỉ như gãi ngứa.

“Chàng trai, Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm thì tốt đấy nhưng thực lực bản thân vẫn quan trọng hơn, lão đây đúng là không thể chống lại chí bảo này, nhưng cũng không để nó đánh trúng dễ dàng như thế đâu!”. Quái Nhân Tiên Hạc luôn đề phòng Tô Minh dùng bia Huyền Diệu để tiến hành tấn công nên ngay từ giây đầu tiên anh dùng nó, ông ta đã không chút do dự lựa chọn quy luật không gian.

Tránh né!

Dùng bảy nếp gấp không gian tạo thành lá chắn, che mắt đối thủ.

Rồi lại kết hợp thân pháp không tạo nên dao động.

Từ đó tránh thoát được sự tấn công của bia Huyền Diệu.

Không chỉ vậy, khi vừa né được bia Huyền Diệu, ông ta lập tức đánh về phía Tô Minh.

Tranh thủ khoảng cách giữa Tô Minh và bia Huyền Diệu khá xa, không thể phòng thủ, ông ta thừa cơ giết chết Tô Minh.

“Không ổn rồi!”, ánh mắt Triệu Phong Niên khẽ co rút, ông ta hét lên.

Ông ta biết, Tô Minh mắc mưu.

Bia Huyền Diệu không nên tấn công mà nên ở lại phòng thủ, ít nhất Tô Minh cũng sẽ không cần sợ Quái Nhân Tiên Hạc, có thể không thua, không chết!

Nhưng hiện tại, Tô Minh đã dùng ra bia Huyền Diệu, vừa chủ động tấn công là bia Huyền Diệu lập tức rời xa chủ nhân.

Tiêu rồi!

Đây hiển nhiên là kế điệu hổ ly sơn, Tô Minh đang gặp nguy hiểm.

Theo tốc độ quy luật không gian của Quái Nhân Tiên Hạc, trong tình huống này, dù Tô Minh muốn triệu hồi bia Huyền Diệu để chặn lại nhưng không kịp nữa rồi.

Tuyệt đối không kịp!

Quả nhiên...

Không còn thời gian để giảm xóc, sau khi tránh né bia Huyền Diệu, Quái Nhân Tiên Hạc đã đứng trước mặt Tô Minh đầy quỷ dị.

Mặt đối mặt.

“Ầm...”

Cây gậy rơi xuống lần nữa!

Vẫn như trước, nó mang theo sức mạnh Chư Thiên, theo các tầng sụp đổ, sức mạnh dâng lên mức tối cao.

Nhưng mà Tô Minh vẫn chẳng hề tỏ ra sợ hãi, mà ngược lại có chút hưng phấn, chiến ý điên cuồng trong đôi mắt.

Ánh mắt và cảm xúc của của Tô Minh quái lạ như như thế, trong tích tắc, Quái Nhân Tiên Hạc bỗng sợ hãi vì ánh mắt và cảm xúc kỳ dị của anh

Nhưng ông ta không được phép nghĩ nhiều nữa, cây gậy đã giáng xuống thì đã không còn cơ hội rút về!

Nhưng một giây sau.

Tô Minh chợt ngẩng đầu, nhe răng, cười điên cuồng.

“Vèo...”

Dưới số đông đôi mắt đang nghiêm túc quan sát.

Anh giơ tay, chộp về phía cây gậy.

Thời gian như ngừng lại ở thời khắc này.

Chẳng ai ngờ được Tô Minh lại... lại... lại chọn cách như vậy?

Má ơi!

Họ nhìn thấy gì đây?

Ngay cả Quái Nhân Tiên Hạc cũng sững người.

Từng thấy người muốn chết nhưng chưa thấy ai chán sống tới vậy.

Ông ta còn tưởng Tô Minh điên cuồng, trầm tĩnh, tự tin, không hề e sợ là vì có lá bài tẩy, nào ngờ...

Ha ha...

Người này dùng tay trực tiếp túm lấy cây gậy của mình?

Chàng trai, còn non lắm!

Phía xa, đám người Triệu Phong Niên, Hách Liên Tô, Tần Lưu Ly và Phùng Thiên Lệ đã trợn tròn mắt.

Họ trừng to hai mắt.

Như thể họ đã thấy được cảnh Tô Minh biến thành tro tàn vậy, giây phút đó, trong lòng sinh ra cảm giác đáng tiếc, vô cùng tiếc nuối, yêu nghiệt siêu cấp vô địch này sắp ngã xuống rồi.

Đồng thời.

“Bụp!”

Tay phải Tô Minh đã chộp được cây gậy của Quái Nhân Tiên Hạc trong thoáng chốc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom