Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-54
Chương 54: Súc sinh!
Tử Phong theo chỉ dẫn, một mạch tìm tới khu nhà phía đông phủ thành chủ, nơi đó quả thật là có một hồ nước trong vắt, nhưng khi nhìn vào dãy nhà bên cạnh, hắn không khỏi cau mày, nhiều phòng thế này, làm sao mà hắn biết được đâu mới là cái Ngự nữ phòng chết tiệt kia đây. Nghĩ đến cái tên này, hắn cũng có chút câm nín, chỉ có loại dâm trùng như tên Mạc thiếu gia mới nghĩ ra cái tên như thế này thôi, hoàng đế có Ngự thư phòng, hắn ta có Ngự nữ phòng, đúng là cực phẩm rác rưởi.
Nhìn hơn chục căn phòng lớn tối om trước mắt, Tử Phong không khỏi hối hận, biết vậy liền bắt tên kia dẫn tới đây, chỉ dẫn mù mờ quá, thật là khó có thể tìm đc. Đang lúc bối rối, hắn chợt nhìn thấy một đại hán tướng mạo thô lỗ đi tới, trên lưng còn vác thêm một người, nhìn dáng vẻ thì đoán chừng là nữ nhân, lúc này đang bị trói chặt, đầu chụp vải bố, toàn thân vô lực mặc cho đại hán vác trên vai. Tên này nghênh ngang đi lướt qua mặt Tử Phong, sau khi nhìn xung quanh một chút liền đẩy cửa một căn phòng đi vào.
Tử Phong nhìn hành động của đại hán, mắt không khỏi sáng lên, phải chăng chính là nơi này, thân pháp Phù Quang Di Ảnh được phát động, thân hình hắn nhẹ lựa lông ngỗng, không một tiếng động đi theo đại hán vào trong căn phòng. Chỉ thấy người này đi vào phòng, không châm đèn lên mà đi thẳng tới một giá sách, trong sự nghi hoặc của Tử Phong, hắn nhìn vào giá sách trước mắt, bàn tay mò mẫm, sau đó cầm lấy một quyển sách rút ra. Một tiếng kẽo kẹt vang lên, giá sách liền tự động di chuyển sang một bên, để lộ ra một thông đạo đi xuống lòng đất, bên trong đèn đuốc sáng ngời.
Thấy vậy, Tử Phong liền hiểu ra, đây đúng thực là Ngự nữ phòng, nhưng chỉ là căn phòng mà thôi, thông đạo kia hẳn là dẫn đến nơi tên Mạc thiếu gia làm trò cầm thú. Đại hán kia chờ cho giá sách dừng hẳn lại, liền bước xuống thông đạo, Tử Phong theo sau một bước không rời, lúc đi qua cửa thông đạo, hắn để ý trên tường thấy có mấy chiếc móc cùng cần trục, thì ra là cơ quan, hắn liền dụng tâm nhớ kĩ, đây có thể chính là đường lui của hắn sau khi “dọn rác” xong.
Thông đạo đi xuống lòng đất cũng không quá dài, Tử Phong theo đuôi đại hán khoảng 10 phút là tới đáy. Vừa tới nơi, một mùi tanh tưởi khó ngửi tràn vào mũi hắn, thiếu chút nữa khiến hắn hắt xì, đưa mắt quan sát xung quanh, hắn không kìm được trừng lớn con mắt. Đây là một khoảng không gian rất rộng lớn, thừa đủ để nhét vào cả trăm người, ở trong góc là mấy đường rẽ dẫn đi nơi khác, không rõ dẫn tới đâu, nhưng Tử Phong không hề quan tâm tới nó, hắn đã bị khung cảnh trước mắt khiến cho chết lặng rồi.
Chỉ thấy xung quanh là một đám tầm gần chục tên đàn ông, người nào cũng trần truồng, đang điên cuồng làm công việc nguyên thủy nhất của loài người với mấy cô gái. Những nữ nhân này, người nào cũng có dàng người thon thả, bộ ngực đầy đặn, kiều đồn nảy nở, khuôn mặt ưa nhìn, tuyệt đối có thể coi là mĩ nhân, nhưng tình trạng lúc này của họ lại thảm không thể tả được. Trên cơ thể trắng nõn của mỗi người đều có vô số vết thương còn rớm máu, nhưng vết bầm tím loang lổ trên làn da mịn màng nhìn thấy mà ghê người, tóc tai bù xù mất trật tự, toàn thân dính đầy chất lỏng màu trắng đục. Bọn họ dưới sự trùng kích không thương tiếc của đám đàn ông kia, người thì gào thét đau đớn, người thì im lặng, biểu cảm trên mặt chết lặng giống như đã mất đi linh hồn, đôi mắt vô thần không cảm xúc.
Đám đàn ông kia thì vừa điên cuồng khu động thân dưới, vừa cười thét ầm ĩ:
“Khặc khặc, con bé này có cái tiểu huyệt chật chội quá, thiếu chút nữa bẻ gãy thằng em của lão tử rồi, sướng thấy còn bà nội luôn…”
“Lão Tứ ngươi may mắn đó, con hàng đó mới được thiếu chủ sủng hạnh có vài lần thôi rồi đã ban thưởng cho huynh đệ chúng ta rồi, hàng vẫn còn ngon lắm, hôm qua ta chơi nó mà thiếu chút nữa tinh tẫn thân vong này, hahaha..”
“Nói nhiều làm gì, cứ chơi cho thỏa thích đi, lâu lắm rồi mới có mấy con điếm ngon lành như thế này đấy.”
Dâm ngôn uế ngữ tuôn ra khắp nơi, âm thanh bành bạch của các cơ thể va chạm vào nhau vang lên không dứt, tiếng cười nói, tiếng kêu khóc hòa vào nhau, cùng với cái mùi hôi thối thanh tưởi tạo thành một khung cảnh dâm mĩ đến khó tả.
“Chơi đi, cứ chơi cho sảng khoái đi, bổn thiếu chủ bao tất, gái ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ha ha ha, má nó, cái miệng của tiểu mỹ nhân này ấm quá, bổn thiếu sắp không chịu được rồi, aaaaaa…..”
Một âm thanh càn rỡ quen thuộc vang lên, Tử Phong đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói vừa rồi, chẳng phải đấy chính là Mạc thiếu chủ, mực tiêu của hắn tối nay ư, chỉ thấy tên súc sinh này đang ôm lấy đầu của một nữ tử trẻ tuổi, hạ thân loạn động, trường thương không ngừng ra vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng ta, động tác của hắn vô cùng mạnh bạo, không hề để ý tới nữ tử dưới thân bị nghẹn thở, tay chân quơ loạn, nước mắt nước mũi giàn giụa, khuôn mặt tím tái. Chưa hết, một tên có khuôn mặt hèn mọn như con chuột đang ở đằng sau cô gái, hai tay túm lấy kiều đồn no đủ, hạ thân ra sức thúc vào, miệng thở hổn hển như trâu.
Tên đại hán người đã để Tử Phong lẻn vào ném cô gái trên vai xuống, bát mãn nói: “Bọn mi chưa gì đã chơi rồi, không đợi ta gì cả, ta có cong chuyện đến muộn tí thôi mà.”
“Ngươi đến muộn nhưng được một mình hưởng nguyên một em mà còn than vãn à, ha ha..” một tên cười lớn nói.
Tử Phong nhìn đám súc sinh trước mắt mà không khỏi nghiến răng, cầm thú, rác rưởi, đến súc vật còn hơn đám trước mắt. Mười một người đàn ông, hãm hiếp tập thể 3 người phụ nữ yếu đuối, à không, còn một người phụ nữ nữa vừa được đưa đến, cũng sắp trở thành nạn nhân của tràng thác loạn dâm ô này. Đưa mắt nhin xung quanh, hắn có thể thấy trên tường nhà có những chiếc móc sắt, dây xích treo lủng lẳng, rồi trong góc tường chất đầy những dụng cụ kì quái chuyên dùng để tra tấn nữ tử. Hai bàn tay của Tử Phong nắm chặt lại, tiếng xương cốt kêu lên răng rắc, hắn chưa từng cảm thấy tức giận đến mức này trong cuộc đời mình, kể cả khi còn làm sát thủ ở kiếp trước.
Tử Phong đã từng nghĩ rằng tên Mạc thiếu gia này chỉ là một tên nhị thế tổ điển hình, chuyên hiếp đáp dân chúng bình thường, nhưng không ngờ hắn lại có thể thoái hóa trở thành dạng súc sinh không còn chút lí trí nào như thế này, hệ thống không hề sai chút nào khi muốn hắn giết chết con thú vật này, nếu hệ thống không ra nhiệm vụ, có lẽ hắn cũng mặc kệ mà xé tên thiếu gia này thành 2 mảnh. Nghĩ đến thành chủ Thiên Ưng thành Mạc Thương Lan, Tử Phong không khỏi cảm thấy ngứa ngáy chân tay, những việc xấu tên Mạc thiếu chủ này làm, hắn không tin là Mạc Thương Lan không biết, biết mà vẫn nhắm mắt làm ngơ, đúng là cha nào con nấy, rác rưởi như nhau.
Nghẹn trong bụng một đoàn lửa phẫn nộ, Tử Phong khó có thể kìm chế được, khóe miệng hắn chợt nhếch lên, tạo thành một đường vòng cung, phát ra tiếng cười lạnh lẽo, qua công năng biến đổi âm thanh của chiếc mặt nạ hắn đang đeo, vốn là tiếng cười nay lại nghe không khác gì với tiếng quỷ khóc. Tiếng cười quỷ dị vang lên từ hư không khiến tất cả mọi người trong hang dựng hết tóc gáy, tiểu đệ bên dưới đang vô cùng hùng dũng ngẩng cao đầu liền trở nên mềm oặt giống như cọng bún. Trong lúc mọi người còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, một cảnh tượng diễn ra ngay trước mắt khiến bọn họ kinh hoàng. Chỉ thấy một bàn tay thò ra từ………….giữa không khí, tóm lấy cổ tên đại hán vừa mới tới, một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, bàn tay đó vô cùng tàn bạo bóp nát cổ của hắn, sau đó giật đứt lìa đầu của hắn khỏi cơ thể.
Từ bàn tay dính đầy máu vẫn còn đang nắm lấy cái đầu lâu, một thân ảnh đen tuyền từ từ hiện ra, giống như một bóng ma hiện hình vậy, trực tiếp từ hư không bước ra. Mạc thiếu gia là người đầu tiên lên tiếng, hắn lắp bắp chỉ vào Tử Phong, gương mặt trắng bệch không một chút máu: “Ngươi…ngươi là…là con quái vật đó! Làm thế nào mà ngươi vẫn còn sống? Làm thế nào?”
Nghe Mạc thiếu gia hô lên, tất cả mọi người liền nhận ra lai lịch của Tử Phong, ngay lập tức, bọn họ liền mặc kệ bản thân đang lõa thể, lao tới đống quần áo vũ khí mà bọn chúng đã cởi bỏ ra vứt vào xó để mây mưa với mấy nữ tử đáng thương. Nào có dễ thế, Tử Phong cười lạnh, bàn tay trái bóp nát cái đầu lâu cầm trên tay, hắc bạch song kiếm xuất hiện,
Thuấn bộ được triển khai, tuy toàn là chiêu trò cũ, nhưng ai nói chiêu cũ thì không có hiệu quả nào.
Đám thủ hạ lâu la này của Mạc thiếu gia thậm chí so với mấy tên tối hôm qua Tử Phong giết còn kém hơn nữa, tất cả chỉ có tu vĩ Sĩ cấp, một thân tu vi vứt cho chó gặm, đã bị tửu sắc mài mòn đi quá nửa rồi. Không có một Sư cấp nào ở hiện trường ngoại trừ Mạc thiếu gia, lúc này đang ôm đầu nằm dưới đất, cả người run lên bần bật trong sợ hãi. Dưới Tướng cấp, Tử Phong vô địch, vì tiết kiệm thời gian, mặc dù hắn vô cùng muốn dùng một cách tàn bạo nhất để hành hạ đến chết hết mấy tên khốn kiếp trước mặt, nhưng cuối cùng hắn đành phải đánh nhanh thắng nhanh.
Chỉ thấy thân ảnh hắn liên tục lóe lên rồi biến mất, chớp mắt đã xuất hiện ở nơi khác, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy hắn đột ngột xuất hiện ở chỗ khác, tốc độ kinh khủng không ai bì kịp. Bỗng nhiên thấy xung quanh trở nên im ắng, Mạc thiếu gia không kìm được mà mở mắt ra quan sát, vừa mở mắt ra, hắn liền ngay lập tức hối hận, chỉ thấy xung quanh toàn là tay cụt chân gãy, từng vệt từng vệt máu bắn lên tạo thành những bức tranh màu đỏ loang lổ trên tường, mười tên thủ hạ thì một tên bị giết chết ngay lúc đầu tiên, chín tên còn lại đều chết không toàn thây, nhẹ thì bị chặt tay chặt chân, chém đầu, nặng thì bị cắt thành mấy khúc, cá biệt có một tên bị hai thanh đoản kiếm của Tử Phong băm thành thịt vụn, nhìn không ra cái hình thù gì nữa.
Nhìn thân ảnh dính đầy máu tươi đang đằng đằng sát khí từ từ bước tới chỗ của mình, Mạc thiếu gia không khỏi kinh hoàng, không biết lây sức ở đâu vùng lên muốn chạy trốn. “Xoẹt!” một tiếng ngọt lịm vang lên, hai chân của Mạc thiếu gia đã bị một đường kiếm chặt đứt đến tận đùi, cơn đau thấu xương khiến hắn không khỏi kêu thảm một hồi, mồ hôi đổ ra như mưa. Dẫm chân lên ngực Mạc thiếu gia, Tử Phong giơ bạch kiếm lên không trung, miệng nói: “Có lời trăn trối gì không?”
Mạc thiếu gia muốn nói nhưng không thể nói được, chân của Tử Phong dẫm lên ngực hắn đang ấn mạnh xuống, có thể nghe thấy tiếng xương sườn kêu lên răng rắc, đên thở còn khó khăn chứ đừng nói là lên tiếng. Nhìn mục tiêu đang nằm dưới chân mình giãy giụa, Tử Phong cười lạnh: “Khậc khậc, ta cũng đoán là ngươi sẽ không có trăn trối gì mà! Chết đi rác rưởi!”, nói đoạn giơ chân lên cao rồi hạ xuống thật nhanh, bàn chân trực tiếp giẫm xuyên qua lồng ngực, nghiên nát trái tim, bạch kiếm nơi tay quét một đường, chia đôi đầu của của Mạc thiếu thành hai nửa, có thể thấy được não tương cùng máu tươi đang từ từ chảy ra khỏi hai nửa đầu lâu của hắn.
“Hoàn thành cưỡng chế nhiệm vụ, nhiệm vụ liên hoàn số 2, hạ sát Mạc thiếu chủ thành Thiên Ưng. Tưởng thưởng 50% kinh nghiệm cần để lên level, 6 vạn điểm tích lũy. Cưỡng chế nhiệm vụ đã hoàn thành 2/2.”
Tử Phong theo chỉ dẫn, một mạch tìm tới khu nhà phía đông phủ thành chủ, nơi đó quả thật là có một hồ nước trong vắt, nhưng khi nhìn vào dãy nhà bên cạnh, hắn không khỏi cau mày, nhiều phòng thế này, làm sao mà hắn biết được đâu mới là cái Ngự nữ phòng chết tiệt kia đây. Nghĩ đến cái tên này, hắn cũng có chút câm nín, chỉ có loại dâm trùng như tên Mạc thiếu gia mới nghĩ ra cái tên như thế này thôi, hoàng đế có Ngự thư phòng, hắn ta có Ngự nữ phòng, đúng là cực phẩm rác rưởi.
Nhìn hơn chục căn phòng lớn tối om trước mắt, Tử Phong không khỏi hối hận, biết vậy liền bắt tên kia dẫn tới đây, chỉ dẫn mù mờ quá, thật là khó có thể tìm đc. Đang lúc bối rối, hắn chợt nhìn thấy một đại hán tướng mạo thô lỗ đi tới, trên lưng còn vác thêm một người, nhìn dáng vẻ thì đoán chừng là nữ nhân, lúc này đang bị trói chặt, đầu chụp vải bố, toàn thân vô lực mặc cho đại hán vác trên vai. Tên này nghênh ngang đi lướt qua mặt Tử Phong, sau khi nhìn xung quanh một chút liền đẩy cửa một căn phòng đi vào.
Tử Phong nhìn hành động của đại hán, mắt không khỏi sáng lên, phải chăng chính là nơi này, thân pháp Phù Quang Di Ảnh được phát động, thân hình hắn nhẹ lựa lông ngỗng, không một tiếng động đi theo đại hán vào trong căn phòng. Chỉ thấy người này đi vào phòng, không châm đèn lên mà đi thẳng tới một giá sách, trong sự nghi hoặc của Tử Phong, hắn nhìn vào giá sách trước mắt, bàn tay mò mẫm, sau đó cầm lấy một quyển sách rút ra. Một tiếng kẽo kẹt vang lên, giá sách liền tự động di chuyển sang một bên, để lộ ra một thông đạo đi xuống lòng đất, bên trong đèn đuốc sáng ngời.
Thấy vậy, Tử Phong liền hiểu ra, đây đúng thực là Ngự nữ phòng, nhưng chỉ là căn phòng mà thôi, thông đạo kia hẳn là dẫn đến nơi tên Mạc thiếu gia làm trò cầm thú. Đại hán kia chờ cho giá sách dừng hẳn lại, liền bước xuống thông đạo, Tử Phong theo sau một bước không rời, lúc đi qua cửa thông đạo, hắn để ý trên tường thấy có mấy chiếc móc cùng cần trục, thì ra là cơ quan, hắn liền dụng tâm nhớ kĩ, đây có thể chính là đường lui của hắn sau khi “dọn rác” xong.
Thông đạo đi xuống lòng đất cũng không quá dài, Tử Phong theo đuôi đại hán khoảng 10 phút là tới đáy. Vừa tới nơi, một mùi tanh tưởi khó ngửi tràn vào mũi hắn, thiếu chút nữa khiến hắn hắt xì, đưa mắt quan sát xung quanh, hắn không kìm được trừng lớn con mắt. Đây là một khoảng không gian rất rộng lớn, thừa đủ để nhét vào cả trăm người, ở trong góc là mấy đường rẽ dẫn đi nơi khác, không rõ dẫn tới đâu, nhưng Tử Phong không hề quan tâm tới nó, hắn đã bị khung cảnh trước mắt khiến cho chết lặng rồi.
Chỉ thấy xung quanh là một đám tầm gần chục tên đàn ông, người nào cũng trần truồng, đang điên cuồng làm công việc nguyên thủy nhất của loài người với mấy cô gái. Những nữ nhân này, người nào cũng có dàng người thon thả, bộ ngực đầy đặn, kiều đồn nảy nở, khuôn mặt ưa nhìn, tuyệt đối có thể coi là mĩ nhân, nhưng tình trạng lúc này của họ lại thảm không thể tả được. Trên cơ thể trắng nõn của mỗi người đều có vô số vết thương còn rớm máu, nhưng vết bầm tím loang lổ trên làn da mịn màng nhìn thấy mà ghê người, tóc tai bù xù mất trật tự, toàn thân dính đầy chất lỏng màu trắng đục. Bọn họ dưới sự trùng kích không thương tiếc của đám đàn ông kia, người thì gào thét đau đớn, người thì im lặng, biểu cảm trên mặt chết lặng giống như đã mất đi linh hồn, đôi mắt vô thần không cảm xúc.
Đám đàn ông kia thì vừa điên cuồng khu động thân dưới, vừa cười thét ầm ĩ:
“Khặc khặc, con bé này có cái tiểu huyệt chật chội quá, thiếu chút nữa bẻ gãy thằng em của lão tử rồi, sướng thấy còn bà nội luôn…”
“Lão Tứ ngươi may mắn đó, con hàng đó mới được thiếu chủ sủng hạnh có vài lần thôi rồi đã ban thưởng cho huynh đệ chúng ta rồi, hàng vẫn còn ngon lắm, hôm qua ta chơi nó mà thiếu chút nữa tinh tẫn thân vong này, hahaha..”
“Nói nhiều làm gì, cứ chơi cho thỏa thích đi, lâu lắm rồi mới có mấy con điếm ngon lành như thế này đấy.”
Dâm ngôn uế ngữ tuôn ra khắp nơi, âm thanh bành bạch của các cơ thể va chạm vào nhau vang lên không dứt, tiếng cười nói, tiếng kêu khóc hòa vào nhau, cùng với cái mùi hôi thối thanh tưởi tạo thành một khung cảnh dâm mĩ đến khó tả.
“Chơi đi, cứ chơi cho sảng khoái đi, bổn thiếu chủ bao tất, gái ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ha ha ha, má nó, cái miệng của tiểu mỹ nhân này ấm quá, bổn thiếu sắp không chịu được rồi, aaaaaa…..”
Một âm thanh càn rỡ quen thuộc vang lên, Tử Phong đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói vừa rồi, chẳng phải đấy chính là Mạc thiếu chủ, mực tiêu của hắn tối nay ư, chỉ thấy tên súc sinh này đang ôm lấy đầu của một nữ tử trẻ tuổi, hạ thân loạn động, trường thương không ngừng ra vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng ta, động tác của hắn vô cùng mạnh bạo, không hề để ý tới nữ tử dưới thân bị nghẹn thở, tay chân quơ loạn, nước mắt nước mũi giàn giụa, khuôn mặt tím tái. Chưa hết, một tên có khuôn mặt hèn mọn như con chuột đang ở đằng sau cô gái, hai tay túm lấy kiều đồn no đủ, hạ thân ra sức thúc vào, miệng thở hổn hển như trâu.
Tên đại hán người đã để Tử Phong lẻn vào ném cô gái trên vai xuống, bát mãn nói: “Bọn mi chưa gì đã chơi rồi, không đợi ta gì cả, ta có cong chuyện đến muộn tí thôi mà.”
“Ngươi đến muộn nhưng được một mình hưởng nguyên một em mà còn than vãn à, ha ha..” một tên cười lớn nói.
Tử Phong nhìn đám súc sinh trước mắt mà không khỏi nghiến răng, cầm thú, rác rưởi, đến súc vật còn hơn đám trước mắt. Mười một người đàn ông, hãm hiếp tập thể 3 người phụ nữ yếu đuối, à không, còn một người phụ nữ nữa vừa được đưa đến, cũng sắp trở thành nạn nhân của tràng thác loạn dâm ô này. Đưa mắt nhin xung quanh, hắn có thể thấy trên tường nhà có những chiếc móc sắt, dây xích treo lủng lẳng, rồi trong góc tường chất đầy những dụng cụ kì quái chuyên dùng để tra tấn nữ tử. Hai bàn tay của Tử Phong nắm chặt lại, tiếng xương cốt kêu lên răng rắc, hắn chưa từng cảm thấy tức giận đến mức này trong cuộc đời mình, kể cả khi còn làm sát thủ ở kiếp trước.
Tử Phong đã từng nghĩ rằng tên Mạc thiếu gia này chỉ là một tên nhị thế tổ điển hình, chuyên hiếp đáp dân chúng bình thường, nhưng không ngờ hắn lại có thể thoái hóa trở thành dạng súc sinh không còn chút lí trí nào như thế này, hệ thống không hề sai chút nào khi muốn hắn giết chết con thú vật này, nếu hệ thống không ra nhiệm vụ, có lẽ hắn cũng mặc kệ mà xé tên thiếu gia này thành 2 mảnh. Nghĩ đến thành chủ Thiên Ưng thành Mạc Thương Lan, Tử Phong không khỏi cảm thấy ngứa ngáy chân tay, những việc xấu tên Mạc thiếu chủ này làm, hắn không tin là Mạc Thương Lan không biết, biết mà vẫn nhắm mắt làm ngơ, đúng là cha nào con nấy, rác rưởi như nhau.
Nghẹn trong bụng một đoàn lửa phẫn nộ, Tử Phong khó có thể kìm chế được, khóe miệng hắn chợt nhếch lên, tạo thành một đường vòng cung, phát ra tiếng cười lạnh lẽo, qua công năng biến đổi âm thanh của chiếc mặt nạ hắn đang đeo, vốn là tiếng cười nay lại nghe không khác gì với tiếng quỷ khóc. Tiếng cười quỷ dị vang lên từ hư không khiến tất cả mọi người trong hang dựng hết tóc gáy, tiểu đệ bên dưới đang vô cùng hùng dũng ngẩng cao đầu liền trở nên mềm oặt giống như cọng bún. Trong lúc mọi người còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, một cảnh tượng diễn ra ngay trước mắt khiến bọn họ kinh hoàng. Chỉ thấy một bàn tay thò ra từ………….giữa không khí, tóm lấy cổ tên đại hán vừa mới tới, một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, bàn tay đó vô cùng tàn bạo bóp nát cổ của hắn, sau đó giật đứt lìa đầu của hắn khỏi cơ thể.
Từ bàn tay dính đầy máu vẫn còn đang nắm lấy cái đầu lâu, một thân ảnh đen tuyền từ từ hiện ra, giống như một bóng ma hiện hình vậy, trực tiếp từ hư không bước ra. Mạc thiếu gia là người đầu tiên lên tiếng, hắn lắp bắp chỉ vào Tử Phong, gương mặt trắng bệch không một chút máu: “Ngươi…ngươi là…là con quái vật đó! Làm thế nào mà ngươi vẫn còn sống? Làm thế nào?”
Nghe Mạc thiếu gia hô lên, tất cả mọi người liền nhận ra lai lịch của Tử Phong, ngay lập tức, bọn họ liền mặc kệ bản thân đang lõa thể, lao tới đống quần áo vũ khí mà bọn chúng đã cởi bỏ ra vứt vào xó để mây mưa với mấy nữ tử đáng thương. Nào có dễ thế, Tử Phong cười lạnh, bàn tay trái bóp nát cái đầu lâu cầm trên tay, hắc bạch song kiếm xuất hiện,
Thuấn bộ được triển khai, tuy toàn là chiêu trò cũ, nhưng ai nói chiêu cũ thì không có hiệu quả nào.
Đám thủ hạ lâu la này của Mạc thiếu gia thậm chí so với mấy tên tối hôm qua Tử Phong giết còn kém hơn nữa, tất cả chỉ có tu vĩ Sĩ cấp, một thân tu vi vứt cho chó gặm, đã bị tửu sắc mài mòn đi quá nửa rồi. Không có một Sư cấp nào ở hiện trường ngoại trừ Mạc thiếu gia, lúc này đang ôm đầu nằm dưới đất, cả người run lên bần bật trong sợ hãi. Dưới Tướng cấp, Tử Phong vô địch, vì tiết kiệm thời gian, mặc dù hắn vô cùng muốn dùng một cách tàn bạo nhất để hành hạ đến chết hết mấy tên khốn kiếp trước mặt, nhưng cuối cùng hắn đành phải đánh nhanh thắng nhanh.
Chỉ thấy thân ảnh hắn liên tục lóe lên rồi biến mất, chớp mắt đã xuất hiện ở nơi khác, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy hắn đột ngột xuất hiện ở chỗ khác, tốc độ kinh khủng không ai bì kịp. Bỗng nhiên thấy xung quanh trở nên im ắng, Mạc thiếu gia không kìm được mà mở mắt ra quan sát, vừa mở mắt ra, hắn liền ngay lập tức hối hận, chỉ thấy xung quanh toàn là tay cụt chân gãy, từng vệt từng vệt máu bắn lên tạo thành những bức tranh màu đỏ loang lổ trên tường, mười tên thủ hạ thì một tên bị giết chết ngay lúc đầu tiên, chín tên còn lại đều chết không toàn thây, nhẹ thì bị chặt tay chặt chân, chém đầu, nặng thì bị cắt thành mấy khúc, cá biệt có một tên bị hai thanh đoản kiếm của Tử Phong băm thành thịt vụn, nhìn không ra cái hình thù gì nữa.
Nhìn thân ảnh dính đầy máu tươi đang đằng đằng sát khí từ từ bước tới chỗ của mình, Mạc thiếu gia không khỏi kinh hoàng, không biết lây sức ở đâu vùng lên muốn chạy trốn. “Xoẹt!” một tiếng ngọt lịm vang lên, hai chân của Mạc thiếu gia đã bị một đường kiếm chặt đứt đến tận đùi, cơn đau thấu xương khiến hắn không khỏi kêu thảm một hồi, mồ hôi đổ ra như mưa. Dẫm chân lên ngực Mạc thiếu gia, Tử Phong giơ bạch kiếm lên không trung, miệng nói: “Có lời trăn trối gì không?”
Mạc thiếu gia muốn nói nhưng không thể nói được, chân của Tử Phong dẫm lên ngực hắn đang ấn mạnh xuống, có thể nghe thấy tiếng xương sườn kêu lên răng rắc, đên thở còn khó khăn chứ đừng nói là lên tiếng. Nhìn mục tiêu đang nằm dưới chân mình giãy giụa, Tử Phong cười lạnh: “Khậc khậc, ta cũng đoán là ngươi sẽ không có trăn trối gì mà! Chết đi rác rưởi!”, nói đoạn giơ chân lên cao rồi hạ xuống thật nhanh, bàn chân trực tiếp giẫm xuyên qua lồng ngực, nghiên nát trái tim, bạch kiếm nơi tay quét một đường, chia đôi đầu của của Mạc thiếu thành hai nửa, có thể thấy được não tương cùng máu tươi đang từ từ chảy ra khỏi hai nửa đầu lâu của hắn.
“Hoàn thành cưỡng chế nhiệm vụ, nhiệm vụ liên hoàn số 2, hạ sát Mạc thiếu chủ thành Thiên Ưng. Tưởng thưởng 50% kinh nghiệm cần để lên level, 6 vạn điểm tích lũy. Cưỡng chế nhiệm vụ đã hoàn thành 2/2.”
Bình luận facebook