Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-87
Chương 87: Cơ hội thứ hai
Trung niên nhân cười lạnh, đang định bước tới liền khựng lại, một bóng trắng chợt thình lình xuất hiện, đứng chắn trước người Tử Phong. Hồ Phi Nguyệt nhìn Tử Phong, trong mắt ánh lên lửa giận, không gian xung quanh nàng chợt giống như gấp khúc, một ti uy áp phô thiên cái địa được giải phóng ra, nhưng kì lạ ở chỗ, uy áp này chỉ tập trung vào một mình trung niên nhân đứng trước mặt, Diệp Thủy Lan cùng Tử Phong gần như không bị ảnh hưởng.
“Hự!”
Trung niên nhân lảo đảo lui về sau hai bước, khuôn mặt không khỏi biến sắc: “Thánh Hoàng?” Nhưng ngay sau đó hắn liền phủ nhận: “Không đúng, uy áp của Thánh Hoàng nhưng tu vi Tôn cấp, ngươi là ai, tốt nhất mau cút đi, không nên dính vào chuyện của người khác.”
Hồ Phi Nguyệt nheo mắt nhìn hắn, miệng nói: “Âm Sát Ma Công? Ngươi là người của Âm Ma tông? Từ lúc nào cái tông môn rác rưởi năm xưa còn không có lấy nổi Thánh cấp lại có một tên Thánh Giả như ngươi thế? Ta nhớ không nhầm thì bọn mi chỉ có một tên nhãi ranh gọi là Vạn Quỷ ma tôn gì gì đó mới đạt tới Tôn cấp lục phẩm năm xưa thôi mà.”
Ánh mắt của trung niên nhân chợt co rút lại: “Sao ngươi có thể biết đến Vạn Quỷ lão tổ, ngài ấy đã bế quan hai trăm năm rồi cơ mà?”
“Khi ta đập chết mấy tên Thánh Giả như mi, thì tên nhóc Vạn Quỷ kia có khi còn đang quấn tã. Nói chung thì đừng hòng động tới hắn một lần nữa, tu vi của ta có thể không bằng năm xưa, nhưng nếu chọc giận ta, Thiên Hồ nhất tộc bọn ta sẽ không để yên cho Âm Ma tông bọn mi đâu!!” Hồ Phi Nguyệt lạnh giọng nói, trên trán nàng bất chợt xuất hiện một đồ án hoa văn hình nhật nguyệt lồng vào với nhau.
Trung niên nhân nhìn thấy đồ án nhật nguyệt trên trán Hồ Phi Nguyệt liền biến sắc, miệng lắp bắp: “Thiên… Thiên Hồ nhất tộc?”
Cơ mà…….
“Oa ha ha ha, đe dọa ta ư, ta không biết ngươi là gì của Thiên Hồ nhất tộc, nhưng một người nỏ mạnh hết đà như ngươi mà còn mơ tưởng đe dọa ta ư, nhảm nhí!! Bật mí cho ngươi biết, Vạn Quỷ lão tổ nghe nói là đã thành công đột phá lên Thánh Tôn cường giả, Thiên Hồ nhất tộc ư, chả là cái thá gì cả!”
“Ngươi….!!” Hồ Phi Nguyệt tức giận tới tái mặt.
Bỗng thân hình trung niên nhân chớp động, ngón tay hắn cong lên, không gian xung quanh hắn chợt vặn vẹo, một tia không gian dao động như có như không tiến gần tới chỗ Tử Phong đang nằm trên mặt đất. Đây chính là cách Thánh cấp cường giả công kích, trực tiếp dùng không gian lực tấn công, trừ khi cũng sở hữu không gian chi lực, không thì không gì có thể cản nổi.
Thân là Thánh cấp cường giả, không có lí gì Hồ Phi Nguyệt không nhận ra những gì trung niên nhân mới làm. Chỉ thấy nàng phất tay áo một cái, không gian xung quanh Tử Phong cũng trở nên vặn vẹo, sau đó tạo thành một lớp màng mỏng mờ mờ bảo hộ hắn, loáng thoáng có thể thấy được hình dạng của nó khi ánh sáng bị bẻ cong lúc chiếu lên.
Một chỉ của trung niên nhân va chạm với lớp chắn bảo hộ của Hồ Phi Nguyệt liền bị chặn lại, mơ hồ có thể nghe thấy một tiếng vỡ nho nhỏ. Khí thế của nàng ta chợt tăng vọt lên, dùng một ánh mắt căm thù nhìn trung niên nhân, Hồ Phi Nguyệt gằn giọng: “Khốn kiếp, ngươi đã chọc giận ta rồi.”
Từ sau lưng nàng biến ảo ra sáu chiếc đuôi, trên đầu là một cặp tai cáo, khẽ nhún một cái, nàng lơ lửng trên không trung, trên tay xuất hiện một chiếc thiết phiến, nhưng không giống với thiết phiến của Y Mộng Lăng, thiết phiến trong tay Hồ Phi Nguyệt tỏa ra một thứ ánh sáng nhè nhẹ, khi nhìn vào có cảm giác giống như có một áp lực vô hình hiện hữu, đây là Bảo khí, không phải Huyền khí.
Cánh tay Hồ Phi Nguyệt vung lên, mặc dù nàng chỉ có tu vi Tôn cấp, nhưng cảnh giới của nàng về không gian lực vẫn bảo trì như trước, chỉ thấy không gian dao động một cách mãnh liệt, một đạo không gian lực giống như lưỡi đao phá vỡ không khí chém tới trung niên nhân.
Lấy tu vi Tôn cấp khu động không gian lực, mặc dù có thể sử dụng, nhưng uy lực thì giảm sút rõ rệt. Lưỡi đao không gian của Hồ Phi Nguyệt có uy lực cực mạnh, nhưng tốc độ xuyên qua không gian của nó vẫn chưa đủ nhanh……
“Xiu!!”
Thân ảnh của trung niên nhân đã biến mất từ lúc nào, giống như là trực tiếp bốc hơi vào trong không khí vậy, không gian phong nhận của Hồ Phi Nguyệt trượt mục tiêu, lướt ngang vào một cây cổ thụ ở sau. “Rào rào..” cái cây liền đổ ập xuống, để lại một gốc cây với vết cắt ngọt như dao nóng cắt bơ.
“Ha ha ha, thật đáng tiếc ta không thể bắt lấy tiểu tình lang của ngươi, nhưng mà cũng không sao, hắn cũng chẳng còn sống nổi nữa rồi, ta đã để lại một món quà nhỏ cho hắn, hi vọng là mi thích a, vĩnh biệt!!”
Giọng nói của trung niên nhân vọng lại từ phía xa, hiển nhiên là đã cao chạy xa bay. Hồ Phi Nguyệt đang định đuổi theo, nghe lời của trung niên nhân liền biến sắc, vội vàng quay lại nhìn đằng sau.
Tử Phong trọng thương, cơ thể giống như bị rút hết sức lực, nhưng tinh thần của hắn vẫn đủ tỉnh táo để nhận biết những gì đang xảy ra xung quanh. Khi nghe thấy lai lịch của trung niên nhân, trong đầu hắn nổ oành một tiếng, Thánh Giả của Âm Ma tông? Lại là bọn chúng? Chẳng lẽ cả Diệp gia chưa đủ để cho bọn chúng thỏa mãn hay sao mà phải truy sát tới tận đây, không đúng, theo những gì trung niên nhân nói thì hắn ta chỉ là tình cơ đi ngang qua đây mà thôi, chết tiệt, nếu hệ thống giao nhiệm vụ sớm hơn dù chỉ một phút thôi, hắn đã có thể cứu Diệp Thủy Lan, hoặc ít nhất dưới sự giúp đỡ của Hồ Phi Nguyệt thì có lẽ sẽ bảo vệ được con bé.
Không hiểu lấy sức lực ở đâu ra, Tử Phong chống cả sáu cánh tay xuống đất, cưỡng ép nâng nửa thân hình lên, chỉ để nhìn thấy trung niên nhân cao chạy xa bay cùng với Diệp Thủy Lan. Hai mắt hắn trừng lớn giống như muốn nứt vỡ, miệng hắn há rộng ra nhưng không có tiếng, mơ hồ giống như có một tiếng gào thét sâu trong cổ họng hắn vọng ra, đột nhiên….
“Rắc!!”
Từ trán Tử Phong, một vết nứt xuất hiện chạy dọc xuống hai mắt hắn mở to ra, vết nứt vừa lan xuống hết toàn bộ thân mình hắn, một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, cả người hắn liền bị chia làm hai nửa, đổ ấp xuống đất, máu tươi tràn ra thành một vũng lớn trên mặt đất.
“Không!!!!!!”
Thét lên một tiếng thê lương, Hồ Phi Nguyệt lao vọt tới trước cái xác của Tử Phong, “phịch” một tiếng quỳ gối xuống, hai hàng nước mắt bất chợt lăn dài trên khuôn mặt chết lặng của nàng, hai tay nàng run run giơ lên chạm vào cái xác của hắn. Cảm giác lạnh lẽo đến mức chân thật khiến nàng mặc dù muốn nói đây chỉ là ảo giác nhưng cũng không thể làm được.
Cúi đầu, Hồ Phi Nguyệt hai tay nắm chặt lấy chéo áo, cả người run lên, khóc nấc lên từng cơn không ngừng………
---------
Tử Phong cảm thấy linh hồn của mình trôi nổi ở trong một không gian vô định, tối tăm và trống rỗng. Hắn vẫn nhớ như in những gì vừa mới xảy ra, lại một lần nữa, hắn chết. Cũng không phải là lần đầu tiên hắn chết, sợ hãi là thứ cảm xúc không tồn tại trong hắn lúc này, có chăng đó là cảm giác tiếc nuối, tại sao chứ, tại sao số phận của hắn lại bất hạnh đến như vậy, đến một chút cảm giác ấm áp của gia đình mà hắn cũng không được phép được hưởng thụ lâu hơn ư?? Có lẽ chết cũng không phải là một ý tồi, cũng không biết lần này có được xuyên việt đi đâu hay không nữa, Tử Phong tự nhủ.
Bỗng một âm thanh vang vọng khắp không gian, một thứ âm thanh quen thuộc mang theo hơi thở thần thánh khiến người khác chỉ muốn quỳ xuống triều bái, Tử Phong nhận ra giọng nói này, chính là “Hắn”!!
“Trở về đi, ngươi chưa xong việc đâu!”
Sau đó, không gian tối tăm chợt bừng sáng lên, một cánh cổng mở ra, mang theo ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, cùng với nó là một lực hút không gì đỡ nổi. Ánh sáng lóe lên, Tử Phong chỉ mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh lơ lửng ở phía xa, sau đó không tự chủ được mà bị hút vào trong cánh cổng ánh sáng đó.
“Tách!”
Thân ảnh lơ lửng phía xa búng tay một cái, miệng lẩm bẩm: “Hừm, một mẫu vật khá thú vị, hi vọng với cơ hội thứ hai mà ta ban cho, ngươi sẽ không làm ta thất vọng, ha ha ha….”
---------
Hai mảnh cơ thể của Tử Phong bỗng phát sáng, tỏa ra một thứ ánh sáng màu tím đậm lóa mắt, khiến Hồ Phi Nguyệt đang khóc như vỡ đê không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy hai mảnh cơ thể của Tử Phong, dưới sự bao trùm của ánh sáng màu tím, dần dần kéo gần lại với nhau, giống như chơi xếp hình vậy, hai mảnh ghép lại vào nhau, xương cốt kết nối với nhau, da thịt dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy liền lại nhanh chóng, nửa thân dưới đã đứt lìa ra ở bên cạnh hắn cũng hóa thành một đạo tử quang, nhập vào trong cơ thể Tử Phong, sau đó tạo thành một đoàn năng lượng tử sắc, từ nửa thân trên của hắn mọc ra, tạo thành hình nửa thân dưới.
“Xoẹt!”
Ánh sáng màu tím chợt bùng lên một cách mãnh liệt, khiến Hồ Phi Nguyệt nhất thời không thể nhìn thấy gì ngoài một màu tử sắc. Thứ ánh sáng đó tan dần đi, để lại cơ thể được bọc một lớp giáp cốt, hoàn hảo vô khuyết đang nằm trước mặt nàng. Không tin vào mắt mình, Hồ Phi Nguyệt nước mắt trên mặt còn chưa lau khô, đưa tay ra khẽ chạm vào cơ thể trước mắt.
Tử Phong mở choàng mắt ra, dọa cho Hồ Phi Nguyệt giật mình đánh thót một cái. Chớp chớp con mắt đen kịt như màn đêm của mình, Tử Phong khẽ co duỗi mấy cánh tay của mình, sau đó chậm rãi ngồi dậy.
“Sinh mệnh của Hư Không đã sử dụng, chủ nhân được hồi sinh.”
Tiếng thông báo của hệ thống vang lên như để đưa ra lời giải cho Tử Phong, nhưng có vẻ như hắn không quan tâm.
“Chàng….chàng có sao không?” Hồ Phi Nguyệt lắp bắp hỏi, chuyện xảy ra quá li kì khiến đầu óc nàng có chút trì trệ, không hiểu cái gì đang xảy ra.
Đưa mắt nhìn Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong đưa tay ra vuốt má nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta ổn!”
“Xin lỗi, là ta tới chậm, không cứu được muội muội…….” không đợi Hồ Phi Nguyệt nói hết, Tử Phong đã ngắt lời: “Không phải lỗi của nàng, lỗi là của Âm Ma tông!”
Chậm rãi đứng dậy, lớp giáp cốt trên người hắn vỡ ra thành từng mảnh rơi xuống đất, bốn cánh tay mọc thêm cũng hóa thành từng mảnh vụn nhỏ mà biến mất, Tử Phong nhìn lên trời, mở miệng nói một cách nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao, Hồ Phi Nguyệt lại có cảm giác rét lạnh từ sâu thẳm trong linh hồn ra ngoài: “Ta lấy linh hồn ra thề, Lan nhi chỉ cần đứt một sợi tóc, ta, Tử Phong, sẽ bắt từng người, từng người một của Âm Ma tông phải trả giá. Ta, muốn huyết tẩy toàn Âm Ma tông, chó gà không tha, ta sẽ không dừng lại, cho đến khi đem thi cốt của toàn bộ đám người Âm Ma tông nghiền thành tro bụi!!”
“Ầm!!!!”
Một tia sét rạch ngang trời như để làm chứng cho lời thề của Tử Phong, mây đen kéo đến, bầu trời bỗng trút nước xuống xối xả, từng giọt nước chảy dài trên khuôn mặt cương nghị của Tử Phong, cũng không rõ đó là nước mưa hay nước mắt nữa, có lẽ là cả hai…
Trung niên nhân cười lạnh, đang định bước tới liền khựng lại, một bóng trắng chợt thình lình xuất hiện, đứng chắn trước người Tử Phong. Hồ Phi Nguyệt nhìn Tử Phong, trong mắt ánh lên lửa giận, không gian xung quanh nàng chợt giống như gấp khúc, một ti uy áp phô thiên cái địa được giải phóng ra, nhưng kì lạ ở chỗ, uy áp này chỉ tập trung vào một mình trung niên nhân đứng trước mặt, Diệp Thủy Lan cùng Tử Phong gần như không bị ảnh hưởng.
“Hự!”
Trung niên nhân lảo đảo lui về sau hai bước, khuôn mặt không khỏi biến sắc: “Thánh Hoàng?” Nhưng ngay sau đó hắn liền phủ nhận: “Không đúng, uy áp của Thánh Hoàng nhưng tu vi Tôn cấp, ngươi là ai, tốt nhất mau cút đi, không nên dính vào chuyện của người khác.”
Hồ Phi Nguyệt nheo mắt nhìn hắn, miệng nói: “Âm Sát Ma Công? Ngươi là người của Âm Ma tông? Từ lúc nào cái tông môn rác rưởi năm xưa còn không có lấy nổi Thánh cấp lại có một tên Thánh Giả như ngươi thế? Ta nhớ không nhầm thì bọn mi chỉ có một tên nhãi ranh gọi là Vạn Quỷ ma tôn gì gì đó mới đạt tới Tôn cấp lục phẩm năm xưa thôi mà.”
Ánh mắt của trung niên nhân chợt co rút lại: “Sao ngươi có thể biết đến Vạn Quỷ lão tổ, ngài ấy đã bế quan hai trăm năm rồi cơ mà?”
“Khi ta đập chết mấy tên Thánh Giả như mi, thì tên nhóc Vạn Quỷ kia có khi còn đang quấn tã. Nói chung thì đừng hòng động tới hắn một lần nữa, tu vi của ta có thể không bằng năm xưa, nhưng nếu chọc giận ta, Thiên Hồ nhất tộc bọn ta sẽ không để yên cho Âm Ma tông bọn mi đâu!!” Hồ Phi Nguyệt lạnh giọng nói, trên trán nàng bất chợt xuất hiện một đồ án hoa văn hình nhật nguyệt lồng vào với nhau.
Trung niên nhân nhìn thấy đồ án nhật nguyệt trên trán Hồ Phi Nguyệt liền biến sắc, miệng lắp bắp: “Thiên… Thiên Hồ nhất tộc?”
Cơ mà…….
“Oa ha ha ha, đe dọa ta ư, ta không biết ngươi là gì của Thiên Hồ nhất tộc, nhưng một người nỏ mạnh hết đà như ngươi mà còn mơ tưởng đe dọa ta ư, nhảm nhí!! Bật mí cho ngươi biết, Vạn Quỷ lão tổ nghe nói là đã thành công đột phá lên Thánh Tôn cường giả, Thiên Hồ nhất tộc ư, chả là cái thá gì cả!”
“Ngươi….!!” Hồ Phi Nguyệt tức giận tới tái mặt.
Bỗng thân hình trung niên nhân chớp động, ngón tay hắn cong lên, không gian xung quanh hắn chợt vặn vẹo, một tia không gian dao động như có như không tiến gần tới chỗ Tử Phong đang nằm trên mặt đất. Đây chính là cách Thánh cấp cường giả công kích, trực tiếp dùng không gian lực tấn công, trừ khi cũng sở hữu không gian chi lực, không thì không gì có thể cản nổi.
Thân là Thánh cấp cường giả, không có lí gì Hồ Phi Nguyệt không nhận ra những gì trung niên nhân mới làm. Chỉ thấy nàng phất tay áo một cái, không gian xung quanh Tử Phong cũng trở nên vặn vẹo, sau đó tạo thành một lớp màng mỏng mờ mờ bảo hộ hắn, loáng thoáng có thể thấy được hình dạng của nó khi ánh sáng bị bẻ cong lúc chiếu lên.
Một chỉ của trung niên nhân va chạm với lớp chắn bảo hộ của Hồ Phi Nguyệt liền bị chặn lại, mơ hồ có thể nghe thấy một tiếng vỡ nho nhỏ. Khí thế của nàng ta chợt tăng vọt lên, dùng một ánh mắt căm thù nhìn trung niên nhân, Hồ Phi Nguyệt gằn giọng: “Khốn kiếp, ngươi đã chọc giận ta rồi.”
Từ sau lưng nàng biến ảo ra sáu chiếc đuôi, trên đầu là một cặp tai cáo, khẽ nhún một cái, nàng lơ lửng trên không trung, trên tay xuất hiện một chiếc thiết phiến, nhưng không giống với thiết phiến của Y Mộng Lăng, thiết phiến trong tay Hồ Phi Nguyệt tỏa ra một thứ ánh sáng nhè nhẹ, khi nhìn vào có cảm giác giống như có một áp lực vô hình hiện hữu, đây là Bảo khí, không phải Huyền khí.
Cánh tay Hồ Phi Nguyệt vung lên, mặc dù nàng chỉ có tu vi Tôn cấp, nhưng cảnh giới của nàng về không gian lực vẫn bảo trì như trước, chỉ thấy không gian dao động một cách mãnh liệt, một đạo không gian lực giống như lưỡi đao phá vỡ không khí chém tới trung niên nhân.
Lấy tu vi Tôn cấp khu động không gian lực, mặc dù có thể sử dụng, nhưng uy lực thì giảm sút rõ rệt. Lưỡi đao không gian của Hồ Phi Nguyệt có uy lực cực mạnh, nhưng tốc độ xuyên qua không gian của nó vẫn chưa đủ nhanh……
“Xiu!!”
Thân ảnh của trung niên nhân đã biến mất từ lúc nào, giống như là trực tiếp bốc hơi vào trong không khí vậy, không gian phong nhận của Hồ Phi Nguyệt trượt mục tiêu, lướt ngang vào một cây cổ thụ ở sau. “Rào rào..” cái cây liền đổ ập xuống, để lại một gốc cây với vết cắt ngọt như dao nóng cắt bơ.
“Ha ha ha, thật đáng tiếc ta không thể bắt lấy tiểu tình lang của ngươi, nhưng mà cũng không sao, hắn cũng chẳng còn sống nổi nữa rồi, ta đã để lại một món quà nhỏ cho hắn, hi vọng là mi thích a, vĩnh biệt!!”
Giọng nói của trung niên nhân vọng lại từ phía xa, hiển nhiên là đã cao chạy xa bay. Hồ Phi Nguyệt đang định đuổi theo, nghe lời của trung niên nhân liền biến sắc, vội vàng quay lại nhìn đằng sau.
Tử Phong trọng thương, cơ thể giống như bị rút hết sức lực, nhưng tinh thần của hắn vẫn đủ tỉnh táo để nhận biết những gì đang xảy ra xung quanh. Khi nghe thấy lai lịch của trung niên nhân, trong đầu hắn nổ oành một tiếng, Thánh Giả của Âm Ma tông? Lại là bọn chúng? Chẳng lẽ cả Diệp gia chưa đủ để cho bọn chúng thỏa mãn hay sao mà phải truy sát tới tận đây, không đúng, theo những gì trung niên nhân nói thì hắn ta chỉ là tình cơ đi ngang qua đây mà thôi, chết tiệt, nếu hệ thống giao nhiệm vụ sớm hơn dù chỉ một phút thôi, hắn đã có thể cứu Diệp Thủy Lan, hoặc ít nhất dưới sự giúp đỡ của Hồ Phi Nguyệt thì có lẽ sẽ bảo vệ được con bé.
Không hiểu lấy sức lực ở đâu ra, Tử Phong chống cả sáu cánh tay xuống đất, cưỡng ép nâng nửa thân hình lên, chỉ để nhìn thấy trung niên nhân cao chạy xa bay cùng với Diệp Thủy Lan. Hai mắt hắn trừng lớn giống như muốn nứt vỡ, miệng hắn há rộng ra nhưng không có tiếng, mơ hồ giống như có một tiếng gào thét sâu trong cổ họng hắn vọng ra, đột nhiên….
“Rắc!!”
Từ trán Tử Phong, một vết nứt xuất hiện chạy dọc xuống hai mắt hắn mở to ra, vết nứt vừa lan xuống hết toàn bộ thân mình hắn, một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, cả người hắn liền bị chia làm hai nửa, đổ ấp xuống đất, máu tươi tràn ra thành một vũng lớn trên mặt đất.
“Không!!!!!!”
Thét lên một tiếng thê lương, Hồ Phi Nguyệt lao vọt tới trước cái xác của Tử Phong, “phịch” một tiếng quỳ gối xuống, hai hàng nước mắt bất chợt lăn dài trên khuôn mặt chết lặng của nàng, hai tay nàng run run giơ lên chạm vào cái xác của hắn. Cảm giác lạnh lẽo đến mức chân thật khiến nàng mặc dù muốn nói đây chỉ là ảo giác nhưng cũng không thể làm được.
Cúi đầu, Hồ Phi Nguyệt hai tay nắm chặt lấy chéo áo, cả người run lên, khóc nấc lên từng cơn không ngừng………
---------
Tử Phong cảm thấy linh hồn của mình trôi nổi ở trong một không gian vô định, tối tăm và trống rỗng. Hắn vẫn nhớ như in những gì vừa mới xảy ra, lại một lần nữa, hắn chết. Cũng không phải là lần đầu tiên hắn chết, sợ hãi là thứ cảm xúc không tồn tại trong hắn lúc này, có chăng đó là cảm giác tiếc nuối, tại sao chứ, tại sao số phận của hắn lại bất hạnh đến như vậy, đến một chút cảm giác ấm áp của gia đình mà hắn cũng không được phép được hưởng thụ lâu hơn ư?? Có lẽ chết cũng không phải là một ý tồi, cũng không biết lần này có được xuyên việt đi đâu hay không nữa, Tử Phong tự nhủ.
Bỗng một âm thanh vang vọng khắp không gian, một thứ âm thanh quen thuộc mang theo hơi thở thần thánh khiến người khác chỉ muốn quỳ xuống triều bái, Tử Phong nhận ra giọng nói này, chính là “Hắn”!!
“Trở về đi, ngươi chưa xong việc đâu!”
Sau đó, không gian tối tăm chợt bừng sáng lên, một cánh cổng mở ra, mang theo ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, cùng với nó là một lực hút không gì đỡ nổi. Ánh sáng lóe lên, Tử Phong chỉ mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh lơ lửng ở phía xa, sau đó không tự chủ được mà bị hút vào trong cánh cổng ánh sáng đó.
“Tách!”
Thân ảnh lơ lửng phía xa búng tay một cái, miệng lẩm bẩm: “Hừm, một mẫu vật khá thú vị, hi vọng với cơ hội thứ hai mà ta ban cho, ngươi sẽ không làm ta thất vọng, ha ha ha….”
---------
Hai mảnh cơ thể của Tử Phong bỗng phát sáng, tỏa ra một thứ ánh sáng màu tím đậm lóa mắt, khiến Hồ Phi Nguyệt đang khóc như vỡ đê không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy hai mảnh cơ thể của Tử Phong, dưới sự bao trùm của ánh sáng màu tím, dần dần kéo gần lại với nhau, giống như chơi xếp hình vậy, hai mảnh ghép lại vào nhau, xương cốt kết nối với nhau, da thịt dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy liền lại nhanh chóng, nửa thân dưới đã đứt lìa ra ở bên cạnh hắn cũng hóa thành một đạo tử quang, nhập vào trong cơ thể Tử Phong, sau đó tạo thành một đoàn năng lượng tử sắc, từ nửa thân trên của hắn mọc ra, tạo thành hình nửa thân dưới.
“Xoẹt!”
Ánh sáng màu tím chợt bùng lên một cách mãnh liệt, khiến Hồ Phi Nguyệt nhất thời không thể nhìn thấy gì ngoài một màu tử sắc. Thứ ánh sáng đó tan dần đi, để lại cơ thể được bọc một lớp giáp cốt, hoàn hảo vô khuyết đang nằm trước mặt nàng. Không tin vào mắt mình, Hồ Phi Nguyệt nước mắt trên mặt còn chưa lau khô, đưa tay ra khẽ chạm vào cơ thể trước mắt.
Tử Phong mở choàng mắt ra, dọa cho Hồ Phi Nguyệt giật mình đánh thót một cái. Chớp chớp con mắt đen kịt như màn đêm của mình, Tử Phong khẽ co duỗi mấy cánh tay của mình, sau đó chậm rãi ngồi dậy.
“Sinh mệnh của Hư Không đã sử dụng, chủ nhân được hồi sinh.”
Tiếng thông báo của hệ thống vang lên như để đưa ra lời giải cho Tử Phong, nhưng có vẻ như hắn không quan tâm.
“Chàng….chàng có sao không?” Hồ Phi Nguyệt lắp bắp hỏi, chuyện xảy ra quá li kì khiến đầu óc nàng có chút trì trệ, không hiểu cái gì đang xảy ra.
Đưa mắt nhìn Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong đưa tay ra vuốt má nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta ổn!”
“Xin lỗi, là ta tới chậm, không cứu được muội muội…….” không đợi Hồ Phi Nguyệt nói hết, Tử Phong đã ngắt lời: “Không phải lỗi của nàng, lỗi là của Âm Ma tông!”
Chậm rãi đứng dậy, lớp giáp cốt trên người hắn vỡ ra thành từng mảnh rơi xuống đất, bốn cánh tay mọc thêm cũng hóa thành từng mảnh vụn nhỏ mà biến mất, Tử Phong nhìn lên trời, mở miệng nói một cách nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao, Hồ Phi Nguyệt lại có cảm giác rét lạnh từ sâu thẳm trong linh hồn ra ngoài: “Ta lấy linh hồn ra thề, Lan nhi chỉ cần đứt một sợi tóc, ta, Tử Phong, sẽ bắt từng người, từng người một của Âm Ma tông phải trả giá. Ta, muốn huyết tẩy toàn Âm Ma tông, chó gà không tha, ta sẽ không dừng lại, cho đến khi đem thi cốt của toàn bộ đám người Âm Ma tông nghiền thành tro bụi!!”
“Ầm!!!!”
Một tia sét rạch ngang trời như để làm chứng cho lời thề của Tử Phong, mây đen kéo đến, bầu trời bỗng trút nước xuống xối xả, từng giọt nước chảy dài trên khuôn mặt cương nghị của Tử Phong, cũng không rõ đó là nước mưa hay nước mắt nữa, có lẽ là cả hai…
Bình luận facebook