Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Ăn tối lề đường
Nhược An tắm vội liền ra ngoài, cô có chút khát liền đi xuống nhà dưới để lấy nước, lại nghe tiếng người hầu bàn tán to nhỏ phía dưới...
"Đã bao lâu rồi không thấy thiếu gia cho phụ nữ vào phòng nhỉ..."-Người hầu A tò mò hỏi.
"Hình như kể từ lúc vị tiểu thư ấy biến mất..."-Người hầu B đáp.
"Tôi còn nhớ một thời gian ngài ấy đau khổ suốt, ngay cả cơm cũng không đụng đũa..."-Người hầu C tiếp lời.
"Tôi thấy vị tiểu thư họ Nhược kia xinh hơn Mộc tiểu thư nhiều lắm, tính tình cũng tốt nữa..."-Người hầu D phân giải.
"Nhưng tôi vẫn thích Mộc Tuyết tiểu thư hơn, cô ấy nhẹ nhàng đằm thắm..."- Người hầu A đáp lời.
"Đương nhiên rồi, ngày mà Mộc Tuyết tiểu thư biến mất, hôm đấy tôi thấy thiếu gia khóc đấy..."-Người hầu C kể lại cho mấy người còn lại nghe...
Nhược An đứng trên lầu hoàn toàn nghe được hết câu chuyện của bọn họ, nhưng cô lựa chọn tin tưởng Trần Quân Minh, tin tưởng rằng cô chính là mối tình đầu của anh...
Bọn họ thấy Nhược An đi xuống liền giải tán, sợ lại nói linh tinh bị đuổi việc. Nhược An uống nước xong liền lên phòng nghỉ ngơi. Sao cái tên Mộc Tuyết cô chưa bao giờ nghe ai nhắc đến nhỉ. Ngay cả chị Hân Nghiên lẫn Bạch Linh đều chưa từng đề cập với cô. Chắc chỉ là một người theo đuổi Trần Quân Minh hay chỉ là một người bạn thân thiết thôi...
Nhược An liền lắc đầu để xua đẩy hết ý nghĩ làm cô mệt mỏi ra khỏi đầu. Nếu cô đã quyết định ở bên cạnh anh thì phải lựa chọn tin tưởng anh, không nên quá đa nghi để làm tổn hại đến mối quan hệ tốt đẹp của hai người...
Nhược An ngủ một giấc đến tận tối. Cả ngày chưa ăn gì liền có chút đói, cô nhẹ nhàng sang phòng Trần Quân Minh gọi anh dậy, liền thấy anh đang vùi đầu vào công việc, hàng đống hồ sơ đặt kế bên khiến cô không khỏi lo lắng...
"Anh vừa khỏi bệnh xong nên nghỉ ngơi, công việc để từ từ làm cũng được mà..."
Trần Quân Minh nghe tiếng cô nói liền giật mình gấp tệp hồ sơ lại, cười tươi đáp lại cô...
"Không làm thì lấy gì nuôi em chứ..."
Nhược An cúi cúi mặt xuống, bình thường một mình cô vẫn sống tốt mà, đâu cần Trần Quân Minh nuôi cơ chứ. Cô liền chuyển chủ đề nói chuyện khác...
"Anh ăn tối chưa..."
Trần Quân Minh lắc đầu, anh cũng định đợi cô tỉnh giấc rồi cùng nhau xuống nhà ăn luôn...
"Anh đưa em ra ngoài ăn..."
Nhận được sự đồng ý của Nhược An, anh liền khoác thêm áo ngoài rồi nắm tay cô đi xuống phố kiếm món ngon. Hiện cũng là bảy giờ tối, mọi người đi làm về thường rủ nhau đi ăn uống nên quán nào cũng đông đúc...
Nhược An nắm chặt tay anh sợ bị lạc, cô chọn quán bún ốc bên đường nhưng lại bị Trần Quân Minh từ chối...
"Mùi ốc nồng lắm, anh không thích..."
Nhược An đành ngậm ngùi tiếc nuối, bún ốc tuy có mùi nhưng thực sự thơm ngon như vậy mà. Trần Quân Minh nắm tay cô dắt đến hàng sủi cảo gần đó, ngoài ra còn có canh trứng lòng đào nóng vô cùng thơm ngon...
Trần Quân Minh thành thục gọi hai lồng sủi cảo hấp cùng hai bát canh trứng lòng đào. Anh đưa mắt nhìn hai cái má bánh bao vì lạnh mà ưng ửng đỏ của Nhược An liền cười thầm...
"Em lạnh lắm à..."
Nhược An lắc đầu, ở ngoài lạnh thật nhưng bên trong quán thì ấm áp vô cùng, mùi đồ ăn bốc khói nghi ngút như sưởi ấm cả cơ thể cô...
"Em thấy lạ lắm, một người giàu có như anh, sao lại thích mấy quán ăn lề đường như vậy..."
Trần Quân Minh cười rạng rỡ trả lời câu hỏi ngây ngô của Nhược An...
"Đồ ăn lề đường vừa đa dạng vừa ngon, ai mà chẳng thích chứ..."
Nhược An cũng không hỏi gì nhiều liền gật đầu, cô gắp thử một miếng há cảo nóng hổi bỏ vào miệng thưởng thức, tiếp đến là húp bát canh ngon lành kế bên. Thật sự vừa rẻ vừa ngon y như lời Trần Quân Minh nói...
Bữa tối đơn sơ nhưng đầy ấm áp của bọn họ diễn ra trong một buổi tối lạnh. Ăn tối xong lại nắm tay nhau đi dạo trong công viên cho tiêu hao bớt năng lượng. Nhược An thích thú nhìn mấy đứa nhóc đang chơi cầu trượt, bập bênh gần đó, thêm mấy người phụ nữ trung niên tập thể dục...
"Lần đầu tiên em được đến công viên đấy...thích thật..."
Nhược An kéo kéo tay Trần Quân Minh lại chỗ xích đu, để anh đẩy giúp cô...
"Ngồi cho vững vào đấy..."
Nhược An gật đầu liền nắm chặt hai tay vào thành xích đu, cô từ từ được bay lên theo từng chuển động đẩy của Trần Quân Minh, vừa vui vui lại còn mát nữa chứ...
Trần Quân Minh chơi vui vẻ cùng Nhược An một lúc lâu, đến khi có cuộc điện thoại quan trọng bắt buộc anh phải nghe máy...
"Alo...nói đi..."
- Con mau hoàn thành dự án rồi gửi cho đối tác, tránh để họ chờ lâu...
"Vâng...tối nay con sẽ gửi..."
- Còn hôn lễ với Nhược An, con tính sao...
"Con sẽ dời lại đến lúc thích hợp..."
- Được rồi, làm việc cho cẩn thận...tránh hậu quả về sau...
Trần Quân Minh cất điện thoại lại trong túi, giải thích với Nhược An rằng còn việc bận nên không thể chơi cùng cô được...
"Vậy chúng ta về nhà thôi, tôi cũng có bài cần ôn tập..."
Trần Quân Minh xoa đầu Nhược An liền nắm tay cô cùng nhau về biệt thự. Đến nơi thì ai về phòng người đó để đối phương làm việc..
"Đã bao lâu rồi không thấy thiếu gia cho phụ nữ vào phòng nhỉ..."-Người hầu A tò mò hỏi.
"Hình như kể từ lúc vị tiểu thư ấy biến mất..."-Người hầu B đáp.
"Tôi còn nhớ một thời gian ngài ấy đau khổ suốt, ngay cả cơm cũng không đụng đũa..."-Người hầu C tiếp lời.
"Tôi thấy vị tiểu thư họ Nhược kia xinh hơn Mộc tiểu thư nhiều lắm, tính tình cũng tốt nữa..."-Người hầu D phân giải.
"Nhưng tôi vẫn thích Mộc Tuyết tiểu thư hơn, cô ấy nhẹ nhàng đằm thắm..."- Người hầu A đáp lời.
"Đương nhiên rồi, ngày mà Mộc Tuyết tiểu thư biến mất, hôm đấy tôi thấy thiếu gia khóc đấy..."-Người hầu C kể lại cho mấy người còn lại nghe...
Nhược An đứng trên lầu hoàn toàn nghe được hết câu chuyện của bọn họ, nhưng cô lựa chọn tin tưởng Trần Quân Minh, tin tưởng rằng cô chính là mối tình đầu của anh...
Bọn họ thấy Nhược An đi xuống liền giải tán, sợ lại nói linh tinh bị đuổi việc. Nhược An uống nước xong liền lên phòng nghỉ ngơi. Sao cái tên Mộc Tuyết cô chưa bao giờ nghe ai nhắc đến nhỉ. Ngay cả chị Hân Nghiên lẫn Bạch Linh đều chưa từng đề cập với cô. Chắc chỉ là một người theo đuổi Trần Quân Minh hay chỉ là một người bạn thân thiết thôi...
Nhược An liền lắc đầu để xua đẩy hết ý nghĩ làm cô mệt mỏi ra khỏi đầu. Nếu cô đã quyết định ở bên cạnh anh thì phải lựa chọn tin tưởng anh, không nên quá đa nghi để làm tổn hại đến mối quan hệ tốt đẹp của hai người...
Nhược An ngủ một giấc đến tận tối. Cả ngày chưa ăn gì liền có chút đói, cô nhẹ nhàng sang phòng Trần Quân Minh gọi anh dậy, liền thấy anh đang vùi đầu vào công việc, hàng đống hồ sơ đặt kế bên khiến cô không khỏi lo lắng...
"Anh vừa khỏi bệnh xong nên nghỉ ngơi, công việc để từ từ làm cũng được mà..."
Trần Quân Minh nghe tiếng cô nói liền giật mình gấp tệp hồ sơ lại, cười tươi đáp lại cô...
"Không làm thì lấy gì nuôi em chứ..."
Nhược An cúi cúi mặt xuống, bình thường một mình cô vẫn sống tốt mà, đâu cần Trần Quân Minh nuôi cơ chứ. Cô liền chuyển chủ đề nói chuyện khác...
"Anh ăn tối chưa..."
Trần Quân Minh lắc đầu, anh cũng định đợi cô tỉnh giấc rồi cùng nhau xuống nhà ăn luôn...
"Anh đưa em ra ngoài ăn..."
Nhận được sự đồng ý của Nhược An, anh liền khoác thêm áo ngoài rồi nắm tay cô đi xuống phố kiếm món ngon. Hiện cũng là bảy giờ tối, mọi người đi làm về thường rủ nhau đi ăn uống nên quán nào cũng đông đúc...
Nhược An nắm chặt tay anh sợ bị lạc, cô chọn quán bún ốc bên đường nhưng lại bị Trần Quân Minh từ chối...
"Mùi ốc nồng lắm, anh không thích..."
Nhược An đành ngậm ngùi tiếc nuối, bún ốc tuy có mùi nhưng thực sự thơm ngon như vậy mà. Trần Quân Minh nắm tay cô dắt đến hàng sủi cảo gần đó, ngoài ra còn có canh trứng lòng đào nóng vô cùng thơm ngon...
Trần Quân Minh thành thục gọi hai lồng sủi cảo hấp cùng hai bát canh trứng lòng đào. Anh đưa mắt nhìn hai cái má bánh bao vì lạnh mà ưng ửng đỏ của Nhược An liền cười thầm...
"Em lạnh lắm à..."
Nhược An lắc đầu, ở ngoài lạnh thật nhưng bên trong quán thì ấm áp vô cùng, mùi đồ ăn bốc khói nghi ngút như sưởi ấm cả cơ thể cô...
"Em thấy lạ lắm, một người giàu có như anh, sao lại thích mấy quán ăn lề đường như vậy..."
Trần Quân Minh cười rạng rỡ trả lời câu hỏi ngây ngô của Nhược An...
"Đồ ăn lề đường vừa đa dạng vừa ngon, ai mà chẳng thích chứ..."
Nhược An cũng không hỏi gì nhiều liền gật đầu, cô gắp thử một miếng há cảo nóng hổi bỏ vào miệng thưởng thức, tiếp đến là húp bát canh ngon lành kế bên. Thật sự vừa rẻ vừa ngon y như lời Trần Quân Minh nói...
Bữa tối đơn sơ nhưng đầy ấm áp của bọn họ diễn ra trong một buổi tối lạnh. Ăn tối xong lại nắm tay nhau đi dạo trong công viên cho tiêu hao bớt năng lượng. Nhược An thích thú nhìn mấy đứa nhóc đang chơi cầu trượt, bập bênh gần đó, thêm mấy người phụ nữ trung niên tập thể dục...
"Lần đầu tiên em được đến công viên đấy...thích thật..."
Nhược An kéo kéo tay Trần Quân Minh lại chỗ xích đu, để anh đẩy giúp cô...
"Ngồi cho vững vào đấy..."
Nhược An gật đầu liền nắm chặt hai tay vào thành xích đu, cô từ từ được bay lên theo từng chuển động đẩy của Trần Quân Minh, vừa vui vui lại còn mát nữa chứ...
Trần Quân Minh chơi vui vẻ cùng Nhược An một lúc lâu, đến khi có cuộc điện thoại quan trọng bắt buộc anh phải nghe máy...
"Alo...nói đi..."
- Con mau hoàn thành dự án rồi gửi cho đối tác, tránh để họ chờ lâu...
"Vâng...tối nay con sẽ gửi..."
- Còn hôn lễ với Nhược An, con tính sao...
"Con sẽ dời lại đến lúc thích hợp..."
- Được rồi, làm việc cho cẩn thận...tránh hậu quả về sau...
Trần Quân Minh cất điện thoại lại trong túi, giải thích với Nhược An rằng còn việc bận nên không thể chơi cùng cô được...
"Vậy chúng ta về nhà thôi, tôi cũng có bài cần ôn tập..."
Trần Quân Minh xoa đầu Nhược An liền nắm tay cô cùng nhau về biệt thự. Đến nơi thì ai về phòng người đó để đối phương làm việc..
Bình luận facebook