Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Cô là điếm à
Nhược An đi dạo xung quanh khu thương mại một hồi liền quyết định ghé vào cửa hàng trang sức, cô chọn một chiếc vòng hồng ngọc làm quà cho bác gái. Còn quà cho bác trai sẽ là nhân sâm cao cấp được nhập khẩu từ nước ngoài...
Nhược An nhìn đồng hồ thì đã gần mười một giờ trưa. Cô đành mua chút đồ ăn ngoài đến tập đoàn M&M để ăn cùng Trần Quân Minh...
Nhược An dặn dò vệ sĩ không cần theo cô vào trong. Vì lần trước cô cũng đã đến đây rồi nên cứ thế theo thang máy lên phòng của tổng giám đốc...
"Vào đi..."
Trần Quân Minh nghe tiếng gõ cửa liền ngước lên xem ai đến. Hóa ra là thư ký mang tài liệu hợp đồng đầu tư...
"Em soạn xong rồi, anh có thể kiểm tra lại một lần nữa..."
Ả thư ký cố tình cúi người thấp xuống để phơi bày nơi đồ sộ của mình ra trước mắt nam nhân. Ả nghe rằng vị tổng giám đốc này vừa đẹp trai vừa giàu có, không những thứ còn chưa có vợ...
"Đến giờ trưa rồi...liệu ngài có muốn nghỉ ngơi không..."
Trần Quân Minh lật tệp hồ sơ ra xem, cũng chẳng để ý đến hành động kì lạ của ả ta...
"Quá tệ...làm lại..."
Ả thư ký cư nhiên không bỏ cuộc. Khó lắm mới dựa vào quan hệ để được làm ở đây, không lý nào lại ra về công cốc...
"Cái này để sau đi...liệu ngài có muốn..."
Càng nói, ả càng kéo áo của mình ra sâu hơn. Đến khi cánh cửa lại một lần nữa mở ra, cùng tiếng nói của nữ nhân vang lên...
"Ồ...táo bạo thật đấy..."
Trần Quân Minh nghe giọng nói quen thuộc liền tiến lại ôm lấy Nhược An. Nhưng lại bị cô đẩy ra...
Viết gì đó
"Cô là điếm à..."
Nhược An khoanh tay đối diện với nữ nhân tầm thường trước mặt. Khuôn mặt thì tầm thường, vóc dáng thì thua xa cô, vậy mà dám dùng cái bộ dạng ti tiện này quyến rũ chồng cô hay sao...nực cười...
Ả thư ký vội vàng kéo áo lại, cũng không phải dạng biết điều liền cãi lại...
"Cô là ai mà dám vào phòng tổng giám đốc không gõ cửa thế hả..."
Nhược An liền thấy buồn cười. Nếu cô muốn thì ngay cả cửa cũng có thể phá chứ đừng nói đến việc phải gõ cửa...
"Cô đang hỏi tôi là ai sao...tôi chính là người có thể khiến cô biến mất khỏi thế gian này mà không ai biết đấy..."
Ả thư ký nhìn người trước mặt gia thế không phải bình thường. Đành đưa ánh mắt cầu cứu đến Trần Quân Minh...
"Nhìn đi đâu vậy...có tin tôi móc mắt cô ném cho lũ chó hoang ở ngoài đường hay không..."
Nhược An vừa nói dứt lời thì ả ta đã ngã khụy xuống, giọng nói vì sợ hãi mà run rẩy...
"Xin...xin cô...tha cho tôi...tôi sẽ không...dám nữa..."
Nhược An phẩy tay đuổi ả thư ký ra ngoài. Tâm lý yếu ớt như cành cây khô mà dám quyến rũ chồng người khác, đúng là loại thấp hèn...
Trần Quân Minh thấy Nhược An vẫn còn giận liền tiến lại giải thích...
"Cô ta chỉ mang hồ sơ đến cho anh xem thôi...nếu em không thích thì để anh đuổi cô ta..."
Nhược An ngồi xuống ghế, cô đưa mắt nhìn khuôn mặt có chút lo lắng của người đối diện...
"Đuổi thì tất nhiên rồi, nhưng anh đừng lo lắng thế chứ...em không để ý đâu..."
Loại người theo đuổi Trần Quân Minh còn kém xa so với những người theo đuổi Nhược An. Vậy hà cớ gì cô phải giận dỗi về loại người không đáng cơ chứ...
"Em có mang cơm trưa cho anh này...ăn chút đi rồi làm việc..."
Trần Quân Minh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Nhược An, vừa ăn vừa hỏi cô...
"Sao hôm nay em lại đến đây..."
"À...khi nãy em có đi mua chút quà cho hai bác...tiện mua cơm trưa cho anh luôn..."
Trần Quân Minh gật đầu, anh biết tính Nhược An luôn chu đáo như vậy. Chỉ là lúc trước cô phải chịu sự chi phối của người khác nên tính cách có chút lạnh lùng...
"Em cứ nghỉ trưa ở đây đi, anh có chút chuyện phải rời tập đoàn...chiều anh đưa em về..."
Nhược An gật đầu liền tạm biệt Trần Quân Minh. Cô cũng đi dạo quanh tập đoàn để xem nhân viên làm việc, không ngờ lại lạc đến phòng kế hoạch...
Nhược An nhìn những người trước mặt vẫn còn đang ăn uống ngủ nghỉ, mặc dù đã quá giờ trưa được nửa tiếng. Cô liền tiến đến hỏi một người...
"Sao mọi người không làm việc vậy...đã hết giờ nghỉ trưa rồi..."
Nhân viên cười khinh bỉ nhìn Nhược An. Cô ta lại buông lời châm biếm...
"Tôi là cháu gái của trưởng thành, việc gì phải làm chứ...cứ giao cho tên giám đốc bù nhìn kia không phải tốt hơn sao..."
Nhược An mỉm cười liền tiến đến phòng giám đốc kế hoạch, cô để ý có rất nhiều hồ sơ chất đống hai bên, anh ta vẫn đang làm việc rất chăm chỉ, đến mức không để ý người vừa bước vào...
"Này...giám đốc phòng kế hoạch..."
Vũ Thâm nghe tiếng gọi liền nhìn lên, khó hiểu nhìn người phụ nữ có thai vừa bước vào phòng mình...
"Có chuyện gì thì nói sau...tôi đang bận lắm..."
Dứt lời, anh ta lại cắm mặt vào công việc để Nhược An đứng đó. Cô liền đập mạnh tay xuống bàn...
"Tại sao không phân phó công việc cho bọn họ..."
Vũ Thâm cười khổ nhưng cũng trả lời Nhược An...
"Bọn họ là con ông cháu cha ở tập đoàn này, còn tôi chỉ là nhân viên quèn được bổ nhiệm vào vị trí giám đốc để phục vụ họ mà thôi..."
"Anh có năng lực...tại sao không chuyển công ty khác..."
"Vì họ nói nếu rời đi, tôi sẽ bị phong sát toàn ngành..."
Nhược An cau mày, sự khó chịu dâng lên từ tận đáy lòng...
"Mà cô là ai...tôi chưa bao giờ thấy cô ở tập đoàn này..."
"Tôi là vợ của lãnh đạo..."
- ---
Vote cho mình nhé
Nhược An nhìn đồng hồ thì đã gần mười một giờ trưa. Cô đành mua chút đồ ăn ngoài đến tập đoàn M&M để ăn cùng Trần Quân Minh...
Nhược An dặn dò vệ sĩ không cần theo cô vào trong. Vì lần trước cô cũng đã đến đây rồi nên cứ thế theo thang máy lên phòng của tổng giám đốc...
"Vào đi..."
Trần Quân Minh nghe tiếng gõ cửa liền ngước lên xem ai đến. Hóa ra là thư ký mang tài liệu hợp đồng đầu tư...
"Em soạn xong rồi, anh có thể kiểm tra lại một lần nữa..."
Ả thư ký cố tình cúi người thấp xuống để phơi bày nơi đồ sộ của mình ra trước mắt nam nhân. Ả nghe rằng vị tổng giám đốc này vừa đẹp trai vừa giàu có, không những thứ còn chưa có vợ...
"Đến giờ trưa rồi...liệu ngài có muốn nghỉ ngơi không..."
Trần Quân Minh lật tệp hồ sơ ra xem, cũng chẳng để ý đến hành động kì lạ của ả ta...
"Quá tệ...làm lại..."
Ả thư ký cư nhiên không bỏ cuộc. Khó lắm mới dựa vào quan hệ để được làm ở đây, không lý nào lại ra về công cốc...
"Cái này để sau đi...liệu ngài có muốn..."
Càng nói, ả càng kéo áo của mình ra sâu hơn. Đến khi cánh cửa lại một lần nữa mở ra, cùng tiếng nói của nữ nhân vang lên...
"Ồ...táo bạo thật đấy..."
Trần Quân Minh nghe giọng nói quen thuộc liền tiến lại ôm lấy Nhược An. Nhưng lại bị cô đẩy ra...
Viết gì đó
"Cô là điếm à..."
Nhược An khoanh tay đối diện với nữ nhân tầm thường trước mặt. Khuôn mặt thì tầm thường, vóc dáng thì thua xa cô, vậy mà dám dùng cái bộ dạng ti tiện này quyến rũ chồng cô hay sao...nực cười...
Ả thư ký vội vàng kéo áo lại, cũng không phải dạng biết điều liền cãi lại...
"Cô là ai mà dám vào phòng tổng giám đốc không gõ cửa thế hả..."
Nhược An liền thấy buồn cười. Nếu cô muốn thì ngay cả cửa cũng có thể phá chứ đừng nói đến việc phải gõ cửa...
"Cô đang hỏi tôi là ai sao...tôi chính là người có thể khiến cô biến mất khỏi thế gian này mà không ai biết đấy..."
Ả thư ký nhìn người trước mặt gia thế không phải bình thường. Đành đưa ánh mắt cầu cứu đến Trần Quân Minh...
"Nhìn đi đâu vậy...có tin tôi móc mắt cô ném cho lũ chó hoang ở ngoài đường hay không..."
Nhược An vừa nói dứt lời thì ả ta đã ngã khụy xuống, giọng nói vì sợ hãi mà run rẩy...
"Xin...xin cô...tha cho tôi...tôi sẽ không...dám nữa..."
Nhược An phẩy tay đuổi ả thư ký ra ngoài. Tâm lý yếu ớt như cành cây khô mà dám quyến rũ chồng người khác, đúng là loại thấp hèn...
Trần Quân Minh thấy Nhược An vẫn còn giận liền tiến lại giải thích...
"Cô ta chỉ mang hồ sơ đến cho anh xem thôi...nếu em không thích thì để anh đuổi cô ta..."
Nhược An ngồi xuống ghế, cô đưa mắt nhìn khuôn mặt có chút lo lắng của người đối diện...
"Đuổi thì tất nhiên rồi, nhưng anh đừng lo lắng thế chứ...em không để ý đâu..."
Loại người theo đuổi Trần Quân Minh còn kém xa so với những người theo đuổi Nhược An. Vậy hà cớ gì cô phải giận dỗi về loại người không đáng cơ chứ...
"Em có mang cơm trưa cho anh này...ăn chút đi rồi làm việc..."
Trần Quân Minh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Nhược An, vừa ăn vừa hỏi cô...
"Sao hôm nay em lại đến đây..."
"À...khi nãy em có đi mua chút quà cho hai bác...tiện mua cơm trưa cho anh luôn..."
Trần Quân Minh gật đầu, anh biết tính Nhược An luôn chu đáo như vậy. Chỉ là lúc trước cô phải chịu sự chi phối của người khác nên tính cách có chút lạnh lùng...
"Em cứ nghỉ trưa ở đây đi, anh có chút chuyện phải rời tập đoàn...chiều anh đưa em về..."
Nhược An gật đầu liền tạm biệt Trần Quân Minh. Cô cũng đi dạo quanh tập đoàn để xem nhân viên làm việc, không ngờ lại lạc đến phòng kế hoạch...
Nhược An nhìn những người trước mặt vẫn còn đang ăn uống ngủ nghỉ, mặc dù đã quá giờ trưa được nửa tiếng. Cô liền tiến đến hỏi một người...
"Sao mọi người không làm việc vậy...đã hết giờ nghỉ trưa rồi..."
Nhân viên cười khinh bỉ nhìn Nhược An. Cô ta lại buông lời châm biếm...
"Tôi là cháu gái của trưởng thành, việc gì phải làm chứ...cứ giao cho tên giám đốc bù nhìn kia không phải tốt hơn sao..."
Nhược An mỉm cười liền tiến đến phòng giám đốc kế hoạch, cô để ý có rất nhiều hồ sơ chất đống hai bên, anh ta vẫn đang làm việc rất chăm chỉ, đến mức không để ý người vừa bước vào...
"Này...giám đốc phòng kế hoạch..."
Vũ Thâm nghe tiếng gọi liền nhìn lên, khó hiểu nhìn người phụ nữ có thai vừa bước vào phòng mình...
"Có chuyện gì thì nói sau...tôi đang bận lắm..."
Dứt lời, anh ta lại cắm mặt vào công việc để Nhược An đứng đó. Cô liền đập mạnh tay xuống bàn...
"Tại sao không phân phó công việc cho bọn họ..."
Vũ Thâm cười khổ nhưng cũng trả lời Nhược An...
"Bọn họ là con ông cháu cha ở tập đoàn này, còn tôi chỉ là nhân viên quèn được bổ nhiệm vào vị trí giám đốc để phục vụ họ mà thôi..."
"Anh có năng lực...tại sao không chuyển công ty khác..."
"Vì họ nói nếu rời đi, tôi sẽ bị phong sát toàn ngành..."
Nhược An cau mày, sự khó chịu dâng lên từ tận đáy lòng...
"Mà cô là ai...tôi chưa bao giờ thấy cô ở tập đoàn này..."
"Tôi là vợ của lãnh đạo..."
- ---
Vote cho mình nhé
Bình luận facebook