Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82: Em có tư cách gì đòi h
Trần Quân Minh đóng mạnh cửa thư phòng lại để không cho ai vào. Anh liền lấy từ trong túi áo khoác ra một từ giấy được gấp làm bốn. Khuôn mặt hiện lên nụ cười chua xót...
"Không cùng huyết thống..."
Trần Quân Minh thật sự bị lời nói của Hạ Như giao động, thêm việc anh nghe người hầu bàn tán về đứa bé khiến sự nghi ngờ của anh bỗng nhiên bùng phát. Nhưng anh đã lựa chọn tin tưởng Nhược An thì anh sẽ mãi tin cô...
Cho đến khi những bức ảnh chụp ở sân bay xuất hiện, cùng lời nói dối của Nhược. Trần Quân Minh liền nảy sinh suy nghĩ sẽ đi xét nghiệm lại mối quan hệ giữa anh và đứa bé...
Nếu kết quả đứa bé là con anh, thì cả đời này của anh nợ cô một lời xin lỗi. Nhưng nếu đứa bé không phải, anh cũng không biết nên đối diện với Nhược An như thế nào...
Nhưng trớ trêu thật đấy, bốn chữ 'không cùng huyết thống' hiện rõ trên tờ giấy xét nghiệm, chứng minh đứa bé không phải con của anh. Thử hỏi xem tâm trạng của anh như thế nào...
Trần Quân Minh đã thề sẽ yêu Nhược An suốt đời này, cùng cô hạnh phúc đến già. Nên dù biết kết quả thì anh vẫn không nỡ lòng tổn thương cô như cái cách cha cô làm với mẹ cô...
"Tại sao vậy hả...anh yêu em nhiều như thế...nhưng em lại lừa dối anh cơ chứ..."
Trần Quân Minh gạt đống hồ sơ trên mặt bàn xuống đất. Anh tự cảm thấy nực cười cho chính số phận của mình. Hóa ra tình yêu của bọn họ không xa như anh tưởng. Chỉ là anh tiến một bước, em sẽ lùi lại hai bước. Ta xa nhau một cách đặc biệt...đặt biệt đến đau lòng...!
Trần Quân Minh ném tờ giấy xét nghiệm vào thùng rác. Anh không muốn Nhược An biết chuyện này, anh sợ cô sẽ đau lòng, sợ cô tự trách bản thân mình. Sợ nhất chính là cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời của anh mãi mãi...
Nhưng anh cũng không thể dùng tình yêu ngọt ngào như lúc trước để đối diện với cô. Vì anh không muốn lừa mình dối người, tự lừa bản thân như chưa có chuyện gì xảy ra...
Trần Quân Minh ra khỏi phòng, dựa người vào lan can nhìn xuống Nhược An. Có lẽ cô vừa khóc xong, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe nhưng phải cố cười để dỗ đứa bé vui vẻ...
Nhược An nhìn lên thấy Trần Quân Minh quan sát mình từ nãy đến giờ. Cô hơi mím môi liền đặt tiểu Đậu Đậu vào nôi, tiện để đồ chơi xunh quanh cho đứa bé vui vẻ. Nhược An chậm rãi lên lầu, điềm tĩnh hỏi Trần Quân Minh một lần nữa...
"Bây giờ có thể trả lời câu hỏi của em chưa..."
"Người phụ nữ nghe điện thoại của anh hôm qua là ai..."
Trần Quân Minh định xoa đầu Nhược An nhưng anh không đủ can đảm để làm vậy. Chỉ cần trái tim bày ra sự dịu dàng đối với cô, thì lý trí lại mách bảo anh đang nuôi con của kẻ khác...
"Cô ấy là bạn của anh...lâu ngày rồi mới gặp lại..."
Nhược An nắm chặt tay liền nặng nề gật đầu. Cứ coi như bọn họ là bạn bè lâu năm đùa giỡn chút đi, nhưng việc anh lớn tiếng với cô thì nên giải thích thế nào đây...
"Vậy việc anh tức giận vô cớ...lớn tiếng với em thì sao..."
Trần Quân Minh liền mỉm cười nhìn Nhược An...
"Vậy em có tư cách gì đòi hỏi anh phải dịu dàng với em..."
Nhược An đứng lặng nhìn Trần Quân Minh. Cô vừa cảm thấy trái tim của mình bị bóp nghẹn đến khó thở. Anh nói đâu có sai, cô lấy tư cách gì cơ chứ...bạn gái cũng không phải, tình nhân cũng chẳng đúng, chẳng lẽ đối với anh cô chỉ là kẻ mang thai hộ...
"Ha...em đã phải thay đổi để thích nghi với cuộc sống của anh. Em không thể cuồng nhiệt, không thể ngông cuồng, không thể rực rỡ với chính đam mê của mình...là vì ai chứ..."
"Bây giờ anh dám hỏi em có tư cách gì để được anh dịu dàng sao...nực cười thật đấy..."
Nhược An chỉ tay về phía Trần Quân Minh, cô không kìm chế nổi liền nói ra hết tất cả mọi uất ức bấy lâu nay của mình...
"Em vốn là người đứng trên đỉnh cao của danh vọng và tiền bạc...trước giờ chưa một ai dám coi thường hay sỉ nhục em..."
"Em cũng không phải loại người dễ dàng từ bỏ niềm kiêu hãnh của bản thân vì những thứ rẻ rúng tầm thường..."
"Nhưng vì anh...vì yêu anh...em đã chấp nhận từ bỏ xuất thân, từ bỏ danh dự, thậm chí từ bỏ chính bản thân mình..."
"Anh biết hôm chúng ta ở tập đoàn, tại sao em lại nói tủi thân khi nhìn thấy anh đến hay không...?"
"Vì em nhìn thấy bóng dáng kiêu hãnh của bản thân trước kia...hiên ngang xuất hiện giữa đám đông mà không ai dám có ý kiến..."
"Em đã hạ mình vào bếp để nấu ăn cho gia đình anh, cái việc mà em chưa từng làm với bất cứ ai trước đó...hạ mình để chăm sóc đứa bé chỉ biết khóc lóc suốt ngày...hạ mình để đợi anh về mỗi tối..."
"Vốn tưởng anh sẽ thực hiện lời hứa yêu em suốt đời...nhưng có vẻ anh lợi dụng em xong rồi nhỉ..."
Nhược An gạt nước mắt còn tồn đọng nơi khóe mi. Giọng nói cũng trở nên lạc hẳn đi...
"Lần này là sự thật...em không lừa anh nữa đâu..."
"Không cùng huyết thống..."
Trần Quân Minh thật sự bị lời nói của Hạ Như giao động, thêm việc anh nghe người hầu bàn tán về đứa bé khiến sự nghi ngờ của anh bỗng nhiên bùng phát. Nhưng anh đã lựa chọn tin tưởng Nhược An thì anh sẽ mãi tin cô...
Cho đến khi những bức ảnh chụp ở sân bay xuất hiện, cùng lời nói dối của Nhược. Trần Quân Minh liền nảy sinh suy nghĩ sẽ đi xét nghiệm lại mối quan hệ giữa anh và đứa bé...
Nếu kết quả đứa bé là con anh, thì cả đời này của anh nợ cô một lời xin lỗi. Nhưng nếu đứa bé không phải, anh cũng không biết nên đối diện với Nhược An như thế nào...
Nhưng trớ trêu thật đấy, bốn chữ 'không cùng huyết thống' hiện rõ trên tờ giấy xét nghiệm, chứng minh đứa bé không phải con của anh. Thử hỏi xem tâm trạng của anh như thế nào...
Trần Quân Minh đã thề sẽ yêu Nhược An suốt đời này, cùng cô hạnh phúc đến già. Nên dù biết kết quả thì anh vẫn không nỡ lòng tổn thương cô như cái cách cha cô làm với mẹ cô...
"Tại sao vậy hả...anh yêu em nhiều như thế...nhưng em lại lừa dối anh cơ chứ..."
Trần Quân Minh gạt đống hồ sơ trên mặt bàn xuống đất. Anh tự cảm thấy nực cười cho chính số phận của mình. Hóa ra tình yêu của bọn họ không xa như anh tưởng. Chỉ là anh tiến một bước, em sẽ lùi lại hai bước. Ta xa nhau một cách đặc biệt...đặt biệt đến đau lòng...!
Trần Quân Minh ném tờ giấy xét nghiệm vào thùng rác. Anh không muốn Nhược An biết chuyện này, anh sợ cô sẽ đau lòng, sợ cô tự trách bản thân mình. Sợ nhất chính là cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời của anh mãi mãi...
Nhưng anh cũng không thể dùng tình yêu ngọt ngào như lúc trước để đối diện với cô. Vì anh không muốn lừa mình dối người, tự lừa bản thân như chưa có chuyện gì xảy ra...
Trần Quân Minh ra khỏi phòng, dựa người vào lan can nhìn xuống Nhược An. Có lẽ cô vừa khóc xong, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe nhưng phải cố cười để dỗ đứa bé vui vẻ...
Nhược An nhìn lên thấy Trần Quân Minh quan sát mình từ nãy đến giờ. Cô hơi mím môi liền đặt tiểu Đậu Đậu vào nôi, tiện để đồ chơi xunh quanh cho đứa bé vui vẻ. Nhược An chậm rãi lên lầu, điềm tĩnh hỏi Trần Quân Minh một lần nữa...
"Bây giờ có thể trả lời câu hỏi của em chưa..."
"Người phụ nữ nghe điện thoại của anh hôm qua là ai..."
Trần Quân Minh định xoa đầu Nhược An nhưng anh không đủ can đảm để làm vậy. Chỉ cần trái tim bày ra sự dịu dàng đối với cô, thì lý trí lại mách bảo anh đang nuôi con của kẻ khác...
"Cô ấy là bạn của anh...lâu ngày rồi mới gặp lại..."
Nhược An nắm chặt tay liền nặng nề gật đầu. Cứ coi như bọn họ là bạn bè lâu năm đùa giỡn chút đi, nhưng việc anh lớn tiếng với cô thì nên giải thích thế nào đây...
"Vậy việc anh tức giận vô cớ...lớn tiếng với em thì sao..."
Trần Quân Minh liền mỉm cười nhìn Nhược An...
"Vậy em có tư cách gì đòi hỏi anh phải dịu dàng với em..."
Nhược An đứng lặng nhìn Trần Quân Minh. Cô vừa cảm thấy trái tim của mình bị bóp nghẹn đến khó thở. Anh nói đâu có sai, cô lấy tư cách gì cơ chứ...bạn gái cũng không phải, tình nhân cũng chẳng đúng, chẳng lẽ đối với anh cô chỉ là kẻ mang thai hộ...
"Ha...em đã phải thay đổi để thích nghi với cuộc sống của anh. Em không thể cuồng nhiệt, không thể ngông cuồng, không thể rực rỡ với chính đam mê của mình...là vì ai chứ..."
"Bây giờ anh dám hỏi em có tư cách gì để được anh dịu dàng sao...nực cười thật đấy..."
Nhược An chỉ tay về phía Trần Quân Minh, cô không kìm chế nổi liền nói ra hết tất cả mọi uất ức bấy lâu nay của mình...
"Em vốn là người đứng trên đỉnh cao của danh vọng và tiền bạc...trước giờ chưa một ai dám coi thường hay sỉ nhục em..."
"Em cũng không phải loại người dễ dàng từ bỏ niềm kiêu hãnh của bản thân vì những thứ rẻ rúng tầm thường..."
"Nhưng vì anh...vì yêu anh...em đã chấp nhận từ bỏ xuất thân, từ bỏ danh dự, thậm chí từ bỏ chính bản thân mình..."
"Anh biết hôm chúng ta ở tập đoàn, tại sao em lại nói tủi thân khi nhìn thấy anh đến hay không...?"
"Vì em nhìn thấy bóng dáng kiêu hãnh của bản thân trước kia...hiên ngang xuất hiện giữa đám đông mà không ai dám có ý kiến..."
"Em đã hạ mình vào bếp để nấu ăn cho gia đình anh, cái việc mà em chưa từng làm với bất cứ ai trước đó...hạ mình để chăm sóc đứa bé chỉ biết khóc lóc suốt ngày...hạ mình để đợi anh về mỗi tối..."
"Vốn tưởng anh sẽ thực hiện lời hứa yêu em suốt đời...nhưng có vẻ anh lợi dụng em xong rồi nhỉ..."
Nhược An gạt nước mắt còn tồn đọng nơi khóe mi. Giọng nói cũng trở nên lạc hẳn đi...
"Lần này là sự thật...em không lừa anh nữa đâu..."
Bình luận facebook