Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56-59
Chương 56: Tức muốn thổ huyết
Môi của Trạch Vương càng sưng càng to, lời nói ra mơ hồ không rõ, mọi người đều nghe không hiểu hắn ta đang nói gì.
Cố Thanh Hy làm như nghe thấy thật, gật đầu nói: "Ta biết tủi thân, ngài ngoan lắm, thua cũng không bỏ trốn mất người, dù sao ta cũng là người của Dạ Quốc, lại không phải là người của Sở Quốc, Triệu Quốc hay Hoa Quốc, vàng bạc châu báu mà hoàng thượng ban thưởng cũng không để cho người ngoài được".
"Ngươi đang nói bậy bạ cái gì vậy".
"Đúng đúng đúng, ngài bị thương rất nặng, ngài yên tâm, ta sẽ không bắt nạt người yếu đuối, có điều có chơi có chịu, ba trăm vạn lượng bạc đó Trạch Vương vẫn phải trả cho ta mới được".
Trạch Vương suýt chút nữa là hộc máu mồm.
Đám hạ nhân lũ lượt tới đỡ Trạch Vương ngồi dậy, không ngừng xoa dịu rồi giúp hắn ta xử lý vết thương.
Diệp Phong nhìn về phía mấy bàn cờ trước mặt, tâm trạng trầm trọng, bàn tay giấu trong ống tay áo nhanh chóng tính toán.
Ván cờ Linh Lung...
Hắn ta đã cố hết sức rồi.
Tại sao Cố Thanh Hy lại có thể chặn hết đường đi của hắn ta trong thời gian ngắn như vậy nhỉ?
Nếu như nàng muốn thắng thì bất cứ lúc nào cũng có thể thắng hắn ta và Kỳ Thánh, nhưng nàng lại giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, chơi đùa bọn họ đúng một tuần hương.
Cuối cùng...
Cuối cùng lại trực tiếp làm mất mặt Trạch Vương, khiến Trạch Vương nổi trận lôi đình.
Bất luận Cố Thanh Hy chơi ván cờ này với tâm thái thế nào thì không thể phủ nhận rằng hắn ta đã thua, thua không còn manh giáp.
Giống như việc vẽ tranh vừa nãy cũng vậy, Cố Thanh Hy căn bản không hề dốc toàn lực, nếu như nàng dốc toàn lực thì chỉ sợ thắng bại khó phân.
Từ phu tử liên tục cắn vào lưỡi, run rẩy chỉ Cố Thanh Hy: "Thượng Quan phu tử, Cố... Cố tam tiểu thư thật sự đã thắng rồi ư?"
"Ván cờ Linh Lung đã bị phá thì không thắng là gì?"
"Không phải, ta muốn hỏi làm sao cô ta phá được? Rốt cuộc cô ta có biết chơi cờ hay không?"
Nói nàng không biết chơi cờ thì ông ta tuyệt đối không dám tin. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Nói nàng biết chơi cờ thì nàng lại giống một người bất tài.
Từ phu tử hoang mang.
Thượng Quan Sở nheo hai mắt lại, dường như đang suy tư gì đó.
Dịch Thần Phi mỉm cười cưng chiều, đôi mắt in bóng Cố Thanh Hy đó có thêm ý cười.
Tất cả sứ thần đều mãi hồi lâu mới phản ứng lại.
Một lúc lâu sau, sứ thần của Hoa Quốc cười nhạo nói: "Cờ thánh cái gì, đến một con nhóc mười mấy tuổi cũng không bằng mà vẫn còn mặt mũi tự nhận là cờ thánh"
Sứ thần Sở Quốc chợt lạnh lùng, châm biếm lại: "Ha, vài quốc gia nào đó sai trái không biết xấu hổ, cho rằng đem cả trạng nguyên tới là nắm chắc phần thắng, kết quả ngay vòng đầu tiên đã bị hạ gục hoàn toàn".
Câu nói này như đâm thẳng vào trái tim của sứ giả Hoa Quốc.
Đường đường đến ba trạng nguyên mà ngay từ vòng so tài đầu tiên đã bị đánh bại toàn tập.
Thực sự là quá mất mặt.
"Vậy cũng còn hơn vài quốc gia nào đó, đường đường là viện trưởng của học viện đế quốc mà vòng đầu tiên cũng bị đánh bại, ha ha ha, đó là viện trưởng của học viện cấp cao nhất của nước nào đấy".
Không ít người của Sở Quốc đã tức giận.
"Chúng ta ít nhất vẫn còn lại một hạt giống nữa, nhìn xem nước nào đó kìa, đến một hạt giống cũng không còn".
Sở Quốc và Hoa Quốc giương cung bạt kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể khai hỏa, Dịch Thần Phi khuyên giải: "Các vị chớ làm hỏng hòa khí, đại hội đấu văn chỉ để luận bàn người tài, quan trọng là tham gia, thua thắng chẳng qua chỉ là thứ tự thôi".
Dịch Thần Phi đứng lên nói.
Bọn họ đã tốn nhiều tâm huyết như vậy, vượt ngàn dặm lý để tới Dạ Quốc không phải là vì chuông Phá Hồn sao.
Nếu như thua thì khác nào phải trơ mắt ra nhìn chuông Phá Hồn bị cướp đi?
Bọn họ đang muốn oán hận nhưng vừa nghĩ tới Dịch Thần Phi tài học như vậy, rõ ràng rất có cơ hội sẽ đạt lại vị trí thứ nhất, vậy mà hắn ta lại từ bỏ.
Chứng minh hắn ta không có quá nhiều bận tâm tới chuông Phá Hồn, bọn họ làm sao có thể nói nhiều được nữa.
Hoa Quốc và Sở Quốc vốn có quan hệ tế nhị, vì mấy câu nói này mà càng tế nhị hơn rồi.
Cố Thanh Hy đã thắng, lẽ ra Cố thừa tướng phải rất nở mày nở mặt. Nhưng mặt mày ông ta u ám như cũ.
Việc thắng này chẳng hề vẻ vang gì, hơn nữa ông ta ngoài chán ghét ra thì chả còn cảm xúc gì với đứa con gái thứ ba này của mình.
"Nha đầu xấu xí lại thắng nữa rồi", Tiêu Vũ Hiên thì thầm tự nói, như đang nằm mơ vậy.
Cố Thanh Hy nghĩ cũng không muốn nghĩ, trực tiếp từ chối: "Ta hối hận rồi, ta không nhận ông làm đồ đệ nữa, ông tự xử lý đi".
Đùa à, nàng không muốn đem theo một con ghẻ đâu.
"Sư phụ, có phải đồ nhi có chỗ nào không tốt không? Ta có thể thay đổi".
"Lão đầu, ông tốt xấu gì cũng là một Kỳ Thánh danh chấn thiên hạ, ta chẳng qua chỉ là một kẻ bất tài, nếu thật sự nhận ông làm đồ đệ thì người trong thiên hạ không biết sẽ chỉ trỏ bàn tán thế nào nữa".
"Sư phụ nói đùa rồi, nếu như cô là kẻ bất tài vậy người người trong thiên hạ há chẳng phải đến kẻ bất bài cũng không bằng sao".
Kỳ Thánh thay đổi thái độ trước đó, khúm núm y như một đồ đệ ngoan ngoãn, mặt dày mày dạn bám lấy Cố Thanh Hy.
Trong đám đông không biết ai đã hét lên một câu: "Có chơi có chịu, nếu cô đã nói muốn nhận Kỳ Thánh làm đồ đệ thì làm gì có chuyện hối hận".
Mọi người lũ lượt bàn tán, không ít đại thần Dạ Quốc lần lượt khuyên Cố Thanh Hy nên nhận Kỳ Thánh làm đồ đệ, đó là chuyện tốt nổi danh thiên hạ, có thể đem lại không ít vẻ vang cho Dạ Quốc.
Đám sứ thần Sở Quốc sắc mặt đen thui như đít nồi, không nói năng gì cả.
Kỳ Thánh đại diện cho Sở Quốc bọn họ, hiện tại lại đi làm độ đệ cho một con nhóc vắt mũi chưa sạch, mặt mũi của Sở Quốc đều bị ông ta hủy hoại sạch rồi.
Điều tức hơn là con nhóc đó còn không chịu nhận ông ta làm đồ đệ, phải để ông ta dày mặt xin xỏ.
Cố Thanh Hy cắn răng.
Nếu như nàng phá hỏng quy tắc trước mặt mọi người vậy khác nào Trạch Vương cũng không cần phải trả 300 vạn lượng bạc đó cho nàng.
Không được, 300 vạn lượng bạc lận, nếu như để con vịt chết bay mất thì quá nghẹn khuất.
"Được, ta nhận. Có điều Trạch Vương, 300 vạn lượng bạc đó không phải nên trả trước một ít sao".
"Cho bổn vương ba ngày, bổn vương sẽ tự trả cho ngươi".
"Ồ... hóa ra ngài không có tiền, nói sớm là được rồi mà, ta cũng không phải là người không biết lý lẽ, ta có thể cho ngài ba ngày nhưng tiền lãi thì hai ta có phải cũng nên tính lại không nhỉ".
Trạch Vương tức đến nỗi nội thương lại thêm nặng, nếu không phải có người hầu đỡ thì sợ là đã ngã xuống rồi.
Tiêu Vũ Hiên xoa trán.
Nha đầu xấu xí này chắc chắn là đang cố ý sỉ nhục Trạch Vương.
Chỉ có ba ngày mà cũng tính tiền lãi.
Trạch Vương cắn răng nói ra một từ: "Được".
"Sư phụ, ba ngày sau, ta sẽ giúp sư phụ đi đòi nợ", Kỳ Thánh cười nói.
Nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy suýt nữa là đông cứng lại, vội vàng chuyển chủ đề.
"Không phải vẫn còn ba vòng nữa sao? Vòng tiếp theo thi cái gì vậy?"
Mã công công cười nói: "Vòng tiếp theo so tài thi thư, xem ai làm được nhiều thơ nhất, hơn nữa thư pháp đẹp nhất thì người đó sẽ thắng".
"Đó chẳng phải là cùng so tài thơ và thư sao?"
"Đúng vậy đúng vậy".
"Thơ có đề tài giới hạn không?"
"Đề tài không giới hạn, bằng trắc không giới hạn".
Chương 57: Giọng thơ hào hùng
"Được thôi, vậy bắt đầu đi".
Trạch Vương gạt tay của thái y ra, nhịn đau nói: "Cố Thanh Hy, ngươi có dám cược thêm một ván nữa không".
"Lại cược nữa ư? Ngài còn bao nhiêu bạc để thua nữa?"
Hạ nhân hoảng hốt nhắc nhở: "Vương gia, không thể cược thêm nữa đâu, chúng ta đã hết sạch tiền rồi".
Trạch Vương sớm đã thua đỏ cả mắt, làm gì còn quan tâm đến lời khuyên của hạ nhân, hào khí can vân nói: "Ta thế chấp cả phủ Trạch Vương cùng với sáu tòa biệt viện đứng tên Trạch Vương phủ, nếu như ngươi thua thì phải trả ta 500 vạn lượng bạc cộng thêm đôi tay của ngươi".
Hắn ta không tin một kẻ bất tài thì có thể làm được thơ ca gì.
Cố Thanh Hy nghiền ngẫm nói: "Trạch Vương gia, vỏn vẻn một tòa Trạch Vương phủ và sáu tòa biệt viện mà đã muốn cược đôi tay và 500 vạn lượng bạc của ta sao, Trạch Vương phủ đó của ngài được làm bằng vàng chắc?"
Không ít người bật cười.
Sắc mặt Trạch Vương từ xanh chuyển sang tím.
Ngoài Trạch Vương phủ và biệt viện ra thì hắn ta đã thua sạch sẽ rồi.
Đang nghĩ xem nên mở miệng mượn bạc người khác thế nào thì Cố Thanh Hy lại nói:
"Nể tình ngài đáng thương tội nghiệp, được thôi, ta cược với ngài vậy, nếu như ván này còn thua tiếp thì đoán chừng ngài chỉ còn cái khố thôi".
"Yên tâm, bổn vương sẽ không thua".
"Không nên nói trước vậy đâu, có thể ngài sẽ thua tiếp đấy".
Mã công công thấy sắc mặt Trạch Vương chuyển từ đen sang trắng, thật sự sợ ván này hắn ta sẽ tức mà chết nên vội nói.
"Cuộc thi thi thư chính thức bắt đầu, thời gian một nén hương, ai viết được nhiều thơ nhất, chất lượng tốt nhất, thư pháp ưu tý nhất thì sẽ được tính là người thắng cuộc".
Trạch Vương cầm bút lên múa bút thành văn, dốc hết sức muốn thắng nàng.
Cố Thanh Hy mỉm cười, quay sang nói với Kỳ Thánh: "Lão đầu, hai chúng ta lại cược một ván nữa đi, nếu như ta thắng thì ta sẽ không phải nhận ông làm đồ đệ nữa".
"Sư phụ, ta tới tham gia đại hội đấu văn chỉ là muốn tìm người phá được ván cờ Linh Lung, hiện tại ván cờ Linh Lung đã được giải, ta đã toại nguyện rồi, ta không có ý định tranh giành vị trí đứng đầu đại hội đấu văn, huống hồ, đồ đệ sao có thể tranh danh đoạt lợi với sư phụ được".
Kỳ Thánh vuốt chòm râu hoa râm, hớn hở cười nói.
Trong lòng Cố Thanh Hy tức nghẹn họng.
Ai nói nàng không biết xấu hổ chứ? Luận không biết xấu hổ thì rõ ràng Kỳ Thánh đứng thứ hai không ai dám nhận số một.
Cố Thanh Hy còn muốn nói gì đó thì Kỳ Thánh đã chuồn đến chỗ sứ thần Sở Quốc, kiên quyết không chịu xuất trận.
Sứ giả Sở Quốc trong lòng càng uất ức, nói hết lời rồi mà Kỳ Thánh vẫn không chịu tiếp tục tham gia, chỉ đành trơ mắt ra bỏ lỡ cơ hội có được chuông Phá Hồn.
Cố Thanh Hy chỉ có thể chuyển chú ý lên đám Diệp Phong, Thường Chân Thường Bình: "Này, ba người các ngươi có muốn cược với ta không?"
Ba người đó lần này đến trả lời cũng lười không trả lời, cầm bút lên bắt đầu làm thơ, tránh để Trạch Vương dẫn trước.
Cố Thanh Hy mất hứng, cũng cầm bút lên tùy ý viết lung lung trên giấy.
Mọi người hơi giật mình.
"Không phải nói Cố tam tiểu thư không biết chữ sao? Ta thấy tư thế cầm bút của cô ta khá lão luyện đó chứ, ngươi xem, cô ta viết nhanh thật".
"Ai biết được cô ta đang viết nhăng viết cuội gì trên giấy, không nhanh được sao?"
"Không phải đâu, ngươi nhìn cô ta phong thái tự tin thế kia, hình như lại thắng chắc rồi?"
"Cô ta có được bao nhiêu kiến thức, người khác không biết lẽ nào ngươi cũng không biết ư?"
Tiểu Lý Tử thấy Dạ Hoàng trong lòng thấp thỏm, an ủi nói: "Hoàng thượng, ván vừa nãy Cố tam tiểu thư chẳng qua chỉ là may mắn thôi, vòng so tài thi thư này phải dựa vào bản lĩnh thật sự, cô ta tuyệt đối không thể thắng tiếp được nữa, hoàng thượng cứ việc yên tâm chờ xem chuyện cười của Cố tam tiểu thư là được ạ".
Dạ Hoàng bất ổn lo lắng.
Theo lý thì cuộc so tài thi thư Cố Thanh Hy ắt bại không nghi ngờ, nhưng trong lòng hắn ta thế nào lại không nỡ như vậy.
Năm người so tài, hai người Thường Chân Thường Bình viết viết dừng dừng, vắt óc suy nghĩ.
Diệp Phong sống lưng thẳng như cây tre, hắn ta cúi đầu, mắt đến chớp cũng không chớp, tay viết liên hồi soàn soạt, chỉ khoảng nửa khắc đã viết được gần mười bài thơ.
Mặc dù Trạch Vương viết liên tục nhưng hắn ta nôn nóng bất an, tay không ngừng gãi ngứa, hai hàng lông mày díu chặt lại, thơ viết xong chốc chốc lại chán ghét vò vào vứt đi.
Nhìn sang Cố Thanh Hy đang buồn chán ngáp ngắn ngáp dài, động tác trên tay không dừng, viết soàn soạt mấy chữ đã xong một bài thơ, mặc dù nàng viết cuối cùng nhưng thơ nàng viết ngoài Diệp Phong ra thì là nhiều nhất trong mọi người.
Từ phu tử lại đang lẩm bẩm chửi bới: "Ngông cuồng, quá ngông cuồng rồi, giờ là lúc nào mà cô ta còn cố làm ra vẻ cho ai xem".
Mọi người trong học viện Hoàng gia cũng lũ lượt lắc đầu thở dài.
Cho dù có thắng hai vòng thì sao, vòng thứ ba vẫn sẽ thua thôi.
Bọn họ cho rằng, người đứng đầu vòng này có lẽ là tên thư sinh keo kiệt Diệp Phong đó.
Tốc độ viết của Cố Thanh Hy quá nhanh, viết xong bài này lại đến bài khác, bốn người còn lại lần lượt buồn bực ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Không biết trong đầu nàng đang muốn làm cái gì.
Đến Dạ Hoàng cũng nhìn ngây người.
Cố Thanh Hy viết thơ không cần nghĩ sao?
Tròng mắt Tiểu Lý Tử đảo vòng tròn, cúi người xuống nói: "Hoàng thượng, cho dù năm đó tiên thơ cũng không thể xuất thủ thành thơ, Cố tam tiểu thư rõ ràng đang cố ý làm loạn, nô tài cho rằng phải đọc thơ của cô ta lên cho mọi người cùng nghe".
Dạ Hoàng hài lòng gật đầu.
Tiểu Lý Tử càng lúc càng hiểu ý của hắn ta.
Dạ Hoàng ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: "Cố tam tiểu thư tốc độ nhanh như vậy, thiết nghĩ thơ viết ra cũng rất đẹp, chi bằng mọi người cùng nghe xem Cố tam tiểu thư viết thơ gì trước đi".
Gần như tất cả mọi người đều đang chờ xem trò cười của nàng.
Thuận theo tiếng ngâm nga của thái giám, toàn trường im lặng không một tiếng động.
"Cây nho rượu ngon chén dạ quang, dục ẩm tỳ bà tức khắc giục. Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến mấy người về?"
Xôn xao...
Học viện hoàng gia rộng lớn vang lên tiếng gục ngã liên tiếp.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, đến bốn người đang múa bút cũng dừng lại nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Một bao cỏ mà có thể viết ra bài thơ có lý tưởng hào hùng, túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến mấy người về như vậy sao?
Bọn họ nhất định là nghe nhầm rồi.
"Độc tại tha hương vi dị khách, mỗi phùng giai tiết bội tư thân. Dao chi huynh đệ đăng cao xử, biến tháp thù du thiếu một người".
Bài thơ này nói lên nỗi buồn cô độc của người sống tha hương du tử, viết rất tinh tế sâu sắc, gặp được ngày lành ngày hội lại tăng đôi nỗi nhớ người thân.
Chương 58: Cố Thanh Hy, ngươi chơi ta
Hay cho một câu mỗi phùng giai tiết bội tư thân...
Trời ơi, tai của họ đang xuất hiện ảo giác sao?
"Bích ngọc trang thành nhất thụ cao, vạn điều thùy hạ lục ti thao. Bất tri tế diệp ai tài xuất, nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao".
Bốp...
Thường Chân và Thường Bình kinh ngạc đến nỗi bút lông trên tay đều rơi cả xuống.
"Từ thủ trung tuyến, du thử thân thượng y. Lâm hành mật mật phùng, ý khủng trí trí quy. Ai ngôn tấc thảo âm, báo đắc tam xuân huy".
Từ phu tử kinh hãi chỉ về phía Cố Thanh Hy bộ dạng uể oải, toàn thân không ngừng run rẩy, trong cổ họng dường như có hàng ngàn hàng vạn từ nhưng không nói ra nổi một câu.
Ông ta chấn động, hoàn toàn chấn động.
"Ly ly nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh. Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong thổi hựu sinh".
Tiêu Vũ Hiên nuốt nước miếng, hỏi Liễu Nguyệt: "Nha đầu xấu xí thật sự là đồ ngốc sao?"
Liễu Nguyệt và Vu Huy ra sức lắc đầu.
Như vậy mà gọi là đồ ngốc thì thế nào mới gọi là thiên tài?
"Nhật chiếu hương lô sinh tử yên, dao khán bộc bố qua tiền xuyên. Phi lưu trực hạ tam thiên chi, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên".
Cố thừa tướng trợn tròn mắt, mãi lâu không thể lấy lại tinh thần, nhìn Cố Thanh Hy vừa viết thơ vừa ngủ gật, vừa cảm thấy vô cùng lạ lẫm, vừa cảm thấy nàng lúc này quá giống với mẫu thân đã mất của nàng.
Sứ thần của Sở Quốc, Triệu Quốc và Hoa Quốc đều trợn mắt há mồm.
Thơ của Cố Thanh Hy đúng là thơ hay.
Mỗi một câu thơ của nàng đều có thể trở thành danh thơ thiên cổ, cho dù tiên thơ năm đó cũng không làm được, nàng thật sự là người phàm sao?
"Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu, vãng sự tri đa thiếu. Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong, cổ quốc bất kham hồi thủ minh nguyệt trung. Điêu lan ngọc thiết ứng do tại, chỉ thị chu nhan cải. Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu".
Trạch Vương mỗi lần nghe được một câu là lại lau mồ hôi một lần, vừa nãy bắt đầu nghe hạ nhân đọc thơ của nàng hắn ta còn vắt hết óc muốn liều một phen với nàng. Nhưng càng nghe đọc thì hắn ta càng cảm thấy tâm như tro tàn.
Muốn cầm bút lên viết thơ tiếp nhưng trong đầu lại không ngừng văng vẳng từng câu từng câu thơ của nàng mà đám hạ nhân đang thao thao bất tuyệt.
Thơ của Cố Thanh Hy tuyệt đối trấn áp được hắn ta, khiến đầu óc hắn ta trống rỗng, không làm ra nổi bài thơ nào nữa, chỉ đành ngây người ra nhìn miệng của thái giám há ra rồi lại ngậm vào.
"Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên cân tan tận hoàn phục lai".
"Tương kiến thời nan biệt diệc nan, xuân phong vô lực bách hoa tàn. Xuân tàm đáo tử ti phương tận, lạp cự thành khôi lệ sử can".
Bút trong tay Diệp Phong như nặng ngàn cân, hắn ta nỗ lực xóa bỏ những câu thơ mà thái giám đọc lên, ra sức bình tĩnh lại tinh thần đang hỗn loạn của mình nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được, trước mắt phản chiếu hình ảnh Cố Thanh Hy vừa ngáp ngủ vừa làm thơ.
Từ đầu đến cuối hắn ta đều không dám coi thường Cố Thanh Hy, nhưng cục diện này hắn ta e là lại phải bại nữa rồi.
Không, hắn ta chỉ có thể thắng, không thể bại.
Hắn ta không có tư cách thất bại.
Nghĩ tới trách nhiệm gánh trên vai, Diệp Phong vứt bỏ tất cả, tiếp tục làm thơ.
Thượng Quan Sở và Dịch Thần Phi đăm chiêu nhìn Cố Thanh Hy.
Ngắn ngủi một ngày mà nàng đã mang lại cho họ quá nhiều chấn động.
Nha đầu này giống như một bảo tàng vậy, làm thế nào cũng không khai quật hết được.
"Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tinh viên khuyết. Thử sự cổ nan toàn, đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên".
"Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn trích hòa hạ thổ. Ai tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ".
"..."
Dạ Hoàng đã há hốc miệng tới nỗi nhét vừa một quả trứng chim.
Tiểu Lý Tử hận mỗi muốn chửi bới ầm ỹ.
Cố tam tiểu thư này là quỷ hiện thân sao?
Dựa vào bản lĩnh của nàng sao có thể viết ra nhiều thơ hay như vậy được?
Hoàng thượng vốn muốn thông qua việc sỉ nhục Cố tam tiểu thư để sỉ nhục chiến thần, giờ thì hay rồi, không những không thể sỉ nhục chiến thần, ngược lại còn khiến hai người họ nổi danh thiên hạ, hoàng thượng không tức chết mới lạ.
Tiểu Lý Tử vội vàng an ủi: "Hoàng thượng, thơ của Cố tam tiểu thư không biết sao chép ở đâu, nô tài thấy, có lẽ nên treo từng bức thơ mà cô ta viết lên, cho mọi người cùng xem chữ của cô ta viết".
"Đúng, treo lên".
Giọng nói của Dạ Hoàng đã run rẩy.
Nếu như hôm nay Cố Thanh Hy kinh diễm toàn trường, vậy thì mặt mũi của hắn ta cũng mất sạch sẽ.
Thái dám nghe theo lời treo thơ của nàng viết lên, bày ra trước mặt mọi người.
Đám đông lũ lượt ngóng dài cổ, muốn nhìn thấy chữ nàng viết có xấu như trong lời đồn hay không.
Nhưng bọn họ lại lần nữa bị kinh hãi.
Chữ của Cố Thanh Hy cứng cáp có lực phiêu diêu như mây bay, oai phong như rồng, mỗi một nét chữ tựa như nước chảy mây bay mà ra, phóng khoáng tiêu sái.
Chữ đẹp thế này cho dù là phu tử của học viện Hoàng gia e là cũng không viết ra được.
Có người không tin, đích thân tới bên cạnh Cố Thanh Hy để nhìn nàng viết từng nét từng chữ, nhưng lại thấy Cố Thanh Hy đang nhắm mắt, tùy tiện viết ra.
Nàng nhắm mắt viết, mỗi chữ lại như rồng bay phượng múa, con chữ say mê đầy mực.
Hãi...
Toàn trường kinh hãi.
Cố Thanh Hy căn bản không phải kẻ bất tài, nói nàng là đệ nhất tài nữ trong thiên hạ cũng không quá.
Chiếc bút lông sói trong tay Trạch Vương rơi đến độp một cái xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Hắn ta run rẩy gào lên: "Cố Thanh Hy, ngươi chơi ta".
Cố Thanh Hy giật mình nghiêng người sang một bên, suýt chút nữa là ngã khỏi ghế, giật mình đến hết cả cơn buồn ngủ, nàng tức giận quát: "Ngài có bệnh thì mau đi chữa đi, ở đây kêu gào làm gì? Khiến ta không thể an tâm mà ngủ được".
Trạch Vương bị tức đến nỗi trợn ngược mắt, miễn cưỡng dựa vào mặt bàn mới không ngã xuống.
Cái gì mà kêu gào khiến nàng không ngủ được?
Nàng ngủ mà vẫn có thể làm ra thơ hay như vậy, bảo hắn ta làm sao có thể chịu đựng nổi, muốn khiến hắn ta tức chết đúng không?
"Ngươi cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú mọi thứ đều tinh thông đúng không? Nếu như ngươi tài hoa như vậy tại sao còn cố ý giả vờ ngu ngốc?"
Cố Thanh Hy sờ cằm, nói một câu khiến người ta suýt chút nữa là nổ mắt.
"A... là vì trong đầu ta đột nhiên lóe sáng, mở ra một lỗ thủng, sau đó thì ta quên sạch rồi".
Xì xào.
Nghe nàng tiếp tục tán dóc kìa.
Nàng chắn chắn đang cố ý giả ngu ngơ để ăn thịt hổ.
Tiêu Vũ Hiên thì thầm tự nói: "Lẽ nào nha đầu xấu xí cố tình để khiến mọi người cược tiền với cô ấy, hóa ra cô ấy cố ý giả vờ làm đồ ngốc để thắng được nhiều tiền hơn".
Lời của Tiêu Vũ Hiên không lớn nhưng toàn trường đều đã nghe thấy.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Chương 59: Thi thơ
Chẳng trách, mỗi lần nàng đều nghĩ hết cách làm người ta cá cược với mình, hóa ra đã sớm đoán chắc rằng mình sẽ thắng.
Cố Tam tiểu thư có chỉ số thông minh thật cao.
Sau đại hội đấu văn này, nàng không những sẽ nổi tiếng khắp thiên hà, còn có được lượng lớn của cải, trực tiếp chen chân vào bảng phú hào của Dạ Quốc.
Kỳ Thánh vô cùng đắc ý khoe: "Nhìn kìa, kia chính là sư phụ ta đó, kinh tài tuyệt diễm biết bao nhiêu, quét ngang trên trời dưới đất không địch thủ, lợi hại không?"
Sứ thần Sở Quốc thoáng chốc không biết nên trả lời như thế nào.
Chuông Phá Hồn bị người cướp đi, ông ta đắc ý cái gì? Kỳ Thánh là người của Sở Quốc thật hả?
Dạ Hoàng nuốt nước miếng, hơn nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại.
Hắn ban cho chiến thần một cọc hôn sự gì vậy?
Hắn có thể đổi ý không?
Tại sao hắn cứ cảm thấy sống lưng ớn lạnh thế?
Cố Thừa Tướng mặt mày hớn hở khen: "Nhìn kìa, đấy là con gái thứ ba của ta đó, ta đã sớm biết con bé cũng không phải là người bình thường".
Ngô đại nhân cười khẩy: "Thôi đi, còn con gái thứ ba của mình nữa chứ. Ta nhớ ban nãy người nào đó đã cắt đứt quan hệ với Tam tiểu thư, nàng ta không bao giờ còn là con gái của ông nữa".
Nụ cười của Cố Thừa Tướng chợt cứng lại, thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, ông ta ức chế ngậm miệng lại.
Con ngươi đầy cưng chiều của Dịch Thần Phi có chút lo lắng, chỉ là không ai biết hắn ta đang lo lắng cái gì.
Đôi mắt Thượng Quan Sở tràn ngập vẻ phức tạp và khó hiểu, không nhìn ra được cái gì, còn Từ phu tử lại kích động hét lên.
"Ta biết ngay Cố Tam tiểu thư không giống người thường mà, các ngươi không biết chứ khi nàng ta vừa đến học viện đã đọc lên được bài thơ Thử Ly đã sớm thất truyền".
"Ta cũng nghe nói chuyện Thử Ly, nhưng còn tưởng rằng nàng ta chỉ là vừa hay nhìn thấy Kinh Thi thượng cổ. Có điều, Kinh Thi Vương Phong đã thất truyền hơn một ngàn năm, không còn bất cứ điển tịch gì nữa, ngay cả chữ viết cũng biết mất, sao nàng ta có thể biết bài thơ Thử Ly cơ chứ? Trừ khi nàng ta biết chữ thượng cổ".
"Trời ơi, ngay cả chữ cổ đại cũng biết, cũng quá lợi hại ấy chứ. Chẳng trách nàng ta tài ba như vậy, cũng không biết sư phụ của nàng ta là ai".
"Nghe nói Cố Tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng gần như chưa bao giờ đi học, ngay cả phu tử cũng không có".
"Cái gì mà không có phu tử, chẳng phải nàng ta đã đến học viện Hoàng Gia học mấy ngày rồi sao? Chắc chắn là học viện Hoàng Gia dạy rồi".
"Học viện Hoàng Gia không hổ là học viện Hoàng Gia, ta cũng phải cố gắng tranh thủ vào đó học mới được".
"Đáng tiếc Cố Tam tiểu thư đã được chỉ hôn cho chiến thần, không thì ta cũng muốn cầu hôn nàng ta".
Mọi người ngươi một câu, ta một câu đều đang khen Cố Thanh Hy. Dạ Hoàng càng nghe càng bực bội, vội bảo người ta đi xem bài thơ do những tài tử khác làm.
Người hầu bày thơ của Thường Chân và Thường Bình ra, hai người họ một người làm được 8 bài thơ, một người làm được 9 bài. Tuy làm khá hay, nhưng so với Cố Thanh Hy thì vẫn kém xa.
Trạch Vương lại càng kém, chẳng qua chỉ là 5 bài thơ. Hắn ta làm thơ không hay, thư pháp cũng chẳng được, chữ viết ngoáy có lệ giống như bài thơ đó là do hắn ta quá sốt ruột mới viết ra.
Cố Thanh Hy cười trêu: "Trạch Vương, chút trình độ ấy của ngài cũng dám cược Trạch Vương phủ và sáu tòa nhà cho ta à. Chậc chậc chậc, đúng là hào phóng ghê, ta gì cũng không phục, chỉ phục ngài".
Trạch Vương tắc nghẽn cơ tim, một ngụm máu tươi dâng lên tận họng, lại bị hắn ta cắn răng nuốt xuống.
Trình độ của hắn ta đâu chỉ là nhiêu đó.
Do hắn ta bị ong mật chích cho vết thương đầy người, thật sự là vừa ngứa vừa đau.
Hơn nữa...
Trạch Vương còn bị Cố Thanh Hy làm cho chấn động nên càng sốt ruột càng không có linh cảm.
Nhưng những lời ấy hắn ta có chết cũng không thể nói ra.
"Hạng nhất vẫn chưa là của ngươi, ngươi đắc ý cái gì?"
"Cho dù hạng nhất không phải là ta thì cũng chẳng phải của ngài. Nếu ta không đoán sai, cuộc thi thơ này, ngài chắc chắn sẽ lót đế".
"Diệp Phong làm được 42 bài thơ".
Thơ của Diệp Phong vừa được treo lên, hiện trường đều vang lên từng tiếng hít sâu.
Một loạt bài thơ kia, bài nào cũng cực kỳ hay, thư pháp lại càng khỏi phải nói.
Ngay cả Cố Thanh Hy cũng chấn động.
Thư pháp của Diệp Phong hào hùng phóng khoáng, tràn ngập khí thế thong dong tự nhiên, cũng chẳng kém cạnh gì với nàng.
Nhưng thơ của hắn ta lại tràn ngập vẻ chính trực hào hùng, không hề giả vờ, vừa nhìn đã cảm thấy trong lòng rộng rãi.
Đều nói chữ như người, chữ của Diệp Phong chính trực như vậy, e rằng con người hắn ta cũng chẳng xấu là bao.
"Trên lầu tàn đăng bạn sương sớm, riêng người ngủ một mình trên giường. Tương tư một đêm tình là bao? Chân trời góc biển cũng chẳng dài lâu".
Hay cho một câu tương tư một đêm tình là bao, chân trời góc biển cũng chẳng dài lâu.
Tài năng và học vấn của Diệp Phong tuyệt đối không thua gì nàng, có khi còn hơn.
Nếu không phải nàng dựa vào thơ của người xưa, e rằng đã không phải là đối thủ của Diệp Phong.
Lại thấy Diệp Phong chỉ khẽ mím đôi môi mỏng, sống lưng thẳng thắn yên lặng đứng bên chờ Mã công công tuyên bố kết quả. Đối với sự khen ngợi của mọi người, trên mặt hắn ta lại chẳng hề ra vẻ đắc ý, giống như người ta khen không phải mình vậy.
Không sốt ruột bộp chộp, chẳng sợ vinh nhục, đúng là tràn ngập khí độ.
"Không ngờ một hàn môn sĩ tử lại có tài văn chương tốt như vậy, đúng là khó tin mà".
"Chứ còn gì nữa, ta vẫn nghĩ rằng tài hoa của Trạch Vương và Cố Sơ Vân đã kinh tài tuyệt diễm. Hôm nay thấy thơ của Cố Tam tiểu thư và Diệp Phong mới biết cái gì là ngoài trời còn có khoảng trời khác, người tài ắt có người tài ba hơn".
"Rốt cuộc thì Diệp Phong là ai? Tại sao trước đây lại chưa bao giờ nghe nói đến tên tuổi của hắn ta vậy?"
"Một hàn môn sĩ tử, chưa có công danh thì lấy đâu ra tên tuổi".
"Các ngươi nói xem, lần thi thơ này là Diệp Phong hay Cố Tam tiểu thư thắng?"
"Điều này cũng khó mà nói, thơ và thư pháp của hai người họ đều có thể nói là có một không hai. Nhưng, ta cảm thấy hình như thơ của Cố Tam tiểu thư hay hơn".
Dạ Hoàng nghĩ Cố Thanh Hy sẽ thắng, trong lòng chợt lạnh lẽo, vừa thấy tài nghệ của Diệp Phong cao siêu như thế lập tức hứng thú nói: "Mau xem Cố Tam tiểu làm được mấy bài thơ?"
"Cố Tam tiểu thư làm được 43 bài".
Dạ Hoàng thật sự muốn chết.
Môi của Trạch Vương càng sưng càng to, lời nói ra mơ hồ không rõ, mọi người đều nghe không hiểu hắn ta đang nói gì.
Cố Thanh Hy làm như nghe thấy thật, gật đầu nói: "Ta biết tủi thân, ngài ngoan lắm, thua cũng không bỏ trốn mất người, dù sao ta cũng là người của Dạ Quốc, lại không phải là người của Sở Quốc, Triệu Quốc hay Hoa Quốc, vàng bạc châu báu mà hoàng thượng ban thưởng cũng không để cho người ngoài được".
"Ngươi đang nói bậy bạ cái gì vậy".
"Đúng đúng đúng, ngài bị thương rất nặng, ngài yên tâm, ta sẽ không bắt nạt người yếu đuối, có điều có chơi có chịu, ba trăm vạn lượng bạc đó Trạch Vương vẫn phải trả cho ta mới được".
Trạch Vương suýt chút nữa là hộc máu mồm.
Đám hạ nhân lũ lượt tới đỡ Trạch Vương ngồi dậy, không ngừng xoa dịu rồi giúp hắn ta xử lý vết thương.
Diệp Phong nhìn về phía mấy bàn cờ trước mặt, tâm trạng trầm trọng, bàn tay giấu trong ống tay áo nhanh chóng tính toán.
Ván cờ Linh Lung...
Hắn ta đã cố hết sức rồi.
Tại sao Cố Thanh Hy lại có thể chặn hết đường đi của hắn ta trong thời gian ngắn như vậy nhỉ?
Nếu như nàng muốn thắng thì bất cứ lúc nào cũng có thể thắng hắn ta và Kỳ Thánh, nhưng nàng lại giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, chơi đùa bọn họ đúng một tuần hương.
Cuối cùng...
Cuối cùng lại trực tiếp làm mất mặt Trạch Vương, khiến Trạch Vương nổi trận lôi đình.
Bất luận Cố Thanh Hy chơi ván cờ này với tâm thái thế nào thì không thể phủ nhận rằng hắn ta đã thua, thua không còn manh giáp.
Giống như việc vẽ tranh vừa nãy cũng vậy, Cố Thanh Hy căn bản không hề dốc toàn lực, nếu như nàng dốc toàn lực thì chỉ sợ thắng bại khó phân.
Từ phu tử liên tục cắn vào lưỡi, run rẩy chỉ Cố Thanh Hy: "Thượng Quan phu tử, Cố... Cố tam tiểu thư thật sự đã thắng rồi ư?"
"Ván cờ Linh Lung đã bị phá thì không thắng là gì?"
"Không phải, ta muốn hỏi làm sao cô ta phá được? Rốt cuộc cô ta có biết chơi cờ hay không?"
Nói nàng không biết chơi cờ thì ông ta tuyệt đối không dám tin. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Nói nàng biết chơi cờ thì nàng lại giống một người bất tài.
Từ phu tử hoang mang.
Thượng Quan Sở nheo hai mắt lại, dường như đang suy tư gì đó.
Dịch Thần Phi mỉm cười cưng chiều, đôi mắt in bóng Cố Thanh Hy đó có thêm ý cười.
Tất cả sứ thần đều mãi hồi lâu mới phản ứng lại.
Một lúc lâu sau, sứ thần của Hoa Quốc cười nhạo nói: "Cờ thánh cái gì, đến một con nhóc mười mấy tuổi cũng không bằng mà vẫn còn mặt mũi tự nhận là cờ thánh"
Sứ thần Sở Quốc chợt lạnh lùng, châm biếm lại: "Ha, vài quốc gia nào đó sai trái không biết xấu hổ, cho rằng đem cả trạng nguyên tới là nắm chắc phần thắng, kết quả ngay vòng đầu tiên đã bị hạ gục hoàn toàn".
Câu nói này như đâm thẳng vào trái tim của sứ giả Hoa Quốc.
Đường đường đến ba trạng nguyên mà ngay từ vòng so tài đầu tiên đã bị đánh bại toàn tập.
Thực sự là quá mất mặt.
"Vậy cũng còn hơn vài quốc gia nào đó, đường đường là viện trưởng của học viện đế quốc mà vòng đầu tiên cũng bị đánh bại, ha ha ha, đó là viện trưởng của học viện cấp cao nhất của nước nào đấy".
Không ít người của Sở Quốc đã tức giận.
"Chúng ta ít nhất vẫn còn lại một hạt giống nữa, nhìn xem nước nào đó kìa, đến một hạt giống cũng không còn".
Sở Quốc và Hoa Quốc giương cung bạt kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể khai hỏa, Dịch Thần Phi khuyên giải: "Các vị chớ làm hỏng hòa khí, đại hội đấu văn chỉ để luận bàn người tài, quan trọng là tham gia, thua thắng chẳng qua chỉ là thứ tự thôi".
Dịch Thần Phi đứng lên nói.
Bọn họ đã tốn nhiều tâm huyết như vậy, vượt ngàn dặm lý để tới Dạ Quốc không phải là vì chuông Phá Hồn sao.
Nếu như thua thì khác nào phải trơ mắt ra nhìn chuông Phá Hồn bị cướp đi?
Bọn họ đang muốn oán hận nhưng vừa nghĩ tới Dịch Thần Phi tài học như vậy, rõ ràng rất có cơ hội sẽ đạt lại vị trí thứ nhất, vậy mà hắn ta lại từ bỏ.
Chứng minh hắn ta không có quá nhiều bận tâm tới chuông Phá Hồn, bọn họ làm sao có thể nói nhiều được nữa.
Hoa Quốc và Sở Quốc vốn có quan hệ tế nhị, vì mấy câu nói này mà càng tế nhị hơn rồi.
Cố Thanh Hy đã thắng, lẽ ra Cố thừa tướng phải rất nở mày nở mặt. Nhưng mặt mày ông ta u ám như cũ.
Việc thắng này chẳng hề vẻ vang gì, hơn nữa ông ta ngoài chán ghét ra thì chả còn cảm xúc gì với đứa con gái thứ ba này của mình.
"Nha đầu xấu xí lại thắng nữa rồi", Tiêu Vũ Hiên thì thầm tự nói, như đang nằm mơ vậy.
Cố Thanh Hy nghĩ cũng không muốn nghĩ, trực tiếp từ chối: "Ta hối hận rồi, ta không nhận ông làm đồ đệ nữa, ông tự xử lý đi".
Đùa à, nàng không muốn đem theo một con ghẻ đâu.
"Sư phụ, có phải đồ nhi có chỗ nào không tốt không? Ta có thể thay đổi".
"Lão đầu, ông tốt xấu gì cũng là một Kỳ Thánh danh chấn thiên hạ, ta chẳng qua chỉ là một kẻ bất tài, nếu thật sự nhận ông làm đồ đệ thì người trong thiên hạ không biết sẽ chỉ trỏ bàn tán thế nào nữa".
"Sư phụ nói đùa rồi, nếu như cô là kẻ bất tài vậy người người trong thiên hạ há chẳng phải đến kẻ bất bài cũng không bằng sao".
Kỳ Thánh thay đổi thái độ trước đó, khúm núm y như một đồ đệ ngoan ngoãn, mặt dày mày dạn bám lấy Cố Thanh Hy.
Trong đám đông không biết ai đã hét lên một câu: "Có chơi có chịu, nếu cô đã nói muốn nhận Kỳ Thánh làm đồ đệ thì làm gì có chuyện hối hận".
Mọi người lũ lượt bàn tán, không ít đại thần Dạ Quốc lần lượt khuyên Cố Thanh Hy nên nhận Kỳ Thánh làm đồ đệ, đó là chuyện tốt nổi danh thiên hạ, có thể đem lại không ít vẻ vang cho Dạ Quốc.
Đám sứ thần Sở Quốc sắc mặt đen thui như đít nồi, không nói năng gì cả.
Kỳ Thánh đại diện cho Sở Quốc bọn họ, hiện tại lại đi làm độ đệ cho một con nhóc vắt mũi chưa sạch, mặt mũi của Sở Quốc đều bị ông ta hủy hoại sạch rồi.
Điều tức hơn là con nhóc đó còn không chịu nhận ông ta làm đồ đệ, phải để ông ta dày mặt xin xỏ.
Cố Thanh Hy cắn răng.
Nếu như nàng phá hỏng quy tắc trước mặt mọi người vậy khác nào Trạch Vương cũng không cần phải trả 300 vạn lượng bạc đó cho nàng.
Không được, 300 vạn lượng bạc lận, nếu như để con vịt chết bay mất thì quá nghẹn khuất.
"Được, ta nhận. Có điều Trạch Vương, 300 vạn lượng bạc đó không phải nên trả trước một ít sao".
"Cho bổn vương ba ngày, bổn vương sẽ tự trả cho ngươi".
"Ồ... hóa ra ngài không có tiền, nói sớm là được rồi mà, ta cũng không phải là người không biết lý lẽ, ta có thể cho ngài ba ngày nhưng tiền lãi thì hai ta có phải cũng nên tính lại không nhỉ".
Trạch Vương tức đến nỗi nội thương lại thêm nặng, nếu không phải có người hầu đỡ thì sợ là đã ngã xuống rồi.
Tiêu Vũ Hiên xoa trán.
Nha đầu xấu xí này chắc chắn là đang cố ý sỉ nhục Trạch Vương.
Chỉ có ba ngày mà cũng tính tiền lãi.
Trạch Vương cắn răng nói ra một từ: "Được".
"Sư phụ, ba ngày sau, ta sẽ giúp sư phụ đi đòi nợ", Kỳ Thánh cười nói.
Nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy suýt nữa là đông cứng lại, vội vàng chuyển chủ đề.
"Không phải vẫn còn ba vòng nữa sao? Vòng tiếp theo thi cái gì vậy?"
Mã công công cười nói: "Vòng tiếp theo so tài thi thư, xem ai làm được nhiều thơ nhất, hơn nữa thư pháp đẹp nhất thì người đó sẽ thắng".
"Đó chẳng phải là cùng so tài thơ và thư sao?"
"Đúng vậy đúng vậy".
"Thơ có đề tài giới hạn không?"
"Đề tài không giới hạn, bằng trắc không giới hạn".
Chương 57: Giọng thơ hào hùng
"Được thôi, vậy bắt đầu đi".
Trạch Vương gạt tay của thái y ra, nhịn đau nói: "Cố Thanh Hy, ngươi có dám cược thêm một ván nữa không".
"Lại cược nữa ư? Ngài còn bao nhiêu bạc để thua nữa?"
Hạ nhân hoảng hốt nhắc nhở: "Vương gia, không thể cược thêm nữa đâu, chúng ta đã hết sạch tiền rồi".
Trạch Vương sớm đã thua đỏ cả mắt, làm gì còn quan tâm đến lời khuyên của hạ nhân, hào khí can vân nói: "Ta thế chấp cả phủ Trạch Vương cùng với sáu tòa biệt viện đứng tên Trạch Vương phủ, nếu như ngươi thua thì phải trả ta 500 vạn lượng bạc cộng thêm đôi tay của ngươi".
Hắn ta không tin một kẻ bất tài thì có thể làm được thơ ca gì.
Cố Thanh Hy nghiền ngẫm nói: "Trạch Vương gia, vỏn vẻn một tòa Trạch Vương phủ và sáu tòa biệt viện mà đã muốn cược đôi tay và 500 vạn lượng bạc của ta sao, Trạch Vương phủ đó của ngài được làm bằng vàng chắc?"
Không ít người bật cười.
Sắc mặt Trạch Vương từ xanh chuyển sang tím.
Ngoài Trạch Vương phủ và biệt viện ra thì hắn ta đã thua sạch sẽ rồi.
Đang nghĩ xem nên mở miệng mượn bạc người khác thế nào thì Cố Thanh Hy lại nói:
"Nể tình ngài đáng thương tội nghiệp, được thôi, ta cược với ngài vậy, nếu như ván này còn thua tiếp thì đoán chừng ngài chỉ còn cái khố thôi".
"Yên tâm, bổn vương sẽ không thua".
"Không nên nói trước vậy đâu, có thể ngài sẽ thua tiếp đấy".
Mã công công thấy sắc mặt Trạch Vương chuyển từ đen sang trắng, thật sự sợ ván này hắn ta sẽ tức mà chết nên vội nói.
"Cuộc thi thi thư chính thức bắt đầu, thời gian một nén hương, ai viết được nhiều thơ nhất, chất lượng tốt nhất, thư pháp ưu tý nhất thì sẽ được tính là người thắng cuộc".
Trạch Vương cầm bút lên múa bút thành văn, dốc hết sức muốn thắng nàng.
Cố Thanh Hy mỉm cười, quay sang nói với Kỳ Thánh: "Lão đầu, hai chúng ta lại cược một ván nữa đi, nếu như ta thắng thì ta sẽ không phải nhận ông làm đồ đệ nữa".
"Sư phụ, ta tới tham gia đại hội đấu văn chỉ là muốn tìm người phá được ván cờ Linh Lung, hiện tại ván cờ Linh Lung đã được giải, ta đã toại nguyện rồi, ta không có ý định tranh giành vị trí đứng đầu đại hội đấu văn, huống hồ, đồ đệ sao có thể tranh danh đoạt lợi với sư phụ được".
Kỳ Thánh vuốt chòm râu hoa râm, hớn hở cười nói.
Trong lòng Cố Thanh Hy tức nghẹn họng.
Ai nói nàng không biết xấu hổ chứ? Luận không biết xấu hổ thì rõ ràng Kỳ Thánh đứng thứ hai không ai dám nhận số một.
Cố Thanh Hy còn muốn nói gì đó thì Kỳ Thánh đã chuồn đến chỗ sứ thần Sở Quốc, kiên quyết không chịu xuất trận.
Sứ giả Sở Quốc trong lòng càng uất ức, nói hết lời rồi mà Kỳ Thánh vẫn không chịu tiếp tục tham gia, chỉ đành trơ mắt ra bỏ lỡ cơ hội có được chuông Phá Hồn.
Cố Thanh Hy chỉ có thể chuyển chú ý lên đám Diệp Phong, Thường Chân Thường Bình: "Này, ba người các ngươi có muốn cược với ta không?"
Ba người đó lần này đến trả lời cũng lười không trả lời, cầm bút lên bắt đầu làm thơ, tránh để Trạch Vương dẫn trước.
Cố Thanh Hy mất hứng, cũng cầm bút lên tùy ý viết lung lung trên giấy.
Mọi người hơi giật mình.
"Không phải nói Cố tam tiểu thư không biết chữ sao? Ta thấy tư thế cầm bút của cô ta khá lão luyện đó chứ, ngươi xem, cô ta viết nhanh thật".
"Ai biết được cô ta đang viết nhăng viết cuội gì trên giấy, không nhanh được sao?"
"Không phải đâu, ngươi nhìn cô ta phong thái tự tin thế kia, hình như lại thắng chắc rồi?"
"Cô ta có được bao nhiêu kiến thức, người khác không biết lẽ nào ngươi cũng không biết ư?"
Tiểu Lý Tử thấy Dạ Hoàng trong lòng thấp thỏm, an ủi nói: "Hoàng thượng, ván vừa nãy Cố tam tiểu thư chẳng qua chỉ là may mắn thôi, vòng so tài thi thư này phải dựa vào bản lĩnh thật sự, cô ta tuyệt đối không thể thắng tiếp được nữa, hoàng thượng cứ việc yên tâm chờ xem chuyện cười của Cố tam tiểu thư là được ạ".
Dạ Hoàng bất ổn lo lắng.
Theo lý thì cuộc so tài thi thư Cố Thanh Hy ắt bại không nghi ngờ, nhưng trong lòng hắn ta thế nào lại không nỡ như vậy.
Năm người so tài, hai người Thường Chân Thường Bình viết viết dừng dừng, vắt óc suy nghĩ.
Diệp Phong sống lưng thẳng như cây tre, hắn ta cúi đầu, mắt đến chớp cũng không chớp, tay viết liên hồi soàn soạt, chỉ khoảng nửa khắc đã viết được gần mười bài thơ.
Mặc dù Trạch Vương viết liên tục nhưng hắn ta nôn nóng bất an, tay không ngừng gãi ngứa, hai hàng lông mày díu chặt lại, thơ viết xong chốc chốc lại chán ghét vò vào vứt đi.
Nhìn sang Cố Thanh Hy đang buồn chán ngáp ngắn ngáp dài, động tác trên tay không dừng, viết soàn soạt mấy chữ đã xong một bài thơ, mặc dù nàng viết cuối cùng nhưng thơ nàng viết ngoài Diệp Phong ra thì là nhiều nhất trong mọi người.
Từ phu tử lại đang lẩm bẩm chửi bới: "Ngông cuồng, quá ngông cuồng rồi, giờ là lúc nào mà cô ta còn cố làm ra vẻ cho ai xem".
Mọi người trong học viện Hoàng gia cũng lũ lượt lắc đầu thở dài.
Cho dù có thắng hai vòng thì sao, vòng thứ ba vẫn sẽ thua thôi.
Bọn họ cho rằng, người đứng đầu vòng này có lẽ là tên thư sinh keo kiệt Diệp Phong đó.
Tốc độ viết của Cố Thanh Hy quá nhanh, viết xong bài này lại đến bài khác, bốn người còn lại lần lượt buồn bực ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Không biết trong đầu nàng đang muốn làm cái gì.
Đến Dạ Hoàng cũng nhìn ngây người.
Cố Thanh Hy viết thơ không cần nghĩ sao?
Tròng mắt Tiểu Lý Tử đảo vòng tròn, cúi người xuống nói: "Hoàng thượng, cho dù năm đó tiên thơ cũng không thể xuất thủ thành thơ, Cố tam tiểu thư rõ ràng đang cố ý làm loạn, nô tài cho rằng phải đọc thơ của cô ta lên cho mọi người cùng nghe".
Dạ Hoàng hài lòng gật đầu.
Tiểu Lý Tử càng lúc càng hiểu ý của hắn ta.
Dạ Hoàng ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: "Cố tam tiểu thư tốc độ nhanh như vậy, thiết nghĩ thơ viết ra cũng rất đẹp, chi bằng mọi người cùng nghe xem Cố tam tiểu thư viết thơ gì trước đi".
Gần như tất cả mọi người đều đang chờ xem trò cười của nàng.
Thuận theo tiếng ngâm nga của thái giám, toàn trường im lặng không một tiếng động.
"Cây nho rượu ngon chén dạ quang, dục ẩm tỳ bà tức khắc giục. Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến mấy người về?"
Xôn xao...
Học viện hoàng gia rộng lớn vang lên tiếng gục ngã liên tiếp.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, đến bốn người đang múa bút cũng dừng lại nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Một bao cỏ mà có thể viết ra bài thơ có lý tưởng hào hùng, túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến mấy người về như vậy sao?
Bọn họ nhất định là nghe nhầm rồi.
"Độc tại tha hương vi dị khách, mỗi phùng giai tiết bội tư thân. Dao chi huynh đệ đăng cao xử, biến tháp thù du thiếu một người".
Bài thơ này nói lên nỗi buồn cô độc của người sống tha hương du tử, viết rất tinh tế sâu sắc, gặp được ngày lành ngày hội lại tăng đôi nỗi nhớ người thân.
Chương 58: Cố Thanh Hy, ngươi chơi ta
Hay cho một câu mỗi phùng giai tiết bội tư thân...
Trời ơi, tai của họ đang xuất hiện ảo giác sao?
"Bích ngọc trang thành nhất thụ cao, vạn điều thùy hạ lục ti thao. Bất tri tế diệp ai tài xuất, nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao".
Bốp...
Thường Chân và Thường Bình kinh ngạc đến nỗi bút lông trên tay đều rơi cả xuống.
"Từ thủ trung tuyến, du thử thân thượng y. Lâm hành mật mật phùng, ý khủng trí trí quy. Ai ngôn tấc thảo âm, báo đắc tam xuân huy".
Từ phu tử kinh hãi chỉ về phía Cố Thanh Hy bộ dạng uể oải, toàn thân không ngừng run rẩy, trong cổ họng dường như có hàng ngàn hàng vạn từ nhưng không nói ra nổi một câu.
Ông ta chấn động, hoàn toàn chấn động.
"Ly ly nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh. Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong thổi hựu sinh".
Tiêu Vũ Hiên nuốt nước miếng, hỏi Liễu Nguyệt: "Nha đầu xấu xí thật sự là đồ ngốc sao?"
Liễu Nguyệt và Vu Huy ra sức lắc đầu.
Như vậy mà gọi là đồ ngốc thì thế nào mới gọi là thiên tài?
"Nhật chiếu hương lô sinh tử yên, dao khán bộc bố qua tiền xuyên. Phi lưu trực hạ tam thiên chi, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên".
Cố thừa tướng trợn tròn mắt, mãi lâu không thể lấy lại tinh thần, nhìn Cố Thanh Hy vừa viết thơ vừa ngủ gật, vừa cảm thấy vô cùng lạ lẫm, vừa cảm thấy nàng lúc này quá giống với mẫu thân đã mất của nàng.
Sứ thần của Sở Quốc, Triệu Quốc và Hoa Quốc đều trợn mắt há mồm.
Thơ của Cố Thanh Hy đúng là thơ hay.
Mỗi một câu thơ của nàng đều có thể trở thành danh thơ thiên cổ, cho dù tiên thơ năm đó cũng không làm được, nàng thật sự là người phàm sao?
"Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu, vãng sự tri đa thiếu. Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong, cổ quốc bất kham hồi thủ minh nguyệt trung. Điêu lan ngọc thiết ứng do tại, chỉ thị chu nhan cải. Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu".
Trạch Vương mỗi lần nghe được một câu là lại lau mồ hôi một lần, vừa nãy bắt đầu nghe hạ nhân đọc thơ của nàng hắn ta còn vắt hết óc muốn liều một phen với nàng. Nhưng càng nghe đọc thì hắn ta càng cảm thấy tâm như tro tàn.
Muốn cầm bút lên viết thơ tiếp nhưng trong đầu lại không ngừng văng vẳng từng câu từng câu thơ của nàng mà đám hạ nhân đang thao thao bất tuyệt.
Thơ của Cố Thanh Hy tuyệt đối trấn áp được hắn ta, khiến đầu óc hắn ta trống rỗng, không làm ra nổi bài thơ nào nữa, chỉ đành ngây người ra nhìn miệng của thái giám há ra rồi lại ngậm vào.
"Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên cân tan tận hoàn phục lai".
"Tương kiến thời nan biệt diệc nan, xuân phong vô lực bách hoa tàn. Xuân tàm đáo tử ti phương tận, lạp cự thành khôi lệ sử can".
Bút trong tay Diệp Phong như nặng ngàn cân, hắn ta nỗ lực xóa bỏ những câu thơ mà thái giám đọc lên, ra sức bình tĩnh lại tinh thần đang hỗn loạn của mình nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được, trước mắt phản chiếu hình ảnh Cố Thanh Hy vừa ngáp ngủ vừa làm thơ.
Từ đầu đến cuối hắn ta đều không dám coi thường Cố Thanh Hy, nhưng cục diện này hắn ta e là lại phải bại nữa rồi.
Không, hắn ta chỉ có thể thắng, không thể bại.
Hắn ta không có tư cách thất bại.
Nghĩ tới trách nhiệm gánh trên vai, Diệp Phong vứt bỏ tất cả, tiếp tục làm thơ.
Thượng Quan Sở và Dịch Thần Phi đăm chiêu nhìn Cố Thanh Hy.
Ngắn ngủi một ngày mà nàng đã mang lại cho họ quá nhiều chấn động.
Nha đầu này giống như một bảo tàng vậy, làm thế nào cũng không khai quật hết được.
"Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tinh viên khuyết. Thử sự cổ nan toàn, đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên".
"Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn trích hòa hạ thổ. Ai tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ".
"..."
Dạ Hoàng đã há hốc miệng tới nỗi nhét vừa một quả trứng chim.
Tiểu Lý Tử hận mỗi muốn chửi bới ầm ỹ.
Cố tam tiểu thư này là quỷ hiện thân sao?
Dựa vào bản lĩnh của nàng sao có thể viết ra nhiều thơ hay như vậy được?
Hoàng thượng vốn muốn thông qua việc sỉ nhục Cố tam tiểu thư để sỉ nhục chiến thần, giờ thì hay rồi, không những không thể sỉ nhục chiến thần, ngược lại còn khiến hai người họ nổi danh thiên hạ, hoàng thượng không tức chết mới lạ.
Tiểu Lý Tử vội vàng an ủi: "Hoàng thượng, thơ của Cố tam tiểu thư không biết sao chép ở đâu, nô tài thấy, có lẽ nên treo từng bức thơ mà cô ta viết lên, cho mọi người cùng xem chữ của cô ta viết".
"Đúng, treo lên".
Giọng nói của Dạ Hoàng đã run rẩy.
Nếu như hôm nay Cố Thanh Hy kinh diễm toàn trường, vậy thì mặt mũi của hắn ta cũng mất sạch sẽ.
Thái dám nghe theo lời treo thơ của nàng viết lên, bày ra trước mặt mọi người.
Đám đông lũ lượt ngóng dài cổ, muốn nhìn thấy chữ nàng viết có xấu như trong lời đồn hay không.
Nhưng bọn họ lại lần nữa bị kinh hãi.
Chữ của Cố Thanh Hy cứng cáp có lực phiêu diêu như mây bay, oai phong như rồng, mỗi một nét chữ tựa như nước chảy mây bay mà ra, phóng khoáng tiêu sái.
Chữ đẹp thế này cho dù là phu tử của học viện Hoàng gia e là cũng không viết ra được.
Có người không tin, đích thân tới bên cạnh Cố Thanh Hy để nhìn nàng viết từng nét từng chữ, nhưng lại thấy Cố Thanh Hy đang nhắm mắt, tùy tiện viết ra.
Nàng nhắm mắt viết, mỗi chữ lại như rồng bay phượng múa, con chữ say mê đầy mực.
Hãi...
Toàn trường kinh hãi.
Cố Thanh Hy căn bản không phải kẻ bất tài, nói nàng là đệ nhất tài nữ trong thiên hạ cũng không quá.
Chiếc bút lông sói trong tay Trạch Vương rơi đến độp một cái xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Hắn ta run rẩy gào lên: "Cố Thanh Hy, ngươi chơi ta".
Cố Thanh Hy giật mình nghiêng người sang một bên, suýt chút nữa là ngã khỏi ghế, giật mình đến hết cả cơn buồn ngủ, nàng tức giận quát: "Ngài có bệnh thì mau đi chữa đi, ở đây kêu gào làm gì? Khiến ta không thể an tâm mà ngủ được".
Trạch Vương bị tức đến nỗi trợn ngược mắt, miễn cưỡng dựa vào mặt bàn mới không ngã xuống.
Cái gì mà kêu gào khiến nàng không ngủ được?
Nàng ngủ mà vẫn có thể làm ra thơ hay như vậy, bảo hắn ta làm sao có thể chịu đựng nổi, muốn khiến hắn ta tức chết đúng không?
"Ngươi cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú mọi thứ đều tinh thông đúng không? Nếu như ngươi tài hoa như vậy tại sao còn cố ý giả vờ ngu ngốc?"
Cố Thanh Hy sờ cằm, nói một câu khiến người ta suýt chút nữa là nổ mắt.
"A... là vì trong đầu ta đột nhiên lóe sáng, mở ra một lỗ thủng, sau đó thì ta quên sạch rồi".
Xì xào.
Nghe nàng tiếp tục tán dóc kìa.
Nàng chắn chắn đang cố ý giả ngu ngơ để ăn thịt hổ.
Tiêu Vũ Hiên thì thầm tự nói: "Lẽ nào nha đầu xấu xí cố tình để khiến mọi người cược tiền với cô ấy, hóa ra cô ấy cố ý giả vờ làm đồ ngốc để thắng được nhiều tiền hơn".
Lời của Tiêu Vũ Hiên không lớn nhưng toàn trường đều đã nghe thấy.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Chương 59: Thi thơ
Chẳng trách, mỗi lần nàng đều nghĩ hết cách làm người ta cá cược với mình, hóa ra đã sớm đoán chắc rằng mình sẽ thắng.
Cố Tam tiểu thư có chỉ số thông minh thật cao.
Sau đại hội đấu văn này, nàng không những sẽ nổi tiếng khắp thiên hà, còn có được lượng lớn của cải, trực tiếp chen chân vào bảng phú hào của Dạ Quốc.
Kỳ Thánh vô cùng đắc ý khoe: "Nhìn kìa, kia chính là sư phụ ta đó, kinh tài tuyệt diễm biết bao nhiêu, quét ngang trên trời dưới đất không địch thủ, lợi hại không?"
Sứ thần Sở Quốc thoáng chốc không biết nên trả lời như thế nào.
Chuông Phá Hồn bị người cướp đi, ông ta đắc ý cái gì? Kỳ Thánh là người của Sở Quốc thật hả?
Dạ Hoàng nuốt nước miếng, hơn nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại.
Hắn ban cho chiến thần một cọc hôn sự gì vậy?
Hắn có thể đổi ý không?
Tại sao hắn cứ cảm thấy sống lưng ớn lạnh thế?
Cố Thừa Tướng mặt mày hớn hở khen: "Nhìn kìa, đấy là con gái thứ ba của ta đó, ta đã sớm biết con bé cũng không phải là người bình thường".
Ngô đại nhân cười khẩy: "Thôi đi, còn con gái thứ ba của mình nữa chứ. Ta nhớ ban nãy người nào đó đã cắt đứt quan hệ với Tam tiểu thư, nàng ta không bao giờ còn là con gái của ông nữa".
Nụ cười của Cố Thừa Tướng chợt cứng lại, thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, ông ta ức chế ngậm miệng lại.
Con ngươi đầy cưng chiều của Dịch Thần Phi có chút lo lắng, chỉ là không ai biết hắn ta đang lo lắng cái gì.
Đôi mắt Thượng Quan Sở tràn ngập vẻ phức tạp và khó hiểu, không nhìn ra được cái gì, còn Từ phu tử lại kích động hét lên.
"Ta biết ngay Cố Tam tiểu thư không giống người thường mà, các ngươi không biết chứ khi nàng ta vừa đến học viện đã đọc lên được bài thơ Thử Ly đã sớm thất truyền".
"Ta cũng nghe nói chuyện Thử Ly, nhưng còn tưởng rằng nàng ta chỉ là vừa hay nhìn thấy Kinh Thi thượng cổ. Có điều, Kinh Thi Vương Phong đã thất truyền hơn một ngàn năm, không còn bất cứ điển tịch gì nữa, ngay cả chữ viết cũng biết mất, sao nàng ta có thể biết bài thơ Thử Ly cơ chứ? Trừ khi nàng ta biết chữ thượng cổ".
"Trời ơi, ngay cả chữ cổ đại cũng biết, cũng quá lợi hại ấy chứ. Chẳng trách nàng ta tài ba như vậy, cũng không biết sư phụ của nàng ta là ai".
"Nghe nói Cố Tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng gần như chưa bao giờ đi học, ngay cả phu tử cũng không có".
"Cái gì mà không có phu tử, chẳng phải nàng ta đã đến học viện Hoàng Gia học mấy ngày rồi sao? Chắc chắn là học viện Hoàng Gia dạy rồi".
"Học viện Hoàng Gia không hổ là học viện Hoàng Gia, ta cũng phải cố gắng tranh thủ vào đó học mới được".
"Đáng tiếc Cố Tam tiểu thư đã được chỉ hôn cho chiến thần, không thì ta cũng muốn cầu hôn nàng ta".
Mọi người ngươi một câu, ta một câu đều đang khen Cố Thanh Hy. Dạ Hoàng càng nghe càng bực bội, vội bảo người ta đi xem bài thơ do những tài tử khác làm.
Người hầu bày thơ của Thường Chân và Thường Bình ra, hai người họ một người làm được 8 bài thơ, một người làm được 9 bài. Tuy làm khá hay, nhưng so với Cố Thanh Hy thì vẫn kém xa.
Trạch Vương lại càng kém, chẳng qua chỉ là 5 bài thơ. Hắn ta làm thơ không hay, thư pháp cũng chẳng được, chữ viết ngoáy có lệ giống như bài thơ đó là do hắn ta quá sốt ruột mới viết ra.
Cố Thanh Hy cười trêu: "Trạch Vương, chút trình độ ấy của ngài cũng dám cược Trạch Vương phủ và sáu tòa nhà cho ta à. Chậc chậc chậc, đúng là hào phóng ghê, ta gì cũng không phục, chỉ phục ngài".
Trạch Vương tắc nghẽn cơ tim, một ngụm máu tươi dâng lên tận họng, lại bị hắn ta cắn răng nuốt xuống.
Trình độ của hắn ta đâu chỉ là nhiêu đó.
Do hắn ta bị ong mật chích cho vết thương đầy người, thật sự là vừa ngứa vừa đau.
Hơn nữa...
Trạch Vương còn bị Cố Thanh Hy làm cho chấn động nên càng sốt ruột càng không có linh cảm.
Nhưng những lời ấy hắn ta có chết cũng không thể nói ra.
"Hạng nhất vẫn chưa là của ngươi, ngươi đắc ý cái gì?"
"Cho dù hạng nhất không phải là ta thì cũng chẳng phải của ngài. Nếu ta không đoán sai, cuộc thi thơ này, ngài chắc chắn sẽ lót đế".
"Diệp Phong làm được 42 bài thơ".
Thơ của Diệp Phong vừa được treo lên, hiện trường đều vang lên từng tiếng hít sâu.
Một loạt bài thơ kia, bài nào cũng cực kỳ hay, thư pháp lại càng khỏi phải nói.
Ngay cả Cố Thanh Hy cũng chấn động.
Thư pháp của Diệp Phong hào hùng phóng khoáng, tràn ngập khí thế thong dong tự nhiên, cũng chẳng kém cạnh gì với nàng.
Nhưng thơ của hắn ta lại tràn ngập vẻ chính trực hào hùng, không hề giả vờ, vừa nhìn đã cảm thấy trong lòng rộng rãi.
Đều nói chữ như người, chữ của Diệp Phong chính trực như vậy, e rằng con người hắn ta cũng chẳng xấu là bao.
"Trên lầu tàn đăng bạn sương sớm, riêng người ngủ một mình trên giường. Tương tư một đêm tình là bao? Chân trời góc biển cũng chẳng dài lâu".
Hay cho một câu tương tư một đêm tình là bao, chân trời góc biển cũng chẳng dài lâu.
Tài năng và học vấn của Diệp Phong tuyệt đối không thua gì nàng, có khi còn hơn.
Nếu không phải nàng dựa vào thơ của người xưa, e rằng đã không phải là đối thủ của Diệp Phong.
Lại thấy Diệp Phong chỉ khẽ mím đôi môi mỏng, sống lưng thẳng thắn yên lặng đứng bên chờ Mã công công tuyên bố kết quả. Đối với sự khen ngợi của mọi người, trên mặt hắn ta lại chẳng hề ra vẻ đắc ý, giống như người ta khen không phải mình vậy.
Không sốt ruột bộp chộp, chẳng sợ vinh nhục, đúng là tràn ngập khí độ.
"Không ngờ một hàn môn sĩ tử lại có tài văn chương tốt như vậy, đúng là khó tin mà".
"Chứ còn gì nữa, ta vẫn nghĩ rằng tài hoa của Trạch Vương và Cố Sơ Vân đã kinh tài tuyệt diễm. Hôm nay thấy thơ của Cố Tam tiểu thư và Diệp Phong mới biết cái gì là ngoài trời còn có khoảng trời khác, người tài ắt có người tài ba hơn".
"Rốt cuộc thì Diệp Phong là ai? Tại sao trước đây lại chưa bao giờ nghe nói đến tên tuổi của hắn ta vậy?"
"Một hàn môn sĩ tử, chưa có công danh thì lấy đâu ra tên tuổi".
"Các ngươi nói xem, lần thi thơ này là Diệp Phong hay Cố Tam tiểu thư thắng?"
"Điều này cũng khó mà nói, thơ và thư pháp của hai người họ đều có thể nói là có một không hai. Nhưng, ta cảm thấy hình như thơ của Cố Tam tiểu thư hay hơn".
Dạ Hoàng nghĩ Cố Thanh Hy sẽ thắng, trong lòng chợt lạnh lẽo, vừa thấy tài nghệ của Diệp Phong cao siêu như thế lập tức hứng thú nói: "Mau xem Cố Tam tiểu làm được mấy bài thơ?"
"Cố Tam tiểu thư làm được 43 bài".
Dạ Hoàng thật sự muốn chết.
Bình luận facebook