• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (2 Viewers)

  • Chương 331-333

Chương 331: Trêu ghẹo

“Xì xì…”

Long Châu cũng không phải thịt, sao có thể nói tìm là tìm?

Nó đã sớm đi tìm rồi nhưng không thấy.

“Thứ nhất, ngươi không biết làm việc, thứ hai, không tìm được Long Châu, thứ ba, khẩu vị lại lớn, mỗi bữa ăn đều muốn thịt cá, ta nuôi ngươi làm gì?”

“Xì xì…”

Chủ nhân, ta sẽ bắt lợn rừng, bắt thỏ, còn có thể làm ổ chăn ấm.

“Cút”.

“Xì xì…”

Chủ nhân, ta còn có thể làm thú cưỡi cho cô.

“À… vậy bây giờ ngươi cõng ta thử xem”.

Ăn không đủ no, không còn sức.

“Vậy thì câm miệng!”

Tiểu Cửu Nhi nín thinh.

Ven đường, đột nhiên xuất hiện mấy con rắn. Tiểu Cửu Nhi giật mình, vội nhảy xuống, phát ra tiếng “xì xì”.

Cố Thanh Hy liếc nhìn chúng rồi ghìm cương ngựa.

Con nhóc này…

Đừng nói nhìn thấy rắn đực, không dời mắt được đấy nhé. Líu ríu nói gì không biết!

Đám rắn sặc sỡ kia rời đi.

Tiểu Cửu Nhi trườn về phía Cố Thanh Hy, vểnh cái đuôi lên dường như muốn tranh công với nàng, rồi viết xuống số 10.

Cố Thanh Hy nghiêm mặt nhìn.

“Mười cái đầu heo? Ồ, cho ta một lý do”.

“Xì xì…”

“Ta tìm được viên Long Châu thứ sáu rồi, nằm ở sông băng cực bắc”.

Cố Thanh Hy giật nảy mình.

“Ngươi nói gì? Chắc chắn đó là viên Long Châu thứ sáu?"

Chính xác, tiểu đồng bọn đã nói cho ta biết đấy, chắc chắn đúng.

“Lập tức đưa ta đi”.

Tiểu Cửu Nhi sững sờ.

Ta chỉ biết là ở cực bắc.

Nhưng sông băng cực bắc lớn như vậy, biết tìm đâu chứ?

“Tiểu Cửu Nhi, ngươi cũng biết Long Châu quan trọng với ta như thế nào, nói tất cả những gì ngươi biết cho ta nghe”.

“Xì xì… A Hoa nói bạn của bạn của bạn của bạn của…”

Cố Thanh Hy cau mày: “Câm miệng, nói vào chuyện chính”.

“Được rồi được rồi, là tổ tiên của bạn A Hoa nói với nàng ấy rằng vùng đất cực bắc có Long Châu, có lẽ chính là viên Long Châu thứ sáu mà chủ nhân muốn tìm. Có điều chỗ đó quá lạnh, không thể tiến vào được, bọn họ chỉ nghe các đời tổ tiên truyền lại, rốt cuộc cũng không biết có hay không nữa”.

Cố Thanh Hy cảm giác có một bầy quạ đen vừa bay qua.

Đám… rắn này cũng có các đời tổ tiên? Cũng có thế hệ này đến thế hệ khác?

Móa, có phải nàng đã lý giải sai rồi không?

“Chủ nhân, cô không thể nhìn hẹp như vậy, rắn bình thường không mở linh khiếu, nhưng vẫn có rất nhiều rắn đã mở linh khiếu, trí lực không hề thấp hơn so với con người đâu!”

“Được, ngươi nói gì cũng được, giúp ta tìm viên Long Châu thứ sáu, đừng nói mười cái đầu heo, 100 cái hay thậm chí là 1000 cái cũng vẫn được”.

“Xì xì… thật ư?”

“Thật!”

“Ở vùng đất cực bắc”.

“Vùng đất cực bắc ở đâu?”

“Chính là trên sông băng ở vùng đất cực bắc”.

Kiên nhẫn của Cố Thanh Hy suýt bị con rắn ngu xuẩn này mài hết.

“Nói cụ thể, trên sông băng là ở chỗ nào?”

“Việc này… Tiểu Cửu Nhi cũng không biết, cái đó phải dựa vào chính chủ nhân, cô tự tìm đi vậy!”

“…”

Đùa nàng à?

Sông băng ở vùng cực bắc nhiều như vậy, lớn như vậy, bảo nàng đi đâu tìm?

“Ồ… đúng rồi, chủ nhân, A Hoa còn nói, cái sông băng kia dường như có rất nhiều động đá vôi, ở một đáy vực”.

Cố Thanh Hy nhắm mắt lại, nhìn về phía cực bắc.

Sông băng?

Hang động đá vôi?

Đáy vực?

Kỳ quái… dường như nàng từng thấy bản đồ sông băng ở nơi nào đó rồi!

Không bao lâu sau, Cố Thanh Hy vỗ đùi.

Nàng nhớ ra rồi.

Lúc ở hội đấu giá, Dạ Mặc Uyên đã đấu được một tấm da dê cổ.

Tấm da dê cổ kia có tọa độ thời hiện đại, và dường như trên đó có thể hiện một dòng sông băng.

Lúc đó, nàng cũng cảm thấy tấm da dê kia không hề đơn giản.

Giờ cẩn thận ngẫm lại, ai sẽ lưu lại nhiều tọa độ hiện đại trên một tấm da dê cổ như vậy chứ?

Trừ phi đó cũng là người xuyên không.

Lại nói, địa hình trên đó có thứ rất khó lường.

Long Châu là bảo vật thần kỳ nhất trên đời, có thể tấm bản đồ kia đã ghi chép lại vị trí của viên Long Châu thứ sáu.

Từ hiện đại xuyên không đến à?

Ngoại trừ nàng…

Chắc chắn trên đời này vẫn còn kẻ khác xuyên không.

Cố Thanh Hy nhảy lên ngựa một cách lưu loát, nàng vung roi, khoái mã lao đi như chớp, chỉ bỏ lại một câu: “Tiểu Cửu, nhanh lên ngựa, mau quay lại phủ Dạ vương”.

“Xì xì…”

Tiểu Cửu Nhi như một làn khói bò lên cổ tay Cố Thanh Hy, kêu: “xì xì”.

“Chủ nhân, mười đầu heo thì sao?”

“Nợ đi!”

“Lại nợ, đã nợ rất nhiều rồi, có được tính lãi không?”

“Có thể!”

“Thật?”

“Cút xuống, sau này chớ đi cùng ta”.

“Xì xì…”

Tiểu Cửu Nhi uất ức kêu lên vài tiếng, rồi ngoan ngoãn cuộn mình ngủ trên cổ tay nàng.

Cố Thanh Hy vừa vào thành thì đã bị theo dõi.

Nàng liếc mắt nhìn, nhận ra người theo dõi mình là người của Dạ Mặc Uyên thì mặc kệ bọn họ đi mật báo.

“Hừm, tiểu mỹ nhân ở đâu ra thế này, nhìn ngươi phong trần mệt mỏi như vậy, đang đi tìm tình lang à?”

Một đám công tử ăn mặc sặc sỡ vây quanh nàng, ánh mắt bọn họ lộ vẻ hèn mọn và bỉ ỏi.

“Đừng trách ta không khuyên các ngươi, cảnh cáo đấy, lập tức quỳ xuống, dập đầu gọi ta ba tiếng bà cô rồi cút đi, có lẽ còn có thể giữ được mạng nhỏ!”

“Cô dám bảo ta cút à? Ha ha… Ta không nghe lầm đấy chứ, cô có biết ta là ai không?”

“Công tử của chúng ta là Tam công tử của phủ An Quốc Công đấy, lần này hoàng thượng cố ý triệu chúng ta chở về, cô dám bất kính với công tử ta à?”, một tên người hầu dương dương đắc ý khoe khoang.

An tam công tử ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý, ra chiều bản thân cao quý.

Cố Thanh Hy phì cười: “Tam công tử phủ An Quốc Công? Quan to lắm hả?”

“Nói nhảm, quốc công của chúng ta là do tiên hoàng ngự phong đấy, có thể nói dưới một người trên vạn người. Nếu cô đi theo công tử nhà ta, về sau vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực chắc chắn không thiếu”.

Tuy người của phủ An Quốc Công rất thèm thuồng vóc dáng của Cố Thanh Hy, nhưng nhìn chất liệu vải vóc nàng mặc trên người, bọn họ cũng phần nào đoán được cô gái trước mắt không phú cũng quý, nên rất tự tin.

“Đáng tiếc, ta đã lập gia đình, không có phúc phận này”.
Chương 331: Chiến Thần quỳ bàn chà

An tam công tử đã hiểu lầm ý của Cố Thanh Hy, hắn ta cho rằng nàng đang oán hận bởi vì mình đã lập gia đình quá sớm nên xoa xoa đôi bàn tay và nói bằng giọng điệu bỉ ổi: “Mỹ nhân, chỉ cần cô chịu theo ta, dù cô đã lập gia đình thì có sao đâu chứ, ta sẽ lập tức cho người giết chết gã nam nhân kia”.

Người trên đường liên tục thở dài, không biết gia đình nào lại xui xẻo trêu chọc An tam công tử nữa.

Cố Thanh Hy vòng tay trước ngực, cười khẩy: “Nam nhân của ta quyền cao chức trọng, ta chỉ sợ ngươi không giết được hắn mà còn bị hắn giết chết đấy!”

“Cứ đùa, cô không thử đi hỏi thăm xem thế lực của phủ An Quốc Công chúng ta lớn đến thế nào, chậc, chỉ cần phủ An Quốc Công động một ngón tay thôi, đừng nói là quan to hiển quý, thương nhân phú hào, kể cả Chiến Thần cũng bị chúng ta bóp chết chẳng khác nào bóp chết con kiến”.

Dứt lời, đột nhiên một giọng nói uy nghiêm, không cho phép ai xâm phạm vang lên: “Ai dám bóp chết bổn vương?”

Mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy ở cách đó không xa, một nam tử mặc cẩm phục màu tím đang giục ngựa lao đến như điên. Hắn ghìm chặt cương ngựa, từ từ dừng lại, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đảo quanh mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Cố Thanh Hy.

Phía sau nam tử áo tím còn có hai tên hộ vệ tuấn tú cùng một đội quan binh.

Nam tử nọ chưa đến hai mươi, toàn thân tỏa ra bá khí bễ nghễ thiên hạ, gương mặt với những đường nét góc cạnh, rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, không tìm thấy một khuyết điểm dù là nhỏ nhất, tựa như một tác phẩm xuất sắc nhất của ông trời.

Nhìn thấy vẻ ngoài của nam tử, không ít thiếu nữ đỏ mặt, trái tim đập liên hồi trong lồng ngực.

Trong đám người, không biết có ai đó hô to: “Trời ạ, là Chiến Thần, lại là Chiến Thần!”

Mọi người cả kinh.

Cái gì…

Nam tử áo tím kia là Chiến Thần ư?

Không phải hai chân của Chiến Thần bị tàn phế sao? Sao có thể cưỡi ngựa được?

An tam công tử cố trấn an bản thân: “Ngươi là ai mà dám giả mạo Chiến Thần hả?”

Quan binh gầm lên: “To gan, thấy vương gia Chiến Thần mà còn không quỳ xuống!”

Gì hả…

Thật sự là Chiến Thần Dạ Mặc Uyên?

Hai chân An tam công tử mềm nhũn, quỳ sụp xuống, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Vương… vương gia… hạ quan đáng chết, hạ quan không biết ngài là vương gia nên đã mạo phạm ngài, xin ngài đại nhân chớ trách tiểu nhân, xin hãy tha thứ cho hạ quan lần này”.

Dạ Mặc Uyên khinh thường, không thèm liếc nhìn hắn ta.

Trong mắt hắn chỉ có hình ảnh phản chiếu của Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy mặc một bộ quần áo màu đỏ, yêu mà không diễm, diễm mà không mị, tuy chất liệu không được tốt cho lắm, nhưng mặc trên người nàng lại không khiến người ta có cảm giác rẻ tiền, trái lại càng làm nổi bật sự cao quý.

Nàng mang mạng che mặt, không nhìn rõ dung mạo, nhưng chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta không cách nào ngó lơ được.

Gió nhẹ thổi qua, làm tung bay tà áo đỏ của nàng, cứ như bất cứ lúc nào, cô gái trước mắt cũng sẽ vũ hóa phi thăng.

Suốt mấy ngày nay, hắn vừa tức giận, lại căng thẳng, lo lắng, nhưng giờ phút này, tất cả những cảm xúc đó đều biến mất, chỉ còn lại sự mừng rỡ khó tả.

Sau khi cảm xúc mừng rỡ trôi qua, Dạ Mặc Uyên nổi giận.

Lần nào nữ nhân này chữa trị cho hắn cũng được một nửa rồi chuồn mất.

Trên núi Hồ Lô Huyết, nàng biết rõ lúc giải độc, toàn bộ nội lực của hắn sẽ biến mắt, hơn nữa tình cảnh vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ sảy một chút là có thể mất mạng bất kỳ lúc nào, nhưng nàng vẫn không quan tâm, vẫn chỉ trị được một nửa lại chuồn mất.

Chuồn đi thi thôi đi, nàng còn không biết quý trọng tính mạng của mình, cứ xông vào những nơi nguy hiểm, có trời mới biết hắn đã lo lắng nhường nào, có trời mới biết hắn đã tìm nàng vất vả biết bao nhiêu.

Nếu như có thể, Dạ Mặc Uyên hận không thể vĩnh viễn nhốt nàng trong phủ Dạ vương, không cho nàng đi đâu cả.

Cố Thanh Hy liếc nhìn Dạ Mặc Uyên, đôi chân tàn phế của hắn đã được chữa khỏi, và lúc này, hắn đang đứng trước mặt nàng.

Dạ Mặc Uyên có vẻ ngoài bất phàm, không giận tự uy, hiện tại hai chân đã khôi phục, càng lộ ra khí phách hiên ngang, phong thái ung dung.

Hắn đứng trông đẹp hơn ngồi.

Có điều, đủ loại cảm xúc vụt qua trong mắt hắn khiến người ta có hơi… không biết phải làm sao.

Cố Thanh Hy mỉm cười với hắn, coi như bắt chuyện.

Đối mặt với nụ cười của nàng, Dạ Mặc Uyên có hơi sững sờ, cơn giận cũng vơi đi phân nửa, kéo theo đó là sự nghi hoặc.

Nàng vẫn là nàng, nụ cười này vẫn như trước, nhưng không biết vì sao hắn luôn có cảm giác nụ cười của Cố Thanh Hy mang theo gánh nặng, có hơi u sầu, cứ như trong lòng nàng đang có rất nhiều điều phiền muộn.

Dạ Mặc Uyên còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Thanh Hy đã tố cáo trước.

“Vương gia, hắn trêu cợt ta!”

“Vương gia tha mạng, sau này hạ quan không dám nữa, hạ quan… hạ quan sẽ tìm cho ngài một trăm nữ tử trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp để đền tội”.

Lúc này, Dạ Mặc Uyên mới chú ý đến An tam công tử, hắn cười lạnh và nói: “Trêu cợt vương phi của bổn phương, còn muốn nhét cho bổn vương 100 nữ tử trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp à? Ngươi không coi bổn vương ra gì à? Hay là muốn cho bổn vương quỳ bàn chà?”

“Cái… cái gì…”

An tam công tử líu lưỡi.

Nữ nhân ăn mặc rẻ mạt kia lại là vương phi của Chiến Thần ư?

Điều này… sao có thể chứ?

Còn nữa… ngài ấy vừa nói gì? Quỳ bàn chà sao?

Đường đường một Chiến Thần sao có thể quỳ bàn chà cho được?

Có phải tai hắn ta xuất hiện ảo giác rồi không?

Không chỉ An tam công tử, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Chương 333: Trở về

Sáng sớm có tin đồn chiến thần vương gia sủng thê vô độ, Dạ Vương phi muốn gì, chiến thần cũng sẽ đưa thứ đó đến tay nàng ngay lập tức.

Nhưng họ đâu có nghe nói chiến thần vương gia sợ thê tử của mình?

“Đùa bỡn vương phi của bản vương thì chỉ có một kết cục, đó là chết”.

“Vương gia, ta là tam công tử của An quốc công, ngươi... ngươi không thể giết ta. Cha ta là mệnh quan triều đình, hơn nữa còn là quan... Phụt...”

An tam công tử còn chưa dứt lời, Giáng Tuyết đã giơ tay lên chém đầu hắn ta.

“Sau này ai dám bất kính với vương phi, đây sẽ là kết cục”, Giáng Tuyết cảnh cáo.

Mọi người đều kinh hãi, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Đám hạ nhân phủ An Quốc Công nơm nớp lo sợ, nổi giận không được, không nổi giận cũng không được, chỉ có thể đứng co ro ở đó.

Dạ Mặc Uyên đã dùng người mình chặn tầm mắt Cố Thanh Hy khi Giáng Tuyết ra tay giết An tam công tử, để nàng không nhìn thấy cảnh tượng máu me này.

Dạ Mặc Uyên lạnh lùng lên tiếng: “Về nói với An quốc công, trước khi báo thù cho con mình thì nên đếm thật kĩ phủ An Quốc Công có bao nhiêu cái đầu”.

Những lời của hắn không cần nói cũng đủ hiểu, nếu An quốc công muốn báo thù cho nhi tử của mình thì hắn sẽ giết sạch tất cả mọi người trong phủ An Quốc Công.

Giọng điệu này quá ngông cuồng.

Đó là nhi tử của An quốc công, hắn nói chém là chém, không nể mặt chút nào, hơn nữa còn ra tay ngay trong thành Đế Đô.

Điều quan trọng nhất là An quốc công được Hoàng Thượng mời đến, hành động này rõ ràng là đang tát thẳng vào mặt Hoàng Thượng.

“Ra ngoài chơi lâu quá nên quên mất đường về nhà rồi à, sao còn không mau về nhà?”

Cố Thanh Hy bất đắc dĩ cười, để mặc hắn kéo bàn tay nhỏ của mình trở về trước ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hâm mộ của mọi người.

Trong phủ Dạ Vương.

Không biết Dạ Mặc Uyên đã cho người chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn ngon từ khi nào. Cố Thanh Hy nhìn lướt qua, có khoảng hai mươi tám món, tất cả đều là món nàng thích, có thể thấy được Dạ Mặc Uyên rất chu đáo.

Sau chuyến đi xóc nảy, nàng đã đói bụng cồn cào, lập tức bất chấp cầm đũa ăn ngốn nghiến.

Tiểu Cửu Nhi quấn trên cổ tay nàng vừa ngửi thấy mùi thịt thì nhảy cẫng lên, tham lam nhìn bàn đầy đồ ăn.

Cố Thanh Hy thấy nó há miệng bèn xách đuôi nó lên: “Chủ nhân đang ăn cơm, rắn không được chen vào”.

“Xì xì... Chủ nhân, người ta đói bụng”.

“Ngươi nói cho ta nghe xem có ngày nào mà ngươi không đói bụng không?”

“Nhiều đồ ăn thế mà, cô ăn không hết đâu, cho người ta một miếng đi, nhìn ánh mắt đáng thương của ta này”.

“Cút đi, đừng có giả vờ ngây thơ đáng thương”.

Cố Thanh Hy thẳng tay ném nó ra ngoài.

Từ khi rời khỏi Ngọc tộc, nàng chưa được ăn một miếng thịt nào, tất cả đều vào bụng nó.

Tất cả bạc nàng mang theo cũng mua thịt cho nó hết, ngay cả quần áo và trang sức của nàng cũng cầm cố để mua thịt, đến nỗi nàng phải bỏ ra mấy văn tiền mua bừa một bộ quần áo vải thô mặc, còn bị người khác tưởng là bần nữ nông gia đùa bỡn.

Tiểu Cửu Nhi xì xì bò qua, định nhân lúc Cố Thanh Hy không chú ý để ăn lén một miếng thịt.

Nào ngờ nó lại bị xách đuôi lên một lần nữa.

Người xách nó lần này không phải Cố Thanh Hy mà là Dạ Mặc Uyên.

Tiểu Cửu Nhi nổi giận, nhe răng trợn mắt với Dạ Mặc Uyên.

Chủ nhân xách đuôi nó thì cũng thôi, ngay cả tên thiếu gia ngu ngốc này cũng bắt nạt nó.

Nó là chủ của muôn thú, vua của các loài rắn đấy.

“Xì xì xì...”

Tiểu Cửu Nhi vùng vẫy, nhưng không biết người nam nhân trước mặt lấy đâu ra sức lực, chỉ tiện tay nắm, nó dùng hết sức bình sinh cũng không thoát được.

Tiểu Cửu Nhi nổi giận, đang định biến thành mãng xà khổng lồ thì chợt nghe Dạ Mặc Uyên nói một câu.

“Giáng Tuyết, đi lấy mười con lợn nướng cho Tiểu Cửu Nhi ăn”.

Khuôn mặt đau khổ của Tiểu Cửu Nhi lập tức trở nên hớn hở.

Nó xì xì vài tiếng, khen ngợi: “Người tốt đây rồi, người tốt đây rồi”.

Cố Thanh Hy liếc xéo Tiểu Cửu Nhi, mắng một câu: “Không có khí phách”.

“Xì xì... Chủ nhân, người ta là rắn, không cần khí phách đâu”.

“Cút đi, ra ngoài đừng nói ngươi quen ta, ta sợ mất mặt”.

Xì xì xì...

Tiểu Cửu Nhi đắc ý vẫy đuôi, thoáng cái đã bò lên người Giáng Tuyết, đi theo hắn ta ăn lợn nướng.

Trước khi Cố Thanh Hy trở về, Dạ Mặc Uyên đã chuẩn bị đủ loại trách móc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ăn như hổ đói, thần sắc tiều tuỵ của nàng, không biết nàng đã không được ngủ ngon bao nhiêu ngày, tất cả giận dữ đều biến thành đau lòng.

Hắn nhẹ giọng: “Ăn từ từ thôi, không có ai giành với nàng đâu”.

Thanh Phong suýt ngã chổng vó.

Hắn ta tưởng mình nghe lầm.

Trước khi vương phi trở về, chẳng phải chủ nhân đã bảo sẽ băm nàng thành tám mảnh sao?

Mặc dù băm thành tám mảnh hơi khoa trương.

Nhưng chủ tử tức giận là thật.

Hắn ta cứ tưởng khi vương phi trở về sẽ không được yên.

Nhưng bây giờ...

Đây là tình huống gì?

Chủ tử còn tự tay lột tôm cho vương phi, lau vết bẩn trên khoé miệng nàng...

Này này này này...

Rốt cuộc ai mới là chủ tử thế?

Quả nhiên người đời nói nam nhân có thê tử sẽ thay đổi, câu này không sai chút nào.

Cố Thanh Hy nghi hoặc nhìn Dạ Mặc Uyên.

Tên ngốc này trở nên ân cần như thế từ khi nào vậy?

Đừng nói là đang có ý đồ gì đấy nhé?

“À ừm... Vương gia, Long Châu không ở trong tay ta, người của Ngọc tộc đã lấy nó mất rồi. Về phần Ngọc tộc ở đâu thì ta cũng không biết, ta được đưa vào lúc hôn mê, lúc ra ngoài thì bị bịt mắt”.

Cố Thanh Hy phủi sạch mọi tội lỗi của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom