Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 369-371
Chương 369: Người người kinh ngạc
“Cược, cược ngay bây giờ. Đề do ta đưa ra, tổng cộng ba đề, chỉ cần ngươi có thể làm được ba đề sẽ xem như ngươi thắng”.
“Được thôi”.
“Thứ nhất, đây là mười mũi tên, mỗi mũi tên ngươi đều phải bắn trúng tâm bia, chỉ cần có một mũi tên bị lệch thì xem như ngươi thua, hơn nữa chỉ cần ngươi thua một đề trong ba đề thì xem như thua hết”.
“Được”.
Các đại thần bàn tán sôi nổi.
Một cô gái yếu đuối lại phải bắn mười mũi tên trúng tâm bia, dù là tướng quân dũng mãnh thiện chiến cũng chưa chắc làm được.
Dù đề thi rất khó, nhưng các đại thần cũng không nói gì.
Khi đi đến sàn diễn võ…
Không ngờ Đương Đương công chúa lại thiếp lập khoảng cách bắn là một trăm mét.
Quá xấu xa, không ngờ nàng ta lại thiết lập khoảng cách xa như thế.
Sao nàng ta không tự bắn đi, cách một trăm mét, người bình thường làm gì có thể bắn được, đây rõ ràng là cố ý làm khó người khác.
Các đại thần châu đầu ghé tai bàn luận.
“Lần này Dạ Vương phi thua chắc rồi”.
“Đúng đấy, ta chưa từng nghe nói Dạ Vương phi biết bắn cung, nàng có thể giỏi cầm kỳ thi hoạ, nhưng chắc chắn không thể giỏi bắn cung được”.
“Ta đoán có khi nàng còn không kéo nổi cung ấy”.
“Rõ ràng là Đương Đương công chúa cố ý trả thù, hầy… Dạ Vương phi gặp phải Đương Đương công chúa đúng là xui xẻo”.
Cố Thanh Hy không thèm để tâm đến sự giễu cợt của mọi người, nàng cầm cung tên lên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đã lâu lắm rồi nàng không chạm vào cung tên, cũng sắp quên nó trông như thế nào rồi.
Cố Thanh Hy ngước mắt nhìn lên, thấy Đương Đương công chúa đang cười đắc ý, còn Dạ Hoàng cũng tỏ vẻ hả hê, Thái Hậu thì mang ánh mắt tối tăm, cũng không nhìn ra được bà ta đang nghĩ gì.
Cố Thanh Hy khom người lắp tên, vừa đi vừa bắn, thậm chí còn không thèm nhìn tâm bia, mũi tên bay vụt đi, động tác cũng vô cùng ung dung.
Trong sàn diễn võ vang lên tiếng cảm thán.
“Trời ạ, mũi tên thứ nhất trúng rồi”.
“Mũi tên thứ hai cũng trúng”.
“Mũi tên thứ ba cũng trúng, trời ạ, nàng còn không thèm nhìn tâm bia, hơn nữa mỗi mũi tên đều tiện tay bắn, sao có thể bách phát bách trúng thế được”.
“Đúng là khó tin, tiện tay bắn cũng có thể bắn trúng tâm bia, rõ ràng là thần bắn cung chuyển thế.
Mười mũi tên đều bắn trúng tâm bia.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, Đương Đương công chúa và Dạ Hoàng mãi không lấy lại tinh thần, sững sờ nhìn Cố Thanh Hy phe phẩy tay lầm bầm.
“Cung tên này nặng quá, ta kéo đau cả tay, Đương Đương công chúa, hình như mười mũi tên đều bắn trúng tâm bia rồi, ván đầu tiên ta thắng đúng không?”
Đương Đương công chúa lấy lại tinh thần: “Đắc ý cái gì, vẫn còn hai ván nữa mà”.
“Vậy cô ra đề đi, nhanh chóng đấu xong, ta cũng tiện chọn trang sức đeo lên người”.
“Đề thứ hai, vẫn là mười mũi tên, chỉ cần ngươi bắn trúng tâm bia một lần nữa thì xem như ngươi thắng, nhưng lần này phía trước tâm bia sẽ treo mười đồng xu, hơn nữa mười đồng xu đó còn sẽ lắc lư, mũi tên của ngươi phải xuyên qua nó, cuối cùng mới bắn trúng tâm bia”.
Shhh…
Mọi người trở nên xôn xao.
Đề này quá khó.
Đương Đương công chúa làm khó người khác quá lộ liễu, thật là quá đáng.
Cũng may Thái Hậu và Dạ Hoàng cũng không đứng nhìn được nữa, bèn cất tiếng khuyên nhủ: “Công chúa, có chừng mực thôi”.
“Là nàng nói muốn tỷ thí với bản công chúa, cũng đâu phải bản công chúa xin tỷ thí với nàng, nếu nàng sợ thì chịu thua đi, có lẽ ta sẽ nể tình Hoàng thúc, chỉ bảo nàng sủa mấy tiếng thôi”.
Đùa à.
Nàng là chính thê của chiến thần, còn là cục cưng trong lòng hắn, ai dám bảo nàng quỳ xuống sủa chứ.
Ngày mai không phải sẽ bị chiến thần giết chết sao.
Mười đồng xu lắc lư nối tiếp nhau, phải bắn trúng tâm bia lúc nó nối lại thành đường thẳng, dù là Tiêu lão tướng quân cũng chưa chắc có thể làm được, huống hồ là phải bắn trúng cả mười mũi tên, chỉ cần có một mũi tên bị lệch cũng xem như nàng thua.
Rất khó.
Thật sự rất khó.
Họ cho rằng chắc chắn Cố Thanh Hy sẽ không đồng ý.
Không ngờ nàng vẫn đồng ý.
Cũng không biết có phải nàng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ không.
“Mười đồng xu này lắc lư đến mức ta thấy đau cả mắt, thôi vậy, dù gì ta cũng thấy chúng nó chướng mắt, đành xử lý chúng nó luôn vậy”.
Kiêu ngạo, ngông cuồng, tự cao.
Mọi người đồng loạt giễu cợt.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng…
Cố Thanh Hy bắn một mũi tên, mũi tên bay nhanh kia tựa như có mắt, bắn trúng tất cả các đồng xu đang lắc lư, cuối cùng còn bắn trúng tâm bia.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Chắc chắn là may mắn.
Tuyệt đối là may mắn.
Mũi tên thứ hai bay ra, lại xuyên qua đồng xu, bắn trúng tâm bia một lần nữa.
Mẹ ơi.
Cố Thanh Hy đúng là may mắn, không ngờ lại bắn trúng rồi.
Mũi tên thứ ba vẫn trúng.
Mọi người thầm nói, có lẽ Dạ Vương phi từng học bắn cung, nếu không sao nàng có thể bách phát bách trúng như vậy được, nhưng sao động tác bắn cung của nàng lại kỳ lạ thế?
Mũi tên thứ tư…
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Là chiến thần dạy nàng bắn cung sao? Chắc chắn là thế.
Mũi tên thứ năm…
Đương Đương công chúa sắp sụp đổ đến nơi.
Kỹ thuật bắn cung như thế mà còn nói là nàng không biết bắn cung, thế này có giống như chưa từng học bắn cung không?
Có lẽ nơi này không có ai bắn cung giỏi hơn nàng cả.
Mũi tên thứ sáu.
Dạ Hoàng không khỏi tỏ vẻ sùng bái.
Chương 370: Hiếp người quá đáng
Hắn chưa từng nhìn thấy một nữ nhân có thể bắn cung một cách nhẹ nhàng như thế.
Không biết Cố Thừa Tướng bị làm sao, có một nữ nhi hoàn hảo thế này mà không giữ lại làm phi tử cho hắn, lại xúi giục hắn gả nàng cho Dạ Vương.
Mũi tên thứ bảy.
Thái Hậu ngày càng giận dữ.
Nữ nhân này càng lợi hại thì càng nguy hiểm.
Một Dạ Mặc Uyên đã khó đối phó rồi, bây giờ lại có thêm một Cố Thanh Hy.
Mũi tên thứ tám.
Cố Thừa Tướng hoá đá, gần như không dám tin đó là nữ nhi ruột thịt của ông ta.
Mũi tên thứ chín.
Cố Sơ Vân cắn đôi môi đỏ, trong mắt tràn đầy sự ghen tị.
Mũi tên thứ mười…
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, mọi người trong yến hội mãi không thể lấy lại tinh thần.
Cuối cùng vẫn là thái giám hô to một tiếng, khiến mọi người hoàn hồn.
“Dạ Vương phi, mười mũi tên đều trúng tâm bia”.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Vô cùng yên tĩnh.
Một lúc lâu sau đó, Đương Đương công chúa mới hét to: “Ngươi giở trò”.
Cố Thanh Hy xoè tay, tỏ vẻ vô tội: “Đương Đương công chúa, cô lại bắt đầu chơi xấu rồi, ta giở trò bao giờ, cô nói ta nghe thử xem, ta mời người bắn giúp ta hay mời người nhặt mũi tên lên, cắm vào bia vậy?”
Đương Đương công chúa nghẹn họng.
Không ít người lên tiếng chỉ trích nàng ta.
Lúc trước nàng ta nhiều lần tỷ thí với Cố Thanh Hy, đều thua trong tay Cố Thanh Hy, hơn nữa nàng ta cũng nhiều lần chơi xấu nói người khác gian lận.
Có giở trò hay không, tất cả mọi người đều thấy rõ.
Liễu Nguyệt Vu Huy sùng bái nói: “Lão đại, chúng ta luôn cho rằng cô chỉ giỏi văn thôi, không ngờ cô bắn tên cũng lợi hại như thế, khi nào rảnh cô có thể dạy cho chúng ta không, chúng ta cũng muốn thập tiễn thập trúng, không, là bách phát bách trúng”.
“Yên tâm, thời gian thì có nhiều, đợi ngày mai rảnh, ta sẽ dạy cho các ngươi”, Cố Thanh Hy chớp mắt.
Đương Đương công chúa hét lên: “Vẫn còn một ván đấy, ngươi đắc ý cái gì, nếu đã tỷ thí bắn cung, đương nhiên bản công chúa sẽ không nuốt lời đi tỷ thí cái khác, ván thứ ba vẫn là bắn cung”.
“Được, tỷ thí thế nào”.
“Ta muốn thêm mười vòng lửa, vòng lửa bùng cháy, ngươi cưỡi ngựa, người và ngựa đều phải vượt qua mười vòng lửa, hơn nữa bắn mười mũi tên cùng một lúc, tất cả đều phải bắn trúng tâm bia”.
“Có nghĩa là ta bắn mười mũi tên cùng một lúc, chỉ cần bắn một lần là được?”
“Sai, một lần mười mũi tên, ta muốn ngươi bắn mười lần, một trăm mũi tên, mỗi lần bắn cả người và ngựa đều phải chạy qua mười vòng lửa”.
Nghe nàng ta nói thế, có không ít người nổi giận.
Hành động này của Đương Đương công chúa đúng là quá đáng.
Ngay cả chiến thần Dạ Mặc Uyên cũng rất khó làm được, huống hồ là một nữ nhân.
Liễu Nguyệt Vu Huy là hai người nổi giận đầu tiên: “Công chúa, sao cô làm khó người khác thế, ai không biết ngựa sợ lửa, vòng lửa cháy như thế, sao ngựa dám nhảy qua chứ”.
“Đúng thế, hơn nữa cô còn muốn nàng bắn một lúc mười mũi tên. Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, đừng nói là mười mũi tên, dù bắn cùng lúc ba mũi tên cũng chưa chắc nàng có thể căng cung, rõ ràng là cô đang làm khó người khác”.
“Nếu nàng không làm được thì có thể chịu thua mà, bản công chúa cũng đâu ép nàng”.
“Cô…”
Liễu Nguyệt Vu Huy tức giận đến mức muốn liều mạng với nàng ta.
Cố Thanh Hy đưa mắt ra hiệu họ, bảo họ đừng kích động, sau đó thoải mái nói: “Nếu công chúa đã có hứng thú, vậy ta sẽ chơi với công chúa, hầy, nếu ta thua, mong công chúa có thể nương tay”.
Mọi người bàn tán xông xao.
“Nữ nhân này điên rồi ư, biết rõ chắc chắn sẽ thua mà còn muốn làm mất mặt, chịu thua luôn không phải sẽ tốt hơn, đỡ phải mất mặt sao”.
“Có lẽ nàng cho rằng nàng vẫn có thể thắng”.
“Đùa à, độ khó cao như thế, sao nàng có thể làm được, nếu nàng làm được, ta chém đầu làm bóng cho các người đá”.
“Không thể nói thế được, biết bao nhiêu lần mọi người đều nghĩ Dạ Vương phi không làm được, nhưng nàng đều làm được, lần này, có lẽ nàng thật sự có thể tạo nên kỳ tích”.
“Vậy ngươi tin rằng nàng có thể làm được không?”
“Việc này… trước mắt vẫn còn chưa tin”.
“Đấy!”
Dạ Hoàng cau mày, trên khuôn mặt non nớt lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Hay là thôi đi, hôm nay là lễ trưởng thành của Đương Đương công chúa, máu đao múa cung có gì vui đâu, còn không bằng xem ca múa”.
“Hoàng huynh, huynh là hoàng huynh của ai vậy, trước đây lúc hoàng muội của huynh bị nàng ta ức hiếp thê thảm, sao không thấy huynh nói giúp. Muội mặc kệ, dù sao hôm nay cũng là lễ trưởng thành của muội, muội muốn xem cưỡi ngựa bắn cung”.
Dạ Hoàng bị làm cho nghẹn họng.
Nếu hắn còn nói tiếp, thì mẫu hậu cũng sẽ có ý kiến với hắn.
Cố Thanh Hy hơi nhếch môi, xem như tiểu hoàng đế này cũng có chút lương tâm, biết bảo vệ nàng.
“Đa tạ Hoàng Thượng, nhưng đây là trò chơi giữa ta và Đương Đương công chúa, cứ để cho chúng ta chơi với nhau thôi”.
Nàng đã nói thế, trận tỷ thí thứ ba chỉ có thể tiếp tục bắt đầu.
“Dạ Vương phi muốn đích thân chọn ngựa hay để lão nô giúp người?”
“Ta sẽ tự chọn, nơi này có những con ngựa nào, dắt ra cho ta xem”.
Mấy thái giám nghe lệnh đi dắt ngựa, ngựa dắt tới đều vừa gầy vừa đen, không có chút tinh thần, vừa nhìn đã biết là ngựa loại hai.
Vu Huy lại nổi giận: “Hiếp người quá đáng, trong cung giống ngựa nào mà không có, nhưng các ngươi lại chỉ dắt mấy con ngựa không già thì trẻ không gầy thì ốm này ra”.
Chương 371: Biết hay không biết
Thái giám giải thích: “Vu công tử, chuyện là thế này, khoảng thời gian trước có một đại hội tắc mã, tất cả ngựa tốt đều bị đưa đi tham gia, đến nay vẫn chưa được đưa về. Những con ngựa được để lại trong cung không được tốt lắm, những con ngựa này còn được lựa chọn rất kĩ lưỡng”.
Vu Huy nổi giận.
Họ coi hắn ta là gì?
Đường đường là Dạ Quốc mà lẽ nào không có nổi một con ngựa tốt?
Dù có muốn viện cớ thì cũng phải tìm cớ nào hợp lý một chút chứ?
Liễu Nguyệt giữ chặt hắn ta: “Thái hậu và hoàng thượng đều đang ở đây, ngươi bình tĩnh một chút. Họ dám đưa ngựa kém đến chắc chắn là ý của thái hậu. Nếu ngươi đứng ra nghĩa là công khai chống đối thái hậu”.
“Nhưng họ bắt nạt người thật quá đáng!”
Quả thật rất quá đáng, hắn ta cũng không chịu được, nhưng nếu chống đối, cả gia tộc hắn ta cũng sẽ gặp hoạ.
Cố Thanh Hy nhìn lướt qua những con ngựa kém, trên mặt không hề có biểu cảm khó chịu, ngược lại rất thản nhiên: “Mặc dù ta không biết xem ngựa, nhưng ta cảm thấy những con ngựa này đều rất tốt, đủ để tham gia cuộc thi này”.
Rất... Rất tốt?
Nàng bị mù à?
Dù không biết xem ngựa thì cũng phải nhìn ra những con ngựa này đều già yếu hoặc bị tàn tật chứ nhỉ?
Nhưng họ lại thấy Cố Thanh Hy sờ cằm, đi vài vòng quanh bầy ngựa, sau đó chọn một con ngựa con trong số đó.
Con ngựa kia vừa gầy vừa thấp, rõ ràng là một con ngựa còn rất nhỏ tuổi, có lẽ còn chưa cai sữa.
Không ngờ Cố Thanh Hy lại chọn con này, mắt nhìn của nàng cũng tệ thật.
Vu Huy giậm chân: “Lão đại à, đây là con ngựa kém nhất trong số những con ngựa này, nó còn là ngựa con nữa, thay vì chọn ngựa con thì tốt hơn là cô nên chọn ngựa già”.
“Phải đó, con ngựa nhỏ gầy như thế này có thể làm nên chuyện gì?”
Dạ Hoàng tốt bụng nhắc nhở: “Hay là ngươi chọn con khác đi”.
Hắn cũng cảm thấy con ngựa đó quá kém.
Cố Thanh Hy sờ đầu ngựa, cười đáp: “Ngựa con mới tốt chứ, có câu nghé con mới sinh không sợ cọp, biết đâu nó to gan, dám vượt qua những chiếc vòng lửa kia thì sao?”
Điên rồi, nữ nhân này chắc chắn đã điên rồi.
Đương Đương công chúa cười đắc ý: “Ta cho ngươi thêm một cơ hội lựa chọn, kẻo ngươi lại bảo ta bắt nạt ngươi”.
“Không cần, ta chọn con này, ta tin vào cảm giác đầu tiên của mình, hơn nữa ta cảm thấy con ngựa này rất hợp với ta”.
Đương Đương công chúa cười nhạo.
Hợp cái quần què.
Một con súc vật mới sinh thì có thể biết gì?
“Được thôi, chỉ mong ngươi đừng hối hận là được”.
Cố Thanh Hy sờ chú ngựa đen, dịu dàng vuốt ve bờm ngựa, cười bảo: “Những người này có mắt mà không biết thiên lý mã. Ngươi đi theo ta, chúng ta cùng nhau giành chiến thắng cho họ sáng mắt ra”.
“Hí...”
Cũng không biết con ngựa vừa gầy vừa thấp này có linh tính hay không mà nó lại ngửa mặt lên trời hí một hơi dài.
Cố Thanh Hy gỡ yên ngựa xuống, sau đó nhảy lên lưng ngựa, động tác thành thạo tự nhiên, nhìn không giống như chưa cưỡi ngựa bao giờ, nhưng nàng lại lẩm bẩm: “Nhìn người khác lên ngựa rất nhẹ nhàng, sao ta lại suýt không lên được nhỉ? May mà ngươi khá thấp, nếu không ta nhất định sẽ ngã sấp xuống đất”.
Câu nói này khiến mọi người khó hiểu.
Rốt cuộc nàng có biết cưỡi ngựa hay không?
Cố Thanh Hy cầm cung tên lên, lấy mười mũi tên ra thử mấy lần vẫn không tìm được cảm giác.
Mười mũi tên là quá nhiều, bàn tay nhỏ của nàng hoàn toàn không cầm được chứ nói gì đến việc bắn.
Mọi người nhìn mà thấp thỏm, như vậy thì làm sao bắn?
Điều quan trọng nhất là nàng gỡ yên ngựa xuống để làm gì?
Chỉ có Đương Đương công chúa và Thái Hậu cảm thấy hả hê.
“Có vẻ như không dễ bắn lắm, này ngựa con, chúng ta hãy cùng nhau cố lên!”
Bỗng nhiên Cố Thanh Hy kéo dây cương, cưỡi chú ngựa đen lao nhanh về phía chiếc vòng lửa, tốc độ vừa nhanh vừa chính xác như tên rời dây cung, thoáng chốc đã nhảy qua vòng lửa này đến vòng lửa khác.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Hy lấy mười mũi tên ra, nhắm chính xác vào hồng tâm, bắn “vèo” một tiếng về phía hồng tâm.
Mười mũi tên đều trúng.
Sau khi bắn trúng một hồng tâm, nàng vẫn không giảm tốc độ, cưỡi chú ngựa đen tiếp tục chạy về phía mười chiếc vòng lửa thứ hai. Vẫn với tư thế cũ, giương cung lắp tên, “vèo” một tiếng, lại lần nữa trúng hồng tâm.
Shh...
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi.
Con ngựa đen này là nghé con mới sinh không sợ cọp thật ư?
Chiếc vòng lửa cháy hừng hực kia mà nó không sợ?
Còn Cố Thanh Hy nữa, rõ ràng tay nàng rất nhỏ, sao có thể cầm được mười mũi tên, còn bắn cả mười mũi tên cùng lúc đều trúng hồng tâm?
Lại nhìn Cố Thanh Hy một người một ngựa lao về phía mười chiếc vòng lửa thứ ba. Vòng lửa cháy hừng hực, gần như không thể thấy rõ bóng dáng của nàng, nhưng tư thế hiên ngang của nàng lại khắc sâu vào lòng mọi người.
Một nữ tử đẹp nghiêng thành với bộ quần áo đỏ rực, nàng cưỡi ngựa đen nhỏ, không chút sợ hãi vượt qua vòng lửa này đến vòng lửa khác, mười mũi tên bắn cùng lúc trúng thẳng vào hồng tâm.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng phản chiếu ngọn lửa hừng hực và hồng tâm, ngoài ra còn có một niềm tin, một niềm tin vững chắc.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều bị nàng làm cảm phục.
Ngay cả Dạ Hoàng cũng bất giác bị nàng quyến rũ.
Liễu Nguyệt và Vu Huy kích động tới mức ôm nhau: “Ngươi nhìn kìa, lão đại thật lợi hại. Trời ạ, nàng ấy là thiên thần chuyển thế à, sao lại có thể có người bắn tên giỏi như thế?”
“Cược, cược ngay bây giờ. Đề do ta đưa ra, tổng cộng ba đề, chỉ cần ngươi có thể làm được ba đề sẽ xem như ngươi thắng”.
“Được thôi”.
“Thứ nhất, đây là mười mũi tên, mỗi mũi tên ngươi đều phải bắn trúng tâm bia, chỉ cần có một mũi tên bị lệch thì xem như ngươi thua, hơn nữa chỉ cần ngươi thua một đề trong ba đề thì xem như thua hết”.
“Được”.
Các đại thần bàn tán sôi nổi.
Một cô gái yếu đuối lại phải bắn mười mũi tên trúng tâm bia, dù là tướng quân dũng mãnh thiện chiến cũng chưa chắc làm được.
Dù đề thi rất khó, nhưng các đại thần cũng không nói gì.
Khi đi đến sàn diễn võ…
Không ngờ Đương Đương công chúa lại thiếp lập khoảng cách bắn là một trăm mét.
Quá xấu xa, không ngờ nàng ta lại thiết lập khoảng cách xa như thế.
Sao nàng ta không tự bắn đi, cách một trăm mét, người bình thường làm gì có thể bắn được, đây rõ ràng là cố ý làm khó người khác.
Các đại thần châu đầu ghé tai bàn luận.
“Lần này Dạ Vương phi thua chắc rồi”.
“Đúng đấy, ta chưa từng nghe nói Dạ Vương phi biết bắn cung, nàng có thể giỏi cầm kỳ thi hoạ, nhưng chắc chắn không thể giỏi bắn cung được”.
“Ta đoán có khi nàng còn không kéo nổi cung ấy”.
“Rõ ràng là Đương Đương công chúa cố ý trả thù, hầy… Dạ Vương phi gặp phải Đương Đương công chúa đúng là xui xẻo”.
Cố Thanh Hy không thèm để tâm đến sự giễu cợt của mọi người, nàng cầm cung tên lên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đã lâu lắm rồi nàng không chạm vào cung tên, cũng sắp quên nó trông như thế nào rồi.
Cố Thanh Hy ngước mắt nhìn lên, thấy Đương Đương công chúa đang cười đắc ý, còn Dạ Hoàng cũng tỏ vẻ hả hê, Thái Hậu thì mang ánh mắt tối tăm, cũng không nhìn ra được bà ta đang nghĩ gì.
Cố Thanh Hy khom người lắp tên, vừa đi vừa bắn, thậm chí còn không thèm nhìn tâm bia, mũi tên bay vụt đi, động tác cũng vô cùng ung dung.
Trong sàn diễn võ vang lên tiếng cảm thán.
“Trời ạ, mũi tên thứ nhất trúng rồi”.
“Mũi tên thứ hai cũng trúng”.
“Mũi tên thứ ba cũng trúng, trời ạ, nàng còn không thèm nhìn tâm bia, hơn nữa mỗi mũi tên đều tiện tay bắn, sao có thể bách phát bách trúng thế được”.
“Đúng là khó tin, tiện tay bắn cũng có thể bắn trúng tâm bia, rõ ràng là thần bắn cung chuyển thế.
Mười mũi tên đều bắn trúng tâm bia.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, Đương Đương công chúa và Dạ Hoàng mãi không lấy lại tinh thần, sững sờ nhìn Cố Thanh Hy phe phẩy tay lầm bầm.
“Cung tên này nặng quá, ta kéo đau cả tay, Đương Đương công chúa, hình như mười mũi tên đều bắn trúng tâm bia rồi, ván đầu tiên ta thắng đúng không?”
Đương Đương công chúa lấy lại tinh thần: “Đắc ý cái gì, vẫn còn hai ván nữa mà”.
“Vậy cô ra đề đi, nhanh chóng đấu xong, ta cũng tiện chọn trang sức đeo lên người”.
“Đề thứ hai, vẫn là mười mũi tên, chỉ cần ngươi bắn trúng tâm bia một lần nữa thì xem như ngươi thắng, nhưng lần này phía trước tâm bia sẽ treo mười đồng xu, hơn nữa mười đồng xu đó còn sẽ lắc lư, mũi tên của ngươi phải xuyên qua nó, cuối cùng mới bắn trúng tâm bia”.
Shhh…
Mọi người trở nên xôn xao.
Đề này quá khó.
Đương Đương công chúa làm khó người khác quá lộ liễu, thật là quá đáng.
Cũng may Thái Hậu và Dạ Hoàng cũng không đứng nhìn được nữa, bèn cất tiếng khuyên nhủ: “Công chúa, có chừng mực thôi”.
“Là nàng nói muốn tỷ thí với bản công chúa, cũng đâu phải bản công chúa xin tỷ thí với nàng, nếu nàng sợ thì chịu thua đi, có lẽ ta sẽ nể tình Hoàng thúc, chỉ bảo nàng sủa mấy tiếng thôi”.
Đùa à.
Nàng là chính thê của chiến thần, còn là cục cưng trong lòng hắn, ai dám bảo nàng quỳ xuống sủa chứ.
Ngày mai không phải sẽ bị chiến thần giết chết sao.
Mười đồng xu lắc lư nối tiếp nhau, phải bắn trúng tâm bia lúc nó nối lại thành đường thẳng, dù là Tiêu lão tướng quân cũng chưa chắc có thể làm được, huống hồ là phải bắn trúng cả mười mũi tên, chỉ cần có một mũi tên bị lệch cũng xem như nàng thua.
Rất khó.
Thật sự rất khó.
Họ cho rằng chắc chắn Cố Thanh Hy sẽ không đồng ý.
Không ngờ nàng vẫn đồng ý.
Cũng không biết có phải nàng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ không.
“Mười đồng xu này lắc lư đến mức ta thấy đau cả mắt, thôi vậy, dù gì ta cũng thấy chúng nó chướng mắt, đành xử lý chúng nó luôn vậy”.
Kiêu ngạo, ngông cuồng, tự cao.
Mọi người đồng loạt giễu cợt.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng…
Cố Thanh Hy bắn một mũi tên, mũi tên bay nhanh kia tựa như có mắt, bắn trúng tất cả các đồng xu đang lắc lư, cuối cùng còn bắn trúng tâm bia.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Chắc chắn là may mắn.
Tuyệt đối là may mắn.
Mũi tên thứ hai bay ra, lại xuyên qua đồng xu, bắn trúng tâm bia một lần nữa.
Mẹ ơi.
Cố Thanh Hy đúng là may mắn, không ngờ lại bắn trúng rồi.
Mũi tên thứ ba vẫn trúng.
Mọi người thầm nói, có lẽ Dạ Vương phi từng học bắn cung, nếu không sao nàng có thể bách phát bách trúng như vậy được, nhưng sao động tác bắn cung của nàng lại kỳ lạ thế?
Mũi tên thứ tư…
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Là chiến thần dạy nàng bắn cung sao? Chắc chắn là thế.
Mũi tên thứ năm…
Đương Đương công chúa sắp sụp đổ đến nơi.
Kỹ thuật bắn cung như thế mà còn nói là nàng không biết bắn cung, thế này có giống như chưa từng học bắn cung không?
Có lẽ nơi này không có ai bắn cung giỏi hơn nàng cả.
Mũi tên thứ sáu.
Dạ Hoàng không khỏi tỏ vẻ sùng bái.
Chương 370: Hiếp người quá đáng
Hắn chưa từng nhìn thấy một nữ nhân có thể bắn cung một cách nhẹ nhàng như thế.
Không biết Cố Thừa Tướng bị làm sao, có một nữ nhi hoàn hảo thế này mà không giữ lại làm phi tử cho hắn, lại xúi giục hắn gả nàng cho Dạ Vương.
Mũi tên thứ bảy.
Thái Hậu ngày càng giận dữ.
Nữ nhân này càng lợi hại thì càng nguy hiểm.
Một Dạ Mặc Uyên đã khó đối phó rồi, bây giờ lại có thêm một Cố Thanh Hy.
Mũi tên thứ tám.
Cố Thừa Tướng hoá đá, gần như không dám tin đó là nữ nhi ruột thịt của ông ta.
Mũi tên thứ chín.
Cố Sơ Vân cắn đôi môi đỏ, trong mắt tràn đầy sự ghen tị.
Mũi tên thứ mười…
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, mọi người trong yến hội mãi không thể lấy lại tinh thần.
Cuối cùng vẫn là thái giám hô to một tiếng, khiến mọi người hoàn hồn.
“Dạ Vương phi, mười mũi tên đều trúng tâm bia”.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Vô cùng yên tĩnh.
Một lúc lâu sau đó, Đương Đương công chúa mới hét to: “Ngươi giở trò”.
Cố Thanh Hy xoè tay, tỏ vẻ vô tội: “Đương Đương công chúa, cô lại bắt đầu chơi xấu rồi, ta giở trò bao giờ, cô nói ta nghe thử xem, ta mời người bắn giúp ta hay mời người nhặt mũi tên lên, cắm vào bia vậy?”
Đương Đương công chúa nghẹn họng.
Không ít người lên tiếng chỉ trích nàng ta.
Lúc trước nàng ta nhiều lần tỷ thí với Cố Thanh Hy, đều thua trong tay Cố Thanh Hy, hơn nữa nàng ta cũng nhiều lần chơi xấu nói người khác gian lận.
Có giở trò hay không, tất cả mọi người đều thấy rõ.
Liễu Nguyệt Vu Huy sùng bái nói: “Lão đại, chúng ta luôn cho rằng cô chỉ giỏi văn thôi, không ngờ cô bắn tên cũng lợi hại như thế, khi nào rảnh cô có thể dạy cho chúng ta không, chúng ta cũng muốn thập tiễn thập trúng, không, là bách phát bách trúng”.
“Yên tâm, thời gian thì có nhiều, đợi ngày mai rảnh, ta sẽ dạy cho các ngươi”, Cố Thanh Hy chớp mắt.
Đương Đương công chúa hét lên: “Vẫn còn một ván đấy, ngươi đắc ý cái gì, nếu đã tỷ thí bắn cung, đương nhiên bản công chúa sẽ không nuốt lời đi tỷ thí cái khác, ván thứ ba vẫn là bắn cung”.
“Được, tỷ thí thế nào”.
“Ta muốn thêm mười vòng lửa, vòng lửa bùng cháy, ngươi cưỡi ngựa, người và ngựa đều phải vượt qua mười vòng lửa, hơn nữa bắn mười mũi tên cùng một lúc, tất cả đều phải bắn trúng tâm bia”.
“Có nghĩa là ta bắn mười mũi tên cùng một lúc, chỉ cần bắn một lần là được?”
“Sai, một lần mười mũi tên, ta muốn ngươi bắn mười lần, một trăm mũi tên, mỗi lần bắn cả người và ngựa đều phải chạy qua mười vòng lửa”.
Nghe nàng ta nói thế, có không ít người nổi giận.
Hành động này của Đương Đương công chúa đúng là quá đáng.
Ngay cả chiến thần Dạ Mặc Uyên cũng rất khó làm được, huống hồ là một nữ nhân.
Liễu Nguyệt Vu Huy là hai người nổi giận đầu tiên: “Công chúa, sao cô làm khó người khác thế, ai không biết ngựa sợ lửa, vòng lửa cháy như thế, sao ngựa dám nhảy qua chứ”.
“Đúng thế, hơn nữa cô còn muốn nàng bắn một lúc mười mũi tên. Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, đừng nói là mười mũi tên, dù bắn cùng lúc ba mũi tên cũng chưa chắc nàng có thể căng cung, rõ ràng là cô đang làm khó người khác”.
“Nếu nàng không làm được thì có thể chịu thua mà, bản công chúa cũng đâu ép nàng”.
“Cô…”
Liễu Nguyệt Vu Huy tức giận đến mức muốn liều mạng với nàng ta.
Cố Thanh Hy đưa mắt ra hiệu họ, bảo họ đừng kích động, sau đó thoải mái nói: “Nếu công chúa đã có hứng thú, vậy ta sẽ chơi với công chúa, hầy, nếu ta thua, mong công chúa có thể nương tay”.
Mọi người bàn tán xông xao.
“Nữ nhân này điên rồi ư, biết rõ chắc chắn sẽ thua mà còn muốn làm mất mặt, chịu thua luôn không phải sẽ tốt hơn, đỡ phải mất mặt sao”.
“Có lẽ nàng cho rằng nàng vẫn có thể thắng”.
“Đùa à, độ khó cao như thế, sao nàng có thể làm được, nếu nàng làm được, ta chém đầu làm bóng cho các người đá”.
“Không thể nói thế được, biết bao nhiêu lần mọi người đều nghĩ Dạ Vương phi không làm được, nhưng nàng đều làm được, lần này, có lẽ nàng thật sự có thể tạo nên kỳ tích”.
“Vậy ngươi tin rằng nàng có thể làm được không?”
“Việc này… trước mắt vẫn còn chưa tin”.
“Đấy!”
Dạ Hoàng cau mày, trên khuôn mặt non nớt lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Hay là thôi đi, hôm nay là lễ trưởng thành của Đương Đương công chúa, máu đao múa cung có gì vui đâu, còn không bằng xem ca múa”.
“Hoàng huynh, huynh là hoàng huynh của ai vậy, trước đây lúc hoàng muội của huynh bị nàng ta ức hiếp thê thảm, sao không thấy huynh nói giúp. Muội mặc kệ, dù sao hôm nay cũng là lễ trưởng thành của muội, muội muốn xem cưỡi ngựa bắn cung”.
Dạ Hoàng bị làm cho nghẹn họng.
Nếu hắn còn nói tiếp, thì mẫu hậu cũng sẽ có ý kiến với hắn.
Cố Thanh Hy hơi nhếch môi, xem như tiểu hoàng đế này cũng có chút lương tâm, biết bảo vệ nàng.
“Đa tạ Hoàng Thượng, nhưng đây là trò chơi giữa ta và Đương Đương công chúa, cứ để cho chúng ta chơi với nhau thôi”.
Nàng đã nói thế, trận tỷ thí thứ ba chỉ có thể tiếp tục bắt đầu.
“Dạ Vương phi muốn đích thân chọn ngựa hay để lão nô giúp người?”
“Ta sẽ tự chọn, nơi này có những con ngựa nào, dắt ra cho ta xem”.
Mấy thái giám nghe lệnh đi dắt ngựa, ngựa dắt tới đều vừa gầy vừa đen, không có chút tinh thần, vừa nhìn đã biết là ngựa loại hai.
Vu Huy lại nổi giận: “Hiếp người quá đáng, trong cung giống ngựa nào mà không có, nhưng các ngươi lại chỉ dắt mấy con ngựa không già thì trẻ không gầy thì ốm này ra”.
Chương 371: Biết hay không biết
Thái giám giải thích: “Vu công tử, chuyện là thế này, khoảng thời gian trước có một đại hội tắc mã, tất cả ngựa tốt đều bị đưa đi tham gia, đến nay vẫn chưa được đưa về. Những con ngựa được để lại trong cung không được tốt lắm, những con ngựa này còn được lựa chọn rất kĩ lưỡng”.
Vu Huy nổi giận.
Họ coi hắn ta là gì?
Đường đường là Dạ Quốc mà lẽ nào không có nổi một con ngựa tốt?
Dù có muốn viện cớ thì cũng phải tìm cớ nào hợp lý một chút chứ?
Liễu Nguyệt giữ chặt hắn ta: “Thái hậu và hoàng thượng đều đang ở đây, ngươi bình tĩnh một chút. Họ dám đưa ngựa kém đến chắc chắn là ý của thái hậu. Nếu ngươi đứng ra nghĩa là công khai chống đối thái hậu”.
“Nhưng họ bắt nạt người thật quá đáng!”
Quả thật rất quá đáng, hắn ta cũng không chịu được, nhưng nếu chống đối, cả gia tộc hắn ta cũng sẽ gặp hoạ.
Cố Thanh Hy nhìn lướt qua những con ngựa kém, trên mặt không hề có biểu cảm khó chịu, ngược lại rất thản nhiên: “Mặc dù ta không biết xem ngựa, nhưng ta cảm thấy những con ngựa này đều rất tốt, đủ để tham gia cuộc thi này”.
Rất... Rất tốt?
Nàng bị mù à?
Dù không biết xem ngựa thì cũng phải nhìn ra những con ngựa này đều già yếu hoặc bị tàn tật chứ nhỉ?
Nhưng họ lại thấy Cố Thanh Hy sờ cằm, đi vài vòng quanh bầy ngựa, sau đó chọn một con ngựa con trong số đó.
Con ngựa kia vừa gầy vừa thấp, rõ ràng là một con ngựa còn rất nhỏ tuổi, có lẽ còn chưa cai sữa.
Không ngờ Cố Thanh Hy lại chọn con này, mắt nhìn của nàng cũng tệ thật.
Vu Huy giậm chân: “Lão đại à, đây là con ngựa kém nhất trong số những con ngựa này, nó còn là ngựa con nữa, thay vì chọn ngựa con thì tốt hơn là cô nên chọn ngựa già”.
“Phải đó, con ngựa nhỏ gầy như thế này có thể làm nên chuyện gì?”
Dạ Hoàng tốt bụng nhắc nhở: “Hay là ngươi chọn con khác đi”.
Hắn cũng cảm thấy con ngựa đó quá kém.
Cố Thanh Hy sờ đầu ngựa, cười đáp: “Ngựa con mới tốt chứ, có câu nghé con mới sinh không sợ cọp, biết đâu nó to gan, dám vượt qua những chiếc vòng lửa kia thì sao?”
Điên rồi, nữ nhân này chắc chắn đã điên rồi.
Đương Đương công chúa cười đắc ý: “Ta cho ngươi thêm một cơ hội lựa chọn, kẻo ngươi lại bảo ta bắt nạt ngươi”.
“Không cần, ta chọn con này, ta tin vào cảm giác đầu tiên của mình, hơn nữa ta cảm thấy con ngựa này rất hợp với ta”.
Đương Đương công chúa cười nhạo.
Hợp cái quần què.
Một con súc vật mới sinh thì có thể biết gì?
“Được thôi, chỉ mong ngươi đừng hối hận là được”.
Cố Thanh Hy sờ chú ngựa đen, dịu dàng vuốt ve bờm ngựa, cười bảo: “Những người này có mắt mà không biết thiên lý mã. Ngươi đi theo ta, chúng ta cùng nhau giành chiến thắng cho họ sáng mắt ra”.
“Hí...”
Cũng không biết con ngựa vừa gầy vừa thấp này có linh tính hay không mà nó lại ngửa mặt lên trời hí một hơi dài.
Cố Thanh Hy gỡ yên ngựa xuống, sau đó nhảy lên lưng ngựa, động tác thành thạo tự nhiên, nhìn không giống như chưa cưỡi ngựa bao giờ, nhưng nàng lại lẩm bẩm: “Nhìn người khác lên ngựa rất nhẹ nhàng, sao ta lại suýt không lên được nhỉ? May mà ngươi khá thấp, nếu không ta nhất định sẽ ngã sấp xuống đất”.
Câu nói này khiến mọi người khó hiểu.
Rốt cuộc nàng có biết cưỡi ngựa hay không?
Cố Thanh Hy cầm cung tên lên, lấy mười mũi tên ra thử mấy lần vẫn không tìm được cảm giác.
Mười mũi tên là quá nhiều, bàn tay nhỏ của nàng hoàn toàn không cầm được chứ nói gì đến việc bắn.
Mọi người nhìn mà thấp thỏm, như vậy thì làm sao bắn?
Điều quan trọng nhất là nàng gỡ yên ngựa xuống để làm gì?
Chỉ có Đương Đương công chúa và Thái Hậu cảm thấy hả hê.
“Có vẻ như không dễ bắn lắm, này ngựa con, chúng ta hãy cùng nhau cố lên!”
Bỗng nhiên Cố Thanh Hy kéo dây cương, cưỡi chú ngựa đen lao nhanh về phía chiếc vòng lửa, tốc độ vừa nhanh vừa chính xác như tên rời dây cung, thoáng chốc đã nhảy qua vòng lửa này đến vòng lửa khác.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Hy lấy mười mũi tên ra, nhắm chính xác vào hồng tâm, bắn “vèo” một tiếng về phía hồng tâm.
Mười mũi tên đều trúng.
Sau khi bắn trúng một hồng tâm, nàng vẫn không giảm tốc độ, cưỡi chú ngựa đen tiếp tục chạy về phía mười chiếc vòng lửa thứ hai. Vẫn với tư thế cũ, giương cung lắp tên, “vèo” một tiếng, lại lần nữa trúng hồng tâm.
Shh...
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi.
Con ngựa đen này là nghé con mới sinh không sợ cọp thật ư?
Chiếc vòng lửa cháy hừng hực kia mà nó không sợ?
Còn Cố Thanh Hy nữa, rõ ràng tay nàng rất nhỏ, sao có thể cầm được mười mũi tên, còn bắn cả mười mũi tên cùng lúc đều trúng hồng tâm?
Lại nhìn Cố Thanh Hy một người một ngựa lao về phía mười chiếc vòng lửa thứ ba. Vòng lửa cháy hừng hực, gần như không thể thấy rõ bóng dáng của nàng, nhưng tư thế hiên ngang của nàng lại khắc sâu vào lòng mọi người.
Một nữ tử đẹp nghiêng thành với bộ quần áo đỏ rực, nàng cưỡi ngựa đen nhỏ, không chút sợ hãi vượt qua vòng lửa này đến vòng lửa khác, mười mũi tên bắn cùng lúc trúng thẳng vào hồng tâm.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng phản chiếu ngọn lửa hừng hực và hồng tâm, ngoài ra còn có một niềm tin, một niềm tin vững chắc.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều bị nàng làm cảm phục.
Ngay cả Dạ Hoàng cũng bất giác bị nàng quyến rũ.
Liễu Nguyệt và Vu Huy kích động tới mức ôm nhau: “Ngươi nhìn kìa, lão đại thật lợi hại. Trời ạ, nàng ấy là thiên thần chuyển thế à, sao lại có thể có người bắn tên giỏi như thế?”