Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 374-379
Chương 374: Tìm thấy
Đương Đương công chúa dẫn Cố Thanh Hy đến phòng chứa châu báu, trang sức.
Căn phòng này vốn có rất nhiều trang sức, châu báu có giá trị xa xỉ, cùng với các loại đồ cổ, ngọc,…
Tuy nhiên, gần đây nàng ta thua quá nhiều, lại bị người của thái hậu ém nhẹm đi một phần, nên hiện tại trong phòng trống trơn, không có bao nhiêu món có thể lấy ra được.
Thái hậu lo lắng nên cũng theo đến, kể cả Dạ hoàng cũng có mặt.
Vừa nhìn thấy cả một phòng châu báu, đồ trang sức của mình chỉ còn lại vài thứ, Đương Đương công chúa chợt cảm thấy có một đàn quạ đen bay qua.
Vốn dĩ đã xấu hổ lắm rồi, vậy mà giờ chỉ còn… mấy cái này, Cố Thanh Hy sẽ cười nàng ta chết mất.
Nàng ta đạp ngã một người bên cạnh, rồi tức giận mắng: “Các ngươi canh giữ thế nào vậy hả? Kho bảo bối của bổn công chúa đâu hết rồi?”
“Công chúa tha mạng, trước kia công chúa đã đem cầm rất nhiều bảo bối đáng giá, hiện tại tất cả những thứ có giá trị của phủ công chúa đều ở đây ạ!”
“Nói bậy, ta là công chúa Dạ quốc, cần phải đi cầm đồ trang sức à? Rõ ràng là các ngươi… đám cẩu nô tài các ngươi đã biển thủ, nói đi, bảo bối đáng giá của bổn công chúa đâu hết rồi”, Đương Đương công chúa thẹn quá hóa giận, chỉ có thể trút giận lên người người hầu.
“Công chúa minh giám, có cho nô tài 100 cái đầu, nô tài cũng không dám trộm của người, là công chúa…”
“Được rồi, lui xuống đi!”
Thái hậu ngăn lại lời của thái giám, sắc mặt bà tối sầm, thấp giọng nói: “Dạ vương phi, Dạ quốc chiến loạn, thời điểm phong ba bão táp, ai gia sợ quân phí không đủ, nên đã cho người đem của cải, trân bảo bán đi, đổi lấy tiền mặt mang đi sung quân. Hẳn là… Dạ vương phi không để tâm chứ?”
“Đương nhiên là không!”, Cố Thâm Hy chẳng muốn chọc thủng bà ta, không có tiền liền đi cầm đồ, lại còn bày ra đủ loại lý do, tưởng nàng bị ngốc à?
Nàng bắt đầu kiểm tra, chỉ hi vọng tìm thấy đôi mắt trái tim mà nàng muốn.
Nếu không có, nàng đành phải nghĩ cách lấy nó từ tay người khác vậy.
Kho bảo bối không lớn, đồ vật bên trong càng ít đến đáng thương, nàng dạo quanh một vòng, cuối cùng vẫn không tìm được đôi mắt trái tim, bèn nhịn không được cau mày.
Thấy nàng cau mày, Đương Đương công chúa cảm thấy cực kỳ xấu hổ và khó chịu.
Thái hậu lại vờ như không nhìn ra, vẫn cười nói: “Dạ vương phi, không biết ngươi có vừa ý món đồ trang sức nào hay không? Nếu có thì cứ lấy đi!”
Dạ hoàng cũng hiểu được không thể để mất mặt, liền mở miệng nói: “Nếu ngươi không vừa mắt, vậy thì đến kho của trẫm xem thử, chọn lựa vài món!”
“Để ta xem kỹ lại lần nữa!”
Cố Thanh Hy cẩn thận tìm kiếm một lần nữa, nàng kiểm tra kỹ mỗi một cái hộp đựng trang sức, kể cả những khu vực khác như ngăn tủ,… nàng cũng tìm qua một lượt.
Mọi người cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc nàng muốn tìm thứ gì, trong mấy cái hộp và kệ tủ vốn cũng chẳng có gì.
Thấy vậy, tim thái hậu đập nhanh một nhịp.
Quả nhiên nàng có ý đồ riêng.
Cố Thanh Hy tìm kiếm từ trong ra ngoài ba lượt, nhưng vẫn không tìm được món trang sức nào giống với đôi mắt trái tim, nàng không khỏi thất vọng.
Gẩn như cái kho báu vật này đã bị dọn sạch, thử hỏi món đồ quan trọng như vậy sao có thể còn sót lại được.
Đột nhiên, chân nàng đụng phải một thứ. Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn thấy trong góc một cái hòm gỗ còn có mấy cái hộp nhỏ.
Những cái hộp kia… có cái sử dụng chất liệu kém, có cái chạm trổ không tinh xảo, cũng có một số cái không biết đã ném ở đó bao nhiêu năm, cho nên vỏ ngoài đã bị phong hóa rất nghiêm trọng.
Đương Đương công chúa giải thích: “Trong cái hòm gỗ kia toàn là mấy thứ không đáng tiền hoặc không may mắn, ta vốn muốn ném đi, nhưng lại quên mất nên vẫn để ở góc đó, nếu ngươi muốn, ta tặng ngươi hết đấy!”
Cố Thanh Hy mở một cái hộp ra, bên trong là một cây trâm gãy.
Nàng lại mở tiếp một cái hộp, bên trong là một viên trân châu vỡ, không đáng tiền.
Mấy thứ liên tiếp đều là phế phẩm.
Đến khi mở ra cái hộp cuối cùng, bên trong là một cái vòng cổ hình đôi mắt trái tim. Vòng cổ đỏ như máu, đỏ đến mức muốn rỉ ra máu tươi, kích thước hệt như trong suy nghĩ của nàng.
Cố Thanh Hy vô cùng mừng rỡ.
Đôi mắt trái tim.
Cái này chắc hẳn là linh kiện của la bàn?
Khi nhìn thấy cái vòng cổ kia, thái hậu choáng váng, suýt nữa thì hôn mê.
Cái vòng cổ quý giá như vậy sao lại bị ném vào một góc chứ? Lại còn bị xem là phế phẩm.
Lúc trước, không phải bà ta đã căn dặn rất kỹ, nhất định phải bảo quản nó thật tốt sao?
Đương Đương công chúa nhìn thấy cái vòng thì lộ vẻ khinh thường, nói: “Ngươi muốn cái vòng cổ này thì ta tặng ngươi đấy, tuy nhiên, chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi. Thứ này chẳng phải vật gì tốt, phụ hoàng ta lấy được nó không lâu thì băng hà, sau khi ta đeo nó, chuyện xui rủi cứ kéo đến liên tục. Cái vòng cổ này vốn là thứ xui xẻo, ngươi đeo nó mà lỡ xảy ra chuyện gì thì chớ có oán ta”.
Cố Thanh Hy cố sức điều chỉnh tâm trạng, không để người khác nhận ra sự khác thường của mình, nàng vờ như không có việc gì.
Trong lòng thái hậu cũng rất sốt ruột, nhưng không dám để lộ, bà ta sợ lỡ như Cố Thanh Hy phát giác thì sẽ đòi cái vòng này, nên chỉ có thể nói: “Trong cung của ai gia còn có rất nhiều trang sức đẹp mắt và đáng giá, không bằng ngươi đến đó lựa thử xem. Đồ trang sức trong phủ công chúa quả thật không được tốt”.
“Mẫu hậu…”, Đương Đương công chúa kêu lên với vẻ khó chịu.
Người khác làm nhục nàng ta thì cũng thôi đi, ngay cả mẫu hậu cũng thế là sao?
Cố Thanh Hy nhìn đôi mắt trái tim trong hộp trang sức, thở dài: “Haiz, được rồi, tỷ thí kéo dài cả buổi, cũng mệt mỏi lắm rồi, ta lười đi. Quả thật trong phủ công chúa không có thứ gì khiến ta đặc biệt yêu thích, thôi thì ta miễn cưỡng lấy cái vòng cổ này vậy”.
Ầm…
Suýt nữa thì thái hậu không đứng vững.
Chương 375: Bí mật đằng sau
Thái hậu ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đương Đương cũng nói rằng cái vòng cổ này là thứ không may mắn. Lỡ như ngươi cầm về rồi xảy ra chuyện gì đó, Chiến Thần sẽ trách ai gia, theo ta thấy, hay là đổi một món trang sức khác đi!”
“Đa tạ ý tốt của thái hậu, biết đủ mới là hạnh phúc, ta cảm thấy vậy là đủ rồi”.
Thái hậu tức đến mức suýt bật ngửa.
Cố Thanh Hy dầu muối không ăn, rõ ràng là đã sớm xem trọng cái vòng này, lại còn ra vẻ hào phóng. Đúng là khó chịu mà!
Bà ta khuyên nhủ vài lần, nhưng Cố Thanh Hy vẫn cắn chặt không buông, cứ nói chỉ cần vậy là đủ, còn nói mệnh nàng cứng, bảo bà ta đừng lo lắng thái quá.
Tình huống vốn đã hỏng bét rồi, nhưng càng bết bát hơn chính là ngay lúc này, Đương Đương công chúa lại nói xen vào một câu: “Ôi dào, mẫu hậu, nàng đã muốn cái vòng nát kia thì cứ đưa nàng đi, dù sao chúng ta cũng đã nhắc nhở rồi, nàng còn đòi cho bằng được, sau này có xảy ra chuyện gì cũng không thể đổ cho chúng ta được”.
Thái hậu trừng mắt với Đương Đương công chúa.
Sao bà ta lại sinh ra đứa con gái vừa ngốc nghếch vừa phá sản vậy hả?
Ngọc Nguyệt Nha đã bị Cố Thanh Hy lừa lấy mất, nếu như ngay cả đôi mắt trái tim cũng bị nàng ta lấy đi thì phải làm sao?
Thứ này là chí bảo đấy!
Ngay cả hoàng thượng, bà ta còn không nỡ cho, cố ý để dành cho đứa con gái nhỏ này.
Bà ta đã dặn dò Đương Đương không biết bao nhiêu lần, bảo nàng phải bảo quản cái vòng cổ này cho tốt, đừng có để mất.
Vậy mà con gái lại bằng mặt không bằng lòng, đem nó ném vào một góc.
Bà ta rất sợ Cố Thanh Hy nhìn trúng cái vòng cổ kia, nào ngờ, cuối cùng vẫn bị nàng ta tìm được.
Dạ hoàng nhìn ra được Cố Thanh Hy rất muốn cái vòng cổ hình đôi mắt trái tim kia, theo hắn thấy thì vật này cũng bình thường, không có gì đặc biệt, thậm chí còn rất khó coi, vì thế hắn cho rằng mẫu hậu của mình thật sự đang lo lắng cho Cố Thanh Hy nên cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Mẫu hậu, được rồi, nàng muốn cho ai thì cho, có câu nói, củ cải trắng cũng có người yêu mà”.
Không đợi thái hậu lên tiếng, Cố Thanh Hy đã thu đôi mắt trái tim vào nhẫn không gian, rồi lớn tiếng hô: “Đa tạ thái hậu, đa tạ hoàng thượng, đa tạ công chúa, mọi người đều là người có uy tín, ta cứ nghĩ các người sẽ khi dễ ta, chỉ cần là thứ ta thích thì đều từ chối cho, xem ra là do ta suy nghĩ quá nhiều, ta xin nhận lỗi với mọi người”.
Giọng nàng rất lớn, đừng nói là tất cả những người có mặt trong kho châu báu, ngay cả người bên ngoài cũng nghe rõ toàn bộ. Lại nói, bên ngoài còn có rất nhiều đại thần.
Thái hậu tức đến mức suýt nữa ngừng thở.
Chí bảo do tiên hoàng lưu lại cứ thế bị Cố Thanh Hy lừa lấy mất, mà bà ta chỉ có thể lo lắng suông, trơ mắt mà nhìn.
Trên đời không có chuyện gì uất ức hơn thế.
Cố Thanh Hy rời đi, Dạ hoàng cũng theo sau, Đương Đương công chúa thấy sắc mặt thái hậu không tốt, bèn hỏi: “Mẫu hậu, sao sắc mặt người lại khó coi như vậy?”
“Bốp…”, thái hậu vung tay tát cho nàng ta một cái.
“Bị sao hả? Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi hả? Trước kia ai gia đã căn dặn ngươi thế nào? Ai gia đã nói rất nhiều lần, cái vòng cổ kia không phải thứ bình thường, ngươi nhất định phải bảo quản cho tốt, không được đem tặng, cũng không được làm mất. Ngươi nhìn xem ngươi đã làm ra chuyện hay ho gì? Ngươi ném nó vào hòm chứa phế phẩm, ngươi… ngươi muốn chọc ta tức chết đúng không?”
Đương Đương công chúa bị đánh choáng váng.
“Mẫu hậu, người đánh con?”
“Ai gia… Ai gia…”
Thái hậu lại vung tay, định tát cho nàng thêm một cái.
Nhưng nhìn thấy gò má sưng đỏ của con gái, trên đó có in rõ năm dấu tay cùng với những giọt nước mắt của nàng, tay thái hậu bất giác run lên, cuối cùng vẫn không xuống tay được, chỉ có thể vừa tức vừa vội.
“Cái vòng cổ kia có gì tốt chứ? Con đã sớm muốn vứt nó đi, nếu không phải vì nó, phụ hoàng sẽ không băng hà. Nếu không phải vì nó, sao con lại ba phen bốn lượt bị ám sát, suýt nữa thì chết oan uổng, nếu không phải vì nó, hoàng tỷ sẽ không vì cứu con mà bị người hại chết, con ghét cái vòng cổ kia, cực kỳ chán ghét!”
Từng chuyện đau buồn dần hiện lên trong tâm trí, thái hậu bỗng có cảm giác tê dại.
“Tí tách…”
Đã rất lâu rồi bà ta không khóc, nhưng giờ phút này lại rơi nước mắt.
Đương Đương công chúa luống cuống, ôm lấy thái hậu, vừa lau nước mắt vừa bối rối nói: “Mẫu hậu, người làm sao vậy? Con gái sai rồi, con gái không nên nhắc đến những chuyện… đau buồn kia, mẫu hậu, người đừng khổ sở, có được không? Hu hu…”
“Đứa nhỏ ngốc, con có biết cái vòng cổ kia là gì hay không?”
“Không biết, con chỉ biết là con ghét nó, nó đã khiến con mất đi phụ hoàng và hoàng tỷ”, tuy hoàng tỷ không phải cùng một mẹ sinh ra với nàng ta, nhưng so với hoàng tỷ ruột thịt còn tốt hơn.
“Cái vòng cổ kia là do phụ hoàng con liều mạng đoạt được, vốn định đưa cho Ngọc tộc. Đáng tiếc Ngọc tộc lánh đời, nhiều năm qua vẫn không xuất hiện”, khí lực toàn thân thái hậu dường như rút sạch.
Bà ta chờ đợi nhiều năm như vậy vốn muốn giao nó lại cho Ngọc tộc mà không tổn hao gì.
Nhưng người thân của bà ta đều chết vì cái vòng kia, nên mỗi khi nhìn thấy nó, bà ta liền cảm thấy đau lòng.
Chính vì thế mà trong suốt những năm qua, bà ta không hề hỏi đến cái vòng cổ kia.
Đương Đương công chúa lúng túng hỏi: “Ngọc tộc là gì?”
“Thôi, đã là chuyện cũ rồi, nhiều năm như vậy, có lẽ Ngọc tộc cũng đã diệt vong. Nếu không thì sao bọn họ chưa một lần xuất hiện, giờ nhắc đến những chuyện… này cũng không có ý nghĩa gì”.
“Nếu như cái vòng cổ kia thật sự quan trọng như vậy, con sẽ tìm Cố Thanh Hy đòi lại, bất kể thế nào con cũng đòi cho được”.
Chương 376: Chuyển động
“Có lẽ là ông trời cố ý làm sợi dây chuyền đó rơi vào tay Cố Thanh Hy”.
“Vậy chúng ta không đi lấy lại sao ạ?”
“Không cần, lấy lại thì có thể làm được gì, người ai gia quan tâm có thể trở về không? Đại nạn của Ngọc tộc sẽ không thay đổi vì một sợi dây chuyền”.
Thái Hậu cô đơn rời đi.
Đương Đương công chúa nghe mà rối như tơ vò, hoàn toàn không biết rốt cuộc bà ta đang nói gì.
Nàng ta chỉ biết rằng hình như mình lại làm mất một món đồ vô cùng quan trọng.
Lúc trước ngọc Nguyệt Nha bị nàng ta làm mất, mẫu hậu rất tức giận.
Bây giờ dây chuyền bị nàng ta làm mất, mẫu hậu lại khổ sở.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Cố Thanh Hy không trở về phủ Dạ Vương mà đi thẳng đến học viện Hoàng gia.
Theo nàng thì học viện Hoàng gia an toàn hơn phủ Dạ Vương, ít nhất nơi này không có quá nhiều người giám thị nàng.
Trong một ngôi lầu các ở học viện Hoàng gia, sau khi xác nhận an toàn, Cố Thanh Hy trầm giọng gọi: “Phù Quang”.
“Có thuộc hạ”.
“Ở ngoài canh chừng, bất kỳ kẻ nào đến gần cũng phải báo cho ta biết”.
“Vâng”.
Cố Thanh Hy lấy la bàn và đôi mắt trái tim từ trong nhẫn không gian ra.
Nàng run rẩy đặt đôi mắt trái tim vào lỗ khoá của la bàn.
Một tiếng “răng rắc” vang lên.
La bàn chuyển động.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, mười vòng, năm mươi vòng, một trăm vòng...
Tốc độ càng lúc càng nhanh.
Các hoa văn trên la bàn thay đổi và chuyển sang màu vàng kim.
Cố Thanh Hy mừng rỡ.
Nàng đã đoán đúng.
Sợi dây chuyền đôi mắt trái tim này chính là mắt của la bàn.
Tốc độ đó nhanh đến mức khó tin, Cố Thanh Hy hoàn toàn không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng vàng càng lúc càng sáng.
May mà bây giờ đang là ban ngày, nếu không thì động tĩnh lớn thế này chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện.
Cuối cùng.
La bàn không chuyển động nữa.
Ánh sáng cũng tắt.
Hoa văn và hình vẽ trên la bàn cũng khác so với trước, điểm giống nhau duy nhất là trên la bàn vẫn còn ba lỗ khoá hình trái tim.
Dưới mắt của la bàn xuất hiện một hình vẽ.
Trên hình vẽ, bách tính thờ quạ đen là chim thần, tất cả họ đều quỳ rạp trên một đàn tế bằng đá ngũ sắc.
Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm hình vẽ hồi lâu vẫn không nhìn ra được gì.
“Phù Quang, ngươi vào đây”.
“Chủ tử, người gọi ta”.
“Ngươi xem thử xem có biết hình vẽ này đang chỉ chỗ nào không?”
Phù Quang nghiêm túc quan sát, một lát sau hắn ta lắc đầu: “Thuộc hạ cũng không biết, hay là để thuộc hạ vẽ nó lại rồi sai người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu điều tra nhé?”
“Cũng được, tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài”.
“Vâng”.
Phù Quang đang định rời đi thì chợt nghĩ tới gì đó, hắn ta quay lại: “Đúng rồi, chủ tử, mặc dù thuộc hạ không biết đây là đâu, nhưng cấm địa của Ma tộc có rất nhiều quạ đen, có lẽ đó là nơi có nhiều quạ đen tập trung nhất thiên hạ. Hơn nữa, nghe nói các tiền bối Ma tộc rất kính sợ quạ đen, nhưng mấy trăm năm trở lại đây, Ma tộc đã không còn thờ phụng quạ đen nữa”.
“Vậy nên ý của ngươi là nơi mà hình vẽ này chỉ rất có thể là Ma tộc?”
“Thuộc hạ không dám chắc chắn, nhưng quả thật Ma tộc có khả năng rất lớn”.
Cố Thanh Hy khoanh tay trước ngực, một tay sờ cằm theo thói quen. Nàng đi vòng quanh la bàn ba vòng, cuối cùng quyết định lỗ khoá hình trái tim tiếp theo, kiên quyết bảo: “Vậy thì mục tiêu tiếp theo của chúng ta là đến Ma tộc tìm chìa khoá hình trái tim”.
“Chủ tử, Dạ Vương sai người canh giữ người chặt chẽ như thế, chúng ta phải tới Ma tộc bằng cách nào? Hơn nữa gần đây Ma tộc đang giao chiến với Sở Quốc nên rất rối loạn, tổng bộ Ma tộc cũng không dễ vào”.
“Tu La Môn ăn không ngồi rồi à?”
Một câu khiến Phù Quang không biết nên đáp thế nào.
Hắn ta theo chủ tử, hành động một mình đã quen, sao lại quên mất chứ?
Cố Thanh Hy đang định cất la bàn thì hoa văn trên la bàn đột nhiên thay đổi, hai lỗ khoá hình trái tim khác xuất hiện hai hình vẽ khác.
Hai hình vẽ này càng kì lạ hơn.
Một hình vẽ là ngọn núi hình kiếm, đỉnh núi như một thanh kiếm sắc bén chĩa thẳng lên trời.
Hình còn lại là một cây trâm cài tóc, thân cây trâm trắng như tuyết, đầu trâm có hai con bướm bay cạnh nhau, phía dưới con bướm treo những viên ngọc.
“Ngươi đã nhìn thấy ngọn núi hình kiếm và cây trâm cài này bao giờ chưa?”
“Chưa ạ”.
Phù Quang lắc khuôn mặt tuấn tú.
Ngọn núi hình kiếm còn dễ, chỉ cần đi tìm dựa theo ngọn núi đó là được.
Nhưng cây trâm cài tóc là thế nào, dù sao thì cũng không thể là một ngọn núi hình trâm cài được.
“Sai người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu đi điều tra, nhất định phải nhanh, Thần Phi đại ca nói thời gian không còn nhiều nữa, mỗi một khắc trôi qua, huynh ấy sẽ nguy hiểm hơn một phần”.
Nàng rất muốn tập hợp đủ bảy viên Long Châu ngay bây giờ.
Nhưng điều đó quá khó, một viên Long Châu thôi đã cần phải tìm nhiều bộ phận như thế.
Hơn nữa mỗi bộ phận đều được để lại từ mấy nghìn năm trước, nàng cố gắng lắm mới tìm được chút manh mối. Mấy nghìn năm trôi qua, hình dạng núi sông cũng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Choang choang choang...”
Tiếng chuông của học viện vang lên báo hiệu giờ học đã bắt đầu.
Cố Thanh Hy nghe thấy âm thanh này, da đầu lại bắt đầu tê dại, nàng đang định rời khỏi học viện thì nào ngờ hạ nhân của học viện đi vào nhắc nhở.
“Dạ Vương phi, Thượng Quan phu tử bảo người đã trở về học viện thì mời người đi học, chưa đến giờ tan học, người không được phép rời khỏi học viện”.
“...”
Nàng đã trốn học lâu thế rồi, nên đuổi học nàng mới đúng chứ?
Tại sao còn bắt nàng đi học?
Chương 377: Cây trâm
“Chuyện đó à, Dạ Vương chưa báo với học viện là ta không cần tiếp tục đi học sao?”
“Thượng Quan phu tử nói học viện có quy định của học viện, không phải người muốn học là học, muốn nghỉ là nghỉ, kể cả hoàng thượng cũng không có quyền yêu cầu người tự ý nghỉ học ở học viện”.
“Thượng Quan Sở thật kiêu ngạo, bỏ đi, ta sẽ tự đi nói chuyện rõ ràng với ngài ấy”.
Trong học đường.
Nàng vừa xuất hiện, cả học đường lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn nàng bằng những ánh mắt khác nhau.
Có hâm mộ, có ghen tị, có sùng bái, có khó tin.
Liễu Nguyệt và Vu Huy vây quanh nàng: “Lão đại, cuối cùng cô cũng đã trở lại học viện, chúng ta cứ tưởng cô sẽ không quay lại nữa. Hôm nay cô quá tuyệt vời, bắn mũi nào trúng mũi đó, cô trở lại dạy thuật cưỡi ngựa bắn cung cho chúng ta hả?”
Nhìn thấy hai người họ nhưng không nhìn thấy Tiêu Vũ Hiên, Cố Thanh Hy cảm thấy hơi lạ.
“Vẫn chưa có tung tích của Tiêu Vũ Hiên sao?”
Cả hai người đều tỏ ra suy sụp: “Vẫn chưa, không biết đại ca đã đi đâu, nhưng ta nghe nói lúc trước có người cướp ngục, không biết có phải là do đại ca làm hay không”.
“Lần này hoàng thượng cho Tiêu lão tướng quân chỉ huy đánh trận lại, chỉ cần ông ấy thắng trận, đại ca sẽ được trở về”.
“Cố Thanh Hy, ngươi trả dây chuyền lại cho ta, ta sẽ cho ngươi mười sợi dây chuyền khác quý giá hơn nó”, Đương Đương công chúa đột nhiên xuất hiện, xụ mặt đòi dây chuyền.
Cố Thanh Hy cười: “Công chúa, cô nói như vậy là sao, lúc trước chính cô đã đồng ý cho ta, bây giờ cô lại đổi ý? May mà ta đoán trước được nên đã vứt sợi dây chuyền đó đi rồi”.
“Vứt?”
“Đúng vậy”.
“Vứt ở đâu?”
“Vứt xuống sông, con sông đó vừa chảy xiết vừa hiểm trở, dưới sông còn có nước xoáy, chắc chắn sẽ không tìm lại được”.
“Ngươi thích nó lắm cơ mà, sao lại vứt nó đi?”, Đương Đương công chúa sốt ruột.
Cố Thanh Hy khó hiểu: “Chẳng phải cô bảo sợi dây chuyền đó là vật xui xẻo sao? Nếu là vật xui xẻo thì tại sao ta phải giữ nó trên người? Mấy ngày nay tâm trạng không được tốt nên ta đã vứt sợi dây chuyền đó xuống sông như vứt rác, cảm thấy toàn thân rất thoải mái, buồn phiền trong lòng cũng tan biến, cảm ơn cô nhé, Đương Đương công chúa”.
Đương Đương công chúa nổi giận la lên: “Ngươi đã vứt nó xuống sông nào?”
“Hung dữ thế? Ta tiện tay vứt đi, làm sao mà biết vứt ở đâu, chắc là sông Phong Tử”.
Sông Phong Tử?
Đó là con sông nổi tiếng nguy hiểm ở Dạ Quốc.
Hàng năm có không biết bao nhiêu người đã chết ở đó.
Đương Đương công chúa rất muốn đánh chết nàng luôn cho rồi.
Nàng ta phất tay áo bỏ đi.
Liễu Nguyệt lo lắng: “Lão đại, Đương Đương công chúa đi vội vàng như thế, nàng ta sẽ không làm gì chứ?”
“Chắc là biết sợi dây chuyền đó không phải đồ bình thường nên muốn đi vớt về, cứ kệ nàng ta đi”.
“Thượng Quan phu tử đến...”
“Bái kiến Thượng Quan phu tử”, tất cả học trò đồng loạt thi lễ.
Cố Thanh Hy cũng lễ phép thi lễ.
“Tất cả ngồi xuống đi”.
Thượng Quan Sở vẫn lịch sự như trước, trên mặt là nụ cười nhẹ như ấm áp, như lạnh nhạt, như dịu dàng, mỗi cử chỉ đều có cảm giác tao nhã khôn xiết.
Dáng người hắn ta cao ráo, dung mạo xuất chúng, đường nét khuôn mặt góc cạnh như tác phẩm trời ban xuất sắc nhất, khiến người ta chỉ thoáng nhìn đã muốn chìm đắm.
Đặc biệt là khí chất xuất trần thoát tục, trích tiên thanh nhã trên người hắn ta.
Không đợi Thượng Quan Sở lên tiếng, Cố Thanh Hy đã nói trước: “Thượng Quan phu tử, ta đã là Dạ Vương phi nên không cần thiết phải tiếp tục đi học ở học viện, dù sao ta cũng đã thành thân rồi”.
Thượng Quan Sở nhìn cuốn sách trong tay, thậm chí không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên đáp: “Cô hỏi thử xem trong số họ có mấy người chưa có con cái”.
Cố Thanh Hy nhìn về phía các đồng học.
Liễu Nguyệt và Vu Huy la lên: “Chúng ta chưa có thê tử, càng không có con cái”.
Ngoại trừ hai người, hầu như tất cả những người khác đều không lên tiếng.
Cố Thanh Hy cạn lời.
Thao tác gì đây?
Đã thành thân và có con cái rồi mà còn đi học làm gì nữa, cho nhi nữ của họ đi học còn hợp lý.
Cố Thanh Hy đang định trở mặt với Thượng Quan Sở, sau đó rời khỏi học viện Hoàng gia, đột nhiên nghe Thượng Quan Sở nói.
“Tiết học hôm nay rất tự do, chỉ cần các ngươi viết một câu chuyện nhỏ có thể thu hút mọi người, đồng thời làm mọi người cảm động là có thể giành hạng nhất”.
“Phu tử, giành được hạng nhất có phần thưởng gì không ạ?”
“Đương nhiên là có, nếu ai giành được hạng nhất, ta sẽ tặng cây trâm này cho người đó”.
Cố Thanh Hy cười nhạo.
Không phải chỉ là một cây trâm thôi sao, có thể làm được gì, tặng cho nàng nàng cũng không cần.
Lúc đi, nàng vô tình nhìn lướt qua cây trâm trong tay Thượng Quan Sở.
Chân nàng như bị rót chì, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi.
Đó là cây trâm như thế nào?
Thân trắng như tuyết, đầu trâm có hai con bướm bay song song nhau, bên dưới con bướm được treo những viên bạch ngọc.
Sao cây trâm này nhìn quen thế nhỉ, nó không phải là hình vẽ xuất hiện trên la bàn sao?
Cố Thanh Hy bước dài tới gần Thượng Quan Sở, cẩn thận nhìn chằm chằm cây trâm bạch ngọc trong tay hắn ta, càng nhìn càng thấy nó giống với cây trâm trên la bàn.
Trong lòng nàng không khỏi vui vẻ, tim nàng đập thình thịch, dù thế nào nàng cũng không ngờ hình cây trâm mà nàng cực khổ tìm kiếm lại nằm trong tay Thượng Quan Sở.
Trong học đường vang lên một tràng tiếng thốt kinh ngạc của các đồng học, đặc biệt là các học trò nữ.
“Trời ạ, cây trâm này đẹp quá, hình như toàn thân nó đều được làm từ bạch ngọc thượng đẳng, chắc là đắt lắm đấy”.
Chương 378: Viết truyện
“Chắc chắn rồi, ngọc này trong suốt và lấp lánh, nhất định không phải bạch ngọc bình thường, với lại hình dáng này đẹp quá, ta đã nhìn thấy rất nhiều cây trâm đẹp, nhưng chưa từng nhìn thấy cây trâm nào đẹp như nó”.
“Ta cũng thế, với lại các cô có nhìn thấy không, trên đầu cây trâm là hai con bướm bay song song nhau. Các cô nói xem tại sao Thượng Quan phu tử lại tặng một cặp bươm bướm, lẽ nào ngài ấy muốn tìm ý trung nhân, định mượn lý do này để tặng trâm cài cho người trong lòng của ngài ấy?”
Câu này vừa ra, các học trò nữ của học viện lập tức sôi trào.
Tất cả mọi người đều mong chờ, rất muốn Thượng Quan Sở tặng cây trâm đó cho mình.
Các nam nhân cũng muốn có được cây trâm kia để tặng cho người trong lòng của mình.
Cố Sơ Vân càng kích động hơn.
Nàng ta yêu thầm Thượng Quan Sở đã lâu.
Nếu có thể nhận được cây trâm của Thượng Quan Sở, dù có bắt nàng ta làm gì, nàng ta cũng bằng lòng.
Nàng ta muốn có được cây trâm đó hơn bất cứ ai khác.
Cố Thanh Hy xích lại gần, ao ước hỏi: “Ngài vừa mới nói, chỉ cần viết một câu chuyện nhỏ có thể làm mọi người cảm động thì sẽ tặng cây trâm này cho người đó, có thật không ạ?”
“Ta là phu tử của học viện, đã nói thì đương nhiên phải giữ lời”.
“Được, có giới hạn chủ đề không ạ? Ta sẽ đi viết ngay”.
“Không có, chủ đề không giới hạn, các ngươi cứ tự do phát huy”.
“Còn thời gian thì sao ạ?”
“Thời gian trong vòng nửa tháng”.
“Nộp bài sớm có được không ạ?”
“Được nhé”.
Ở một góc độ không ai nhìn thấy, khoé miệng Thượng Quan Sở hơi cong lên.
Quả nhiên hắn ta đoán không sai, Cố Thanh Hy thích cây trâm này.
Hắn ta tin rằng chỉ cần nàng chịu viết, hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về nàng.
“Được thôi, Thượng Quan phu tử, học viện có nhiều người nghe thấy lắm đấy, ngài không được đổi ý đâu nhé?”
“Đương nhiên, nhưng chẳng phải Cố tam tiểu thư không muốn ở lại học viện sao? Nếu cô nhất quyết muốn đi, ta có thể xin viện trưởng giúp cô”.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng: “Sao có thể, họ đã có thê tử, có con cái còn ở lại đây học, ta chưa có con, đâu có lý do nào không thể học tiếp. Thượng Quan phu tử yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều cố gắng để viết ra được một câu chuyện cảm động nhất”.
“Như vậy rất tốt, bổn phu tử sẽ mỏi mắt mong chờ”.
“Tuân lệnh, ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Thượng Quan Sở cất trâm bạch ngọc, bọc nó bằng một miếng vải. Hắn ta có thể cảm nhận được rõ trong mắt Cố Thanh Hy hàm chứa sự tham lam, quyết tâm như thể nhất định phải có được.
Sở dĩ hắn ta sẽ làm vậy, thứ nhất là vì muốn tặng cây trâm này cho Cố Thanh Hy nhưng khổ nỗi lại không có lý do.
Thứ hai là vì muốn xem thử rốt cuộc nàng có thể viết ra câu chuyện cảm động như thế nào, có liên quan đến tuổi thơ của nàng hay không.
Trong tiết học này, tất cả mọi người đều vắt óc suy nghĩ nên viết thế nào mới cảm động.
Đặc biệt là Cố Sơ Vân, đây là cơ hội duy nhất để nàng ta tiếp cận Thượng Quan Sở, nàng ta không muốn bỏ lỡ.
Cố Thanh Hy nâng bút, viết liên tục gần như không hề suy nghĩ, như thể trong đầu nàng đã có sẵn vô số câu chuyện có thể viết đầy trang giấy.
Nhìn thấy biểu hiện của Cố Thanh Hy, Cố Sơ Vân càng sốt ruột hơn, nhưng càng nhanh, nàng ta càng viết không tốt, đầu óc rối như tơ vò.
“Các ngươi nhìn kìa, Cố Thanh Hy viết nhanh quá”.
“Đúng thế, hình như nàng ấy không suy nghĩ, viết lia lịa thành một đống luôn rồi kìa”.
“Có khi nào nàng ta đang viết linh tinh không? Làm gì có ai viết truyện là không cần suy nghĩ, dù là nước cũng phải suy nghĩ chứ”.
“Chuyện này ai biết, Cố tam tiểu thư không còn là Cố tam tiểu thư bao cỏ của trước kia, có thể nàng ấy xuất khẩu thành chương, xuất thủ thành thơ thật đấy”.
“Ai da, các ngươi quan tâm nàng ta làm gì, chúng ta cũng viết nhanh lên, coi chừng bị nàng ta giành hạng nhất”.
“Đúng đấy, chúng ta mau viết đi”.
Một tiết học kết thúc.
Tiếng chuông vang lên thông báo kết thúc.
Thượng Quan phu tử hỏi: “Đã hết thời gian, các ngươi viết sao rồi?”
“Phu tử, có thể thêm một ít thời gian nữa được không ạ, ta vẫn chưa viết xong”.
“Phu tử, ta cũng chưa viết xong”.
“Phu tử, thời gian quá ngắn, dù có viết thế nào cũng không thể làm người khác cảm động”.
“Cố Thanh Hy, còn cô thì sao?”, Thượng Quan Sở hỏi Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy lắc đầu: “Thời gian đúng là hơi ngắn, nhưng chẳng phải phu tử đã nói rồi sao, chúng ta có thời gian nửa tháng. Ngài cho ta thời gian một tiết học nữa là ta sẽ viết xong”.
Những câu chuyện mà mọi người viết được phát ra.
Mọi người bắt đầu đọc của nhau.
Khi họ đọc được câu chuyện của Cố Thanh Hy thì không khỏi choáng váng.
Tiêu đề là “Độc hậu trở về, nhà có bạo quân”, chương một là “Nữ chính bị ngược thê thảm”.
Chương 379: Cảm động
Tất cả mọi người đều bị lôi cuốn, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn, còn có người khóc, liên tục lau nước mắt, vừa khụt khịt vừa nói: “Câu chuyện mà Dạ Vương phi viết thật bi thảm, nữ chính vốn được sủng ái hết mực, vì một biến cố mà từ năm mười tuổi đã bị bắt vào hoàng cung, hàng đêm phải chịu đủ mọi tra tấn, còn bị cưỡng hiếp sinh ra đứa nhi tử đầu của bạo quân Hiên Viên Cẩm Trạch. Năm nàng ấy bị bắt mới mười tuổi thôi mà, tại sao Hiên Viên Cẩm Trạch lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?”
“Ta cảm thấy Thất ca ca của nữ chính Dương Sở Nhược mới thảm. Một nhân tài tuyệt thế, văn võ song toàn như hắn mà lại chết quá thê thảm, còn cả Dương gia nữa, họ đều là người trung liệt mà, Hiên Viên Cẩm Trạch thật chẳng ra gì”.
“Không, người thảm nhất là nhi tử của Dương Sở Nhược. Hắn vốn nên là hoàng tử, nhưng vì Hiên Viên Cẩm Trạch không thừa nhận mà hắn phải sống một cuộc sống thậm chí còn không bằng nô tài trong cung. Từ khi sinh ra hắn chưa từng được ăn một bữa no, ngày ngày ăn đói mặc rét, nhưng hắn chưa bao giờ phàn nàn, lần nào cũng tiết kiệm đồ ăn cho Dương Sở Nhược ăn. Đứa trẻ này hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng”.
“Đúng vậy, từ khi được sinh ra hắn đã bị cầm tù trong đài Lan Lăng, chưa từng bước ra ngoài một bước. Lần ra ngoài duy nhất là bị phụ thân ruột của mình, cũng chính là tên bạo quân Hiên Viên Cẩm Trạch kia nhốt vào lồng trong đấu thú trường, cuối cùng bị thú dữ cắn đứt một cánh tay, chắc là lúc đó hắn bất lực lắm”.
“Ta vẫm cảm thấy Dương Sở Nhược thảm, người thân của nàng ấy đã bị tra tấn đến chết, nàng ấy còn phải trơ mắt nhìn nhi tử ruột của mình bị cắn đứt lìa một cánh tay, chết vì chảy máu quá nhiều. Còn phu quân Hiên Viên Cẩm Trạch của nàng ấy lại ôm mỹ nhân khác vỗ tay cười lớn, ra lệnh cho tất cả thái y không được chữa trị. Cảm giác bất lực đó không phải người bình thường có thể cảm nhận được”.
“Không không không, Hiên Viên Cẩm Trạch mới thảm. Mặc dù hắn ta là bạo quân, hại cả Dương gia chết hết, còn làm hại Dương Sở Nhược thê thảm như vậy, nhưng lòng hắn ta chắc chắn cũng rất đau khổ. Nếu không phải do tỷ tỷ của Dương Sở Nhược lừa dối hắn ta, đùa bỡn tình cảm của hắn ta, hắn ta đã không đột ngột thay đổi tính tình, trở nên tàn bạo khát máu, càng sẽ không nhốt Dương Sở Nhược vào đài Lan Lăng. Phải biết rằng đài Lan Lăng là nơi mà Hiên Viên Cẩm Trạch đã bỏ ra khoản tiền lớn xây dựng để tặng cho tỷ tỷ của Dương Sở Nhược”.
“Tên bạo quân đó mà cũng đáng thương được, ngươi đừng đùa, sao ngươi không nhìn xem tay hắn ta đã dính bao nhiêu máu tươi?”
Các học trò của học viện bàn tán xôn xao về câu chuyện, Cố Thanh Hy khẽ thở phào, nhếch môi cười: “Phu tử, ngài nhìn kìa, tất cả mọi người trong học viện đều bị cuốn hút bởi câu chuyện của ta, còn có nhiều người cảm động đến mức khóc nức nở, hạng nhất thuộc về ta rồi phải không?”
Có phải cũng nên đưa trâm bạch ngọc cho nàng không?
Thượng Quan Sở nhìn bản thảo do nàng viết, tầm mắt vẫn luôn dừng ở hai chữ Phong Lăng, trong lòng vô cùng phức tạp, vừa nghe nàng hỏi, hắn ta mới cố gắng làm ổn định con sóng cuồn cuộn trong lòng, thản nhiên đáp: “Ta có nói câu chuyện chỉ cần làm học trò của học viện cảm động à?”
“Là sao ạ?”
“Ý ta là phải làm bách tính ở đế đô, thậm chí là cả Dạ Quốc đều cảm động, đồng thời thừa nhận nó là câu chuyện đặc sắc nhất trong số các câu chuyện của học viện. Cảm động nhất mới được hạng nhất”.
Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật, sắc mặt lập tức tối sầm
Nàng biết ngay tên hồ ly Thượng Quan Sở này không tốt bụng như vậy mà.
Đúng như dự đoán, trâm bạch ngọc của hắn ta không dễ dàng lấy được.
Để làm bách tính cả Dạ Quốc công nhận câu chuyện nàng viết là hay nhất, cảm động nhất phải cần bao lâu? Dịch Thần Phi có thể đợi đến lúc đó ư?
“Thượng Quan phu tử, ngài đùa ta sao, ngài có biết Dạ Quốc rộng lớn cỡ nào không? Chưa kể là làm họ cảm động, để câu chuyện được truyền đến tay họ thì một, hai năm cũng chưa đủ”.
Nếu thật sự như vậy thì nàng sẽ từ chối viết và tìm cách khác để có được cây trâm bạch ngọc.
Có lẽ là do ánh mắt nàng quá kiên định, giọng điệu Thượng Quan Sở nhẹ nhàng hơn: “Vậy thì cả đế đô, không được trả giá thêm nữa, nếu không ta sẽ thu hồi phần thưởng”.
“Mặt khác, câu chuyện phải viết thật chỉn chu, không được kết thúc qua loa, nếu không thì cũng sẽ huỷ bỏ”.
Cố Thanh Hy cắn răng đáp: “Vâng”.
Bỏ đi, vì trâm bạch ngọc, nàng sẽ liều một phen.
Vào ngày này, Cố Thanh Hy ở học viện Hoàng gia tập trung múa bút, câu chuyện nàng viết quá hay nên đã lôi cuốn rất nhiều học trò của học viện.
Tất cả học trò đều không viết tiếp nữa, ngay cả Cố Sơ Vân cũng không viết nổi nữa.
Mọi người đều vây quanh xem nàng viết, thậm chí có một số người cứ thấy Cố Thanh Hy viết một chữ thì sẽ sao chép một chữ, sau đó đưa ra ngoài cho người nhà của mình đọc.
Mỗi khi Cố Thanh Hy viết xong một tờ, sẽ có người thu lại nộp cho Thượng Quan phu tử đọc.
Hiếm khi Thượng Quan phu tử trắng đêm không về, hắn ta vẫn luôn ngồi trong học đường đợi bản thảo của Cố Thanh Hy.
Điều này chưa từng xảy ra trước đây.
Những người thân với Thượng Quan phu tử đều có thể đoán được hắn ta rất thích câu chuyện này, vì vậy nên mới có thái độ khác thường ở lại.
Trừ họ ra, tất cả phu tử và học trò của học viện đều bị thu hút tới.
Bản thảo đương nhiên cũng được đưa tới trước mặt Dạ Vương và Dạ Hoàng.
Dạ Hoàng nhìn bản thảo, hỏi Tiểu Lý Tử.
“Tiểu Lý Tử, ngươi nói xem, có phải Cố Thanh Hy vì trẫm tứ hôn nàng cho Dạ Vương nên nàng mới ghi hận trẫm, cố tình nói xấu trẫm không?”
Đương Đương công chúa dẫn Cố Thanh Hy đến phòng chứa châu báu, trang sức.
Căn phòng này vốn có rất nhiều trang sức, châu báu có giá trị xa xỉ, cùng với các loại đồ cổ, ngọc,…
Tuy nhiên, gần đây nàng ta thua quá nhiều, lại bị người của thái hậu ém nhẹm đi một phần, nên hiện tại trong phòng trống trơn, không có bao nhiêu món có thể lấy ra được.
Thái hậu lo lắng nên cũng theo đến, kể cả Dạ hoàng cũng có mặt.
Vừa nhìn thấy cả một phòng châu báu, đồ trang sức của mình chỉ còn lại vài thứ, Đương Đương công chúa chợt cảm thấy có một đàn quạ đen bay qua.
Vốn dĩ đã xấu hổ lắm rồi, vậy mà giờ chỉ còn… mấy cái này, Cố Thanh Hy sẽ cười nàng ta chết mất.
Nàng ta đạp ngã một người bên cạnh, rồi tức giận mắng: “Các ngươi canh giữ thế nào vậy hả? Kho bảo bối của bổn công chúa đâu hết rồi?”
“Công chúa tha mạng, trước kia công chúa đã đem cầm rất nhiều bảo bối đáng giá, hiện tại tất cả những thứ có giá trị của phủ công chúa đều ở đây ạ!”
“Nói bậy, ta là công chúa Dạ quốc, cần phải đi cầm đồ trang sức à? Rõ ràng là các ngươi… đám cẩu nô tài các ngươi đã biển thủ, nói đi, bảo bối đáng giá của bổn công chúa đâu hết rồi”, Đương Đương công chúa thẹn quá hóa giận, chỉ có thể trút giận lên người người hầu.
“Công chúa minh giám, có cho nô tài 100 cái đầu, nô tài cũng không dám trộm của người, là công chúa…”
“Được rồi, lui xuống đi!”
Thái hậu ngăn lại lời của thái giám, sắc mặt bà tối sầm, thấp giọng nói: “Dạ vương phi, Dạ quốc chiến loạn, thời điểm phong ba bão táp, ai gia sợ quân phí không đủ, nên đã cho người đem của cải, trân bảo bán đi, đổi lấy tiền mặt mang đi sung quân. Hẳn là… Dạ vương phi không để tâm chứ?”
“Đương nhiên là không!”, Cố Thâm Hy chẳng muốn chọc thủng bà ta, không có tiền liền đi cầm đồ, lại còn bày ra đủ loại lý do, tưởng nàng bị ngốc à?
Nàng bắt đầu kiểm tra, chỉ hi vọng tìm thấy đôi mắt trái tim mà nàng muốn.
Nếu không có, nàng đành phải nghĩ cách lấy nó từ tay người khác vậy.
Kho bảo bối không lớn, đồ vật bên trong càng ít đến đáng thương, nàng dạo quanh một vòng, cuối cùng vẫn không tìm được đôi mắt trái tim, bèn nhịn không được cau mày.
Thấy nàng cau mày, Đương Đương công chúa cảm thấy cực kỳ xấu hổ và khó chịu.
Thái hậu lại vờ như không nhìn ra, vẫn cười nói: “Dạ vương phi, không biết ngươi có vừa ý món đồ trang sức nào hay không? Nếu có thì cứ lấy đi!”
Dạ hoàng cũng hiểu được không thể để mất mặt, liền mở miệng nói: “Nếu ngươi không vừa mắt, vậy thì đến kho của trẫm xem thử, chọn lựa vài món!”
“Để ta xem kỹ lại lần nữa!”
Cố Thanh Hy cẩn thận tìm kiếm một lần nữa, nàng kiểm tra kỹ mỗi một cái hộp đựng trang sức, kể cả những khu vực khác như ngăn tủ,… nàng cũng tìm qua một lượt.
Mọi người cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc nàng muốn tìm thứ gì, trong mấy cái hộp và kệ tủ vốn cũng chẳng có gì.
Thấy vậy, tim thái hậu đập nhanh một nhịp.
Quả nhiên nàng có ý đồ riêng.
Cố Thanh Hy tìm kiếm từ trong ra ngoài ba lượt, nhưng vẫn không tìm được món trang sức nào giống với đôi mắt trái tim, nàng không khỏi thất vọng.
Gẩn như cái kho báu vật này đã bị dọn sạch, thử hỏi món đồ quan trọng như vậy sao có thể còn sót lại được.
Đột nhiên, chân nàng đụng phải một thứ. Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn thấy trong góc một cái hòm gỗ còn có mấy cái hộp nhỏ.
Những cái hộp kia… có cái sử dụng chất liệu kém, có cái chạm trổ không tinh xảo, cũng có một số cái không biết đã ném ở đó bao nhiêu năm, cho nên vỏ ngoài đã bị phong hóa rất nghiêm trọng.
Đương Đương công chúa giải thích: “Trong cái hòm gỗ kia toàn là mấy thứ không đáng tiền hoặc không may mắn, ta vốn muốn ném đi, nhưng lại quên mất nên vẫn để ở góc đó, nếu ngươi muốn, ta tặng ngươi hết đấy!”
Cố Thanh Hy mở một cái hộp ra, bên trong là một cây trâm gãy.
Nàng lại mở tiếp một cái hộp, bên trong là một viên trân châu vỡ, không đáng tiền.
Mấy thứ liên tiếp đều là phế phẩm.
Đến khi mở ra cái hộp cuối cùng, bên trong là một cái vòng cổ hình đôi mắt trái tim. Vòng cổ đỏ như máu, đỏ đến mức muốn rỉ ra máu tươi, kích thước hệt như trong suy nghĩ của nàng.
Cố Thanh Hy vô cùng mừng rỡ.
Đôi mắt trái tim.
Cái này chắc hẳn là linh kiện của la bàn?
Khi nhìn thấy cái vòng cổ kia, thái hậu choáng váng, suýt nữa thì hôn mê.
Cái vòng cổ quý giá như vậy sao lại bị ném vào một góc chứ? Lại còn bị xem là phế phẩm.
Lúc trước, không phải bà ta đã căn dặn rất kỹ, nhất định phải bảo quản nó thật tốt sao?
Đương Đương công chúa nhìn thấy cái vòng thì lộ vẻ khinh thường, nói: “Ngươi muốn cái vòng cổ này thì ta tặng ngươi đấy, tuy nhiên, chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi. Thứ này chẳng phải vật gì tốt, phụ hoàng ta lấy được nó không lâu thì băng hà, sau khi ta đeo nó, chuyện xui rủi cứ kéo đến liên tục. Cái vòng cổ này vốn là thứ xui xẻo, ngươi đeo nó mà lỡ xảy ra chuyện gì thì chớ có oán ta”.
Cố Thanh Hy cố sức điều chỉnh tâm trạng, không để người khác nhận ra sự khác thường của mình, nàng vờ như không có việc gì.
Trong lòng thái hậu cũng rất sốt ruột, nhưng không dám để lộ, bà ta sợ lỡ như Cố Thanh Hy phát giác thì sẽ đòi cái vòng này, nên chỉ có thể nói: “Trong cung của ai gia còn có rất nhiều trang sức đẹp mắt và đáng giá, không bằng ngươi đến đó lựa thử xem. Đồ trang sức trong phủ công chúa quả thật không được tốt”.
“Mẫu hậu…”, Đương Đương công chúa kêu lên với vẻ khó chịu.
Người khác làm nhục nàng ta thì cũng thôi đi, ngay cả mẫu hậu cũng thế là sao?
Cố Thanh Hy nhìn đôi mắt trái tim trong hộp trang sức, thở dài: “Haiz, được rồi, tỷ thí kéo dài cả buổi, cũng mệt mỏi lắm rồi, ta lười đi. Quả thật trong phủ công chúa không có thứ gì khiến ta đặc biệt yêu thích, thôi thì ta miễn cưỡng lấy cái vòng cổ này vậy”.
Ầm…
Suýt nữa thì thái hậu không đứng vững.
Chương 375: Bí mật đằng sau
Thái hậu ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đương Đương cũng nói rằng cái vòng cổ này là thứ không may mắn. Lỡ như ngươi cầm về rồi xảy ra chuyện gì đó, Chiến Thần sẽ trách ai gia, theo ta thấy, hay là đổi một món trang sức khác đi!”
“Đa tạ ý tốt của thái hậu, biết đủ mới là hạnh phúc, ta cảm thấy vậy là đủ rồi”.
Thái hậu tức đến mức suýt bật ngửa.
Cố Thanh Hy dầu muối không ăn, rõ ràng là đã sớm xem trọng cái vòng này, lại còn ra vẻ hào phóng. Đúng là khó chịu mà!
Bà ta khuyên nhủ vài lần, nhưng Cố Thanh Hy vẫn cắn chặt không buông, cứ nói chỉ cần vậy là đủ, còn nói mệnh nàng cứng, bảo bà ta đừng lo lắng thái quá.
Tình huống vốn đã hỏng bét rồi, nhưng càng bết bát hơn chính là ngay lúc này, Đương Đương công chúa lại nói xen vào một câu: “Ôi dào, mẫu hậu, nàng đã muốn cái vòng nát kia thì cứ đưa nàng đi, dù sao chúng ta cũng đã nhắc nhở rồi, nàng còn đòi cho bằng được, sau này có xảy ra chuyện gì cũng không thể đổ cho chúng ta được”.
Thái hậu trừng mắt với Đương Đương công chúa.
Sao bà ta lại sinh ra đứa con gái vừa ngốc nghếch vừa phá sản vậy hả?
Ngọc Nguyệt Nha đã bị Cố Thanh Hy lừa lấy mất, nếu như ngay cả đôi mắt trái tim cũng bị nàng ta lấy đi thì phải làm sao?
Thứ này là chí bảo đấy!
Ngay cả hoàng thượng, bà ta còn không nỡ cho, cố ý để dành cho đứa con gái nhỏ này.
Bà ta đã dặn dò Đương Đương không biết bao nhiêu lần, bảo nàng phải bảo quản cái vòng cổ này cho tốt, đừng có để mất.
Vậy mà con gái lại bằng mặt không bằng lòng, đem nó ném vào một góc.
Bà ta rất sợ Cố Thanh Hy nhìn trúng cái vòng cổ kia, nào ngờ, cuối cùng vẫn bị nàng ta tìm được.
Dạ hoàng nhìn ra được Cố Thanh Hy rất muốn cái vòng cổ hình đôi mắt trái tim kia, theo hắn thấy thì vật này cũng bình thường, không có gì đặc biệt, thậm chí còn rất khó coi, vì thế hắn cho rằng mẫu hậu của mình thật sự đang lo lắng cho Cố Thanh Hy nên cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Mẫu hậu, được rồi, nàng muốn cho ai thì cho, có câu nói, củ cải trắng cũng có người yêu mà”.
Không đợi thái hậu lên tiếng, Cố Thanh Hy đã thu đôi mắt trái tim vào nhẫn không gian, rồi lớn tiếng hô: “Đa tạ thái hậu, đa tạ hoàng thượng, đa tạ công chúa, mọi người đều là người có uy tín, ta cứ nghĩ các người sẽ khi dễ ta, chỉ cần là thứ ta thích thì đều từ chối cho, xem ra là do ta suy nghĩ quá nhiều, ta xin nhận lỗi với mọi người”.
Giọng nàng rất lớn, đừng nói là tất cả những người có mặt trong kho châu báu, ngay cả người bên ngoài cũng nghe rõ toàn bộ. Lại nói, bên ngoài còn có rất nhiều đại thần.
Thái hậu tức đến mức suýt nữa ngừng thở.
Chí bảo do tiên hoàng lưu lại cứ thế bị Cố Thanh Hy lừa lấy mất, mà bà ta chỉ có thể lo lắng suông, trơ mắt mà nhìn.
Trên đời không có chuyện gì uất ức hơn thế.
Cố Thanh Hy rời đi, Dạ hoàng cũng theo sau, Đương Đương công chúa thấy sắc mặt thái hậu không tốt, bèn hỏi: “Mẫu hậu, sao sắc mặt người lại khó coi như vậy?”
“Bốp…”, thái hậu vung tay tát cho nàng ta một cái.
“Bị sao hả? Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi hả? Trước kia ai gia đã căn dặn ngươi thế nào? Ai gia đã nói rất nhiều lần, cái vòng cổ kia không phải thứ bình thường, ngươi nhất định phải bảo quản cho tốt, không được đem tặng, cũng không được làm mất. Ngươi nhìn xem ngươi đã làm ra chuyện hay ho gì? Ngươi ném nó vào hòm chứa phế phẩm, ngươi… ngươi muốn chọc ta tức chết đúng không?”
Đương Đương công chúa bị đánh choáng váng.
“Mẫu hậu, người đánh con?”
“Ai gia… Ai gia…”
Thái hậu lại vung tay, định tát cho nàng thêm một cái.
Nhưng nhìn thấy gò má sưng đỏ của con gái, trên đó có in rõ năm dấu tay cùng với những giọt nước mắt của nàng, tay thái hậu bất giác run lên, cuối cùng vẫn không xuống tay được, chỉ có thể vừa tức vừa vội.
“Cái vòng cổ kia có gì tốt chứ? Con đã sớm muốn vứt nó đi, nếu không phải vì nó, phụ hoàng sẽ không băng hà. Nếu không phải vì nó, sao con lại ba phen bốn lượt bị ám sát, suýt nữa thì chết oan uổng, nếu không phải vì nó, hoàng tỷ sẽ không vì cứu con mà bị người hại chết, con ghét cái vòng cổ kia, cực kỳ chán ghét!”
Từng chuyện đau buồn dần hiện lên trong tâm trí, thái hậu bỗng có cảm giác tê dại.
“Tí tách…”
Đã rất lâu rồi bà ta không khóc, nhưng giờ phút này lại rơi nước mắt.
Đương Đương công chúa luống cuống, ôm lấy thái hậu, vừa lau nước mắt vừa bối rối nói: “Mẫu hậu, người làm sao vậy? Con gái sai rồi, con gái không nên nhắc đến những chuyện… đau buồn kia, mẫu hậu, người đừng khổ sở, có được không? Hu hu…”
“Đứa nhỏ ngốc, con có biết cái vòng cổ kia là gì hay không?”
“Không biết, con chỉ biết là con ghét nó, nó đã khiến con mất đi phụ hoàng và hoàng tỷ”, tuy hoàng tỷ không phải cùng một mẹ sinh ra với nàng ta, nhưng so với hoàng tỷ ruột thịt còn tốt hơn.
“Cái vòng cổ kia là do phụ hoàng con liều mạng đoạt được, vốn định đưa cho Ngọc tộc. Đáng tiếc Ngọc tộc lánh đời, nhiều năm qua vẫn không xuất hiện”, khí lực toàn thân thái hậu dường như rút sạch.
Bà ta chờ đợi nhiều năm như vậy vốn muốn giao nó lại cho Ngọc tộc mà không tổn hao gì.
Nhưng người thân của bà ta đều chết vì cái vòng kia, nên mỗi khi nhìn thấy nó, bà ta liền cảm thấy đau lòng.
Chính vì thế mà trong suốt những năm qua, bà ta không hề hỏi đến cái vòng cổ kia.
Đương Đương công chúa lúng túng hỏi: “Ngọc tộc là gì?”
“Thôi, đã là chuyện cũ rồi, nhiều năm như vậy, có lẽ Ngọc tộc cũng đã diệt vong. Nếu không thì sao bọn họ chưa một lần xuất hiện, giờ nhắc đến những chuyện… này cũng không có ý nghĩa gì”.
“Nếu như cái vòng cổ kia thật sự quan trọng như vậy, con sẽ tìm Cố Thanh Hy đòi lại, bất kể thế nào con cũng đòi cho được”.
Chương 376: Chuyển động
“Có lẽ là ông trời cố ý làm sợi dây chuyền đó rơi vào tay Cố Thanh Hy”.
“Vậy chúng ta không đi lấy lại sao ạ?”
“Không cần, lấy lại thì có thể làm được gì, người ai gia quan tâm có thể trở về không? Đại nạn của Ngọc tộc sẽ không thay đổi vì một sợi dây chuyền”.
Thái Hậu cô đơn rời đi.
Đương Đương công chúa nghe mà rối như tơ vò, hoàn toàn không biết rốt cuộc bà ta đang nói gì.
Nàng ta chỉ biết rằng hình như mình lại làm mất một món đồ vô cùng quan trọng.
Lúc trước ngọc Nguyệt Nha bị nàng ta làm mất, mẫu hậu rất tức giận.
Bây giờ dây chuyền bị nàng ta làm mất, mẫu hậu lại khổ sở.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Cố Thanh Hy không trở về phủ Dạ Vương mà đi thẳng đến học viện Hoàng gia.
Theo nàng thì học viện Hoàng gia an toàn hơn phủ Dạ Vương, ít nhất nơi này không có quá nhiều người giám thị nàng.
Trong một ngôi lầu các ở học viện Hoàng gia, sau khi xác nhận an toàn, Cố Thanh Hy trầm giọng gọi: “Phù Quang”.
“Có thuộc hạ”.
“Ở ngoài canh chừng, bất kỳ kẻ nào đến gần cũng phải báo cho ta biết”.
“Vâng”.
Cố Thanh Hy lấy la bàn và đôi mắt trái tim từ trong nhẫn không gian ra.
Nàng run rẩy đặt đôi mắt trái tim vào lỗ khoá của la bàn.
Một tiếng “răng rắc” vang lên.
La bàn chuyển động.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, mười vòng, năm mươi vòng, một trăm vòng...
Tốc độ càng lúc càng nhanh.
Các hoa văn trên la bàn thay đổi và chuyển sang màu vàng kim.
Cố Thanh Hy mừng rỡ.
Nàng đã đoán đúng.
Sợi dây chuyền đôi mắt trái tim này chính là mắt của la bàn.
Tốc độ đó nhanh đến mức khó tin, Cố Thanh Hy hoàn toàn không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng vàng càng lúc càng sáng.
May mà bây giờ đang là ban ngày, nếu không thì động tĩnh lớn thế này chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện.
Cuối cùng.
La bàn không chuyển động nữa.
Ánh sáng cũng tắt.
Hoa văn và hình vẽ trên la bàn cũng khác so với trước, điểm giống nhau duy nhất là trên la bàn vẫn còn ba lỗ khoá hình trái tim.
Dưới mắt của la bàn xuất hiện một hình vẽ.
Trên hình vẽ, bách tính thờ quạ đen là chim thần, tất cả họ đều quỳ rạp trên một đàn tế bằng đá ngũ sắc.
Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm hình vẽ hồi lâu vẫn không nhìn ra được gì.
“Phù Quang, ngươi vào đây”.
“Chủ tử, người gọi ta”.
“Ngươi xem thử xem có biết hình vẽ này đang chỉ chỗ nào không?”
Phù Quang nghiêm túc quan sát, một lát sau hắn ta lắc đầu: “Thuộc hạ cũng không biết, hay là để thuộc hạ vẽ nó lại rồi sai người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu điều tra nhé?”
“Cũng được, tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài”.
“Vâng”.
Phù Quang đang định rời đi thì chợt nghĩ tới gì đó, hắn ta quay lại: “Đúng rồi, chủ tử, mặc dù thuộc hạ không biết đây là đâu, nhưng cấm địa của Ma tộc có rất nhiều quạ đen, có lẽ đó là nơi có nhiều quạ đen tập trung nhất thiên hạ. Hơn nữa, nghe nói các tiền bối Ma tộc rất kính sợ quạ đen, nhưng mấy trăm năm trở lại đây, Ma tộc đã không còn thờ phụng quạ đen nữa”.
“Vậy nên ý của ngươi là nơi mà hình vẽ này chỉ rất có thể là Ma tộc?”
“Thuộc hạ không dám chắc chắn, nhưng quả thật Ma tộc có khả năng rất lớn”.
Cố Thanh Hy khoanh tay trước ngực, một tay sờ cằm theo thói quen. Nàng đi vòng quanh la bàn ba vòng, cuối cùng quyết định lỗ khoá hình trái tim tiếp theo, kiên quyết bảo: “Vậy thì mục tiêu tiếp theo của chúng ta là đến Ma tộc tìm chìa khoá hình trái tim”.
“Chủ tử, Dạ Vương sai người canh giữ người chặt chẽ như thế, chúng ta phải tới Ma tộc bằng cách nào? Hơn nữa gần đây Ma tộc đang giao chiến với Sở Quốc nên rất rối loạn, tổng bộ Ma tộc cũng không dễ vào”.
“Tu La Môn ăn không ngồi rồi à?”
Một câu khiến Phù Quang không biết nên đáp thế nào.
Hắn ta theo chủ tử, hành động một mình đã quen, sao lại quên mất chứ?
Cố Thanh Hy đang định cất la bàn thì hoa văn trên la bàn đột nhiên thay đổi, hai lỗ khoá hình trái tim khác xuất hiện hai hình vẽ khác.
Hai hình vẽ này càng kì lạ hơn.
Một hình vẽ là ngọn núi hình kiếm, đỉnh núi như một thanh kiếm sắc bén chĩa thẳng lên trời.
Hình còn lại là một cây trâm cài tóc, thân cây trâm trắng như tuyết, đầu trâm có hai con bướm bay cạnh nhau, phía dưới con bướm treo những viên ngọc.
“Ngươi đã nhìn thấy ngọn núi hình kiếm và cây trâm cài này bao giờ chưa?”
“Chưa ạ”.
Phù Quang lắc khuôn mặt tuấn tú.
Ngọn núi hình kiếm còn dễ, chỉ cần đi tìm dựa theo ngọn núi đó là được.
Nhưng cây trâm cài tóc là thế nào, dù sao thì cũng không thể là một ngọn núi hình trâm cài được.
“Sai người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu đi điều tra, nhất định phải nhanh, Thần Phi đại ca nói thời gian không còn nhiều nữa, mỗi một khắc trôi qua, huynh ấy sẽ nguy hiểm hơn một phần”.
Nàng rất muốn tập hợp đủ bảy viên Long Châu ngay bây giờ.
Nhưng điều đó quá khó, một viên Long Châu thôi đã cần phải tìm nhiều bộ phận như thế.
Hơn nữa mỗi bộ phận đều được để lại từ mấy nghìn năm trước, nàng cố gắng lắm mới tìm được chút manh mối. Mấy nghìn năm trôi qua, hình dạng núi sông cũng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Choang choang choang...”
Tiếng chuông của học viện vang lên báo hiệu giờ học đã bắt đầu.
Cố Thanh Hy nghe thấy âm thanh này, da đầu lại bắt đầu tê dại, nàng đang định rời khỏi học viện thì nào ngờ hạ nhân của học viện đi vào nhắc nhở.
“Dạ Vương phi, Thượng Quan phu tử bảo người đã trở về học viện thì mời người đi học, chưa đến giờ tan học, người không được phép rời khỏi học viện”.
“...”
Nàng đã trốn học lâu thế rồi, nên đuổi học nàng mới đúng chứ?
Tại sao còn bắt nàng đi học?
Chương 377: Cây trâm
“Chuyện đó à, Dạ Vương chưa báo với học viện là ta không cần tiếp tục đi học sao?”
“Thượng Quan phu tử nói học viện có quy định của học viện, không phải người muốn học là học, muốn nghỉ là nghỉ, kể cả hoàng thượng cũng không có quyền yêu cầu người tự ý nghỉ học ở học viện”.
“Thượng Quan Sở thật kiêu ngạo, bỏ đi, ta sẽ tự đi nói chuyện rõ ràng với ngài ấy”.
Trong học đường.
Nàng vừa xuất hiện, cả học đường lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn nàng bằng những ánh mắt khác nhau.
Có hâm mộ, có ghen tị, có sùng bái, có khó tin.
Liễu Nguyệt và Vu Huy vây quanh nàng: “Lão đại, cuối cùng cô cũng đã trở lại học viện, chúng ta cứ tưởng cô sẽ không quay lại nữa. Hôm nay cô quá tuyệt vời, bắn mũi nào trúng mũi đó, cô trở lại dạy thuật cưỡi ngựa bắn cung cho chúng ta hả?”
Nhìn thấy hai người họ nhưng không nhìn thấy Tiêu Vũ Hiên, Cố Thanh Hy cảm thấy hơi lạ.
“Vẫn chưa có tung tích của Tiêu Vũ Hiên sao?”
Cả hai người đều tỏ ra suy sụp: “Vẫn chưa, không biết đại ca đã đi đâu, nhưng ta nghe nói lúc trước có người cướp ngục, không biết có phải là do đại ca làm hay không”.
“Lần này hoàng thượng cho Tiêu lão tướng quân chỉ huy đánh trận lại, chỉ cần ông ấy thắng trận, đại ca sẽ được trở về”.
“Cố Thanh Hy, ngươi trả dây chuyền lại cho ta, ta sẽ cho ngươi mười sợi dây chuyền khác quý giá hơn nó”, Đương Đương công chúa đột nhiên xuất hiện, xụ mặt đòi dây chuyền.
Cố Thanh Hy cười: “Công chúa, cô nói như vậy là sao, lúc trước chính cô đã đồng ý cho ta, bây giờ cô lại đổi ý? May mà ta đoán trước được nên đã vứt sợi dây chuyền đó đi rồi”.
“Vứt?”
“Đúng vậy”.
“Vứt ở đâu?”
“Vứt xuống sông, con sông đó vừa chảy xiết vừa hiểm trở, dưới sông còn có nước xoáy, chắc chắn sẽ không tìm lại được”.
“Ngươi thích nó lắm cơ mà, sao lại vứt nó đi?”, Đương Đương công chúa sốt ruột.
Cố Thanh Hy khó hiểu: “Chẳng phải cô bảo sợi dây chuyền đó là vật xui xẻo sao? Nếu là vật xui xẻo thì tại sao ta phải giữ nó trên người? Mấy ngày nay tâm trạng không được tốt nên ta đã vứt sợi dây chuyền đó xuống sông như vứt rác, cảm thấy toàn thân rất thoải mái, buồn phiền trong lòng cũng tan biến, cảm ơn cô nhé, Đương Đương công chúa”.
Đương Đương công chúa nổi giận la lên: “Ngươi đã vứt nó xuống sông nào?”
“Hung dữ thế? Ta tiện tay vứt đi, làm sao mà biết vứt ở đâu, chắc là sông Phong Tử”.
Sông Phong Tử?
Đó là con sông nổi tiếng nguy hiểm ở Dạ Quốc.
Hàng năm có không biết bao nhiêu người đã chết ở đó.
Đương Đương công chúa rất muốn đánh chết nàng luôn cho rồi.
Nàng ta phất tay áo bỏ đi.
Liễu Nguyệt lo lắng: “Lão đại, Đương Đương công chúa đi vội vàng như thế, nàng ta sẽ không làm gì chứ?”
“Chắc là biết sợi dây chuyền đó không phải đồ bình thường nên muốn đi vớt về, cứ kệ nàng ta đi”.
“Thượng Quan phu tử đến...”
“Bái kiến Thượng Quan phu tử”, tất cả học trò đồng loạt thi lễ.
Cố Thanh Hy cũng lễ phép thi lễ.
“Tất cả ngồi xuống đi”.
Thượng Quan Sở vẫn lịch sự như trước, trên mặt là nụ cười nhẹ như ấm áp, như lạnh nhạt, như dịu dàng, mỗi cử chỉ đều có cảm giác tao nhã khôn xiết.
Dáng người hắn ta cao ráo, dung mạo xuất chúng, đường nét khuôn mặt góc cạnh như tác phẩm trời ban xuất sắc nhất, khiến người ta chỉ thoáng nhìn đã muốn chìm đắm.
Đặc biệt là khí chất xuất trần thoát tục, trích tiên thanh nhã trên người hắn ta.
Không đợi Thượng Quan Sở lên tiếng, Cố Thanh Hy đã nói trước: “Thượng Quan phu tử, ta đã là Dạ Vương phi nên không cần thiết phải tiếp tục đi học ở học viện, dù sao ta cũng đã thành thân rồi”.
Thượng Quan Sở nhìn cuốn sách trong tay, thậm chí không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên đáp: “Cô hỏi thử xem trong số họ có mấy người chưa có con cái”.
Cố Thanh Hy nhìn về phía các đồng học.
Liễu Nguyệt và Vu Huy la lên: “Chúng ta chưa có thê tử, càng không có con cái”.
Ngoại trừ hai người, hầu như tất cả những người khác đều không lên tiếng.
Cố Thanh Hy cạn lời.
Thao tác gì đây?
Đã thành thân và có con cái rồi mà còn đi học làm gì nữa, cho nhi nữ của họ đi học còn hợp lý.
Cố Thanh Hy đang định trở mặt với Thượng Quan Sở, sau đó rời khỏi học viện Hoàng gia, đột nhiên nghe Thượng Quan Sở nói.
“Tiết học hôm nay rất tự do, chỉ cần các ngươi viết một câu chuyện nhỏ có thể thu hút mọi người, đồng thời làm mọi người cảm động là có thể giành hạng nhất”.
“Phu tử, giành được hạng nhất có phần thưởng gì không ạ?”
“Đương nhiên là có, nếu ai giành được hạng nhất, ta sẽ tặng cây trâm này cho người đó”.
Cố Thanh Hy cười nhạo.
Không phải chỉ là một cây trâm thôi sao, có thể làm được gì, tặng cho nàng nàng cũng không cần.
Lúc đi, nàng vô tình nhìn lướt qua cây trâm trong tay Thượng Quan Sở.
Chân nàng như bị rót chì, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi.
Đó là cây trâm như thế nào?
Thân trắng như tuyết, đầu trâm có hai con bướm bay song song nhau, bên dưới con bướm được treo những viên bạch ngọc.
Sao cây trâm này nhìn quen thế nhỉ, nó không phải là hình vẽ xuất hiện trên la bàn sao?
Cố Thanh Hy bước dài tới gần Thượng Quan Sở, cẩn thận nhìn chằm chằm cây trâm bạch ngọc trong tay hắn ta, càng nhìn càng thấy nó giống với cây trâm trên la bàn.
Trong lòng nàng không khỏi vui vẻ, tim nàng đập thình thịch, dù thế nào nàng cũng không ngờ hình cây trâm mà nàng cực khổ tìm kiếm lại nằm trong tay Thượng Quan Sở.
Trong học đường vang lên một tràng tiếng thốt kinh ngạc của các đồng học, đặc biệt là các học trò nữ.
“Trời ạ, cây trâm này đẹp quá, hình như toàn thân nó đều được làm từ bạch ngọc thượng đẳng, chắc là đắt lắm đấy”.
Chương 378: Viết truyện
“Chắc chắn rồi, ngọc này trong suốt và lấp lánh, nhất định không phải bạch ngọc bình thường, với lại hình dáng này đẹp quá, ta đã nhìn thấy rất nhiều cây trâm đẹp, nhưng chưa từng nhìn thấy cây trâm nào đẹp như nó”.
“Ta cũng thế, với lại các cô có nhìn thấy không, trên đầu cây trâm là hai con bướm bay song song nhau. Các cô nói xem tại sao Thượng Quan phu tử lại tặng một cặp bươm bướm, lẽ nào ngài ấy muốn tìm ý trung nhân, định mượn lý do này để tặng trâm cài cho người trong lòng của ngài ấy?”
Câu này vừa ra, các học trò nữ của học viện lập tức sôi trào.
Tất cả mọi người đều mong chờ, rất muốn Thượng Quan Sở tặng cây trâm đó cho mình.
Các nam nhân cũng muốn có được cây trâm kia để tặng cho người trong lòng của mình.
Cố Sơ Vân càng kích động hơn.
Nàng ta yêu thầm Thượng Quan Sở đã lâu.
Nếu có thể nhận được cây trâm của Thượng Quan Sở, dù có bắt nàng ta làm gì, nàng ta cũng bằng lòng.
Nàng ta muốn có được cây trâm đó hơn bất cứ ai khác.
Cố Thanh Hy xích lại gần, ao ước hỏi: “Ngài vừa mới nói, chỉ cần viết một câu chuyện nhỏ có thể làm mọi người cảm động thì sẽ tặng cây trâm này cho người đó, có thật không ạ?”
“Ta là phu tử của học viện, đã nói thì đương nhiên phải giữ lời”.
“Được, có giới hạn chủ đề không ạ? Ta sẽ đi viết ngay”.
“Không có, chủ đề không giới hạn, các ngươi cứ tự do phát huy”.
“Còn thời gian thì sao ạ?”
“Thời gian trong vòng nửa tháng”.
“Nộp bài sớm có được không ạ?”
“Được nhé”.
Ở một góc độ không ai nhìn thấy, khoé miệng Thượng Quan Sở hơi cong lên.
Quả nhiên hắn ta đoán không sai, Cố Thanh Hy thích cây trâm này.
Hắn ta tin rằng chỉ cần nàng chịu viết, hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về nàng.
“Được thôi, Thượng Quan phu tử, học viện có nhiều người nghe thấy lắm đấy, ngài không được đổi ý đâu nhé?”
“Đương nhiên, nhưng chẳng phải Cố tam tiểu thư không muốn ở lại học viện sao? Nếu cô nhất quyết muốn đi, ta có thể xin viện trưởng giúp cô”.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng: “Sao có thể, họ đã có thê tử, có con cái còn ở lại đây học, ta chưa có con, đâu có lý do nào không thể học tiếp. Thượng Quan phu tử yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều cố gắng để viết ra được một câu chuyện cảm động nhất”.
“Như vậy rất tốt, bổn phu tử sẽ mỏi mắt mong chờ”.
“Tuân lệnh, ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Thượng Quan Sở cất trâm bạch ngọc, bọc nó bằng một miếng vải. Hắn ta có thể cảm nhận được rõ trong mắt Cố Thanh Hy hàm chứa sự tham lam, quyết tâm như thể nhất định phải có được.
Sở dĩ hắn ta sẽ làm vậy, thứ nhất là vì muốn tặng cây trâm này cho Cố Thanh Hy nhưng khổ nỗi lại không có lý do.
Thứ hai là vì muốn xem thử rốt cuộc nàng có thể viết ra câu chuyện cảm động như thế nào, có liên quan đến tuổi thơ của nàng hay không.
Trong tiết học này, tất cả mọi người đều vắt óc suy nghĩ nên viết thế nào mới cảm động.
Đặc biệt là Cố Sơ Vân, đây là cơ hội duy nhất để nàng ta tiếp cận Thượng Quan Sở, nàng ta không muốn bỏ lỡ.
Cố Thanh Hy nâng bút, viết liên tục gần như không hề suy nghĩ, như thể trong đầu nàng đã có sẵn vô số câu chuyện có thể viết đầy trang giấy.
Nhìn thấy biểu hiện của Cố Thanh Hy, Cố Sơ Vân càng sốt ruột hơn, nhưng càng nhanh, nàng ta càng viết không tốt, đầu óc rối như tơ vò.
“Các ngươi nhìn kìa, Cố Thanh Hy viết nhanh quá”.
“Đúng thế, hình như nàng ấy không suy nghĩ, viết lia lịa thành một đống luôn rồi kìa”.
“Có khi nào nàng ta đang viết linh tinh không? Làm gì có ai viết truyện là không cần suy nghĩ, dù là nước cũng phải suy nghĩ chứ”.
“Chuyện này ai biết, Cố tam tiểu thư không còn là Cố tam tiểu thư bao cỏ của trước kia, có thể nàng ấy xuất khẩu thành chương, xuất thủ thành thơ thật đấy”.
“Ai da, các ngươi quan tâm nàng ta làm gì, chúng ta cũng viết nhanh lên, coi chừng bị nàng ta giành hạng nhất”.
“Đúng đấy, chúng ta mau viết đi”.
Một tiết học kết thúc.
Tiếng chuông vang lên thông báo kết thúc.
Thượng Quan phu tử hỏi: “Đã hết thời gian, các ngươi viết sao rồi?”
“Phu tử, có thể thêm một ít thời gian nữa được không ạ, ta vẫn chưa viết xong”.
“Phu tử, ta cũng chưa viết xong”.
“Phu tử, thời gian quá ngắn, dù có viết thế nào cũng không thể làm người khác cảm động”.
“Cố Thanh Hy, còn cô thì sao?”, Thượng Quan Sở hỏi Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy lắc đầu: “Thời gian đúng là hơi ngắn, nhưng chẳng phải phu tử đã nói rồi sao, chúng ta có thời gian nửa tháng. Ngài cho ta thời gian một tiết học nữa là ta sẽ viết xong”.
Những câu chuyện mà mọi người viết được phát ra.
Mọi người bắt đầu đọc của nhau.
Khi họ đọc được câu chuyện của Cố Thanh Hy thì không khỏi choáng váng.
Tiêu đề là “Độc hậu trở về, nhà có bạo quân”, chương một là “Nữ chính bị ngược thê thảm”.
Chương 379: Cảm động
Tất cả mọi người đều bị lôi cuốn, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn, còn có người khóc, liên tục lau nước mắt, vừa khụt khịt vừa nói: “Câu chuyện mà Dạ Vương phi viết thật bi thảm, nữ chính vốn được sủng ái hết mực, vì một biến cố mà từ năm mười tuổi đã bị bắt vào hoàng cung, hàng đêm phải chịu đủ mọi tra tấn, còn bị cưỡng hiếp sinh ra đứa nhi tử đầu của bạo quân Hiên Viên Cẩm Trạch. Năm nàng ấy bị bắt mới mười tuổi thôi mà, tại sao Hiên Viên Cẩm Trạch lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?”
“Ta cảm thấy Thất ca ca của nữ chính Dương Sở Nhược mới thảm. Một nhân tài tuyệt thế, văn võ song toàn như hắn mà lại chết quá thê thảm, còn cả Dương gia nữa, họ đều là người trung liệt mà, Hiên Viên Cẩm Trạch thật chẳng ra gì”.
“Không, người thảm nhất là nhi tử của Dương Sở Nhược. Hắn vốn nên là hoàng tử, nhưng vì Hiên Viên Cẩm Trạch không thừa nhận mà hắn phải sống một cuộc sống thậm chí còn không bằng nô tài trong cung. Từ khi sinh ra hắn chưa từng được ăn một bữa no, ngày ngày ăn đói mặc rét, nhưng hắn chưa bao giờ phàn nàn, lần nào cũng tiết kiệm đồ ăn cho Dương Sở Nhược ăn. Đứa trẻ này hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng”.
“Đúng vậy, từ khi được sinh ra hắn đã bị cầm tù trong đài Lan Lăng, chưa từng bước ra ngoài một bước. Lần ra ngoài duy nhất là bị phụ thân ruột của mình, cũng chính là tên bạo quân Hiên Viên Cẩm Trạch kia nhốt vào lồng trong đấu thú trường, cuối cùng bị thú dữ cắn đứt một cánh tay, chắc là lúc đó hắn bất lực lắm”.
“Ta vẫm cảm thấy Dương Sở Nhược thảm, người thân của nàng ấy đã bị tra tấn đến chết, nàng ấy còn phải trơ mắt nhìn nhi tử ruột của mình bị cắn đứt lìa một cánh tay, chết vì chảy máu quá nhiều. Còn phu quân Hiên Viên Cẩm Trạch của nàng ấy lại ôm mỹ nhân khác vỗ tay cười lớn, ra lệnh cho tất cả thái y không được chữa trị. Cảm giác bất lực đó không phải người bình thường có thể cảm nhận được”.
“Không không không, Hiên Viên Cẩm Trạch mới thảm. Mặc dù hắn ta là bạo quân, hại cả Dương gia chết hết, còn làm hại Dương Sở Nhược thê thảm như vậy, nhưng lòng hắn ta chắc chắn cũng rất đau khổ. Nếu không phải do tỷ tỷ của Dương Sở Nhược lừa dối hắn ta, đùa bỡn tình cảm của hắn ta, hắn ta đã không đột ngột thay đổi tính tình, trở nên tàn bạo khát máu, càng sẽ không nhốt Dương Sở Nhược vào đài Lan Lăng. Phải biết rằng đài Lan Lăng là nơi mà Hiên Viên Cẩm Trạch đã bỏ ra khoản tiền lớn xây dựng để tặng cho tỷ tỷ của Dương Sở Nhược”.
“Tên bạo quân đó mà cũng đáng thương được, ngươi đừng đùa, sao ngươi không nhìn xem tay hắn ta đã dính bao nhiêu máu tươi?”
Các học trò của học viện bàn tán xôn xao về câu chuyện, Cố Thanh Hy khẽ thở phào, nhếch môi cười: “Phu tử, ngài nhìn kìa, tất cả mọi người trong học viện đều bị cuốn hút bởi câu chuyện của ta, còn có nhiều người cảm động đến mức khóc nức nở, hạng nhất thuộc về ta rồi phải không?”
Có phải cũng nên đưa trâm bạch ngọc cho nàng không?
Thượng Quan Sở nhìn bản thảo do nàng viết, tầm mắt vẫn luôn dừng ở hai chữ Phong Lăng, trong lòng vô cùng phức tạp, vừa nghe nàng hỏi, hắn ta mới cố gắng làm ổn định con sóng cuồn cuộn trong lòng, thản nhiên đáp: “Ta có nói câu chuyện chỉ cần làm học trò của học viện cảm động à?”
“Là sao ạ?”
“Ý ta là phải làm bách tính ở đế đô, thậm chí là cả Dạ Quốc đều cảm động, đồng thời thừa nhận nó là câu chuyện đặc sắc nhất trong số các câu chuyện của học viện. Cảm động nhất mới được hạng nhất”.
Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật, sắc mặt lập tức tối sầm
Nàng biết ngay tên hồ ly Thượng Quan Sở này không tốt bụng như vậy mà.
Đúng như dự đoán, trâm bạch ngọc của hắn ta không dễ dàng lấy được.
Để làm bách tính cả Dạ Quốc công nhận câu chuyện nàng viết là hay nhất, cảm động nhất phải cần bao lâu? Dịch Thần Phi có thể đợi đến lúc đó ư?
“Thượng Quan phu tử, ngài đùa ta sao, ngài có biết Dạ Quốc rộng lớn cỡ nào không? Chưa kể là làm họ cảm động, để câu chuyện được truyền đến tay họ thì một, hai năm cũng chưa đủ”.
Nếu thật sự như vậy thì nàng sẽ từ chối viết và tìm cách khác để có được cây trâm bạch ngọc.
Có lẽ là do ánh mắt nàng quá kiên định, giọng điệu Thượng Quan Sở nhẹ nhàng hơn: “Vậy thì cả đế đô, không được trả giá thêm nữa, nếu không ta sẽ thu hồi phần thưởng”.
“Mặt khác, câu chuyện phải viết thật chỉn chu, không được kết thúc qua loa, nếu không thì cũng sẽ huỷ bỏ”.
Cố Thanh Hy cắn răng đáp: “Vâng”.
Bỏ đi, vì trâm bạch ngọc, nàng sẽ liều một phen.
Vào ngày này, Cố Thanh Hy ở học viện Hoàng gia tập trung múa bút, câu chuyện nàng viết quá hay nên đã lôi cuốn rất nhiều học trò của học viện.
Tất cả học trò đều không viết tiếp nữa, ngay cả Cố Sơ Vân cũng không viết nổi nữa.
Mọi người đều vây quanh xem nàng viết, thậm chí có một số người cứ thấy Cố Thanh Hy viết một chữ thì sẽ sao chép một chữ, sau đó đưa ra ngoài cho người nhà của mình đọc.
Mỗi khi Cố Thanh Hy viết xong một tờ, sẽ có người thu lại nộp cho Thượng Quan phu tử đọc.
Hiếm khi Thượng Quan phu tử trắng đêm không về, hắn ta vẫn luôn ngồi trong học đường đợi bản thảo của Cố Thanh Hy.
Điều này chưa từng xảy ra trước đây.
Những người thân với Thượng Quan phu tử đều có thể đoán được hắn ta rất thích câu chuyện này, vì vậy nên mới có thái độ khác thường ở lại.
Trừ họ ra, tất cả phu tử và học trò của học viện đều bị thu hút tới.
Bản thảo đương nhiên cũng được đưa tới trước mặt Dạ Vương và Dạ Hoàng.
Dạ Hoàng nhìn bản thảo, hỏi Tiểu Lý Tử.
“Tiểu Lý Tử, ngươi nói xem, có phải Cố Thanh Hy vì trẫm tứ hôn nàng cho Dạ Vương nên nàng mới ghi hận trẫm, cố tình nói xấu trẫm không?”
Bình luận facebook