Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 372-373
Chương 372: Thắng
“Ta đã nói lâu rồi, lão đại của chúng ta không phải người bình thường”.
Những người khác trong yến hội thì vừa hồi hộp, vừa kích động, vừa khâm phục: “Trời ạ, Dạ Vương phi đúng là một thần thoại truyền kỳ. Từ hôm nay trở đi, tên của nàng ấy nhất định sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ”.
“Đúng vậy, có nữ nhi như nàng ấy thì cuộc đời không còn gì để nuối tiếc. Tiếc là Cố Thừa Tướng không biết nghĩ sao lại đoạn tuyệt quan hệ với một người nữ nhi tốt như vậy. Nếu họ không đoạn tuyệt quan hệ, huy hoàng của phủ Thừa Tướng còn có thể kéo dài ít nhất thêm một trăm năm nữa”.
“Nếu nữ nhi của ta giỏi như nàng ấy thì tốt rồi”.
Câu nói này khiến Cố Thừa Tướng vốn đang rất khó chịu càng muốn tự tử luôn cho rồi.
Trước đây ông ta chướng mắt Cố Thanh Hy bao nhiêu thì bây giờ lại chướng mắt Cố Sơ Vân bấy nhiêu.
Trong số những người nữ nhi, ông ta đặt kỳ vọng lớn nhất vào Cố Sơ Vân, thế nhưng Cố Sơ Vân lại bình thường, dù trước kia nàng ta rất xuất sắc thì nay cũng bị Cố Thanh Hy bỏ xa mười tám con phố.
Ông ta hơi hối hận.
Hối hận không nên đoạn tuyệt quan hệ với Cố Thanh Hy.
Nhưng nghĩ tới mẫu thân của nàng, ông ta lại cảm thấy vô cùng tức giận.
Vèo...
Bắn trúng hồng tâm cuối cùng, tất cả mọi người im lặng như chết.
Có người ghen tị, có người hâm mộ, có người sùng bái, nhìn Cố Thanh Hy bằng những ánh mắt khác nhau.
Cách đó không xa.
Dạ Mặc Uyên mặc bộ hoa phục màu tím, thu hết toàn bộ hành động của Cố Thanh Hy vào mắt, chẳng biết tình cảm hắn dành cho nàng đã trưởng thành từ khi nào, trong lòng hắn chỉ có mỗi Cố Thanh Hy và Cố Thanh Hy.
Ban đầu hắn nghe nói đám người Thái Hậu làm khó dễ nàng, vốn định ra mặt chống lưng cho nàng.
Nhưng nàng hoàn toàn không cần người chống lưng, chính nàng cũng có thể tự giữ thể diện cho mình.
Thê tử của hắn phải như thế này.
Sống tự do, thoải mái và tự tin.
Dạ Mặc Uyên cảm thấy rất hãnh diện, cưới được một người thê tử như nàng, hắn cảm thấy rất tự hào.
Từ khi tiểu hoàng đế lên ngôi vua đã bắt đầu nhằm vào hắn mọi lúc mọi nơi.
Lần này cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt.
Nể tình tiểu hoàng đế đã ban hôn Cố Thanh Hy cho hắn, hắn sẽ giải quyết mối nguy Hoa Quốc giúp hắn ta.
Ngoại trừ Dạ Mặc Uyên.
Ở một góc khác còn có một nam tử mặc áo trắng như tuyết, lịch sự dịu dàng đã thu hết tất cả mọi thứ vào mắt.
Ánh mắt Thượng Quan Sở phức tạp, trong lòng cảm thấy cực kì khó chịu.
Đôi mắt dịu dàng kia phản chiếu mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của Cố Thanh Hy.
Không biết nghĩ tới điều gì, mặt hắn ta hơi đỏ lên, nhìn Cố Thanh Hy với vẻ xấu hổ, có mến mộ, có kính nể, đủ loại cảm xúc đan xen nhau.
Ở một góc trên tầng cao nhất.
Còn có một nam tử áo đỏ yêu diễm đang lười biếng vuốt tóc của mình. Nam tử có một khuôn mặt yêu nghiệt đủ để làm khuynh đảo mọi người, mỗi cử chỉ đều toát lên sự quyến rũ không thể tả bằng lời.
Hắn ta là nam nhưng lại đẹp đến mức không thể phân biệt nam hay nữ.
Đặc biệt là khi đôi môi hắn ta khẽ nhếch lộ ra nụ cười thoải mái, ngay cả trăm hoa nở rộ trong hoàng cung cũng không bằng một phần vạn của hắn ta.
“Tiểu tỷ tỷ của ta thật lợi hại, trong thiên hạ có nữ tử nào có thể so sánh với tỷ ấy? Huyết Sát, ngươi nói cũng không sai”.
Huyết Sát cũng rất khâm phục, lần này hắn ta phục sát đất: “Vâng, Cố tiểu thư văn võ song toàn, tài bắn cung cao siêu, dũng cảm vô song, quả thật rất lợi hại, thuộc hạ kém xa nàng ấy”.
“Ngươi đương nhiên không bằng tỷ ấy. Nếu ngươi lợi hại hơn tỷ ấy, ta phải gọi ngươi là ca ca”.
“Chủ tử, thuộc hạ không dám”, Huyết Sát lo sợ.
Chủ tử là chủ nhân của Ma tộc, hắn ta chẳng là gì cả, làm sao dám làm ca ca của chủ tử?
“Chỉ có tỷ ấy mới xứng làm thê tử của Tư Mạc Phi ta đây. Ngươi đi chuẩn bị một chút, bản toạ muốn cầu hôn tỷ ấy”.
“Ơ... Nhưng nàng ấy đã là Dạ Vương phi, nếu ngài cầu hôn nàng ấy, có phải...”
“Dạ Mặc Uyên lợi hại lắm đúng không? Tiểu tỷ tỷ bị hắn ép buộc, bất đắc dĩ mới lấy hắn, tiểu cữu tử của ta đã thừa nhận ta là tỷ phu của hắn”.
“Tiểu cữu tử?”
Huyết Sát khó hiểu.
Hắn ta đâu có nghe nói Cố Thanh Hy có đệ đệ?
“Hôm khác ta sẽ giới thiệu với ngươi. Tiểu cữu tử của ta tốt lắm, hôm nào gặp hắn, ta nhất định phải uống một chén với hắn”.
Huyết Sát nghe mà không hiểu gì.
Nhưng hắn ta cũng không tiện hỏi thêm nhiều.
Chủ tử luôn nghĩ gì nói đó, ai mà biết rốt cuộc hắn ta đang nói gì?
Trong Ngự Hoa Viên.
Đương Đương công chúa suýt chút nữa ngất xỉu.
Đề khó thế mà sao nàng lại có thể làm được?
Nàng có thật sự là một nữ nhân bình thường không?
Hơn nữa con ngựa kia vừa gầy vừa thấp, tại sao nó không sợ lửa?
Vẻ mặt của Thái Hậu khó coi, bà ta tức giận đến mức không nói nên lời.
Thái giám lớn tiếng tuyên bố: “Tất cả đều trúng hồng tâm, Dạ Vương phi thắng”.
Cố Thanh Hy sờ đầu chú ngựa đen, cười bảo: “Cảm ơn đồng đội”.
Những người này tự nhận mình là thầy xem tướng ngựa, thế mà lại không nhận ra ngựa Hãn Huyết tốt như thế này.
Nếu nàng không nhìn lầm thì con ngựa này chính là vua của các vị vua trong loài ngựa Hãn Huyết.
Chỉ là nàng không biết nó đã trưởng thành hay chưa, toàn thân nó đen tới mức xấu không thể chịu nổi.
Chương 373: Tặng hết trang sức cho nàng
“Đương Đương công chúa, không biết bây giờ ta có thể đến phủ Công Chúa chọn một món trang sức không?”
Đương Đương công chúa tức giận đến đỏ mặt, nhưng không nặn ra được một chữ nào, chỉ đành cắn răng đồng ý.
“Không phải chỉ là một món trang sức thôi sao, chẳng lẽ bản công chúa không chấp nhận thua được? Trang sức ở phủ Công Chúa tùy người chọn, chỉ cần người thích cứ lấy đi là được, bản công chúa tuyệt đối sẽ không nuốt lời”.
Thái Hậu nghi ngờ Cố Thanh Hy có ý đồ xấu, phủ Dạ Vương muốn trang sức gì mà không có, cứ phải lấy trang sức của Đương Đương, trong chuyện này e rằng có gian trá.
Bà ta đang nghĩ cách từ chối, không ngờ Đương Đương công chúa đã đồng ý luôn, hơn nữa đồng ý một cách dứt khoát như vậy.
Con bé ngốc này, bị người ta đặt bẫy cũng không biết.
Nàng ta nói chắc chắn như vậy, bà ta muốn ngăn cản thì lại cho thấy bọn họ rất nhỏ nhen.
Thái Hậu chỉ đành liếc mắt, ra hiệu cất hết trang sức đáng giá đi.
Trong lòng bà ta cũng không hiểu thấu rốt cuộc Cố Thanh Hy muốn trang sức gì, chỉ đành làm như vậy.
Cố Thanh Hy liếc thấy thái giám bên cạnh Thái Hậu vội vàng rời đi, nụ cười hơi lạnh đi: “Ta biết công chúa hào phóng nhất mà, vậy bây giờ chúng ta đi chứ”.
“Bây giờ đi sao?”, gấp thế.
“Đương nhiên rồi, nếu không lỡ như công chúa cất hết trang sức đáng giá đi mất, không phải ta sẽ lỗ to sao?”
“Người xem bản công chúa là ai, đừng nói là một món trang sức, dù là mười món, trăm món, bản công chúa cũng bỏ ra được”.
Nàng ta biết Cố Thanh Hy chắc chắn không phải chỉ đơn thuần muốn lấy trang sức.
Chắc chắn nàng biết gần đây nàng ta đã thua rất nhiều tiền, thua đến mức sắp phá sản, cho nên mới cố ý mượn trang sức để sỉ nhục nàng ta.
“Có câu này của công chúa, ta yên tâm rồi. Đúng rồi, hoàng thượng, ta đã thắng ván cược này, có phải người nên thưởng cho ta chút gì không?”
Dạ Hoàng rất sảng khoái: “Ngươi muốn gì cứ nói thẳng đi”.
Chỉ cần Dạ Vương đồng ý, phong nàng làm phi cũng không phải không thể.
“Ta rất thích con ngựa đen này, có thể ban thưởng nó cho ta không?”
“Chỉ vậy thôi?”, Dạ Hoàng bỗng nhiên có chút mất mát.
Hắn còn tưởng rằng nàng đã chán ghét Dạ Mặc Uyên tàn bạo khát máu, tàn độc vô tình, muốn cầu xin hắn giải trừ hôn ước.
“Nếu không, hoàng thượng cho rằng ta muốn cái gì?”, Cố Thanh Hy bĩu môi, tiểu hoàng đế này, sao từ khi tỷ võ bắn cung bắt đầu thì có chút vấn đề, chẳng lẽ trong lòng đang nghĩ cách đối phó nàng?
“Được thôi, con ngựa đen đó ban cho ngươi đấy”.
“Đa tạ hoàng thượng”, Cố Thanh Hy sờ đầu ngựa, khóe miệng nở nụ cười thật tươi.
“Tốc độ ngươi nhanh như vậy, sau này tên là Truy Phong đi, bỏ xa tên Thanh Phong kia mười tám con phố”.
Thanh Phong đứng ở phía sau Dạ Mặc Uyên khóe miệng co giật.
Cậu ta nằm không cũng trúng đạn?
Tâm trạng Dạ Mặc Uyên vui lên, vẻ u ám mấy ngày nay không biết đã biến mất từ lúc nào: “Có lẽ Vương phi thiếu trang sức, ngươi về phủ chọn trang sức tốt nhất trong phủ và trang sức tốt nhất trên toàn đế đô tặng cho Vương phi”.
Thanh Phong muốn nói.
Trang sức của Vương phi rất nhiều rất nhiều rồi.
Chủ tử cứ cách ba đến năm ngày là lại sai người mang trang sức sang tặng, hơn nữa mỗi lần đều tặng rất nhiều, đến nỗi Vương phi cũng không đeo. Ngày nào cũng tùy tiện chải đầu, tô chút phấn, vẽ mày, cũng không cài trang sức châu ngọc hoa hòe gì.
Đây là vấn đề của Vương phi, không phải vấn đề của chủ tử.
Nhưng không thể không thừa nhận, dù chỉ trang điểm nhạt, không cài bộ diêu ngọc hoa gì, Vương phi đứng giữa đám đông cũng có thể được chú ý đến ngay. Nàng quá xinh đẹp, hơn nữa khí chất quá xuất chúng, không trang điểm, ngược lại là kiểu đẹp mộc mạc khác lạ.
Dạ Mặc Uyên dừng một lúc, lại bổ sung một câu: “Ra roi thúc ngựa, phái người mua hết trang sức tốt nhất trên toàn thiên hạ về tặng cho Vương phi”.
Ma chủ đang gỡ mái tóc đen mềm mại như lụa chợt dừng tay, gương mặt tuấn tú như yêu nghiệt thoáng qua vẻ không vui: “Thiệt cho Dạ Mặc Uyên hắn giàu có là vậy, sản nghiệp, thế lực trải khắp thiên hạ, thế mà ngay cả trang sức cũng không mua được. Huyết Sát, ngươi đi mua hết trang sức tốt nhất trên toàn đế đô về tặng cho tiểu tỷ tỷ”.
“Toàn Đế Đô?”
“Phải, rồi phái người đi sưu tầm trang sức tốt nhất trên toàn thiên hạ tặng cho tiểu tỷ tỷ”.
“Vâng…”, Huyết Sát lén ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy đôi mắt hai màu của chủ tử nhà mình pha lẫn ý cười, phản chiếu Cố Thanh Hy một thân đỏ như lửa.
Hắn ta có thể tưởng tượng, bọn họ sắp phải quyết chiến một trận với Dạ Mặc Uyên.
Thượng Quan Sở bất tri bất giác lấy một nhành bộ diêu ra khỏi ngực áo.
Bộ diêu làm bằng ngọc, toàn thân trắng như tuyết, óng ánh trong suốt, vừa nhìn đã biết là ngọc tốt. Trên đầu bộ diêu khắc hai con bướm liền cánh đang sải cánh muốn bay. Phần dưới bươm bướm rũ xuống những viên ngọc thạch tròn trịa.
Nhành bộ diêu này nhìn qua có vẻ trầm ổn, thu liễm vào bên trong, không hề có vẻ khoe khoang xa hoa.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn ra, toàn thân nó đều làm bằng ngọc, hơn nữa không biết là ngọc gì tạo thành, chạm vào rất mượt. Trong mỗi một viên ngọc thạch và bươm bướm còn có bướm nhỏ ẩn hiện lấp lánh.
Người trong ngành chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra, nhành bộ diêu này chắc chắn có giá trị không nhỏ.
Thượng Quan Sở định tặng, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, hắn ta lại cất bộ diêu đi, quay người rời khỏi, để lại một bóng lưng cao gầy trắng như tuyết.
Trong phủ Công Chúa.
“Ta đã nói lâu rồi, lão đại của chúng ta không phải người bình thường”.
Những người khác trong yến hội thì vừa hồi hộp, vừa kích động, vừa khâm phục: “Trời ạ, Dạ Vương phi đúng là một thần thoại truyền kỳ. Từ hôm nay trở đi, tên của nàng ấy nhất định sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ”.
“Đúng vậy, có nữ nhi như nàng ấy thì cuộc đời không còn gì để nuối tiếc. Tiếc là Cố Thừa Tướng không biết nghĩ sao lại đoạn tuyệt quan hệ với một người nữ nhi tốt như vậy. Nếu họ không đoạn tuyệt quan hệ, huy hoàng của phủ Thừa Tướng còn có thể kéo dài ít nhất thêm một trăm năm nữa”.
“Nếu nữ nhi của ta giỏi như nàng ấy thì tốt rồi”.
Câu nói này khiến Cố Thừa Tướng vốn đang rất khó chịu càng muốn tự tử luôn cho rồi.
Trước đây ông ta chướng mắt Cố Thanh Hy bao nhiêu thì bây giờ lại chướng mắt Cố Sơ Vân bấy nhiêu.
Trong số những người nữ nhi, ông ta đặt kỳ vọng lớn nhất vào Cố Sơ Vân, thế nhưng Cố Sơ Vân lại bình thường, dù trước kia nàng ta rất xuất sắc thì nay cũng bị Cố Thanh Hy bỏ xa mười tám con phố.
Ông ta hơi hối hận.
Hối hận không nên đoạn tuyệt quan hệ với Cố Thanh Hy.
Nhưng nghĩ tới mẫu thân của nàng, ông ta lại cảm thấy vô cùng tức giận.
Vèo...
Bắn trúng hồng tâm cuối cùng, tất cả mọi người im lặng như chết.
Có người ghen tị, có người hâm mộ, có người sùng bái, nhìn Cố Thanh Hy bằng những ánh mắt khác nhau.
Cách đó không xa.
Dạ Mặc Uyên mặc bộ hoa phục màu tím, thu hết toàn bộ hành động của Cố Thanh Hy vào mắt, chẳng biết tình cảm hắn dành cho nàng đã trưởng thành từ khi nào, trong lòng hắn chỉ có mỗi Cố Thanh Hy và Cố Thanh Hy.
Ban đầu hắn nghe nói đám người Thái Hậu làm khó dễ nàng, vốn định ra mặt chống lưng cho nàng.
Nhưng nàng hoàn toàn không cần người chống lưng, chính nàng cũng có thể tự giữ thể diện cho mình.
Thê tử của hắn phải như thế này.
Sống tự do, thoải mái và tự tin.
Dạ Mặc Uyên cảm thấy rất hãnh diện, cưới được một người thê tử như nàng, hắn cảm thấy rất tự hào.
Từ khi tiểu hoàng đế lên ngôi vua đã bắt đầu nhằm vào hắn mọi lúc mọi nơi.
Lần này cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt.
Nể tình tiểu hoàng đế đã ban hôn Cố Thanh Hy cho hắn, hắn sẽ giải quyết mối nguy Hoa Quốc giúp hắn ta.
Ngoại trừ Dạ Mặc Uyên.
Ở một góc khác còn có một nam tử mặc áo trắng như tuyết, lịch sự dịu dàng đã thu hết tất cả mọi thứ vào mắt.
Ánh mắt Thượng Quan Sở phức tạp, trong lòng cảm thấy cực kì khó chịu.
Đôi mắt dịu dàng kia phản chiếu mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của Cố Thanh Hy.
Không biết nghĩ tới điều gì, mặt hắn ta hơi đỏ lên, nhìn Cố Thanh Hy với vẻ xấu hổ, có mến mộ, có kính nể, đủ loại cảm xúc đan xen nhau.
Ở một góc trên tầng cao nhất.
Còn có một nam tử áo đỏ yêu diễm đang lười biếng vuốt tóc của mình. Nam tử có một khuôn mặt yêu nghiệt đủ để làm khuynh đảo mọi người, mỗi cử chỉ đều toát lên sự quyến rũ không thể tả bằng lời.
Hắn ta là nam nhưng lại đẹp đến mức không thể phân biệt nam hay nữ.
Đặc biệt là khi đôi môi hắn ta khẽ nhếch lộ ra nụ cười thoải mái, ngay cả trăm hoa nở rộ trong hoàng cung cũng không bằng một phần vạn của hắn ta.
“Tiểu tỷ tỷ của ta thật lợi hại, trong thiên hạ có nữ tử nào có thể so sánh với tỷ ấy? Huyết Sát, ngươi nói cũng không sai”.
Huyết Sát cũng rất khâm phục, lần này hắn ta phục sát đất: “Vâng, Cố tiểu thư văn võ song toàn, tài bắn cung cao siêu, dũng cảm vô song, quả thật rất lợi hại, thuộc hạ kém xa nàng ấy”.
“Ngươi đương nhiên không bằng tỷ ấy. Nếu ngươi lợi hại hơn tỷ ấy, ta phải gọi ngươi là ca ca”.
“Chủ tử, thuộc hạ không dám”, Huyết Sát lo sợ.
Chủ tử là chủ nhân của Ma tộc, hắn ta chẳng là gì cả, làm sao dám làm ca ca của chủ tử?
“Chỉ có tỷ ấy mới xứng làm thê tử của Tư Mạc Phi ta đây. Ngươi đi chuẩn bị một chút, bản toạ muốn cầu hôn tỷ ấy”.
“Ơ... Nhưng nàng ấy đã là Dạ Vương phi, nếu ngài cầu hôn nàng ấy, có phải...”
“Dạ Mặc Uyên lợi hại lắm đúng không? Tiểu tỷ tỷ bị hắn ép buộc, bất đắc dĩ mới lấy hắn, tiểu cữu tử của ta đã thừa nhận ta là tỷ phu của hắn”.
“Tiểu cữu tử?”
Huyết Sát khó hiểu.
Hắn ta đâu có nghe nói Cố Thanh Hy có đệ đệ?
“Hôm khác ta sẽ giới thiệu với ngươi. Tiểu cữu tử của ta tốt lắm, hôm nào gặp hắn, ta nhất định phải uống một chén với hắn”.
Huyết Sát nghe mà không hiểu gì.
Nhưng hắn ta cũng không tiện hỏi thêm nhiều.
Chủ tử luôn nghĩ gì nói đó, ai mà biết rốt cuộc hắn ta đang nói gì?
Trong Ngự Hoa Viên.
Đương Đương công chúa suýt chút nữa ngất xỉu.
Đề khó thế mà sao nàng lại có thể làm được?
Nàng có thật sự là một nữ nhân bình thường không?
Hơn nữa con ngựa kia vừa gầy vừa thấp, tại sao nó không sợ lửa?
Vẻ mặt của Thái Hậu khó coi, bà ta tức giận đến mức không nói nên lời.
Thái giám lớn tiếng tuyên bố: “Tất cả đều trúng hồng tâm, Dạ Vương phi thắng”.
Cố Thanh Hy sờ đầu chú ngựa đen, cười bảo: “Cảm ơn đồng đội”.
Những người này tự nhận mình là thầy xem tướng ngựa, thế mà lại không nhận ra ngựa Hãn Huyết tốt như thế này.
Nếu nàng không nhìn lầm thì con ngựa này chính là vua của các vị vua trong loài ngựa Hãn Huyết.
Chỉ là nàng không biết nó đã trưởng thành hay chưa, toàn thân nó đen tới mức xấu không thể chịu nổi.
Chương 373: Tặng hết trang sức cho nàng
“Đương Đương công chúa, không biết bây giờ ta có thể đến phủ Công Chúa chọn một món trang sức không?”
Đương Đương công chúa tức giận đến đỏ mặt, nhưng không nặn ra được một chữ nào, chỉ đành cắn răng đồng ý.
“Không phải chỉ là một món trang sức thôi sao, chẳng lẽ bản công chúa không chấp nhận thua được? Trang sức ở phủ Công Chúa tùy người chọn, chỉ cần người thích cứ lấy đi là được, bản công chúa tuyệt đối sẽ không nuốt lời”.
Thái Hậu nghi ngờ Cố Thanh Hy có ý đồ xấu, phủ Dạ Vương muốn trang sức gì mà không có, cứ phải lấy trang sức của Đương Đương, trong chuyện này e rằng có gian trá.
Bà ta đang nghĩ cách từ chối, không ngờ Đương Đương công chúa đã đồng ý luôn, hơn nữa đồng ý một cách dứt khoát như vậy.
Con bé ngốc này, bị người ta đặt bẫy cũng không biết.
Nàng ta nói chắc chắn như vậy, bà ta muốn ngăn cản thì lại cho thấy bọn họ rất nhỏ nhen.
Thái Hậu chỉ đành liếc mắt, ra hiệu cất hết trang sức đáng giá đi.
Trong lòng bà ta cũng không hiểu thấu rốt cuộc Cố Thanh Hy muốn trang sức gì, chỉ đành làm như vậy.
Cố Thanh Hy liếc thấy thái giám bên cạnh Thái Hậu vội vàng rời đi, nụ cười hơi lạnh đi: “Ta biết công chúa hào phóng nhất mà, vậy bây giờ chúng ta đi chứ”.
“Bây giờ đi sao?”, gấp thế.
“Đương nhiên rồi, nếu không lỡ như công chúa cất hết trang sức đáng giá đi mất, không phải ta sẽ lỗ to sao?”
“Người xem bản công chúa là ai, đừng nói là một món trang sức, dù là mười món, trăm món, bản công chúa cũng bỏ ra được”.
Nàng ta biết Cố Thanh Hy chắc chắn không phải chỉ đơn thuần muốn lấy trang sức.
Chắc chắn nàng biết gần đây nàng ta đã thua rất nhiều tiền, thua đến mức sắp phá sản, cho nên mới cố ý mượn trang sức để sỉ nhục nàng ta.
“Có câu này của công chúa, ta yên tâm rồi. Đúng rồi, hoàng thượng, ta đã thắng ván cược này, có phải người nên thưởng cho ta chút gì không?”
Dạ Hoàng rất sảng khoái: “Ngươi muốn gì cứ nói thẳng đi”.
Chỉ cần Dạ Vương đồng ý, phong nàng làm phi cũng không phải không thể.
“Ta rất thích con ngựa đen này, có thể ban thưởng nó cho ta không?”
“Chỉ vậy thôi?”, Dạ Hoàng bỗng nhiên có chút mất mát.
Hắn còn tưởng rằng nàng đã chán ghét Dạ Mặc Uyên tàn bạo khát máu, tàn độc vô tình, muốn cầu xin hắn giải trừ hôn ước.
“Nếu không, hoàng thượng cho rằng ta muốn cái gì?”, Cố Thanh Hy bĩu môi, tiểu hoàng đế này, sao từ khi tỷ võ bắn cung bắt đầu thì có chút vấn đề, chẳng lẽ trong lòng đang nghĩ cách đối phó nàng?
“Được thôi, con ngựa đen đó ban cho ngươi đấy”.
“Đa tạ hoàng thượng”, Cố Thanh Hy sờ đầu ngựa, khóe miệng nở nụ cười thật tươi.
“Tốc độ ngươi nhanh như vậy, sau này tên là Truy Phong đi, bỏ xa tên Thanh Phong kia mười tám con phố”.
Thanh Phong đứng ở phía sau Dạ Mặc Uyên khóe miệng co giật.
Cậu ta nằm không cũng trúng đạn?
Tâm trạng Dạ Mặc Uyên vui lên, vẻ u ám mấy ngày nay không biết đã biến mất từ lúc nào: “Có lẽ Vương phi thiếu trang sức, ngươi về phủ chọn trang sức tốt nhất trong phủ và trang sức tốt nhất trên toàn đế đô tặng cho Vương phi”.
Thanh Phong muốn nói.
Trang sức của Vương phi rất nhiều rất nhiều rồi.
Chủ tử cứ cách ba đến năm ngày là lại sai người mang trang sức sang tặng, hơn nữa mỗi lần đều tặng rất nhiều, đến nỗi Vương phi cũng không đeo. Ngày nào cũng tùy tiện chải đầu, tô chút phấn, vẽ mày, cũng không cài trang sức châu ngọc hoa hòe gì.
Đây là vấn đề của Vương phi, không phải vấn đề của chủ tử.
Nhưng không thể không thừa nhận, dù chỉ trang điểm nhạt, không cài bộ diêu ngọc hoa gì, Vương phi đứng giữa đám đông cũng có thể được chú ý đến ngay. Nàng quá xinh đẹp, hơn nữa khí chất quá xuất chúng, không trang điểm, ngược lại là kiểu đẹp mộc mạc khác lạ.
Dạ Mặc Uyên dừng một lúc, lại bổ sung một câu: “Ra roi thúc ngựa, phái người mua hết trang sức tốt nhất trên toàn thiên hạ về tặng cho Vương phi”.
Ma chủ đang gỡ mái tóc đen mềm mại như lụa chợt dừng tay, gương mặt tuấn tú như yêu nghiệt thoáng qua vẻ không vui: “Thiệt cho Dạ Mặc Uyên hắn giàu có là vậy, sản nghiệp, thế lực trải khắp thiên hạ, thế mà ngay cả trang sức cũng không mua được. Huyết Sát, ngươi đi mua hết trang sức tốt nhất trên toàn đế đô về tặng cho tiểu tỷ tỷ”.
“Toàn Đế Đô?”
“Phải, rồi phái người đi sưu tầm trang sức tốt nhất trên toàn thiên hạ tặng cho tiểu tỷ tỷ”.
“Vâng…”, Huyết Sát lén ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy đôi mắt hai màu của chủ tử nhà mình pha lẫn ý cười, phản chiếu Cố Thanh Hy một thân đỏ như lửa.
Hắn ta có thể tưởng tượng, bọn họ sắp phải quyết chiến một trận với Dạ Mặc Uyên.
Thượng Quan Sở bất tri bất giác lấy một nhành bộ diêu ra khỏi ngực áo.
Bộ diêu làm bằng ngọc, toàn thân trắng như tuyết, óng ánh trong suốt, vừa nhìn đã biết là ngọc tốt. Trên đầu bộ diêu khắc hai con bướm liền cánh đang sải cánh muốn bay. Phần dưới bươm bướm rũ xuống những viên ngọc thạch tròn trịa.
Nhành bộ diêu này nhìn qua có vẻ trầm ổn, thu liễm vào bên trong, không hề có vẻ khoe khoang xa hoa.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn ra, toàn thân nó đều làm bằng ngọc, hơn nữa không biết là ngọc gì tạo thành, chạm vào rất mượt. Trong mỗi một viên ngọc thạch và bươm bướm còn có bướm nhỏ ẩn hiện lấp lánh.
Người trong ngành chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra, nhành bộ diêu này chắc chắn có giá trị không nhỏ.
Thượng Quan Sở định tặng, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, hắn ta lại cất bộ diêu đi, quay người rời khỏi, để lại một bóng lưng cao gầy trắng như tuyết.
Trong phủ Công Chúa.