Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 380-383
Chương 380: Nhập tâm
“Hoàng thượng, tại sao người lại nghĩ như vậy? Có thể được người tứ hôn là phúc ba đời, tổ tiên đã thắp hương cho nàng. Dạ Vương phi biết ơn người còn không kịp, sao có thể ghi hận hoàng thượng?”
“Ngươi nhìn tên đại bạo quân Hiên Viên Cẩm Trạch mà nàng viết này, rõ ràng nàng đang ám chỉ trẫm cũng là đại bạo quân. Nếu không phải do trẫm, nàng đã không trở mặt với Cố Thừa Tướng và đoạn tuyệt quan hệ cha con, cuối cùng lẻ loi một mình lấy Dạ Vương”.
Tiểu Lý Tử lo sợ, vội khuyên: “Hoàng thượng, người anh minh thần võ, rộng lượng nhân từ, sao Hiên Viên Cẩm Trạch có thể so sánh với người?”
“Vậy ngươi nghĩ trong câu chuyện của nàng, nhân vật nào là hoá thân của trẫm?”
“Việc này...”
Tiểu Lý Tử toát mồ hôi.
Hắn ta đọc nãy giờ vẫn không thấy nhân vật nào khá giống với hoàng thượng, bảo hắn ta phải trả lời thế nào đây?
“Hoàng thượng, sách Dạ Vương phi viết quá hay, nô tài không đọc nhiều sách nên không hiểu lắm ạ”.
“Quên đi, ta nghĩ ngươi cũng không hiểu chút tri thức này”.
Dạ Hoàng đọc bản thảo hăng say, cả đêm đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Nếu không phải do thân phận hạn chế, hắn rất muốn tới học viện Hoàng gia để tận mắt xem nàng viết.
Sau một lúc so sánh, hắn vẫn cảm thấy Cố Thanh Hy ghi hận mình nên mới cố ý coi Hiên Viên Cẩm Trạch là hắn, bôi đen hắn.
Điều này khiến hắn hơi chột dạ.
Có phải Cố Thanh Hy đã nhận ra hắn có ý với nàng nên mới cố tình viết Hiên Viên Cẩm Trạch thích tỷ tỷ của Dương Sở Nhược không?
Nếu là như vậy thì rốt cuộc nàng đang muốn biểu đạt điều gì?
Có ý với hắn hay là không?
Trong phủ Dạ Vương.
Dạ Mặc Uyên đọc bản thảo, hoàn toàn bị cuốn theo.
Ngay cả Thanh Phong và Giáng Tuyết bên cạnh hắn cũng bị thu hút.
Dạ Mặc Uyên hỏi: “Thanh Phong, Giáng Tuyết, các ngươi nói xem trong câu chuyện vương phi viết, ai là hoá thân của bản vương?”
Thanh Phong trả lời thẳng không chút nghĩ ngợi: “Việc này cần gì phải nói nữa ạ, chắc chắn là nam chính Sở Vũ Thần rồi. Hắn bày mưu lập kế, quyết sách nghìn dặm, yêu nữ chính sâu đậm như ngài với vương phi đó ạ”.
Giáng Tuyết thức thời không nói gì.
Nếu chủ tử là Sở Vũ Thần, thế thì sừng trên đầu chủ tử hơi nhiều quá rồi đấy.
Phải biết rằng nữ chính Dương Sở Nhược không chỉ phát sinh quan hệ với Hiên Viên Cẩm Trạch, còn phát sinh quan hệ với nam hai Phong Lăng, quan trọng nhất là phát sinh quan hệ với Phong Lăng trên giường của Sở Vũ Thần. Câu chuyện này viết Sở Vũ Thần quá vô dụng, chủ tử nhà họ là ai, sao Sở Vũ Thần có thể so sánh được?
Dạ Mặc Uyên cảm thấy Thanh Phong nói đúng, lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhìn bản thảo truyện, Dạ Mặc Uyên lẩm bẩm: “Nàng ấy coi Dương Sở Nhược là hoá thân của mình, cố tình làm bản vương đọc được câu chuyện này để bản vương biết nàng ấy đã trải qua khó khăn như thế nào, để bản vương yêu thương nàng hơn sao?”
Khoé miệng Thanh Phong và Giáng Tuyết khẽ giật.
Dương Sở Nhược nhu nhược, bơ vơ không nơi nương tựa.
Vương phi nhà họ là kiểu người yếu đuối tốt bụng, mặc người ức hiếp đó à?
Trước giờ chỉ có vương phi bắt nạt người khác, họ chưa thấy người khác có thể làm vương phi chịu thiệt bao giờ.
Ngay cả chủ tử của họ cũng bị vương phi đùa bỡn trong tay nhiều lần, không làm gì được vương phi.
“Các ngươi nói xem, hoá thân của Phong Lăng trong sách vương phi là ai? Ma chủ? Hay là Tiêu Vũ Hiên?”
“Việc này... Chủ tử, bất kể là ma chủ hay Tiêu Vũ Hiên đều không giống lắm”.
Dạ Mặc Uyên ngạc nhiên: “Lẽ nào bên cạnh nàng ấy còn có nam nhân khác mà bản vương không biết?”
Thanh Phong: “...”
Giáng Tuyết: “...”
Vương phi chỉ viết một câu chuyện thôi, chủ tử có nhập tâm quá rồi không?
“Điều tra, điều tra thật kĩ cho bản vương, ngoại trừ Tiêu Vũ Hiên, ma chủ và Dịch Thần Phi, bên người Cố Thanh Hy còn có nam nhân nào mập mờ với nàng!”
Thanh Phong và Giáng Tuyết lau mồ hôi.
Vương phi đừng viết tiếp nữa.
Nếu nàng viết tiếp thì không biết sẽ xuất hiện thêm bao nhiêu mỹ nam.
Nếu xuất hiện một người, chủ tử sẽ nghi ngờ vương phi có quan hệ mập mờ với một số người nào đó.
Thế thì họ sẽ điều tra mệt chết mất.
Vừa lật qua trang sau, Dạ Mặc Uyên đột nhiên nổi giận: “Nữ nhân này thật ghê tởm, không ngờ nàng ấy lại viết Dương Sở Nhược mang thai, hơn nữa đứa con còn không biết là của Sở Vũ Thần hay Phong Lăng”.
Thanh Phong và Giáng Tuyết chợt cảm thấy không ổn.
Đúng như dự đoán, vẻ mặt Dạ Mặc Uyên lạnh lùng, khí lạnh toàn thân phóng thích ra xung quanh, trong phòng lạnh đến mức họ run cầm cập.
“Tại sao nàng ấy lại viết như vậy, chẳng lẽ đứa con trong bụng vương phi có thể không phải là của bản vương?”
“Chủ... Chủ tử, đây chỉ là truyện thôi ạ”, Giáng Tuyết dè dặt khuyên nhủ.
“Tướng do tâm mà sinh ra, nếu những việc này không xảy ra ngoài thực tế thì sao nàng ấy có thể viết thành truyện? Chẳng phải các ngươi nói vương phi viết liên tục, chưa bao giờ ngừng sao? Điều này chứng minh vấn đề trong chuyện này rất lớn”.
“...”
Câu nói này khiến Thanh Phong và Giáng Tuyết không biết nên trả lời thế nào.
Đúng nhỉ, ngay cả tiên sinh kể chuyện cũng phải suy nghĩ nên kể như thế nào trước khi kể chuyện.
Nhưng vương phi lại không cần suy nghĩ, vẫn luôn viết miệt mài, trong thời gian ngắn như vậy, sao nàng có thể cấu tứ... mạch lạc như thế?
Thanh Phong nuốt nước miếng: “Chắc là vương phi không to gan đến thế đâu ạ”.
Không to gan đến thế?
Lời này nói ra có ai tin?
Có thể nói vương phi nhà họ gan to bằng trời.
“Điều động Thiên Võng Các, ra lệnh cho người của Thiên Võng Các điều tra rõ ràng rốt cuộc đứa con trong bụng vương phi là ai”.
“Vâng”.
“Thanh Phong, ngươi đi nói với vương phi sửa đoạn này lại, Dương Sở Nhược không được phát sinh quan hệ với Phong Lăng. Đứa con trong bụng nàng ấy chỉ có thể là của bản vương, không thể là của người khác”.
Chương 381: Ngóng trông
“Chủ tử, ngài cũng biết tính tình Vương phi, nếu như nàng cố ý muốn viết như vậy thì thuộc hạ… thuộc hạ… Hơn nữa, Vương phi vừa viết xong liền đưa bản thảo đi, giờ muốn chặn lại đã không kịp nữa!”
“Nếu như Vương phi viết y hệt như thế này, hơn nữa câu chuyện này được lan truyền ra ngoài thì sau này ngươi cũng đừng quay về phủ Dạ vương nữa”.
“Vâng…”, Thanh Phong nhận lệnh với vẻ mặt cầu xin.
Từ sau khi Vương phi đến vương phủ, cậu ta chưa từng có một ngày tốt lành.
Giáng Tuyết tranh thủ nói: “Chủ tử, thuộc hạ đi thông báo Thiên Võng Các điều tra”.
Không đợi Dạ Mặc Uyên đồng ý, hắn ta đã nhanh chân chuồn mất.
Thanh Phong trợn tròn mắt.
Sao cậu ta lại quên chiêu này nhỉ?
Sau này nếu gặp chuyện liên quan đến Vương phi, cậu ta cũng phải nhanh chân chuồn lẹ, quăng cục diện rối rắm lại cho Giáng Tuyết.
Tại một biệt viện ở thành Nam.
Ngón tay thuôn dài như ngọc của Ma Chủ nhẹ nhàng lướt qua mỗi một trang giấy.
Trên khuôn mặt yêu nghiệt có lúc nhíu mày, có khi lại mỉm cười hoặc u sầu, cảm xúc của hắn ta liên tục thay đổi theo bản thảo.
Rốt cuộc Ma Chủ cũng xem xong bản thảo, nhưng hắn ta lại cau mày tỏ vẻ không vui.
“Còn nữa không?”
“Chủ tử, bọn người hầu còn chưa đưa đến, chắc cũng sắp rồi”.
“Tốc độ quá chậm, nếu đi chậm vậy thì giữ lại hai chân của chúng làm gì, chém đi, phái tên đi nhanh một chút!”
“Vâng”, Huyết Sát đổ mồ hôi hột.
Chủ tử đã chém vài người rồi, nếu cứ chém như vậy e là đám chạy việc đều bị ngài ấy chém sạch.
Nào phải do bọn họ chậm, là do Cố Thanh Hy viết chưa xong đấy chứ, trong khi chủ tử đọc quá nhanh, bọn họ biết phải làm gì hơn?
“Huyết Sát, ngươi nói xem, nhân vật nào trong sách của tiểu tỷ tỷ là hóa thân của bản tọa?”
“Việc này… thuộc hạ ngu xuẩn nên không nhìn ra!”
“Bản tọa nhìn ngang nhìn dọc nhưng vẫn không nhìn ra được, rốt cuộc Phong Lăng là bản tọa hay Sở Vũ Thần là bản tọa. Như vậy đi, ngươi đi hỏi tiểu tỷ tỷ thử, rốt cuộc ai mới là hóa thân của bản tọa?”
“Vâng!”
“Chờ một chút! Hay là thôi đi, nếu tiểu tỷ tỷ biết ngay cả việc này mà ta cũng đoán không ra, chứng minh bản tọa không đủ hiểu nàng, chắc chắn nàng sẽ tức giận”.
Huyết Sát vốn muốn nói: Cố cô nương chỉ đơn giản viết một câu chuyện mà thôi, không hề đem người nào làm hóa thân cả.
Nhưng chủ tử ngày đêm suy nghĩ, một lòng kiên định như thế, hắn ta nào dám nói ra nên chỉ có thể đứng hầu bên cạnh.
“Bản tọa có cảm giác, Sở Vũ Thần chính là bản tọa. Sao bản tọa lại là Phong Lăng cho được, phải biết, vừa bắt đầu, Phong Lăng đã lựa chọn thiên hạ, từ bỏ Dương Sở Nhược, hắn ta chỉ xem Dương Sở Nhược là một quân cờ để lợi dụng mà thôi, còn ta thì từ đầu đến cuối đều không hề lợi dụng tiểu tỷ tỷ, hơn nữa, nếu bảo bản tọa lựa chọn giữa thiên hạ và tiểu tỷ tỷ, bản tọa bị ngốc mới đi chọn thiên hạ đấy!”
“Vâng, chủ tử nói phải!”
“Cái tên Phong Lăng này đúng là ngu xuẩn, có được ngai vàng thì đã sao? Có được thiên hạ thì thế nào? Đến lúc chết cũng đâu mang theo được, muốn chạm cũng không thể chạm, chẳng bằng du sơn ngoạn thủy cùng tiểu tỷ tỷ, cùng tận hưởng niềm vui trong cuộc sống”.
“Vâng…”
“Còn nữa, tiểu tỷ tỷ viết đến đoạn sau khi Dương Sở Nhược gả cho Sở Vũ Thần mà vẫn phát sinh quan hệ với Phong Lăng, không biết rốt cuộc đứa bé trong bụng nàng là của ai? Có phải nàng muốn ám chỉ rằng nàng không muốn sinh con với Dạ vương, mà muốn sinh con cho bản tọa hay không?”
Huyết Sát lại lần nữa đổ mồ hôi hột.
Hắn ta không dám trả lời câu hỏi này.
“Hay là thuộc hạ phái người đến hỏi Cố cô nương thử nhé!”
“Đầu ngươi là đầu heo à? Nếu tiểu tỷ tỷ biết bản tọa không đoán ra được việc này, thử hỏi một người hiếu thắng như nàng có chịu gả cho ta không?”
“Vâng…”
“Lại phái người đi thúc giục một phen, mau mau đem phần sau của câu chuyện đến đây”.
“Chủ tử, đã phái mười tám người đi hỏa tốc rồi”.
“Thì phái thêm mười tám người nửa, nhanh lên một chút, đừng có lầu bầu…”
Học viện Hoàng Gia.
Cố Thanh Hy viết từ sáng đến tối, lại viết từ tối đến sáng, viết đến mức cánh tay sắp tê dại.
Đám người bên cạnh ríu rít không ngừng, âm thanh bàn tán liên tục vang lên, cũng có không ít người thúc giục nàng viết nhanh lên.
Cố Thanh Hy giận dữ, ném cây bút lông sói trong tay đi: “Xem náo nhiệt không thấy mệt à? Nếu các ngươi viết nhanh thì tự đến mà viết”.
“Dạ vương phi, là do người viết quá tốt, chúng ta xem mà lòng ngứa ngáy hết cả lên, rất muốn đọc hết toàn bộ”.
Cố Thanh Hy hất ống tay áo.
Đám người này vây kín ba tầng trong, ba tầng ngoài, bộ định khiến nàng chết ngạt hay sao?
“Muốn ta viết tiếp thì tất cả mau lui về sau hai mươi bước, không cho phép đến quá gần ta”.
Nếu không phải vì trâm cài tóc, còn lâu nàng mới nhịn đến bây giờ.
Đám đông xôn xao, không ai muốn lui về sau, bởi vì nếu làm vậy thì bọn họ không xem được nàng vừa viết gì.
Nhưng nếu không lui, lại sợ Cố Thanh Hy nổi đóa, không thèm viết nữa, đến lúc đó lại càng thiệt hại nặng nề hơn, vì thế, cả bọn đành phải ngoan ngoãn lui bước.
Ngay khi Cố Thanh Hy sắp mất kiên nhẫn, đột nhiên Thanh Phong xuất hiện.
Cậu ta hành lễ rồi truyền lời một trung thực nhất, và thành công khiến Cố Thanh Hy lần nữa nổi giận.
“Thuộc hạ bái kiến Vương phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.
Chương 382: Mọi người cùng đợi
“Có việc mau nói, không có việc thì cút”.
“Vương phi nương nương, chủ tử bảo thuộc hạ đến truyền lời, người không thể viết câu chuyện này như vậy được, nữ nhân vật chính Dương Sở Nhược chỉ có thể phát sinh quan hệ với Sở Vũ Thần, không được phép có quan hệ với Phong Lăng. Đứa bé trong bụng cũng chỉ có thể là của chủ tử… à không, là của Sở Vũ Thần”.
Cố Thanh Hy cố nén lửa giận, cười mà như không cười. Nàng nhìn chằm chằm vào Thanh Phong khiến da đầu cậu ta tê dại.
“Ta chỉ viết một câu chuyện mà thôi, chủ tử nhà ngươi cũng muốn quản à? Hắn ở biển à? Sao lại quản rộng như vậy…”
“Ầy… việc này… chủ tử còn nói, nữ nhân vật chính Dương Sở Nhược phải toàn tâm toàn ý với Sở Vũ Thần, tuyệt đối không được phép có quan hệ mập mờ với nam nhân khác, càng không được thích nữ nhân khác”.
“Vậy sao ngươi không bảo chủ tử nhà ngươi tự đến mà viết?”
“Việc này… Vương phi nương nương, thuộc hạ chỉ đến truyền lời mà thôi”, Thanh Phong tỏ vẻ vô tội.
Cậu ta biết rõ, một khi cậu ta truyền lời của chủ tử, chắc chắn Vương phi sẽ rất khó chịu.
Cùng lúc đó, thái giám cận thân của Dạ hoàng cũng đến truyền lời.
“Dạ vương phi, hoàng thượng có lệnh, tuy Hiên Viên Cẩm Trạch là bạo quân, nhưng trước đó hắn cũng là một vị minh quân cần chính yêu dân, người không được viết về hắn quá xấu, kết cục nhất định phải tốt, hơn nữa còn phải yêu đương thắm thiết cùng Dương Sở Nhược”.
Cố Thanh Hy: “…”
“Hoàng thượng còn nói, người viết quá chậm, bảo người viết nhanh một chút, hoàng thượng đợi rất sốt ruột”.
Cố Thanh Hy trực tiếp ném bút lông sói trong tay, rồi tựa lưng vào ghế, vòng tay trước ngực và lạnh lùng nhìn đám người đông nghìn nghịt của học viện Hoàng Gia.
Tiểu Lý Tử khó hiểu hỏi: “Hoàng thượng bảo người tăng tốc độ mà, sao người lại ngừng viết?”
“Đã viết một ngày một đêm rồi, mệt mỏi, không viết nữa”.
“Ôi… Dạ vương phi, người làm vậy, nô tài biết đi bẩm báo với hoàng thượng thế nào?"
“Đó là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta. Ta đã viết một ngày một đêm, bộ không cần ăn uống ngủ nghỉ gì sao? Hơn nữa… giờ ta không có cảm hứng, không viết được”.
“Vậy đến lúc nào người mới có cảm hứng”.
“Không biết được, có lẽ là mười ngày, nửa tháng, cũng có thể là nửa năm, một năm, hoặc tám năm, mười năm không biết chừng”.
Xì…
Những lời này khiến đám người của học viện Hoàng Gia cuống cuồng cả lên.
Bọn họ còn không chờ nổi một khắc, huống chi là tám năm, mười năm, nếu phải đợi tám năm, mười năm, chẳng phải lúc đó bạc đầu rồi sao?
“Dạ vương phi, người đói bụng thì ăn gì đi, nếu mệt thì ngủ một giấc, nhưng tám năm, mười năm thật sự rất dài, chúng ta mỏi mắt mong chờ thật đấy!”
“Đúng đó, không xem xong câu chuyện này, lòng ta ngứa ngáy khó tả, ăn không ngon, ngủ không yên, cứ ngóng trông người viết tiếp đây này!”
Cố Thanh Hy cười nhạo.
Đám người này xem nàng là tiểu thuyết gia à?
Nàng ăn no rảnh rỗi ngồi viết tiểu thuyết cho bọn họ à?
Một tên đệ tử vội la lên: “Trâm cài tóc của Thượng Quan phu tử được chế tác tinh xảo, chất ngọc lại tốt, chẳng lẽ ngươi không muốn giành hạng nhất, lấy được cây trâm cài tóc Bạch Ngọc Hồ Điệp kia à?”
“Ta thà chết còn hơn!”
Học viện Hoàng Gia trở nên ồn ào, náo động.
Có người khuyên Cố Thanh Hy.
Có người đem thức ăn đến cho Cố Thanh Hy.
Cũng có người lén lút oán trách Dạ vương và Dạ hoàng, nếu không phải do bọn họ, sao Cố Thanh Hy lại dừng bút chứ?
Lại có người sôi nổi bàn luận về nội dung phía sau.
Thượng Quan Sở xem bản thảo, đôi mắt dịu dàng lại lần nữa chăm chú vào hai chữ “Phong Lăng”.
Trong sách, Phong Lăng là một hoàng tử không được sủng ái của Phong quốc, tử nhỏ đã bị đưa đến Sở quốc làm con tin, bởi vì vẻ ngoài tuấn tú nên hắn bị công chúa Đinh Đương để mắt, bắt về làm nam sủng.
Tuy bề ngoài hắn là nam sủng, nhưng trên thực tế là chủ nhân của phường Vân Thiên, không chỉ nắm giữ huyết mạch kinh tế khắp thiên hạ, lại còn có một đội quân bất khả chiến bại, đó là Phượng Hoàng quân.
Lại nói, hắn là một người lòng dạ sâu nặng, nói năng thận trọng, giỏi bày mưu tính kế, quyết sách ngàn dặm.
Dã tâm của Phong Lăng rất lớn, hắn không chỉ muốn đạt được ngôi vị hoàng đế Phong quốc, mà còn muốn nhất thống thiên hạ, cho nên hắn đã lợi dụng nữ chính Dương Sở Nhược, biến nàng thành một con cờ, dựa theo nhu cầu mà phò trợ hắn lên ngôi hoàng đế Phong quốc, đồng thời trở thành bá chủ thiên hạ.
Cuối cùng, hắn lại đem lòng yêu thích con cờ Dương Sở Nhược, còn xảy ra quan hệ với nàng.
Đáng tiếc, trong lòng Dương Sở Nhược chỉ có Sở Vũ Thần, còn với Phong Lăng thì lại rất oán hận.
Phong Lăng trong sách của Cố Thanh Hy là đang ám chỉ hắn ta sao?
Hắn ta và Cố Thanh Hy cũng suýt chút nữa phát sinh quan hệ.
Hơn nữa…
Tuy thế lực sau lưng hắn ta là Thiên Phần tộc, nhưng Thiên Phần tộc cũng là hậu duệ hoàng tộc, nên nói một cách nghiêm khắc thì hắn ta chính là một hoàng tử mất nước.
Cố Thanh Hy đã biết thân phận của hắn ta rồi sao?
Nếu không, nhân vật Phong Lăng này từ đâu ra?
Thượng Quan phu tử cất kỹ bản thảo, tỏ vẻ thản nhiên như không có việc gì, hỏi: “Cố Thanh Hy, những nhân vật trong sách của cô từ đâu mà ra?”
“Bịa ra đấy”, Cố Thanh Hy vừa ăn vừa lười biếng đáp.
“Dương Sở Nhược thích kiểu người như Sở Vũ Thần?”
“Nói nhảm, không thích thì sao Sở Vũ Thần lại là nam chính cho được?”
Nói như vậy…
Trong lòng nàng yêu thích Sở Vũ Thần, chẳng qua là ngại mở miệng mà thôi!
Nhưng trong sách, Dương Sở Nhược đối với Sở Vũ Thần… không phải lợi dụng sao?
“Nếu vậy… ví dụ như Phong Lăng thì sao, cô nghĩ sao mà lại sắp xếp… kịch tình này như thế này cho Phong Lăng?”
“Thì tưởng tượng ra chứ sao!”, Cố Thanh Hy không biết phải nói gì.
Hôm nay sao Thượng Quan Sở lại nói nhiều như vậy nhỉ?
Ngày thường, mỗi lần gặp mặt, hắn ta không nói được mấy câu mà.
Thượng Quan Sở muốn biết đoạn sau, nàng sẽ sắp xếp kịch tình giữa nữ nhân vật chính và Phong Lăng như thế nào, lại càng muốn biết rốt cuộc đứa bé trong bụng Dương Sở Nhược là của ai.
Tuy nhiên, hắn ta chỉ có thể đợi.
Chương 383: Sửa đổi kết cục
Chỉ là không lên tiếng hỏi nữa.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể thấy Thượng Quan Sở thong dong xem sách, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi nội dung truyện của Cố Thanh Hy, vẫn ngạo nghễ, không tranh với đời như xưa.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra, tay lật sách của hắn ta có chút loạn.
Nghe mọi người tận tình khuyên nhủ, Cố Thanh Hy xưa nay cố chấp lần đầu đồng ý viết tiếp.
Chỉ là nàng không tự viết, mà là gọi Thanh Phong đến, bảo Thanh Phong viết thay nàng.
Thanh Phong ngẩn ra: “Vương phi nương nương, vì sao lại là thuộc hạ? Thuộc hạ viết chữ không đẹp”.
“Chính vì ngươi viết chữ không đẹp nên mới bảo ngươi luyện tập, hơn nữa không phải Dạ Mặc Uyên rất muốn xem tiếp sao? Một kẻ làm thuộc hạ như ngươi không cần san sẻ giúp chủ tử à?”
Thanh Phong cạn lời.
Rõ ràng là nàng muốn trêu đùa cậu ta, còn nói một cách hùng hồn như vậy.
“Vương phi, thuộc hạ còn có việc, xin rời đi trước”.
“Nếu ngươi đi, chuyện này cứ dừng ở đây đi, sau này ta cũng không muốn viết nữa”.
Nàng nói ra lời này, người trong học viện làm sao chịu để Thanh Phong đi, ai nấy đều chặn đường đi của cậu ta.
Nếu không phải suy nghĩ đến cậu ta là thuộc hạ tâm phúc của chiến thần, bọn họ đã ấn đầu Thanh Phong, buộc cậu ta quay lại.
Thanh Phong hơi tức giận: “Vì sao lần nào cũng là thuộc hạ?”
Cố Thanh Hy vừa ăn hoa quả bánh ngọt vừa cười nói: “Ai bảo Dạ Mặc Uyên giục gấp như vậy”.
“Hoàng thượng cũng đã phái Tiểu Lý Tử đến đây giục rồi, hơn nữa, hoàng thượng còn bảo Tiểu Lý Tử qua đây thông báo sửa đổi nội dung”.
“Nhưng người chạy tới đầu tiên là ngươi, nếu không có Vương gia nhà ngươi bắt đầu, sao Dạ Hoàng có thể phái Tiểu Lý Tử đến đây truyền lời chứ”.
Tiểu Lý Tử không ngừng lau mồ hôi.
May quá may quá, may là giữa đường hắn ta gặp chút chuyện, kéo dài hành trình, nếu không, ngày hôm nay người bị bắt đi viết thay là hắn ta rồi.
Nếu hợp với sở thích của chủ tử còn được, nếu nội dung mà Vương phi nương nương viết không hợp với ý thích của chủ tử, vậy thì xui xẻo sẽ là những người làm thuộc hạ như bọn họ.
Một câu nói của Cố Thanh Hy lại khiến Thanh Phong không đáp lại được, tức nghẹn đến đỏ mặt.
Nhưng Cố Thanh Hy đột nhiên sầm mặt: “Bảo ngươi viết thì viết, nhiều lời như thế làm gì, lãng phí thời gian”.
“Vâng”, Thanh Phong nhắm mắt nhắm mũi tiến lên.
Bảo cậu ta đánh nhau còn được, bảo cậu ta viết chữ còn đau khổ hơn tắm trong máu lửa, hăng hái chiến đấu.
Cố Thanh Hy đong đưa hai chân bắt chéo, miệng đọc một tràng liên tục.
Thanh Phong sốt ruột: “Vương phi, người chậm một chút, thuộc hạ không theo kịp”.
“Không theo kịp là chuyện của ngươi, dù sao nội dung tiếp theo nên nói ta đều đã nói rồi”.
Thượng Quan Sở vuốt ve bộ diêu bạch ngọc ở nơi người khác không nhìn thấy, khóe miệng hơi giương lên.
Câu chuyện tiếp sau tuy hắn ta không thích lắm, nhưng đọc cũng không phản cảm.
Nếu có thể viết Dương Sở Nhược và Phong Lăng đến với nhau thì hay hơn.
Trong hoàng cung.
Dạ Hoàng tức đến mức đập hết đồ đạc.
“Không phải bảo ngươi đi thông báo cho Cố Thanh Hy phải cho Hiên Viên Cẩm Trạch một cái kết tốt sao? Vì sao Hiên Viên Cẩm Trạch lại vong quốc, còn đứt mất cánh tay, thậm chí bị nhốt trong thiên lao sống không bằng chết, ngày đêm bị giày vò?”
Tiểu Lý Tử không dám hé môi, chỉ đành run rẩy đứng ở một bên.
Truyện là Vương phi viết, lời nên truyền hắn ta cũng đã truyền rồi, Vương phi muốn viết thế nào, hắn ta làm gì được chứ?
“Cố Thanh Hy muốn làm gì, nàng ta muốn tạo phản sao? Nàng ta viết Hiên Viên Cẩm Trạch trong truyện vong quốc, có phải muốn ngầm chế giễu Dạ Quốc của trẫm cũng sẽ vong quốc? Nàng ta làm vậy là đại nghịch bất đạo, phải tru cửu tộc”.
“Hoàng thượng bớt giận, dù Dạ Vương phi có ý nghĩ đó hay không, chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh, dù sao đây cũng chỉ là một câu chuyện”.
“Câu chuyện là thứ có thể phản ánh lòng người nhất, như vậy mà còn không coi là bằng chứng?”
“Hoàng thượng… có lẽ Dạ Vương phi không to gan đến vậy, có lẽ nàng thật sự chỉ đơn thuần viết một câu chuyện mà thôi”.
“Quỷ mới tin, rõ ràng nàng ta mượn dâu mắng hòe. Nàng ta đang oán hận trẫm, oán hận trẫm ban hôn nàng ta cho Dạ Vương”.
“Nếu thật sự nghiêm trọng như vậy thì chúng ta phải xử lý Dạ Vương phi trước”.
“Bộp…”
Dạ Hoàng tiện tay tóm lấy vài cái tấu chương, quăng về phía Tiểu Lý Tử.
Hắn tức giận mắng chửi: “Ngu ngốc, người sau lưng nàng ta là chiến thần Dạ Vương gia, nếu giải quyết nàng ta, chiến thần còn không nổi nóng với trẫm hay sao? Còn tru cửu tộc cái gì, trẫm sợ còn chưa tru di Dạ Mặc Uyên, trẫm đã bị hắn tru di trước rồi”.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Ngươi đi, dù thế nào cũng phải bắt nàng ta sửa kết cục của Hiên Viên Cẩm Trạch, dù sao, tuyệt đối không thể uất ức như thế được, nếu không trẫm thật là mất mặt quá”.
“Chuyện này…”
Tiểu Lý Tử khổ sở nhăn nhó mặt mày.
Hắn ta đâu dám đi truyền lời.
Mỗi lần truyền lời, Dạ Vương phi lại cố ý viết cho nhân vật đó càng thảm hơn.
Bây giờ đã thảm như vậy rồi, nếu hắn ta còn đi truyền lời thêm lần nữa, hắn ta sợ rằng Dạ Vương phi sẽ cho Hiên Viên Cẩm Trạch chết luôn.
Nhưng hoàng mệnh khó trái, hắn ta chỉ đành ôm trái tim thấp thỏm đi lấy lòng, van xin Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy nhấc bút lên sửa, cũng đã sửa kết cục của Hiên Viên Cẩm Trạch.
Nhưng mà…
Nàng cho Hiên Viên Cẩm Trạch chết hẳn.
Dạ Hoàng cầm bản thảo trong tay, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
“Hoàng thượng, tại sao người lại nghĩ như vậy? Có thể được người tứ hôn là phúc ba đời, tổ tiên đã thắp hương cho nàng. Dạ Vương phi biết ơn người còn không kịp, sao có thể ghi hận hoàng thượng?”
“Ngươi nhìn tên đại bạo quân Hiên Viên Cẩm Trạch mà nàng viết này, rõ ràng nàng đang ám chỉ trẫm cũng là đại bạo quân. Nếu không phải do trẫm, nàng đã không trở mặt với Cố Thừa Tướng và đoạn tuyệt quan hệ cha con, cuối cùng lẻ loi một mình lấy Dạ Vương”.
Tiểu Lý Tử lo sợ, vội khuyên: “Hoàng thượng, người anh minh thần võ, rộng lượng nhân từ, sao Hiên Viên Cẩm Trạch có thể so sánh với người?”
“Vậy ngươi nghĩ trong câu chuyện của nàng, nhân vật nào là hoá thân của trẫm?”
“Việc này...”
Tiểu Lý Tử toát mồ hôi.
Hắn ta đọc nãy giờ vẫn không thấy nhân vật nào khá giống với hoàng thượng, bảo hắn ta phải trả lời thế nào đây?
“Hoàng thượng, sách Dạ Vương phi viết quá hay, nô tài không đọc nhiều sách nên không hiểu lắm ạ”.
“Quên đi, ta nghĩ ngươi cũng không hiểu chút tri thức này”.
Dạ Hoàng đọc bản thảo hăng say, cả đêm đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Nếu không phải do thân phận hạn chế, hắn rất muốn tới học viện Hoàng gia để tận mắt xem nàng viết.
Sau một lúc so sánh, hắn vẫn cảm thấy Cố Thanh Hy ghi hận mình nên mới cố ý coi Hiên Viên Cẩm Trạch là hắn, bôi đen hắn.
Điều này khiến hắn hơi chột dạ.
Có phải Cố Thanh Hy đã nhận ra hắn có ý với nàng nên mới cố tình viết Hiên Viên Cẩm Trạch thích tỷ tỷ của Dương Sở Nhược không?
Nếu là như vậy thì rốt cuộc nàng đang muốn biểu đạt điều gì?
Có ý với hắn hay là không?
Trong phủ Dạ Vương.
Dạ Mặc Uyên đọc bản thảo, hoàn toàn bị cuốn theo.
Ngay cả Thanh Phong và Giáng Tuyết bên cạnh hắn cũng bị thu hút.
Dạ Mặc Uyên hỏi: “Thanh Phong, Giáng Tuyết, các ngươi nói xem trong câu chuyện vương phi viết, ai là hoá thân của bản vương?”
Thanh Phong trả lời thẳng không chút nghĩ ngợi: “Việc này cần gì phải nói nữa ạ, chắc chắn là nam chính Sở Vũ Thần rồi. Hắn bày mưu lập kế, quyết sách nghìn dặm, yêu nữ chính sâu đậm như ngài với vương phi đó ạ”.
Giáng Tuyết thức thời không nói gì.
Nếu chủ tử là Sở Vũ Thần, thế thì sừng trên đầu chủ tử hơi nhiều quá rồi đấy.
Phải biết rằng nữ chính Dương Sở Nhược không chỉ phát sinh quan hệ với Hiên Viên Cẩm Trạch, còn phát sinh quan hệ với nam hai Phong Lăng, quan trọng nhất là phát sinh quan hệ với Phong Lăng trên giường của Sở Vũ Thần. Câu chuyện này viết Sở Vũ Thần quá vô dụng, chủ tử nhà họ là ai, sao Sở Vũ Thần có thể so sánh được?
Dạ Mặc Uyên cảm thấy Thanh Phong nói đúng, lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhìn bản thảo truyện, Dạ Mặc Uyên lẩm bẩm: “Nàng ấy coi Dương Sở Nhược là hoá thân của mình, cố tình làm bản vương đọc được câu chuyện này để bản vương biết nàng ấy đã trải qua khó khăn như thế nào, để bản vương yêu thương nàng hơn sao?”
Khoé miệng Thanh Phong và Giáng Tuyết khẽ giật.
Dương Sở Nhược nhu nhược, bơ vơ không nơi nương tựa.
Vương phi nhà họ là kiểu người yếu đuối tốt bụng, mặc người ức hiếp đó à?
Trước giờ chỉ có vương phi bắt nạt người khác, họ chưa thấy người khác có thể làm vương phi chịu thiệt bao giờ.
Ngay cả chủ tử của họ cũng bị vương phi đùa bỡn trong tay nhiều lần, không làm gì được vương phi.
“Các ngươi nói xem, hoá thân của Phong Lăng trong sách vương phi là ai? Ma chủ? Hay là Tiêu Vũ Hiên?”
“Việc này... Chủ tử, bất kể là ma chủ hay Tiêu Vũ Hiên đều không giống lắm”.
Dạ Mặc Uyên ngạc nhiên: “Lẽ nào bên cạnh nàng ấy còn có nam nhân khác mà bản vương không biết?”
Thanh Phong: “...”
Giáng Tuyết: “...”
Vương phi chỉ viết một câu chuyện thôi, chủ tử có nhập tâm quá rồi không?
“Điều tra, điều tra thật kĩ cho bản vương, ngoại trừ Tiêu Vũ Hiên, ma chủ và Dịch Thần Phi, bên người Cố Thanh Hy còn có nam nhân nào mập mờ với nàng!”
Thanh Phong và Giáng Tuyết lau mồ hôi.
Vương phi đừng viết tiếp nữa.
Nếu nàng viết tiếp thì không biết sẽ xuất hiện thêm bao nhiêu mỹ nam.
Nếu xuất hiện một người, chủ tử sẽ nghi ngờ vương phi có quan hệ mập mờ với một số người nào đó.
Thế thì họ sẽ điều tra mệt chết mất.
Vừa lật qua trang sau, Dạ Mặc Uyên đột nhiên nổi giận: “Nữ nhân này thật ghê tởm, không ngờ nàng ấy lại viết Dương Sở Nhược mang thai, hơn nữa đứa con còn không biết là của Sở Vũ Thần hay Phong Lăng”.
Thanh Phong và Giáng Tuyết chợt cảm thấy không ổn.
Đúng như dự đoán, vẻ mặt Dạ Mặc Uyên lạnh lùng, khí lạnh toàn thân phóng thích ra xung quanh, trong phòng lạnh đến mức họ run cầm cập.
“Tại sao nàng ấy lại viết như vậy, chẳng lẽ đứa con trong bụng vương phi có thể không phải là của bản vương?”
“Chủ... Chủ tử, đây chỉ là truyện thôi ạ”, Giáng Tuyết dè dặt khuyên nhủ.
“Tướng do tâm mà sinh ra, nếu những việc này không xảy ra ngoài thực tế thì sao nàng ấy có thể viết thành truyện? Chẳng phải các ngươi nói vương phi viết liên tục, chưa bao giờ ngừng sao? Điều này chứng minh vấn đề trong chuyện này rất lớn”.
“...”
Câu nói này khiến Thanh Phong và Giáng Tuyết không biết nên trả lời thế nào.
Đúng nhỉ, ngay cả tiên sinh kể chuyện cũng phải suy nghĩ nên kể như thế nào trước khi kể chuyện.
Nhưng vương phi lại không cần suy nghĩ, vẫn luôn viết miệt mài, trong thời gian ngắn như vậy, sao nàng có thể cấu tứ... mạch lạc như thế?
Thanh Phong nuốt nước miếng: “Chắc là vương phi không to gan đến thế đâu ạ”.
Không to gan đến thế?
Lời này nói ra có ai tin?
Có thể nói vương phi nhà họ gan to bằng trời.
“Điều động Thiên Võng Các, ra lệnh cho người của Thiên Võng Các điều tra rõ ràng rốt cuộc đứa con trong bụng vương phi là ai”.
“Vâng”.
“Thanh Phong, ngươi đi nói với vương phi sửa đoạn này lại, Dương Sở Nhược không được phát sinh quan hệ với Phong Lăng. Đứa con trong bụng nàng ấy chỉ có thể là của bản vương, không thể là của người khác”.
Chương 381: Ngóng trông
“Chủ tử, ngài cũng biết tính tình Vương phi, nếu như nàng cố ý muốn viết như vậy thì thuộc hạ… thuộc hạ… Hơn nữa, Vương phi vừa viết xong liền đưa bản thảo đi, giờ muốn chặn lại đã không kịp nữa!”
“Nếu như Vương phi viết y hệt như thế này, hơn nữa câu chuyện này được lan truyền ra ngoài thì sau này ngươi cũng đừng quay về phủ Dạ vương nữa”.
“Vâng…”, Thanh Phong nhận lệnh với vẻ mặt cầu xin.
Từ sau khi Vương phi đến vương phủ, cậu ta chưa từng có một ngày tốt lành.
Giáng Tuyết tranh thủ nói: “Chủ tử, thuộc hạ đi thông báo Thiên Võng Các điều tra”.
Không đợi Dạ Mặc Uyên đồng ý, hắn ta đã nhanh chân chuồn mất.
Thanh Phong trợn tròn mắt.
Sao cậu ta lại quên chiêu này nhỉ?
Sau này nếu gặp chuyện liên quan đến Vương phi, cậu ta cũng phải nhanh chân chuồn lẹ, quăng cục diện rối rắm lại cho Giáng Tuyết.
Tại một biệt viện ở thành Nam.
Ngón tay thuôn dài như ngọc của Ma Chủ nhẹ nhàng lướt qua mỗi một trang giấy.
Trên khuôn mặt yêu nghiệt có lúc nhíu mày, có khi lại mỉm cười hoặc u sầu, cảm xúc của hắn ta liên tục thay đổi theo bản thảo.
Rốt cuộc Ma Chủ cũng xem xong bản thảo, nhưng hắn ta lại cau mày tỏ vẻ không vui.
“Còn nữa không?”
“Chủ tử, bọn người hầu còn chưa đưa đến, chắc cũng sắp rồi”.
“Tốc độ quá chậm, nếu đi chậm vậy thì giữ lại hai chân của chúng làm gì, chém đi, phái tên đi nhanh một chút!”
“Vâng”, Huyết Sát đổ mồ hôi hột.
Chủ tử đã chém vài người rồi, nếu cứ chém như vậy e là đám chạy việc đều bị ngài ấy chém sạch.
Nào phải do bọn họ chậm, là do Cố Thanh Hy viết chưa xong đấy chứ, trong khi chủ tử đọc quá nhanh, bọn họ biết phải làm gì hơn?
“Huyết Sát, ngươi nói xem, nhân vật nào trong sách của tiểu tỷ tỷ là hóa thân của bản tọa?”
“Việc này… thuộc hạ ngu xuẩn nên không nhìn ra!”
“Bản tọa nhìn ngang nhìn dọc nhưng vẫn không nhìn ra được, rốt cuộc Phong Lăng là bản tọa hay Sở Vũ Thần là bản tọa. Như vậy đi, ngươi đi hỏi tiểu tỷ tỷ thử, rốt cuộc ai mới là hóa thân của bản tọa?”
“Vâng!”
“Chờ một chút! Hay là thôi đi, nếu tiểu tỷ tỷ biết ngay cả việc này mà ta cũng đoán không ra, chứng minh bản tọa không đủ hiểu nàng, chắc chắn nàng sẽ tức giận”.
Huyết Sát vốn muốn nói: Cố cô nương chỉ đơn giản viết một câu chuyện mà thôi, không hề đem người nào làm hóa thân cả.
Nhưng chủ tử ngày đêm suy nghĩ, một lòng kiên định như thế, hắn ta nào dám nói ra nên chỉ có thể đứng hầu bên cạnh.
“Bản tọa có cảm giác, Sở Vũ Thần chính là bản tọa. Sao bản tọa lại là Phong Lăng cho được, phải biết, vừa bắt đầu, Phong Lăng đã lựa chọn thiên hạ, từ bỏ Dương Sở Nhược, hắn ta chỉ xem Dương Sở Nhược là một quân cờ để lợi dụng mà thôi, còn ta thì từ đầu đến cuối đều không hề lợi dụng tiểu tỷ tỷ, hơn nữa, nếu bảo bản tọa lựa chọn giữa thiên hạ và tiểu tỷ tỷ, bản tọa bị ngốc mới đi chọn thiên hạ đấy!”
“Vâng, chủ tử nói phải!”
“Cái tên Phong Lăng này đúng là ngu xuẩn, có được ngai vàng thì đã sao? Có được thiên hạ thì thế nào? Đến lúc chết cũng đâu mang theo được, muốn chạm cũng không thể chạm, chẳng bằng du sơn ngoạn thủy cùng tiểu tỷ tỷ, cùng tận hưởng niềm vui trong cuộc sống”.
“Vâng…”
“Còn nữa, tiểu tỷ tỷ viết đến đoạn sau khi Dương Sở Nhược gả cho Sở Vũ Thần mà vẫn phát sinh quan hệ với Phong Lăng, không biết rốt cuộc đứa bé trong bụng nàng là của ai? Có phải nàng muốn ám chỉ rằng nàng không muốn sinh con với Dạ vương, mà muốn sinh con cho bản tọa hay không?”
Huyết Sát lại lần nữa đổ mồ hôi hột.
Hắn ta không dám trả lời câu hỏi này.
“Hay là thuộc hạ phái người đến hỏi Cố cô nương thử nhé!”
“Đầu ngươi là đầu heo à? Nếu tiểu tỷ tỷ biết bản tọa không đoán ra được việc này, thử hỏi một người hiếu thắng như nàng có chịu gả cho ta không?”
“Vâng…”
“Lại phái người đi thúc giục một phen, mau mau đem phần sau của câu chuyện đến đây”.
“Chủ tử, đã phái mười tám người đi hỏa tốc rồi”.
“Thì phái thêm mười tám người nửa, nhanh lên một chút, đừng có lầu bầu…”
Học viện Hoàng Gia.
Cố Thanh Hy viết từ sáng đến tối, lại viết từ tối đến sáng, viết đến mức cánh tay sắp tê dại.
Đám người bên cạnh ríu rít không ngừng, âm thanh bàn tán liên tục vang lên, cũng có không ít người thúc giục nàng viết nhanh lên.
Cố Thanh Hy giận dữ, ném cây bút lông sói trong tay đi: “Xem náo nhiệt không thấy mệt à? Nếu các ngươi viết nhanh thì tự đến mà viết”.
“Dạ vương phi, là do người viết quá tốt, chúng ta xem mà lòng ngứa ngáy hết cả lên, rất muốn đọc hết toàn bộ”.
Cố Thanh Hy hất ống tay áo.
Đám người này vây kín ba tầng trong, ba tầng ngoài, bộ định khiến nàng chết ngạt hay sao?
“Muốn ta viết tiếp thì tất cả mau lui về sau hai mươi bước, không cho phép đến quá gần ta”.
Nếu không phải vì trâm cài tóc, còn lâu nàng mới nhịn đến bây giờ.
Đám đông xôn xao, không ai muốn lui về sau, bởi vì nếu làm vậy thì bọn họ không xem được nàng vừa viết gì.
Nhưng nếu không lui, lại sợ Cố Thanh Hy nổi đóa, không thèm viết nữa, đến lúc đó lại càng thiệt hại nặng nề hơn, vì thế, cả bọn đành phải ngoan ngoãn lui bước.
Ngay khi Cố Thanh Hy sắp mất kiên nhẫn, đột nhiên Thanh Phong xuất hiện.
Cậu ta hành lễ rồi truyền lời một trung thực nhất, và thành công khiến Cố Thanh Hy lần nữa nổi giận.
“Thuộc hạ bái kiến Vương phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.
Chương 382: Mọi người cùng đợi
“Có việc mau nói, không có việc thì cút”.
“Vương phi nương nương, chủ tử bảo thuộc hạ đến truyền lời, người không thể viết câu chuyện này như vậy được, nữ nhân vật chính Dương Sở Nhược chỉ có thể phát sinh quan hệ với Sở Vũ Thần, không được phép có quan hệ với Phong Lăng. Đứa bé trong bụng cũng chỉ có thể là của chủ tử… à không, là của Sở Vũ Thần”.
Cố Thanh Hy cố nén lửa giận, cười mà như không cười. Nàng nhìn chằm chằm vào Thanh Phong khiến da đầu cậu ta tê dại.
“Ta chỉ viết một câu chuyện mà thôi, chủ tử nhà ngươi cũng muốn quản à? Hắn ở biển à? Sao lại quản rộng như vậy…”
“Ầy… việc này… chủ tử còn nói, nữ nhân vật chính Dương Sở Nhược phải toàn tâm toàn ý với Sở Vũ Thần, tuyệt đối không được phép có quan hệ mập mờ với nam nhân khác, càng không được thích nữ nhân khác”.
“Vậy sao ngươi không bảo chủ tử nhà ngươi tự đến mà viết?”
“Việc này… Vương phi nương nương, thuộc hạ chỉ đến truyền lời mà thôi”, Thanh Phong tỏ vẻ vô tội.
Cậu ta biết rõ, một khi cậu ta truyền lời của chủ tử, chắc chắn Vương phi sẽ rất khó chịu.
Cùng lúc đó, thái giám cận thân của Dạ hoàng cũng đến truyền lời.
“Dạ vương phi, hoàng thượng có lệnh, tuy Hiên Viên Cẩm Trạch là bạo quân, nhưng trước đó hắn cũng là một vị minh quân cần chính yêu dân, người không được viết về hắn quá xấu, kết cục nhất định phải tốt, hơn nữa còn phải yêu đương thắm thiết cùng Dương Sở Nhược”.
Cố Thanh Hy: “…”
“Hoàng thượng còn nói, người viết quá chậm, bảo người viết nhanh một chút, hoàng thượng đợi rất sốt ruột”.
Cố Thanh Hy trực tiếp ném bút lông sói trong tay, rồi tựa lưng vào ghế, vòng tay trước ngực và lạnh lùng nhìn đám người đông nghìn nghịt của học viện Hoàng Gia.
Tiểu Lý Tử khó hiểu hỏi: “Hoàng thượng bảo người tăng tốc độ mà, sao người lại ngừng viết?”
“Đã viết một ngày một đêm rồi, mệt mỏi, không viết nữa”.
“Ôi… Dạ vương phi, người làm vậy, nô tài biết đi bẩm báo với hoàng thượng thế nào?"
“Đó là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta. Ta đã viết một ngày một đêm, bộ không cần ăn uống ngủ nghỉ gì sao? Hơn nữa… giờ ta không có cảm hứng, không viết được”.
“Vậy đến lúc nào người mới có cảm hứng”.
“Không biết được, có lẽ là mười ngày, nửa tháng, cũng có thể là nửa năm, một năm, hoặc tám năm, mười năm không biết chừng”.
Xì…
Những lời này khiến đám người của học viện Hoàng Gia cuống cuồng cả lên.
Bọn họ còn không chờ nổi một khắc, huống chi là tám năm, mười năm, nếu phải đợi tám năm, mười năm, chẳng phải lúc đó bạc đầu rồi sao?
“Dạ vương phi, người đói bụng thì ăn gì đi, nếu mệt thì ngủ một giấc, nhưng tám năm, mười năm thật sự rất dài, chúng ta mỏi mắt mong chờ thật đấy!”
“Đúng đó, không xem xong câu chuyện này, lòng ta ngứa ngáy khó tả, ăn không ngon, ngủ không yên, cứ ngóng trông người viết tiếp đây này!”
Cố Thanh Hy cười nhạo.
Đám người này xem nàng là tiểu thuyết gia à?
Nàng ăn no rảnh rỗi ngồi viết tiểu thuyết cho bọn họ à?
Một tên đệ tử vội la lên: “Trâm cài tóc của Thượng Quan phu tử được chế tác tinh xảo, chất ngọc lại tốt, chẳng lẽ ngươi không muốn giành hạng nhất, lấy được cây trâm cài tóc Bạch Ngọc Hồ Điệp kia à?”
“Ta thà chết còn hơn!”
Học viện Hoàng Gia trở nên ồn ào, náo động.
Có người khuyên Cố Thanh Hy.
Có người đem thức ăn đến cho Cố Thanh Hy.
Cũng có người lén lút oán trách Dạ vương và Dạ hoàng, nếu không phải do bọn họ, sao Cố Thanh Hy lại dừng bút chứ?
Lại có người sôi nổi bàn luận về nội dung phía sau.
Thượng Quan Sở xem bản thảo, đôi mắt dịu dàng lại lần nữa chăm chú vào hai chữ “Phong Lăng”.
Trong sách, Phong Lăng là một hoàng tử không được sủng ái của Phong quốc, tử nhỏ đã bị đưa đến Sở quốc làm con tin, bởi vì vẻ ngoài tuấn tú nên hắn bị công chúa Đinh Đương để mắt, bắt về làm nam sủng.
Tuy bề ngoài hắn là nam sủng, nhưng trên thực tế là chủ nhân của phường Vân Thiên, không chỉ nắm giữ huyết mạch kinh tế khắp thiên hạ, lại còn có một đội quân bất khả chiến bại, đó là Phượng Hoàng quân.
Lại nói, hắn là một người lòng dạ sâu nặng, nói năng thận trọng, giỏi bày mưu tính kế, quyết sách ngàn dặm.
Dã tâm của Phong Lăng rất lớn, hắn không chỉ muốn đạt được ngôi vị hoàng đế Phong quốc, mà còn muốn nhất thống thiên hạ, cho nên hắn đã lợi dụng nữ chính Dương Sở Nhược, biến nàng thành một con cờ, dựa theo nhu cầu mà phò trợ hắn lên ngôi hoàng đế Phong quốc, đồng thời trở thành bá chủ thiên hạ.
Cuối cùng, hắn lại đem lòng yêu thích con cờ Dương Sở Nhược, còn xảy ra quan hệ với nàng.
Đáng tiếc, trong lòng Dương Sở Nhược chỉ có Sở Vũ Thần, còn với Phong Lăng thì lại rất oán hận.
Phong Lăng trong sách của Cố Thanh Hy là đang ám chỉ hắn ta sao?
Hắn ta và Cố Thanh Hy cũng suýt chút nữa phát sinh quan hệ.
Hơn nữa…
Tuy thế lực sau lưng hắn ta là Thiên Phần tộc, nhưng Thiên Phần tộc cũng là hậu duệ hoàng tộc, nên nói một cách nghiêm khắc thì hắn ta chính là một hoàng tử mất nước.
Cố Thanh Hy đã biết thân phận của hắn ta rồi sao?
Nếu không, nhân vật Phong Lăng này từ đâu ra?
Thượng Quan phu tử cất kỹ bản thảo, tỏ vẻ thản nhiên như không có việc gì, hỏi: “Cố Thanh Hy, những nhân vật trong sách của cô từ đâu mà ra?”
“Bịa ra đấy”, Cố Thanh Hy vừa ăn vừa lười biếng đáp.
“Dương Sở Nhược thích kiểu người như Sở Vũ Thần?”
“Nói nhảm, không thích thì sao Sở Vũ Thần lại là nam chính cho được?”
Nói như vậy…
Trong lòng nàng yêu thích Sở Vũ Thần, chẳng qua là ngại mở miệng mà thôi!
Nhưng trong sách, Dương Sở Nhược đối với Sở Vũ Thần… không phải lợi dụng sao?
“Nếu vậy… ví dụ như Phong Lăng thì sao, cô nghĩ sao mà lại sắp xếp… kịch tình này như thế này cho Phong Lăng?”
“Thì tưởng tượng ra chứ sao!”, Cố Thanh Hy không biết phải nói gì.
Hôm nay sao Thượng Quan Sở lại nói nhiều như vậy nhỉ?
Ngày thường, mỗi lần gặp mặt, hắn ta không nói được mấy câu mà.
Thượng Quan Sở muốn biết đoạn sau, nàng sẽ sắp xếp kịch tình giữa nữ nhân vật chính và Phong Lăng như thế nào, lại càng muốn biết rốt cuộc đứa bé trong bụng Dương Sở Nhược là của ai.
Tuy nhiên, hắn ta chỉ có thể đợi.
Chương 383: Sửa đổi kết cục
Chỉ là không lên tiếng hỏi nữa.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể thấy Thượng Quan Sở thong dong xem sách, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi nội dung truyện của Cố Thanh Hy, vẫn ngạo nghễ, không tranh với đời như xưa.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra, tay lật sách của hắn ta có chút loạn.
Nghe mọi người tận tình khuyên nhủ, Cố Thanh Hy xưa nay cố chấp lần đầu đồng ý viết tiếp.
Chỉ là nàng không tự viết, mà là gọi Thanh Phong đến, bảo Thanh Phong viết thay nàng.
Thanh Phong ngẩn ra: “Vương phi nương nương, vì sao lại là thuộc hạ? Thuộc hạ viết chữ không đẹp”.
“Chính vì ngươi viết chữ không đẹp nên mới bảo ngươi luyện tập, hơn nữa không phải Dạ Mặc Uyên rất muốn xem tiếp sao? Một kẻ làm thuộc hạ như ngươi không cần san sẻ giúp chủ tử à?”
Thanh Phong cạn lời.
Rõ ràng là nàng muốn trêu đùa cậu ta, còn nói một cách hùng hồn như vậy.
“Vương phi, thuộc hạ còn có việc, xin rời đi trước”.
“Nếu ngươi đi, chuyện này cứ dừng ở đây đi, sau này ta cũng không muốn viết nữa”.
Nàng nói ra lời này, người trong học viện làm sao chịu để Thanh Phong đi, ai nấy đều chặn đường đi của cậu ta.
Nếu không phải suy nghĩ đến cậu ta là thuộc hạ tâm phúc của chiến thần, bọn họ đã ấn đầu Thanh Phong, buộc cậu ta quay lại.
Thanh Phong hơi tức giận: “Vì sao lần nào cũng là thuộc hạ?”
Cố Thanh Hy vừa ăn hoa quả bánh ngọt vừa cười nói: “Ai bảo Dạ Mặc Uyên giục gấp như vậy”.
“Hoàng thượng cũng đã phái Tiểu Lý Tử đến đây giục rồi, hơn nữa, hoàng thượng còn bảo Tiểu Lý Tử qua đây thông báo sửa đổi nội dung”.
“Nhưng người chạy tới đầu tiên là ngươi, nếu không có Vương gia nhà ngươi bắt đầu, sao Dạ Hoàng có thể phái Tiểu Lý Tử đến đây truyền lời chứ”.
Tiểu Lý Tử không ngừng lau mồ hôi.
May quá may quá, may là giữa đường hắn ta gặp chút chuyện, kéo dài hành trình, nếu không, ngày hôm nay người bị bắt đi viết thay là hắn ta rồi.
Nếu hợp với sở thích của chủ tử còn được, nếu nội dung mà Vương phi nương nương viết không hợp với ý thích của chủ tử, vậy thì xui xẻo sẽ là những người làm thuộc hạ như bọn họ.
Một câu nói của Cố Thanh Hy lại khiến Thanh Phong không đáp lại được, tức nghẹn đến đỏ mặt.
Nhưng Cố Thanh Hy đột nhiên sầm mặt: “Bảo ngươi viết thì viết, nhiều lời như thế làm gì, lãng phí thời gian”.
“Vâng”, Thanh Phong nhắm mắt nhắm mũi tiến lên.
Bảo cậu ta đánh nhau còn được, bảo cậu ta viết chữ còn đau khổ hơn tắm trong máu lửa, hăng hái chiến đấu.
Cố Thanh Hy đong đưa hai chân bắt chéo, miệng đọc một tràng liên tục.
Thanh Phong sốt ruột: “Vương phi, người chậm một chút, thuộc hạ không theo kịp”.
“Không theo kịp là chuyện của ngươi, dù sao nội dung tiếp theo nên nói ta đều đã nói rồi”.
Thượng Quan Sở vuốt ve bộ diêu bạch ngọc ở nơi người khác không nhìn thấy, khóe miệng hơi giương lên.
Câu chuyện tiếp sau tuy hắn ta không thích lắm, nhưng đọc cũng không phản cảm.
Nếu có thể viết Dương Sở Nhược và Phong Lăng đến với nhau thì hay hơn.
Trong hoàng cung.
Dạ Hoàng tức đến mức đập hết đồ đạc.
“Không phải bảo ngươi đi thông báo cho Cố Thanh Hy phải cho Hiên Viên Cẩm Trạch một cái kết tốt sao? Vì sao Hiên Viên Cẩm Trạch lại vong quốc, còn đứt mất cánh tay, thậm chí bị nhốt trong thiên lao sống không bằng chết, ngày đêm bị giày vò?”
Tiểu Lý Tử không dám hé môi, chỉ đành run rẩy đứng ở một bên.
Truyện là Vương phi viết, lời nên truyền hắn ta cũng đã truyền rồi, Vương phi muốn viết thế nào, hắn ta làm gì được chứ?
“Cố Thanh Hy muốn làm gì, nàng ta muốn tạo phản sao? Nàng ta viết Hiên Viên Cẩm Trạch trong truyện vong quốc, có phải muốn ngầm chế giễu Dạ Quốc của trẫm cũng sẽ vong quốc? Nàng ta làm vậy là đại nghịch bất đạo, phải tru cửu tộc”.
“Hoàng thượng bớt giận, dù Dạ Vương phi có ý nghĩ đó hay không, chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh, dù sao đây cũng chỉ là một câu chuyện”.
“Câu chuyện là thứ có thể phản ánh lòng người nhất, như vậy mà còn không coi là bằng chứng?”
“Hoàng thượng… có lẽ Dạ Vương phi không to gan đến vậy, có lẽ nàng thật sự chỉ đơn thuần viết một câu chuyện mà thôi”.
“Quỷ mới tin, rõ ràng nàng ta mượn dâu mắng hòe. Nàng ta đang oán hận trẫm, oán hận trẫm ban hôn nàng ta cho Dạ Vương”.
“Nếu thật sự nghiêm trọng như vậy thì chúng ta phải xử lý Dạ Vương phi trước”.
“Bộp…”
Dạ Hoàng tiện tay tóm lấy vài cái tấu chương, quăng về phía Tiểu Lý Tử.
Hắn tức giận mắng chửi: “Ngu ngốc, người sau lưng nàng ta là chiến thần Dạ Vương gia, nếu giải quyết nàng ta, chiến thần còn không nổi nóng với trẫm hay sao? Còn tru cửu tộc cái gì, trẫm sợ còn chưa tru di Dạ Mặc Uyên, trẫm đã bị hắn tru di trước rồi”.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Ngươi đi, dù thế nào cũng phải bắt nàng ta sửa kết cục của Hiên Viên Cẩm Trạch, dù sao, tuyệt đối không thể uất ức như thế được, nếu không trẫm thật là mất mặt quá”.
“Chuyện này…”
Tiểu Lý Tử khổ sở nhăn nhó mặt mày.
Hắn ta đâu dám đi truyền lời.
Mỗi lần truyền lời, Dạ Vương phi lại cố ý viết cho nhân vật đó càng thảm hơn.
Bây giờ đã thảm như vậy rồi, nếu hắn ta còn đi truyền lời thêm lần nữa, hắn ta sợ rằng Dạ Vương phi sẽ cho Hiên Viên Cẩm Trạch chết luôn.
Nhưng hoàng mệnh khó trái, hắn ta chỉ đành ôm trái tim thấp thỏm đi lấy lòng, van xin Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy nhấc bút lên sửa, cũng đã sửa kết cục của Hiên Viên Cẩm Trạch.
Nhưng mà…
Nàng cho Hiên Viên Cẩm Trạch chết hẳn.
Dạ Hoàng cầm bản thảo trong tay, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.