Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 354-357
Chương 384: Nợ mới nợ cũ
“Chết… chết rồi? Đây là ngầm nguyền rủa trẫm sao? Đi đi đi, bảo nàng ta sửa tiếp, nhất định phải sửa tốt hơn”.
“Hoàng thượng, Dạ Vương phi nói nhân vật này đã chết rồi, chết rồi thì không còn nữa, không sửa được nữa”.
“Truyện không phải là nàng ta viết sao? Bảo nàng ta chuyển ngòi bút, để Hiên Viên Cẩm Trạch khởi tử hồi sinh không phải được rồi sao?”
“Hoàng thượng, nô tài cũng khuyên như vậy, nhưng Dạ Vương phi nói, Hiên Viên Cẩm Trạch chết đến mức không thể chết thêm nữa, không thể xoay chuyển”.
Dạ Hoàng: “…”
Dạ Hoàng tức nghẹn, khí lên không được, xuống cũng không xong, chỉ muốn đích thân chạy tới giám sát nàng viết lại.
Nhưng hắn ta là vua một nước, nếu thật sự làm ra chuyện như vậy, ngày mai các đại thần văn võ còn không nói cho chết hắn ta.
Hắn ta chỉ có thể tức giận đi vòng vòng trong ngự thư phòng.
Sớm biết vậy đã không xem bản thảo của nàng, càng xem càng phá hỏng tâm trạng.
Trong phủ Dạ Vương.
Sắc mặt của Dạ Vương cũng không tốt hơn Dạ Hoàng bao nhiêu.
Hắn tức giận: “Không phải đã bảo Thanh Phong đi thông báo cho nàng phải sửa đổi nội dung truyện sao? Vì sao nàng không những không đổi nội dung, mà còn viết phu thê Dương Sở Nhược và Sở Vũ Thần ân đoạn nghĩa tuyệt, nàng có ý gì? Muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với bản vương sao?”
Giáng Tuyết quẹt trán: “Chuyện này… chắc Vương phi chỉ viết đại một câu chuyện mà thôi. Chủ tử tốt với Vương phi như vậy, Vương phi sao nỡ ân đoạn nghĩa tuyệt với chủ tử”.
Dạ Mặc Uyên lại lật sang trang, sắc mặt càng tệ thêm.
“Đứa bé của Dương Sở Nhược trong sách lại mất rồi, người phụ nữ này muốn làm gì! Chẳng lẽ nàng không cần đứa bé trong bụng nữa? Giáng Tuyết, thông báo xuống dưới, mấy ngày này phải trông nom chăm sóc Vương phi thật tốt, tuyệt đối không được để đứa bé trong bụng nàng xảy ra chuyện”.
“Vâng…”
“Còn cái này… nàng lại viết sau khi Dương Sở Nhược và Sở Vũ Thần cắt đứt quan hệ, mỗi người đi mỗi ngả, nàng muốn rời khỏi bản vương hay sao? Hừ, nàng sống là người của bản vương, chết cũng chỉ có thể là quỷ của bản vương”.
Giáng Tuyết: “…”
“Sau khi bỏ rơi phu quân lại còn đi chiêu thân, hơn nữa còn chiêu một kẻ đẹp trai vô dụng, cố ý phớt lờ Sở Vũ Thần. Giáng Tuyết, ngươi đi điều tra xem, bên cạnh nàng có kẻ nào đẹp trai vô dụng không”.
“Chủ tử, vừa rồi người đã ra lệnh cho thuộc hạ đi điều tra rồi”.
Nếu có thể, Giáng Tuyết chỉ mong có thể rời xa chủ tử nhà mình ngay.
Trước kia chủ tử nhà mình rất thông minh, sao gặp chuyện của Vương phi, cả trí thông minh cũng xuống thấp thế kia.
Phỉ phui…
Trí thông minh của chủ tử sao có thể xuống thấp được.
Hắn ta lỡ lời, lỡ lời.
“Ngươi đích thân qua đó, bảo Vương phi sửa nội dung đi”.
“Chủ tử, chúng ta phái người truyền lời cho Vương phi mấy lần đều không có hiệu quả, hơn nữa…”
Hơn nữa chủ tử phiền não điều gì, nàng lại viết cái đó, rõ ràng là muốn đối đầu với chủ tử.
Chi bằng chủ tử đừng quan tâm tới nữa, để mặc cho Vương phi viết, có lẽ kết cục còn có thể tốt hơn một chút.
Dạ Mặc Uyên nắm chặt ấn tỉ trong tay, sắc mặt âm trầm đáng sợ, thậm chí tức đến mức Hàn độc lập tức phát tác.
Ma tộc.
Ma chủ cười không nổi, bàn tay vừa non nớt vừa bóng mượt lật hết trang này đến trang khác, trong lòng đầy nghi hoặc.
Hắn ta hỏi: “Huyết Sát, tiểu tỷ tỷ nói nàng thích bản tọa, nhưng vì sao nàng lại viết bản tọa cắt đứt quan hệ với nàng, còn phu thê ân đoạn nghĩa tuyệt?”
Huyết Sát: “Chuyện này…”
Chủ tử xác định Sở Vũ Thần trong sách là chủ tử à?
E rằng chủ tử nghĩ nhiều quá rồi.
Dù là vậy, Huyết Sát vẫn cẩn trọng trả lời: “Chủ tử, theo tình báo của thuộc hạ, Dạ Vương cho rằng Sở Vũ Thần là hắn, không ngừng phái người bắt Cố cô nương sửa nội dung. Có lẽ Cố cô nương giận rồi, thế nên… cố ý viết nội dung câu chuyện thành cắt đứt quan hệ với Sở Vũ Thần”.
Ma chủ bừng tỉnh: “Hóa ra là vậy, bản tọa đã nói mà, tiểu tỷ tỷ sao nhẫn tâm cắt đứt quan hệ với bản tọa được, còn ân đoạn nghĩa tuyệt, không đến hoàng tuyền không gặp lại”.
“Phải phải phải…”
“Tiểu tỷ tỷ nói với Thượng Quan Sở, Dương Sở Nhược đương nhiên thích Sở Vũ Thần, câu nói này chắc chắn là nói với bản tọa. Huyết Sát, ngươi nói có phải không?”
“Vâng…”
Chủ tử nói gì cũng đúng.
Hắn ta không thể lý giải cách nghĩ của chủ tử, cũng không lý giải nổi.
“Nhưng đoạn sau của chuyện này thật là đáng ghét, tất cả đều là vì tên thô lỗ Dạ Mặc Uyên vô văn hóa kia, một câu chuyện tốt như vậy mà bị hắn ta làm dở dang”.
“Vậy chúng ta có cần phái người thông báo cho Cố cô nương, sửa câu chuyện này thêm lần nữa không?”
“Ngươi ngốc à, Dạ Hoàng sai người sửa kết cục của Hiên Viên Cẩm Trạch, kết quả sửa thành thế nào? Hiên Viên Cẩm Trạch chết hẳn. Còn Dạ Mặc Uyên, nếu không vì hắn, câu chuyện có phát triển đến mức này không? Lúc tiểu tỷ tỷ sáng tác cần có linh cảm, chúng ta phải quan tâm săn sóc, không được quấy rầy nàng”.
“Vâng…”
Vậy càng tốt, hắn ta bớt được việc.
“Ngươi nói tiếp sau tiểu tỷ tỷ sẽ vãn hồi câu chuyện như thế nào?”
“Vãn hồi… câu chuyện nào?”
“Còn có thể là chuyện nào, đương nhiên là nam nữ chính yêu thương lẫn nhau, giống như bản tọa và tiểu tỷ tỷ yêu thương lẫn nhau vậy”.
“Chuyện này… chắc không đâu. Bình thường, kết cục của câu chuyện không phải là nam nữ chính hạnh phúc ở bên nhau sao?”
Khuôn mặt yêu nghiệt của ma chủ nở nụ cười đắc ý: “Bản tọa đoán là dù gì tiểu cửu tử của bản tọa cũng thừa nhận bản tọa là tỷ phu của hắn, đãi ngộ này Dạ Mặc Uyên nghĩ cũng đừng nghĩ”.
Huyết Sát ngơ người.
Đến nay, hắn ta cũng không biết tiểu cửu tử đắc ý huênh hoang mà chủ tử nhắc tới là ai.
“Bản tọa thấy Dạ Hoàng và Dạ Mặc Uyên quá đáng ghét, đi, sai người đánh bọn họ một trận”.
“Chủ tử, Dạ Hoàng đánh khá dễ, nhưng Dạ Mặc Uyên…”
“Các ngươi không đánh nổi thì để bản tọa đích thân đi đánh”.
“Hả…”
Chủ tử đích thân ra tay?
Như vậy có chuyện bé xé to quá không?
“Bản tọa đã không ưa Dạ Mặc Uyên từ lâu, lần này lại làm ảnh hưởng đến tâm trạng đọc sách của bản tọa, nợ mới nợ cũ vừa khéo tính luôn một lần”.
“Vâng…”
Huyết Sát muốn nói không ưa từ lâu ở đâu ra?
Nợ mới nợ cũ ở đâu ra?
Rõ ràng là chủ tử ghen tuông, oán giận Dạ Mặc Uyên khiến chủ tử đọc sách không vui.
Chương 385: Ăn vạ
Trong đế đô, từ đế vương đến bách tính, tất cả mọi người đều đang truyền tai nhau truyện “Độc hậu trở về, nhà có bạo quân”.
Họ cũng đang đợi chương mới nhất.
Không ít quan lại thế gia bỏ ra số tiền rất lớn mua quan hệ để người ta đưa chương truyện mới đến phủ của họ trước nhất.
Còn có một số người nảy sinh ý tưởng kiếm tiền, sau khi nhận được bản thảo trước đã mời người sao chép với số lượng lớn, sau đó bán lại cho người khác với giá cao hơn.
Một xu hướng đọc sách cuồng nhiệt xuất hiện trong đế đô.
Trong học viện Hoàng gia.
Khi nghe tin này, Cố Thanh Hy dở khóc dở cười.
Nàng chỉ muốn viết xong câu chuyện càng sớm càng tốt để nhanh chóng giành được hạng nhất và nhận trâm bạch ngọc, thế mà lại quên mất rằng có một cách kiếm tiền tốt như vậy.
Nàng cảm thấy mình đã bỏ lỡ không ít bạc.
Học viện Hoàng gia vẫn như trước, cả trong lẫn ngoài đều tập trung rất nhiều người, tất cả đều đang đợi lấy chương mới trước tiên.
Ở hiện trường, ngoại trừ Thanh Phong chuyển lời nói của Cố Thanh Hy thành chữ, còn có chín người khác chia nhau ra ghi chép.
Bởi vì Cố Thanh Hy nói quá nhanh, một mình hắn ta hoàn toàn không kham nổi.
Dù đã thêm chín người, hắn ta vẫn mệt vô cùng, cảm thấy tay phải như thể không phải của mình. Từ lúc hắn ta sinh ra cho đến nay cộng lại cũng không viết nhiều bằng bây giờ.
Cố Thanh Hy đọc đến mức miệng lưỡi khô khốc, bèn cất cao giọng: “Ta ở đây bận rộn hai ngày hai đêm, trong hai ngày hai đêm này ta không được chợp mắt một phút nào, các ngươi đứng đây xem náo nhiệt không cần trả gì sao?”
“Cố Thanh Hy, cô muốn gì thì cứ nói thẳng”.
“Dễ lắm, ta không quan tâm các ngươi có lấy truyện của ta đi kiếm tiền hay không. Ai ở đây thì giao ra mỗi người năm nghìn lượng bạc”.
“Năm nghìn lượng, nhiều thế ư?”
“Ai không muốn đưa thì có thể đi”.
Những người có thể đến học viện Hoàng gia học, ai mà không có bối cảnh hùng hậu?
Năm nghìn lượng bạc quả thật rất nhiều, nhưng họ vẫn có thể lấy ra được.
Sau khi cân nhắc, tất cả mọi người ở đây đều lấy ra năm nghìn lượng bạc, nghĩ mình cũng có thể nhờ người sao chép bán ra ngoài và kiếm một khoản lớn.
Cố Thanh Hy hài lòng nhìn số ngân lượng chất chồng như núi trước mặt, cất hết tất cả vào nhẫn không gian.
Đồ của nàng quá nhiều, nhẫn không gian đã chật cứng, không đủ rộng để dùng.
Ở đây chỉ còn một mình Thượng Quan Sở chưa giao tiền.
Cố Thanh Hy đưa tay ra.
Thượng Quan Sở cười dịu dàng: “Muốn ta đưa tiền cũng được thôi, vậy thì trâm bạch ngọc sẽ không làm phần thưởng nữa”.
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì câu chuyện của cô vốn là đề thi, nếu ta đưa tiền thì nó cũng biến chất, không còn là đề thi nữa, vì sao ta phải ban thưởng?”
Cố Thanh Hy cắn răng: “Được, ngài lợi hại. Nhưng ngài cũng nhìn thấy tình hình hiện tại rồi, hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về ta, có phải ngài nên đưa trâm bạch ngọc cho ta luôn không?”
“Câu chuyện chưa đến hồi kết, kết quả cuộc thi cũng chưa có”.
“Ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết, ngài nhìn nơi này đi, đâu đâu cũng có tiếng bàn tán của bách tính đế đô”.
Thượng Quan Sở chỉ cười không đáp.
Nhưng dáng vẻ kia đã nói rõ, truyện chưa viết xong, kết quả cuộc thi chưa có, hắn ta sẽ không chịu đưa trâm bạch ngọc.
Cố Thanh Hy chỉ có thể cắn răng, tiếp tục đọc một đống nội dung.
Hơn một canh giờ trôi qua, Cố Thanh Hy không thể chịu đựng được nữa.
Nàng tủi thân bước tới trước mặt Thượng Quan Sở, chỉ vào quầng thâm mắt của mình: “Thượng Quan phu tử, ngài nhìn này, ta đã không chợp mắt suốt ba ngày ba hai đêm, đôi mắt này sắp thành mắt gấu trúc luôn rồi, hơn nữa trong mắt toàn là tơ máu, sắp không mở ra nổi. Ngài nể tình ta nghiêm túc mà đưa trâm bạch ngọc cho ta trước đi”.
Nàng thật sự rất mệt mỏi, ngay cả giọng nói cũng bị khàn.
Thượng Quan Sở hơi dao động.
Mọi người trong học viện Hoàng gia cũng dao động.
Nhưng...
Thượng Quan Sở điềm tĩnh đáp: “Cô có thể nghỉ ngơi trước, khi nào khoẻ lại rồi tiếp tục”.
“Thế không được, lỡ như ngài đưa trâm bạch ngọc cho người khác thì phải làm sao?”, điều quan trọng nhất là ngộ nhỡ hắn ta hối hận hoặc làm mất, nàng phải đi đâu để tìm trâm bạch ngọc đây?
“Trâm bạch ngọc chỉ dành cho người giành được hạng nhất cuộc thi, ngoài ra ta sẽ không đưa cho bất kỳ ai khác”.
“Ta không quan tâm, dù sao ta cũng không tin. Nếu không lấy được trâm bạch ngọc, ta sẽ không đi đâu cả”.
Cố Thanh Hy quyết tâm ăn vạ, ngồi phệt xuống đất ôm đùi Thượng Quan Sở, vừa nói vừa khóc chảy nước mắt nước mũi, muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu đáng thương.
“Thượng Quan phu tử, ta biết ta là học trò hư hỏng, lần nào đi học cũng ngủ gật, còn không nghe lời phu tử, sau này ta sẽ sửa hết mà, ngài đưa trâm bạch ngọc cho ta bây giờ luôn có được không, ta cầu xin ngài đấy”.
Thượng Quan phu tử hoảng sợ.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Thân phận của nàng hiện giờ là Dạ Vương phi.
Đường đường là Dạ Vương phi mà lại ăn vạ ôm đùi phu tử, khóc lóc đòi quà, việc này... việc này truyền ra ngoài có ổn không?
Hơn nữa nàng còn làm ra... làm ra hành động đồi phong bại tục này ngay trước mặt nhiều học trò và phu tử học viện Hoàng gia như vậy.
“Cố tam tiểu thư, cô đứng lên trước đã”.
Thượng Quan Sở rút chân ra, nhưng hắn ta càng rút, Cố Thanh Hy càng ôm chặt hơn, thậm chí còn dán cả người lên.
Mặt hắn ta đỏ lên.
Hắn ta nhớ lại những gì đã xảy ra trong vách núi ngày hôm đó.
Cố Thanh Hy ăn vạ, khóc nức nở: “Ta không đứng lên nổi, ta thích cây trâm bạch ngọc đó lắm. Trâm bạch ngọc còn thì ta còn, trâm bạch ngọc mất thì ta thà đi chết luôn cho rồi!”
Chương 386: Van xin
Shh...
Mọi người trợn tròn mắt.
Dù trâm bạch ngọc của Thượng Quan phu tử có tốt thế nào, một người Dạ Vương phi như nàng cũng đâu cần phải đến mức này.
Chẳng lẽ Dạ Vương không tặng trang sức cho nàng, hoặc là không cho nàng trang sức?
Mọi người không nhịn được nhìn về phía đầu Cố Thanh Hy.
Trên đầu nàng chỉ có một sợi dây lụa bạch ngọc nhẹ nhàng buộc kiểu tóc nửa đầu, quả thật... không có món trang sức nào.
Nghe đồn chiến thần sủng thê vô độ, lẽ nào lời đồn này là giả? Chiến thần vẫn là vị chiến thần tàn bạo khát máu, thủ đoạn tàn nhẫn như trước?
Nếu không phải được nhìn thấy tận mắt, họ hoàn toàn không thể tin được.
Mọi người sụt sịt.
“Dạ Vương phi thật thê thảm, vì một món trang sức mà lại liều mạng như vậy”.
“Phải đó, một nữ nhân yểu điệu như thế, nếu là ta thì đã tặng cho nàng ấy một đống trang sức trâm cài ngọc trai rồi”.
“Thảm, quá thê thảm, ta nhìn mà cũng không chịu được muốn tặng cây trâm đẹp nhất ở nhà cho nàng ấy”.
“Hình như có gì đó sai sai, không phải Dạ Vương phi giàu lắm sao? Chưa kể Dạ Vương có cho nàng ấy lương tháng hay trang sức hay không, bản thân Dạ Vương phi cũng là một phú bà, tiền trong tay nàng ấy không thể ít hơn bất kỳ thế gia nào mới đúng chứ nhỉ?”
“Việc này... có khi nào chỉ là mặt ngoài thôi không? Trên thực tế tiền của nàng ấy đều đã bị chiến thần chiếm đoạt hết rồi”.
Mọi người càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Nếu không thì sao một nữ nhân có thể vứt hết thể diện vì một cây trâm chứ?
Sắc mặt Thanh Phong lúc trắng lúc xanh.
Chủ tử chiếm đoạt bạc của nàng khi nào?
Chủ tử không tặng trang sức cho nàng khi nào?
Chủ tử còn ước có thể đưa tất cả những món trang sức đẹp nhất trong thiên hạ tới trước mặt nàng được không nào?
Vương phi thật vô liêm sỉ, vì một món trang sức mà bôi đen thanh danh của mình thì cũng thôi, thế mà còn bôi đen thanh danh của chủ tử.
Lại nhìn nàng còn đang ôm chặt đùi Thượng Quan Sở, kéo bộ quần áo trắng như tuyết của hắn ta để lau nước mắt và nước mũi của mình.
Thanh Phong run lên, hắn ta có thể đoán trước được khi chủ tử biết việc này sẽ tức giận cỡ nào.
“Thượng Quan phu tử, ta bảo đảm sau này nhất định sẽ chăm chỉ học tập, cố gắng mỗi ngày, không làm ngài tức giận nữa. Ngài đưa trâm bạch ngọc cho ta trước đi mà, nếu không có cây trâm này, ta thật sự không sống nổi”.
Thượng Quan Sở nhìn chằm chằm bộ quần áo trắng như tuyết của mình.
Trên quần áo hắn ta dính đầy nước mắt và nước mũi của nàng, Cố Thanh Hy lau xong còn kéo ống tay áo bên kia của hắn ta lau nước mũi.
Nàng đau khổ nói: “Phu tử, ngài là phu tử tốt nhất thiên hạ, lúc trước ta bị mù nên mới không nghiêm túc học tập, ngài cho ta một cơ hội sửa lỗi được không?”
Thượng Quan Sở: “...”
Hắn ta chỉ muốn nói rằng nàng nói đi nói lại, khóc thì khóc, có thể đừng lấy quần áo của hắn ta làm khăn tay không?
Hắn ta có bệnh thích sạch sẽ.
Mọi người lại trợn mắt ngoác mồm.
Thượng Quan phu tử luôn không dính khói lửa trần gian, là một sự tồn tại thần thánh nhất.
Hơn nữa không phải Thượng Quan phu tử có bệnh thích sạch sẽ sao?
Tại sao hắn ta có thể chịu đựng khi Cố Thanh Hy lau nước mũi lên người mình?
Liễu Nguyệt và Vu Huy che mặt.
Quá mất mặt.
Hôm nay lão đại uống nhầm thuốc hả?
Liễu Nguyệt nháy mắt ra hiệu, gọi: “Lão đại, cô mau đứng lên đi, cô thích trâm cài tóc loại nào, ta sẽ tặng cho cô. Đừng nói là một cây trâm bạch ngọc, dù là một trăm cây, ta cũng sẽ tặng cho cô”.
Vu Huy tiếp lời: “Đúng vậy, dù có khuynh gia bại sản ta cũng sẽ tặng trâm cài tóc tốt nhất thiên hạ cho cô, cô mau đứng dậy đi”.
Cố Thanh Hy rất muốn vá miệng hai người họ lại.
Trâm cài tóc mà họ tặng có thể giống với cây trâm trong tay Thượng Quan phu tử à?
Càng như vậy, Cố Thanh Hy càng ôm chặt hơn, tiếng khóc cũng càng lớn: “Phu tử, ngài nể tình ta đã thức trắng ba ngày hai đêm và có thái độ thành khẩn mà đưa trâm cài tóc cho ta trước đi, ngài là phu tử tốt nhất thiên hạ, ta van xin ngài đấy”.
Cố Thanh Hy càng ôm càng lên cao, lần này không còn ôm bắp chân nữa mà là ôm đùi, tới đùi còn lên cao nữa.
Thượng Quan Sở giật mình, vội vàng đẩy nàng ra, cố gắng tránh xa nàng.
Tiếp xúc thân mật thế này khiến hắn ta cực kì không quen.
Nhưng Cố Thanh Hy như thuốc cao da chó, dù hắn ta có làm thế nào cũng không đẩy ra được.
Ở đây có rất nhiều người đang nhìn.
Hơn nữa Cố Thanh Hy vừa mệt mỏi, vừa tủi thân, vừa đau lòng.
Hắn ta mềm lòng: “Nhưng ta đã nói chỉ có người giành hạng nhất mới được nhận trâm bạch ngọc”.
“Ngài nhìn kìa, ngoại trừ truyện của ta được yêu thích nhất thì còn ai có thể so với ta không? Hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về ta. Nếu sau này hạng nhất không phải của ta, ta cũng có thể trả trâm bạch ngọc lại cho người đó”.
Nàng đã lấy được trâm bạch ngọc mà vẫn có thể nôn ra cho người khác?
Chương 387: Được như mong muốn
Lời này ai tin được?
Khi thấy Cố Thanh Hy lại định làm nũng, Thượng Quan Sở vội vàng bảo: “Nhưng truyện của cô vẫn chưa viết xong”.
“Việc này thì dễ, ngài đưa trâm bạch ngọc cho ta trước đi, ta sẽ viết từ từ cho xong. Dù sao đây cũng là truyện dài, trong vòng vài ngày cũng không thể viết xong được đúng không? Nhưng nếu ta tiếp tục thức trắng thêm vài ngày nữa, ta sợ mình còn chưa viết xong truyện đã chết trước”.
Thượng Quan Sở không cầm được nhìn về phía bụng của nàng.
Có lẽ người khác không biết nàng đang mang thai.
Nhưng hắn ta biết.
Có thể kiên trì đến bây giờ đã là giới hạn của nàng.
Nếu còn tiếp tục gắng gượng, e rằng đứa bé trong bụng nàng cũng sẽ không giữ được.
Dạ Mặc Uyên đã nhiều lần phái người đến yêu cầu nàng nghỉ ngơi, không được phép viết tiếp.
Nếu nàng tiếp tục viết, chỉ sợ Dạ Mặc Uyên sẽ đích thân tới đây.
Điều quan trọng nhất là...
Vốn dĩ hắn ta muốn tặng cây trâm này cho nàng...
“Thượng Quan phu tử, ngài nhìn ánh mắt đáng thương của ta đi mà, Thượng Quan phu tử...”
Cố Thanh Hy nắm tay hắn ta quơ qua quơ lại.
Tay áo hắn ta dính nước mắt và nước mũi của nàng, Thượng Quan Sở khẽ cau mày.
Hắn ta không chịu được Cố Thanh Hy làm nũng, càng không chịu được nước mắt của nàng, đành phải mềm giọng lại: “Được rồi, ta có thể đưa trâm bạch ngọc cho cô trước, nhưng cô phải bảo đảm viết xong kết cục của câu chuyện”.
Đặc biệt là cốt truyện của Phong Lăng, phải viết thật chỉn chu.
Tốt nhất là cho Phong Lăng và nữ chính Dương Sở Nhược ở bên nhau.
Cố Thanh Hy mừng rỡ: “Vâng ạ, ta bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Phu tử yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chỉ viết, chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng, càng sẽ không làm phu tử thất vọng. Phu tử có thể đưa trâm cài tóc cho ta trước không?”
Thượng Quan Sở lấy cây trâm từ trong ngực ra, còn chưa kịp đưa cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy đã giật lấy, cầm trong tay không ngừng ngắm nghía kĩ càng.
Nhìn nụ cười và ánh mắt vui vẻ của nàng.
Thượng Quan Sở không khỏi cảm thấy vui vẻ theo.
Nhưng không biết vì sao trong lòng hắn ta lại có một linh cảm xấu.
Có lẽ câu chuyện này đã sắp kết thúc.
Với tính tình của nàng sẽ viết tiếp ư?
Không chỉ hắn ta, tất cả mọi người ở đây đều có linh cảm này.
Cố Thanh Hy cười bảo: “Cảm ơn Thượng Quan phu tử”.
“Cô xứng đáng nhận được nó, chỉ mong Cố tam tiểu thư đừng quên chuyện mình đã hứa”.
Cố Thanh Hy không thèm để ý: “Quên không được, quên không được. Có điều phu tử, ta có thể hỏi ngài vài vấn đề không, cây trâm bạch ngọc hồ điệp này của ngài mua ở đâu thế ạ? Ta thấy nó rất tinh xảo, nếu như có thể, ta còn định nhờ người thợ chế tạo cây trâm bạch ngọc này làm thêm vài món trang sức”.
Đương nhiên Thượng Quan Sở sẽ không nói đây là vật do tổ tiên hắn ta truyền thừa.
Càng sẽ không nói cây trâm này được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, chỉ có thể tặng cho con dâu của Ôn gia họ.
Hắn ta trả lời: “Ta tình cờ có được, ta cũng không biết do ai chế tạo”.
Cố Thanh Hy hơi thất vọng: “Vậy là ngài cũng không biết lai lịch liên quan đến cây trâm cài tóc này?”
“Cố tam tiểu thư nghĩ ta nên biết điều gì?”
Thượng Quan Sở siết chặt tay, tim đập thình thịch.
Nàng nói lời này là có ý gì?
Nàng biết cây trâm này được tổ tiên nhà hắn ta truyền thừa?
Không, chắc chắn không có khả năng này.
Cây trâm này chưa có ai nhìn thấy, ngay cả trưởng lão trong tộc, thậm chí là thái thượng trưởng lão cũng không biết, nàng có thể biết được gì?
“Không có gì, dù thế nào thì cũng cảm ơn phu tử. Bây giờ đã muộn rồi, ta xin về trước nghỉ ngơi, mệt chết mất, ta buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi”.
Người của học viện vội la lên: “Dạ Vương phi, không biết khi nào người có thể bắt đầu tiếp tục viết truyện ạ?”
Cố Thanh Hy phất tay áo, không thèm nhìn họ, nói với giọng điệu lười biếng: “Để mai rồi nói, ta đã thức trắng suốt mấy ngày mấy đêm, các ngươi còn không chịu cho ta ngủ một chút à?”
“Nếu ngày mai không viết được, vậy còn ngày mốt thì sao?”
“Để xem ngày mốt ta có tỉnh ngủ không đã rồi tính sau”.
“Việc này... Đi ngủ cũng đâu cần tới hai ngày nhỉ? Được rồi, coi như cho người ngủ bù hai ngày, thế còn ngày kia, ngày kia có thể viết tiếp được rồi đúng không?”
“Ngày kia thì để ngày kia tính, ai biết ngày kia ta có xảy ra chuyện gì hay không”.
Cố Thanh Hy nói xong liền rời khỏi học viện Hoàng gia, bỏ lại một đống người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thanh Phong run lên, sau đó đuổi theo Cố Thanh Hy.
Linh cảm xấu trong lòng mọi người của học viện càng lúc càng nặng.
Tất cả họ đều nhìn về phía Thượng Quan phu tử, thấp thỏm hỏi: “Thượng Quan phu tử, có khi nào Dạ Vương phi sẽ chơi xấu, không chịu viết nữa không? Nếu nàng ấy không viết nữa thì chúng ta phải làm sao? Câu chuyện này đang đến đoạn hấp dẫn, nếu mà không viết tiếp thì chẳng phải là làm chúng ta khó chịu muốn chết sao?”
Thượng Quan Sở cười một tiếng quả nhiên phong hoa tuyệt đại, dịu dàng ấm áp.
“Việc này các ngươi nên hỏi Cố tam tiểu thư. Nếu Cố tam tiểu thư không muốn viết, cùng lắm thì các ngươi tới phủ Dạ Vương chặn cửa thôi”.
“Đó là phủ Dạ Vương, ngộ nhỡ Dạ Vương tức giận thì phải làm sao đây?”
Thượng Quan Sở để lại cho họ một nụ cười cao thâm khó dò, nhìn bộ quần áo bị bẩn của mình, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
“Chết… chết rồi? Đây là ngầm nguyền rủa trẫm sao? Đi đi đi, bảo nàng ta sửa tiếp, nhất định phải sửa tốt hơn”.
“Hoàng thượng, Dạ Vương phi nói nhân vật này đã chết rồi, chết rồi thì không còn nữa, không sửa được nữa”.
“Truyện không phải là nàng ta viết sao? Bảo nàng ta chuyển ngòi bút, để Hiên Viên Cẩm Trạch khởi tử hồi sinh không phải được rồi sao?”
“Hoàng thượng, nô tài cũng khuyên như vậy, nhưng Dạ Vương phi nói, Hiên Viên Cẩm Trạch chết đến mức không thể chết thêm nữa, không thể xoay chuyển”.
Dạ Hoàng: “…”
Dạ Hoàng tức nghẹn, khí lên không được, xuống cũng không xong, chỉ muốn đích thân chạy tới giám sát nàng viết lại.
Nhưng hắn ta là vua một nước, nếu thật sự làm ra chuyện như vậy, ngày mai các đại thần văn võ còn không nói cho chết hắn ta.
Hắn ta chỉ có thể tức giận đi vòng vòng trong ngự thư phòng.
Sớm biết vậy đã không xem bản thảo của nàng, càng xem càng phá hỏng tâm trạng.
Trong phủ Dạ Vương.
Sắc mặt của Dạ Vương cũng không tốt hơn Dạ Hoàng bao nhiêu.
Hắn tức giận: “Không phải đã bảo Thanh Phong đi thông báo cho nàng phải sửa đổi nội dung truyện sao? Vì sao nàng không những không đổi nội dung, mà còn viết phu thê Dương Sở Nhược và Sở Vũ Thần ân đoạn nghĩa tuyệt, nàng có ý gì? Muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với bản vương sao?”
Giáng Tuyết quẹt trán: “Chuyện này… chắc Vương phi chỉ viết đại một câu chuyện mà thôi. Chủ tử tốt với Vương phi như vậy, Vương phi sao nỡ ân đoạn nghĩa tuyệt với chủ tử”.
Dạ Mặc Uyên lại lật sang trang, sắc mặt càng tệ thêm.
“Đứa bé của Dương Sở Nhược trong sách lại mất rồi, người phụ nữ này muốn làm gì! Chẳng lẽ nàng không cần đứa bé trong bụng nữa? Giáng Tuyết, thông báo xuống dưới, mấy ngày này phải trông nom chăm sóc Vương phi thật tốt, tuyệt đối không được để đứa bé trong bụng nàng xảy ra chuyện”.
“Vâng…”
“Còn cái này… nàng lại viết sau khi Dương Sở Nhược và Sở Vũ Thần cắt đứt quan hệ, mỗi người đi mỗi ngả, nàng muốn rời khỏi bản vương hay sao? Hừ, nàng sống là người của bản vương, chết cũng chỉ có thể là quỷ của bản vương”.
Giáng Tuyết: “…”
“Sau khi bỏ rơi phu quân lại còn đi chiêu thân, hơn nữa còn chiêu một kẻ đẹp trai vô dụng, cố ý phớt lờ Sở Vũ Thần. Giáng Tuyết, ngươi đi điều tra xem, bên cạnh nàng có kẻ nào đẹp trai vô dụng không”.
“Chủ tử, vừa rồi người đã ra lệnh cho thuộc hạ đi điều tra rồi”.
Nếu có thể, Giáng Tuyết chỉ mong có thể rời xa chủ tử nhà mình ngay.
Trước kia chủ tử nhà mình rất thông minh, sao gặp chuyện của Vương phi, cả trí thông minh cũng xuống thấp thế kia.
Phỉ phui…
Trí thông minh của chủ tử sao có thể xuống thấp được.
Hắn ta lỡ lời, lỡ lời.
“Ngươi đích thân qua đó, bảo Vương phi sửa nội dung đi”.
“Chủ tử, chúng ta phái người truyền lời cho Vương phi mấy lần đều không có hiệu quả, hơn nữa…”
Hơn nữa chủ tử phiền não điều gì, nàng lại viết cái đó, rõ ràng là muốn đối đầu với chủ tử.
Chi bằng chủ tử đừng quan tâm tới nữa, để mặc cho Vương phi viết, có lẽ kết cục còn có thể tốt hơn một chút.
Dạ Mặc Uyên nắm chặt ấn tỉ trong tay, sắc mặt âm trầm đáng sợ, thậm chí tức đến mức Hàn độc lập tức phát tác.
Ma tộc.
Ma chủ cười không nổi, bàn tay vừa non nớt vừa bóng mượt lật hết trang này đến trang khác, trong lòng đầy nghi hoặc.
Hắn ta hỏi: “Huyết Sát, tiểu tỷ tỷ nói nàng thích bản tọa, nhưng vì sao nàng lại viết bản tọa cắt đứt quan hệ với nàng, còn phu thê ân đoạn nghĩa tuyệt?”
Huyết Sát: “Chuyện này…”
Chủ tử xác định Sở Vũ Thần trong sách là chủ tử à?
E rằng chủ tử nghĩ nhiều quá rồi.
Dù là vậy, Huyết Sát vẫn cẩn trọng trả lời: “Chủ tử, theo tình báo của thuộc hạ, Dạ Vương cho rằng Sở Vũ Thần là hắn, không ngừng phái người bắt Cố cô nương sửa nội dung. Có lẽ Cố cô nương giận rồi, thế nên… cố ý viết nội dung câu chuyện thành cắt đứt quan hệ với Sở Vũ Thần”.
Ma chủ bừng tỉnh: “Hóa ra là vậy, bản tọa đã nói mà, tiểu tỷ tỷ sao nhẫn tâm cắt đứt quan hệ với bản tọa được, còn ân đoạn nghĩa tuyệt, không đến hoàng tuyền không gặp lại”.
“Phải phải phải…”
“Tiểu tỷ tỷ nói với Thượng Quan Sở, Dương Sở Nhược đương nhiên thích Sở Vũ Thần, câu nói này chắc chắn là nói với bản tọa. Huyết Sát, ngươi nói có phải không?”
“Vâng…”
Chủ tử nói gì cũng đúng.
Hắn ta không thể lý giải cách nghĩ của chủ tử, cũng không lý giải nổi.
“Nhưng đoạn sau của chuyện này thật là đáng ghét, tất cả đều là vì tên thô lỗ Dạ Mặc Uyên vô văn hóa kia, một câu chuyện tốt như vậy mà bị hắn ta làm dở dang”.
“Vậy chúng ta có cần phái người thông báo cho Cố cô nương, sửa câu chuyện này thêm lần nữa không?”
“Ngươi ngốc à, Dạ Hoàng sai người sửa kết cục của Hiên Viên Cẩm Trạch, kết quả sửa thành thế nào? Hiên Viên Cẩm Trạch chết hẳn. Còn Dạ Mặc Uyên, nếu không vì hắn, câu chuyện có phát triển đến mức này không? Lúc tiểu tỷ tỷ sáng tác cần có linh cảm, chúng ta phải quan tâm săn sóc, không được quấy rầy nàng”.
“Vâng…”
Vậy càng tốt, hắn ta bớt được việc.
“Ngươi nói tiếp sau tiểu tỷ tỷ sẽ vãn hồi câu chuyện như thế nào?”
“Vãn hồi… câu chuyện nào?”
“Còn có thể là chuyện nào, đương nhiên là nam nữ chính yêu thương lẫn nhau, giống như bản tọa và tiểu tỷ tỷ yêu thương lẫn nhau vậy”.
“Chuyện này… chắc không đâu. Bình thường, kết cục của câu chuyện không phải là nam nữ chính hạnh phúc ở bên nhau sao?”
Khuôn mặt yêu nghiệt của ma chủ nở nụ cười đắc ý: “Bản tọa đoán là dù gì tiểu cửu tử của bản tọa cũng thừa nhận bản tọa là tỷ phu của hắn, đãi ngộ này Dạ Mặc Uyên nghĩ cũng đừng nghĩ”.
Huyết Sát ngơ người.
Đến nay, hắn ta cũng không biết tiểu cửu tử đắc ý huênh hoang mà chủ tử nhắc tới là ai.
“Bản tọa thấy Dạ Hoàng và Dạ Mặc Uyên quá đáng ghét, đi, sai người đánh bọn họ một trận”.
“Chủ tử, Dạ Hoàng đánh khá dễ, nhưng Dạ Mặc Uyên…”
“Các ngươi không đánh nổi thì để bản tọa đích thân đi đánh”.
“Hả…”
Chủ tử đích thân ra tay?
Như vậy có chuyện bé xé to quá không?
“Bản tọa đã không ưa Dạ Mặc Uyên từ lâu, lần này lại làm ảnh hưởng đến tâm trạng đọc sách của bản tọa, nợ mới nợ cũ vừa khéo tính luôn một lần”.
“Vâng…”
Huyết Sát muốn nói không ưa từ lâu ở đâu ra?
Nợ mới nợ cũ ở đâu ra?
Rõ ràng là chủ tử ghen tuông, oán giận Dạ Mặc Uyên khiến chủ tử đọc sách không vui.
Chương 385: Ăn vạ
Trong đế đô, từ đế vương đến bách tính, tất cả mọi người đều đang truyền tai nhau truyện “Độc hậu trở về, nhà có bạo quân”.
Họ cũng đang đợi chương mới nhất.
Không ít quan lại thế gia bỏ ra số tiền rất lớn mua quan hệ để người ta đưa chương truyện mới đến phủ của họ trước nhất.
Còn có một số người nảy sinh ý tưởng kiếm tiền, sau khi nhận được bản thảo trước đã mời người sao chép với số lượng lớn, sau đó bán lại cho người khác với giá cao hơn.
Một xu hướng đọc sách cuồng nhiệt xuất hiện trong đế đô.
Trong học viện Hoàng gia.
Khi nghe tin này, Cố Thanh Hy dở khóc dở cười.
Nàng chỉ muốn viết xong câu chuyện càng sớm càng tốt để nhanh chóng giành được hạng nhất và nhận trâm bạch ngọc, thế mà lại quên mất rằng có một cách kiếm tiền tốt như vậy.
Nàng cảm thấy mình đã bỏ lỡ không ít bạc.
Học viện Hoàng gia vẫn như trước, cả trong lẫn ngoài đều tập trung rất nhiều người, tất cả đều đang đợi lấy chương mới trước tiên.
Ở hiện trường, ngoại trừ Thanh Phong chuyển lời nói của Cố Thanh Hy thành chữ, còn có chín người khác chia nhau ra ghi chép.
Bởi vì Cố Thanh Hy nói quá nhanh, một mình hắn ta hoàn toàn không kham nổi.
Dù đã thêm chín người, hắn ta vẫn mệt vô cùng, cảm thấy tay phải như thể không phải của mình. Từ lúc hắn ta sinh ra cho đến nay cộng lại cũng không viết nhiều bằng bây giờ.
Cố Thanh Hy đọc đến mức miệng lưỡi khô khốc, bèn cất cao giọng: “Ta ở đây bận rộn hai ngày hai đêm, trong hai ngày hai đêm này ta không được chợp mắt một phút nào, các ngươi đứng đây xem náo nhiệt không cần trả gì sao?”
“Cố Thanh Hy, cô muốn gì thì cứ nói thẳng”.
“Dễ lắm, ta không quan tâm các ngươi có lấy truyện của ta đi kiếm tiền hay không. Ai ở đây thì giao ra mỗi người năm nghìn lượng bạc”.
“Năm nghìn lượng, nhiều thế ư?”
“Ai không muốn đưa thì có thể đi”.
Những người có thể đến học viện Hoàng gia học, ai mà không có bối cảnh hùng hậu?
Năm nghìn lượng bạc quả thật rất nhiều, nhưng họ vẫn có thể lấy ra được.
Sau khi cân nhắc, tất cả mọi người ở đây đều lấy ra năm nghìn lượng bạc, nghĩ mình cũng có thể nhờ người sao chép bán ra ngoài và kiếm một khoản lớn.
Cố Thanh Hy hài lòng nhìn số ngân lượng chất chồng như núi trước mặt, cất hết tất cả vào nhẫn không gian.
Đồ của nàng quá nhiều, nhẫn không gian đã chật cứng, không đủ rộng để dùng.
Ở đây chỉ còn một mình Thượng Quan Sở chưa giao tiền.
Cố Thanh Hy đưa tay ra.
Thượng Quan Sở cười dịu dàng: “Muốn ta đưa tiền cũng được thôi, vậy thì trâm bạch ngọc sẽ không làm phần thưởng nữa”.
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì câu chuyện của cô vốn là đề thi, nếu ta đưa tiền thì nó cũng biến chất, không còn là đề thi nữa, vì sao ta phải ban thưởng?”
Cố Thanh Hy cắn răng: “Được, ngài lợi hại. Nhưng ngài cũng nhìn thấy tình hình hiện tại rồi, hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về ta, có phải ngài nên đưa trâm bạch ngọc cho ta luôn không?”
“Câu chuyện chưa đến hồi kết, kết quả cuộc thi cũng chưa có”.
“Ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết, ngài nhìn nơi này đi, đâu đâu cũng có tiếng bàn tán của bách tính đế đô”.
Thượng Quan Sở chỉ cười không đáp.
Nhưng dáng vẻ kia đã nói rõ, truyện chưa viết xong, kết quả cuộc thi chưa có, hắn ta sẽ không chịu đưa trâm bạch ngọc.
Cố Thanh Hy chỉ có thể cắn răng, tiếp tục đọc một đống nội dung.
Hơn một canh giờ trôi qua, Cố Thanh Hy không thể chịu đựng được nữa.
Nàng tủi thân bước tới trước mặt Thượng Quan Sở, chỉ vào quầng thâm mắt của mình: “Thượng Quan phu tử, ngài nhìn này, ta đã không chợp mắt suốt ba ngày ba hai đêm, đôi mắt này sắp thành mắt gấu trúc luôn rồi, hơn nữa trong mắt toàn là tơ máu, sắp không mở ra nổi. Ngài nể tình ta nghiêm túc mà đưa trâm bạch ngọc cho ta trước đi”.
Nàng thật sự rất mệt mỏi, ngay cả giọng nói cũng bị khàn.
Thượng Quan Sở hơi dao động.
Mọi người trong học viện Hoàng gia cũng dao động.
Nhưng...
Thượng Quan Sở điềm tĩnh đáp: “Cô có thể nghỉ ngơi trước, khi nào khoẻ lại rồi tiếp tục”.
“Thế không được, lỡ như ngài đưa trâm bạch ngọc cho người khác thì phải làm sao?”, điều quan trọng nhất là ngộ nhỡ hắn ta hối hận hoặc làm mất, nàng phải đi đâu để tìm trâm bạch ngọc đây?
“Trâm bạch ngọc chỉ dành cho người giành được hạng nhất cuộc thi, ngoài ra ta sẽ không đưa cho bất kỳ ai khác”.
“Ta không quan tâm, dù sao ta cũng không tin. Nếu không lấy được trâm bạch ngọc, ta sẽ không đi đâu cả”.
Cố Thanh Hy quyết tâm ăn vạ, ngồi phệt xuống đất ôm đùi Thượng Quan Sở, vừa nói vừa khóc chảy nước mắt nước mũi, muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu đáng thương.
“Thượng Quan phu tử, ta biết ta là học trò hư hỏng, lần nào đi học cũng ngủ gật, còn không nghe lời phu tử, sau này ta sẽ sửa hết mà, ngài đưa trâm bạch ngọc cho ta bây giờ luôn có được không, ta cầu xin ngài đấy”.
Thượng Quan phu tử hoảng sợ.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Thân phận của nàng hiện giờ là Dạ Vương phi.
Đường đường là Dạ Vương phi mà lại ăn vạ ôm đùi phu tử, khóc lóc đòi quà, việc này... việc này truyền ra ngoài có ổn không?
Hơn nữa nàng còn làm ra... làm ra hành động đồi phong bại tục này ngay trước mặt nhiều học trò và phu tử học viện Hoàng gia như vậy.
“Cố tam tiểu thư, cô đứng lên trước đã”.
Thượng Quan Sở rút chân ra, nhưng hắn ta càng rút, Cố Thanh Hy càng ôm chặt hơn, thậm chí còn dán cả người lên.
Mặt hắn ta đỏ lên.
Hắn ta nhớ lại những gì đã xảy ra trong vách núi ngày hôm đó.
Cố Thanh Hy ăn vạ, khóc nức nở: “Ta không đứng lên nổi, ta thích cây trâm bạch ngọc đó lắm. Trâm bạch ngọc còn thì ta còn, trâm bạch ngọc mất thì ta thà đi chết luôn cho rồi!”
Chương 386: Van xin
Shh...
Mọi người trợn tròn mắt.
Dù trâm bạch ngọc của Thượng Quan phu tử có tốt thế nào, một người Dạ Vương phi như nàng cũng đâu cần phải đến mức này.
Chẳng lẽ Dạ Vương không tặng trang sức cho nàng, hoặc là không cho nàng trang sức?
Mọi người không nhịn được nhìn về phía đầu Cố Thanh Hy.
Trên đầu nàng chỉ có một sợi dây lụa bạch ngọc nhẹ nhàng buộc kiểu tóc nửa đầu, quả thật... không có món trang sức nào.
Nghe đồn chiến thần sủng thê vô độ, lẽ nào lời đồn này là giả? Chiến thần vẫn là vị chiến thần tàn bạo khát máu, thủ đoạn tàn nhẫn như trước?
Nếu không phải được nhìn thấy tận mắt, họ hoàn toàn không thể tin được.
Mọi người sụt sịt.
“Dạ Vương phi thật thê thảm, vì một món trang sức mà lại liều mạng như vậy”.
“Phải đó, một nữ nhân yểu điệu như thế, nếu là ta thì đã tặng cho nàng ấy một đống trang sức trâm cài ngọc trai rồi”.
“Thảm, quá thê thảm, ta nhìn mà cũng không chịu được muốn tặng cây trâm đẹp nhất ở nhà cho nàng ấy”.
“Hình như có gì đó sai sai, không phải Dạ Vương phi giàu lắm sao? Chưa kể Dạ Vương có cho nàng ấy lương tháng hay trang sức hay không, bản thân Dạ Vương phi cũng là một phú bà, tiền trong tay nàng ấy không thể ít hơn bất kỳ thế gia nào mới đúng chứ nhỉ?”
“Việc này... có khi nào chỉ là mặt ngoài thôi không? Trên thực tế tiền của nàng ấy đều đã bị chiến thần chiếm đoạt hết rồi”.
Mọi người càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Nếu không thì sao một nữ nhân có thể vứt hết thể diện vì một cây trâm chứ?
Sắc mặt Thanh Phong lúc trắng lúc xanh.
Chủ tử chiếm đoạt bạc của nàng khi nào?
Chủ tử không tặng trang sức cho nàng khi nào?
Chủ tử còn ước có thể đưa tất cả những món trang sức đẹp nhất trong thiên hạ tới trước mặt nàng được không nào?
Vương phi thật vô liêm sỉ, vì một món trang sức mà bôi đen thanh danh của mình thì cũng thôi, thế mà còn bôi đen thanh danh của chủ tử.
Lại nhìn nàng còn đang ôm chặt đùi Thượng Quan Sở, kéo bộ quần áo trắng như tuyết của hắn ta để lau nước mắt và nước mũi của mình.
Thanh Phong run lên, hắn ta có thể đoán trước được khi chủ tử biết việc này sẽ tức giận cỡ nào.
“Thượng Quan phu tử, ta bảo đảm sau này nhất định sẽ chăm chỉ học tập, cố gắng mỗi ngày, không làm ngài tức giận nữa. Ngài đưa trâm bạch ngọc cho ta trước đi mà, nếu không có cây trâm này, ta thật sự không sống nổi”.
Thượng Quan Sở nhìn chằm chằm bộ quần áo trắng như tuyết của mình.
Trên quần áo hắn ta dính đầy nước mắt và nước mũi của nàng, Cố Thanh Hy lau xong còn kéo ống tay áo bên kia của hắn ta lau nước mũi.
Nàng đau khổ nói: “Phu tử, ngài là phu tử tốt nhất thiên hạ, lúc trước ta bị mù nên mới không nghiêm túc học tập, ngài cho ta một cơ hội sửa lỗi được không?”
Thượng Quan Sở: “...”
Hắn ta chỉ muốn nói rằng nàng nói đi nói lại, khóc thì khóc, có thể đừng lấy quần áo của hắn ta làm khăn tay không?
Hắn ta có bệnh thích sạch sẽ.
Mọi người lại trợn mắt ngoác mồm.
Thượng Quan phu tử luôn không dính khói lửa trần gian, là một sự tồn tại thần thánh nhất.
Hơn nữa không phải Thượng Quan phu tử có bệnh thích sạch sẽ sao?
Tại sao hắn ta có thể chịu đựng khi Cố Thanh Hy lau nước mũi lên người mình?
Liễu Nguyệt và Vu Huy che mặt.
Quá mất mặt.
Hôm nay lão đại uống nhầm thuốc hả?
Liễu Nguyệt nháy mắt ra hiệu, gọi: “Lão đại, cô mau đứng lên đi, cô thích trâm cài tóc loại nào, ta sẽ tặng cho cô. Đừng nói là một cây trâm bạch ngọc, dù là một trăm cây, ta cũng sẽ tặng cho cô”.
Vu Huy tiếp lời: “Đúng vậy, dù có khuynh gia bại sản ta cũng sẽ tặng trâm cài tóc tốt nhất thiên hạ cho cô, cô mau đứng dậy đi”.
Cố Thanh Hy rất muốn vá miệng hai người họ lại.
Trâm cài tóc mà họ tặng có thể giống với cây trâm trong tay Thượng Quan phu tử à?
Càng như vậy, Cố Thanh Hy càng ôm chặt hơn, tiếng khóc cũng càng lớn: “Phu tử, ngài nể tình ta đã thức trắng ba ngày hai đêm và có thái độ thành khẩn mà đưa trâm cài tóc cho ta trước đi, ngài là phu tử tốt nhất thiên hạ, ta van xin ngài đấy”.
Cố Thanh Hy càng ôm càng lên cao, lần này không còn ôm bắp chân nữa mà là ôm đùi, tới đùi còn lên cao nữa.
Thượng Quan Sở giật mình, vội vàng đẩy nàng ra, cố gắng tránh xa nàng.
Tiếp xúc thân mật thế này khiến hắn ta cực kì không quen.
Nhưng Cố Thanh Hy như thuốc cao da chó, dù hắn ta có làm thế nào cũng không đẩy ra được.
Ở đây có rất nhiều người đang nhìn.
Hơn nữa Cố Thanh Hy vừa mệt mỏi, vừa tủi thân, vừa đau lòng.
Hắn ta mềm lòng: “Nhưng ta đã nói chỉ có người giành hạng nhất mới được nhận trâm bạch ngọc”.
“Ngài nhìn kìa, ngoại trừ truyện của ta được yêu thích nhất thì còn ai có thể so với ta không? Hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về ta. Nếu sau này hạng nhất không phải của ta, ta cũng có thể trả trâm bạch ngọc lại cho người đó”.
Nàng đã lấy được trâm bạch ngọc mà vẫn có thể nôn ra cho người khác?
Chương 387: Được như mong muốn
Lời này ai tin được?
Khi thấy Cố Thanh Hy lại định làm nũng, Thượng Quan Sở vội vàng bảo: “Nhưng truyện của cô vẫn chưa viết xong”.
“Việc này thì dễ, ngài đưa trâm bạch ngọc cho ta trước đi, ta sẽ viết từ từ cho xong. Dù sao đây cũng là truyện dài, trong vòng vài ngày cũng không thể viết xong được đúng không? Nhưng nếu ta tiếp tục thức trắng thêm vài ngày nữa, ta sợ mình còn chưa viết xong truyện đã chết trước”.
Thượng Quan Sở không cầm được nhìn về phía bụng của nàng.
Có lẽ người khác không biết nàng đang mang thai.
Nhưng hắn ta biết.
Có thể kiên trì đến bây giờ đã là giới hạn của nàng.
Nếu còn tiếp tục gắng gượng, e rằng đứa bé trong bụng nàng cũng sẽ không giữ được.
Dạ Mặc Uyên đã nhiều lần phái người đến yêu cầu nàng nghỉ ngơi, không được phép viết tiếp.
Nếu nàng tiếp tục viết, chỉ sợ Dạ Mặc Uyên sẽ đích thân tới đây.
Điều quan trọng nhất là...
Vốn dĩ hắn ta muốn tặng cây trâm này cho nàng...
“Thượng Quan phu tử, ngài nhìn ánh mắt đáng thương của ta đi mà, Thượng Quan phu tử...”
Cố Thanh Hy nắm tay hắn ta quơ qua quơ lại.
Tay áo hắn ta dính nước mắt và nước mũi của nàng, Thượng Quan Sở khẽ cau mày.
Hắn ta không chịu được Cố Thanh Hy làm nũng, càng không chịu được nước mắt của nàng, đành phải mềm giọng lại: “Được rồi, ta có thể đưa trâm bạch ngọc cho cô trước, nhưng cô phải bảo đảm viết xong kết cục của câu chuyện”.
Đặc biệt là cốt truyện của Phong Lăng, phải viết thật chỉn chu.
Tốt nhất là cho Phong Lăng và nữ chính Dương Sở Nhược ở bên nhau.
Cố Thanh Hy mừng rỡ: “Vâng ạ, ta bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Phu tử yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chỉ viết, chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng, càng sẽ không làm phu tử thất vọng. Phu tử có thể đưa trâm cài tóc cho ta trước không?”
Thượng Quan Sở lấy cây trâm từ trong ngực ra, còn chưa kịp đưa cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy đã giật lấy, cầm trong tay không ngừng ngắm nghía kĩ càng.
Nhìn nụ cười và ánh mắt vui vẻ của nàng.
Thượng Quan Sở không khỏi cảm thấy vui vẻ theo.
Nhưng không biết vì sao trong lòng hắn ta lại có một linh cảm xấu.
Có lẽ câu chuyện này đã sắp kết thúc.
Với tính tình của nàng sẽ viết tiếp ư?
Không chỉ hắn ta, tất cả mọi người ở đây đều có linh cảm này.
Cố Thanh Hy cười bảo: “Cảm ơn Thượng Quan phu tử”.
“Cô xứng đáng nhận được nó, chỉ mong Cố tam tiểu thư đừng quên chuyện mình đã hứa”.
Cố Thanh Hy không thèm để ý: “Quên không được, quên không được. Có điều phu tử, ta có thể hỏi ngài vài vấn đề không, cây trâm bạch ngọc hồ điệp này của ngài mua ở đâu thế ạ? Ta thấy nó rất tinh xảo, nếu như có thể, ta còn định nhờ người thợ chế tạo cây trâm bạch ngọc này làm thêm vài món trang sức”.
Đương nhiên Thượng Quan Sở sẽ không nói đây là vật do tổ tiên hắn ta truyền thừa.
Càng sẽ không nói cây trâm này được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, chỉ có thể tặng cho con dâu của Ôn gia họ.
Hắn ta trả lời: “Ta tình cờ có được, ta cũng không biết do ai chế tạo”.
Cố Thanh Hy hơi thất vọng: “Vậy là ngài cũng không biết lai lịch liên quan đến cây trâm cài tóc này?”
“Cố tam tiểu thư nghĩ ta nên biết điều gì?”
Thượng Quan Sở siết chặt tay, tim đập thình thịch.
Nàng nói lời này là có ý gì?
Nàng biết cây trâm này được tổ tiên nhà hắn ta truyền thừa?
Không, chắc chắn không có khả năng này.
Cây trâm này chưa có ai nhìn thấy, ngay cả trưởng lão trong tộc, thậm chí là thái thượng trưởng lão cũng không biết, nàng có thể biết được gì?
“Không có gì, dù thế nào thì cũng cảm ơn phu tử. Bây giờ đã muộn rồi, ta xin về trước nghỉ ngơi, mệt chết mất, ta buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi”.
Người của học viện vội la lên: “Dạ Vương phi, không biết khi nào người có thể bắt đầu tiếp tục viết truyện ạ?”
Cố Thanh Hy phất tay áo, không thèm nhìn họ, nói với giọng điệu lười biếng: “Để mai rồi nói, ta đã thức trắng suốt mấy ngày mấy đêm, các ngươi còn không chịu cho ta ngủ một chút à?”
“Nếu ngày mai không viết được, vậy còn ngày mốt thì sao?”
“Để xem ngày mốt ta có tỉnh ngủ không đã rồi tính sau”.
“Việc này... Đi ngủ cũng đâu cần tới hai ngày nhỉ? Được rồi, coi như cho người ngủ bù hai ngày, thế còn ngày kia, ngày kia có thể viết tiếp được rồi đúng không?”
“Ngày kia thì để ngày kia tính, ai biết ngày kia ta có xảy ra chuyện gì hay không”.
Cố Thanh Hy nói xong liền rời khỏi học viện Hoàng gia, bỏ lại một đống người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thanh Phong run lên, sau đó đuổi theo Cố Thanh Hy.
Linh cảm xấu trong lòng mọi người của học viện càng lúc càng nặng.
Tất cả họ đều nhìn về phía Thượng Quan phu tử, thấp thỏm hỏi: “Thượng Quan phu tử, có khi nào Dạ Vương phi sẽ chơi xấu, không chịu viết nữa không? Nếu nàng ấy không viết nữa thì chúng ta phải làm sao? Câu chuyện này đang đến đoạn hấp dẫn, nếu mà không viết tiếp thì chẳng phải là làm chúng ta khó chịu muốn chết sao?”
Thượng Quan Sở cười một tiếng quả nhiên phong hoa tuyệt đại, dịu dàng ấm áp.
“Việc này các ngươi nên hỏi Cố tam tiểu thư. Nếu Cố tam tiểu thư không muốn viết, cùng lắm thì các ngươi tới phủ Dạ Vương chặn cửa thôi”.
“Đó là phủ Dạ Vương, ngộ nhỡ Dạ Vương tức giận thì phải làm sao đây?”
Thượng Quan Sở để lại cho họ một nụ cười cao thâm khó dò, nhìn bộ quần áo bị bẩn của mình, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.