Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 405-408
Chương 405: Ta băng
Ma chủ cười lạnh liên tục, ném ra một viên đạn khói, triệu hoán tất cả đệ tử Ma tộc gần đây: “Giỏi! Ngươi giỏi lắm, hai ta kết xuống thù rồi, người đâu, giết hết toàn bộ người trong này, một tên cũng không để lại cho ta”.
Người của Ma tộc đồng loạt rút đao, chuẩn bị liều mạng một trận.
Tiếng nói lạnh lẽo như băng của Dạ Mặc Uyên chậm rãi vang lên: “Ngươi mang nàng đi đi”.
“Cái… cái gì…”, ma chủ cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Dạ Mặc Uyên vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, khóe miệng nở nụ cười đắng chát.
Người trong ngực nhắm nghiền hai mắt, hơi thở suy yếu, sớm đã không còn lanh lợi lúc trước.
Trên người nàng chồng chất vết thương, toàn thân trên dưới gần như không tìm ra được chỗ nào lành lặn, khiến người ta nhìn thấy mà không nhịn được đau lòng.
Nàng lừa hắn, tổn thương hắn, lợi dụng hắn.
Hắn hận không thể bóp chết nàng.
Nhưng khi nhìn thấy nàng hấp hối, toàn thân đẫm máu, hắn vẫn mềm lòng.
Hắn biết vết thương của nàng rất nặng, nếu hắn không bị thương thì còn có thể cứu nàng.
Nhưng hiện giờ hắn.
Ba lần bốn lượt bị thương nặng, hàn độc lại phát tác, căn bản không bảo vệ được nàng.
So với hắn như vậy, còn không bằng để Tư Mạc Phi mang nàng đi.
“Dạ Mặc Uyên, lời ngươi vừa nói là thật sao? Này này này, tay ngươi sờ đâu đấy, còn không mau mau bỏ cái móng heo của ngươi ra”.
Dạ Mặc Uyên không nỡ buông ra, trong lòng có oán hận, cũng có đau thương.
Cuối cùng vẫn trả Cố Thanh Hy cho ma chủ, thản nhiên nói: “Vết thương của nàng rất nặng, ngươi mau mang nàng đi trị thương”.
“Phí lời, nếu không phải ngươi ngăn cản, bản tọa sớm đã trị thương cho tỷ ấy rồi”.
Ma chủ ôm Cố Thanh Hy xoay người rời đi.
Dạ Mặc Uyên vung tay lên, tất cả thuộc hạ nhường ra một lối, để đám người ma chủ rời đi.
Thanh Phong vội la lên: “Chủ tử, đây là địa bàn của chúng ta, nếu như chúng ta không đồng ý, cho dù hắn ta là ma chủ cũng không làm gì được chúng ta, tại sao chúng ta phải thả bọn họ đi chứ?”
Mặc dù Hoa lão gia tử không rõ quan hệ giữa ma chủ và Cố Thanh Hy, nhưng từ trong ánh mắt căng thẳng lo lắng của ma chủ có thể nhìn ra được, hắn ta sẽ không làm gì Cố Thanh Hy.
Chỉ là…
“Vương gia, cháu gái của ta bị thương nặng như vậy, hắn ta thật sự có thể chữa lành vết thương của cháu gái ta sao?”
Thanh Phong nói: “Hay là thuộc hạ dẫn người đi cướp vương phi về”.
Đáp lại bọn họ là Dạ Mặc Uyên lại phun ra một ngụm máu.
Cơ thể của hắn lạnh căm căm, không ngừng run rẩy, vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng Hàn độc hoàn toàn bộc phát, quần áo cả người cũng đã đóng băng.
Mọi người hoảng hốt.
Giáng Tuyết vội la lên: “Mau, đỡ vương gia về phòng, thái y, mau gọi tất cả thái y đến”.
“Vâng…”
Sơn trang Thu Phong rối tinh rối mù.
Đêm nay đã định là một đêm không yên tĩnh.
Chờ đến khi Cố Thanh Hy dần dần tỉnh lại, lọt vào tầm nhìn chính là ma chủ đang chống cằm, mở to đôi mắt tà mị nhìn nàng.
Thấy nàng tỉnh dậy, ánh mắt ma chủ sáng rực lên, vui sướng khó nói thành lời.
Trong ánh mắt kia không có tính toán, trong suốt không mang tạp chất, còn rực rỡ hơn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
“Tiểu tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi”.
Những cảnh tượng trước khi hôn mê như dời núi lấp biển tràn vào trong đầu nàng.
Cố Thanh Hy quét nhìn địa phương xa lạ trước mắt, hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Núi Vân Kỳ, phân bộ Ma tộc”.
“Ngươi dẫn ta rời đi? Dạ Mặc Uyên đâu, các ngươi đánh nhau rồi?”, Cố Thanh Hy sốt ruột, không dám tưởng tượng sau khi bọn họ đánh nhau sẽ chết bao nhiêu người.
“Không, hắn ta sợ hãi bản tọa, nhận thua đầu hàng, ngoan ngoãn thả chúng ta rời đi”.
Cố Thanh Hy một chữ cũng không tin.
Dạ Mặc Uyên sợ hãi hắn ta?
Còn nhận thua đầu hàng?
Nằm mơ cũng không thể nào.
“Nói thật”, nàng cảnh cáo.
Ma chủ tỏ vẻ buồn chán không thú vị, nói: “Ai biết hắn ta trúng tà gì, có lẽ là không muốn làm lớn chuyện, sẽ mất mặt”.
Cố Thanh Hy lặng im trong nháy mắt.
Là nàng bị thương quá nặng, Dạ Mặc Uyên sợ chậm trễ việc trị thương của nàng nên mới chủ động thả họ đi.
Nghĩ đến Dạ Mặc Uyên, trong lòng Cố Thanh Hy tắc nghẹn.
“Sao vậy, có phải vết thương còn đau không?”
Lúc này Cố Thanh Hy mới chú ý thấy toàn thân mình bị tầng tầng lớp lớp băng vải quấn lấy, gần như quấn thành xác ướp.
Toàn bộ vết thương sâu vào tận xương, nàng không biết Tư Mạc Phi cho nàng uống thuốc gì, mặc dù không còn cực đau như lúc trước, nhưng mà vẫn rất đau.
Có điều, băng vải khắp người khiến nàng không thể nhìn thấy vết thương, thậm chí ngay cả cử động cũng khó khăn.
Cố Thanh Hy tức giận nói: “Tư Mạc Phi, ngươi quấn ta thành thế này là muốn làm gì?”
“Ồ… đại phu nói, tỷ chảy quá nhiều máu, phải cầm máu, chỉ có thể băng bó, ta sợ bọn họ không băng bó kỹ, bảo bọn họ quấn thêm mấy lớp cho tỷ”.
Cố Thanh Hy tức chết luôn rồi: “Đây mà là mấy lớp à? Có mà mấy chục lớp ý?”
“Không phải thế này rất tốt sao, máu của tiểu tỷ tỷ đã hoàn toàn ngừng chảy”.
“Xin ngươi đấy, bây giờ đang rất nóng, ngươi băng bó nhiều lớp như vậy là muốn miệng vết thương của ta thối rữa mưng mủ sao?”
Cố Thanh Hy không biết sao mình lại quen biết thứ ngốc nghếch này.
Sao hắn ta có được vị trí ma chủ này?
Với chỉ số thông minh này, vì sao còn có thể sống đến bây giờ?
Nội thương của nàng vốn đã cực kỳ nghiêm trọng, giờ tức giận như vậy, nàng cảm thấy nội thương lại càng nghiêm trọng.
Tư Mạc Phi bỗng hiểu ra: “Hình như là vậy, lỡ như băng bó làm miệng vết thương thối rữa thì phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao, tất nhiên là nhanh chóng tháo ra rồi”. Nàng kiên nhẫn nói ra.
“Nhưng đại phu nói rồi, một khi tháo ra, có thể sẽ lại chảy máu nữa”.
“Vậy ngươi bảo bọn họ băng bó hai lớp là được rồi, chỉ cần băng bó phù hợp, hai lớp là đủ”.
“Cũng được, vậy tự ta băng bó cho tỷ”.
“Tại sao lại là ngươi?”
Chương 406: Nàng ta còn chưa chết?
"Toàn thân tỷ đều bị thương, để bọn họ băng bó cho tỷ thì chẳng phải bọn họ có thể nhìn thấy toàn bộ hay sao, nam nữ thụ thụ bất thân!"
Đồ chó con này.
Không ngờ hắn ta còn biết nam nữ thụ thụ bất thân.
Còn hắn ta thì không phải là nam nhân hay sao?
"Ngươi có thể tìm một nữ đại phu đến đây, đường đường Ma tộc chẳng lẽ ngay cả một nữ đại phu cũng không có sao?"
"Đúng vậy, sao ta lại quên đi chứ. Người đâu, mau tìm nữ đại phu đến đây".
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Suýt chút nữa đã ngất đi lần nữa.
"Vậy ngươi đã băng bó toàn bộ vết thương cho ta sao?"
"Đúng vậy, ta đã băng bó lâu rồi, nhưng sao băng vải này lại không nới ra được? Có phải lúc băng bó ta đã buộc quá chặt khiến cho nó bị siết lại hay không?"
Cố Thanh Hy khép miệng lại.
Nói chuyện với một kẻ ngốc như thế này nàng thật sự sợ mình cũng sẽ ngốc theo hắn ta.
Cảm giác như có thứ gì đó đang phát ra tiếng răng rắc trên người mình, Cố Thanh Hy vội vàng cúi đầu nhìn xuống.
Nàng không cúi đầu xuống thì đã không sao, vừa cúi đầu xuống thì khuôn mặt của nàng đã tái nhợt, sợ đến mức không nói nên lời.
Những bông hoa mạn đà la đang không ngừng bò lên người nàng như thể chúng có chân, rồi từng bông hoa ấy lại biến thành những chiếc răng nanh cắn chặt lên lớp băng vải quấn trên người nàng.
“Tư Mạc Phi, ngươi đang làm gì vậy?”, Cố Thanh Hy kêu lên.
Ma chủ trưng ra vẻ mặt vô tội nói: "Có quá nhiều nút thắt, ta nhất thời không mở ra được nên để cho hoa nhi hỗ trợ".
Cố Thanh Hy cảm thấy đầu óc ông ông, nàng nhớ lại những bông hoa mạn đà la vô cùng xinh đẹp này đã từng há cái miệng lớn nuốt chửng một người lớn còn sống chỉ trong một lần.
Trong số những bông hoa “mỏng manh” ấy còn có những bàn tay xương nhưng đã bị những bông hoa mạn đà la ăn sạch giống như ăn đậu hũ.
Nàng lại nổi da gà.
Ngay cả xương khô mà chúng còn có thể ăn sạch như ăn đậu hũ thì huống chi nàng là một người còn sống sờ sờ ra đó, lỡ như không cẩn thận bị chúng ăn sạch sẽ thì sao?
"Ngươi mau khiến bọn chúng ngậm miệng lại đi".
"Hả...?", Ma chủ bối rối hỏi: "Tỷ không hài lòng vì bọn chúng quá chậm sao? Có vẻ như chúng khá chậm thật, vậy để ta tự làm".
Hắn búng tay, mấy trăm bông hoa mạn đà la trong phút chốc liền biến mất, cũng không biết chúng đã biến đi đâu.
Thay vào đó lại có một đám lửa phun ra.
Trái tim của Cố Thanh Hy lại đập thình thịch vì sợ hãi.
"Tư Mạc Phi, sao ngươi châm lửa thiêu ta, ta... đau chết mất".
Con mợ nó…
Con chó con này có phải đang cố tình giỡn mặt với nàng hay không?
Nàng cúi đầu thì thấy băng vải trên người đều đã bị cháy, nhưng da thịt của nàng cũng bị bỏng.
Ma chủ nhíu mày.
"Hình như lửa có hơi lớn".
"Nói thừa, ngươi nhìn da thịt của ta đều bị cháy đỏ hết cả rồi".
"Để ta hạ nhiệt cho tỷ".
Cố Thanh Hy đang định nói không cần nhưng đã quá muộn.
Cũng không biết ma chủ đã làm gì mà trong phòng không còn nóng nữa, toàn thân nàng lại rơi vào trạng thái đóng băng.
Những vết thương của nàng vốn đã liền sẹo nhưng trải qua hai lần vào núi băng biển lửa thì lại càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
Cố Thanh Hy hít vào một ngụm khí lạnh vì đau đớn.
"Đau chết mất, lạnh chết mất".
"A... ta kiểm soát nhiệt độ không được tốt, ta sẽ làm cho tỷ ấm lên thêm một chút".
“Tư Mạc Phi, nếu như ngươi lại dám động vào ta lần nữa thì ta sẽ nguyền rủa ngươi đến chết”, Cố Thanh Hy gầm lên, trừng lớn đôi mắt căm tức nhìn hắn ta.
Khuôn mặt ma chủ trở nên suy sụp.
"Ta chỉ có thể giết người chứ chưa từng cứu người, càng chưa từng chữa trị cho người khác, ta đã cố gắng khống chế nhưng vẫn làm sai một chút".
Thế này mà nói là chỉ sai một chút sao?
Ngươi không thấy da thịt của ta đều đã rữa ra hết rồi sao?
"Từ nay về sau ngươi đừng gặp mặt ta, cũng đừng tùy tiện chữa trị cho ta, ta sợ mình sống không thọ".
Cố Thanh Hy vừa dứt lời thì băng vải khắp người nàng đã phát ra những tiếng răng rắc, bởi vì vừa bị lửa thiêu cháy thì đã bị băng đông cứng cho nên lớp băng đã ngay lập tức trở nên giòn và vỡ ra.
Những vết thương ngang dọc trên cơ thể của Cố Thanh Hy đều được bày ra trước mặt ma chủ.
Hít…
Cố Thanh Hy choáng váng.
Ma chủ cũng sững sờ, hắn ta nhìn chằm chằm vào thân thể đầy thương tích của nàng.
"Á..."
Không biết ai đã hét lên, ma chủ ngay lập tức kéo chăn bông phủ lên người nàng.
Khuôn mặt hắn ta ửng đỏ, ửng đỏ một cách bất thường. Hắn ta nói: "Nếu như ta đã nhìn thấy thân thể của tỷ thì ta sẽ chịu trách nhiệm với tỷ. Từ nay về sau tỷ sẽ là nữ nhân của Tư Mạc Phi ta".
Khuôn mặt của Cố Thanh Hy chuyển từ đỏ sang tái xanh.
"Đi ra ngoài, cút ra ngoài cho ta".
"Vậy còn vết thương của tỷ thì sao?"
"Cút mau!"
"Vậy... được rồi..."
Khuôn mặt tuấn tú của ma chủ xệ xuống, hắn ta đã bị đá ra ngoài cửa.
Những thủ vệ đứng ngoài cửa không thể tin nổi vào tai của mình.
Trên đời này lại có người dám vô lễ với ma chủ của bọn họ như vậy, lại còn dám đá ma chủ ra ngoài cửa!
Điều quan trọng nhất là ma chủ thậm chí còn chưa giết chết nàng ta?
Chương 407: Cứng cỏi hơn người
Trong phòng.
Cố Thanh Hy cau mày đau đớn.
Vốn dĩ vết thương của nàng đã đủ nghiêm trọng, sau khi bị Tư Mạc Phi “chữa trị” một lúc thì vết thương của nàng lại càng thêm ngiêm trọng, không tốn mười ngày nửa tháng thì đừng mơ có thể hồi phục.
Mười ngày nửa tháng...
Nàng làm gì còn nhiều thời gian đến như vậy.
Chỉ còn mười hai ngày nữa là đến đêm trăng tròn.
Trong mười hai ngày, nàng phải nhanh chóng tìm thấy hai viên long châu còn lại.
Muốn có một viên long châu thì phải thu thập không biết bao nhiêu chìa khóa mới có thể phá giải la bàn, cuối cùng thông qua chỉ dẫn của la bàn tiến đến nơi có thể tìm ra long châu.
Trong mười hai ngày làm sao nàng có thể tìm được đây?
Cố Thanh Hy lấy ra thuốc trị thương từ nhẫn không gian, nén đau lau sạch vết thương một lượt rồi lại bôi thuốc lên.
Mặc dù toàn thân đang rất đau nhưng trong lòng nàng lại càng đau hơn.
Cố Thanh Hy lấy khăn vải cắn chặt trên miệng, nuốt hết những tiếng rên rỉ đau đớn vào bụng.
Vết thương của nàng đã bị thối rữa, khi lau vết thương thối rữa, Cố Thanh Hy đau đến mức muốn ngất đi.
Nàng bị thương nặng đến như vậy, tình hình của Dạ Mặc Uyên cũng không khá hơn là bao.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, máu tươi lại đầm đìa chảy ra.
Ma chủ đứng bên cạnh hòn non bộ bên ngoài phòng, nhìn xuyên qua khe hở trên cửa sổ, thu hết cảnh Cố Thanh Hy đang tự mình lau và bôi thuốc lên vết thương vào trong tầm mắt.
Sự ẩn nhẫn của nàng, nỗi đau của nàng, sự cứng cỏi của nàng và mồ hôi của nàng đều khiến ma chủ phải khiếp sợ.
Hắn không thể tưởng tượng được một nữ nhân khi đối mặt với nổi thống khổ như thế mà còn có thể kiên định đến vậy, còn có thể quyết liệt cầm dao lóc từng mảnh thịt thối rữa ra ngoài.
Nàng có thể xử lý vết thương trước mặt nhưng không thể xử lý vết thương sau lưng.
Ma chủ vẫy tay, ý bảo nữ đại phu đi vào hỗ trợ, phải làm nhẹ nhàng, không được để nàng bị thương.
Ma chủ khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: "Huyết Sát, ngươi nói có phải là bản tọa quá ngu xuẩn hay không, chỉ có chút vết thương còn không thể chữa trị được, lại còn hại tiểu tỷ tỷ càng bị thương nghiêm trọng hơn".
Huyết Sát đang đứng ở một bên, từ góc nhìn của hắn ta thì không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng nhưng hắn ta vẫn biết lúc nãy trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Huyết Sát cúi đầu nói: "Chủ tử, thân phận của ngài tôn quý, việc nhỏ nhặt như băng bó vết thương không cần ngài phải tự mình ra tay, Cố cô nương là người lương thiện hiểu chuyện, nàng sẽ không trách ngài".
"Thật sao... nhưng tại sao lúc nãy ta có cảm giác như nàng có chút tức giận?"
"Cố cô nương chỉ đang cảm thấy có lỗi vì ngài đường đường là ma chủ mà còn tự mình băng bó cho nàng, khiến cho nàng cảm động".
Ma chủ bắt chước động tác của Cố Thanh Hy, đưa tay sờ sờ cằm.
Thật sự là vậy sao?
"Tiểu tỷ tỷ chảy máu quá nhiều, ngươi mau bảo nhà bếp chuẩn bị thật nhiều thức ăn bồi bổ máu huyết cho nàng".
"Vâng".
"Mà thôi đi, tiểu tỷ tỷ chỉ vừa mới tỉnh dậy, khẩu vị không tốt. Bản tọa sẽ tự tay nấu cho nàng ăn".
Huyết Sát cả kinh: "Chủ tử, ngài muốn đích thân xuống bếp sao?"
Chủ tử chưa bao giờ xuống bếp, sao có thể nấu ăn được?
Hơn nữa chủ tử có thân phận gì chứ, sao có thể đích thân xuống bếp?
"Tiểu tỷ tỷ chắc chắn sẽ ăn rất vui khi biết ta đích thân nấu cho tỷ ấy".
Hồng ảnh chợt lóe, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng ma chủ đâu.
Huyết Sát chỉ có thể xông đến nhà bếp thật nhanh, trong lòng cảm thấy vô cùng bất ổn.
Những vết thương phải xử lý hết cả buổi chiều.
Cố Thanh Hy chẳng khác nào đã đánh mất nửa cái mạng.
Nàng thậm chí còn không thể ra khỏi giường chứ đừng nói đến việc đi tìm kiếm chìa khóa.
"Người bên ngoài tiến vào đi".
"Cô nương, không biết có gì dặn dò".
"Ta hỏi ngươi, núi Vân Kỳ có phải là núi Vọng Hồn hay không?"
"Bẩm cô nương, núi Vọng Hồn là tổng bộ của ma tộc, nơi này là phân bộ của ma tộc".
"Vậy nơi này còn cách tổng bộ ma tộc xa lắm không?"
"Chuyện này... đại khái khoảng mấy ngàn dặm".
Mấy... mấy ngàn dặm...
Xa như vậy sao?
"Cô nương, có phải cô nương cảm thấy thân thể không khỏe hay không, tiểu nhân sẽ đi gọi nữ đại phu đến đây".
Cho dù có tìm nữ đại phu đến thì sao chứ?
Có thể đưa nàng ngay lập tức đến núi Vọng Hồn hay sao?
"Tiểu nhân bái kiến Cố cô nương, Cố cô nương cát tường an khang, không biết có phải miệng vết thương của Cố cô nương lại đau hay không?"
Nữ đại phu cung kính hành đại lễ, an ủi nói: "Cố cô nương có rất nhiều vết thương, lại bị thương quá sâu, tiểu nhân đề nghị tốt nhất cô nương nên nằm trên giường một tháng, tiểu nhân sẽ ngay lập tức kê một đơn thuốc cho cô nương dùng".
Nữ đại phu cũng vô cùng ngưỡng mộ nàng, đừng nói là một nữ nhân, cho dù là một nam nhân thì với vết thương nặng như vậy đáng lẽ đều phải kêu gào đau đớn, nhưng khi chữa trị cho nàng thì nàng chỉ nghiến răng, cho dù đau đớn cũng không kêu la một tiếng.
Nghị lực bậc này này không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được.
Chương 408: Ngon lắm
Cố Thanh Hy thê lương cười.
Nàng cũng muốn nằm trên giường một tháng, nhưng tiếc thay nàng không có thời gian đó.
"Ta không thấy đau, ngươi ngồi xuống nói chuyện với ta đi".
"Chuyện này... tạ ơn Cố cô nương".
Nữ đại phu cảm thấy hơi lo lắng ngồi xuống, không biết Cố Thanh Hy định nói gì với mình.
Chẳng lẽ nàng lại muốn giúp đỡ để rời khỏi ma tộc?
Nữ đại phu không dám làm chuyện phản nghịch như vậy.
"Ngươi tên là gì?"
"Tên của tiểu nhân là Trinh Nhi".
"Trinh Nhi, ngươi có phải là người của ma tộc không? Ngươi vào ma tộc từ khi nào vậy?"
"Tiểu nhân vốn là cô nhi, từ nhỏ cùng sư phụ học y thuật. Mấy năm trước sư phụ của tiểu nhân gặp tai nạn qua đời, lúc đó tiểu nhân tình cờ gặp được một thủ lĩnh ma tộc bị thương nên đã chữa trị cho người đó rồi được người đó mang về ma tộc, cho tiểu nhân một nơi sinh sống yên ổn".
"Ồ, vậy ngươi có biết được nhiều chuyện trong ma tộc không?"
"Chuyện này... cũng không nhiều lắm... Cố cô nương muốn hỏi tiểu nhân chuyện gì sao?", nữ đại phu dò hỏi.
"Ngươi có biết ma tộc có chỗ nào đặc biệt, hay là ở núi Vân Kỳ có chỗ nào đặc biệt không?"
"Chỗ đặc biệt?"
"Phải".
"Chuyện này... tiểu nhân không rõ lắm, nhưng tiểu nhân có nghe nói núi Vân Kỳ nhiều năm về trước là tổng bộ của ma tộc, về sau không biết đã xảy ra chuyện gì mà tổng bộ lại chuyển đến núi Vọng Sơn".
Cố Thanh Hy đang thất vọng lại trở nên phấn chấn tinh thần.
"Ngươi vừa mới nói núi Vân Kỳ trước đây là tổng bộ của ma tộc sao?"
"Đúng vậy".
"Vậy có nơi nào bị cấm, hoặc có nơi nào bất thường không?"
"Có một khu vực cấm. Những thủ lĩnh không cho phép bất cứ ai tiến vào, nói rằng chỉ có ma chủ mới đủ tư cách tiến vào, những người còn lại một khi tiến vào đều phải chết".
Ánh mắt của Cố Thanh Hy đột nhiên trở nên lóe sáng.
"Cảm ơn ngươi, Trinh Nhi. Đúng rồi, ma chủ đâu, sao ta không nhìn thấy hắn ta?"
Chẳng lẽ nàng đã mắng hắn ta nặng đến mức hắn ta trốn luôn rồi hay sao?
"Tiểu tỷ tỷ, tỷ đang nhớ ta sao?"
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến.
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói dễ nghe, sau đó lại có một nam nhân áo đỏ đẩy cửa bước vào.
Nam nhân này có dáng người cao ráo cân xứng, đôi mắt quyến rũ gợi cảm lại mang theo chút tà mị.
Làn da của hắn ta trắng trẻo mịn màng, các đường nét trên khuôn mặt của hắn ta thì sắc nét góc cạnh, có một nụ cười dịu dàng đang nở trên khóe miệng hắn, khuôn mặt nhợt nhạt của Cố Thanh Hy đang phản chiếu trong đôi mắt của hắn ta.
Nữ đại phu quỳ xuống nói: "Tiểu nhân bái kiến ma chủ".
"Lui xuống đi".
"Vâng".
Ma chủ chậm rãi đi đến chỗ Cố Thanh Hy, không biết Cố Thanh Hy có còn đang tức giận hay không: "Tiểu tỷ tỷ, tỷ đang giận ta sao?"
Hắn ta đã khiến cho vết thương của nàng trở nên nghiêm trọng như vậy, trì hoãn thời gian tìm kiếm long châu của nàng, nàng không tức giận mới là lạ.
Bị hắn ta hại đến vậy mà vẫn còn sống là do nàng phúc lớn mạng lớn.
Nhưng nghĩ đến chuyện bên trong cấm địa có thể có chìa khóa thì Cố Thanh Hy đành phải chịu đựng.
Nàng nở nụ cười vô cùng xinh đẹp.
"Ta biết ngươi cũng chỉ muốn chữa lành vết thương cho ta, chỉ không cẩn thận một chút mới chuốc lấy thất bại. Ta làm sao có thể giận ngươi được".
Nghe được câu này, trái tim ma chủ lập tức thả lỏng.
Ngồi trước mặt Cố Thanh Hy, hắn ta vuốt mái tóc đen mượt của mình rồi cười nói: "Tiểu tỷ tỷ, tỷ hiểu được lòng ta là tốt rồi, tỷ yên tâm, sau này ta nhất định sẽ học cách kiềm chế sức mạnh, sẽ không bao giờ khiến tiểu tỷ tỷ bị thương nữa. Không tin thì lần sau khi thay thuốc tiểu tỷ tỷ cứ tìm ta mà khảo nghiệm tay nghề của ta".
Nụ cười của Cố Thanh Hy trở nên cứng ngắc.
Chỉ mới thử một lần mà cái mạng nhỏ của nàng đã sắp tiêu tùng rồi.
Nếu như thử một lần nữa thì liệu cái mạng nhỏ của nàng có còn giữ được nữa không?
"A Mạc, ngươi là người đứng đầu ma tộc, sao có thể để cho ngươi làm loại chuyện thấp kém này được, giao cho nữ đại phu làm là được rồi, chuyện luyện tập khống chế sức mạnh ngươi cũng không cần làm, không đáng đâu".
"Đáng chứ, nếu như luyện tập tốt thì ta có thể thay thuốc cho tỷ rồi, như vậy thì A Mạc sẽ cảm thấy rất vui. Không phải nữ đại phu đã nói ngày mai phải thay thuốc lần nữa sao? Ngày mai ta sẽ đến, tỷ yên tâm, ta sẽ thật nhẹ nhàng".
Con chó con này thật sự không chịu thua sao?
"Chuyện ngày mai đễ nói sau đi".
"Được, tiểu tỷ tỷ, ta đã hầm một chén tổ yến, tỷ nếm thử xem, còn nóng đó".
"Ngươi tự nấu sao?"
Cố Thanh Hy không thể tin được.
Hắn ta không phải là ma chủ của ma tộc sao? Sao hắn ta cũng có thể xuống bếp giống như Dạ Mặc Uyên được?
“Tất nhiên là bản tọa tự mình nấu rồi, ta phải nấu rất lâu đó. Vì lửa quá nhỏ cho nên ta đã hầm tổ yến bằng nội lực để tiểu tỷ tỷ không phải chờ quá lâu”.
Cố Thanh Hy nhận lấy tổ yến, nhìn từ bên ngoài thấy cũng không tồi.
Nhưng sao nàng lại ngửi thấy mùi cháy khét nhỉ?
"Tỷ mau nếm thử đi".
Cố Thanh Hy cảm thấy rất ghét bỏ món ăn này.
Nhưng nghĩ đến cấm địa thì nàng lại nghiến răng nghiến lợi.
Có lẽ nó chỉ bị cháy khét một chút nhưng vẫn ngon thì sao.
Sau khi nhấp một ngụm, Cố Thanh Hy suýt chút đã phun hết ra.
Mặn.
Mặn chết mất.
Có phải hắn ta đã đổ cả hũ muối vào món này hay không?
Mặt của Cố Thanh Hy nhăn lại.
Nàng cảm thấy vết thương lại đau nhói.
Ma chủ lo lắng nhìn nàng hỏi: "Làm sao vậy, ăn ngon không?"
Cố Thanh Hy muốn nhổ ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vừa phấn khích vừa lo lắng của hắn ta thì nàng lại phải cắn răng nuốt xuống.
"Ngon... ngon lắm".
"Ngon thật sao? Ta cũng nghĩ nó phải rất ngon. Huyết Sát nói rằng ta đã cho quá nhiều muối. Tên tiểu tử đó thật sự không biết thế nào là ngon miệng".
Cố Thanh Hy mắc nghẹn không muốn trả lời.
Ngon miệng?
Đây mà gọi là ngon miệng sao?
Ma chủ cười lạnh liên tục, ném ra một viên đạn khói, triệu hoán tất cả đệ tử Ma tộc gần đây: “Giỏi! Ngươi giỏi lắm, hai ta kết xuống thù rồi, người đâu, giết hết toàn bộ người trong này, một tên cũng không để lại cho ta”.
Người của Ma tộc đồng loạt rút đao, chuẩn bị liều mạng một trận.
Tiếng nói lạnh lẽo như băng của Dạ Mặc Uyên chậm rãi vang lên: “Ngươi mang nàng đi đi”.
“Cái… cái gì…”, ma chủ cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Dạ Mặc Uyên vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, khóe miệng nở nụ cười đắng chát.
Người trong ngực nhắm nghiền hai mắt, hơi thở suy yếu, sớm đã không còn lanh lợi lúc trước.
Trên người nàng chồng chất vết thương, toàn thân trên dưới gần như không tìm ra được chỗ nào lành lặn, khiến người ta nhìn thấy mà không nhịn được đau lòng.
Nàng lừa hắn, tổn thương hắn, lợi dụng hắn.
Hắn hận không thể bóp chết nàng.
Nhưng khi nhìn thấy nàng hấp hối, toàn thân đẫm máu, hắn vẫn mềm lòng.
Hắn biết vết thương của nàng rất nặng, nếu hắn không bị thương thì còn có thể cứu nàng.
Nhưng hiện giờ hắn.
Ba lần bốn lượt bị thương nặng, hàn độc lại phát tác, căn bản không bảo vệ được nàng.
So với hắn như vậy, còn không bằng để Tư Mạc Phi mang nàng đi.
“Dạ Mặc Uyên, lời ngươi vừa nói là thật sao? Này này này, tay ngươi sờ đâu đấy, còn không mau mau bỏ cái móng heo của ngươi ra”.
Dạ Mặc Uyên không nỡ buông ra, trong lòng có oán hận, cũng có đau thương.
Cuối cùng vẫn trả Cố Thanh Hy cho ma chủ, thản nhiên nói: “Vết thương của nàng rất nặng, ngươi mau mang nàng đi trị thương”.
“Phí lời, nếu không phải ngươi ngăn cản, bản tọa sớm đã trị thương cho tỷ ấy rồi”.
Ma chủ ôm Cố Thanh Hy xoay người rời đi.
Dạ Mặc Uyên vung tay lên, tất cả thuộc hạ nhường ra một lối, để đám người ma chủ rời đi.
Thanh Phong vội la lên: “Chủ tử, đây là địa bàn của chúng ta, nếu như chúng ta không đồng ý, cho dù hắn ta là ma chủ cũng không làm gì được chúng ta, tại sao chúng ta phải thả bọn họ đi chứ?”
Mặc dù Hoa lão gia tử không rõ quan hệ giữa ma chủ và Cố Thanh Hy, nhưng từ trong ánh mắt căng thẳng lo lắng của ma chủ có thể nhìn ra được, hắn ta sẽ không làm gì Cố Thanh Hy.
Chỉ là…
“Vương gia, cháu gái của ta bị thương nặng như vậy, hắn ta thật sự có thể chữa lành vết thương của cháu gái ta sao?”
Thanh Phong nói: “Hay là thuộc hạ dẫn người đi cướp vương phi về”.
Đáp lại bọn họ là Dạ Mặc Uyên lại phun ra một ngụm máu.
Cơ thể của hắn lạnh căm căm, không ngừng run rẩy, vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng Hàn độc hoàn toàn bộc phát, quần áo cả người cũng đã đóng băng.
Mọi người hoảng hốt.
Giáng Tuyết vội la lên: “Mau, đỡ vương gia về phòng, thái y, mau gọi tất cả thái y đến”.
“Vâng…”
Sơn trang Thu Phong rối tinh rối mù.
Đêm nay đã định là một đêm không yên tĩnh.
Chờ đến khi Cố Thanh Hy dần dần tỉnh lại, lọt vào tầm nhìn chính là ma chủ đang chống cằm, mở to đôi mắt tà mị nhìn nàng.
Thấy nàng tỉnh dậy, ánh mắt ma chủ sáng rực lên, vui sướng khó nói thành lời.
Trong ánh mắt kia không có tính toán, trong suốt không mang tạp chất, còn rực rỡ hơn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
“Tiểu tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi”.
Những cảnh tượng trước khi hôn mê như dời núi lấp biển tràn vào trong đầu nàng.
Cố Thanh Hy quét nhìn địa phương xa lạ trước mắt, hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Núi Vân Kỳ, phân bộ Ma tộc”.
“Ngươi dẫn ta rời đi? Dạ Mặc Uyên đâu, các ngươi đánh nhau rồi?”, Cố Thanh Hy sốt ruột, không dám tưởng tượng sau khi bọn họ đánh nhau sẽ chết bao nhiêu người.
“Không, hắn ta sợ hãi bản tọa, nhận thua đầu hàng, ngoan ngoãn thả chúng ta rời đi”.
Cố Thanh Hy một chữ cũng không tin.
Dạ Mặc Uyên sợ hãi hắn ta?
Còn nhận thua đầu hàng?
Nằm mơ cũng không thể nào.
“Nói thật”, nàng cảnh cáo.
Ma chủ tỏ vẻ buồn chán không thú vị, nói: “Ai biết hắn ta trúng tà gì, có lẽ là không muốn làm lớn chuyện, sẽ mất mặt”.
Cố Thanh Hy lặng im trong nháy mắt.
Là nàng bị thương quá nặng, Dạ Mặc Uyên sợ chậm trễ việc trị thương của nàng nên mới chủ động thả họ đi.
Nghĩ đến Dạ Mặc Uyên, trong lòng Cố Thanh Hy tắc nghẹn.
“Sao vậy, có phải vết thương còn đau không?”
Lúc này Cố Thanh Hy mới chú ý thấy toàn thân mình bị tầng tầng lớp lớp băng vải quấn lấy, gần như quấn thành xác ướp.
Toàn bộ vết thương sâu vào tận xương, nàng không biết Tư Mạc Phi cho nàng uống thuốc gì, mặc dù không còn cực đau như lúc trước, nhưng mà vẫn rất đau.
Có điều, băng vải khắp người khiến nàng không thể nhìn thấy vết thương, thậm chí ngay cả cử động cũng khó khăn.
Cố Thanh Hy tức giận nói: “Tư Mạc Phi, ngươi quấn ta thành thế này là muốn làm gì?”
“Ồ… đại phu nói, tỷ chảy quá nhiều máu, phải cầm máu, chỉ có thể băng bó, ta sợ bọn họ không băng bó kỹ, bảo bọn họ quấn thêm mấy lớp cho tỷ”.
Cố Thanh Hy tức chết luôn rồi: “Đây mà là mấy lớp à? Có mà mấy chục lớp ý?”
“Không phải thế này rất tốt sao, máu của tiểu tỷ tỷ đã hoàn toàn ngừng chảy”.
“Xin ngươi đấy, bây giờ đang rất nóng, ngươi băng bó nhiều lớp như vậy là muốn miệng vết thương của ta thối rữa mưng mủ sao?”
Cố Thanh Hy không biết sao mình lại quen biết thứ ngốc nghếch này.
Sao hắn ta có được vị trí ma chủ này?
Với chỉ số thông minh này, vì sao còn có thể sống đến bây giờ?
Nội thương của nàng vốn đã cực kỳ nghiêm trọng, giờ tức giận như vậy, nàng cảm thấy nội thương lại càng nghiêm trọng.
Tư Mạc Phi bỗng hiểu ra: “Hình như là vậy, lỡ như băng bó làm miệng vết thương thối rữa thì phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao, tất nhiên là nhanh chóng tháo ra rồi”. Nàng kiên nhẫn nói ra.
“Nhưng đại phu nói rồi, một khi tháo ra, có thể sẽ lại chảy máu nữa”.
“Vậy ngươi bảo bọn họ băng bó hai lớp là được rồi, chỉ cần băng bó phù hợp, hai lớp là đủ”.
“Cũng được, vậy tự ta băng bó cho tỷ”.
“Tại sao lại là ngươi?”
Chương 406: Nàng ta còn chưa chết?
"Toàn thân tỷ đều bị thương, để bọn họ băng bó cho tỷ thì chẳng phải bọn họ có thể nhìn thấy toàn bộ hay sao, nam nữ thụ thụ bất thân!"
Đồ chó con này.
Không ngờ hắn ta còn biết nam nữ thụ thụ bất thân.
Còn hắn ta thì không phải là nam nhân hay sao?
"Ngươi có thể tìm một nữ đại phu đến đây, đường đường Ma tộc chẳng lẽ ngay cả một nữ đại phu cũng không có sao?"
"Đúng vậy, sao ta lại quên đi chứ. Người đâu, mau tìm nữ đại phu đến đây".
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Suýt chút nữa đã ngất đi lần nữa.
"Vậy ngươi đã băng bó toàn bộ vết thương cho ta sao?"
"Đúng vậy, ta đã băng bó lâu rồi, nhưng sao băng vải này lại không nới ra được? Có phải lúc băng bó ta đã buộc quá chặt khiến cho nó bị siết lại hay không?"
Cố Thanh Hy khép miệng lại.
Nói chuyện với một kẻ ngốc như thế này nàng thật sự sợ mình cũng sẽ ngốc theo hắn ta.
Cảm giác như có thứ gì đó đang phát ra tiếng răng rắc trên người mình, Cố Thanh Hy vội vàng cúi đầu nhìn xuống.
Nàng không cúi đầu xuống thì đã không sao, vừa cúi đầu xuống thì khuôn mặt của nàng đã tái nhợt, sợ đến mức không nói nên lời.
Những bông hoa mạn đà la đang không ngừng bò lên người nàng như thể chúng có chân, rồi từng bông hoa ấy lại biến thành những chiếc răng nanh cắn chặt lên lớp băng vải quấn trên người nàng.
“Tư Mạc Phi, ngươi đang làm gì vậy?”, Cố Thanh Hy kêu lên.
Ma chủ trưng ra vẻ mặt vô tội nói: "Có quá nhiều nút thắt, ta nhất thời không mở ra được nên để cho hoa nhi hỗ trợ".
Cố Thanh Hy cảm thấy đầu óc ông ông, nàng nhớ lại những bông hoa mạn đà la vô cùng xinh đẹp này đã từng há cái miệng lớn nuốt chửng một người lớn còn sống chỉ trong một lần.
Trong số những bông hoa “mỏng manh” ấy còn có những bàn tay xương nhưng đã bị những bông hoa mạn đà la ăn sạch giống như ăn đậu hũ.
Nàng lại nổi da gà.
Ngay cả xương khô mà chúng còn có thể ăn sạch như ăn đậu hũ thì huống chi nàng là một người còn sống sờ sờ ra đó, lỡ như không cẩn thận bị chúng ăn sạch sẽ thì sao?
"Ngươi mau khiến bọn chúng ngậm miệng lại đi".
"Hả...?", Ma chủ bối rối hỏi: "Tỷ không hài lòng vì bọn chúng quá chậm sao? Có vẻ như chúng khá chậm thật, vậy để ta tự làm".
Hắn búng tay, mấy trăm bông hoa mạn đà la trong phút chốc liền biến mất, cũng không biết chúng đã biến đi đâu.
Thay vào đó lại có một đám lửa phun ra.
Trái tim của Cố Thanh Hy lại đập thình thịch vì sợ hãi.
"Tư Mạc Phi, sao ngươi châm lửa thiêu ta, ta... đau chết mất".
Con mợ nó…
Con chó con này có phải đang cố tình giỡn mặt với nàng hay không?
Nàng cúi đầu thì thấy băng vải trên người đều đã bị cháy, nhưng da thịt của nàng cũng bị bỏng.
Ma chủ nhíu mày.
"Hình như lửa có hơi lớn".
"Nói thừa, ngươi nhìn da thịt của ta đều bị cháy đỏ hết cả rồi".
"Để ta hạ nhiệt cho tỷ".
Cố Thanh Hy đang định nói không cần nhưng đã quá muộn.
Cũng không biết ma chủ đã làm gì mà trong phòng không còn nóng nữa, toàn thân nàng lại rơi vào trạng thái đóng băng.
Những vết thương của nàng vốn đã liền sẹo nhưng trải qua hai lần vào núi băng biển lửa thì lại càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
Cố Thanh Hy hít vào một ngụm khí lạnh vì đau đớn.
"Đau chết mất, lạnh chết mất".
"A... ta kiểm soát nhiệt độ không được tốt, ta sẽ làm cho tỷ ấm lên thêm một chút".
“Tư Mạc Phi, nếu như ngươi lại dám động vào ta lần nữa thì ta sẽ nguyền rủa ngươi đến chết”, Cố Thanh Hy gầm lên, trừng lớn đôi mắt căm tức nhìn hắn ta.
Khuôn mặt ma chủ trở nên suy sụp.
"Ta chỉ có thể giết người chứ chưa từng cứu người, càng chưa từng chữa trị cho người khác, ta đã cố gắng khống chế nhưng vẫn làm sai một chút".
Thế này mà nói là chỉ sai một chút sao?
Ngươi không thấy da thịt của ta đều đã rữa ra hết rồi sao?
"Từ nay về sau ngươi đừng gặp mặt ta, cũng đừng tùy tiện chữa trị cho ta, ta sợ mình sống không thọ".
Cố Thanh Hy vừa dứt lời thì băng vải khắp người nàng đã phát ra những tiếng răng rắc, bởi vì vừa bị lửa thiêu cháy thì đã bị băng đông cứng cho nên lớp băng đã ngay lập tức trở nên giòn và vỡ ra.
Những vết thương ngang dọc trên cơ thể của Cố Thanh Hy đều được bày ra trước mặt ma chủ.
Hít…
Cố Thanh Hy choáng váng.
Ma chủ cũng sững sờ, hắn ta nhìn chằm chằm vào thân thể đầy thương tích của nàng.
"Á..."
Không biết ai đã hét lên, ma chủ ngay lập tức kéo chăn bông phủ lên người nàng.
Khuôn mặt hắn ta ửng đỏ, ửng đỏ một cách bất thường. Hắn ta nói: "Nếu như ta đã nhìn thấy thân thể của tỷ thì ta sẽ chịu trách nhiệm với tỷ. Từ nay về sau tỷ sẽ là nữ nhân của Tư Mạc Phi ta".
Khuôn mặt của Cố Thanh Hy chuyển từ đỏ sang tái xanh.
"Đi ra ngoài, cút ra ngoài cho ta".
"Vậy còn vết thương của tỷ thì sao?"
"Cút mau!"
"Vậy... được rồi..."
Khuôn mặt tuấn tú của ma chủ xệ xuống, hắn ta đã bị đá ra ngoài cửa.
Những thủ vệ đứng ngoài cửa không thể tin nổi vào tai của mình.
Trên đời này lại có người dám vô lễ với ma chủ của bọn họ như vậy, lại còn dám đá ma chủ ra ngoài cửa!
Điều quan trọng nhất là ma chủ thậm chí còn chưa giết chết nàng ta?
Chương 407: Cứng cỏi hơn người
Trong phòng.
Cố Thanh Hy cau mày đau đớn.
Vốn dĩ vết thương của nàng đã đủ nghiêm trọng, sau khi bị Tư Mạc Phi “chữa trị” một lúc thì vết thương của nàng lại càng thêm ngiêm trọng, không tốn mười ngày nửa tháng thì đừng mơ có thể hồi phục.
Mười ngày nửa tháng...
Nàng làm gì còn nhiều thời gian đến như vậy.
Chỉ còn mười hai ngày nữa là đến đêm trăng tròn.
Trong mười hai ngày, nàng phải nhanh chóng tìm thấy hai viên long châu còn lại.
Muốn có một viên long châu thì phải thu thập không biết bao nhiêu chìa khóa mới có thể phá giải la bàn, cuối cùng thông qua chỉ dẫn của la bàn tiến đến nơi có thể tìm ra long châu.
Trong mười hai ngày làm sao nàng có thể tìm được đây?
Cố Thanh Hy lấy ra thuốc trị thương từ nhẫn không gian, nén đau lau sạch vết thương một lượt rồi lại bôi thuốc lên.
Mặc dù toàn thân đang rất đau nhưng trong lòng nàng lại càng đau hơn.
Cố Thanh Hy lấy khăn vải cắn chặt trên miệng, nuốt hết những tiếng rên rỉ đau đớn vào bụng.
Vết thương của nàng đã bị thối rữa, khi lau vết thương thối rữa, Cố Thanh Hy đau đến mức muốn ngất đi.
Nàng bị thương nặng đến như vậy, tình hình của Dạ Mặc Uyên cũng không khá hơn là bao.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, máu tươi lại đầm đìa chảy ra.
Ma chủ đứng bên cạnh hòn non bộ bên ngoài phòng, nhìn xuyên qua khe hở trên cửa sổ, thu hết cảnh Cố Thanh Hy đang tự mình lau và bôi thuốc lên vết thương vào trong tầm mắt.
Sự ẩn nhẫn của nàng, nỗi đau của nàng, sự cứng cỏi của nàng và mồ hôi của nàng đều khiến ma chủ phải khiếp sợ.
Hắn không thể tưởng tượng được một nữ nhân khi đối mặt với nổi thống khổ như thế mà còn có thể kiên định đến vậy, còn có thể quyết liệt cầm dao lóc từng mảnh thịt thối rữa ra ngoài.
Nàng có thể xử lý vết thương trước mặt nhưng không thể xử lý vết thương sau lưng.
Ma chủ vẫy tay, ý bảo nữ đại phu đi vào hỗ trợ, phải làm nhẹ nhàng, không được để nàng bị thương.
Ma chủ khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: "Huyết Sát, ngươi nói có phải là bản tọa quá ngu xuẩn hay không, chỉ có chút vết thương còn không thể chữa trị được, lại còn hại tiểu tỷ tỷ càng bị thương nghiêm trọng hơn".
Huyết Sát đang đứng ở một bên, từ góc nhìn của hắn ta thì không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng nhưng hắn ta vẫn biết lúc nãy trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Huyết Sát cúi đầu nói: "Chủ tử, thân phận của ngài tôn quý, việc nhỏ nhặt như băng bó vết thương không cần ngài phải tự mình ra tay, Cố cô nương là người lương thiện hiểu chuyện, nàng sẽ không trách ngài".
"Thật sao... nhưng tại sao lúc nãy ta có cảm giác như nàng có chút tức giận?"
"Cố cô nương chỉ đang cảm thấy có lỗi vì ngài đường đường là ma chủ mà còn tự mình băng bó cho nàng, khiến cho nàng cảm động".
Ma chủ bắt chước động tác của Cố Thanh Hy, đưa tay sờ sờ cằm.
Thật sự là vậy sao?
"Tiểu tỷ tỷ chảy máu quá nhiều, ngươi mau bảo nhà bếp chuẩn bị thật nhiều thức ăn bồi bổ máu huyết cho nàng".
"Vâng".
"Mà thôi đi, tiểu tỷ tỷ chỉ vừa mới tỉnh dậy, khẩu vị không tốt. Bản tọa sẽ tự tay nấu cho nàng ăn".
Huyết Sát cả kinh: "Chủ tử, ngài muốn đích thân xuống bếp sao?"
Chủ tử chưa bao giờ xuống bếp, sao có thể nấu ăn được?
Hơn nữa chủ tử có thân phận gì chứ, sao có thể đích thân xuống bếp?
"Tiểu tỷ tỷ chắc chắn sẽ ăn rất vui khi biết ta đích thân nấu cho tỷ ấy".
Hồng ảnh chợt lóe, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng ma chủ đâu.
Huyết Sát chỉ có thể xông đến nhà bếp thật nhanh, trong lòng cảm thấy vô cùng bất ổn.
Những vết thương phải xử lý hết cả buổi chiều.
Cố Thanh Hy chẳng khác nào đã đánh mất nửa cái mạng.
Nàng thậm chí còn không thể ra khỏi giường chứ đừng nói đến việc đi tìm kiếm chìa khóa.
"Người bên ngoài tiến vào đi".
"Cô nương, không biết có gì dặn dò".
"Ta hỏi ngươi, núi Vân Kỳ có phải là núi Vọng Hồn hay không?"
"Bẩm cô nương, núi Vọng Hồn là tổng bộ của ma tộc, nơi này là phân bộ của ma tộc".
"Vậy nơi này còn cách tổng bộ ma tộc xa lắm không?"
"Chuyện này... đại khái khoảng mấy ngàn dặm".
Mấy... mấy ngàn dặm...
Xa như vậy sao?
"Cô nương, có phải cô nương cảm thấy thân thể không khỏe hay không, tiểu nhân sẽ đi gọi nữ đại phu đến đây".
Cho dù có tìm nữ đại phu đến thì sao chứ?
Có thể đưa nàng ngay lập tức đến núi Vọng Hồn hay sao?
"Tiểu nhân bái kiến Cố cô nương, Cố cô nương cát tường an khang, không biết có phải miệng vết thương của Cố cô nương lại đau hay không?"
Nữ đại phu cung kính hành đại lễ, an ủi nói: "Cố cô nương có rất nhiều vết thương, lại bị thương quá sâu, tiểu nhân đề nghị tốt nhất cô nương nên nằm trên giường một tháng, tiểu nhân sẽ ngay lập tức kê một đơn thuốc cho cô nương dùng".
Nữ đại phu cũng vô cùng ngưỡng mộ nàng, đừng nói là một nữ nhân, cho dù là một nam nhân thì với vết thương nặng như vậy đáng lẽ đều phải kêu gào đau đớn, nhưng khi chữa trị cho nàng thì nàng chỉ nghiến răng, cho dù đau đớn cũng không kêu la một tiếng.
Nghị lực bậc này này không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được.
Chương 408: Ngon lắm
Cố Thanh Hy thê lương cười.
Nàng cũng muốn nằm trên giường một tháng, nhưng tiếc thay nàng không có thời gian đó.
"Ta không thấy đau, ngươi ngồi xuống nói chuyện với ta đi".
"Chuyện này... tạ ơn Cố cô nương".
Nữ đại phu cảm thấy hơi lo lắng ngồi xuống, không biết Cố Thanh Hy định nói gì với mình.
Chẳng lẽ nàng lại muốn giúp đỡ để rời khỏi ma tộc?
Nữ đại phu không dám làm chuyện phản nghịch như vậy.
"Ngươi tên là gì?"
"Tên của tiểu nhân là Trinh Nhi".
"Trinh Nhi, ngươi có phải là người của ma tộc không? Ngươi vào ma tộc từ khi nào vậy?"
"Tiểu nhân vốn là cô nhi, từ nhỏ cùng sư phụ học y thuật. Mấy năm trước sư phụ của tiểu nhân gặp tai nạn qua đời, lúc đó tiểu nhân tình cờ gặp được một thủ lĩnh ma tộc bị thương nên đã chữa trị cho người đó rồi được người đó mang về ma tộc, cho tiểu nhân một nơi sinh sống yên ổn".
"Ồ, vậy ngươi có biết được nhiều chuyện trong ma tộc không?"
"Chuyện này... cũng không nhiều lắm... Cố cô nương muốn hỏi tiểu nhân chuyện gì sao?", nữ đại phu dò hỏi.
"Ngươi có biết ma tộc có chỗ nào đặc biệt, hay là ở núi Vân Kỳ có chỗ nào đặc biệt không?"
"Chỗ đặc biệt?"
"Phải".
"Chuyện này... tiểu nhân không rõ lắm, nhưng tiểu nhân có nghe nói núi Vân Kỳ nhiều năm về trước là tổng bộ của ma tộc, về sau không biết đã xảy ra chuyện gì mà tổng bộ lại chuyển đến núi Vọng Sơn".
Cố Thanh Hy đang thất vọng lại trở nên phấn chấn tinh thần.
"Ngươi vừa mới nói núi Vân Kỳ trước đây là tổng bộ của ma tộc sao?"
"Đúng vậy".
"Vậy có nơi nào bị cấm, hoặc có nơi nào bất thường không?"
"Có một khu vực cấm. Những thủ lĩnh không cho phép bất cứ ai tiến vào, nói rằng chỉ có ma chủ mới đủ tư cách tiến vào, những người còn lại một khi tiến vào đều phải chết".
Ánh mắt của Cố Thanh Hy đột nhiên trở nên lóe sáng.
"Cảm ơn ngươi, Trinh Nhi. Đúng rồi, ma chủ đâu, sao ta không nhìn thấy hắn ta?"
Chẳng lẽ nàng đã mắng hắn ta nặng đến mức hắn ta trốn luôn rồi hay sao?
"Tiểu tỷ tỷ, tỷ đang nhớ ta sao?"
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến.
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói dễ nghe, sau đó lại có một nam nhân áo đỏ đẩy cửa bước vào.
Nam nhân này có dáng người cao ráo cân xứng, đôi mắt quyến rũ gợi cảm lại mang theo chút tà mị.
Làn da của hắn ta trắng trẻo mịn màng, các đường nét trên khuôn mặt của hắn ta thì sắc nét góc cạnh, có một nụ cười dịu dàng đang nở trên khóe miệng hắn, khuôn mặt nhợt nhạt của Cố Thanh Hy đang phản chiếu trong đôi mắt của hắn ta.
Nữ đại phu quỳ xuống nói: "Tiểu nhân bái kiến ma chủ".
"Lui xuống đi".
"Vâng".
Ma chủ chậm rãi đi đến chỗ Cố Thanh Hy, không biết Cố Thanh Hy có còn đang tức giận hay không: "Tiểu tỷ tỷ, tỷ đang giận ta sao?"
Hắn ta đã khiến cho vết thương của nàng trở nên nghiêm trọng như vậy, trì hoãn thời gian tìm kiếm long châu của nàng, nàng không tức giận mới là lạ.
Bị hắn ta hại đến vậy mà vẫn còn sống là do nàng phúc lớn mạng lớn.
Nhưng nghĩ đến chuyện bên trong cấm địa có thể có chìa khóa thì Cố Thanh Hy đành phải chịu đựng.
Nàng nở nụ cười vô cùng xinh đẹp.
"Ta biết ngươi cũng chỉ muốn chữa lành vết thương cho ta, chỉ không cẩn thận một chút mới chuốc lấy thất bại. Ta làm sao có thể giận ngươi được".
Nghe được câu này, trái tim ma chủ lập tức thả lỏng.
Ngồi trước mặt Cố Thanh Hy, hắn ta vuốt mái tóc đen mượt của mình rồi cười nói: "Tiểu tỷ tỷ, tỷ hiểu được lòng ta là tốt rồi, tỷ yên tâm, sau này ta nhất định sẽ học cách kiềm chế sức mạnh, sẽ không bao giờ khiến tiểu tỷ tỷ bị thương nữa. Không tin thì lần sau khi thay thuốc tiểu tỷ tỷ cứ tìm ta mà khảo nghiệm tay nghề của ta".
Nụ cười của Cố Thanh Hy trở nên cứng ngắc.
Chỉ mới thử một lần mà cái mạng nhỏ của nàng đã sắp tiêu tùng rồi.
Nếu như thử một lần nữa thì liệu cái mạng nhỏ của nàng có còn giữ được nữa không?
"A Mạc, ngươi là người đứng đầu ma tộc, sao có thể để cho ngươi làm loại chuyện thấp kém này được, giao cho nữ đại phu làm là được rồi, chuyện luyện tập khống chế sức mạnh ngươi cũng không cần làm, không đáng đâu".
"Đáng chứ, nếu như luyện tập tốt thì ta có thể thay thuốc cho tỷ rồi, như vậy thì A Mạc sẽ cảm thấy rất vui. Không phải nữ đại phu đã nói ngày mai phải thay thuốc lần nữa sao? Ngày mai ta sẽ đến, tỷ yên tâm, ta sẽ thật nhẹ nhàng".
Con chó con này thật sự không chịu thua sao?
"Chuyện ngày mai đễ nói sau đi".
"Được, tiểu tỷ tỷ, ta đã hầm một chén tổ yến, tỷ nếm thử xem, còn nóng đó".
"Ngươi tự nấu sao?"
Cố Thanh Hy không thể tin được.
Hắn ta không phải là ma chủ của ma tộc sao? Sao hắn ta cũng có thể xuống bếp giống như Dạ Mặc Uyên được?
“Tất nhiên là bản tọa tự mình nấu rồi, ta phải nấu rất lâu đó. Vì lửa quá nhỏ cho nên ta đã hầm tổ yến bằng nội lực để tiểu tỷ tỷ không phải chờ quá lâu”.
Cố Thanh Hy nhận lấy tổ yến, nhìn từ bên ngoài thấy cũng không tồi.
Nhưng sao nàng lại ngửi thấy mùi cháy khét nhỉ?
"Tỷ mau nếm thử đi".
Cố Thanh Hy cảm thấy rất ghét bỏ món ăn này.
Nhưng nghĩ đến cấm địa thì nàng lại nghiến răng nghiến lợi.
Có lẽ nó chỉ bị cháy khét một chút nhưng vẫn ngon thì sao.
Sau khi nhấp một ngụm, Cố Thanh Hy suýt chút đã phun hết ra.
Mặn.
Mặn chết mất.
Có phải hắn ta đã đổ cả hũ muối vào món này hay không?
Mặt của Cố Thanh Hy nhăn lại.
Nàng cảm thấy vết thương lại đau nhói.
Ma chủ lo lắng nhìn nàng hỏi: "Làm sao vậy, ăn ngon không?"
Cố Thanh Hy muốn nhổ ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vừa phấn khích vừa lo lắng của hắn ta thì nàng lại phải cắn răng nuốt xuống.
"Ngon... ngon lắm".
"Ngon thật sao? Ta cũng nghĩ nó phải rất ngon. Huyết Sát nói rằng ta đã cho quá nhiều muối. Tên tiểu tử đó thật sự không biết thế nào là ngon miệng".
Cố Thanh Hy mắc nghẹn không muốn trả lời.
Ngon miệng?
Đây mà gọi là ngon miệng sao?