Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 410-416
Chương 410: Nàng là thê tử của ta
Nếu không phải vì quá đau đớn, nếu không phải vì không thể bước xuống đất nổi thì nàng cũng sẽ không muốn chậm trễ một chút nào, ngay bây giờ đã lập tức tiến vào cấm địa rồi.
"Chờ thêm một thời gian đi, cấm địa vẫn ở đó chứ không chạy đi đâu được. Khi vết thương của tỷ lành thì ta sẽ đi cùng tỷ bất cứ lúc nào tỷ muốn".
Đúng là cấm địa không chạy đi đâu được.
Nhưng con dân Ngọc tộc đã không thể chờ thêm được nữa.
"Sao ngươi lại lề mề do dự giống nữ nhân như vậy chứ, người bị thương là ta mà ta còn chưa kêu la tiếng nào, ngươi ngồi đây gào khóc cái gì chứ?"
Ma chủ: "..."
Chuyện nàng muốn tiến vào cấm địa thật sự chỉ là do nàng muốn đánh cược với người khác thôi sao?
Nếu như chỉ là một trận đánh cược bình thường thì sao nàng phải vội vàng như vậy chứ?
Ma chủ dẫn theo một nữ nhân trở về, còn tự mình băng bó vết thương cho nữ nhân đó, còn tự mình hầm tổ yến cho nàng ta, chuyện này trong nháy mắt đã truyền khắp núi Vân Kỳ, mọi người ở núi Vân Kỳ đều xôn xao bàn tán, phỏng đoán thân phận của Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy đã dùng hết những loại thuốc tốt nhất trong chiếc nhẫn không gian của mình nhưng những vết thương của nàng hầu như không bớt đau đớn chút nào.
Nàng cố gắng lê thân thể đầy vết thương xuống giường, mới đi vài bước lại ngã xuống.
Chết tiệt.
Thân thể này sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?
Như vậy thì sao nàng có thể tiến vào cấm địa chứ?
Cố Thanh Hy đẩy cửa căn phòng ra để hít thở chút không khí trong lành.
Đảo mắt nhìn quanh, nàng thấy nơi này nằm sừng sững trên một đỉnh núi, xung quanh là chín tòa cung điện, khí thế bàng bạc, rường cột chạm trổ, thẳng tắp trong mây.
Bởi vì nơi nàng đứng là đỉnh núi cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy núi non vô tận, mây trắng mênh mông.
Không biết vì sao nàng luôn cảm thấy địa thế của ngọn núi này dường như có quy luật, khoảng cách giữa mỗi ngọn núi không hề có chênh lệch quá lớn.
Chín tòa cung điện lấy đỉnh núi nơi nàng đang đứng làm trung tâm, như thể chúng đang bao quanh canh giữ cho nàng.
Sát bên cung điện của nàng là một ngọn núi lớn dễ thủ khó công.
Chỉ có điều trên đỉnh núi đó không có cung điện gì.
Chẳng lẽ nơi đó là cấm địa sao?
Cố Thanh Hy bảo tất cả người hầu lui xuống, tự mình đi bộ đến cung điện trên đỉnh núi.
Nơi này có phong cảnh rất đẹp, không khí tươi mát, đúng là một nơi không tồi.
Chỉ có điều độ cao so với mặt nước biển rất lớn khiến cho nàng cảm thấy lạnh run.
Thấy xung quanh không có ai, Cố Thanh Hy thản nhiên đẩy cửa cung điện ra, muốn đi vào lấy xiêm y mặc.
Nhưng còn chưa kịp đẩy cửa ra thì bên trong đã truyền ra tiếng nói khiến cho nàng phải đứng yên tại chỗ.
"Ma chủ, nữ nhân đó là thê tử của Dạ Mặc Uyên, nữ nhân đó đến đây chắc chắn là có mưu đồ, thỉnh cầu ma chủ xử tử nàng ta hoặc là đuổi nàng ta ra ngoài".
"Đúng vậy, ma chủ, nghe nói nữ nhân đó còn muốn ngài mang theo nàng ta đến cấm địa. Cấm địa chỉ có ma chủ mới có thể đi vào, cho dù là ma chủ phu nhân cũng không có quyền đi vào, xin ma chủ suy xét kỹ càng, không được đưa nàng ta vào trong đó".
Con mợ nó…
Đám người này đang khuyên can Tư Mạc Phi không cho nàng vào cấm địa.
Cố Thanh Hy không có nhiều hảo cảm với người của ma tộc, kể cả Tư Mạc Phi nàng cũng không thể nào hoàn toàn tin tưởng.
Bởi vì những gì Lan kỳ chủ đã làm thực sự rất quá đáng.
"Xin ma chủ suy xét, xin hãy xử tử nữ nhân kia".
"Xin ma chủ suy xét, xin hãy xử tử nữ nhân kia".
Trong chính điện đang có hai hàng thủ hạ đứng hai bên, bảy tám người không ngừng siết chặt nắm tay thuyết phục.
Vì những lời nói của họ, ngày càng có nhiều người tham gia vào hàng ngũ, cầu xin ma chủ hãy xử tử Cố Thanh Hy.
Ma chủ ngồi trên chủ vị, động tác uể oải lười biếng, bàn tay thon dài trắng nõn tao nhã vuốt mái tóc đen mượt của mình, nét đẹp của hắn ta thật sự quá tà mị.
Hắn ta mặc một bộ y phục màu đỏ rực, đồ văn hỏa vân giữa mi tâm trông vô cùng chói mắt, hai mắt một lam một tím lại càng khiến cho vẻ tà mị của hắn thêm phần mê hoặc.
Một hồi lâu thì những người bên dưới đều trầm mặc, bởi vì người ngồi trên kỉa chỉ đang nở một nụ cười thản nhiên, không buồn lên tiếng.
“Nói xong chưa?”, ma chủ lười biếng hỏi, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.
"Nói... đã xong, xin ma chủ hãy... á ..."
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người vừa lên tiếng ngay lập tức bị nổ thành sương máu.
Ngay sau đó, bảy tám người vừa hô hào yêu cầu xử tử Cố Thanh Hy cũng đều biến thành sương máu.
Những người có mặt ở đó đều là cao thủ, nhưng bọn họ thậm chí còn không kịp giãy dụa, thê thảm chết ngay tại chỗ, ngay cả một thi thể cũng không còn sót lại.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả đám thủ hạ ở hai bên cũng không thấy ma chủ đã ra tay như thế nào, chỉ nghe bảy tám tiếng hét vang lên bên tai, sau đó bảy tám người kia liền chết tức tưởi.
Sau đó ma chủ mới khẽ nhướng mày, nhếch lên một nụ cười lạnh lùng nói: "Còn có ai muốn bổn tọa xử tử tiểu tỷ tỷ hay không?"
Im lặng.
Bầu không khí chìm vào sự im lặng lạ thường.
Nhìn thấy hình ảnh chết tức tưởi của bảy tám người kia, ở đây làm gì còn có ai dám lên tiếng nữa.
Trong đám người, một người gầy yếu run rẩy, nơm nớp lo sợ nói: "Ma chủ, nhưng dù sao nàng ta cũng là thê tử của chiến thần, lỡ như... lỡ như nàng ta là mật thám do chiến thần phái tới... phụt..."
Tay áo rộng của ma chủ nâng lên, người vừa nói một lần nữa lại nổ thành sương máu.
Ma chủ nói: "Nàng không phải là thê tử của Dạ Mặc Uyên, nàng là thê tử của Tư Mạc Phi ta, kẻ nào còn dám để cho bổn tọa nghe được những lời này thì ta sẽ cho kẻ đó phải hối hận vì đã được sinh ra".
Chương 411: Kẻ mạnh luôn thắng
Mọi người không khỏi rùng mình, đồng thanh nói: "Ma chủ anh minh".
"Haiz... bản tọa biết có rất nhiều người vẫn không phục, nhưng thế thì sao? Trên đời này kẻ mạnh luôn thắng. Có ý kiến gì thì trước hết hãy đánh thắng bản tọa rồi tính sau".
"Thuộc hạ không dám".
Mọi người đều nín thở.
Không ai có thể vào cấm địa ngoại trừ ma chủ.
Nhưng bây giờ ma chủ lại bất chấp các quy tắc của tổ tông mà cho phép một nữ nhân có lai lịch không rõ ràng tiến vào cấm địa.
Chuyện này…
Đây không phải là chuyện vô lý lắm hay sao?
Trong lòng bọn họ tuy không phục nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Ma chủ của bọn họ là một người tàn ác, chỉ cần hắn ta muốn thì hắn ta có thể xuống tay giết chết bất cứ ai, chưa bao giờ quan tâm đến quan hệ hay tình nghĩa gì.
Đồng tử của Cố Thanh Hy co lại.
Ma chủ giết người không ghê tay, lời đồn tuyệt đối không sai.
Rõ ràng đám thủ hạ cũng không nói hay làm sai điều gì, nhưng hắn ta lại lạnh lùng xuống tay giết người, hơn nữa ánh mắt còn vô cùng khinh miệt lạnh nhạt, thật khiến người khác phải cảm thấy kinh tởm.
Cố Thanh Hy từng nghĩ rằng mình cũng hiểu được chút ít về con người của Tư Mạc Phi, nhưng bây giờ nàng nhận ra hình như mình chẳng hiểu gì về hắn ta cả.
Tư Mạc Phi có đôi khi đơn giản đến mức ngốc nghếch, chỉ số thông minh gần như không có.
Có đôi khi hắn ta lại máu lạnh tàn bạo, giết người như ngả rạ, như thể mạng người trong mắt hắn không đáng giá một xa.
"Tiểu tỷ tỷ, sao tỷ không nằm trên giường tĩnh dưỡng mà lại đi ra đây?"
Bên tai nàng bỗng truyền đến giọng nói ngọt ngào của ma chủ, lúc này Cố Thanh Hy mới giật mình phản ứng.
Vừa ngẩng đầu thì nàng thấy đám người ma tộc đều đã biến mất, trước mắt nàng chỉ còn lại Tư Mạc Phi đang nở nụ cười trong sáng với nàng.
"Nằm lâu quá cũng khó chịu".
Cố Thanh Hy nhìn cảnh vật đằng xa, có cảm giác đang nhìn thấy núi non trùng điệp.
Nàng khập khiễng trở về phòng.
Ma chủ nhếch môi cười, đi về phía trước cõng Cố Thanh Hy trên lưng.
“Ngươi làm gì vậy, để ta xuống”, Cố Thanh Hy vùng vẫy.
"Chân của tỷ không tốt, để ta làm chân cho tỷ".
"Chân của ngươi không tốt thì có, chân của cả nhà ngươi đều không tốt".
"Cả nhà ta chỉ có tỷ là người thân duy nhất".
Ma chủ nghiêng đầu nhìn nàng, mặc dù hắn ta đang cười nhưng Cố Thanh Hy lại cảm thấy nụ cười đó có vài phần bi thương.
Nàng vùng vẫy một chút rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của hắn ta.
Cho dù nàng đã quen biết hắn ta từ lâu nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta thì nàng vẫn không khỏi sững sờ.
Thật đẹp.
Hắn ta còn xinh đẹp hơn nàng.
Cố Thanh Hy nói: "Ta không phải là người thân của ngươi".
"Bản tọa nói phải là phải".
Sự bi thương trong ánh mắt ma chủ đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại sự vui vẻ đắc ý.
"Tỷ nói nằm lâu khó chịu, vậy thì ta sẽ cho tỷ mượn lưng để đi dạo khắp nơi".
Trước mặt Cố Thanh Hy, ma chủ chưa bao giờ sử dụng hai chữ "bản tọa", chỉ xưng là "ta".
Ma chủ đang cõng nàng trên lưng, điều này khiến tất cả mọi người trong ma tộc đều sợ hãi.
Ma chủ trước giờ luôn cao cao tại thượng, bây giờ lại cam tâm tình nguyện cõng một nữ nhân trên lưng?
Nữ nhân này là nữ nhân của chiến thần cơ mà?
Chẳng lẽ ma chủ của bọn họ đã thật sự xem trọng nữ nhân này rồi?
Tất cả mọi người đều không thể tin được rằng một người luôn khó hòa hợp như ma chủ lại có thể cõng một nữ nhân sau lưng mình, như một người bình thường đang cõng theo một nữ nhân đi tản bộ.
Nếu không được tận mắt chứng kiến thì bọn họ chắc chắn sẽ không tin.
Trong lòng bọn họ cũng đã phần nào hiểu được tại sao ma chủ lại giết những thủ lĩnh kia.
"Tiểu tỷ tỷ, phong cảnh núi Vân Kỳ đẹp không?"
Vào buổi tối khí hậu ôn hòa, ráng chiều tuyệt đẹp, những ngọn núi mang những hình thù khác nhau nối tiếp san sát nhau.
Mỗi một tòa cung điện ở đây đều có những nét đặc trưng riêng, đi dạo ở đây cũng giống như đang đi trên mây vậy.
Đó thực sự là một nơi tốt để bỏ lại mọi thứ phía sau và sống ẩn cư, tiêu diêu tự tại.
“Gió lớn đến nỗi ta còn không mở nổi mắt ra, có thấy gì hay ho đâu”, Cố Thanh Hy bĩu môi nói ngược lại.
Ma chủ cũng không để ý, chỉ cười nói: "Vậy ta sẽ làm đôi mắt của tỷ, tỷ muốn đi xem chỗ nào ta sẽ cho tỷ xem chỗ đó".
"Ngươi nói mấy lời buồn nôn này với ta làm gì?"
"Khó chịu? Lời nói của A Mạc đều là những lời nói chân thành từ tận đáy lòng".
Cố Thanh Hy thỉnh thoảng thấy nhiều người hầu của ma tộc lén lút liếc nhìn họ, một số tỏ ra ghen tị, một số ngạc nhiên còn một số thì khiếp sợ.
Nàng muốn vùng vẫy lần nữa nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của bọn họ thì nàng lại lặng lẽ nằm trên lưng của ma chủ, ngửi mùi thơm độc đáo của hoa mạn đà la trên cơ thể hắn ta.
Như vậy cũng tốt, để người của ma tộc hiểu lầm, về sau nàng lại có thể lập uy ở ma tộc.
"Tại sao lúc nãy ngươi lại giết bọn họ?"
Chương 412: Đánh vào núi
"Chẳng có lý do gì, thấy chướng mắt thì giết".
"Chỉ thế mà ngươi lại đi giết người sao? Vậy nếu một ngày nào đó ngươi nhìn thấy ta chướng mắt thì ngươi cũng sẽ khiến cho ta nổ thành sương máu sao?"
"Tỷ là tỷ tỷ của ta, cho dù ta có giết hết người trên toàn thiên hạ thì ta cũng sẽ không động vào tỷ".
Như thể sợ Cố Thanh Hy không tin, ma chủ đặt nàng ngồi lên ghế đá, đôi con ngươi khác màu nhìn Cố Thanh Hy rồi nói ra lời thề.
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt trong sáng của hắn ta thì trái tim Cố Thanh Hy lại có chút chùng xuống.
"Ngươi chỉ dựa vào tâm trạng của mình mà giết người sao?"
"Không phải giết người chỉ dựa vào tâm trạng tốt xấu hay sao?"
"A Mạc, ta không thích bộ dáng giết người tùy ý của ngươi. Tuy ta không phải thánh mẫu nhưng ta không thích ngươi xem mạng người trước mặt ngươi chỉ như cỏ rác không đáng một xu".
"Thánh mẫu? Đó là ai?"
Khóe miệng Cố Thanh Hy giật giật, "Dù sao ta cũng không thích thấy ngươi giết người tùy tiện".
“Đây là lý do tại sao tỷ luôn lạnh lùng với ta sao?”, nét mặt của ma chủ trông hết sức vô tội, nhưng những gì hắn nói lại có ý vị sâu xa.
Cố Thanh Hy quay đầu đi, nhìn xuống chân núi bên dưới.
Sau một lúc, nàng hít một hơi thật sâu rồi nói: "Có lẽ vậy. Ngươi có biết thủ hạ của ngươi tàn nhẫn như thế nào không? Là ma chủ ngươi nên biết kiềm chế và quản thúc bọn họ. Có bao nhiêu người đã chết thảm thương dưới tay mười hai kỳ chủ của ngươi, ngươi có biết không? Ngươi cũng phải chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện đó".
"Ma tộc là nơi tôn sùng sức mạnh, những kẻ chết thảm dưới tay mười hai kỳ chủ chỉ chứng tỏ rằng bọn chúng không đủ mạnh".
"..."
"Nếu như bọn họ không muốn chết thì bọn họ nên cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn. Có người nào không khổ luyện từ khi yếu nhất đến khi cực mạnh chứ", ma chủ nhìn về phía chân núi bằng ánh mắt u ám, tựa hồ còn có chút dao động.
Bầu không khí càng lúc càng trở nên nặng nề.
Cố Thanh Hy không thể không đánh giá hắn ta.
Tuy rằng hắn ta trông khá cao ráo nhưng không hề cường tráng, ngược lại còn có chút gầy yếu.
Ở một nơi như ma tộc, khắp nơi đều là lang sói, Tư Mạc Phi đã phải trải qua những gì để có thể trở thành ma chủ mạnh nhất, chắc chắn không thiếu những chuyện đớn đau chua xót, những chuyện mà người bình thường không thể nào hiểu được.
"Tiểu tỷ tỷ, để ta dẫn tỷ đến cánh đồng hoa. Ta đã trồng rất nhiều loại hoa khác nhau, chúng đều đã nở hoa rồi, trông rất đẹp".
"Được…”
Câu nói vừa dứt thì dưới chân núi đột nhiên vang lên tiếng trống trận, cũng như tiếng đại chiến chém giết.
Một số thủ lĩnh vội vàng chạy đến nói: "Ma chủ, đại quân Sở quốc đã đánh đến núi Vân Kỳ, hiện giờ đang giao chiến với người của ta".
Tâm trạng tốt của Tư Mạc Phi biến mất ngay lập tức, sát khí lập tức tỏa ra từ hắn ta.
"Lại là Sở quốc. Bản tọa đã không muốn so đo với bọn chúng, nhân nhượng cho bọn chúng, nay bọn chúng lại dám đánh tới núi Vân Kỳ, phá hỏng nhã hứng ngắm hoa của bản tọa cùng tiểu tỷ tỷ, đúng là đáng hận! Mau khởi động trận pháp, điều động đại quân ma tộc, hôm nay bản tọa muốn vây chết toàn bộ đại quân Sở quốc ở núi Vân Kỳ".
"Vâng".
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh.
Sở quốc nhiều lần chạy đến gây hấn, không biết đã có bao nhiêu người trong ma tộc đã bị giết chết.
Có không ít kỳ chủ đã thỉnh cầu ma chủ khai chiến toàn diện như ma chủ đều phớt lờ, mặc kệ tình hình phát triển.
Lần này ma chủ đã rất tức giận, bọn họ còn nghĩ rằng ma chủ đang tức giận vì những đệ tử đã chết.
Không ngờ ma chủ nổi giận đùng đùng chỉ vì Sở quốc đã quấy rầy tâm trạng thưởng hoa của bọn họ.
Cố Thanh Hy khập khiễng tiến về phía trước rồi hô lên: "Chờ một chút. Ngươi nói rằng Sở quốc đánh vào núi Vân Kỳ sao? Có bao nhiêu người đến từ Sở quốc?"
"Quân chủ lực của Sở quốc đã đến, có khoảng hơn mười vạn người".
"Hơn mười vạn? Nhiều như vậy sao? Nếu như Sở quốc có nhiều người như thế, núi Vân Kỳ này chẳng phải là rất khó bảo vệ sao?"
Một trong số những thủ lĩnh đắc ý nói: "Cô nương có điều không biết, núi Vân Kỳ trước đây là tổng bộ của ma tộc, ở đây khắp nơi đều có trận pháo, chỉ cần tùy tiện khởi động một trận pháp thì cũng đủ để bọn họ giết được một đoàn quân, hơn nữa nơi này có địa thế dốc đứng, dễ thủ khó công, đừng nói là bọn chúng có hơn mười vạn đại quân, cho dù có mấy chục vạn đại quên đến đây cũng không gắng gượng nổi".
Cố Thanh Hy cau mày.
Một người khác lại nói: "Chỉ cần chúng ta cắt đứt dây thừng thì người dưới núi sẽ không lên núi được, hơn nữa trong hai ngọn núi dưới chân núi có một ngọn núi treo lơ lửng, nếu chúng ta kích hoạt trận hình treo trên đó thì hai ngọn núi sẽ bị cô lập và biến thành tro bụi chỉ trong chốc lát. Khoảnh khắc đó tất cả mọi sinh linh nằm trong phạm vi đó đều sẽ biến mất".
Cố Thanh Hy hít một hơi thật sâu.
Trận pháp gì thế này, thật sự quá bá đạo!
Thảo nào mà họ dám liều lĩnh như vậy.
"A Mạc, đừng nói là ngươi muốn tính mạng của bọn họ vĩnh viễn chôn ở chỗ này nhé?"
Nàng tin rằng những chuyện mà đám người ma tộc kia nói hoàn toàn là thật.
Chỉ cần bọn họ muốn thì có lẽ hơn mười vạn đại quân của Sở quốc thực sự sẽ phải chôn thây ở đây.
Chương 413: Mười mấy vạn đại quân nước Sở
Ma chủ nhìn khói lửa dưới chân núi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo nhưng tàn nhẫn.
Nhìn thấy nụ cười đó của hắn ta, dường như Cố Thanh Hy đã hiểu ra điều gì đó.
“A Mạc, ta có vài điều, muốn nói riêng với ngươi”.
Ma chủ biếng nhác xua xua tay, tất cả thuộc hạ biết điều lui xuống hết.
Cố Thanh Hy hô lên: “Đợi đã, tạm thời đừng khởi động trận pháp”.
Đám đông đồng loạt nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Trận pháp không khởi động, chẳng lẽ đợi họ lao lên sao?
Nước Sở dân đông thế lực lớn, cho dù núi Vân Kỳ không dễ công phá, họ cũng sẽ tổn thất không ít người.
Điều quan trọng nhất là người của họ còn đang liều mạng với chúng dưới chân núi.
Đám đông quay đầu nhìn ma chủ, đợi lời hồi âm từ ma chủ.
Ma chủ xua tay lần nữa, thái độ rất rõ ràng.
Đám đông đành lùi đi trước.
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ muốn nói với A Mạc điều gì? Là lời tỉ tê riêng tư sao?”
“...”
Bây giờ là lúc nào rồi, nàng còn tỉ tê được gì nữa chứ?
“Sở dĩ nước Sở tấn công Ma tộc, chẳng qua là vì Lan kỳ chủ giết con trai duy nhất của đế hậu nước Sở, ngươi cứ giao Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ ra, đương nhiên họ sẽ lui binh thôi”.
“Lan kỳ chủ không rõ tung tích, ta phái rất nhiều người đi tìm kiếm cũng không tìm thấy, còn Mẫu Đơn kỳ chủ đã bị người của nước Sở giết rồi”.
“Giết rồi?”
Mẫu Đơn kỳ chủ võ công cao cường như thế mà nước Sở giết được ông ta.
“Ừm, toàn bộ phân bộ Mẫu Đơn đã bị nước Sở tiêu diệt, không chừa lại người nào. Món nợ này, ta chưa từng tính sổ với chúng, thế mà chúng hùng hùng hổ hổ, mấy lần phá hủy cứ điểm của Ma tộc ta, giết người của Ma tộc”.
Trái tim Cố Thanh Hy không khỏi chùng xuống.
Tuy Tư Mạc Phi không nói thẳng ra, nhưng sát tâm đã rõ.
Hắn ta quyết tâm muốn chôn vùi mấy chục vạn quân của nước Sở ở nơi này.
Cố Thanh Hy có một suy nghĩ to gan lớn mật.
Tư Mạc Phi đưa nàng về Ma tộc nhưng không quay về tổng bộ Ma tộc mà tới núi Vân Kỳ, chắc hẳn hắn ta đã đoán được nước Sở sẽ làm khó làm dễ, trước hết muốn tiêu diệt ma chủ của Ma tộc là hắn ta, thế nên mới cố tình tới núi Vân Kỳ, muốn lợi dụng địa thế và trận pháp của núi Vân Kỳ để diệt gọn nước Sở.
Không ai là kẻ ngốc cả.
Tư Mạc Phi càng không phải kẻ ngốc.
Cố Thanh Hy nói: “A Mạc, ngươi có thể nể mặt ta mà tha cho mười mấy vạn đại quân nước Sở không?”
“Hả?”, ma chủ nhướng mày, không ngờ rằng nàng lại nói tốt cho chúng.
“Diệp Phong... ta cũng biết hắn ta, đó là một nam nhân rất lương thiện mà cũng rất đáng thương, cuộc đời hắn ta tràn ngập thảm kịch, đến cả cái chết cũng là một thảm kịch, người tạo ra tất cả thảm kịch là Lan kỳ chủ. Lan kỳ chủ độc chiếm hắn ta như của riêng, mặc sức ngược đãi, sau cùng ép hắn chết đi, suýt nữa còn hại chết hoàng hậu nước Sở. Hoàng đế nước Sở muốn đòi lại công bằng cho vợ con của mình cũng là điều dễ hiểu”.
“Chuyện sống chết của con trai ông ta thì liên quan gì tới ta? Giết người trong Ma tộc, ông ta đáng chết, dù nước Sở hùng mạnh, Ma tộc ta có gì phải sợ chứ”.
“Giả dụ ta đang sống sờ sờ bị người ta ép chết, giả dụ đứa con thân yêu của ngươi đang sống sờ sờ bị dồn tới chỗ chết, liệu ngươi có báo thù thay cho họ không”.
“Có”.
“Chẳng phải là thế sao, ngươi sẽ báo thù thay cho họ, hoàng đế nước Sở thì không ư? Vả lại Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ cũng không phải thứ gì tốt đẹp, chúng âm thầm nuôi tử sĩ, từ lâu đã có bất trung với ngươi, tâm địa độc ác, tàn nhẫn vô độ, đáng chết vô cùng”.
“Cho dù Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn đáng chết, cũng chỉ mình ta có thể xử lý bọn chúng, nước Sở... thò tay hơi dài rồi đấy”, ma chủ cười nhạo.
Cố Thanh Hy hiểu hắn ta.
Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ là thuộc hạ của ma chủ, hắn ta có thể tự tay giết họ, nhưng nếu người khác giết họ, nghĩa là đụng chạm tới uy nghiêm của ma chủ.
Cố Thanh Hy quay mặt đi, giọng điệu khó chịu: “Thế rồi sao, ngươi cứ nhất định đòi mười mấy vạn đại quân nước Sở bỏ mạng ở đây hết sao?”
“Ngoại trừ mười mấy vạn đại quân, hoàng đế nước Sở cũng ở dưới chân núi, chúng chết rồi, nước Sở sẽ vô chủ”, mà hắn ta cũng có thể nhân cơ hội này thôn tính nước Sở.
“Hôm nay ta nói trước cho rõ ràng, hoàng hậu nước Sở và ta quan hệ không tệ, nếu hôm nay ngươi cứ nhất định đòi khởi động trận pháp để tiêu diệt mười mấy vạn đại quân nước Sở, vậy thì ngươi tiêu diệt cả ta luôn đi”.
“Tiểu tỷ tỷ...”
Cố Thanh Hy quay đầu đi.
Nàng không hề dám chắc.
Dù sao thì giao tình giữa nàng và Tư Mạc Phi cũng không sâu nặng.
Mà bên dưới là mười mấy đại quân nước Sở, hắn ta chỉ cần vung tay là có thể tiêu diệt toàn bộ họ, thậm chí còn có thể thu phục luôn nước Sở.
Giang sơn và mỹ nhân, bất cứ ai cũng sẽ chọn giang sơn thôi.
Cố Thanh Hy nghĩ nát óc xem nên giải cứu đám đông nước Sở thế nào.
Nào ngờ, Tư Mạc Phi tỏ ra rất ấm ức: “Cho dù ta buông tha cho chúng, chúng cũng vẫn sẽ đồ sát người trong tộc ta khắp nơi. Ta là ma chủ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn mãi được, vả lại chúng quá ngông nghênh, thậm chí đi đâu cũng hô hào sẽ tiêu diệt Ma tộc của ta”.
Ờm...
Chương 414: Ai là phu thê với hắn ta
Câu nói này...
Là có ý nhún nhường rồi đó sao?
Cố Thanh Hy khẽ thở phào trong lòng, nàng quay người lại, kiên định nói: “Nếu ngươi tin ta, ta sẽ đi nói rõ với họ, đảm bảo rằng họ sẽ không quấy rầy Ma tộc nữa, được không?”
“Chỉ e là tỷ còn chưa đến gần, chúng đã giết tỷ trước rồi”.
“Yên tâm, ta sẽ có cách. A Mạc, Lan kỳ chủ cũng nhiều lần định hại ta, ngươi thấy đấy, nếu tìm thấy tung tích của Lan kỳ chủ, liệu có thể...”
“Lan kỳ chủ dám mưu hại tỷ tỷ, nếu bản tôn tìm được hắn ta, hắn ta chỉ có sống không bằng chết”.
“Thế nên, nếu Lan kỳ chủ rơi vào tay ngươi, ta muốn thủ cấp của hắn, ngươi cũng sẽ cho ta, đúng không?”
“Thẳng tay chặt lấy thủ cấp thì dễ dàng cho hắn ta quá, nhưng nếu tiểu tỷ tỷ muốn, chắc là ta sẽ tha cho hắn ta, chỉ lấy đầu của hắn ta là được”.
“Được, đây là ngươi nói đấy nhé. Cho ta thời gian nửa ngày thôi, nửa ngày sau, ta đảm bảo nước Sở sẽ lui binh, vả lại từ nay về sau cũng không làm khó Ma tộc nữa”.
Cố Thanh Hy bước thấp bước cao đi xuống chân núi.
Đột nhiên, giọng nói trong trẻo dễ nghe của Tư Mạc Phi vang lên.
“Tiểu tỷ tỷ, ta là vì tỷ mới tha cho mười mấy vạn đại quân và đế hậu của nước Sở đấy”.
Bước chân của Cố Thanh Hy khựng lại, suy nghĩ trong lòng có chút phức tạp.
Qua hồi lâu, nàng mới đáp lại một câu: “Biết rồi, coi như ta nợ ngươi một ân tình”.
Nói xong, nàng tiếp tục khập khễnh đi về phía trước.
Đứng trước giang sơn và nàng, Tư Mạc Phi đã quả quyết chọn nàng mà không chút do dự, nàng không biết nên nói gì hơn.
Cũng không biết có nên tiếp tục lợi dụng hắn ta hay không.
Nhưng hiện thực đôi lúc rất tàn nhẫn.
Nàng không muốn lợi dụng cũng không được, bởi vì bao nhiêu người đang đợi nàng thu thập Long Châu.
Cơ thể đột nhiên được bế lên, sau đó từ trên cao vọt thẳng xuống dưới, tốc độ quá nhanh khiến tim nàng đập mạnh.
Bên tai vang lên giọng nói đầy cưng chiều của Tư Mạc Phi.
“Tiểu tỷ tỷ đi thế này thì nửa ngày cũng không xuống núi được đâu, để A Mạc đưa tiểu tỷ tỷ đi”.
“Shh... ngươi chậm thôi”.
Mượn nhờ khinh công nên lao thẳng từ trên đỉnh núi xuống, tốc độ chỉ có nhanh hơn Tiểu Cửu Nhi chứ không thua kém chút nào, tiếng gió thổi vù vù bên tai.
Cố Thanh Hy bị gió nổi đến mức không mở nổi mất, chỉ có thể rúc trong lòng hắn ta, đợi hắn ta bế nàng xuống núi.
Tư Mạc Phi khẽ nhếch môi, mỉm cười rất hài lòng.
Hắn ta rất thích dáng vẻ tiểu tỷ tỷ dựa dẫm vào mình.
Tư Mạc Phi nhanh chóng dừng lại.
Cố Thanh Hy chớp chớp làn mi như cánh bướm, đập vào mắt là gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt đến mức không thể dùng ngôn từ để miêu tả.
“Tiểu tỷ tỷ thơm quá, còn thơm hơn cả hoa Mạn Đà La của ta”.
Ma chủ nói rồi giơ tay phải lên huýt một tiếng, một cây cung tên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta.
Hắn ta kéo cung, lắp tên, “vút” một tiếng, mũi tên gắn lông vũ xé gió lao đi, dùng tốc độ như sấm chớp lao về phía đại doanh của nước Sở.
Chiến trường đang đánh đấm rất ác liệt.
Ống tay áo đỏ rực của ma chủ vừa phất lên, Ma tộc lập tức lui binh.
Trong trận đại chiến này, cả hai bên cùng tổn thất rất nhiều.
Nước Sở đông người, Ma tộc ít người, Ma tộc chịu thiệt.
Núi Vân Kỳ dễ thủ khó công, nước Sở tổn thất kha khá để công thành, cũng chịu thiệt.
Ma tộc bỗng dưng lui binh không rõ lý do, trận này nước Sở thắng.
Chẳng bao lâu sau, nước Sở truyền tin báo, để Cố Thanh Hy và ma chủ cùng tiến về đại doanh của nước Sở.
Cố Thanh Hy nhìn về phía ma chủ: “Ngươi gắn thêm thứ gì lên mũi tên có lông vũ?”
“Không có gì, chỉ nói đôi ta là phu thê, muốn gặp hoàng hậu nước Sở”.
Mặt mũi Cố Thanh Hy sa sầm.
Ai là phu thê với hắn ta?
“Ta tự đi là được rồi, nếu ngươi đi, chưa biết chừng sẽ làm hỏng việc”.
“A Mạc không thể nào để tiểu tỷ tỷ mạo hiểm được, nếu tiểu tỷ tỷ không dẫn ta theo, vậy thì chúng ta không cần tới đại doanh nước Sở nữa”.
Ý ngoài lời của hắn ta là cứ tiêu diệt nước Sở luôn cho rồi.
Tất cả mọi người trong ma tộc sững sờ, nhìn ma chủ với vẻ nghi hoặc.
Khóe miệng ma chủ nhếch lên một nụ cười điềm nhiên, dường như đoán chắc rằng Cố Thanh Hy sẽ đưa hắn ta đi vậy.
“Được, ngươi có thể đi cùng ta, nhưng ngươi phải ngậm miệng lại, đứng bên cạnh cứ nghe thôi là được”.
Một thủ lĩnh trong Ma tộc quát nạt: “Hỗn láo, ngươi dám nói chuyện với ma chủ của bọn ta như vậy sao?”
“Ngươi mới hỗn xược, dám nói năng với tiểu tỷ tỷ của ta như vậy, không có chút tôn ti nào hết, ai không biết còn tưởng bản tôn dạy dỗ không nghiêm.
Kể từ ngày hôm nay, ngươi bắt đầu lại từ vị trí kỳ thủ.
Học tập quy tắc cho đàng hoàng đi”.
Tên thủ lĩnh kia trơ mắt ra.
“Ma chủ...”
Hắn ta mắng nàng thay cho ma chủ mà.
Chương 415: Đến doanh trại
Người phụ nữ này coi thường ma chủ như thế, vậy chẳng phải kẻ mà ma chủ nên phạt là nàng sao?
“Lui xuống đi!”
Kẻ bên cạnh kéo tay thủ lĩnh kia để ra hiệu mau lui xuống, kẻo gặp tai họa không đáng có.
“Tiểu tỷ tỷ, chúng ta đi thôi!”, ma chủ cười như thể mọi chuyện vừa rồi chỉ là một việc vặt vãnh mà thôi.
Cố Thanh Hy đi đầu, ma chủ theo phía sau, từ góc độ của người Ma tộc, cảnh này trông như Cố Thanh Hy mới là ma chủ.
Còn ma chủ của họ chỉ là một hộ vệ.
Vì dù Cố Thanh Hy đi khập khiễng nhưng khí phách và sự tôn quý vốn có của nàng cũng không hề biến mất bởi bị thương.
Trong lòng người Ma tộc đều thấy cực kỳ không vui.
Trong trận đại chiến này, Ma tộc thắng chắc rồi, vậy tại sao họ còn phải đến doanh địa của Sở Quốc?
Hơn nữa còn là ma chủ đích thân tới đó nữa.
Lỡ đâu ma chủ xảy ra chuyện, thế họ phải làm sao?
Trong doanh trại Sở Quốc, không biết có phải là do Đế Hậu của Sở Quốc đã dặn dò trước hay không mà mấy người Cố Thanh Hy tiến vào rất thuận lợi, chẳng hề bị ngăn cản. Dù vậy, các tướng sĩ Sở Quốc vẫn nhìn họ bằng ánh mắt không mấy thiện chí.
Mấy tướng sĩ nhìn chăm chú vào Tư Mạc Phi vì đôi mắt của hắn ta rất lạ, hai con ngươi lại là hai màu khác nhau.
Không phải chỉ ma chủ Ma tộc mới có hai mắt khác màu nhau à? Tại sao tên này cũng có, hơn nữa khí chất cũng cao quý thế.
Tướng sĩ Sở Quốc đều đang suy đoán thân phận của Tư Mạc Phi nhưng không một ai đoán ra được hắn ta là ma chủ.
Mọi người đều cho rằng tên này chỉ là một hộ vệ bên cạnh Cố Thanh Hy.
Trong doanh trại.
Hoàng đế Sở Quốc đoan chính ngự ở vị trí chính giữa, Hoàng hậu Sở Quốc ngồi ở vị trí bên cạnh, hai bên đều có không ít đại tướng.
Sau khi Cố Thanh Hy vào doanh trướng, mấy chục đôi mắt chăm chăm về phía nàng, biểu cảm tất cả như muốn ăn tươi nuốt sống họ.
Ngay cả Hoàng hậu Sở Quốc là người dịu dàng nhất cũng trở nên lạnh lùng.
Hoàng đế Sở Quốc vẫn còn khá khỏe mạnh, cả người toát ra uy nghiêm của bậc vương giả, giữa hai hàng mày có chút tương tự Diệp Phong, chắc hẳn là vì ngồi ở vị trí cao đã lâu nên trông có vẻ nghiêm khắc hơn một chút.
Sắc mặt Hoàng hậu Sở Quốc tái nhợt, hình như sức khỏe không tốt, nhưng bà ấy vẫn gắng gượng ngồi đó.
“Cố Thanh Hy bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu Sở Quốc!”
Cố Thanh Hy hành lễ chào hỏi.
Tư Mạc Phi vuốt mái tóc đen của mình, động tác lười nhác, chẳng hề coi đối phương ra gì.
Cố Thanh Hy liếc mắt ra hiệu cho hắn ta, ý bảo đừng ngông nghênh như thế nữa.
Ma chủ bĩu môi đầy uất ức.
Hắn ta nào có ngông nghênh.
Hắn ta đã ngoan ngoãn nghe lời nàng, đứng ở một bên, không nói gì cả mà.
Cố Thanh Hy cạn lời.
Nàng dặn hắn ta đừng nói lung tung chứ không kêu hắn ta làm lơ, chẳng coi ai ra gì như thế.
“Ngươi là Cố Thanh Hy, chính phi của Dạ Mặc Uyên – chiến thần Dạ Quốc?”, Sở Hoàng hỏi.
Người ở đây vốn dĩ còn đang hoài nghi về thân phận của Tư Mạc Phi, nhưng từ tin tức mới giao lưu với nhau qua ánh mắt, họ trực tiếp phủ nhận việc đối phương có thể là ma chủ Ma tộc.
Nghe thấy thế, Tư Mạc Phi lập tức sửa lời: “Tiểu tỷ tỷ không phải là thê tử của Dạ Mặc Uyên, là nương tử của ta”.
“Ngươi là…”
Cố Thanh Hy vội che miệng hắn ta lại, giành nói trước: “Hắn là đệ đệ của ta”.
Mấy đại tướng ngồi hai bên tức khắc hiểu ra.
Họ nghe nói phong cách sống ở Dạ Quốc rất phóng khoáng, có vài người phụ nữ phú quý sẽ nuôi dăm ba trai lơ bên ngoài, chẳng ngờ chuyện này là thật, còn dám quang minh chính đại thế này.
Mọi người càng thêm xem thường mấy người Cố Thanh Hy.
“Chẳng phải ma chủ nói muốn đến đây à, sao không thấy kẻ nào khác vậy?”, một phó tướng Sở Quốc không vui dò hỏi: “Chẳng lẽ hắn nhát cấy nên không dám đến sao?”
Cố Thanh Hy còn tưởng Tư Mạc Phi sẽ tiếp tục cãi lại nhưng hắn ta lại vuốt tóc, coi như chẳng có chuyện gì, nhờ thế nàng mới thở phào một chút.
“Hôm nay là ta muốn gặp Hoàng đế, Hoàng hậu Sở Quốc chứ không phải hắn muốn gặp”.
Sở Hoàng lạnh nhạt đáp: “Nể tình ngươi từng giúp vợ con của trẫm, trẫm không muốn làm khó ngươi, chỉ cần ngươi lập tức xuống núi, không quan tâm đến chuyện Sở Quốc và Ma tộc nữa thì trẫm đảm bảo tất cả người dân Sở Quốc sẽ không gây khó dễ ngươi”.
“Nếu ta sợ chết thì đã không tới đây hôm nay”.
“Vậy ngươi đến làm gì?”
“Bẩm hoàng hậu, ta nhớ trước đây, người từng nói rằng chỉ cần có cơ hội, người sẽ đền đáp ta, lời này vẫn còn hiệu lực chứ ạ?”
Hoàng hậu Sở Quốc ho khan vài tiếng, yếu ớt nói: “Dĩ nhiên, lúc mẹ con ta gặp khó khăn nhất, chính ngươi đã liều mạng cứu giúp, chúng ta luôn nhớ đến ơn nghĩa này. Cố cô nương, ngươi muốn gì thì cứ nói, chỉ cần có thể cho, chúng ta sẽ không từ chối”.
“Thứ ta muốn rất đơn giản, ta chỉ cần các người rút khỏi núi Vân Kỳ và đảm bảo sau này không tàn sát bất kỳ ai trong Ma tộc nữa”.
Không đợi Sở Hoàng và Sở Hậu lên tiếng, các tướng lĩnh đã vội mắng: “Đúng là nực cười, chuyện này tuyệt đối không được! Ma tộc giết Hoàng tử của Sở Quốc, sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế”.
“Đúng vậy, chúng đã giết Hoàng tử của bọn ta bằng thủ đoạn tàn nhẫn cỡ đó nên cho dù thế nào, Ma tộc cũng phải chịu báo ứng bằng máu”.
Cố Thanh Hy khẽ cười.
Chương 416: Ngài là vị vua nhân ái sao?
Cố Thanh Hy phì cười: “Giết Diệp Phong là Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ, không phải những người khác trong Ma tộc, cho dù các người giết hết tất cả người trong Ma tộc thì đã sao?”
“Khi xưa hoàng tử ở núi Lạc Hồn, ngoại trừ Lan kỳ chủ, tất cả kỳ thủ của Ma tộc cũng có không ít người ức hiếp ngài”.
“Nhưng kỳ thủ của núi Lạc Hồn đều đã bị thương và chết hết rồi”.
“Đó là bọn họ tự chuốc lấy, có vài kẻ chết hơi sớm, bọn ta không thể thay hoàng tử trả thù, đương nhiên phải giết sạch người của Ma tộc. Huống hồ Lan kỳ chủ vẫn chưa chết, ai biết được ông ta có đang trốn trên núi Vân Kỳ hay không”.
“Lan kỳ chủ không có trên núi Vân Kỳ”.
“Cô một lòng hướng về Ma tộc, cô nói không có trên núi Vân Kỳ là không có sao?”
Hoàng hậu Sở Quốc vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, bà ấy bệnh nặng, thỉnh thoảng lại ho, khiến người ta đau lòng: “Ta tin Cố cô nương sẽ không lừa ta, có lẽ Lan kỳ chủ thật sự không có trên núi Vân Kỳ”.
“Cho dù Lan kỳ chủ không có trên núi Vân Kỳ, có lẽ Ma chủ đang ở trên núi Vân Kỳ. Trên bất chính dưới tất loạn, hắn ta có thể dạy ra đám bại hoại như Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ, nghĩ cũng biết hắn ta không phải thứ tốt lành gì”.
Cố Thanh Hy đỡ trán.
Nàng biết ngay người của Sở Quốc chắc chắn sẽ không dành lời gì tốt đẹp cho Tư Mạc Phi.
Nàng sợ lỡ như Tư Mạc Phi nổi giận, tất cả người ở đây cũng không đủ để bồi táng.
“Ma tộc có hàng vạn người, ma chủ lại có nhiều việc phải làm, đâu quản được nhiều như vậy”.
Ma chủ ra sức gật đầu.
Đúng vậy, vẫn là tiểu tỷ tỷ của hắn ta thương hắn ta, hiểu hắn ta.
“Hôm nay ngươi làm thuyết khách cho Ma tộc sao?”, Hoàng đế Sở Quốc lạnh lùng nói.
“Ngươi từng cứu thê nhi của trẫm, trẫm nên cảm tạ ngươi, nhưng hôm nay, nếu ngươi làm thuyết khách cho Ma tộc thì không còn gì để nói nữa. Ma tộc tàn bạo, hành hạ con trai trẫm suốt mười mấy năm, hại con trai trẫm sống không bằng chết, cuối cùng chết thảm ở núi Huyết Hồ Lô, thù này trẫm không nuốt trôi được”.
Hoàng hậu Sở Quốc ở bên cạnh im lặng lau nước mắt.
“Cố cô nương, chuyện của Phong Nhi cô biết rõ hơn ai hết, cô cũng nên biết Phong Nhi sống thê thảm như thế nào. Phong Nhi biết rõ nó là con trai của bọn ta, nhưng nó lại không dám nhận bọn ta. Lúc nó chết, trong lòng nó đau khổ thế nào, hối tiếc thế nào”.
“Còn bọn ta, bọn ta là phụ mẫu, dù có cả thiên hạ, nhưng lại không bảo vệ được con trai mình, thậm chí còn không tìm thấy xác. Nếu không thể trả mối thù này cho nó, bọn ta không xứng làm phụ mẫu”.
“Diệp Phong đúng là rất thảm, nhưng oan có đầu nợ có chủ, các người nên tìm Lan kỳ chủ, nên tìm những người ngược đãi hắn ta mà trả thù. Các người đau khổ vì mất con, nhưng các người giết bao nhiêu kỳ thủ của Ma tộc, lẽ nào phụ mẫu bọn họ không đau khổ vì mất con sao? Bọn họ nên tìm ai trả thù?”
“Đó là báo ứng của chúng, người của Ma tộc không có ai tốt lành”.
“Các người tàn sát con dân Ma tộc, lẽ nào các người là người tốt hay sao?”
Ma chủ ra sức gật đầu.
Ma tộc nhân nhượng hết lần này tới lần khác, Sở Quốc lại từng bước lấn tới, giết nhiều người của Ma tộc như vậy, bọn họ không phải người tốt.
Tướng quân Sở Quốc phẫn nộ nói: “Càn rỡ, hoàng thượng, rõ ràng nữ nhân này đến đây để làm loạn, mạt tướng khẩn cầu hãy bắt lấy nàng ta”.
Cố Thanh Hy đứng thẳng người, không quan tâm đến người trước mắt là hoàng đế cao cao tại thượng của Sở Quốc.
Cũng không quan tâm ở đây còn có bao nhiêu tướng sĩ Sở Quốc.
“Hoàng thượng, ngài là hoàng đế của Sở Quốc, nhưng vì trả thù cho con trai của mình mà bỏ mặc hàng vạn người dân của Sở Quốc không quan tâm, ngài là vị vua nhân ái sao?”
“Càn rỡ, trước khi hoàng thượng ngự giá thân chinh, đã sắp xếp ổn thỏa cho Sở Quốc, hoàng thượng bỏ mặc người dân không quan tâm lúc nào?”
“Ngự giá thân chinh chính là bỏ mặc người dân không quan tâm. Thái tử Sở Quốc còn chưa lập, hoàng thượng lại ngự giá thân chinh. Ngộ nhỡ hoàng thượng có gì bất trắc, chẳng phải Sở Quốc sẽ đại loạn hay sao? Sở Quốc đại loạn, người dân sẽ chịu khổ, nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể bị những nước mạnh xung quanh chia cắt, vong quốc từ đây”.
Cố Thanh Hy nói lời khó nghe, nhưng đều có lý, hoàng đế Sở Quốc đành im lặng.
Khi ấy kinh hoàng nghe được thân thế và tin dữ của Diệp Phong, ông ta nổi giận, lập tức ngự giá thân chinh, thề phải san bằng Ma tộc.
Ông ta điều động đại quân, san bằng núi Vọng Hồn, nhổ từng cứ điểm của Ma tộc, còn giết hai vị kỳ chủ của Ma tộc.
Tất cả những kẻ từng ức hiếp Diệp Phong, trừ Lan kỳ chủ không tìm được tung tích ra, ông ta không bỏ sót một ai.
Cuối cùng vẫn không nuốt trôi cơn giận, phái quân bao vây núi Vân Kỳ, muốn diệt trừ chủ của Ma tộc.
Ông ta rời đi vội vã, dù đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho Sở Quốc, nhưng khó tránh có kẻ bất trung nhân cơ hội mưu phản.
Nếu ông ta gặp bất trắc gì, các quốc gia xung quanh sẽ đục nước béo cò cũng không phải không thể xảy ra.
Nếu không phải vì quá đau đớn, nếu không phải vì không thể bước xuống đất nổi thì nàng cũng sẽ không muốn chậm trễ một chút nào, ngay bây giờ đã lập tức tiến vào cấm địa rồi.
"Chờ thêm một thời gian đi, cấm địa vẫn ở đó chứ không chạy đi đâu được. Khi vết thương của tỷ lành thì ta sẽ đi cùng tỷ bất cứ lúc nào tỷ muốn".
Đúng là cấm địa không chạy đi đâu được.
Nhưng con dân Ngọc tộc đã không thể chờ thêm được nữa.
"Sao ngươi lại lề mề do dự giống nữ nhân như vậy chứ, người bị thương là ta mà ta còn chưa kêu la tiếng nào, ngươi ngồi đây gào khóc cái gì chứ?"
Ma chủ: "..."
Chuyện nàng muốn tiến vào cấm địa thật sự chỉ là do nàng muốn đánh cược với người khác thôi sao?
Nếu như chỉ là một trận đánh cược bình thường thì sao nàng phải vội vàng như vậy chứ?
Ma chủ dẫn theo một nữ nhân trở về, còn tự mình băng bó vết thương cho nữ nhân đó, còn tự mình hầm tổ yến cho nàng ta, chuyện này trong nháy mắt đã truyền khắp núi Vân Kỳ, mọi người ở núi Vân Kỳ đều xôn xao bàn tán, phỏng đoán thân phận của Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy đã dùng hết những loại thuốc tốt nhất trong chiếc nhẫn không gian của mình nhưng những vết thương của nàng hầu như không bớt đau đớn chút nào.
Nàng cố gắng lê thân thể đầy vết thương xuống giường, mới đi vài bước lại ngã xuống.
Chết tiệt.
Thân thể này sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?
Như vậy thì sao nàng có thể tiến vào cấm địa chứ?
Cố Thanh Hy đẩy cửa căn phòng ra để hít thở chút không khí trong lành.
Đảo mắt nhìn quanh, nàng thấy nơi này nằm sừng sững trên một đỉnh núi, xung quanh là chín tòa cung điện, khí thế bàng bạc, rường cột chạm trổ, thẳng tắp trong mây.
Bởi vì nơi nàng đứng là đỉnh núi cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy núi non vô tận, mây trắng mênh mông.
Không biết vì sao nàng luôn cảm thấy địa thế của ngọn núi này dường như có quy luật, khoảng cách giữa mỗi ngọn núi không hề có chênh lệch quá lớn.
Chín tòa cung điện lấy đỉnh núi nơi nàng đang đứng làm trung tâm, như thể chúng đang bao quanh canh giữ cho nàng.
Sát bên cung điện của nàng là một ngọn núi lớn dễ thủ khó công.
Chỉ có điều trên đỉnh núi đó không có cung điện gì.
Chẳng lẽ nơi đó là cấm địa sao?
Cố Thanh Hy bảo tất cả người hầu lui xuống, tự mình đi bộ đến cung điện trên đỉnh núi.
Nơi này có phong cảnh rất đẹp, không khí tươi mát, đúng là một nơi không tồi.
Chỉ có điều độ cao so với mặt nước biển rất lớn khiến cho nàng cảm thấy lạnh run.
Thấy xung quanh không có ai, Cố Thanh Hy thản nhiên đẩy cửa cung điện ra, muốn đi vào lấy xiêm y mặc.
Nhưng còn chưa kịp đẩy cửa ra thì bên trong đã truyền ra tiếng nói khiến cho nàng phải đứng yên tại chỗ.
"Ma chủ, nữ nhân đó là thê tử của Dạ Mặc Uyên, nữ nhân đó đến đây chắc chắn là có mưu đồ, thỉnh cầu ma chủ xử tử nàng ta hoặc là đuổi nàng ta ra ngoài".
"Đúng vậy, ma chủ, nghe nói nữ nhân đó còn muốn ngài mang theo nàng ta đến cấm địa. Cấm địa chỉ có ma chủ mới có thể đi vào, cho dù là ma chủ phu nhân cũng không có quyền đi vào, xin ma chủ suy xét kỹ càng, không được đưa nàng ta vào trong đó".
Con mợ nó…
Đám người này đang khuyên can Tư Mạc Phi không cho nàng vào cấm địa.
Cố Thanh Hy không có nhiều hảo cảm với người của ma tộc, kể cả Tư Mạc Phi nàng cũng không thể nào hoàn toàn tin tưởng.
Bởi vì những gì Lan kỳ chủ đã làm thực sự rất quá đáng.
"Xin ma chủ suy xét, xin hãy xử tử nữ nhân kia".
"Xin ma chủ suy xét, xin hãy xử tử nữ nhân kia".
Trong chính điện đang có hai hàng thủ hạ đứng hai bên, bảy tám người không ngừng siết chặt nắm tay thuyết phục.
Vì những lời nói của họ, ngày càng có nhiều người tham gia vào hàng ngũ, cầu xin ma chủ hãy xử tử Cố Thanh Hy.
Ma chủ ngồi trên chủ vị, động tác uể oải lười biếng, bàn tay thon dài trắng nõn tao nhã vuốt mái tóc đen mượt của mình, nét đẹp của hắn ta thật sự quá tà mị.
Hắn ta mặc một bộ y phục màu đỏ rực, đồ văn hỏa vân giữa mi tâm trông vô cùng chói mắt, hai mắt một lam một tím lại càng khiến cho vẻ tà mị của hắn thêm phần mê hoặc.
Một hồi lâu thì những người bên dưới đều trầm mặc, bởi vì người ngồi trên kỉa chỉ đang nở một nụ cười thản nhiên, không buồn lên tiếng.
“Nói xong chưa?”, ma chủ lười biếng hỏi, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.
"Nói... đã xong, xin ma chủ hãy... á ..."
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người vừa lên tiếng ngay lập tức bị nổ thành sương máu.
Ngay sau đó, bảy tám người vừa hô hào yêu cầu xử tử Cố Thanh Hy cũng đều biến thành sương máu.
Những người có mặt ở đó đều là cao thủ, nhưng bọn họ thậm chí còn không kịp giãy dụa, thê thảm chết ngay tại chỗ, ngay cả một thi thể cũng không còn sót lại.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả đám thủ hạ ở hai bên cũng không thấy ma chủ đã ra tay như thế nào, chỉ nghe bảy tám tiếng hét vang lên bên tai, sau đó bảy tám người kia liền chết tức tưởi.
Sau đó ma chủ mới khẽ nhướng mày, nhếch lên một nụ cười lạnh lùng nói: "Còn có ai muốn bổn tọa xử tử tiểu tỷ tỷ hay không?"
Im lặng.
Bầu không khí chìm vào sự im lặng lạ thường.
Nhìn thấy hình ảnh chết tức tưởi của bảy tám người kia, ở đây làm gì còn có ai dám lên tiếng nữa.
Trong đám người, một người gầy yếu run rẩy, nơm nớp lo sợ nói: "Ma chủ, nhưng dù sao nàng ta cũng là thê tử của chiến thần, lỡ như... lỡ như nàng ta là mật thám do chiến thần phái tới... phụt..."
Tay áo rộng của ma chủ nâng lên, người vừa nói một lần nữa lại nổ thành sương máu.
Ma chủ nói: "Nàng không phải là thê tử của Dạ Mặc Uyên, nàng là thê tử của Tư Mạc Phi ta, kẻ nào còn dám để cho bổn tọa nghe được những lời này thì ta sẽ cho kẻ đó phải hối hận vì đã được sinh ra".
Chương 411: Kẻ mạnh luôn thắng
Mọi người không khỏi rùng mình, đồng thanh nói: "Ma chủ anh minh".
"Haiz... bản tọa biết có rất nhiều người vẫn không phục, nhưng thế thì sao? Trên đời này kẻ mạnh luôn thắng. Có ý kiến gì thì trước hết hãy đánh thắng bản tọa rồi tính sau".
"Thuộc hạ không dám".
Mọi người đều nín thở.
Không ai có thể vào cấm địa ngoại trừ ma chủ.
Nhưng bây giờ ma chủ lại bất chấp các quy tắc của tổ tông mà cho phép một nữ nhân có lai lịch không rõ ràng tiến vào cấm địa.
Chuyện này…
Đây không phải là chuyện vô lý lắm hay sao?
Trong lòng bọn họ tuy không phục nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Ma chủ của bọn họ là một người tàn ác, chỉ cần hắn ta muốn thì hắn ta có thể xuống tay giết chết bất cứ ai, chưa bao giờ quan tâm đến quan hệ hay tình nghĩa gì.
Đồng tử của Cố Thanh Hy co lại.
Ma chủ giết người không ghê tay, lời đồn tuyệt đối không sai.
Rõ ràng đám thủ hạ cũng không nói hay làm sai điều gì, nhưng hắn ta lại lạnh lùng xuống tay giết người, hơn nữa ánh mắt còn vô cùng khinh miệt lạnh nhạt, thật khiến người khác phải cảm thấy kinh tởm.
Cố Thanh Hy từng nghĩ rằng mình cũng hiểu được chút ít về con người của Tư Mạc Phi, nhưng bây giờ nàng nhận ra hình như mình chẳng hiểu gì về hắn ta cả.
Tư Mạc Phi có đôi khi đơn giản đến mức ngốc nghếch, chỉ số thông minh gần như không có.
Có đôi khi hắn ta lại máu lạnh tàn bạo, giết người như ngả rạ, như thể mạng người trong mắt hắn không đáng giá một xa.
"Tiểu tỷ tỷ, sao tỷ không nằm trên giường tĩnh dưỡng mà lại đi ra đây?"
Bên tai nàng bỗng truyền đến giọng nói ngọt ngào của ma chủ, lúc này Cố Thanh Hy mới giật mình phản ứng.
Vừa ngẩng đầu thì nàng thấy đám người ma tộc đều đã biến mất, trước mắt nàng chỉ còn lại Tư Mạc Phi đang nở nụ cười trong sáng với nàng.
"Nằm lâu quá cũng khó chịu".
Cố Thanh Hy nhìn cảnh vật đằng xa, có cảm giác đang nhìn thấy núi non trùng điệp.
Nàng khập khiễng trở về phòng.
Ma chủ nhếch môi cười, đi về phía trước cõng Cố Thanh Hy trên lưng.
“Ngươi làm gì vậy, để ta xuống”, Cố Thanh Hy vùng vẫy.
"Chân của tỷ không tốt, để ta làm chân cho tỷ".
"Chân của ngươi không tốt thì có, chân của cả nhà ngươi đều không tốt".
"Cả nhà ta chỉ có tỷ là người thân duy nhất".
Ma chủ nghiêng đầu nhìn nàng, mặc dù hắn ta đang cười nhưng Cố Thanh Hy lại cảm thấy nụ cười đó có vài phần bi thương.
Nàng vùng vẫy một chút rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của hắn ta.
Cho dù nàng đã quen biết hắn ta từ lâu nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta thì nàng vẫn không khỏi sững sờ.
Thật đẹp.
Hắn ta còn xinh đẹp hơn nàng.
Cố Thanh Hy nói: "Ta không phải là người thân của ngươi".
"Bản tọa nói phải là phải".
Sự bi thương trong ánh mắt ma chủ đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại sự vui vẻ đắc ý.
"Tỷ nói nằm lâu khó chịu, vậy thì ta sẽ cho tỷ mượn lưng để đi dạo khắp nơi".
Trước mặt Cố Thanh Hy, ma chủ chưa bao giờ sử dụng hai chữ "bản tọa", chỉ xưng là "ta".
Ma chủ đang cõng nàng trên lưng, điều này khiến tất cả mọi người trong ma tộc đều sợ hãi.
Ma chủ trước giờ luôn cao cao tại thượng, bây giờ lại cam tâm tình nguyện cõng một nữ nhân trên lưng?
Nữ nhân này là nữ nhân của chiến thần cơ mà?
Chẳng lẽ ma chủ của bọn họ đã thật sự xem trọng nữ nhân này rồi?
Tất cả mọi người đều không thể tin được rằng một người luôn khó hòa hợp như ma chủ lại có thể cõng một nữ nhân sau lưng mình, như một người bình thường đang cõng theo một nữ nhân đi tản bộ.
Nếu không được tận mắt chứng kiến thì bọn họ chắc chắn sẽ không tin.
Trong lòng bọn họ cũng đã phần nào hiểu được tại sao ma chủ lại giết những thủ lĩnh kia.
"Tiểu tỷ tỷ, phong cảnh núi Vân Kỳ đẹp không?"
Vào buổi tối khí hậu ôn hòa, ráng chiều tuyệt đẹp, những ngọn núi mang những hình thù khác nhau nối tiếp san sát nhau.
Mỗi một tòa cung điện ở đây đều có những nét đặc trưng riêng, đi dạo ở đây cũng giống như đang đi trên mây vậy.
Đó thực sự là một nơi tốt để bỏ lại mọi thứ phía sau và sống ẩn cư, tiêu diêu tự tại.
“Gió lớn đến nỗi ta còn không mở nổi mắt ra, có thấy gì hay ho đâu”, Cố Thanh Hy bĩu môi nói ngược lại.
Ma chủ cũng không để ý, chỉ cười nói: "Vậy ta sẽ làm đôi mắt của tỷ, tỷ muốn đi xem chỗ nào ta sẽ cho tỷ xem chỗ đó".
"Ngươi nói mấy lời buồn nôn này với ta làm gì?"
"Khó chịu? Lời nói của A Mạc đều là những lời nói chân thành từ tận đáy lòng".
Cố Thanh Hy thỉnh thoảng thấy nhiều người hầu của ma tộc lén lút liếc nhìn họ, một số tỏ ra ghen tị, một số ngạc nhiên còn một số thì khiếp sợ.
Nàng muốn vùng vẫy lần nữa nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của bọn họ thì nàng lại lặng lẽ nằm trên lưng của ma chủ, ngửi mùi thơm độc đáo của hoa mạn đà la trên cơ thể hắn ta.
Như vậy cũng tốt, để người của ma tộc hiểu lầm, về sau nàng lại có thể lập uy ở ma tộc.
"Tại sao lúc nãy ngươi lại giết bọn họ?"
Chương 412: Đánh vào núi
"Chẳng có lý do gì, thấy chướng mắt thì giết".
"Chỉ thế mà ngươi lại đi giết người sao? Vậy nếu một ngày nào đó ngươi nhìn thấy ta chướng mắt thì ngươi cũng sẽ khiến cho ta nổ thành sương máu sao?"
"Tỷ là tỷ tỷ của ta, cho dù ta có giết hết người trên toàn thiên hạ thì ta cũng sẽ không động vào tỷ".
Như thể sợ Cố Thanh Hy không tin, ma chủ đặt nàng ngồi lên ghế đá, đôi con ngươi khác màu nhìn Cố Thanh Hy rồi nói ra lời thề.
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt trong sáng của hắn ta thì trái tim Cố Thanh Hy lại có chút chùng xuống.
"Ngươi chỉ dựa vào tâm trạng của mình mà giết người sao?"
"Không phải giết người chỉ dựa vào tâm trạng tốt xấu hay sao?"
"A Mạc, ta không thích bộ dáng giết người tùy ý của ngươi. Tuy ta không phải thánh mẫu nhưng ta không thích ngươi xem mạng người trước mặt ngươi chỉ như cỏ rác không đáng một xu".
"Thánh mẫu? Đó là ai?"
Khóe miệng Cố Thanh Hy giật giật, "Dù sao ta cũng không thích thấy ngươi giết người tùy tiện".
“Đây là lý do tại sao tỷ luôn lạnh lùng với ta sao?”, nét mặt của ma chủ trông hết sức vô tội, nhưng những gì hắn nói lại có ý vị sâu xa.
Cố Thanh Hy quay đầu đi, nhìn xuống chân núi bên dưới.
Sau một lúc, nàng hít một hơi thật sâu rồi nói: "Có lẽ vậy. Ngươi có biết thủ hạ của ngươi tàn nhẫn như thế nào không? Là ma chủ ngươi nên biết kiềm chế và quản thúc bọn họ. Có bao nhiêu người đã chết thảm thương dưới tay mười hai kỳ chủ của ngươi, ngươi có biết không? Ngươi cũng phải chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện đó".
"Ma tộc là nơi tôn sùng sức mạnh, những kẻ chết thảm dưới tay mười hai kỳ chủ chỉ chứng tỏ rằng bọn chúng không đủ mạnh".
"..."
"Nếu như bọn họ không muốn chết thì bọn họ nên cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn. Có người nào không khổ luyện từ khi yếu nhất đến khi cực mạnh chứ", ma chủ nhìn về phía chân núi bằng ánh mắt u ám, tựa hồ còn có chút dao động.
Bầu không khí càng lúc càng trở nên nặng nề.
Cố Thanh Hy không thể không đánh giá hắn ta.
Tuy rằng hắn ta trông khá cao ráo nhưng không hề cường tráng, ngược lại còn có chút gầy yếu.
Ở một nơi như ma tộc, khắp nơi đều là lang sói, Tư Mạc Phi đã phải trải qua những gì để có thể trở thành ma chủ mạnh nhất, chắc chắn không thiếu những chuyện đớn đau chua xót, những chuyện mà người bình thường không thể nào hiểu được.
"Tiểu tỷ tỷ, để ta dẫn tỷ đến cánh đồng hoa. Ta đã trồng rất nhiều loại hoa khác nhau, chúng đều đã nở hoa rồi, trông rất đẹp".
"Được…”
Câu nói vừa dứt thì dưới chân núi đột nhiên vang lên tiếng trống trận, cũng như tiếng đại chiến chém giết.
Một số thủ lĩnh vội vàng chạy đến nói: "Ma chủ, đại quân Sở quốc đã đánh đến núi Vân Kỳ, hiện giờ đang giao chiến với người của ta".
Tâm trạng tốt của Tư Mạc Phi biến mất ngay lập tức, sát khí lập tức tỏa ra từ hắn ta.
"Lại là Sở quốc. Bản tọa đã không muốn so đo với bọn chúng, nhân nhượng cho bọn chúng, nay bọn chúng lại dám đánh tới núi Vân Kỳ, phá hỏng nhã hứng ngắm hoa của bản tọa cùng tiểu tỷ tỷ, đúng là đáng hận! Mau khởi động trận pháp, điều động đại quân ma tộc, hôm nay bản tọa muốn vây chết toàn bộ đại quân Sở quốc ở núi Vân Kỳ".
"Vâng".
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh.
Sở quốc nhiều lần chạy đến gây hấn, không biết đã có bao nhiêu người trong ma tộc đã bị giết chết.
Có không ít kỳ chủ đã thỉnh cầu ma chủ khai chiến toàn diện như ma chủ đều phớt lờ, mặc kệ tình hình phát triển.
Lần này ma chủ đã rất tức giận, bọn họ còn nghĩ rằng ma chủ đang tức giận vì những đệ tử đã chết.
Không ngờ ma chủ nổi giận đùng đùng chỉ vì Sở quốc đã quấy rầy tâm trạng thưởng hoa của bọn họ.
Cố Thanh Hy khập khiễng tiến về phía trước rồi hô lên: "Chờ một chút. Ngươi nói rằng Sở quốc đánh vào núi Vân Kỳ sao? Có bao nhiêu người đến từ Sở quốc?"
"Quân chủ lực của Sở quốc đã đến, có khoảng hơn mười vạn người".
"Hơn mười vạn? Nhiều như vậy sao? Nếu như Sở quốc có nhiều người như thế, núi Vân Kỳ này chẳng phải là rất khó bảo vệ sao?"
Một trong số những thủ lĩnh đắc ý nói: "Cô nương có điều không biết, núi Vân Kỳ trước đây là tổng bộ của ma tộc, ở đây khắp nơi đều có trận pháo, chỉ cần tùy tiện khởi động một trận pháp thì cũng đủ để bọn họ giết được một đoàn quân, hơn nữa nơi này có địa thế dốc đứng, dễ thủ khó công, đừng nói là bọn chúng có hơn mười vạn đại quân, cho dù có mấy chục vạn đại quên đến đây cũng không gắng gượng nổi".
Cố Thanh Hy cau mày.
Một người khác lại nói: "Chỉ cần chúng ta cắt đứt dây thừng thì người dưới núi sẽ không lên núi được, hơn nữa trong hai ngọn núi dưới chân núi có một ngọn núi treo lơ lửng, nếu chúng ta kích hoạt trận hình treo trên đó thì hai ngọn núi sẽ bị cô lập và biến thành tro bụi chỉ trong chốc lát. Khoảnh khắc đó tất cả mọi sinh linh nằm trong phạm vi đó đều sẽ biến mất".
Cố Thanh Hy hít một hơi thật sâu.
Trận pháp gì thế này, thật sự quá bá đạo!
Thảo nào mà họ dám liều lĩnh như vậy.
"A Mạc, đừng nói là ngươi muốn tính mạng của bọn họ vĩnh viễn chôn ở chỗ này nhé?"
Nàng tin rằng những chuyện mà đám người ma tộc kia nói hoàn toàn là thật.
Chỉ cần bọn họ muốn thì có lẽ hơn mười vạn đại quân của Sở quốc thực sự sẽ phải chôn thây ở đây.
Chương 413: Mười mấy vạn đại quân nước Sở
Ma chủ nhìn khói lửa dưới chân núi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo nhưng tàn nhẫn.
Nhìn thấy nụ cười đó của hắn ta, dường như Cố Thanh Hy đã hiểu ra điều gì đó.
“A Mạc, ta có vài điều, muốn nói riêng với ngươi”.
Ma chủ biếng nhác xua xua tay, tất cả thuộc hạ biết điều lui xuống hết.
Cố Thanh Hy hô lên: “Đợi đã, tạm thời đừng khởi động trận pháp”.
Đám đông đồng loạt nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Trận pháp không khởi động, chẳng lẽ đợi họ lao lên sao?
Nước Sở dân đông thế lực lớn, cho dù núi Vân Kỳ không dễ công phá, họ cũng sẽ tổn thất không ít người.
Điều quan trọng nhất là người của họ còn đang liều mạng với chúng dưới chân núi.
Đám đông quay đầu nhìn ma chủ, đợi lời hồi âm từ ma chủ.
Ma chủ xua tay lần nữa, thái độ rất rõ ràng.
Đám đông đành lùi đi trước.
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ muốn nói với A Mạc điều gì? Là lời tỉ tê riêng tư sao?”
“...”
Bây giờ là lúc nào rồi, nàng còn tỉ tê được gì nữa chứ?
“Sở dĩ nước Sở tấn công Ma tộc, chẳng qua là vì Lan kỳ chủ giết con trai duy nhất của đế hậu nước Sở, ngươi cứ giao Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ ra, đương nhiên họ sẽ lui binh thôi”.
“Lan kỳ chủ không rõ tung tích, ta phái rất nhiều người đi tìm kiếm cũng không tìm thấy, còn Mẫu Đơn kỳ chủ đã bị người của nước Sở giết rồi”.
“Giết rồi?”
Mẫu Đơn kỳ chủ võ công cao cường như thế mà nước Sở giết được ông ta.
“Ừm, toàn bộ phân bộ Mẫu Đơn đã bị nước Sở tiêu diệt, không chừa lại người nào. Món nợ này, ta chưa từng tính sổ với chúng, thế mà chúng hùng hùng hổ hổ, mấy lần phá hủy cứ điểm của Ma tộc ta, giết người của Ma tộc”.
Trái tim Cố Thanh Hy không khỏi chùng xuống.
Tuy Tư Mạc Phi không nói thẳng ra, nhưng sát tâm đã rõ.
Hắn ta quyết tâm muốn chôn vùi mấy chục vạn quân của nước Sở ở nơi này.
Cố Thanh Hy có một suy nghĩ to gan lớn mật.
Tư Mạc Phi đưa nàng về Ma tộc nhưng không quay về tổng bộ Ma tộc mà tới núi Vân Kỳ, chắc hẳn hắn ta đã đoán được nước Sở sẽ làm khó làm dễ, trước hết muốn tiêu diệt ma chủ của Ma tộc là hắn ta, thế nên mới cố tình tới núi Vân Kỳ, muốn lợi dụng địa thế và trận pháp của núi Vân Kỳ để diệt gọn nước Sở.
Không ai là kẻ ngốc cả.
Tư Mạc Phi càng không phải kẻ ngốc.
Cố Thanh Hy nói: “A Mạc, ngươi có thể nể mặt ta mà tha cho mười mấy vạn đại quân nước Sở không?”
“Hả?”, ma chủ nhướng mày, không ngờ rằng nàng lại nói tốt cho chúng.
“Diệp Phong... ta cũng biết hắn ta, đó là một nam nhân rất lương thiện mà cũng rất đáng thương, cuộc đời hắn ta tràn ngập thảm kịch, đến cả cái chết cũng là một thảm kịch, người tạo ra tất cả thảm kịch là Lan kỳ chủ. Lan kỳ chủ độc chiếm hắn ta như của riêng, mặc sức ngược đãi, sau cùng ép hắn chết đi, suýt nữa còn hại chết hoàng hậu nước Sở. Hoàng đế nước Sở muốn đòi lại công bằng cho vợ con của mình cũng là điều dễ hiểu”.
“Chuyện sống chết của con trai ông ta thì liên quan gì tới ta? Giết người trong Ma tộc, ông ta đáng chết, dù nước Sở hùng mạnh, Ma tộc ta có gì phải sợ chứ”.
“Giả dụ ta đang sống sờ sờ bị người ta ép chết, giả dụ đứa con thân yêu của ngươi đang sống sờ sờ bị dồn tới chỗ chết, liệu ngươi có báo thù thay cho họ không”.
“Có”.
“Chẳng phải là thế sao, ngươi sẽ báo thù thay cho họ, hoàng đế nước Sở thì không ư? Vả lại Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ cũng không phải thứ gì tốt đẹp, chúng âm thầm nuôi tử sĩ, từ lâu đã có bất trung với ngươi, tâm địa độc ác, tàn nhẫn vô độ, đáng chết vô cùng”.
“Cho dù Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn đáng chết, cũng chỉ mình ta có thể xử lý bọn chúng, nước Sở... thò tay hơi dài rồi đấy”, ma chủ cười nhạo.
Cố Thanh Hy hiểu hắn ta.
Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ là thuộc hạ của ma chủ, hắn ta có thể tự tay giết họ, nhưng nếu người khác giết họ, nghĩa là đụng chạm tới uy nghiêm của ma chủ.
Cố Thanh Hy quay mặt đi, giọng điệu khó chịu: “Thế rồi sao, ngươi cứ nhất định đòi mười mấy vạn đại quân nước Sở bỏ mạng ở đây hết sao?”
“Ngoại trừ mười mấy vạn đại quân, hoàng đế nước Sở cũng ở dưới chân núi, chúng chết rồi, nước Sở sẽ vô chủ”, mà hắn ta cũng có thể nhân cơ hội này thôn tính nước Sở.
“Hôm nay ta nói trước cho rõ ràng, hoàng hậu nước Sở và ta quan hệ không tệ, nếu hôm nay ngươi cứ nhất định đòi khởi động trận pháp để tiêu diệt mười mấy vạn đại quân nước Sở, vậy thì ngươi tiêu diệt cả ta luôn đi”.
“Tiểu tỷ tỷ...”
Cố Thanh Hy quay đầu đi.
Nàng không hề dám chắc.
Dù sao thì giao tình giữa nàng và Tư Mạc Phi cũng không sâu nặng.
Mà bên dưới là mười mấy đại quân nước Sở, hắn ta chỉ cần vung tay là có thể tiêu diệt toàn bộ họ, thậm chí còn có thể thu phục luôn nước Sở.
Giang sơn và mỹ nhân, bất cứ ai cũng sẽ chọn giang sơn thôi.
Cố Thanh Hy nghĩ nát óc xem nên giải cứu đám đông nước Sở thế nào.
Nào ngờ, Tư Mạc Phi tỏ ra rất ấm ức: “Cho dù ta buông tha cho chúng, chúng cũng vẫn sẽ đồ sát người trong tộc ta khắp nơi. Ta là ma chủ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn mãi được, vả lại chúng quá ngông nghênh, thậm chí đi đâu cũng hô hào sẽ tiêu diệt Ma tộc của ta”.
Ờm...
Chương 414: Ai là phu thê với hắn ta
Câu nói này...
Là có ý nhún nhường rồi đó sao?
Cố Thanh Hy khẽ thở phào trong lòng, nàng quay người lại, kiên định nói: “Nếu ngươi tin ta, ta sẽ đi nói rõ với họ, đảm bảo rằng họ sẽ không quấy rầy Ma tộc nữa, được không?”
“Chỉ e là tỷ còn chưa đến gần, chúng đã giết tỷ trước rồi”.
“Yên tâm, ta sẽ có cách. A Mạc, Lan kỳ chủ cũng nhiều lần định hại ta, ngươi thấy đấy, nếu tìm thấy tung tích của Lan kỳ chủ, liệu có thể...”
“Lan kỳ chủ dám mưu hại tỷ tỷ, nếu bản tôn tìm được hắn ta, hắn ta chỉ có sống không bằng chết”.
“Thế nên, nếu Lan kỳ chủ rơi vào tay ngươi, ta muốn thủ cấp của hắn, ngươi cũng sẽ cho ta, đúng không?”
“Thẳng tay chặt lấy thủ cấp thì dễ dàng cho hắn ta quá, nhưng nếu tiểu tỷ tỷ muốn, chắc là ta sẽ tha cho hắn ta, chỉ lấy đầu của hắn ta là được”.
“Được, đây là ngươi nói đấy nhé. Cho ta thời gian nửa ngày thôi, nửa ngày sau, ta đảm bảo nước Sở sẽ lui binh, vả lại từ nay về sau cũng không làm khó Ma tộc nữa”.
Cố Thanh Hy bước thấp bước cao đi xuống chân núi.
Đột nhiên, giọng nói trong trẻo dễ nghe của Tư Mạc Phi vang lên.
“Tiểu tỷ tỷ, ta là vì tỷ mới tha cho mười mấy vạn đại quân và đế hậu của nước Sở đấy”.
Bước chân của Cố Thanh Hy khựng lại, suy nghĩ trong lòng có chút phức tạp.
Qua hồi lâu, nàng mới đáp lại một câu: “Biết rồi, coi như ta nợ ngươi một ân tình”.
Nói xong, nàng tiếp tục khập khễnh đi về phía trước.
Đứng trước giang sơn và nàng, Tư Mạc Phi đã quả quyết chọn nàng mà không chút do dự, nàng không biết nên nói gì hơn.
Cũng không biết có nên tiếp tục lợi dụng hắn ta hay không.
Nhưng hiện thực đôi lúc rất tàn nhẫn.
Nàng không muốn lợi dụng cũng không được, bởi vì bao nhiêu người đang đợi nàng thu thập Long Châu.
Cơ thể đột nhiên được bế lên, sau đó từ trên cao vọt thẳng xuống dưới, tốc độ quá nhanh khiến tim nàng đập mạnh.
Bên tai vang lên giọng nói đầy cưng chiều của Tư Mạc Phi.
“Tiểu tỷ tỷ đi thế này thì nửa ngày cũng không xuống núi được đâu, để A Mạc đưa tiểu tỷ tỷ đi”.
“Shh... ngươi chậm thôi”.
Mượn nhờ khinh công nên lao thẳng từ trên đỉnh núi xuống, tốc độ chỉ có nhanh hơn Tiểu Cửu Nhi chứ không thua kém chút nào, tiếng gió thổi vù vù bên tai.
Cố Thanh Hy bị gió nổi đến mức không mở nổi mất, chỉ có thể rúc trong lòng hắn ta, đợi hắn ta bế nàng xuống núi.
Tư Mạc Phi khẽ nhếch môi, mỉm cười rất hài lòng.
Hắn ta rất thích dáng vẻ tiểu tỷ tỷ dựa dẫm vào mình.
Tư Mạc Phi nhanh chóng dừng lại.
Cố Thanh Hy chớp chớp làn mi như cánh bướm, đập vào mắt là gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt đến mức không thể dùng ngôn từ để miêu tả.
“Tiểu tỷ tỷ thơm quá, còn thơm hơn cả hoa Mạn Đà La của ta”.
Ma chủ nói rồi giơ tay phải lên huýt một tiếng, một cây cung tên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta.
Hắn ta kéo cung, lắp tên, “vút” một tiếng, mũi tên gắn lông vũ xé gió lao đi, dùng tốc độ như sấm chớp lao về phía đại doanh của nước Sở.
Chiến trường đang đánh đấm rất ác liệt.
Ống tay áo đỏ rực của ma chủ vừa phất lên, Ma tộc lập tức lui binh.
Trong trận đại chiến này, cả hai bên cùng tổn thất rất nhiều.
Nước Sở đông người, Ma tộc ít người, Ma tộc chịu thiệt.
Núi Vân Kỳ dễ thủ khó công, nước Sở tổn thất kha khá để công thành, cũng chịu thiệt.
Ma tộc bỗng dưng lui binh không rõ lý do, trận này nước Sở thắng.
Chẳng bao lâu sau, nước Sở truyền tin báo, để Cố Thanh Hy và ma chủ cùng tiến về đại doanh của nước Sở.
Cố Thanh Hy nhìn về phía ma chủ: “Ngươi gắn thêm thứ gì lên mũi tên có lông vũ?”
“Không có gì, chỉ nói đôi ta là phu thê, muốn gặp hoàng hậu nước Sở”.
Mặt mũi Cố Thanh Hy sa sầm.
Ai là phu thê với hắn ta?
“Ta tự đi là được rồi, nếu ngươi đi, chưa biết chừng sẽ làm hỏng việc”.
“A Mạc không thể nào để tiểu tỷ tỷ mạo hiểm được, nếu tiểu tỷ tỷ không dẫn ta theo, vậy thì chúng ta không cần tới đại doanh nước Sở nữa”.
Ý ngoài lời của hắn ta là cứ tiêu diệt nước Sở luôn cho rồi.
Tất cả mọi người trong ma tộc sững sờ, nhìn ma chủ với vẻ nghi hoặc.
Khóe miệng ma chủ nhếch lên một nụ cười điềm nhiên, dường như đoán chắc rằng Cố Thanh Hy sẽ đưa hắn ta đi vậy.
“Được, ngươi có thể đi cùng ta, nhưng ngươi phải ngậm miệng lại, đứng bên cạnh cứ nghe thôi là được”.
Một thủ lĩnh trong Ma tộc quát nạt: “Hỗn láo, ngươi dám nói chuyện với ma chủ của bọn ta như vậy sao?”
“Ngươi mới hỗn xược, dám nói năng với tiểu tỷ tỷ của ta như vậy, không có chút tôn ti nào hết, ai không biết còn tưởng bản tôn dạy dỗ không nghiêm.
Kể từ ngày hôm nay, ngươi bắt đầu lại từ vị trí kỳ thủ.
Học tập quy tắc cho đàng hoàng đi”.
Tên thủ lĩnh kia trơ mắt ra.
“Ma chủ...”
Hắn ta mắng nàng thay cho ma chủ mà.
Chương 415: Đến doanh trại
Người phụ nữ này coi thường ma chủ như thế, vậy chẳng phải kẻ mà ma chủ nên phạt là nàng sao?
“Lui xuống đi!”
Kẻ bên cạnh kéo tay thủ lĩnh kia để ra hiệu mau lui xuống, kẻo gặp tai họa không đáng có.
“Tiểu tỷ tỷ, chúng ta đi thôi!”, ma chủ cười như thể mọi chuyện vừa rồi chỉ là một việc vặt vãnh mà thôi.
Cố Thanh Hy đi đầu, ma chủ theo phía sau, từ góc độ của người Ma tộc, cảnh này trông như Cố Thanh Hy mới là ma chủ.
Còn ma chủ của họ chỉ là một hộ vệ.
Vì dù Cố Thanh Hy đi khập khiễng nhưng khí phách và sự tôn quý vốn có của nàng cũng không hề biến mất bởi bị thương.
Trong lòng người Ma tộc đều thấy cực kỳ không vui.
Trong trận đại chiến này, Ma tộc thắng chắc rồi, vậy tại sao họ còn phải đến doanh địa của Sở Quốc?
Hơn nữa còn là ma chủ đích thân tới đó nữa.
Lỡ đâu ma chủ xảy ra chuyện, thế họ phải làm sao?
Trong doanh trại Sở Quốc, không biết có phải là do Đế Hậu của Sở Quốc đã dặn dò trước hay không mà mấy người Cố Thanh Hy tiến vào rất thuận lợi, chẳng hề bị ngăn cản. Dù vậy, các tướng sĩ Sở Quốc vẫn nhìn họ bằng ánh mắt không mấy thiện chí.
Mấy tướng sĩ nhìn chăm chú vào Tư Mạc Phi vì đôi mắt của hắn ta rất lạ, hai con ngươi lại là hai màu khác nhau.
Không phải chỉ ma chủ Ma tộc mới có hai mắt khác màu nhau à? Tại sao tên này cũng có, hơn nữa khí chất cũng cao quý thế.
Tướng sĩ Sở Quốc đều đang suy đoán thân phận của Tư Mạc Phi nhưng không một ai đoán ra được hắn ta là ma chủ.
Mọi người đều cho rằng tên này chỉ là một hộ vệ bên cạnh Cố Thanh Hy.
Trong doanh trại.
Hoàng đế Sở Quốc đoan chính ngự ở vị trí chính giữa, Hoàng hậu Sở Quốc ngồi ở vị trí bên cạnh, hai bên đều có không ít đại tướng.
Sau khi Cố Thanh Hy vào doanh trướng, mấy chục đôi mắt chăm chăm về phía nàng, biểu cảm tất cả như muốn ăn tươi nuốt sống họ.
Ngay cả Hoàng hậu Sở Quốc là người dịu dàng nhất cũng trở nên lạnh lùng.
Hoàng đế Sở Quốc vẫn còn khá khỏe mạnh, cả người toát ra uy nghiêm của bậc vương giả, giữa hai hàng mày có chút tương tự Diệp Phong, chắc hẳn là vì ngồi ở vị trí cao đã lâu nên trông có vẻ nghiêm khắc hơn một chút.
Sắc mặt Hoàng hậu Sở Quốc tái nhợt, hình như sức khỏe không tốt, nhưng bà ấy vẫn gắng gượng ngồi đó.
“Cố Thanh Hy bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu Sở Quốc!”
Cố Thanh Hy hành lễ chào hỏi.
Tư Mạc Phi vuốt mái tóc đen của mình, động tác lười nhác, chẳng hề coi đối phương ra gì.
Cố Thanh Hy liếc mắt ra hiệu cho hắn ta, ý bảo đừng ngông nghênh như thế nữa.
Ma chủ bĩu môi đầy uất ức.
Hắn ta nào có ngông nghênh.
Hắn ta đã ngoan ngoãn nghe lời nàng, đứng ở một bên, không nói gì cả mà.
Cố Thanh Hy cạn lời.
Nàng dặn hắn ta đừng nói lung tung chứ không kêu hắn ta làm lơ, chẳng coi ai ra gì như thế.
“Ngươi là Cố Thanh Hy, chính phi của Dạ Mặc Uyên – chiến thần Dạ Quốc?”, Sở Hoàng hỏi.
Người ở đây vốn dĩ còn đang hoài nghi về thân phận của Tư Mạc Phi, nhưng từ tin tức mới giao lưu với nhau qua ánh mắt, họ trực tiếp phủ nhận việc đối phương có thể là ma chủ Ma tộc.
Nghe thấy thế, Tư Mạc Phi lập tức sửa lời: “Tiểu tỷ tỷ không phải là thê tử của Dạ Mặc Uyên, là nương tử của ta”.
“Ngươi là…”
Cố Thanh Hy vội che miệng hắn ta lại, giành nói trước: “Hắn là đệ đệ của ta”.
Mấy đại tướng ngồi hai bên tức khắc hiểu ra.
Họ nghe nói phong cách sống ở Dạ Quốc rất phóng khoáng, có vài người phụ nữ phú quý sẽ nuôi dăm ba trai lơ bên ngoài, chẳng ngờ chuyện này là thật, còn dám quang minh chính đại thế này.
Mọi người càng thêm xem thường mấy người Cố Thanh Hy.
“Chẳng phải ma chủ nói muốn đến đây à, sao không thấy kẻ nào khác vậy?”, một phó tướng Sở Quốc không vui dò hỏi: “Chẳng lẽ hắn nhát cấy nên không dám đến sao?”
Cố Thanh Hy còn tưởng Tư Mạc Phi sẽ tiếp tục cãi lại nhưng hắn ta lại vuốt tóc, coi như chẳng có chuyện gì, nhờ thế nàng mới thở phào một chút.
“Hôm nay là ta muốn gặp Hoàng đế, Hoàng hậu Sở Quốc chứ không phải hắn muốn gặp”.
Sở Hoàng lạnh nhạt đáp: “Nể tình ngươi từng giúp vợ con của trẫm, trẫm không muốn làm khó ngươi, chỉ cần ngươi lập tức xuống núi, không quan tâm đến chuyện Sở Quốc và Ma tộc nữa thì trẫm đảm bảo tất cả người dân Sở Quốc sẽ không gây khó dễ ngươi”.
“Nếu ta sợ chết thì đã không tới đây hôm nay”.
“Vậy ngươi đến làm gì?”
“Bẩm hoàng hậu, ta nhớ trước đây, người từng nói rằng chỉ cần có cơ hội, người sẽ đền đáp ta, lời này vẫn còn hiệu lực chứ ạ?”
Hoàng hậu Sở Quốc ho khan vài tiếng, yếu ớt nói: “Dĩ nhiên, lúc mẹ con ta gặp khó khăn nhất, chính ngươi đã liều mạng cứu giúp, chúng ta luôn nhớ đến ơn nghĩa này. Cố cô nương, ngươi muốn gì thì cứ nói, chỉ cần có thể cho, chúng ta sẽ không từ chối”.
“Thứ ta muốn rất đơn giản, ta chỉ cần các người rút khỏi núi Vân Kỳ và đảm bảo sau này không tàn sát bất kỳ ai trong Ma tộc nữa”.
Không đợi Sở Hoàng và Sở Hậu lên tiếng, các tướng lĩnh đã vội mắng: “Đúng là nực cười, chuyện này tuyệt đối không được! Ma tộc giết Hoàng tử của Sở Quốc, sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế”.
“Đúng vậy, chúng đã giết Hoàng tử của bọn ta bằng thủ đoạn tàn nhẫn cỡ đó nên cho dù thế nào, Ma tộc cũng phải chịu báo ứng bằng máu”.
Cố Thanh Hy khẽ cười.
Chương 416: Ngài là vị vua nhân ái sao?
Cố Thanh Hy phì cười: “Giết Diệp Phong là Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ, không phải những người khác trong Ma tộc, cho dù các người giết hết tất cả người trong Ma tộc thì đã sao?”
“Khi xưa hoàng tử ở núi Lạc Hồn, ngoại trừ Lan kỳ chủ, tất cả kỳ thủ của Ma tộc cũng có không ít người ức hiếp ngài”.
“Nhưng kỳ thủ của núi Lạc Hồn đều đã bị thương và chết hết rồi”.
“Đó là bọn họ tự chuốc lấy, có vài kẻ chết hơi sớm, bọn ta không thể thay hoàng tử trả thù, đương nhiên phải giết sạch người của Ma tộc. Huống hồ Lan kỳ chủ vẫn chưa chết, ai biết được ông ta có đang trốn trên núi Vân Kỳ hay không”.
“Lan kỳ chủ không có trên núi Vân Kỳ”.
“Cô một lòng hướng về Ma tộc, cô nói không có trên núi Vân Kỳ là không có sao?”
Hoàng hậu Sở Quốc vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, bà ấy bệnh nặng, thỉnh thoảng lại ho, khiến người ta đau lòng: “Ta tin Cố cô nương sẽ không lừa ta, có lẽ Lan kỳ chủ thật sự không có trên núi Vân Kỳ”.
“Cho dù Lan kỳ chủ không có trên núi Vân Kỳ, có lẽ Ma chủ đang ở trên núi Vân Kỳ. Trên bất chính dưới tất loạn, hắn ta có thể dạy ra đám bại hoại như Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ, nghĩ cũng biết hắn ta không phải thứ tốt lành gì”.
Cố Thanh Hy đỡ trán.
Nàng biết ngay người của Sở Quốc chắc chắn sẽ không dành lời gì tốt đẹp cho Tư Mạc Phi.
Nàng sợ lỡ như Tư Mạc Phi nổi giận, tất cả người ở đây cũng không đủ để bồi táng.
“Ma tộc có hàng vạn người, ma chủ lại có nhiều việc phải làm, đâu quản được nhiều như vậy”.
Ma chủ ra sức gật đầu.
Đúng vậy, vẫn là tiểu tỷ tỷ của hắn ta thương hắn ta, hiểu hắn ta.
“Hôm nay ngươi làm thuyết khách cho Ma tộc sao?”, Hoàng đế Sở Quốc lạnh lùng nói.
“Ngươi từng cứu thê nhi của trẫm, trẫm nên cảm tạ ngươi, nhưng hôm nay, nếu ngươi làm thuyết khách cho Ma tộc thì không còn gì để nói nữa. Ma tộc tàn bạo, hành hạ con trai trẫm suốt mười mấy năm, hại con trai trẫm sống không bằng chết, cuối cùng chết thảm ở núi Huyết Hồ Lô, thù này trẫm không nuốt trôi được”.
Hoàng hậu Sở Quốc ở bên cạnh im lặng lau nước mắt.
“Cố cô nương, chuyện của Phong Nhi cô biết rõ hơn ai hết, cô cũng nên biết Phong Nhi sống thê thảm như thế nào. Phong Nhi biết rõ nó là con trai của bọn ta, nhưng nó lại không dám nhận bọn ta. Lúc nó chết, trong lòng nó đau khổ thế nào, hối tiếc thế nào”.
“Còn bọn ta, bọn ta là phụ mẫu, dù có cả thiên hạ, nhưng lại không bảo vệ được con trai mình, thậm chí còn không tìm thấy xác. Nếu không thể trả mối thù này cho nó, bọn ta không xứng làm phụ mẫu”.
“Diệp Phong đúng là rất thảm, nhưng oan có đầu nợ có chủ, các người nên tìm Lan kỳ chủ, nên tìm những người ngược đãi hắn ta mà trả thù. Các người đau khổ vì mất con, nhưng các người giết bao nhiêu kỳ thủ của Ma tộc, lẽ nào phụ mẫu bọn họ không đau khổ vì mất con sao? Bọn họ nên tìm ai trả thù?”
“Đó là báo ứng của chúng, người của Ma tộc không có ai tốt lành”.
“Các người tàn sát con dân Ma tộc, lẽ nào các người là người tốt hay sao?”
Ma chủ ra sức gật đầu.
Ma tộc nhân nhượng hết lần này tới lần khác, Sở Quốc lại từng bước lấn tới, giết nhiều người của Ma tộc như vậy, bọn họ không phải người tốt.
Tướng quân Sở Quốc phẫn nộ nói: “Càn rỡ, hoàng thượng, rõ ràng nữ nhân này đến đây để làm loạn, mạt tướng khẩn cầu hãy bắt lấy nàng ta”.
Cố Thanh Hy đứng thẳng người, không quan tâm đến người trước mắt là hoàng đế cao cao tại thượng của Sở Quốc.
Cũng không quan tâm ở đây còn có bao nhiêu tướng sĩ Sở Quốc.
“Hoàng thượng, ngài là hoàng đế của Sở Quốc, nhưng vì trả thù cho con trai của mình mà bỏ mặc hàng vạn người dân của Sở Quốc không quan tâm, ngài là vị vua nhân ái sao?”
“Càn rỡ, trước khi hoàng thượng ngự giá thân chinh, đã sắp xếp ổn thỏa cho Sở Quốc, hoàng thượng bỏ mặc người dân không quan tâm lúc nào?”
“Ngự giá thân chinh chính là bỏ mặc người dân không quan tâm. Thái tử Sở Quốc còn chưa lập, hoàng thượng lại ngự giá thân chinh. Ngộ nhỡ hoàng thượng có gì bất trắc, chẳng phải Sở Quốc sẽ đại loạn hay sao? Sở Quốc đại loạn, người dân sẽ chịu khổ, nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể bị những nước mạnh xung quanh chia cắt, vong quốc từ đây”.
Cố Thanh Hy nói lời khó nghe, nhưng đều có lý, hoàng đế Sở Quốc đành im lặng.
Khi ấy kinh hoàng nghe được thân thế và tin dữ của Diệp Phong, ông ta nổi giận, lập tức ngự giá thân chinh, thề phải san bằng Ma tộc.
Ông ta điều động đại quân, san bằng núi Vọng Hồn, nhổ từng cứ điểm của Ma tộc, còn giết hai vị kỳ chủ của Ma tộc.
Tất cả những kẻ từng ức hiếp Diệp Phong, trừ Lan kỳ chủ không tìm được tung tích ra, ông ta không bỏ sót một ai.
Cuối cùng vẫn không nuốt trôi cơn giận, phái quân bao vây núi Vân Kỳ, muốn diệt trừ chủ của Ma tộc.
Ông ta rời đi vội vã, dù đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho Sở Quốc, nhưng khó tránh có kẻ bất trung nhân cơ hội mưu phản.
Nếu ông ta gặp bất trắc gì, các quốc gia xung quanh sẽ đục nước béo cò cũng không phải không thể xảy ra.
Bình luận facebook