Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 519-520
Chương 519: Bị thương
Tốc độ rơi quá nhanh làm lòng Cố Thanh Hy lạnh toát.
Bên dưới vẫn không có gì khác ngoài một khối băng nhô ra ở đằng xa, không hề có bất cứ thứ gì để bám víu.
Nhưng khoảng cách giữa nàng và khối băng kia quá xa.
Có cũng như không!
“Xoạt…”
Phần hông của nàng bị một sợi dây quấn lấy, ai đó đang dùng sức kéo nàng đi.
Cố Thanh Hy nắm chặt lấy sợi dây kia theo bản năng.
Người cứu nàng là Ôn Thiếu Nghi…
Chẳng phải võ công của hắn ta đã bị phong bế rồi ư?
Khoảng cách xa như thế, làm sao nàng với tới khối băng nhô ra kia được?
Trong lúc nghi hoặc, Cố Thanh Hy đã tới được nơi an toàn.
Còn một người nữa cũng được kéo qua cùng với nàng, chính là sát thủ áo đen mà nàng tóm chặt trong tay.
Khối băng không lớn lắm nhưng vẫn thừa chỗ cho ba người bọn họ.
“Tại sao hắn ta lại ở cùng ngươi?”
“Đột nhiên rơi từ trên xuống!”, Cố Thanh Hy buông sát thủ áo đen ra.
Nàng cực kỳ muốn ném hắn ta xuống dưới.
Nhưng ném xuống thì lại không nhân đạo chút nào, thế là chẳng hiểu tại sao nàng lại kéo hắn ta tới chỗ này cùng.
“Đúng rồi, khoảng cách xa như vậy, sao ngươi lại qua đây được? Lẽ nào ngươi cưỡng ép phá châm à?”
Ánh mắt Ôn Thiếu Nghi có phần né tránh.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nếu không cưỡng ép khai châm thì lẽ nào lại trơ mắt nhìn bản thân cùng chết chung với Cố Thanh Hy?
Nhìn vẻ mặt của hắn ta, chẳng cần nghĩ, Cố Thanh Hy cũng biết Ôn Thiếu Nghi đã cưỡng ép khai châm để khôi phục võ công.
“Ngươi điên à? Ngươi có biết hậu quả khi làm vậy là gì không? Nhẹ thì liệt toàn thân, kinh mạch đảo loạn, còn nặng thì sẽ chết đấy!”
Ôn Thiếu Nghi mỉm cười ấm áp, vuốt mấy sợi tóc lòa xòa của bản thân, im lặng nhìn Cố Thanh Hy tức giận bắt mạch cho mình.
“Số ngươi hên đấy, không chết được, cũng không liệt, nhưng kinh mạch bị tắc nghẽn rồi, nếu sau này muốn nâng cao công lực thì còn khó hơn lên trời”.
“Không sao, cấp bốn là đủ để bảo vệ tính mạng rồi”.
Ôn Thiếu Nghi bình tĩnh rút tay về, có vẻ như không muốn để Cố Thanh Hy tiếp tục khám mạch của mình.
Nếu ai đó tập võ nghe thấy câu võ công của mình không thể tiếp tục lên, người bình thường đều sẽ không thể chịu nổi.
Nhưng Ôn Thiếu Nghi lại vô cùng bình tĩnh, ung dung cứ như người không thể nâng cao võ công chẳng phải là hắn ta vậy.
Cố Thanh Hy bĩu môi.
Người ta còn chẳng buồn để ý, nàng quan tâm linh tinh làm gì không biết.
“Ngươi cứu ta một mạng, ta cũng vừa mới cứu ngươi một mạng, coi như hòa nhé”.
Cố Thanh Hy quay người nhìn thiếu niên áo đen.
Thiếu niên áo đen vóc dáng gầy gò, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt vô cảm như người máy, cứ như thể bẩm sinh hắn ta không có thất tình lục dục vậy.
Trên người hắn ta toát ra khí chất lạnh lùng khiến người ta phải rùng mình.
Nhìn bề ngoài, có vẻ tên này không quá lớn tuổi, chưa đến hai mươi nhưng võ công lại vô cùng cao, đặc biệt là khinh công, gần như có thể so được với Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi.
“Ngươi tên gì? Tại sao lại muốn đuổi giết ta?”
Thiếu niên áo đen phớt lờ nàng.
“Hay hắn ta bị câm điếc nhỉ?”, Cố Thanh Hy nhìn sang Ôn Thiếu Nghi.
Ôn Thiếu Nghi cảm thấy dở khóc dở cười.
“Ta đâu quen hắn, ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi đắc tội ai mà không biết sao?”
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt.
Nàng đắc tội ai ấy hả?
Chủ nhân thân thể này nhiều thân phận như vậy, sao nàng biết mình từng đắc tội những ai chứ!
“Khả năng cao là người của Thiên Phần tộc các ngươi đó”.
“Hắn không phải người Thiên Phần tộc, trước giờ ta chưa từng gặp hắn”.
“Biết đâu là tử sĩ do trưởng lão nào đó của Thiên Phần tộc các ngươi huấn luyện ra?”
“Thiên Phần tộc có quy định tộc dân không được tự ý huấn luyện tử sĩ”.
“Ồ, ta thấy hai lão già Tư Không và Tuyết Dạ chết tiệt của Thiên Phần tộc các ngươi là loại bụng dạ đen tối, ai biết bọn họ có tự ý huấn luyện hay không chứ”.
Cố Thanh Hy cười xòa, tiến tới gần thiếu niên áo đen.
“Bất kể ngươi câm thật hay giả câm thì ta vẫn muốn nhìn thử xem ngươi thế nào”.
Cố Thanh Hy giơ tay, muốn kéo mảnh vải đen che mặt của thiếu niên áo đen, nhưng hắn ta lại nhanh hơn nàng một bước.
Hắn ta vung ngang tay phải, trường kiếm xoay vài vòng, xoẹt ngang tim Cố Thanh Hy như thể có mắt vậy.
Động tác của sát thủ áo đen vô cùng lanh lẹ, còn đột nhiên tập kích lúc đang bị điểm huyệt, đồng tử của Cố Thanh Hy co nhỏ, nàng lập tức nghiêng người né đi.
Không ngờ sát thủ áo đen lại đoán trước được hành động nghiêng người bất ngờ này của nàng, hắn ta khẽ xoay tay trái, trên đó cầm sẵn một thanh đao sắc lạnh.
“Xoẹt…”
Hàn quang lóe lên, phần bụng vốn bị thương của Cố Thanh Hy lại bị chém thêm một nhát, nếu không phải Ôn Thiếu Nghi kéo nàng ra nhanh thì chắc chắn nàng đã bị thiếu niên áo đen bổ làm đôi rồi.
“Đao ở tay trái của ngươi còn nhanh hơn cả kiếm bên tay phải. Ngươi thuận tay trái”.
Cố Thanh Hy kinh hô, ôm rịt lấy phần bụng bị thương của mình.
Bụng nàng lại một lần nữa đóng băng, máu trong người nhanh chóng ngưng kết trong giây lát.
Chương 520: Nguy hiểm
Một nhát đâm này quá sâu, Cố Thanh Hy vô lực ngã xuống.
Đập vào mắt là cảnh Ôn Thiếu Nghi và thiếu niên áo đen đánh nhau như nước với lửa.
Cố Thanh Hy run rẩy lấy đan dược, đổ cả bình ra rồi cho vào miệng nuốt xuống.
Sau đó nàng lại nhanh chóng ngưng tụ nội lực, đẩy hết máu bị đông ra ngoài.
Nàng là người biết chữa bệnh, biết rõ sự thay đổi trong cơ thể của mình.
Liên tiếp bị thương nặng mấy lần, cơ thể nàng đã sắp không chống đỡ nổi nữa.
Sát thủ này lại dùng độc chiêu, giết chết một người chỉ bằng một kích, lần này mạnh hơn mấy nhát đao bị chém trước đó.
Nếu vết thương không được xử lý đàng hoàng, nếu máu bị đông lại thì nàng chắc chắn sẽ mất mạng…
Nàng không thể chết!
Nàng vẫn chưa thu thập đủ bảy viên Long châu, ngàn vạn người Ngọc tộc còn đang đợi nàng, dù có chết thì cũng phải đợi đến sau khi lời nguyền của Ngọc tộc được giải trừ.
Trong cơn choáng váng, Cố Thanh Hy ngất lịm đi.
Trước khi ngất, nàng nhìn thấy một người đàn ông ôn hòa đang lo lắng gọi tên mình, thì thầm gì đó bên tai nàng.
Nhưng Cố Thanh Hy không còn sức để đáp lại.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa, người đã ở trong một hang núi khác.
Hang núi vẫn là động băng, toàn thân Cố Thanh Hy lạnh lẽo, đang được ai đó ôm chặt vào lòng.
Người ôm nàng trần trụi cơ thể, quần áo của đối phương đang đắp trên người nàng.
Cố Thanh Hy ngạc nhiên, ngẩng đầu lên.
Nhưng người trước mặt lại đang đeo một cái mặt nạ hình con bướm.
Đối phương nhắm chặt hai mắt, sắc mặt xanh xao, hơi thở yếu ớt, đôi môi hồng hào cũng trở nên trắng bệch không còn chút màu máu.
Trên người hắn ta có vết chém và một lỗ máu, không biết là do thứ gì làm bị thương, máu chảy ròng ròng, thân thể lạnh ngắt, trông mà ghê người.
Lại nhìn sang nàng, vết thương trên người đã được xử lý từ bao giờ, không còn đóng băng nữa, nội thương cũng đã đỡ hơn rất nhiều.
Cố Thanh Hy lấy quần áo xuống đắp lên người Ôn Thiếu Nghi, rồi bắt mạch cho hắn ta.
Nội thương của hắn ta nghiêm trọng hơn lúc trước, còn bị tổn thương khá nhiều, tu vi cũng bất ổn.
Cố Thanh Hy có ảo giác nếu còn giảm xuống nữa, võ công của Ôn Thiếu Nghi sẽ bằng cấp bậc với nàng.
Sự phòng bị của Cố Thanh Hy lập tức sụp đổ.
Nàng không biết nên dùng cảm xúc gì đối mặt với Ôn Thiếu Nghi.
Vốn dĩ nàng nên hận hắn ta nhưng lúc này lại không thể làm thế.
Một ngàn năm trước, lúc Thiên Phần tộc hạ nguyền rủa cho Ngọc tộc, hắn ta không biết còn đang trong bụng người mẹ nào.
Từ khi quen biết Ôn Thiếu Nghi đến nay, nàng cũng chưa từng thấy hắn ta làm việc gì xấu, ngược lại đối phương còn năm lần bảy lượt không tiếc mạng cứu nàng.
Tâm trạng của Cố Thanh Hy cực kỳ phức tạp, mặc dù rất biết ơn Ôn Thiếu Nghi, mặc dù biết hắn ta không xấu xa nhưng nàng vẫn không thể buông bỏ khúc mắc.
Lấy thuốc cầm máu và nước sạch từ trong nhẫn không gian ra, nàng cẩn thận xử lý miệng vết thương cho hắn ta.
“Ưm…”
Không biết có phải bị đau hay không mà Ôn Thiếu Nghi phát ra tiếng rên.
“Chịu đựng một chút, sắp xong rồi”.
Từng giây từng phút trôi qua, dưới chóp mũi là mùi hương nhàn nhạt của riêng Ôn Thiếu Nghi, mùi hương khiến cả người cảm thấy thoải mái.
Cố Thanh Hy thở ra một hơi, cất đống bình bình lọ lọ đi.
“Cũng may vết thương đã được xử lý kịp thời, nếu muộn một chút nữa, vết thương sẽ sưng và chảy mủ”.
Khi Cố Thanh Hy ngẩng đầu lên, nàng thấy Ôn Thiếu Nghi đã tỉnh, đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp.
“Tỉnh rồi à? Có đau không?”
“Ngươi không sao là tốt rồi”.
Ôn Thiếu Nghi nói thế khiến tâm trạng vốn đã phức tạp của Cố Thanh Hy trở nên ảm đạm.
“Ta có sao hay không thì liên quan gì đến ngươi”.
Ôn Thiếu Nghi thở dài, nụ cười trên môi bỗng chốc biến mất, thay vào đó là sự ưu thương.
“Đúng thế, chuyện của ngươi thì liên quan gì đến ta”.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tên sát thủ áo đen đâu? Còn nữa, vết thương trên người ngươi bị thứ gì gây ra? Vết thương sâu mà còn có độc nữa”.
“Ta bị một con nhện khổng lồ đả thương, trong động này có hai con nhện khổng lồ, thực lực rất mạnh, tên sát thủ áo đen đó chắc bị nhện bao vây rồi”.
Ôn Thiếu Nghi chậm rãi nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó.
Sau khi Cố Thanh Hy bị đánh lén và trọng thương, hắn ta và tên sát thủ đó lao vào đánh nhau, vì bản thân đã bị thương, thực lực lại giảm dần xuống nên hắn ta không phải là đối thủ của tên sát thủ.
Cũng may là chiêu thức vẫn còn, hắn ta và tên kia đánh đến mức khó phân thắng bại.
Cuối cùng, nhện khổng lồ xông vào, thấy ba người thì lập tức tấn công, Ôn Thiếu Nghi sử dụng hư chiêu để trốn mất, còn làm tên sát thủ áo đen rơi vào tầm ngắm của nhện độc.
Tiếp đó, thiếu niên áo đen có bị nhện giết hay không, hắn ta không rõ.
Ôn Thiếu Nghi ôm Cố Thanh Hy chạy đi, dùng nội lực của mình chữa thương cho nàng.
Nhớ lại lúc chữa trị vết thương, Ôn Thiếu Nghi vẫn còn sợ.
Một lực hút chợt xuất hiện từ cơ thể Cố Thanh Hy, hút hết nội lực của hắn ta.
Hắn ta suýt bị hút hết sạch nội lực.
Bây giờ, hắn ta chẳng còn chút sức lực nào để ngồi dậy cả.
Hoặc…
Tốc độ rơi quá nhanh làm lòng Cố Thanh Hy lạnh toát.
Bên dưới vẫn không có gì khác ngoài một khối băng nhô ra ở đằng xa, không hề có bất cứ thứ gì để bám víu.
Nhưng khoảng cách giữa nàng và khối băng kia quá xa.
Có cũng như không!
“Xoạt…”
Phần hông của nàng bị một sợi dây quấn lấy, ai đó đang dùng sức kéo nàng đi.
Cố Thanh Hy nắm chặt lấy sợi dây kia theo bản năng.
Người cứu nàng là Ôn Thiếu Nghi…
Chẳng phải võ công của hắn ta đã bị phong bế rồi ư?
Khoảng cách xa như thế, làm sao nàng với tới khối băng nhô ra kia được?
Trong lúc nghi hoặc, Cố Thanh Hy đã tới được nơi an toàn.
Còn một người nữa cũng được kéo qua cùng với nàng, chính là sát thủ áo đen mà nàng tóm chặt trong tay.
Khối băng không lớn lắm nhưng vẫn thừa chỗ cho ba người bọn họ.
“Tại sao hắn ta lại ở cùng ngươi?”
“Đột nhiên rơi từ trên xuống!”, Cố Thanh Hy buông sát thủ áo đen ra.
Nàng cực kỳ muốn ném hắn ta xuống dưới.
Nhưng ném xuống thì lại không nhân đạo chút nào, thế là chẳng hiểu tại sao nàng lại kéo hắn ta tới chỗ này cùng.
“Đúng rồi, khoảng cách xa như vậy, sao ngươi lại qua đây được? Lẽ nào ngươi cưỡng ép phá châm à?”
Ánh mắt Ôn Thiếu Nghi có phần né tránh.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nếu không cưỡng ép khai châm thì lẽ nào lại trơ mắt nhìn bản thân cùng chết chung với Cố Thanh Hy?
Nhìn vẻ mặt của hắn ta, chẳng cần nghĩ, Cố Thanh Hy cũng biết Ôn Thiếu Nghi đã cưỡng ép khai châm để khôi phục võ công.
“Ngươi điên à? Ngươi có biết hậu quả khi làm vậy là gì không? Nhẹ thì liệt toàn thân, kinh mạch đảo loạn, còn nặng thì sẽ chết đấy!”
Ôn Thiếu Nghi mỉm cười ấm áp, vuốt mấy sợi tóc lòa xòa của bản thân, im lặng nhìn Cố Thanh Hy tức giận bắt mạch cho mình.
“Số ngươi hên đấy, không chết được, cũng không liệt, nhưng kinh mạch bị tắc nghẽn rồi, nếu sau này muốn nâng cao công lực thì còn khó hơn lên trời”.
“Không sao, cấp bốn là đủ để bảo vệ tính mạng rồi”.
Ôn Thiếu Nghi bình tĩnh rút tay về, có vẻ như không muốn để Cố Thanh Hy tiếp tục khám mạch của mình.
Nếu ai đó tập võ nghe thấy câu võ công của mình không thể tiếp tục lên, người bình thường đều sẽ không thể chịu nổi.
Nhưng Ôn Thiếu Nghi lại vô cùng bình tĩnh, ung dung cứ như người không thể nâng cao võ công chẳng phải là hắn ta vậy.
Cố Thanh Hy bĩu môi.
Người ta còn chẳng buồn để ý, nàng quan tâm linh tinh làm gì không biết.
“Ngươi cứu ta một mạng, ta cũng vừa mới cứu ngươi một mạng, coi như hòa nhé”.
Cố Thanh Hy quay người nhìn thiếu niên áo đen.
Thiếu niên áo đen vóc dáng gầy gò, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt vô cảm như người máy, cứ như thể bẩm sinh hắn ta không có thất tình lục dục vậy.
Trên người hắn ta toát ra khí chất lạnh lùng khiến người ta phải rùng mình.
Nhìn bề ngoài, có vẻ tên này không quá lớn tuổi, chưa đến hai mươi nhưng võ công lại vô cùng cao, đặc biệt là khinh công, gần như có thể so được với Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi.
“Ngươi tên gì? Tại sao lại muốn đuổi giết ta?”
Thiếu niên áo đen phớt lờ nàng.
“Hay hắn ta bị câm điếc nhỉ?”, Cố Thanh Hy nhìn sang Ôn Thiếu Nghi.
Ôn Thiếu Nghi cảm thấy dở khóc dở cười.
“Ta đâu quen hắn, ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi đắc tội ai mà không biết sao?”
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt.
Nàng đắc tội ai ấy hả?
Chủ nhân thân thể này nhiều thân phận như vậy, sao nàng biết mình từng đắc tội những ai chứ!
“Khả năng cao là người của Thiên Phần tộc các ngươi đó”.
“Hắn không phải người Thiên Phần tộc, trước giờ ta chưa từng gặp hắn”.
“Biết đâu là tử sĩ do trưởng lão nào đó của Thiên Phần tộc các ngươi huấn luyện ra?”
“Thiên Phần tộc có quy định tộc dân không được tự ý huấn luyện tử sĩ”.
“Ồ, ta thấy hai lão già Tư Không và Tuyết Dạ chết tiệt của Thiên Phần tộc các ngươi là loại bụng dạ đen tối, ai biết bọn họ có tự ý huấn luyện hay không chứ”.
Cố Thanh Hy cười xòa, tiến tới gần thiếu niên áo đen.
“Bất kể ngươi câm thật hay giả câm thì ta vẫn muốn nhìn thử xem ngươi thế nào”.
Cố Thanh Hy giơ tay, muốn kéo mảnh vải đen che mặt của thiếu niên áo đen, nhưng hắn ta lại nhanh hơn nàng một bước.
Hắn ta vung ngang tay phải, trường kiếm xoay vài vòng, xoẹt ngang tim Cố Thanh Hy như thể có mắt vậy.
Động tác của sát thủ áo đen vô cùng lanh lẹ, còn đột nhiên tập kích lúc đang bị điểm huyệt, đồng tử của Cố Thanh Hy co nhỏ, nàng lập tức nghiêng người né đi.
Không ngờ sát thủ áo đen lại đoán trước được hành động nghiêng người bất ngờ này của nàng, hắn ta khẽ xoay tay trái, trên đó cầm sẵn một thanh đao sắc lạnh.
“Xoẹt…”
Hàn quang lóe lên, phần bụng vốn bị thương của Cố Thanh Hy lại bị chém thêm một nhát, nếu không phải Ôn Thiếu Nghi kéo nàng ra nhanh thì chắc chắn nàng đã bị thiếu niên áo đen bổ làm đôi rồi.
“Đao ở tay trái của ngươi còn nhanh hơn cả kiếm bên tay phải. Ngươi thuận tay trái”.
Cố Thanh Hy kinh hô, ôm rịt lấy phần bụng bị thương của mình.
Bụng nàng lại một lần nữa đóng băng, máu trong người nhanh chóng ngưng kết trong giây lát.
Chương 520: Nguy hiểm
Một nhát đâm này quá sâu, Cố Thanh Hy vô lực ngã xuống.
Đập vào mắt là cảnh Ôn Thiếu Nghi và thiếu niên áo đen đánh nhau như nước với lửa.
Cố Thanh Hy run rẩy lấy đan dược, đổ cả bình ra rồi cho vào miệng nuốt xuống.
Sau đó nàng lại nhanh chóng ngưng tụ nội lực, đẩy hết máu bị đông ra ngoài.
Nàng là người biết chữa bệnh, biết rõ sự thay đổi trong cơ thể của mình.
Liên tiếp bị thương nặng mấy lần, cơ thể nàng đã sắp không chống đỡ nổi nữa.
Sát thủ này lại dùng độc chiêu, giết chết một người chỉ bằng một kích, lần này mạnh hơn mấy nhát đao bị chém trước đó.
Nếu vết thương không được xử lý đàng hoàng, nếu máu bị đông lại thì nàng chắc chắn sẽ mất mạng…
Nàng không thể chết!
Nàng vẫn chưa thu thập đủ bảy viên Long châu, ngàn vạn người Ngọc tộc còn đang đợi nàng, dù có chết thì cũng phải đợi đến sau khi lời nguyền của Ngọc tộc được giải trừ.
Trong cơn choáng váng, Cố Thanh Hy ngất lịm đi.
Trước khi ngất, nàng nhìn thấy một người đàn ông ôn hòa đang lo lắng gọi tên mình, thì thầm gì đó bên tai nàng.
Nhưng Cố Thanh Hy không còn sức để đáp lại.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa, người đã ở trong một hang núi khác.
Hang núi vẫn là động băng, toàn thân Cố Thanh Hy lạnh lẽo, đang được ai đó ôm chặt vào lòng.
Người ôm nàng trần trụi cơ thể, quần áo của đối phương đang đắp trên người nàng.
Cố Thanh Hy ngạc nhiên, ngẩng đầu lên.
Nhưng người trước mặt lại đang đeo một cái mặt nạ hình con bướm.
Đối phương nhắm chặt hai mắt, sắc mặt xanh xao, hơi thở yếu ớt, đôi môi hồng hào cũng trở nên trắng bệch không còn chút màu máu.
Trên người hắn ta có vết chém và một lỗ máu, không biết là do thứ gì làm bị thương, máu chảy ròng ròng, thân thể lạnh ngắt, trông mà ghê người.
Lại nhìn sang nàng, vết thương trên người đã được xử lý từ bao giờ, không còn đóng băng nữa, nội thương cũng đã đỡ hơn rất nhiều.
Cố Thanh Hy lấy quần áo xuống đắp lên người Ôn Thiếu Nghi, rồi bắt mạch cho hắn ta.
Nội thương của hắn ta nghiêm trọng hơn lúc trước, còn bị tổn thương khá nhiều, tu vi cũng bất ổn.
Cố Thanh Hy có ảo giác nếu còn giảm xuống nữa, võ công của Ôn Thiếu Nghi sẽ bằng cấp bậc với nàng.
Sự phòng bị của Cố Thanh Hy lập tức sụp đổ.
Nàng không biết nên dùng cảm xúc gì đối mặt với Ôn Thiếu Nghi.
Vốn dĩ nàng nên hận hắn ta nhưng lúc này lại không thể làm thế.
Một ngàn năm trước, lúc Thiên Phần tộc hạ nguyền rủa cho Ngọc tộc, hắn ta không biết còn đang trong bụng người mẹ nào.
Từ khi quen biết Ôn Thiếu Nghi đến nay, nàng cũng chưa từng thấy hắn ta làm việc gì xấu, ngược lại đối phương còn năm lần bảy lượt không tiếc mạng cứu nàng.
Tâm trạng của Cố Thanh Hy cực kỳ phức tạp, mặc dù rất biết ơn Ôn Thiếu Nghi, mặc dù biết hắn ta không xấu xa nhưng nàng vẫn không thể buông bỏ khúc mắc.
Lấy thuốc cầm máu và nước sạch từ trong nhẫn không gian ra, nàng cẩn thận xử lý miệng vết thương cho hắn ta.
“Ưm…”
Không biết có phải bị đau hay không mà Ôn Thiếu Nghi phát ra tiếng rên.
“Chịu đựng một chút, sắp xong rồi”.
Từng giây từng phút trôi qua, dưới chóp mũi là mùi hương nhàn nhạt của riêng Ôn Thiếu Nghi, mùi hương khiến cả người cảm thấy thoải mái.
Cố Thanh Hy thở ra một hơi, cất đống bình bình lọ lọ đi.
“Cũng may vết thương đã được xử lý kịp thời, nếu muộn một chút nữa, vết thương sẽ sưng và chảy mủ”.
Khi Cố Thanh Hy ngẩng đầu lên, nàng thấy Ôn Thiếu Nghi đã tỉnh, đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp.
“Tỉnh rồi à? Có đau không?”
“Ngươi không sao là tốt rồi”.
Ôn Thiếu Nghi nói thế khiến tâm trạng vốn đã phức tạp của Cố Thanh Hy trở nên ảm đạm.
“Ta có sao hay không thì liên quan gì đến ngươi”.
Ôn Thiếu Nghi thở dài, nụ cười trên môi bỗng chốc biến mất, thay vào đó là sự ưu thương.
“Đúng thế, chuyện của ngươi thì liên quan gì đến ta”.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tên sát thủ áo đen đâu? Còn nữa, vết thương trên người ngươi bị thứ gì gây ra? Vết thương sâu mà còn có độc nữa”.
“Ta bị một con nhện khổng lồ đả thương, trong động này có hai con nhện khổng lồ, thực lực rất mạnh, tên sát thủ áo đen đó chắc bị nhện bao vây rồi”.
Ôn Thiếu Nghi chậm rãi nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó.
Sau khi Cố Thanh Hy bị đánh lén và trọng thương, hắn ta và tên sát thủ đó lao vào đánh nhau, vì bản thân đã bị thương, thực lực lại giảm dần xuống nên hắn ta không phải là đối thủ của tên sát thủ.
Cũng may là chiêu thức vẫn còn, hắn ta và tên kia đánh đến mức khó phân thắng bại.
Cuối cùng, nhện khổng lồ xông vào, thấy ba người thì lập tức tấn công, Ôn Thiếu Nghi sử dụng hư chiêu để trốn mất, còn làm tên sát thủ áo đen rơi vào tầm ngắm của nhện độc.
Tiếp đó, thiếu niên áo đen có bị nhện giết hay không, hắn ta không rõ.
Ôn Thiếu Nghi ôm Cố Thanh Hy chạy đi, dùng nội lực của mình chữa thương cho nàng.
Nhớ lại lúc chữa trị vết thương, Ôn Thiếu Nghi vẫn còn sợ.
Một lực hút chợt xuất hiện từ cơ thể Cố Thanh Hy, hút hết nội lực của hắn ta.
Hắn ta suýt bị hút hết sạch nội lực.
Bây giờ, hắn ta chẳng còn chút sức lực nào để ngồi dậy cả.
Hoặc…