Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 515-516
Chương 515: Nhảy vào vùng đất Cực Bắc
Bả vai của nàng trong nháy mắt bị đâm thủng một lỗ, máu tươi chậm rãi chảy xuống.
Nhưng điều quỷ dị chính là dòng máu đỏ tươi vừa chảy ra một chút thì liền bị đóng băng.
Ngay cả cơ thể của Cố Thanh Hy cũng run lên vì lạnh, giống như đang ở trong động băng vạn năm.
Đối phương tay trái cầm đao tay phải cầm kiếm, đao kiếm kết hợp xuất thần nhập hóa, tốc độ lại nhanh đến cực hạn, mỗi một chiêu đánh ra đều là những chiêu chí mạng.
Cố Thanh Hy cảm thấy rét lạnh.
Nàng rất hiếm khi gặp phải cao thủ như vậy, ngay cả khi ở Thiên Phần tộc đối mặt với Vương Phong, Vương Vũ, thậm chí là Tống Ngọc thì nàng cũng không cảm thấy khó khăn như vậy.
Nàng bất chấp thương thế, cũng thấy không rõ người tới, chỉ có thể liên tục liều mạng né tránh.
Nếu không phải nàng có khinh công tốt thì chỉ sợ đã sớm chết thảm dưới đao kiếm rồi.
Nhưng cho dù liên tục né tránh thì Cố Thanh Hy cũng đã bị chém rất nhiều đao.
Mỗi một đao chém xuống đều khiến cho máu huyết toàn thân nàng đông lại.
"Ngươi là ai, tại sao ngươi lại muốn giết ta?"
Trong khi chiến đấu kịch liệt, Cố Thanh Hy mới lờ mờ nhìn thấy kẻ đang muốn giết mình là một nam nhân đeo mặt nạ.
Người đàn ông không già lắm, ánh mắt lạnh lùng đến mức không có chút nhiệt độ nào, âm trầm khủng bố như thể Tu La ác quỷ chui ra từ địa ngục.
Nam nhân đeo mặt nạ không trả lời nàng mà chỉ tăng nhanh tốc độ ra đòn.
"Bang bang bang bang..."
Một đao chém tới, một kiếm đâm qua.
Cố Thanh Hy thậm chí còn không có thời gian để rút kiếm.
Ôn Thiếu Nghi vội kêu lên: "Hắn ta là tử sĩ, chuyên môn làm nghề ám sát, ngươi cẩn thận một chút, đừng để đao kiếm của hắn ta làm ngươi bị thương".
Vô nghĩa.
Nàng đâu phải kẻ ngốc?
Chẳng lẽ nàng lại không nhận ra hắn ta là sát thủ?
Nàng cũng đã sớm biết đao kiếm của hắn ta không đơn giản.
Mỗi lần bị hắn ta chém trúng thì máu của nàng đều đông lại khiến cho động tác càng lúc càng trở nên khó khăn.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì nàng sớm muộn cũng sẽ chết ở nơi này.
"Hít..."
Cánh tay của nàng lại bị chém trúng một đao.
Cố Thanh Hy kinh hãi, nếu như không phải nàng đang trong cơn tức giận mà muốn đón đánh sau đó thay đổi phương hướng thì thanh kiếm còn lại đã đâm vào trái tim của nàng rồi.
Nam nhân này không chỉ có võ công cao cường mà động tác còn mau lẹ, hơn nữa mỗi chiêu xuất ra đều là chiêu tuyệt sát, rõ ràng sẽ không để cho nàng còn sống rời đi.
"Cho dù ngươi muốn ta chết thì cũng phải để ta chết được rõ ràng".
Thứ đáp lại Cố Thanh Hy chỉ là những chiêu tuyệt sát liên tiếp.
Sát thủ áo đen càng đánh càng hăng.
Cố Thanh Hy càng đánh càng chậm, đã suýt chết vài lần.
Ôn Thiếu Nghi nghiến răng nghiến lợi đứng lên.
Hắn ta không có võ công, chỉ có thể dùng chiêu thức hóa giải cho Cố Thanh Hy một kích chí mạng.
"Cố Thanh Hy, mau giải phong kim vàng cho ta, nếu không sớm muộn gì ngươi cũng chết trong tay hắn ta".
Cố Thanh Hy nghiến răng chống đỡ, nói: "Không giải phong kim vàng thì ta chỉ có một đối thủ, một khi giải phong kim vàng thì đối thủ của ta sẽ thành hai".
Hơn nữa nàng làm gì có thời gian giải phong kim vàng cho hắn ta?
Tốc độ của sát thủ nhanh đến mức khiến cho nàng muốn thở còn không nổi.
Địa hình ở đây bằng phẳng rộng rãi, rất bất lợi cho bọn họ.
Muốn thoát khỏi sát thủ trước mặt thì chỉ còn cách tiến vào vùng đất Cực Bắc.
Vùng đất Cực Bắc là nơi hung hiểm, có lẽ khi chạy vào đó bọn họ còn có hy vọng giữ chân hắn ta lại.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Cố Thanh Hy thừa dịp Ôn Thiếu Nghi ra tay giúp đỡ thì vội vàng tung ra một hư chiêu, trong khi đó bản thân lại phóng vào vùng đất Cực Bắc.
"Bang…"
Ôn Thiếu Nghi bị đá đến nôn ra máu, may mà hung thủ nhắm vào Cố Thanh Hy, nếu không người chết hôm nay sẽ không phải là Cố Thanh Hy mà chính là hắn ta.
Sát thủ áo đen đuổi vào vùng đất Cực Bắc, Ôn Thiếu Nghi vừa cố chống đỡ thân thể đứng lên, cũng không chút do dự tiến vào vùng đất Cực Bắc.
Ngay khi bọn họ đi vào vùng đất Cực Bắc thì nhiệt độ đã giảm xuống.
Ôn Thiếu Nghi rùng mình.
Lọt vào trong tầm mắt của hắn ta lúc này là một nơi có địa hình quỷ dị, bốn phía đều là sông băng, còn có không ít thạch nhũ dựng đứng, nếu không cẩn thận sẽ bị chúng làm bị thương.
Cố Thanh Hy và sát thủ áo đen đã biến mất.
Ôn Thiếu Nghi sợ Cố Thanh Hy gặp chuyện không may nên cố gắng chịu đựng đau đớn, từng bước tiến lên phía trước.
Trên đường hắn đi qua có rất nhiều thạch nhũ bị chém đứt vỡ nát, bốn phía trên tường băng cũng để lại dấu vết đao kiếm chằng chịt.
Hắn ta có thể nhận ra được ngoại trừ đao kiếm của sát thủ áo đen thì còn có nhuyễn kiếm của Cố Thanh Hy.
Bọn họ vẫn đang chiến đấu kịch liệt ở trong này sao?
Hắn ta tiếp tục đi thì lại nhìn thấy trên đường có vết máu vương vãi, cực kỳ nổi bật giữa lớp tuyết trắng dày trong động.
"Không, không được…"
Ôn Thiếu Nghi hoảng sợ.
Hắn ta không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu Cố Thanh Hy chết ở đây.
Hắn ta nghiêng ngã lảo đảo, thất tha thất thiểu tiếp tục cuộc hành trình.
Đột nhiên hắn ta lại dừng bước.
Bởi vì con đường trước mặt hắn ta đã bị chặn đứng.
Nó giống như một vách đá chặn ngang.
Nếu như vẫn muốn tiếp tục đi về phía trước thì phải băng qua hơn hai mươi thước đến phía đối diện.
Hoặc là nhảy xuống.
Phía dưới là một vùng nước trắng xóa, cũng không biết là sâu đến bao nhiêu.
Chương 516: Nhảy xuống tìm đường sống
Khoảng cách hơn 20 thước, ở giữa lại không có vị trí nào để mượn lực, đừng nói là Cố Thanh Hy đang bị thương, cho dù không bị thương thì nàng cũng khó có thể vượt qua được.
Ngay cả chính hắn ta ở trong trạng thái đỉnh cao thì cũng khó có thể vượt qua được.
Chẳng lẽ nàng đã nhảy xuống?
Trên mặt đất loang lổ đầy vết máu càng khiến cho trái tim yếu đuối của Ôn Thiếu Nghi bị kích động.
Hắn ta nhặt một khối thạch nhũ ném xuống dưới, thật lâu cũng không nghe tiếng vang phản hồi.
Ôn Thiếu Nghi choáng váng.
Chẳng lẽ Tiểu Cửu Nhi đã mang nàng qua đó?
Nhưng ở nơi này cũng không có dấu vết đại xà đã từng đi qua.
Ôn Thiếu Nghi cắn chặt răng, thả người nhảy xuống đáy vực.
Hắn ta không tin Cố Thanh Hy lại chết dễ dàng như vậy.
Nữ nhân này vô cùng tinh quái, nếu như hắn ta đoán không sai thì hẳn là nàng đã nhảy xuống rồi.
Ôn Thiếu Nghi đang đánh cược.
Nếu như cược đúng, hắn ta có thể tìm thấy Cố Thanh Hy.
Nếu như cược sai, cuộc đời của hắn ta xem như chấm dứt.
Cho đến giờ phút này hắn ta cũng không biết tại sao mình lại nhảy xuống theo nàng.
Trong lòng hắn ta chỉ có một ý định duy nhất, hắn ta muốn tìm được Cố Thanh Hy, phải tìm được Cố Thanh Hy, sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Trên đường đi hắn ta đau đớn không thôi, không khí lạnh như băng không ngừng ập vào hắn ta.
Đột nhiên hắn ta lại cảm thấy bên hông như có vật gì cuốn lấy, ngay sau đó đã có một nguồn lực cường đại lôi hắn qua.
"Bang…"
Toàn thân hắn ta đập vào tường băng cứng, bên tai truyền đến thanh âm tức giận của Cố Thanh Hy.
"Ngươi không muốn sống nữa sao, không biết nơi này sâu bao nhiêu mà còn dám nhảy xuống?"
Ôn Thiếu Nghi nở nụ cười.
Không hiểu sao tiếng mắng của nàng lại nghe êm tai như vậy.
"Ngươi... bị thương rồi".
Hắn ta ngẩng đầu, đập vào mắt của hắn ta lúc này chính là thần sắc của Cố Thanh Hy, nét mặt tuy tức giận nhưng lại trắng bệch, trên người bị chém ra rất nhiều vết thương.
"Có thể không bị thương hay sao? Suýt chút nữa ngay cả mạng cũng không còn".
Cố Thanh Hy ôm bụng đau đớn, nơi đó đã bị chém một đao, ngay cả ruột cũng đã lộ ra ngoài.
Cũng không biết là đáng buồn hay đáng cười, miệng vết thương của nàng đã bị đông cứng, ngay cả ruột của nàng cũng bị đông cứng.
Toàn thân Cố Thanh Hy lạnh run.
Nàng đã uống đan dược nhưng miệng vết thương cùng máu bị đông cứng cũng không tan ra.
"Để ta đi tìm củi lửa cho ngươi sưởi ấm".
"Suỵt, im lặng đi, hắn ta vẫn còn ở gần đây".
Lúc này còn muốn đốt lửa sưởi ấm, ngươi muốn chết hay sao?
Ngươi muốn chết nhưng ta còn chưa muốn chết đâu!
Cố Thanh Hy dựa vào vách tường băng thở hổn hển, hy vọng máu trong người sẽ mau chóng tuần hoàn lại.
"Ta có thể giúp được gì ngươi hay không?"
"Ngươi đừng làm gì gây trở ngại cho ta là tốt lắm rồi".
Cả hai đều im lặng.
Ôn Thiếu Nghi vươn bày tay ấm áp giúp nàng xoa vùng vai và vùng bụng bị đóng băng.
Động tác Ôn Thiếu Nghi rất nhẹ nhàng vì sợ làm vết thương của nàng bị rách ra thêm.
Có hắn ta hỗ trợ sưởi ấm, miệng vết thương của Cố Thanh Hy như đã tan ra một chút, cuối cùng cũng có một chút cảm giác.
"Ta quen biết ngươi lâu như vậy mà hôm nay mới là ngày ngươi tỏ ra hữu ích nhất".
"Nếu như ngươi giải phóng kim vàng cho ta thì ta có thể vận nội công giúp ngươi chữa thương, ngươi sẽ lành nhanh hơn".
"Nghĩ cũng đừng nghĩ tới, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Ôn Thiếu Nghi, để ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta mà chết thì ngươi cũng đừng hòng sống".
Ôn Thiếu Nghi không biết nên cười hay nên khóc.
Hóa ra nàng đã nghĩ rằng hắn ta nhảy xuống là do đã trúng độc của nàng, do hắn ta sợ nếu như nàng chết thì chính hắn ta cũng sẽ chết theo!
"Sao ngươi biết ở dưới đáy cốc lại có một hang động khác? Chẳng lẽ ngươi đã từng đến đây?"
"Cái nơi quỷ quái này, sau khi tìm được long châu thì có cho tiền ta cũng không đến đây nữa".
Lúc nàng bị đuổi giết, thiên đường không lối, địa ngục không cửa, nàng chỉ có thể đánh cược để xem có thể tìm được đường sống hay không.
Nàng đã thành công.
Bên dưới thật sự có một hang động khác.
Cho nên nàng mới có thể nhặt lại được một mạng.
Người kia lại ngã xuống.
Cố Thanh Hy không nghĩ sát thủ áo đen lại chết dễ dàng như vậy.
Khinh công của hắn ta không hề kém cạnh nàng, nàng có thể tìm được một đường sống thì hắn ta chắc chắn cũng có thể.
Chỉ có điều máu huyết toàn thân nàng gần như đều đã đông cứng lại, nàng không thể ở lâu tại nơi này được nữa.
"Thú sủng của ngươi không phải rất lợi hại hay sao? Sao ngươi không bảo nó mang ngươi qua phía đối diện?"
Ôn Thiếu Nghi không nhắc đến chuyện này thì còn tốt, vừa nhắc đến thì đã khiến cho Cố Thanh Hy bực mình.
"Còn không phải vì ngươi hay sao? Tiểu Cửu Nhi rất tham ăn, nếu để cho nó biết có thịt thỏ nướng thì nó không cướp hết mới là lạ, ta không muốn nhìn thấy có một kẻ sống sờ sờ lại chết đói trước mặt ta".
Trên mặt Ôn Thiếu Nghi nở nụ cười ấm áp, toàn thân như được mạ một tầng kim quang.
Ôn nhuận, xuất trần, thanh nhã.
Hắn ta nhẹ nhàng cười nói: "Vậy là ngươi sợ để ta chết đói sao?"
Cố Thanh Hy ngẩn ra, sau đó mới nhận ra mình đã nói những gì.
Nàng tức giận nói: "Ngươi là thiếu chủ của Thiên Phần tộc, để ngươi đói chết thì quá dễ dàng cho ngươi rồi, ta vẫn còn muốn đem ngươi đến Ngọc tộc, bắt ngươi quỳ xuống trước mặt ngàn ngàn vạn vạn người dân trong tộc đã bị hạ huyết chú!"
Bả vai của nàng trong nháy mắt bị đâm thủng một lỗ, máu tươi chậm rãi chảy xuống.
Nhưng điều quỷ dị chính là dòng máu đỏ tươi vừa chảy ra một chút thì liền bị đóng băng.
Ngay cả cơ thể của Cố Thanh Hy cũng run lên vì lạnh, giống như đang ở trong động băng vạn năm.
Đối phương tay trái cầm đao tay phải cầm kiếm, đao kiếm kết hợp xuất thần nhập hóa, tốc độ lại nhanh đến cực hạn, mỗi một chiêu đánh ra đều là những chiêu chí mạng.
Cố Thanh Hy cảm thấy rét lạnh.
Nàng rất hiếm khi gặp phải cao thủ như vậy, ngay cả khi ở Thiên Phần tộc đối mặt với Vương Phong, Vương Vũ, thậm chí là Tống Ngọc thì nàng cũng không cảm thấy khó khăn như vậy.
Nàng bất chấp thương thế, cũng thấy không rõ người tới, chỉ có thể liên tục liều mạng né tránh.
Nếu không phải nàng có khinh công tốt thì chỉ sợ đã sớm chết thảm dưới đao kiếm rồi.
Nhưng cho dù liên tục né tránh thì Cố Thanh Hy cũng đã bị chém rất nhiều đao.
Mỗi một đao chém xuống đều khiến cho máu huyết toàn thân nàng đông lại.
"Ngươi là ai, tại sao ngươi lại muốn giết ta?"
Trong khi chiến đấu kịch liệt, Cố Thanh Hy mới lờ mờ nhìn thấy kẻ đang muốn giết mình là một nam nhân đeo mặt nạ.
Người đàn ông không già lắm, ánh mắt lạnh lùng đến mức không có chút nhiệt độ nào, âm trầm khủng bố như thể Tu La ác quỷ chui ra từ địa ngục.
Nam nhân đeo mặt nạ không trả lời nàng mà chỉ tăng nhanh tốc độ ra đòn.
"Bang bang bang bang..."
Một đao chém tới, một kiếm đâm qua.
Cố Thanh Hy thậm chí còn không có thời gian để rút kiếm.
Ôn Thiếu Nghi vội kêu lên: "Hắn ta là tử sĩ, chuyên môn làm nghề ám sát, ngươi cẩn thận một chút, đừng để đao kiếm của hắn ta làm ngươi bị thương".
Vô nghĩa.
Nàng đâu phải kẻ ngốc?
Chẳng lẽ nàng lại không nhận ra hắn ta là sát thủ?
Nàng cũng đã sớm biết đao kiếm của hắn ta không đơn giản.
Mỗi lần bị hắn ta chém trúng thì máu của nàng đều đông lại khiến cho động tác càng lúc càng trở nên khó khăn.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì nàng sớm muộn cũng sẽ chết ở nơi này.
"Hít..."
Cánh tay của nàng lại bị chém trúng một đao.
Cố Thanh Hy kinh hãi, nếu như không phải nàng đang trong cơn tức giận mà muốn đón đánh sau đó thay đổi phương hướng thì thanh kiếm còn lại đã đâm vào trái tim của nàng rồi.
Nam nhân này không chỉ có võ công cao cường mà động tác còn mau lẹ, hơn nữa mỗi chiêu xuất ra đều là chiêu tuyệt sát, rõ ràng sẽ không để cho nàng còn sống rời đi.
"Cho dù ngươi muốn ta chết thì cũng phải để ta chết được rõ ràng".
Thứ đáp lại Cố Thanh Hy chỉ là những chiêu tuyệt sát liên tiếp.
Sát thủ áo đen càng đánh càng hăng.
Cố Thanh Hy càng đánh càng chậm, đã suýt chết vài lần.
Ôn Thiếu Nghi nghiến răng nghiến lợi đứng lên.
Hắn ta không có võ công, chỉ có thể dùng chiêu thức hóa giải cho Cố Thanh Hy một kích chí mạng.
"Cố Thanh Hy, mau giải phong kim vàng cho ta, nếu không sớm muộn gì ngươi cũng chết trong tay hắn ta".
Cố Thanh Hy nghiến răng chống đỡ, nói: "Không giải phong kim vàng thì ta chỉ có một đối thủ, một khi giải phong kim vàng thì đối thủ của ta sẽ thành hai".
Hơn nữa nàng làm gì có thời gian giải phong kim vàng cho hắn ta?
Tốc độ của sát thủ nhanh đến mức khiến cho nàng muốn thở còn không nổi.
Địa hình ở đây bằng phẳng rộng rãi, rất bất lợi cho bọn họ.
Muốn thoát khỏi sát thủ trước mặt thì chỉ còn cách tiến vào vùng đất Cực Bắc.
Vùng đất Cực Bắc là nơi hung hiểm, có lẽ khi chạy vào đó bọn họ còn có hy vọng giữ chân hắn ta lại.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Cố Thanh Hy thừa dịp Ôn Thiếu Nghi ra tay giúp đỡ thì vội vàng tung ra một hư chiêu, trong khi đó bản thân lại phóng vào vùng đất Cực Bắc.
"Bang…"
Ôn Thiếu Nghi bị đá đến nôn ra máu, may mà hung thủ nhắm vào Cố Thanh Hy, nếu không người chết hôm nay sẽ không phải là Cố Thanh Hy mà chính là hắn ta.
Sát thủ áo đen đuổi vào vùng đất Cực Bắc, Ôn Thiếu Nghi vừa cố chống đỡ thân thể đứng lên, cũng không chút do dự tiến vào vùng đất Cực Bắc.
Ngay khi bọn họ đi vào vùng đất Cực Bắc thì nhiệt độ đã giảm xuống.
Ôn Thiếu Nghi rùng mình.
Lọt vào trong tầm mắt của hắn ta lúc này là một nơi có địa hình quỷ dị, bốn phía đều là sông băng, còn có không ít thạch nhũ dựng đứng, nếu không cẩn thận sẽ bị chúng làm bị thương.
Cố Thanh Hy và sát thủ áo đen đã biến mất.
Ôn Thiếu Nghi sợ Cố Thanh Hy gặp chuyện không may nên cố gắng chịu đựng đau đớn, từng bước tiến lên phía trước.
Trên đường hắn đi qua có rất nhiều thạch nhũ bị chém đứt vỡ nát, bốn phía trên tường băng cũng để lại dấu vết đao kiếm chằng chịt.
Hắn ta có thể nhận ra được ngoại trừ đao kiếm của sát thủ áo đen thì còn có nhuyễn kiếm của Cố Thanh Hy.
Bọn họ vẫn đang chiến đấu kịch liệt ở trong này sao?
Hắn ta tiếp tục đi thì lại nhìn thấy trên đường có vết máu vương vãi, cực kỳ nổi bật giữa lớp tuyết trắng dày trong động.
"Không, không được…"
Ôn Thiếu Nghi hoảng sợ.
Hắn ta không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu Cố Thanh Hy chết ở đây.
Hắn ta nghiêng ngã lảo đảo, thất tha thất thiểu tiếp tục cuộc hành trình.
Đột nhiên hắn ta lại dừng bước.
Bởi vì con đường trước mặt hắn ta đã bị chặn đứng.
Nó giống như một vách đá chặn ngang.
Nếu như vẫn muốn tiếp tục đi về phía trước thì phải băng qua hơn hai mươi thước đến phía đối diện.
Hoặc là nhảy xuống.
Phía dưới là một vùng nước trắng xóa, cũng không biết là sâu đến bao nhiêu.
Chương 516: Nhảy xuống tìm đường sống
Khoảng cách hơn 20 thước, ở giữa lại không có vị trí nào để mượn lực, đừng nói là Cố Thanh Hy đang bị thương, cho dù không bị thương thì nàng cũng khó có thể vượt qua được.
Ngay cả chính hắn ta ở trong trạng thái đỉnh cao thì cũng khó có thể vượt qua được.
Chẳng lẽ nàng đã nhảy xuống?
Trên mặt đất loang lổ đầy vết máu càng khiến cho trái tim yếu đuối của Ôn Thiếu Nghi bị kích động.
Hắn ta nhặt một khối thạch nhũ ném xuống dưới, thật lâu cũng không nghe tiếng vang phản hồi.
Ôn Thiếu Nghi choáng váng.
Chẳng lẽ Tiểu Cửu Nhi đã mang nàng qua đó?
Nhưng ở nơi này cũng không có dấu vết đại xà đã từng đi qua.
Ôn Thiếu Nghi cắn chặt răng, thả người nhảy xuống đáy vực.
Hắn ta không tin Cố Thanh Hy lại chết dễ dàng như vậy.
Nữ nhân này vô cùng tinh quái, nếu như hắn ta đoán không sai thì hẳn là nàng đã nhảy xuống rồi.
Ôn Thiếu Nghi đang đánh cược.
Nếu như cược đúng, hắn ta có thể tìm thấy Cố Thanh Hy.
Nếu như cược sai, cuộc đời của hắn ta xem như chấm dứt.
Cho đến giờ phút này hắn ta cũng không biết tại sao mình lại nhảy xuống theo nàng.
Trong lòng hắn ta chỉ có một ý định duy nhất, hắn ta muốn tìm được Cố Thanh Hy, phải tìm được Cố Thanh Hy, sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Trên đường đi hắn ta đau đớn không thôi, không khí lạnh như băng không ngừng ập vào hắn ta.
Đột nhiên hắn ta lại cảm thấy bên hông như có vật gì cuốn lấy, ngay sau đó đã có một nguồn lực cường đại lôi hắn qua.
"Bang…"
Toàn thân hắn ta đập vào tường băng cứng, bên tai truyền đến thanh âm tức giận của Cố Thanh Hy.
"Ngươi không muốn sống nữa sao, không biết nơi này sâu bao nhiêu mà còn dám nhảy xuống?"
Ôn Thiếu Nghi nở nụ cười.
Không hiểu sao tiếng mắng của nàng lại nghe êm tai như vậy.
"Ngươi... bị thương rồi".
Hắn ta ngẩng đầu, đập vào mắt của hắn ta lúc này chính là thần sắc của Cố Thanh Hy, nét mặt tuy tức giận nhưng lại trắng bệch, trên người bị chém ra rất nhiều vết thương.
"Có thể không bị thương hay sao? Suýt chút nữa ngay cả mạng cũng không còn".
Cố Thanh Hy ôm bụng đau đớn, nơi đó đã bị chém một đao, ngay cả ruột cũng đã lộ ra ngoài.
Cũng không biết là đáng buồn hay đáng cười, miệng vết thương của nàng đã bị đông cứng, ngay cả ruột của nàng cũng bị đông cứng.
Toàn thân Cố Thanh Hy lạnh run.
Nàng đã uống đan dược nhưng miệng vết thương cùng máu bị đông cứng cũng không tan ra.
"Để ta đi tìm củi lửa cho ngươi sưởi ấm".
"Suỵt, im lặng đi, hắn ta vẫn còn ở gần đây".
Lúc này còn muốn đốt lửa sưởi ấm, ngươi muốn chết hay sao?
Ngươi muốn chết nhưng ta còn chưa muốn chết đâu!
Cố Thanh Hy dựa vào vách tường băng thở hổn hển, hy vọng máu trong người sẽ mau chóng tuần hoàn lại.
"Ta có thể giúp được gì ngươi hay không?"
"Ngươi đừng làm gì gây trở ngại cho ta là tốt lắm rồi".
Cả hai đều im lặng.
Ôn Thiếu Nghi vươn bày tay ấm áp giúp nàng xoa vùng vai và vùng bụng bị đóng băng.
Động tác Ôn Thiếu Nghi rất nhẹ nhàng vì sợ làm vết thương của nàng bị rách ra thêm.
Có hắn ta hỗ trợ sưởi ấm, miệng vết thương của Cố Thanh Hy như đã tan ra một chút, cuối cùng cũng có một chút cảm giác.
"Ta quen biết ngươi lâu như vậy mà hôm nay mới là ngày ngươi tỏ ra hữu ích nhất".
"Nếu như ngươi giải phóng kim vàng cho ta thì ta có thể vận nội công giúp ngươi chữa thương, ngươi sẽ lành nhanh hơn".
"Nghĩ cũng đừng nghĩ tới, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Ôn Thiếu Nghi, để ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta mà chết thì ngươi cũng đừng hòng sống".
Ôn Thiếu Nghi không biết nên cười hay nên khóc.
Hóa ra nàng đã nghĩ rằng hắn ta nhảy xuống là do đã trúng độc của nàng, do hắn ta sợ nếu như nàng chết thì chính hắn ta cũng sẽ chết theo!
"Sao ngươi biết ở dưới đáy cốc lại có một hang động khác? Chẳng lẽ ngươi đã từng đến đây?"
"Cái nơi quỷ quái này, sau khi tìm được long châu thì có cho tiền ta cũng không đến đây nữa".
Lúc nàng bị đuổi giết, thiên đường không lối, địa ngục không cửa, nàng chỉ có thể đánh cược để xem có thể tìm được đường sống hay không.
Nàng đã thành công.
Bên dưới thật sự có một hang động khác.
Cho nên nàng mới có thể nhặt lại được một mạng.
Người kia lại ngã xuống.
Cố Thanh Hy không nghĩ sát thủ áo đen lại chết dễ dàng như vậy.
Khinh công của hắn ta không hề kém cạnh nàng, nàng có thể tìm được một đường sống thì hắn ta chắc chắn cũng có thể.
Chỉ có điều máu huyết toàn thân nàng gần như đều đã đông cứng lại, nàng không thể ở lâu tại nơi này được nữa.
"Thú sủng của ngươi không phải rất lợi hại hay sao? Sao ngươi không bảo nó mang ngươi qua phía đối diện?"
Ôn Thiếu Nghi không nhắc đến chuyện này thì còn tốt, vừa nhắc đến thì đã khiến cho Cố Thanh Hy bực mình.
"Còn không phải vì ngươi hay sao? Tiểu Cửu Nhi rất tham ăn, nếu để cho nó biết có thịt thỏ nướng thì nó không cướp hết mới là lạ, ta không muốn nhìn thấy có một kẻ sống sờ sờ lại chết đói trước mặt ta".
Trên mặt Ôn Thiếu Nghi nở nụ cười ấm áp, toàn thân như được mạ một tầng kim quang.
Ôn nhuận, xuất trần, thanh nhã.
Hắn ta nhẹ nhàng cười nói: "Vậy là ngươi sợ để ta chết đói sao?"
Cố Thanh Hy ngẩn ra, sau đó mới nhận ra mình đã nói những gì.
Nàng tức giận nói: "Ngươi là thiếu chủ của Thiên Phần tộc, để ngươi đói chết thì quá dễ dàng cho ngươi rồi, ta vẫn còn muốn đem ngươi đến Ngọc tộc, bắt ngươi quỳ xuống trước mặt ngàn ngàn vạn vạn người dân trong tộc đã bị hạ huyết chú!"
Bình luận facebook