Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 525-526
Chương 525: Theo dõi
Cố Thanh Hy tra xét xung quanh nhưng không tìm được Băng Long, ngay cả chút xíu hơi thở của Băng Long cũng không phát hiện được.
Chẳng lẽ…
Băng Long đang ngủ say dưới đáy đầm nước?
Chạm mặt Băng Long cấp bảy, với tu vi của nàng, chắc chắn phải chết.
Nhưng nàng vẫn chưa lấy được Long Châu tới tay.
Cố Thanh Hy không còn lựa chọn nào khác, cho dù biết nơi này tầng tầng nguy hiểm, nàng cũng chỉ có thể mạo hiểm một lần.
Nàng sờ lên vết thương vẫn còn đau âm ỉ trên bụng, nghiến răng tăng khinh công lên mức cao nhất, mũi chân khẽ giậm, ý đồ muốn lấy Long Châu xuống.
Nào ngờ, nàng vừa bay lên không trung, chân phải lập tức bị người ta túm trở về.
Tiếng nói tức giận quen thuộc vang lên: “Nàng điên rồi sao? Long Châu há có thể dễ dàng lấy xuống như vậy”.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn, người khẽ quát nàng không phải ai khác mà chính là Dạ Mặc Uyên.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên tái nhợt, có thể nhìn ra được thương thế của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, hơn nữa bởi vì lặn lội đường xa, trên người còn mang theo vẻ phong trần mỏi mệt.
“Sao chàng lại ở chỗ này?”
“Vậy thì phải hỏi nàng rồi”.
Lại nhắc tới Thiên Phần tộc, nàng đánh hắn ngất xỉu rồi để cho người ta cưỡng ép mang hắn ra ngoài, chính mình thì mạo hiểm đi đến nơi này, trong lòng Dạ Mặc Uyên nghẹn đầy lửa giận.
Nếu như hắn đến chậm một bước, Cố Thanh Hy chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nữ nhân này cứ thích khiến hắn lo lắng như vậy sao?
“Long Châu ở nơi đó, ta nhất định phải lấy được”.
Cố Thanh Hy không biết Dạ Mặc Uyên làm thế nào đến được vùng đất Cực Bắc trong thời gian ngắn như vậy, cũng không biết hắn làm cách nào biết nàng đang ở vùng đất Cực Bắc.
Bây giờ nàng chỉ muốn lấy viên Long Châu kia.
“Trước tiên dụ Băng Long ra đã”, Dạ Mặc Uyên ra hiệu nàng tìm một nơi xa ẩn náu.
Còn mình thì tìm một tảng băng lớn ném mạnh xuống đầm nước.
“Bịch…”
Đầm nước văng đầy bọt nước, từng gợn sóng lan ra, cuối cùng dần dần tan biến.
Băng Long dưới đáy đầm nước không hề xuất hiện.
Cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Nơi này yên tĩnh đến đáng sợ.
Dạ Mặc Uyên vẫn không yên tâm, lại tìm một tảng băng lớn hơn ném xuống dưới, kết quả vẫn giống trước đó.
Cố Thanh Hy chậm rãi đi ra, thái độ cương quyết nói: “Muốn lấy được một món đồ, nhất định phải trả giá, mà viên Long Châu này, ta quyết lấy bằng được”.
“Dạ Mặc Uyên, chàng không nên tới nơi này, nhân lúc Băng Long vẫn chưa tỉnh lại, chàng mau đi đi”.
“Buồn cười, nàng là thê tử bản vương cưới hỏi đàng hoàng, nàng không đi, sao bản vương phải đi”.
Cố Thanh Hy giậm chân.
“Tự chàng muốn chết, lỡ như chết ở chỗ này, vậy cũng đừng trách ta”.
Nàng nói xong, lại muốn đi lấy Long Châu xuống.
Dạ Mặc Uyên ấn bờ vai nàng lại: “Nàng lui ra, Long Châu để ta đến lấy”.
Cố Thanh Hy nghi ngờ nhìn hắn, trong mắt mang theo dò xét.
Dạ Mặc Uyên cười xùy một tiếng, mặc cho nàng thoải mái dò xét: “Một viên Long Châu thôi, bản vương có thể tham tới mức chiếm luôn sao. Lấy được tới tay sẽ đưa cho nàng”.
Nghe vậy, Cố Thanh Hy lại hơi áy náy.
Dạ Mặc Uyên hết lần này đến lần khác liều mạng cứu giúp, nàng có lí do gì nghi ngờ hắn.
“Không cần, việc này không liên quan đến chàng”.
“Phu thê vốn là một thể, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, tránh sang một bên đi”.
“Ha ha ha… hay thay một đôi phu thê tình thâm, hôm nay hai người các ngươi ai cũng đừng hòng lấy được Long Châu”.
Chợt có tiếng cười sang sảng truyền tới, tiếng cười mang nét già nua nhưng khỏe khoắn vang dội.
Người còn chưa đến mà giọng nói đã đến, có lẽ cũng là một tuyệt thế cao thủ.
“Vèo vèo vèo…”
Thoáng chốc, trước mặt Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên xuất hiện hai ông lão.
Một người đã ngoài sáu mươi, còn một người đã ngoài bảy mươi.
Tinh thần hai ông lão vô cùng phấn chấn, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó đã tự nhiên toát ra uy nghiêm bễ nghễ thiên hạ, ngay cả bầu không khí cũng trở nên nghiêm nghị hơn nhiều.
Bọn họ không phải ai khác mà chính là phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ của Thiên Phần tộc.
Sắc mặt Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên thay đổi.
“Là các ngươi, sao các ngươi biết nơi này?”
“Ồ… các ngươi có thể tìm đến nơi này, vì sao bọn ta không thể tìm đến”.
Cố Thanh Hy nhìn về phía Dạ Mặc Uyên, dùng ánh mắt ra hiệu, muốn hỏi có phải hắn bị theo dõi hay không.
Dạ Mặc Uyên lắc đầu.
Chuyện này quan trọng như vậy, sao hắn có thể sơ ý chủ quan để cho người ta theo dõi.
Cố Thanh Hy làm việc kỳ quặc, thường biệt tích như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, cho nên hắn phải chú ý hơn chút, phái tâm phúc âm thầm theo dõi.
Về sau, bởi vì tốc độ của nàng quá nhanh, thuộc hạ không theo kịp, cho nên vội vàng trở về bẩm báo với hắn, hắn trải qua nhiều lần đắn đo cân nhắc mới nghi ngờ nàng tới vùng đất Cực Bắc.
Khi đến Vùng đất Cực Bắc rồi, hắn còn không dám khẳng định Cố Thanh Hy ở nơi này.
Bỗng nhiên, Cố Thanh Hy cong môi cười nhạt.
“Thì ra là các ngươi theo dõi Ôn Thiếu Nghi để tìm tới đây”.
“Ồ… sao ngươi biết bọn ta theo dõi Ôn Thiếu Nghi?”
Phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ tham lam nhìn Long Châu treo ngược trên thác nước, cũng có mấy phần hứng thú với lời của Cố Thanh Hy.
“Rất đơn giản, các ngươi tăng thêm hương sen trên người Ôn Thiếu Nghi. Trước kia hương sen trên người hắn ta chỉ thoang thoảng, nhưng lần đến vùng đất Cực Bắc này, mùi hương trên người hắn ta nồng hơn trước kia rất nhiều”.
Chương 526: Thương lượng một chút đi
"Hơn nữa hắn ta là tộc trưởng của Thiên Phần tộc, cho dù Thiên Phần tộc gặp phải đại địch, cho dù các ngươi muốn giấu hắn ta trên giường băng trong mật thất để chữa thương, nhưng chữa thương thế nào cũng không cần phải khiến cho hắn ta mất đi năng lực hành động chứ".
"Các ngươi đã đoán trước được ta sẽ bắt cóc Ôn Thiếu Nghi đi khi nhìn thấy hắn ta, các ngươi cũng đã biết về chuyện bí đạo từ trước nhưng các ngươi không đuổi tận giết tuyệt mà cố ý thả bọn ta đi, rõ ràng là các ngươi đang muốn thả con tép bắt con tôm, ta đoán không sai chứ?"
Mỗi khi Cố Thanh Hy nói một lời thì khuôn mặt của Dạ Mặc Uyên lại đen thêm một chút.
Trong khi đó, phó tộc trưởng Tư Không cùng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cũng bộc phát sát khí càng lúc càng nặng.
Dạ Mặc Uyên tức giận nói: "Cố Thanh Hy, sao nàng lại nhận ra được mùi trên người của Ôn Thiếu Nghi?"
Cố Thanh Hy giật mình.
Nàng dường như không ngờ rằng Dạ Mặc Uyên lại đột nhiên nổi trận lôi đình.
Nàng giơ tay thề: "Ta thề, ta nhận ra được mùi trên cơ thể hắn ta chỉ vì ta là một đại phu, mà đại phu thì thường có trí nhớ tốt về các loại mùi".
"Ngụy biện. Vậy nàng bắt cóc hắn ta làm gì? Còn chẳng phải là do hắn ta đẹp mã cho nên nàng muốn chiếm đoạt hắn ta hay sao?"
"Trời đất chứng giám, ta có một mình chàng là đã cảm thấy áp lực lắm rồi, sao ta lại muốn tự cầm đá đập vào chân mình thêm lần nữa chứ? Ôn Thiếu Nghi là cái quái gì? Ta vẫn còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa".
Hơn nữa, quan hệ giữa Ngọc tộc cùng Thiên Phần tộc cũng không cho phép Ôn Thiếu Nghi và nàng dây dưa gì với nhau.
Dạ Mặc Uyên bán tín bán nghi nói: "Thật sao?"
“Còn thật hơn vàng”.
"Bản vương khiến cho nàng cảm thấy áp lực sao?"
"Sao có thể như vậy được? Là do ta chưa biểu đạt rõ ràng ý của ta thôi. Vương gia nhân từ xinh đẹp, dịu dàng nhất thiên hạ, ngoan nào, đừng tức giận nữa, lỡ như độc trong người chàng phát tác thì ta lại cảm thấy đau lòng".
Mặc dù biết nàng đang mồm loa mép giải nhưng sắc mặt của Dạ Mặc Uyên đã tốt lên rất nhiều.
Phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đều cười nhạo.
"Sắp chết đến nơi mà còn liếc mắt đưa tình, hôm nay các ngươi đừng hòng còn sống rời khỏi nơi này".
Nụ cười của Cố Thanh Hy vụt tắt ngay lập tức, nàng lạnh lùng nhìn về phía mấy người phó tộc trưởng Tư Không.
"Để ta đoán xem, tộc trưởng của Thiên Phần tộc không biết chuyện ngươi tới đây đúng không? Ngươi không chỉ muốn giết ta mà có thể còn muốn giết Ôn Thiếu Nghi để đoạt quyền ở Thiên Phần tộc".
"Chíu..."
Phó tộc Tư Không cũng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bộc phát sát khí ngập trời, ngay lập tức xông lên.
"Chậc chậc chậc, các ngươi nói xem, các ngươi đều đã rất già, một người không vợ không con, một người đã bước một chân xuống mồ, các ngươi còn muốn tranh đoạt quyền lực cái gì chứ? Căn cơ của Thiên Phần tộc sâu không lường được, muốn kiểm soát toàn bộ Thiên Phần tộc tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, cho dù các ngươi đoạt được quyền lực thì có thể giữ được mấy ngày chứ?"
"Nếu như ta là các ngươi thì ta sẽ tìm cho mình một người bạn già cùng sống những ngày phong hoa tuyết nguyệt, nếu không thì có khi già chết cũng chẳng có ai thay mình nhặt xác".
Phó tộc trưởng Tư Không giậm chân, tất cả thạch nhủ trong hang băng đều bị đánh bay về phía Cố Thanh Hy.
Dạ Mặc Uyên liếc mắt lạnh lùng, bạch ngọc tiêu trong tay vung ngang, tiếng tiêu không người thổi mà tự vang.
Tiếng tiêu tuyệt đẹo biến thành một luồng chân khí mạnh mẽ, đánh bay toàn bộ thạch nhũ đang phóng đến trước mặt Cố Thanh Hy.
Hai bên giằng co.
Thực lực của phó tộc trưởng Tư Không cùng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đều đạt tới cấp 6.
Dạ Mặc Uyên từ cấp 6 bị sụt giảm xuống cấp 5, bản thân lại bị trọng thương và trúng độc vô số lần.
Cố Thanh Hy chỉ mới đạt tới cấp 2, bả vai, cánh tay và vùng bụng đều bị thương, đặc biệt vùng bụng của nàng đã bị tên sát thủ áo đen chém hai nhát, thương tích rất nghiêm trọng.
Nàng không động võ thì không sao, chỉ cần động võ thì bất cứ lúc nào miệng vết thương cũng có thể rách ra.
Tình thế của bọn họ đang vô cùng bất lợi.
Hai người bọn họ cũng biết tình thế bất lợi, nếu như cứng đối cứng thì bọn họ đều phải chết.
Trừ khi…
Hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều nghĩ đến một chữ, dùng trí.
Cố Thanh Hy cười nói: "Lão già, ta biết bọn ta không phải là đối thủ của ngươi, chúng ta thương lượng với nhau một chút đi".
Phó tộc trưởng Tư Không nheo mắt, hiển nhiên là không tin lời của Cố Thanh Hy.
Nha đầu này rất quỷ quái.
"Ngươi cũng thấy đấy, long châu ở ngay tại đây, ai lấy được long châu thì liền sở hữu nó, bọn ta không tranh viên long châu này nữa, xem như là tặng ngươi đi".
"Ha ha... ngươi tưởng lão phu là kẻ ngốc sao? Nếu như long châu dễ lấy như vậy thì sao ngươi không lấy nó?"
"Tất nhiên là ta muốn lấy nó nhưng chỉ sợ các ngươi không cho ta lấy".
Phó tộc trưởng Tư Không cẩn thận cân nhắc lời nói của nàng.
Có khi nào nha đầu này muốn mượn tay ông ta chiến đấu với mãnh thú hoặc độc vật bên trong hay không?
Hay là nha đầu này lại đang muốn kích động mãnh thú, lợi dụng mãnh thú đối phó bọn họ?
"Không cần các ngươi lo chuyện này, long châu tất nhiên là của bọn ta, nhưng các ngươi vẫn phải chết".
Cố Thanh Hy tra xét xung quanh nhưng không tìm được Băng Long, ngay cả chút xíu hơi thở của Băng Long cũng không phát hiện được.
Chẳng lẽ…
Băng Long đang ngủ say dưới đáy đầm nước?
Chạm mặt Băng Long cấp bảy, với tu vi của nàng, chắc chắn phải chết.
Nhưng nàng vẫn chưa lấy được Long Châu tới tay.
Cố Thanh Hy không còn lựa chọn nào khác, cho dù biết nơi này tầng tầng nguy hiểm, nàng cũng chỉ có thể mạo hiểm một lần.
Nàng sờ lên vết thương vẫn còn đau âm ỉ trên bụng, nghiến răng tăng khinh công lên mức cao nhất, mũi chân khẽ giậm, ý đồ muốn lấy Long Châu xuống.
Nào ngờ, nàng vừa bay lên không trung, chân phải lập tức bị người ta túm trở về.
Tiếng nói tức giận quen thuộc vang lên: “Nàng điên rồi sao? Long Châu há có thể dễ dàng lấy xuống như vậy”.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn, người khẽ quát nàng không phải ai khác mà chính là Dạ Mặc Uyên.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên tái nhợt, có thể nhìn ra được thương thế của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, hơn nữa bởi vì lặn lội đường xa, trên người còn mang theo vẻ phong trần mỏi mệt.
“Sao chàng lại ở chỗ này?”
“Vậy thì phải hỏi nàng rồi”.
Lại nhắc tới Thiên Phần tộc, nàng đánh hắn ngất xỉu rồi để cho người ta cưỡng ép mang hắn ra ngoài, chính mình thì mạo hiểm đi đến nơi này, trong lòng Dạ Mặc Uyên nghẹn đầy lửa giận.
Nếu như hắn đến chậm một bước, Cố Thanh Hy chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nữ nhân này cứ thích khiến hắn lo lắng như vậy sao?
“Long Châu ở nơi đó, ta nhất định phải lấy được”.
Cố Thanh Hy không biết Dạ Mặc Uyên làm thế nào đến được vùng đất Cực Bắc trong thời gian ngắn như vậy, cũng không biết hắn làm cách nào biết nàng đang ở vùng đất Cực Bắc.
Bây giờ nàng chỉ muốn lấy viên Long Châu kia.
“Trước tiên dụ Băng Long ra đã”, Dạ Mặc Uyên ra hiệu nàng tìm một nơi xa ẩn náu.
Còn mình thì tìm một tảng băng lớn ném mạnh xuống đầm nước.
“Bịch…”
Đầm nước văng đầy bọt nước, từng gợn sóng lan ra, cuối cùng dần dần tan biến.
Băng Long dưới đáy đầm nước không hề xuất hiện.
Cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Nơi này yên tĩnh đến đáng sợ.
Dạ Mặc Uyên vẫn không yên tâm, lại tìm một tảng băng lớn hơn ném xuống dưới, kết quả vẫn giống trước đó.
Cố Thanh Hy chậm rãi đi ra, thái độ cương quyết nói: “Muốn lấy được một món đồ, nhất định phải trả giá, mà viên Long Châu này, ta quyết lấy bằng được”.
“Dạ Mặc Uyên, chàng không nên tới nơi này, nhân lúc Băng Long vẫn chưa tỉnh lại, chàng mau đi đi”.
“Buồn cười, nàng là thê tử bản vương cưới hỏi đàng hoàng, nàng không đi, sao bản vương phải đi”.
Cố Thanh Hy giậm chân.
“Tự chàng muốn chết, lỡ như chết ở chỗ này, vậy cũng đừng trách ta”.
Nàng nói xong, lại muốn đi lấy Long Châu xuống.
Dạ Mặc Uyên ấn bờ vai nàng lại: “Nàng lui ra, Long Châu để ta đến lấy”.
Cố Thanh Hy nghi ngờ nhìn hắn, trong mắt mang theo dò xét.
Dạ Mặc Uyên cười xùy một tiếng, mặc cho nàng thoải mái dò xét: “Một viên Long Châu thôi, bản vương có thể tham tới mức chiếm luôn sao. Lấy được tới tay sẽ đưa cho nàng”.
Nghe vậy, Cố Thanh Hy lại hơi áy náy.
Dạ Mặc Uyên hết lần này đến lần khác liều mạng cứu giúp, nàng có lí do gì nghi ngờ hắn.
“Không cần, việc này không liên quan đến chàng”.
“Phu thê vốn là một thể, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, tránh sang một bên đi”.
“Ha ha ha… hay thay một đôi phu thê tình thâm, hôm nay hai người các ngươi ai cũng đừng hòng lấy được Long Châu”.
Chợt có tiếng cười sang sảng truyền tới, tiếng cười mang nét già nua nhưng khỏe khoắn vang dội.
Người còn chưa đến mà giọng nói đã đến, có lẽ cũng là một tuyệt thế cao thủ.
“Vèo vèo vèo…”
Thoáng chốc, trước mặt Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên xuất hiện hai ông lão.
Một người đã ngoài sáu mươi, còn một người đã ngoài bảy mươi.
Tinh thần hai ông lão vô cùng phấn chấn, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó đã tự nhiên toát ra uy nghiêm bễ nghễ thiên hạ, ngay cả bầu không khí cũng trở nên nghiêm nghị hơn nhiều.
Bọn họ không phải ai khác mà chính là phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ của Thiên Phần tộc.
Sắc mặt Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên thay đổi.
“Là các ngươi, sao các ngươi biết nơi này?”
“Ồ… các ngươi có thể tìm đến nơi này, vì sao bọn ta không thể tìm đến”.
Cố Thanh Hy nhìn về phía Dạ Mặc Uyên, dùng ánh mắt ra hiệu, muốn hỏi có phải hắn bị theo dõi hay không.
Dạ Mặc Uyên lắc đầu.
Chuyện này quan trọng như vậy, sao hắn có thể sơ ý chủ quan để cho người ta theo dõi.
Cố Thanh Hy làm việc kỳ quặc, thường biệt tích như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, cho nên hắn phải chú ý hơn chút, phái tâm phúc âm thầm theo dõi.
Về sau, bởi vì tốc độ của nàng quá nhanh, thuộc hạ không theo kịp, cho nên vội vàng trở về bẩm báo với hắn, hắn trải qua nhiều lần đắn đo cân nhắc mới nghi ngờ nàng tới vùng đất Cực Bắc.
Khi đến Vùng đất Cực Bắc rồi, hắn còn không dám khẳng định Cố Thanh Hy ở nơi này.
Bỗng nhiên, Cố Thanh Hy cong môi cười nhạt.
“Thì ra là các ngươi theo dõi Ôn Thiếu Nghi để tìm tới đây”.
“Ồ… sao ngươi biết bọn ta theo dõi Ôn Thiếu Nghi?”
Phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ tham lam nhìn Long Châu treo ngược trên thác nước, cũng có mấy phần hứng thú với lời của Cố Thanh Hy.
“Rất đơn giản, các ngươi tăng thêm hương sen trên người Ôn Thiếu Nghi. Trước kia hương sen trên người hắn ta chỉ thoang thoảng, nhưng lần đến vùng đất Cực Bắc này, mùi hương trên người hắn ta nồng hơn trước kia rất nhiều”.
Chương 526: Thương lượng một chút đi
"Hơn nữa hắn ta là tộc trưởng của Thiên Phần tộc, cho dù Thiên Phần tộc gặp phải đại địch, cho dù các ngươi muốn giấu hắn ta trên giường băng trong mật thất để chữa thương, nhưng chữa thương thế nào cũng không cần phải khiến cho hắn ta mất đi năng lực hành động chứ".
"Các ngươi đã đoán trước được ta sẽ bắt cóc Ôn Thiếu Nghi đi khi nhìn thấy hắn ta, các ngươi cũng đã biết về chuyện bí đạo từ trước nhưng các ngươi không đuổi tận giết tuyệt mà cố ý thả bọn ta đi, rõ ràng là các ngươi đang muốn thả con tép bắt con tôm, ta đoán không sai chứ?"
Mỗi khi Cố Thanh Hy nói một lời thì khuôn mặt của Dạ Mặc Uyên lại đen thêm một chút.
Trong khi đó, phó tộc trưởng Tư Không cùng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cũng bộc phát sát khí càng lúc càng nặng.
Dạ Mặc Uyên tức giận nói: "Cố Thanh Hy, sao nàng lại nhận ra được mùi trên người của Ôn Thiếu Nghi?"
Cố Thanh Hy giật mình.
Nàng dường như không ngờ rằng Dạ Mặc Uyên lại đột nhiên nổi trận lôi đình.
Nàng giơ tay thề: "Ta thề, ta nhận ra được mùi trên cơ thể hắn ta chỉ vì ta là một đại phu, mà đại phu thì thường có trí nhớ tốt về các loại mùi".
"Ngụy biện. Vậy nàng bắt cóc hắn ta làm gì? Còn chẳng phải là do hắn ta đẹp mã cho nên nàng muốn chiếm đoạt hắn ta hay sao?"
"Trời đất chứng giám, ta có một mình chàng là đã cảm thấy áp lực lắm rồi, sao ta lại muốn tự cầm đá đập vào chân mình thêm lần nữa chứ? Ôn Thiếu Nghi là cái quái gì? Ta vẫn còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa".
Hơn nữa, quan hệ giữa Ngọc tộc cùng Thiên Phần tộc cũng không cho phép Ôn Thiếu Nghi và nàng dây dưa gì với nhau.
Dạ Mặc Uyên bán tín bán nghi nói: "Thật sao?"
“Còn thật hơn vàng”.
"Bản vương khiến cho nàng cảm thấy áp lực sao?"
"Sao có thể như vậy được? Là do ta chưa biểu đạt rõ ràng ý của ta thôi. Vương gia nhân từ xinh đẹp, dịu dàng nhất thiên hạ, ngoan nào, đừng tức giận nữa, lỡ như độc trong người chàng phát tác thì ta lại cảm thấy đau lòng".
Mặc dù biết nàng đang mồm loa mép giải nhưng sắc mặt của Dạ Mặc Uyên đã tốt lên rất nhiều.
Phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đều cười nhạo.
"Sắp chết đến nơi mà còn liếc mắt đưa tình, hôm nay các ngươi đừng hòng còn sống rời khỏi nơi này".
Nụ cười của Cố Thanh Hy vụt tắt ngay lập tức, nàng lạnh lùng nhìn về phía mấy người phó tộc trưởng Tư Không.
"Để ta đoán xem, tộc trưởng của Thiên Phần tộc không biết chuyện ngươi tới đây đúng không? Ngươi không chỉ muốn giết ta mà có thể còn muốn giết Ôn Thiếu Nghi để đoạt quyền ở Thiên Phần tộc".
"Chíu..."
Phó tộc Tư Không cũng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bộc phát sát khí ngập trời, ngay lập tức xông lên.
"Chậc chậc chậc, các ngươi nói xem, các ngươi đều đã rất già, một người không vợ không con, một người đã bước một chân xuống mồ, các ngươi còn muốn tranh đoạt quyền lực cái gì chứ? Căn cơ của Thiên Phần tộc sâu không lường được, muốn kiểm soát toàn bộ Thiên Phần tộc tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, cho dù các ngươi đoạt được quyền lực thì có thể giữ được mấy ngày chứ?"
"Nếu như ta là các ngươi thì ta sẽ tìm cho mình một người bạn già cùng sống những ngày phong hoa tuyết nguyệt, nếu không thì có khi già chết cũng chẳng có ai thay mình nhặt xác".
Phó tộc trưởng Tư Không giậm chân, tất cả thạch nhủ trong hang băng đều bị đánh bay về phía Cố Thanh Hy.
Dạ Mặc Uyên liếc mắt lạnh lùng, bạch ngọc tiêu trong tay vung ngang, tiếng tiêu không người thổi mà tự vang.
Tiếng tiêu tuyệt đẹo biến thành một luồng chân khí mạnh mẽ, đánh bay toàn bộ thạch nhũ đang phóng đến trước mặt Cố Thanh Hy.
Hai bên giằng co.
Thực lực của phó tộc trưởng Tư Không cùng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đều đạt tới cấp 6.
Dạ Mặc Uyên từ cấp 6 bị sụt giảm xuống cấp 5, bản thân lại bị trọng thương và trúng độc vô số lần.
Cố Thanh Hy chỉ mới đạt tới cấp 2, bả vai, cánh tay và vùng bụng đều bị thương, đặc biệt vùng bụng của nàng đã bị tên sát thủ áo đen chém hai nhát, thương tích rất nghiêm trọng.
Nàng không động võ thì không sao, chỉ cần động võ thì bất cứ lúc nào miệng vết thương cũng có thể rách ra.
Tình thế của bọn họ đang vô cùng bất lợi.
Hai người bọn họ cũng biết tình thế bất lợi, nếu như cứng đối cứng thì bọn họ đều phải chết.
Trừ khi…
Hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều nghĩ đến một chữ, dùng trí.
Cố Thanh Hy cười nói: "Lão già, ta biết bọn ta không phải là đối thủ của ngươi, chúng ta thương lượng với nhau một chút đi".
Phó tộc trưởng Tư Không nheo mắt, hiển nhiên là không tin lời của Cố Thanh Hy.
Nha đầu này rất quỷ quái.
"Ngươi cũng thấy đấy, long châu ở ngay tại đây, ai lấy được long châu thì liền sở hữu nó, bọn ta không tranh viên long châu này nữa, xem như là tặng ngươi đi".
"Ha ha... ngươi tưởng lão phu là kẻ ngốc sao? Nếu như long châu dễ lấy như vậy thì sao ngươi không lấy nó?"
"Tất nhiên là ta muốn lấy nó nhưng chỉ sợ các ngươi không cho ta lấy".
Phó tộc trưởng Tư Không cẩn thận cân nhắc lời nói của nàng.
Có khi nào nha đầu này muốn mượn tay ông ta chiến đấu với mãnh thú hoặc độc vật bên trong hay không?
Hay là nha đầu này lại đang muốn kích động mãnh thú, lợi dụng mãnh thú đối phó bọn họ?
"Không cần các ngươi lo chuyện này, long châu tất nhiên là của bọn ta, nhưng các ngươi vẫn phải chết".