Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 529-530
Chương 529: Vu thuật
Âm thanh chấn động vào màng tai Cố Thanh Hy khiến nó cứ ong ong, cũng không biết Băng Long đang phát điên cái gì, động băng vừa ăn mòn vừa sụp xuống.
Nếu cứ tiếp tục như thế, cả vùng đất Cực Bắc đều sẽ sụp đổ.
Cứ chạy cứ chạy một hồi, Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên hoàn toàn lạc đường trong đống lối rẽ ngang dọc đan xen nhau này.
Cố Thanh Hy gấp gáp tìm la bàn thì mới nhận ra la bàn đã vô tình bị mất trong lúc chạy.
Bây giờ, chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình để ra khỏi đây.
“Dạ Mặc Uyên, lúc chàng đến, làm sao tìm được được ta từ những lối rẽ chằng chịt này?”
“Nhắm mắt đi bừa”.
“Vậy chàng lại nhắm mắt đi thử xem có thể ra khỏi đây không”.
“Bản vương sợ nhắm mắt rồi bị mấy tảng băng này nện chết mất”.
“…”
Lý do này.
Nàng nhất thời không còn lời gì để cãi lại.
Tiếng đánh giết ở đằng xa vẫn còn vang lên, hơn nữa âm thanh ngày càng to.
Mấy người Cố Thanh Hy khó mà tưởng tượng được rốt cuộc hai người một rồng đã đánh đến mức dữ dội thế nào.
Lại qua một nén hương, hầm băng đã sụp, tiếng đánh giết cũng ngưng.
Nếu không nhờ các tảng băng rải rác rơi xuống từ trên hầm băng, Cố Thanh Hy cho rằng mọi chuyện chỉ là ảo giác.
Hai người ngồi trên tường băng thở hổn hển.
Cố Thanh Hy hỏi: “Chàng nói xem phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ sẽ bị Băng Long đánh chết không?”
“Ta thấy khó đấy”.
“Ồ…”
“Người Thiên Phần tộc rất giỏi về vu thuật, nhưng tộc trưởng đương nhiệm cấm người trong tộc dùng loại vu thuật hiểm ác. Phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ không chỉ là nguyên lão của Thiên Phần tộc mà còn là cao thủ cấp sáu, đối mặt với sinh tử, sao họ có thể không sử dụng vu thuật được”.
“Nên ý chàng là Băng Long sẽ thua?”
“Vậy thì không chắc, Băng Long là hung thú cấp bảy, mặc dù chỉ kém một cấp bậc nhưng chênh lệch thực lực vẫn rất lớn, nếu ta không đoán lầm, chắc hẳn họ đã thua hai trận, hai bên đều chẳng ai chiếm được lợi thế”.
Dạ Mặc Uyên khẽ cười nhìn Cố Thanh Hy, trên gương mặt hiện lên vẻ đắc ý: “Không phải ai cũng có thể vượt cấp chiến đấu, thậm chí vượt tận mấy cấp đánh đối thủ biến thái giống nàng đâu”.
“Lời này… là khen ngợi hay chê vậy?”
“Xem nàng tự mình xử lý đi”.
Dạ Mặc Uyên khó xử nhìn từng lối rẽ đầy vết nứt, mày khẽ nhíu.
Lúc hắn đến thì không có mấy lối rẽ này, tại sao giờ lại nhiều như thế?
Nếu không vội đi, không tránh khỏi phải đụng mặt mấy người phó tộc trưởng Tư Không ở đây.
Trên người hắn còn vết thương, cố chấp chịu đựng không phải là cách tốt.
Cố Thanh Hy nói: “Hay là mỗi khi có hai ngã rẽ, chúng ta sẽ đi bên trái, ba ngã rẽ trở lên thì đi bên phải?”
“Ừ”.
Dạ Mặc Uyên xử lý đơn giản mấy vết thương sau lưng, sau đó tiếp tục đi về phía trước với Cố Thanh Hy.
Vì sợ phó tộc trưởng Tư Không phát hiện ra họ nên cả đường đi đều không dám để làm dấu vết gì.
Không ngờ vẫn chạm mặt thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ chỉ có một mình, phó tộc trưởng Tư Không lại chẳng thấy đâu, không biết có phải là hai người chia nhau ra hay không.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bị thương, trước ngực có lỗ máu, trên người không ít nơi cũng bị móng vuốt cào trúng để lộ ra xương.
Kỳ lạ là lỗ máu trước ngực ông ta không chảy ra máu tươi, bên trong cũng không nhìn thấy nội tạng gì.
Như thể nội tạng của ông ta đã bị đào rỗng từ lâu rồi.
Ông ta nham hiểm cười nói: “Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi đụng phải chẳng tốn công, dè đâu có thể gặp được hai người các ngươi trong động này”.
Cố Thanh Hy nhìn ngực ông ta, ánh mắt lạnh lùng: “Ông… Nội tạng của ông đâu?”
“Nha đầu ngốc, ngươi không biết rồi, Thiên Phần tộc có một bí thuật, người sắp chết chỉ cần lấy hết nội tạng ra rồi thi triển vu thuật là có thể sống lại rồi”.
“Thế nên… thật ra tuổi thọ của ông đã hết, ông không muốn chết nên đổi mệnh, thi triển vu thuật nhằm tăng tuổi thọ của mình?”
“Phải”.
Cố Thanh Hy nhìn Dạ Mặc Uyên như thể muốn nhận được câu trả lời từ hắn.
Trên đời này sao lại có võ công tà môn như thế?
Nếu ai cũng nghịch thiên đổi mệnh như thế, cả luân hồi thiên đạo chẳng phải loạn hết cả lên sao?
Dạ Mặc Uyên trịnh trọng gật đầu.
Thừa nhận những lời thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đều là thật.
Cố Thanh Hy hiểu ra.
Tại sao tộc trưởng Thiên Phần tộc không chịu để người trong tộc thi triển vu thuật?
Bởi vu thuật này sẽ phải trả giá khá đắt đấy!
Chương 530: Ôi ta sợ ghê cơ!
Cố Thanh Hy cười khẩy: “Bí thuật gì chứ, chẳng qua chỉ là dùng tuổi thọ của con cháu trong nhà để kéo dài tuổi thọ cho mình thôi. Chậc chậc, lão già, ông đúng là mặt dày thật đấy. Nếu chuyện này truyền ra khắp Thiên Phần tộc, ông thử nói coi liệu ông còn tư cách làm Thái thượng trưởng lão chắc?”
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cười gằn một tiếng, trong ánh mắt âm u lộ rõ sát khí lạnh lẽo.
“Các ngươi phải may mắn lắm mới được chết trong tay lão phu”.
“Cố Thanh Hy ta có thể chấp nhận mọi thứ, chỉ duy thiệt thòi là không thích, mà cũng rất ghét bạo lực. Lão già, lão xài hết tuổi thọ rồi thì nên xuống địa ngục đi, cao tuổi thế rồi mà còn không xuống địa ngục, thì người sống trên đời biết đứng ở chỗ nào”.
“Ta cho các ngươi hai lựa chọn: Thứ nhất giao Long châu ra đây, ta đảm bảo các ngươi sẽ được toàn thây. Thứ hai, vu thuật của Thiên Phần tộc sẽ khiến các ngươi hối hận khi xuất hiện trên cõi đời này”.
“Ôi ta sợ ghê cơ. Vu thuật đáng sợ lắm à? Ta còn đang muốn coi thử xem thế nào nữa nè”.
Dạ Mặc Uyên chậm rãi đứng chắn trước mặt nàng, ngăn cách ánh mắt của nàng và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ.
“Chàng tránh ra đi, cứ để ta”.
“Được, nàng thích thì tùy nàng”.
Vừa dứt lời, Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn quanh, lúc nhận ra bên cạnh không có mặt phó tộc trưởng Tư Không thì co cẳng chuồn sang bên trái, tốc độ nhanh như chớp, không hề để ý đến sự sống chết của Dạ Mặc Uyên.
Động tác này của nàng không chỉ khiến Dạ Mặc Uyên kinh ngạc sững sờ, mà còn khiến cả thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ thấy khó hiểu.
Cô gái này…
Nàng ta thấy tình hình không ổn nên muốn chạy đấy à?
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ nhanh chóng hoàn hồn.
Có lẽ Long châu đang ở trong tay Cố Thanh Hy.
Ông ta nhón chân muốn đuổi theo Cố Thanh Hy, nhưng Dạ Mặc Uyên đã vung sáo ngọc ra, ngăn cản đường đi của lão.
“Muốn đuổi theo nàng ấy thì ông phải qua được ải của ta trước đã”.
“Dạ Mặc Uyên, nàng ta bỏ quên ngươi rồi, vì muốn sống mà vứt ngươi ở đây”.
“Là do ta tự nguyện”.
Dạ Mặc Uyên không tin Cố Thanh Hy sẽ thực sự bỏ lại hắn ở nơi này.
Mà kể cả nàng bỏ lại hắn thật thì hắn cũng sẽ không trách nàng.
“Ngu xuẩn, vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi trước rồi mới đi giết nàng ta”.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ giơ một tay lên, hàng loạt khối băng trong động điên cuồng đập về phía Dạ Mặc Uyên như thể vừa mới mọc thêm mắt.
Khóe môi Dạ Mặc Uyên khẽ cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, hắn vỗ nhẹ tay lên sáo ngọc, môi kề sát cây sáo, sau đó nhắm mắt lại nhẹ nhàng thổi như đang chìm trong cảm giác hưởng thụ.
Tiếng sáo vang lên, thấm sâu vào lòng người nghe tựa như suối nước róc rách, dường như cố định những khối băng đá đang điên cuồng đập về phía hắn.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ lộ ra ánh mắt hung ác hằn học, tiếp tục đánh ra một chưởng, những khối băng bị cố định kia đồng loạt nứt ra, biến thành vô số khối băng nhỏ, tiếp tục phi về phía Dạ Mặc Uyên.
Tiếng sáo thay đổi, khối băng hóa thành nước đá rơi xuống đất, lập tức biến thành bông tuyết.
Những bông tuyết chậm rãi xoay tròn giữa không trung như đang bay múa, trông hệt như tinh linh nhỏ bé khiêu vũ đầy tự do.
Tiếng sáo réo rắt, uyển chuyển dễ nghe khiến mọi người không khỏi buông lỏng cảnh giác, tựa như đang phiêu du trong tiên cảnh.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ không dám nghe thêm tiếng sáo của Dạ Mặc Uyên.
Mọi người đều biết khả năng tấn công giết người bằng âm nhạc của Dạ Mặc Uyên có thể xưng là đệ nhất trên đời này.
Bất kể là cao thủ cỡ nào, chỉ cần chìm vào trong tiếng sáo của hắn thì sẽ bị đoạt mất tính mạng mà chẳng hề hay biết.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ che tai mình lại bằng nút bịt tai, tiếp tục điều khiển băng đá công kích Dạ Mặc Uyên.
Đáng tiếc số băng đá kia không thể nào tới gần Dạ Mặc Uyên được, cứ cách hắn chừng hơn một mét là đã ào ào rơi xuống.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ lẩm nhẩm chú ngữ, muốn dùng vu thuật để diệt trừ Dạ Mặc Uyên.
Tiếng sáo của hắn vẫn vang vọng bên tai.
Tiếng sáo càng lúc càng trở nên bi thương, rõ ràng ông ta đã bịt tai mình nhưng vẫn nghe thấy rất rõ.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cảm thấy xót xa trong lòng, không biết nghĩ tới chuyện gì mà tầm nhìn dần nhòa đi, nước mắt trực trào.
Sức mạnh trên người tan biến từng chút một, kể cả sức mạnh vu thuật.
Im ắng…
Bên trong động băng im ắng đến mức kỳ lạ, chỉ có tiếng sáo không ngừng réo rắt.
Đôi mắt đang chìm trong say mê của Dạ Mặc Uyên bỗng nhiên mở ra, giai điệu biến đổi, âm thanh sát phạt vang lên.
Giai điệu uyển chuyển triền miên biến thành tiết tấu sát phạt, mỗi một âm thanh đủ để diệt trừ toàn bộ cao thủ từ cấp bốn trở xuống.
Và đủ để khiến nơi này biến thành chiến trường tu la.
Vào khoảnh khắc tiết tấu giết chóc vang lên, thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đang dần lạc lối bỗng nhiên tỉnh táo lại, tay phải ông ta tụ lực, mấy chục bộ xương khô nhe răng trợn mắt lao về phía Dạ Mặc Uyên.
Bông tuyết của Dạ Mặc Uyên lập tức biến đổi, hóa thành chùy băng bắn về phía xương khô.
Xương khô lảo đảo, lùi lại một quãng kha khá.
Sau khi đập vào xương khô, chùy băng liền tan biến.
Rõ ràng trong lần tỷ thí này xương khô đã chiếm ưu thế hơn.
Âm thanh chấn động vào màng tai Cố Thanh Hy khiến nó cứ ong ong, cũng không biết Băng Long đang phát điên cái gì, động băng vừa ăn mòn vừa sụp xuống.
Nếu cứ tiếp tục như thế, cả vùng đất Cực Bắc đều sẽ sụp đổ.
Cứ chạy cứ chạy một hồi, Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên hoàn toàn lạc đường trong đống lối rẽ ngang dọc đan xen nhau này.
Cố Thanh Hy gấp gáp tìm la bàn thì mới nhận ra la bàn đã vô tình bị mất trong lúc chạy.
Bây giờ, chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình để ra khỏi đây.
“Dạ Mặc Uyên, lúc chàng đến, làm sao tìm được được ta từ những lối rẽ chằng chịt này?”
“Nhắm mắt đi bừa”.
“Vậy chàng lại nhắm mắt đi thử xem có thể ra khỏi đây không”.
“Bản vương sợ nhắm mắt rồi bị mấy tảng băng này nện chết mất”.
“…”
Lý do này.
Nàng nhất thời không còn lời gì để cãi lại.
Tiếng đánh giết ở đằng xa vẫn còn vang lên, hơn nữa âm thanh ngày càng to.
Mấy người Cố Thanh Hy khó mà tưởng tượng được rốt cuộc hai người một rồng đã đánh đến mức dữ dội thế nào.
Lại qua một nén hương, hầm băng đã sụp, tiếng đánh giết cũng ngưng.
Nếu không nhờ các tảng băng rải rác rơi xuống từ trên hầm băng, Cố Thanh Hy cho rằng mọi chuyện chỉ là ảo giác.
Hai người ngồi trên tường băng thở hổn hển.
Cố Thanh Hy hỏi: “Chàng nói xem phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ sẽ bị Băng Long đánh chết không?”
“Ta thấy khó đấy”.
“Ồ…”
“Người Thiên Phần tộc rất giỏi về vu thuật, nhưng tộc trưởng đương nhiệm cấm người trong tộc dùng loại vu thuật hiểm ác. Phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ không chỉ là nguyên lão của Thiên Phần tộc mà còn là cao thủ cấp sáu, đối mặt với sinh tử, sao họ có thể không sử dụng vu thuật được”.
“Nên ý chàng là Băng Long sẽ thua?”
“Vậy thì không chắc, Băng Long là hung thú cấp bảy, mặc dù chỉ kém một cấp bậc nhưng chênh lệch thực lực vẫn rất lớn, nếu ta không đoán lầm, chắc hẳn họ đã thua hai trận, hai bên đều chẳng ai chiếm được lợi thế”.
Dạ Mặc Uyên khẽ cười nhìn Cố Thanh Hy, trên gương mặt hiện lên vẻ đắc ý: “Không phải ai cũng có thể vượt cấp chiến đấu, thậm chí vượt tận mấy cấp đánh đối thủ biến thái giống nàng đâu”.
“Lời này… là khen ngợi hay chê vậy?”
“Xem nàng tự mình xử lý đi”.
Dạ Mặc Uyên khó xử nhìn từng lối rẽ đầy vết nứt, mày khẽ nhíu.
Lúc hắn đến thì không có mấy lối rẽ này, tại sao giờ lại nhiều như thế?
Nếu không vội đi, không tránh khỏi phải đụng mặt mấy người phó tộc trưởng Tư Không ở đây.
Trên người hắn còn vết thương, cố chấp chịu đựng không phải là cách tốt.
Cố Thanh Hy nói: “Hay là mỗi khi có hai ngã rẽ, chúng ta sẽ đi bên trái, ba ngã rẽ trở lên thì đi bên phải?”
“Ừ”.
Dạ Mặc Uyên xử lý đơn giản mấy vết thương sau lưng, sau đó tiếp tục đi về phía trước với Cố Thanh Hy.
Vì sợ phó tộc trưởng Tư Không phát hiện ra họ nên cả đường đi đều không dám để làm dấu vết gì.
Không ngờ vẫn chạm mặt thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ chỉ có một mình, phó tộc trưởng Tư Không lại chẳng thấy đâu, không biết có phải là hai người chia nhau ra hay không.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bị thương, trước ngực có lỗ máu, trên người không ít nơi cũng bị móng vuốt cào trúng để lộ ra xương.
Kỳ lạ là lỗ máu trước ngực ông ta không chảy ra máu tươi, bên trong cũng không nhìn thấy nội tạng gì.
Như thể nội tạng của ông ta đã bị đào rỗng từ lâu rồi.
Ông ta nham hiểm cười nói: “Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi đụng phải chẳng tốn công, dè đâu có thể gặp được hai người các ngươi trong động này”.
Cố Thanh Hy nhìn ngực ông ta, ánh mắt lạnh lùng: “Ông… Nội tạng của ông đâu?”
“Nha đầu ngốc, ngươi không biết rồi, Thiên Phần tộc có một bí thuật, người sắp chết chỉ cần lấy hết nội tạng ra rồi thi triển vu thuật là có thể sống lại rồi”.
“Thế nên… thật ra tuổi thọ của ông đã hết, ông không muốn chết nên đổi mệnh, thi triển vu thuật nhằm tăng tuổi thọ của mình?”
“Phải”.
Cố Thanh Hy nhìn Dạ Mặc Uyên như thể muốn nhận được câu trả lời từ hắn.
Trên đời này sao lại có võ công tà môn như thế?
Nếu ai cũng nghịch thiên đổi mệnh như thế, cả luân hồi thiên đạo chẳng phải loạn hết cả lên sao?
Dạ Mặc Uyên trịnh trọng gật đầu.
Thừa nhận những lời thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đều là thật.
Cố Thanh Hy hiểu ra.
Tại sao tộc trưởng Thiên Phần tộc không chịu để người trong tộc thi triển vu thuật?
Bởi vu thuật này sẽ phải trả giá khá đắt đấy!
Chương 530: Ôi ta sợ ghê cơ!
Cố Thanh Hy cười khẩy: “Bí thuật gì chứ, chẳng qua chỉ là dùng tuổi thọ của con cháu trong nhà để kéo dài tuổi thọ cho mình thôi. Chậc chậc, lão già, ông đúng là mặt dày thật đấy. Nếu chuyện này truyền ra khắp Thiên Phần tộc, ông thử nói coi liệu ông còn tư cách làm Thái thượng trưởng lão chắc?”
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cười gằn một tiếng, trong ánh mắt âm u lộ rõ sát khí lạnh lẽo.
“Các ngươi phải may mắn lắm mới được chết trong tay lão phu”.
“Cố Thanh Hy ta có thể chấp nhận mọi thứ, chỉ duy thiệt thòi là không thích, mà cũng rất ghét bạo lực. Lão già, lão xài hết tuổi thọ rồi thì nên xuống địa ngục đi, cao tuổi thế rồi mà còn không xuống địa ngục, thì người sống trên đời biết đứng ở chỗ nào”.
“Ta cho các ngươi hai lựa chọn: Thứ nhất giao Long châu ra đây, ta đảm bảo các ngươi sẽ được toàn thây. Thứ hai, vu thuật của Thiên Phần tộc sẽ khiến các ngươi hối hận khi xuất hiện trên cõi đời này”.
“Ôi ta sợ ghê cơ. Vu thuật đáng sợ lắm à? Ta còn đang muốn coi thử xem thế nào nữa nè”.
Dạ Mặc Uyên chậm rãi đứng chắn trước mặt nàng, ngăn cách ánh mắt của nàng và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ.
“Chàng tránh ra đi, cứ để ta”.
“Được, nàng thích thì tùy nàng”.
Vừa dứt lời, Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn quanh, lúc nhận ra bên cạnh không có mặt phó tộc trưởng Tư Không thì co cẳng chuồn sang bên trái, tốc độ nhanh như chớp, không hề để ý đến sự sống chết của Dạ Mặc Uyên.
Động tác này của nàng không chỉ khiến Dạ Mặc Uyên kinh ngạc sững sờ, mà còn khiến cả thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ thấy khó hiểu.
Cô gái này…
Nàng ta thấy tình hình không ổn nên muốn chạy đấy à?
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ nhanh chóng hoàn hồn.
Có lẽ Long châu đang ở trong tay Cố Thanh Hy.
Ông ta nhón chân muốn đuổi theo Cố Thanh Hy, nhưng Dạ Mặc Uyên đã vung sáo ngọc ra, ngăn cản đường đi của lão.
“Muốn đuổi theo nàng ấy thì ông phải qua được ải của ta trước đã”.
“Dạ Mặc Uyên, nàng ta bỏ quên ngươi rồi, vì muốn sống mà vứt ngươi ở đây”.
“Là do ta tự nguyện”.
Dạ Mặc Uyên không tin Cố Thanh Hy sẽ thực sự bỏ lại hắn ở nơi này.
Mà kể cả nàng bỏ lại hắn thật thì hắn cũng sẽ không trách nàng.
“Ngu xuẩn, vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi trước rồi mới đi giết nàng ta”.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ giơ một tay lên, hàng loạt khối băng trong động điên cuồng đập về phía Dạ Mặc Uyên như thể vừa mới mọc thêm mắt.
Khóe môi Dạ Mặc Uyên khẽ cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, hắn vỗ nhẹ tay lên sáo ngọc, môi kề sát cây sáo, sau đó nhắm mắt lại nhẹ nhàng thổi như đang chìm trong cảm giác hưởng thụ.
Tiếng sáo vang lên, thấm sâu vào lòng người nghe tựa như suối nước róc rách, dường như cố định những khối băng đá đang điên cuồng đập về phía hắn.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ lộ ra ánh mắt hung ác hằn học, tiếp tục đánh ra một chưởng, những khối băng bị cố định kia đồng loạt nứt ra, biến thành vô số khối băng nhỏ, tiếp tục phi về phía Dạ Mặc Uyên.
Tiếng sáo thay đổi, khối băng hóa thành nước đá rơi xuống đất, lập tức biến thành bông tuyết.
Những bông tuyết chậm rãi xoay tròn giữa không trung như đang bay múa, trông hệt như tinh linh nhỏ bé khiêu vũ đầy tự do.
Tiếng sáo réo rắt, uyển chuyển dễ nghe khiến mọi người không khỏi buông lỏng cảnh giác, tựa như đang phiêu du trong tiên cảnh.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ không dám nghe thêm tiếng sáo của Dạ Mặc Uyên.
Mọi người đều biết khả năng tấn công giết người bằng âm nhạc của Dạ Mặc Uyên có thể xưng là đệ nhất trên đời này.
Bất kể là cao thủ cỡ nào, chỉ cần chìm vào trong tiếng sáo của hắn thì sẽ bị đoạt mất tính mạng mà chẳng hề hay biết.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ che tai mình lại bằng nút bịt tai, tiếp tục điều khiển băng đá công kích Dạ Mặc Uyên.
Đáng tiếc số băng đá kia không thể nào tới gần Dạ Mặc Uyên được, cứ cách hắn chừng hơn một mét là đã ào ào rơi xuống.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ lẩm nhẩm chú ngữ, muốn dùng vu thuật để diệt trừ Dạ Mặc Uyên.
Tiếng sáo của hắn vẫn vang vọng bên tai.
Tiếng sáo càng lúc càng trở nên bi thương, rõ ràng ông ta đã bịt tai mình nhưng vẫn nghe thấy rất rõ.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cảm thấy xót xa trong lòng, không biết nghĩ tới chuyện gì mà tầm nhìn dần nhòa đi, nước mắt trực trào.
Sức mạnh trên người tan biến từng chút một, kể cả sức mạnh vu thuật.
Im ắng…
Bên trong động băng im ắng đến mức kỳ lạ, chỉ có tiếng sáo không ngừng réo rắt.
Đôi mắt đang chìm trong say mê của Dạ Mặc Uyên bỗng nhiên mở ra, giai điệu biến đổi, âm thanh sát phạt vang lên.
Giai điệu uyển chuyển triền miên biến thành tiết tấu sát phạt, mỗi một âm thanh đủ để diệt trừ toàn bộ cao thủ từ cấp bốn trở xuống.
Và đủ để khiến nơi này biến thành chiến trường tu la.
Vào khoảnh khắc tiết tấu giết chóc vang lên, thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đang dần lạc lối bỗng nhiên tỉnh táo lại, tay phải ông ta tụ lực, mấy chục bộ xương khô nhe răng trợn mắt lao về phía Dạ Mặc Uyên.
Bông tuyết của Dạ Mặc Uyên lập tức biến đổi, hóa thành chùy băng bắn về phía xương khô.
Xương khô lảo đảo, lùi lại một quãng kha khá.
Sau khi đập vào xương khô, chùy băng liền tan biến.
Rõ ràng trong lần tỷ thí này xương khô đã chiếm ưu thế hơn.
Bình luận facebook