• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (2 Viewers)

  • Chương 539-541

Chương 539: Hang động tuyết

Động tác của Dạ Mặc Uyên hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, chẳng hiểu sao khiến Cố Thanh Hy thấy ấm áp.

Nàng cũng biết Dạ Mặc Uyên làm vậy không có chút nghĩa lý nào, nhưng hành động của hắn khiến nàng thấy ấm lòng, vô cùng ấm lòng.

Cái chết, ở thời khắc này, dường như cũng đâu đáng sợ đến thế.

“Rắc” một tiếng, không biết lưng của Cố Thanh Hy đã va phải thứ gì, toàn bộ cơ thể nàng rơi thẳng xuống dưới.

Cùng rơi xuống với nàng còn có Dạ Mặc Uyên đang nằm phủ phục trên cơ thể nàng.

“Á…”

Ngay khoảnh khắc họ rơi xuống, tuyết lở trôi đến trước mặt, lớp tuyết dày và nặng che phủ toàn bộ tầm nhìn của nàng.

“Đùng…”

Hai người nặng nề rơi xuống đất, lực xung kích quá lớn khiến họ ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đợi đến khi Cố Thanh Hy mơ mơ màng màng tỉnh lại, không biết đã qua bao lâu.

Nàng mở mắt ra, giơ tay không thấy năm ngón, lục phủ ngũ tạng đến nay vẫn không ngừng lộn nhào, toàn thân đau đớn đến mức như sắp rời ra vậy.

Từng cảnh tượng trước khi hôn mê chiếu ngược trong đầu nàng, nàng vội vàng tìm kiếm: “Dạ Mặc Uyên… Dạ Mặc Uyên… Chàng đâu rồi?”

Bàn tay sờ thấy một chất lỏng dính dớp, lòng dạ Cố Thanh Hy dâng lên cảm giác bất an.

Nàng hoảng hốt lấy ống thắp lửa mang theo bên người ra.

Bởi vì thời tiết quá lạnh, hoặc vì ống thắp lửa bị ẩm, nàng tốn rất nhiều thời gian cũng không châm được ống thắp lửa.

Cố Thanh Hy run rẩy lấy một viên dạ minh châu ra khỏi chiếc nhẫn không gian, bấy giờ mới có chút ánh sáng.

Nơi này là một hang động, hang động không lớn nhưng rất sâu, không biết dùng để làm gì.

Trên đỉnh đầu nàng là núi tuyết vừa sụp xuống.

Một tảng băng khổng lồ sụp xuống từ thung lũng băng bị kẹt lại trên núi tuyết, vừa vặn chặn lại trước cửa hang động.

Như thế mới khiến tuyết lở không nện xuống.

Nằm bên cạnh nàng là Dạ Mặc Uyên bị thương nặng, đang hôn mê bất tỉnh.

Dạ Mặc Uyên bị thương rất nặng, hơi thở suy yếu, sau lưng đầm đìa máu tươi.

Một hình ảnh hiện lên trong đầu Cố Thanh Hy, khi họ rơi vào hang động tuyết, Dạ Mặc Uyên sợ nàng ngã xuống rồi mất mạng nên lại một lần nữa lật người ôm lấy nàng.

Thế nên người rơi xuống trước là Dạ Mặc Uyên chứ không phải nàng.

Người bị thương nặng cũng là Dạ Mặc Uyên.

Hết lần này đến lần khác dùng mạng mình cứu nàng, trong thời khắc này, đôi mắt của Cố Thanh Hy đỏ ửng.

Bên trong chiếc nhẫn không gian chẳng còn bao nhiêu dược liệu, Cố Thanh Hy lấy hết ra để chữa trị cho Dạ Mặc Uyên.

Bởi vì thực phẩm bên trong chiếc nhẫn không gian nhường hết cho Tiểu Cửu Nhi ăn, đến cả rượu ngon mà nàng cất giữ cũng bị Tiểu Cửu Nhi uống sạch không còn giọt nào, chỉ còn chừa lại một cái chăn.

Cố Thanh Hy vội vàng lấy chăn đắp cho Dạ Mặc Uyên.

Suốt một ngày một đêm, Dạ Mặc Uyên vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, chưa từng tỉnh lại.

Ngày thứ hai, Dạ Mặc Uyên sốt cao, liên tục nói mớ, Cố Thanh Hy ôm chặt lấy hắn để giữ ấm cho hắn, dùng dược liệu giúp hắn hạ sốt.

Trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy Dạ Mặc Uyên luôn miệng gọi: “Mẹ... đừng... đừng làm hại mẹ..”.

Mẹ?

Mẹ của Dạ Mặc Uyên là ai?

Hình như nàng không biết, cũng chưa từng nghe Dạ Mặc Uyên nhắc đến mẹ hắn.

Ngày thứ ba, Dạ Mặc Uyên dần tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Cố Thanh Hy mừng rỡ: “Cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi, chàng đã hôn mê ít nhất là ba ngày”.

“Đây là đâu?”

Giọng nói của Dạ Mặc Uyên rất thều thào, nếu không lắng tai nghe thì không nghe ra được.

“Nhờ hồng phúc của chàng, chúng ta phước lớn mạng lớn, rơi vào trong một hang động, không bị tuyết lở vùi lấp”.

Cố Thanh Hy bất đắc dĩ nhìn núi tuyết không biết sâu bao nhiêu mét trên đỉnh đầu.

Đừng nói đến việc họ bị thương nặng, cho dù không, họ cũng không thể di dời được ngọn núi tuyết này.

Nàng chỉ có thể gửi gắm chút hi vọng cuối cùng lên Tiểu Cửu Nhi, hi vọng Tiểu Cửu Nhi tới cứu họ.

Thế nhưng...

Ba ngày qua đi rồi, Tiểu Cửu Nhi cũng không xuất hiện.

Thậm chí nàng không biết con rắn ngớ ngẩn đó có an toàn không.

Dạ Mặc Uyên nhíu mày, lập tức hỏi: “Nàng thế nào rồi, có bị thương không?”

“Vết thương nhẹ thôi, vài ngày nữa sẽ khỏi, thế nhưng chàng..”.

Vết thương nặng như thế này, ở trong hang động toàn tuyết, không thể nào chữa được.

“Nơi này không có đồ ăn, nếu chàng đói, có thể uống ít nước lạnh”.

Vốn đã lạnh rồi, còn uống nước lạnh nữa, từ dạ dày tới cơ thể sắp bị đông cứng luôn.

Nhưng họ muốn sống tiếp thì chỉ đành uống thôi.

“Xin lỗi, là ta không bảo vệ được nàng”.

Cố Thanh Hy phì cười: “Ta có tay có chân, còn cần chàng bảo vệ ư?”
Chương 540: Gỡ mặt nạ

Cố Thanh Hy kéo lại chăn đắp cho kín, an ủi hắn: “Cố gắng chịu đựng thêm chút nhé, không chừng lát nữa sẽ có người tới cứu chúng ta thôi”, đừng nói là Dạ Mặc Uyên, ngay cả bản thân Cố Thanh Hy cũng không tin câu này.

Nơi này là vùng đất cực Bắc, quanh năm không có hơi người, băng tuyết phủ kín, có lẽ trên đỉnh sắp chất thành ngọn núi nhỏ rồi, ai rảnh rỗi đi đào núi khắp nơi chứ?

“Ùng ục...”

Không biết bụng của ai kêu réo không hề đúng lúc.

Cố Thanh Hy liếm đôi môi nhợt nhạt của mình, gằn giọng nói: “Ta không nên đưa thức ăn cho con rắn tham ăn hốc uống kia”.

Cho dù chỉ để lại chút ít, họ cũng không đến mức đói hoa cả mắt thế này.

Dạ Mặc Uyên ôm chặt lấy nàng, tham lam hít lấy mùi thơm đặc biệt trên cơ thể nàng: “Đợi ta khôi phục chút nội lực, ta sẽ dùng nội lực hất tung băng tuyết, đưa nàng ra ngoài”.

“Được...”

Cố Thanh Hy mỉm cười chua chát.

Cho dù hiện tại hắn vẫn còn là cấp sáu đỉnh phong cũng không hất nổi núi tuyết.

Bên trong hang động tuyết đen thui, hai người chẳng ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngả vào nhau, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Đói khát và giá rét không ngừng xâm chiếm họ.

Ở nơi lạnh lẽo như thế này, Cố Thanh Hy cũng không cầm cự nổi, cơ thể dần trở nên lạnh ngắt, nàng run rẩy không ngừng, hàm răng cũng va vào nhau lập cập.

Dạ Mặc Uyên không ngừng xoa tay để giúp nàng sưởi ấm, sau đó lại lấy chăn quấn hết lên người nàng.

Cố Thanh Hy run rẩy nói: “Ta... ta không lạnh, chàng bị thương nặng hơn ta, chàng cứ đắp là được rồi”.

“Vết thương của ta đã ổn hơn rất nhiều, nội lực cũng thâm hậu hơn nàng, có thể cầm cự thêm chút nữa, nàng đắp đi”.

“Lẽ nào ta phải chết ở đây ư?”

“Không đâu, ta sẽ không để nàng chết”.

“Ừm”.

Cố Thanh Hy ngả vào vai hắn, nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Qua thêm một ngày nữa, tình hình càng lúc càng tệ.

Hơi thở chết chóc bao trùm lấy họ càng lúc càng rõ rệt hơn.

Trong thời gian này, Dạ Mặc Uyên từng thử sử dụng nội lực để chấn bay băng tuyết, thế nhưng ngoài một phần băng tuyết rơi xuống, chẳng có thứ gì bị hất đi cả.

Nếu cứ tiếp tục hất xuống, lỡ như khối băng kẹt ở cửa hang động bị nứt ra, tất cả băng tuyết vỡ lở, họ sẽ bị nhấn chìm.

Năm lần bảy lượt sử dụng nội lực làm thương thế của Dạ Mặc Uyên nặng hơn.

Cố Mặc Uyên yếu ớt nói: “Vô dụng thôi, trừ phi có người dời toàn bộ băng tuyết từ bên ngoài”.

Cố Thanh Hy nhiều lần thử gọi Tiểu Cửu Nhi, cũng không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ Tiểu Cửu Nhi.

“Khụ khụ…”

Cố Thanh Hy ho vài tiếng, ho ra một búng máu, quả thực khiến Dạ Mặc Uyên khiếp sợ.

Hắn sờ trán Cố Thanh Hy, mặt mũi hắn lập tức biến sắc: “Sao lại nóng thế này? Nàng bị cảm lạnh ư?”

Cố Thanh Hy bĩu môi.

Trời đất lạnh căm căm, lại không có thực vật, nàng nằm co ro ở đây bao nhiêu ngày rồi, không phát sốt không cảm lạnh mà được sao?

“Còn thuốc không, ta đút cho nàng uống”.

“Hết mất rồi”. Trước đó hắn bị thương quá nặng nên nàng đã dùng hết cho hắn rồi.

“Vậy nàng nuốt chút nước”.

Dạ Mặc Uyên cầm lấy cái cốc, múc một vốc tuyết, sau khi bị hắn múc lên, tuyết trong cốc lập tức biến thành nước sôi nóng rẫy.

“Nếu chàng không giữ thể lực, chàng cũng không cầm cự nổi đâu”.

Cố Thanh Hy lắc lắc đầu, không chịu uống nước của hắn.

Cốc nước nóng kia là do thể lực của hắn biến thành, không có thức ăn để bổ sung, lại hứng chịu thời tiết khắc nghiệt này, hắn có thể dùng thể lực bao nhiêu lần cơ chứ.

“Nếu nàng chết rồi, ta sống còn tác dụng gì nữa. Không phải ta đã nói với nàng rồi sao, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, Dạ Mặc Uyên ta đời này kiếp này chắc chắn sẽ đi theo nàng”.

Cơ thể Cố Thanh Hy khẽ run lên.

Dưới ánh sáng u ám, nàng nhìn thấy ánh mắt Dạ Mặc Uyên đầy kiên định, thâm tình và chung thủy, mỗi lời nói ra đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Dạ Mặc Uyên quanh năm đeo mặt nạ quỷ khiến người ta không thể nhìn rõ diện mạo.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Thanh Hy gỡ mặt nạ của hắn ra, để lộ một gương mặt với các góc cạnh sắc nét, dung mạo tuyệt sắc không gì sánh được.
Chương 541: Phi tử của tiên hoàng

Ánh mắt của người đàn ông rất thâm thúy, lộ ra chút lo lắng không thể che giấu.

Hắn mắt kiếm mày ngài, môi mỏng tái nhợt, ngũ quan sắc sảo như được quỷ thần đẽo gọt, chẳng khác gì tác phẩm kiệt xuất nhất của trời cao.

Dung mạo tuấn tú sáng sủa như vậy, dù đứng trong đám đông cũng có thể thu hút người khác trong thoáng chốc.

Không biết có phải vấn đề từ nguồn sáng hay không, Cố Thanh Hy cảm thấy từ khí chất đến dung mạo của hắn đều dịu dàng hơn trước kia vài phần.

Nàng mỉm cười ngơ ngẩn: “Chàng tuấn mỹ thế này, tại sao ngày nào cũng phải đeo mặt nạ xấu xí thế”.

“Nàng muốn biết ư?”

“Ừm”.

“Bởi vì gương mặt của ta rất giống mẹ, mẹ ta lại có quá nhiều kẻ thù, bà ấy sợ người khác nhận ra ta là con trai của bà ấy, thế nên từ nhỏ đã yêu cầu ta đeo mặt nạ”.

“Mẹ của chàng là…”

“Phi tử của tiên hoàng”.

“Phi… phi tử của tiên hoàng? Nhưng không phải chàng là em trai của tiên hoàng, là hoàng thúc của hoàng thượng hiện giờ sao?”

Cố Thanh Hy cảm thấy hơi mông lung, không thể hiểu nổi.

“Chắc nàng biết Ngọc tộc chứ”.

“Ta biết”.

“Mẹ ta là người của Ngọc tộc, ai trong Ngọc tộc cũng trúng huyết chú. Nam nhân trúng huyết chú sẽ mất ý thức, điên cuồng giết người, trong cơ thể còn ẩn chứa sức mạnh ăn mòn, ăn mòn cơ thể họ, đến sau cùng sẽ bị thối rữa từ trong ra ngoài mà chết. Nữ nhân thì xương cốt trên cơ thể sẽ nứt vỡ từng tấc một, toàn thân như bị thiên đao vạn quả, không ngừng lóc thịt họ…”

Thần trí của Cố Thanh Hy tỉnh táo hơn nhiều.

Dáng vẻ của con dân Ngọc tộc khi huyết chú hoành hành được in hằn rõ nét trong đầu nàng, đau đớn đến mức khiến nàng nghẹt thở.

Không ai hiểu rõ về huyết chú của Ngọc tộc hơn nàng được.

“Ngọc tộc ẩn cư hàng trăm năm, không qua lại với thế giới bên ngoài, cũng không cho phép người trong tộc kết hôn với người ngoài. Năm đó mẹ ta là thánh nữ của Ngọc tộc, là người kế nhiệm tộc trưởng Ngọc tộc, bà ấy mang trên mình sứ mình tìm kiếm bảy viên Long Châu”.

“Muốn tìm kiếm bảy viên Long Châu, chỉ có thể rời khỏi Ngọc tộc. Sau khi rời khỏi Ngọc tộc, mẹ ta và phụ hoàng gặp gỡ rồi yêu nhau, âm thầm ước định chung thân, sau cùng còn có cả ta”.

Dạ Mặc Uyên thong dong nói, hàng lông mày lúc thì nhíu lại lúc thì giãn ra, dường như đang đắm chìm trong hồi ức về quá khứ.

“Mẹ ta là một nữ tử rất xinh đẹp, không chỉ dịu dàng mà còn lương thiện, bà ấy giúp phụ hoàng cai trị đất nước, trừng trị tham quan, đắp đê trị thủy, dẹp yên ôn dịch, được tất cả bách tính của Dạ Quốc yêu mến”.

“Cha ta sợ Ngọc tộc và Thiên Phần tộc phát hiện ra họ đã sinh ta, sau này sẽ giết ta, thế nên… ta vừa ra đời đã bị nói dối là cốt nhục mà hoàng gia gia có được ở tuổi xế chiều, cũng là hoàng đệ của phụ hoàng”.

Cố Thanh Hy đã hiểu.

Chẳng trách hoàng đế Dạ Quốc hiện giờ phải gọi hắn là hoàng thúc.

Theo như lời hắn thì thực ra hắn và hoàng đế Dạ Quốc cũng chỉ là quan hệ huynh đệ thôi, không phải là thúc chất.

Hay quá, hắn làm hoàng đế Dạ Quốc thê thảm luôn.

“Vậy sau này… cha mẹ chàng thì sao?”, Cố Thanh Hy dè dặt hỏi.

Nàng tin rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, nếu không vị trí tộc trưởng của Ngọc tộc làm sao có thể đến lượt nàng chứ.

“Sau này… trưởng lão của Ngọc tộc biết chuyện nên vô cùng giận dữ, tuyên bố muốn giết phụ hoàng. Mẹ ta khẩn khoản van nài, Ngọc tộc mới tha cho phụ hoàng của ta, nhưng điều kiện là bà ấy phải đi theo họ”.

“Năm đó ta chưa đến ba tuổi, tận mắt chứng kiến mẹ ta vì Dạ Quốc, vì phụ hoàng mà phải đi theo các trưởng lão Ngọc tộc”.

“Sau này thì sao…”

“Sau này… không rõ từ đâu mà Thiên Phần tộc biết được bí mật quan hệ giữa ta và mẹ ta, rất có khả năng là quan hệ mẫu tử. Bởi vì mẹ ta từng giết khá nhiều trưởng lão của Thiên Phần tộc, Thiên Phần tộc luôn coi mẹ ta như cái gai trong mắt, cái dằm trong xương, họ định đặt bẫy bắt ta để dụ mẹ ta đến”.

Dạ Mặc Uyên nói vậy, cơ thể không ngừng run rẩy, giọng nói cũng không còn trấn tĩnh như ban nãy nữa.

“Vì cứu ta, một mình mẹ ta đơn độc xông vào trận pháp mười tám địa ngục, giết vô số cao thủ của Thiên Phần tộc, bà ấy dồn hết sức lực cứu ta, nhưng bản thân thì chết thảm bên trong trận pháp”.

“Người của Ngọc tộc đều trúng huyết chú, tại sao…”

“Tại sao ta không trúng huyết chú, phải không?”

Cố Thanh Hy gật đầu.

Nàng không tin rằng huyết chú dễ giải như thế.

Nếu thực sự dễ giải như thế, người của Ngọc tộc hà tất phải tìm kiếm Long Châu suốt ngàn trăm hàng ngàn năm nay.

“Từ nhỏ ta đã trúng Hàn độc, rồi còn trúng Huyết Diệp Tà độc, trong đó có một số loại độc là do đích thân mẹ ta bỏ vào”.

“Để khắc phục huyết chú?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom