• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (3 Viewers)

  • Chương 547-550

Chương 547: Ngỡ ngàng

Từng cảnh tượng trước kia dần hiện lên trong đầu, Cố Thanh Hy đột nhiên ngồi bật dậy.

Đập vào mắt nàng là căn phòng quen thuộc, nơi đây là tẩm cung tân hôn quen thuộc của nàng và Dạ Mặc Uyên ở Dạ vương phủ.

“Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, Thu Nhi lo quá đi mất. Lần sau tiểu thư rời nhà thì dẫn Thu Nhi theo với được không?”

“Bây giờ là lúc nào rồi?”

“Bây giờ… Bây giờ chắc sắp tới trưa rồi. Tiểu thư, có phải người đói rồi không? Thu Nhi sẽ bưng đồ ăn tới ngay”.

“Quay lại, ta muốn hỏi bây giờ là ngày mấy?”

“Mười… mười tám. Sao vậy ạ?”

Thu Nhi hơi rụt người lại.

Chẳng biết từ bao giờ mà khí thế trên người tiểu thư nhà mình lại mạnh mẽ như vậy.

Nhưng dù có mạnh hơn thì nữa tiểu thư vẫn luôn nhỏ nhẹ với nàng ta, rất ít khi nghiêm túc và căng thẳng như thế này.

Sắc mặt Cố Thanh Hy tái nhợt, dường như nàng có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Nàng lấy viên Long châu thứ sáu từ trong người ra, ngơ ngác nhìn nó.

Mười tám…

Sao đã mười tám rồi…

Sao nàng lại hôn mê nhiều ngày như thế chứ?

Đã qua ngày mười lăm, vậy con dân Ngọc tộc sao rồi, có phải bọn họ lại phải trải qua một lần huyết chú thảm khốc nữa rồi không?

Cố Thanh Hy ôm chặt đầu mình, bất lực rơi lệ.

Tự trách, áy náy, lo lắng, sợ hãi… Tất thảy những cảm xúc đó đang bao phủ nàng.

Thu Nhi sợ đến mức luống cuống, run run bước tới gần muốn ôm lấy Cố Thanh Hy, nhưng lại không dám.

Giờ phút này, tiểu thư hệt như một con búp bê sứ, chỉ chạm nhẹ vào là có thể vỡ ngay.

Từ lúc tiểu thư nhà nàng mất trí tới giờ đều luôn kiêu ngạo, phách lối, hại người không cần trả giá, chứ chưa từng bi thương như vậy bao giờ.

Thu Nhi nghẹn ngào cất lời: “Tiểu thư, người sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Người đừng dọa Thu Nhi mà”.

“Ngày mười lăm qua rồi… Ta không thể tìm ra bảy viên Long châu trước ngày mười lăm… Ngươi có biết không, ta không thể tìm ra bảy viên Long châu trước ngày mười lăm”.

Cố Thanh Hy đau đớn ôm chặt đầu mình, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Thu Nhi ngây ngốc nghe, sau đó bật khóc theo nàng.

“Tiểu thư, Thu Nhi không hiểu ngày mười lăm gì đó, cũng không biết Long châu gì cả, nhưng tháng nào cũng có ngày mười lăm mà… Không tìm được Long châu thì chúng ta lại tiếp tục đi tìm. Thu Nhi sẽ nhờ Thanh Phong giúp đỡ, huynh ấy giỏi lắm, chắc chắn sẽ tìm ra Long châu giúp tiểu thư”.

“Rầm…”

Cửa đột ngột bị đẩy ra, Dạ Mặc Uyên nghe được tin Cố Thanh Hy đã tỉnh liền chạy tới luôn.

Nhìn thấy Cố Thanh Hy cô độc bất lực như vậy, hắn thoáng sửng sốt rồi cảm thấy đau lòng khôn tả.

Thu Nhi lau nước mắt, thức thời lui ra ngoài.

Dạ Mặc Uyên không đeo mặt nạ mà để lộ ra dung mạo tuấn lãng tuyệt thế.

Hắn dịu dàng nói: “A Hy, ngày mười lăm qua rồi thì đành vậy. Nhưng chúng ta có thể tranh thủ vào trước ngày mười lăm tháng sau để tìm ra viên Long châu cuối cùng mà”.

Dạ Mặc Uyên luôn không hiểu tại sao nàng lại để tâm đến chuyện của Ngọc tộc như vậy, rốt cuộc nàng có phải là người của Ngọc tộc hay không?

Nhưng những điều này đều không quan trọng, chỉ cần là thứ nàng quan tâm thì đều là thứ Dạ Mặc Uyên hắn quan tâm.

Cố Thanh Hy cười không thành tiếng.

Nàng lau đi dòng lệ trên khóe mắt, cố gắng nở nụ cười thật tươi, giả vờ như bản thân không quan tâm tới điều đó, lộ ra dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái khi trước.

Nhưng nàng lại không hề biết rằng lúc nhìn thấy nàng như vậy, Dạ Mặc Uyên lại càng đau lòng hơn.

“Ta không sao”.

Cho dù có đau buồn hơn thế thì nàng cũng không xứng được buồn.

Nàng là tộc trưởng Ngọc tộc, con dân trong tộc đã gửi gắm tất thảy hy vọng vào nàng.

Nàng chỉ có thể cố gắng hết sức mình.

Cố Thanh Hy không còn dám nghĩ tới chuyện Dịch Thần Phi có còn sống hay không.

Cũng không dám tưởng tượng đến việc trong tộc đã chết thêm bao nhiêu người vào ba ngày trước.

Dạ Mặc Uyên khẽ vuốt tóc nàng, giọng điệu trầm thấp nhẹ nhàng: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, ta ở bên nàng”.

“Ta phải ra ngoài một lát”.

“Đại phu nói nàng vẫn chưa khỏi hẳn, phải nghỉ ngơi thêm vài ngày”.

“Nghỉ ngơi? Ta có thể nghỉ, nhưng bọn họ còn thời gian để nghỉ ngơi sao?”

“Trong một tháng ngắn ngủi mà nàng tìm được mấy viên Long châu đã là nhanh lắm rồi”.

“Không đủ, nếu không tìm đủ bảy viên thì mãi mãi chẳng có tác dụng gì hết”.

“Viên Long châu thứ bảy ở ngay Đế Đô”.

Bước chân của Cố Thanh Hy lập tức khựng lại.

“Chàng nói gì cơ, viên Long châu thứ bảy ở Đế Đô? Chàng biết ở đâu không?”

Trong lòng Cố Thanh Hy trào dâng hy vọng, tất thảy lo lắng đều bị quét sạch.

“Biết chứ, nhưng nàng không nỡ lấy, mà cũng sẽ không đi lấy nó”.

“Long châu ở đâu? Cho dù là núi đao biển lửa thì ta cũng sẽ đi”.

“Viên Long châu thứ bảy là máu trong tim của Tiêu lão tướng quân”.

Nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy lập tức sững lại.

“Chàng nói gì? Sao có thể…?”
Chương 548: Không nhận ra

Long châu là hạt châu mà, sao lại là máu trong tim được?

“Mười mấy năm trước, mẫu phi của ta đã tìm ra viên Long châu thứ bảy, lúc ấy Dạ Quốc gặp phải kẻ địch mạnh, đứng trước tình cảnh diệt vong. Tiêu lão tướng quân chính là đại tướng kiêu dũng thiện chiến nhất còn lại lúc ấy, không có Tiêu lão tướng quân thì Dạ Quốc ắt bại”.

“Những kẻ kia cũng đoán được điều đó nên đã bắn tên độc khiến Tiêu lão tướng quân bị thương nặng. Mẫu phi không đành lòng nhìn Dạ Quốc diệt vong, cũng không đành lòng nhìn một người trung quân ái quốc, kiêu dũng thiện chiến như Tiêu lão tướng quân chết đi”.

“Thế nên bà ấy đã luyện hóa Long châu rồi đưa vào trong trái tim của Tiêu lão tướng quân, nhờ đó mà trái tim của ông ấy mới khôi phục, cuối cùng ông đã đánh lui kẻ địch”.

Nghe xong từng câu, sắc mặt của Cố Thanh Hy lại càng tái nhợt hơn trước.

“Thế nên… Long châu còn có tác dụng cải tử hồi sinh?”

“Chết rồi thì tất nhiên không thể cứu được nữa, nhưng nếu đang trong lúc hấp hối thì nó sẽ có công hiệu cải tử hồi sinh, đây cũng là nguyên nhân khiến tất cả mọi người đều muốn tranh đoạt Long châu”.

“Bởi vậy, muốn có được viên Long châu thứ bảy thì phải mổ tim Tiêu lão tướng quân, lấy máu trong tim ông ấy, sau đó lại ngưng luyện thành Long châu sao?”

“Đúng vậy”.

Cả người Cố Thanh Hy lảo đảo, suýt nữa thì nàng đã ngã ngồi trên đất.

Tiêu lão tướng quân không chỉ là một vị tướng quân rất tốt, hơn thế còn là cha ruột của Tiêu Vũ Hiên.

Nếu vì lấy Long châu mà cướp mất sinh mạng của Tiêu lão tướng quân, vậy… chẳng phải đời này Tiêu Vũ Hiên sẽ hận chết nàng sao?

Còn nếu nàng không lấy Long châu, vậy người của Ngọc tộc nên làm thế nào đây?

Cố Thanh Hy ngẩng gương mặt tái nhợt nhìn về phía Dạ Mặc Uyên.

Dạ Mặc Uyên quay đầu đi, cứng rắn thốt lên một câu: “Nếu nàng thật sự muốn lấy Long châu mà không nỡ ra tay, ta có thể giúp nàng”.

Giúp?

Làm vậy thì khác gì tự nàng giết người đâu?

Cố Thanh Hy nở một nụ cười cay đắng.

Cho dù Long châu ở tận chân trời góc bể thì nàng vẫn có thể nghĩ cách lấy được nó.

Nhưng trái ngang thay, Long châu lại nằm trong tim của Tiêu lão tướng quân.

Chẳng phải như vậy là đang ép nàng bất hòa với Tiêu Vũ Hiên sao?

“Không cần chàng hao tâm tổn trí, nếu muốn thì ta sẽ tự đi lấy”.

Câu nói xa cách này khiến Dạ Mặc Uyên buồn bã tột độ, hắn giữ chặt bả vai Cố Thanh Hy, ép nàng nhìn thẳng vào mình.

“Nàng quên điều mình đã đồng ý với ta lúc ở trong động tuyết tại vùng đất Cực Bắc rồi sao? Khi ấy, nàng nói nếu chúng ta còn sống mà thoát khỏi đó thì nàng sẽ là người vợ duy nhất của Dạ Mặc Uyên, không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt nữa”.

Cố Thanh Hy giãy giụa đẩy hắn ra, lập tức trừng mắt nhìn đối phương.

“Ta nói là có thể thử tiếp xúc với chàng xem sao, chứ không hề đồng ý gì hết”.

“Cố Thanh Hy, nàng đổi ý đấy à?”

“Chàng còn dám to tiếng với ta nữa thì ta đổi ý luôn ngay bây giờ đấy!”

Nàng vừa nói xong câu này, Dạ Mặc Uyên luôn cao ngạo và hay ghen lập tức lặng thinh, giọng điệu cũng trở nên ai oán hẳn.

“A Hy, nàng không thể nuốt lời như thế được”.

“Rồi rồi, không có việc gì thì lượn đi! Cả chàng lẫn ta đều là bệnh nhân, ta cần nghỉ ngơi”.

Cố Thanh Hy nhấc chăn lên rồi chui vào, trong đầu chỉ nghĩ về Tiêu lão tướng quân và Tiêu Vũ Hiên, không muốn đối đáp với Dạ Mặc Uyên thêm.

Bên ngoài tẩm cung.

Thanh Phong, Giáng Tuyết, và cả Thu Nhi đã nghe được cuộc đối thoại của hai người kia.

Thanh Phong nuốt nước miếng ừng ực: “Lá gan của vương phi lớn quá, thế mà lại dám đuổi vương gia ra ngoài”.

Chủ nhân nhà hắn chính là Dạ vương – chiến thần bách chiến bách thắng của Dạ Quốc.

Điều đáng sợ hơn là dù vương phi làm vậy, vương gia của bọn họ lại không hề tức giận? Hơn thế còn ve vãn bên cạnh vương phi?

Có phải vương gia nghễnh ngãng rồi không?

Trước kia, chủ tử đối xử tốt với vương phi, điều này không có gì.

Nhưng tình hình hiện tại có khác nào sợ vương phi đâu!

Thu Nhi hâm mộ nói: “Vương gia đối xử với tiểu thư tốt thật đó, tiểu thư đúng là có phúc khi lấy được một người chồng dịu dàng quan tâm mình như vậy”.

Dịu dàng quan tâm?

Người đó là chủ tử của họ thật sao?

Vừa rồi họ lén nhìn thì thấy Dạ Mặc Uyên đang dỗ dành Cố Thanh Hy, nhưng Cố Thanh Hy vẫn bày ra vẻ mặt chẳng thèm quan tâm, tiếp tục đuổi vương gia đi.

Thế này…

Đúng là dịu dàng quan tâm thật…

Dịu dàng đến mức khiến bọn họ sắp không nhận ra chủ tử của mình nữa rồi!
Chương 549: Ăn sạch và ăn chung

Vì bị trọng thương ở vùng đất Cực Bắc, Dạ Mặc Uyên luôn dưỡng thương ở phủ Dạ Vương với Cố Thanh Hy, không đi đâu cả.

Hôm nay, đến giờ cơm trưa, Dạ Mặc Uyên nhìn cả bàn thức ăn toàn là rau, nhướng mày, trầm giọng nói: “Vương phủ không còn thịt nữa rồi à? Sao ngày nào cũng đều ăn chay hết thế?”

Cố Thanh Hy uể oải chống cằm, liếc mắt nhìn bàn thức ăn, không có chút thèm ăn nào, nàng cũng dùng ánh mắt chất vấn nhìn Thanh Phong đang đứng một bên.

Ngày nào cũng phải ăn rau, miệng nàng lạt nhách lạt nhiễu rồi.

Chẳng phải người ta luôn bảo là bị thương cần phải được bồi bổ sao?

Người ở phòng bếp đang làm gì thế?

Thanh Phong khẽ run, có chút ai oán: “Chủ tử, thịt ở vương phủ bị Tiểu Cửu Nhi ăn sạch rồi, tính ra bàn ăn này của người vẫn còn chút thịt thái ra đó ạ, chứ ngay cả thịt vụn, chúng thuộc hạ cũng không được ăn trong nhiều ngày nay”.

Cố Thanh Hy gắp thịt thái nằm lẫn trong món ăn, suýt nữa là đũa đã rơi xuống rồi.

Đây mà cũng gọi là thịt vụn à?

Trong một đĩa thức ăn không gắp được ba miếng thịt thái sợi, thịt thái này còn mỏng hơn tóc của nàng nữa đấy.

Dạ Mặc Uyên nói: “Còn dám già mồm à! Dù thịt trong phủ Dạ Vương đều bị Tiểu Cửu Nhi ăn hết, các ngươi không biết ra ngoài mua thêm sao?”

“Thuộc hạ bảo người đi mua rồi nhưng mũi của Tiểu Cửu Nhi thính lắm, thịt vừa mới mua về là đã bị nó giành mất, mỗi lần chúng thuộc hạ mua thịt đều phải lén lút, thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thoát khỏi mắt “thần” của Tiểu Cửu Nhi”.

Cố Thanh Hy: “…”

Dạ Mặc Uyên: “…”

Nhắc đến Tiểu Cửu Nhi, Thanh Phong lại nghẹn một bụng tức, cậu ta chỉ ước có thể ném nó ra ngoài.

Mỗi lần nó đến là vương phủ đều phải ăn chay trường.

Giọng Dạ Mặc Uyên dịu đi vài phần: “Vậy mua nhiều hơn đi, dạ dày của Tiểu Cửu Nhi lớn cỡ nào thì nó cũng không thể ăn hết thịt của cả Đế Đô”.

“Chủ tử, giá thịt lợn, thịt bò, thịt dê, thịt cá hiện giờ ở Đế Đô đều tăng chóng mặt, mà còn khan hiếm hàng nữa. Thuộc hạ mua ít, Tiểu Cửu Nhi giành ít, thuộc hạ mua nhiều thì Tiểu Cửu Nhi cướp nhiều, Tiểu Cửu Nhi sắp ăn sạch thịt của cả Đế Đô rồi”.

“Rầm…”

Cố Thanh Hy suýt ngã khỏi ghế, khó tin nhìn Thanh Phong.

Dạ Mặc Uyên cũng không tin.

Rắn háu ăn cỡ nào cũng chẳng thể ăn sạch thịt của Đế Đô được!

Thanh Phong nói: “Thật đấy ạ, Tiểu Cửu Nhi không chỉ ăn một mình mà còn gọi rất nhiều rắn đến ăn chung. Rất, rất nhiều đồng loại của Tiểu Cửu Nhi ăn chung cũng không nói, vấn đề là lúc đi, chúng còn tiện thể “mang” theo chút “thức ăn thừa” nữa á!”

Thanh Phong chỉ về phía bên phải, nơi đó là vườn hoa của vương phủ, địa thế rộng rãi, nhìn từ cửa sổ phòng của họ vừa hay có thể nhìn thấy một góc vườn hoa.

Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên tới gần quan sát, vừa nhìn là hai người cũng không còn bình thản được nữa.

Trong vườn hoa, khắp nơi đều là rắn, có rắn lớn, cũng có rắn nhỏ, rắn độc, rắn cỏ, có vằn, đủ các màu sắc, gần như đầy đủ tất cả chủng loại.

Ở giữa bầy rắn là Tiểu Cửu Nhi, Tiểu Cửu Nhi đang cuốn một đống thịt nướng, ăn rất vui vẻ, thi thoảng còn ợ một cái rồi lấy đuôi sờ bụng mình, sau đó phát ra tiếng xì xì như đang bảo đồng loại ăn nhiều vào, đừng có ngại ngùng!

Mà đồng loại của nó cũng chẳng khách sáo, con nào cũng ăn liên tục không ngừng, bụng nào cũng tròn vo.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, họ tuyệt đối không tin trên đời này lại có nhiều loài rắn như thế.

Càng không tin được là vương phủ lại có ngày được nhiều rắn ghé thăm như vậy.

Tiếp tục nhìn đám rắn, có vài con ăn nó uống say rồi bò đi, sau đó lập tức có thêm một tốp mới bò vào, cứ thế liên tục ăn thịt.

Cũng không biết chúng “nghe” được tin tức Tiểu Cửu Nhi “mời khách” ở đây từ đâu.

Cố Thanh Hy ngổn ngang trong gió.

Đây không phải là thú cưng nàng nuôi.

Thú cưng của nàng không ham ăn, không ngu như thế.

Da đầu Dạ Mặc Uyên tê dại: “Phủ Dạ Vương là nơi con chó, con mèo nào cũng có thể vào được sao? Nhiều rắn bò vào ăn trộm thịt như thế mà các ngươi không ngăn chặn sao!”

Thanh Phong bĩu môi, giọng nói có vẻ oan ức: “Thuộc hạ cũng muốn ngăn lại lắm nhưng Tiểu Cửu Nhi dùng lông gà làm lệnh tiễn, nói gì mà chủ tử đã đồng ý với nó rồi, khi về phủ Dạ Vương thì tất cả thịt đều là của nó, đảm bảo nó ăn no căng bung!”
Chương 550: Cắt giảm

Dạ Mặc Uyên lạnh lùng nhìn Thanh Phong.

Thanh Phong vội cúi đầu xuống: “Thuộc hạ lỡ lời, ý của thuộc hạ là Tiểu Cửu Nhi có mệnh lệnh của người, thuộc hạ không dám ngăn cản. Lệnh của chủ tử sao lại là lông gà được!”

Dạo gần đây cậu ta bị con rắn này hại thảm rồi.

Dạ Mặc Uyên nhìn Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy giả vờ cầm bát canh lên, vừa ăn vừa nhìn về hướng khác.

Nàng sẽ không thu dọn đống hỗn loạn của phiền phức này đâu.

Hôm nay, nếu nàng ra tay đánh đám bạn của Tiểu Cửu Nhi thì với cái tính sĩ diện và nết thù dai của nó, sau này còn không quấn chết nàng mới lạ.

Nàng cũng không muốn ra ngoài rồi bị đám rắn đủ mọi chủng loại của Tiểu Cửu Nhi tấn công.

“Chuyện chàng đồng ý thì tự mình xử lý, đừng nhìn ta!”

Dạ Mặc Uyên gõ lên bàn không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Hắn bỗng nói: “Cũng đã lâu các đầu bếp không được về nhà thăm người thân rồi nhỉ”.

“Hả…”, Thanh Phong sửng sốt.

Chuyện này thì liên quan gì đến đầu bếp?

“Đi lệnh cho tất cả người ở nhà bếp về thăm người thân, vẫn trả lương tháng như cũ”.

“Chủ tử, họ đi rồi, vậy người trong vương phủ ăn gì đây?”

“Ngươi và Giáng Tuyết không có tay chân à? Chẳng lẽ không biết nấu cái gì ăn à?”

“Chủ tử…”

Bảo cậu ta giết người thì không thành vấn đề.

Nhưng bảo xuống bếp nấu ăn, cậu ta thật sự không biết.

Nghe thế, Giáng Tuyết vừa đến nơi khẽ cười nói: “Chủ tử anh minh, bạn của Tiểu Cửu Nhi không chỉ muốn ăn thịt mà còn muốn ăn thịt nướng, chiên, xào,… người ở nhà bếp đi hết rồi, không ai nướng thịt cho bọn Tiểu Cửu Nhi ăn nữa, chắc từ từ chúng cũng sẽ tản đi thôi!”

Mấy ngày nay, các đầu bếp cũng sức cùng lực kiệt, ngày ngày đêm đêm nướng thịt, họ đã mệt lắm rồi, nên để họ nghỉ ngơi thật tốt.

Thanh Phong sửng sốt nói: “Vậy Tiểu Cửu Nhi có thể để chúng ta đến quán rượu mua thịt nướng không?”

Dạ Mặc Uyên nhướng mày: “Vương phủ có nhiều tiền thế sao?”

“Vương phủ sở hữu rất nhiều tiền mà”, Thanh Phong gãi tai.

Giáng Tuyết lập tức nói: “Thuộc hạ lập tức thông báo là Vương phủ đã hết tiền, mọi người của vương phủ đều phải giảm ăn giảm uống”.

Thanh Phong xụ mặt.

Sao cậu ta lại ngốc như thế, không nghĩ đến cớ này.

Giáng Tuyết nói: “Chủ tử, Vương phi, rất nhiều sân trong Vương phủ đã bị bạn của Tiểu Cửu Nhi đục lỗ, để phòng kẻ trộm lẻn vào, thuộc hạ tức khắc cho người giám sát trùng tu lại, còn việc nấu cơm… chi bằng cứ giao cho Thanh Phong”.

Thanh Phong vừa nghe thế bèn lo lắng.

Lỗ nhỏ như thế, tên trộm nào vào được?

“Chủ tử, thuộc hạ nấu cơm không ngon, thuộc hạ…”

“Được, sau này cơm nước trong Vương phủ sẽ do Thanh Phong đảm nhận”.

“Chủ tử…”

“Chuyện này cứ quyết định thế đi”.

Thanh Phong mặt mày ủ rũ, tức giận trợn mắt nhìn Giáng Tuyết.

Hắn ta không muốn nhận nhiệm vụ nấu cơm này nên đẩy sang cho cậu ta, như thế không nghĩa khí tí nào!

Cố Thanh Hy nhếch môi, bất lực lắc đầu.

Mặc dù đang cười nhưng trong nụ cười đó ẩn chứa vài phần nặng nề, chẳng biết có phải là vì trong lòng chất chứa quá nhiều chuyện hay không.

Ngày thứ hai sau khi cắt giảm thịt.

Tiểu Cửu Nhi ưỡn cái bụng căng tròn bò vào tẩm cung Cố Thanh Hy, nó phát ra tiếng xì xì phản kháng, tỏ ý bảo Cố Thanh Hy mau cho nó ăn uống lại như thường.

Cố Thanh Hy còn không thèm ngước mắt lên: “Không nhìn thấy thông báo của Vương phủ sao? Vương phủ bị ngươi ăn tới mạt rồi, không có thịt”.

“Dạ Mặc Uyên đã đồng ý cho ta ăn no thỏa thích rồi mà”.

“Hắn từng nói như thế nhưng hắn lại không hứa là cho ngươi no bụng cả đời, càng không nói để đám bạn, cô dì chú bác của ngươi đến ăn chực”.

“Bọn nó không phải là cô dì chú bác của ta”.

“Ngươi còn biết thế à! Ta còn tưởng ngươi ăn tới lú rồi chứ. Vậy ngươi còn nhớ ta là nữ chủ nhân của phủ Dạ Vương không, tài sản của phủ Dạ Vương cũng có một phần của ta”.

“Chủ nhân, ngươi bắt nạt rắn, dầu gì ta cũng cực khổ cứu cô về mà!”

“Nếu ngươi không hài lòng thì bây giờ có thể cút, không ai cản ngươi cả”.

Nghe thấy câu này, Tiểu Cửu Nhi vốn đang nói năng đúng lý hợp tình chợt im bặt.

Nó vặn vẹo cái thân béo ú bò đến cạnh chân Cố Thanh Hy, oan ức nói: “Chủ nhân, cô không thể qua cầu rút ván được”.

“Cút!”

Cố Thanh Hy suýt giơ chân lên đá nó một cái rồi.

“Ta đi rồi, sau này không còn con rắn nào bảo vệ cô đâu!”

“Ta nhớ là hình như trước đây ta là cao thủ cấp bảy, mặc dù bây giờ thực lực yếu hơn một chút nhưng chỉ cần ta mở phong ấn thì bất cứ lúc nào cũng có thể khôi phục tới cấp bậc cao nhất. Khi ta khôi phục được thực lực mạnh nhất, chả nhẽ lại không đánh lại vài con thần thú cấp bốn sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom