Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86-89
Chương 86: Ván cờ kết thúc
Trong chính đường, mọi người đều căng thẳng quan sát bàn cờ.
Năm nghìn vạn lượng tiền cược, e rằng đời này chỉ có thể nhìn thấy một lần thôi.
Bọn họ muốn xem Tiêu Vũ Hiên bị đánh thua thảm hại như thế nào.
Nhưng không ngờ rằng Kỳ Thánh lại bị áp đảo.
Mỗi nước cờ của Tiêu Vũ Hiên đều chặn hết đường của Kỳ Thánh, nhưng lại không lập tức ăn cờ của ông ta, đùa bỡn ông ta giống như mèo vờn chuột.
Mọi người đều sững sờ.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Không phải Tiêu Vũ Hiên không biết đánh cờ ư? Sao hắn lại trở nên lợi hại như thế? Chẳng lẽ hắn giả vờ giống Cố tam tiểu thư?”
“Không có khả năng đó, chúng ta học cùng Tiêu Vũ Hiên lâu như thế, chẳng lẽ còn không rõ hắn thật sự không biết đánh cờ sao?”
“Trời ạ, đừng nói Cố tam tiểu thư sử dụng thời gian một chung trà để dạy hắn thành một đại sư đánh cờ nhé”.
“Trong khoảng thời gian ngắn như thế, e rằng Tiêu Vũ Hiên còn chưa biết đánh cờ thế nào thì sao có thể thắng được Kỳ Thánh”.
Sắc mặt Đương Đương công chúa vô cùng khó coi, nàng ta liên tục đi qua đi lại, chỉ muốn đẩy cửa phòng đi xem rốt cuộc là chuyện gì.
Sắc mặt Thái Hậu cũng không dễ nhìn hơn bao nhiêu, lòng bàn tay vì căng thẳng mà đổ mồ hôi.
Nếu thua, chẳng những không thể lấy được ngọc Nguyệt Nha mà còn mất năm nghìn vạn lượng bạc.
Tận năm nghìn vạn lượng, bà ta bán hết của cải cũng chưa chắc đủ năm nghìn vạn lượng.
Từ phu tử ngạc nhiên nhìn Dung phu tử: “Tiêu Vũ Hiên trở nên lợi hại như thế từ bao giờ? Mấy ngày trước lúc học cờ thuật, rõ ràng hắn vẫn không biết gì mà”.
Dung phu tử cũng vô cùng hoài nghi.
Liễu Nguyệt và Vu Huy thì thở phào một hơi.
May quá may quá, chắc là có thể giữ được năm nghìn vạn lượng rồi.
Diệp Phong và Viện trưởng đồng loạt nhìn về phía Cố Thanh Hy vừa đứng, lúc này không có ai ở đó cả.
Hai người họ đều biết Cố Thanh Hy gian lận, nhưng không biết nàng gian lận bằng cách nào.
“Cố tam tiểu thư đâu, sao nàng ta đi nhà xí lâu thế?”
Dù Thái Hậu căng thẳng muốn biết kết quả, nhưng vẫn luôn chú ý đến Cố Thanh Hy, sợ nàng sẽ gian lận.
Một tiểu thái giám bên cạnh bà ta nhỏ giọng nói: “Bẩm Thái Hậu nương nương, Cố tam tiểu thư đi ra khỏi nhà xí xong thì yên lặng đứng đợi bên ngoài, nói trong đại đường đông người quá, nàng không thoải mái”.
“Nàng ta có gian lận không?”
“Chắc là không, nô tài đã làm theo lệnh người, không cho Cố tam tiểu thư đến gần cánh cửa đó trong phạm vi hai trượng, hơn nữa bên ngoài cánh cửa có rất nhiều người của chúng ta, chắc chắn Cố tam tiểu thư không thể đi vào”.
“Kiểm tra cẩn thận một lần nữa, xem nàng ta có truyền tin gì không”.
“Vâng”.
Thái Hậu ngày càng thấy bất an, vì Kỳ Thánh đang liên tục lui quân.
Hơn nữa…
Từ chỗ của bà ta, có thể thấy rõ cảnh thi đánh cờ của Tiêu Vũ Hiên và Kỳ Thánh.
Tiêu Vũ Hiên vô cùng ung dung, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng, gần như mỗi lúc Kỳ Thánh đánh xuống, hắn ta đều không chút nghĩ ngợi lập tức ra cờ.
Còn Kỳ Thánh thì ngày càng nôn nóng, không ngừng nâng tay lau mồ hôi, thường suy nghĩ một lúc lâu vẫn không biết nên đánh thế nào, khó khăn lắm mới đánh xuống một con cờ lại bị Tiêu Vũ Hiên chặn mất.
Đương Đương công chúa tức đến mức giậm chân.
“Mẫu hậu, người xem ông ta kìa, kỹ thuật đánh cờ tệ như thế mà xứng được gọi là Kỳ Thánh sao? Ông ta thua nữ nhân thấp hèn Cố Thanh Hy kia thì thôi đi, bây giờ một tên công tử bột như Tiêu Vũ Hiên mà ông ta cũng không thắng nổi, theo con thấy, sau này ông ta nên được gọi là Kỳ Thua”.
Mọi người đều đổ mồ hôi.
Kỹ thuật đánh cờ của Kỳ Thánh sao có thể tệ được?
Rõ ràng là Tiêu Vũ Hiên quá giỏi, mỗi nước đi đều chặn kín đường của Kỳ Thánh.
Nếu là bọn họ, có lẽ một con cờ bọn họ cũng không đánh xuống được.
Thượng Quan Sở vẫn luôn chú ý bàn cờ, phát hiện mỗi khi đánh một con cờ Tiêu Vũ Hiên sẽ ngẩng đầu một lần, hắn ta không khỏi thấy nghi ngờ.
Hắn ta nhìn theo tầm mắt của Tiêu Vũ Hiên, nhìn thấy ô vuông trên cửa sổ thỉnh thoảng có một ánh sáng loé lên.
Thượng Quan Sở rũ mắt.
Một lúc sau, hắn ta mới hiểu ra, không khỏi bật cười một lần nữa.
Hắn ta biết ngay nha đầu chết tiệt kia chắc chắn sẽ gian lận mà.
“Cạch…”, Tiêu Vũ Hiên đánh xuống con cờ cuối cùng.
Một người ngạc nhiên đứng dậy.
“Không ngờ Kỳ Thánh lại thua trong tay Tiêu Vũ Hiên, ta không nhìn nhầm chứ?”
“Hay cho chiêu dương đông kích tây, Kỳ Thánh trúng kế điệu hổ ly sơn của hắn ta, tất cả con cờ đều bị ăn hết, trời ạ, sao Tiêu Vũ Hiên có thể nghĩ ra chiêu này, thật lợi hại”.
Chung trà trong tay Đương Đương công chúa trượt xuống đất vỡ tan tành, nàng ta trợn to mắt nhìn chằm chằm bàn cờ.
Hai tay Thái Hậu run rẩy, cũng tỏ vẻ khó tin.
Bà ta biết đánh cờ.
Cũng biết Kỳ Thánh thật sự đã dốc hết sức, có thể cố gắng đến lúc này đã là không dễ rồi.
Nhưng mà…
Tại sao kỹ thuật đánh cờ của Tiêu Vũ Hiên lại tiến bộ đến mức này?
Bà ta sắp xếp biết bao nhiêu cao thủ bao vây căn phòng kia, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào, sao Cố Thanh Hy có thể giúp hắn ta gian lận được?
Vào lúc mọi người đang khiếp sợ, Cố Thanh Hy lắc lư đầu đi vào.
“Ấy… Mọi người đều đứng lên làm gì vậy? Đánh cờ xong rồi à? Ồ, hôm nay ta may mắn thế, không ngờ Tiểu Hiên Hiên lại thắng rồi. Thái Hậu, người bảo ta nên cảm ơn người thế nào đây, năm nghìn vạn lượng kia, chắc chắn ta sẽ để dành, bảo đảm sẽ không phung phí khắp nơi”.
Trước mắt Thái Hậu tối sầm lại, suýt ngã xuống đất, cũng may có tiểu thái giám bên cạnh đỡ bà ta.
Trên mặt bà ta lúc trắng lúc xanh, một lúc lâu vẫn không nói được câu nào.
Đương Đương công chúa thua đỏ cả mắt, tức giận nói: “Cố Thanh Hy, ngươi gian lận, ván cược này không tính”.
Cố Thanh Hy vờ ngơ ngác: “Ta gian lận cái gì? Căn phòng kia ba tầng trong ba tầng ngoài đều là người của các người canh gác, chẳng lẽ ta còn có thể bay vào trong, huống hồ sau khi ra khỏi nhà xí ta vẫn luôn đứng trong sân phơi nắng, người của cả học viện đều thấy rõ ràng, hay công chúa cho rằng ta có thuật phân thân hoặc thuật ẩn thân, có thể phân thân đến bên cạnh Tiêu Vũ Hiên, dạy hắn ta đánh cờ?”
“Ngươi…”
“Chẳng lẽ các người thua rồi lại bắt đầu muốn lật lọng? Thái Hậu, người là Thái Hậu của một nước, mẫu nghi thiên hạ, đại diện cho quốc gia, thân phận người cao quý như thế, sao có thể lật lọng được, Đương Đương công chúa là đang bôi nhọ người, cố ý khiến người mất điểm trước người dân”.
Chương 87: Đại hội tầm bảo
Cố Thanh Hy nói một tràng, còn không ngừng nhắc đến người dân và người trong thiên hạ, dù Thái Hậu muốn đổi ý cũng không thể đổi ý, chỉ có thể chịu thua, chắp tay dâng lên năm nghìn vạn lượng bạc.
Đương Đương công chúa giận đến mức đầu óc choáng váng: “Mẫu hậu, đây là năm nghìn vạn lượng đấy, kể cả quốc khố trong mấy năm cũng không thu được nhiều bạc như thế, nếu đưa không cho nàng ta thì lỗ quá”.
“Chát…”
Thái Hậu nâng tay cho Đương Đương công chúa một bạt tai.
“Đồ ngu ngốc, bản cung là Thái Hậu của một nước, con lại xúi giục ta quỵt tiền, con muốn bản cung phải đối mặt với người trong thiên hạ thế nào? Còn nữa, con đường đường là công chúa một nước, thích thì cược, cược thua lại muốn lật lọng, nếu người nào không biết còn cho rằng công chúa là con nói không giữ lời đấy”.
Đương Đương công chúa bị đánh đến mức ngây người, nâng tay che gò má nóng rát.
Mẫu hậu là người thương nàng ta nhất, bình thường còn không nỡ mắng nàng ta một câu, nhưng hôm nay lại đánh nàng ta trước mặt mọi người.
Đương Đương công chúa vốn đã thấy uất ức, bây giờ bị đánh như thế lại càng uất ức hơn, nàng ta khóc to chạy ra khỏi học viện Hoàng gia.
Thái Hậu vẫn rất tức giận, mãi không thể lấy lại bình tĩnh.
Bà ta cố nở một nụ cười gượng gạo.
“Cố tam tiểu thư, bản cung sẽ đưa năm nghìn vạn lượng cho ngươi sau, ngươi đừng để tâm đến lời nói của Đương Đương”.
“Hoàng điệt nữ còn nhỏ tuổi, ta đương nhiên sẽ không để tâm”.
Cố Thanh Hy dùng ba chữ Hoàng điệt nữ là muốn cảnh cáo Thái Hậu, bây giờ nàng là người của chiến thần, nếu dám động vào nàng chính là công khai trở mặt với chiến thần.
Quả nhiên, sắc mặt của Thái Hậu lại tái hơn một chút.
“Nếu thế thì bản cung xin cảm ơn thay Đương Đương. Cố tam tiểu thư, ngọc Nguyệt Nha là thứ mà tiên hoàng để lại, mong Cố tam tiểu thư giữ kỹ, tuyệt đối đừng vứt bỏ”.
“Đương nhiên rồi, ta nhất định sẽ giữ kỹ, chắc chắn sẽ không để bất cứ ai cướp đi”.
Trên mặt Cố Thanh Hy mang theo nụ cười ngay thẳng, trông rất ngây thơ vô hại.
Nhưng trong lời nói của nàng lại chứa đựng hàm ý cảnh cáo.
Trong lòng Thái Hậu chứa đầy lửa giận, nhưng bà ta vẫn cười nói: “Thế thì bản cung xin cảm ơn Cố tam tiểu thư thay cho tiên hoàng”.
Cố Thanh Hy cười nhạt.
Câu nào cũng bản cung, chẳng lẽ bà ta không nên tự xưng là ai gia sao?
Còn lấy tiên hoàng ra doạ nàng, cảnh cáo nàng không được vứt ngọc Nguyệt Nha đi.
Ha.
Cố Thanh Hy nàng là người dễ bắt nạt thế sao?
Thái Hậu hùng hổ kéo đến lại hùng hổ rời đi, người của học viện Hoàng gia còn cho rằng đang nằm mơ, mãi vẫn không lấy lại tinh thần.
Tiêu Vũ Hiên đắc ý chạy tới, cười nói: “Nha đầu xấu xí, ta giúp cô thắng năm nghìn vạn lượng, cô muốn cảm ơn ta thế nào đây”.
Nghe vậy, Cố Thanh Hy chỉ muốn đập chết hắn ta.
Nàng lợi dụng nguyên lý của kính đục lỗ nhỏ, ở phía xa mượn ánh sáng khúc xạ lên ô vuông của cửa sổ, Tiêu Vũ Hiên chỉ cần đánh cờ theo vị trí trên ô vuông là sẽ có thể nhanh chóng áp đảo Kỳ Thánh.
Nhưng hắn ta nhìn theo ô vuông vẫn có thể đánh nhầm.
Cố Thanh Hy rất nghi ngờ, không biết hắn ta có biết học toán không.
Nếu không phải vì nàng nghĩ xa, mỗi nước cờ đều có nhiều cách ứng phó, thì ván cờ này nàng chắc chắn sẽ thua.
Lần này dù thắng nhưng đã mất không ít thời gian của nàng, còn khiến nàng suýt tiêu hao hết chất xám.
Liễu Nguyệt và Vu Huy đi tới: “Đại ca, kỹ năng đánh cờ của huynh trở nên xuất sắc như thế từ bao giờ vậy?”
Tiêu Vũ Hiên cười đắc ý: “Không phải chỉ là đánh cờ thôi sao, ta nhắm mắt cũng có thể thắng được Kỳ Thánh”.
Kỳ Thánh chán nản đi ra.
Thua trong tay sư phụ thì thôi đi, sao lại thua cả tên công tử bột Tiêu Vũ Hiên này vậy?
Chẳng lẽ kỹ năng đánh cờ của ông ta thật sự rất tệ sao?
Lúc này Kỳ Thánh cảm thấy, kỹ năng đánh cờ đáng kiêu ngạo trước kia như trở thành trò cười.
“Sư phụ…”
Cố Thanh Hy vội vàng ngắt lời: “Ông thua rồi, cho nên việc đánh cược của chúng ta chính thức có hiệu lực từ lúc này, ta không còn là sư phụ của ông nữa, ông có thể không cần gọi ta là sư phụ”.
“Một ngày làm thầy cả đời làm thầy, sư phụ, cô mãi mãi là sư phụ của ta”.
Nghe thấy lời nói hiên ngang của ông ta, đáng lẽ Cố Thanh Hy phải cảm động, nhưng nàng không cảm động nổi.
“Nếu ta tiếp tục nhận ông làm đồ đệ, người khác sẽ cười ta không giữ lời hứa”, nàng dẫn dắt từng bước, ép ông ta phải từ bỏ.
“Chuyện này không liên quan đến sư phụ, là ta mặt dày xin tiếp tục làm đệ tử của cô”.
“…”
Cố Thanh Hy muốn cho ông ta một vé máy bay, là loại vé có thể bay được bao xa thì bay.
Tiêu Vũ Hiên cười hì hì: “Nàng ta không nhận ông làm đồ đệ, ta có thể miễn cưỡng thu nhận ông”.
“Mạn phép hỏi Tiêu công tử, khi nãy rõ ràng cậu đã chiếm được lợi thế, sao lại đi nước Mã?”
Nước Mã?
Nước Mã là cái gì?
Tiêu Vũ Hiên nhìn về phía Cố Thanh Hy, chớp mắt muốn nàng chỉ dẫn, nhưng cô gái xấu xí này lại mặc kệ hắn ta.
Thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, Tiêu Vũ Hiên chỉ có thể nói bừa: “Cái này… không phải trong lòng Kỳ Thánh đều rõ cả sao?”
Một câu nói khiến Kỳ Thánh thấy khó hiểu.
Ông ta rõ cái gì?
Nhưng thấy đông người như thế, dù Kỳ Thánh không hiểu, nhưng cũng chỉ đành nhắm mắt thừa nhận: “Tiêu công tử không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã vang danh, thật sự khiến người khác phải khâm phục”.
“Những gì ta biết còn nhiều lắm, đây chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm mà thôi”.
“Ồ, không biết Tiêu công tử còn tinh thông những gì?”
“Ặc… Cái này nói ra thì dài dòng lắm, các phu tử đều ở đây, ta còn phải học, không rảnh tán gẫu với ông nữa”.
Người của học viện đều bị Tiêu Vũ Hiên làm ngây người rồi.
Bọn họ hoàn toàn không dám tưởng tượng một tên ngu ngốc như Tiêu Vũ Hiên có thể thắng được Kỳ Thánh.
Từ phu tử và Dung phu tử đưa mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương.
Dường như Viện trưởng biết chút nội tình, bảo mọi người ngồi xuống.
“Hôm nay ta đến lớp cũng không có việc gì, chỉ muốn đến gặp hai người giành hạng đầu trong đại hội đấu văn, tiện thể nói với mọi người, đại hội tầm bảo hai mươi năm một lần đã đổi thành tám năm một lần, hơn nữa sẽ tổ chức vào ngày mười lăm tháng sau”.
“Xôn xao…”
Toàn bộ lớp học trở nên ồn ào, ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ta không nghe nhầm chứ, ngày mười lăm tháng sau tổ chức đại hội tầm bảo? Ta cứ tưởng cả đời này cũng không thể đi vào núi Tầm Long chứ”.
“Ta kích động quá, có phải ta đang nằm mơ không, ngươi mau đánh ta một cái đi”.
“Nếu tháng sau có thể tìm được một vài bảo bối ở núi Tầm Long, vậy chẳng phải sẽ phát tài sao”.
Cố Thanh Hy nhìn Tiêu Vũ Hiên: “Đại hội tầm bảo là cái gì?”
Chương 88: Đập vỡ ngọc Nguyệt Nha
Tiêu Vũ Hiên xoa nắm đấm, cũng khá kích động: “Dạ Quốc chúng ta có một ngọn núi Tầm Long, bên trong có rất nhiều thánh phẩm cấp thấp và cấp trung, may mắn còn có thể tìm thấy thánh phẩm cấp cao. Ôn Nguyên Châu của Viện trưởng là tìm thấy trong núi Tầm Long đấy”.
“Rồi sao nữa?”
“Chỉ cần người đi vào tìm thấy bảo bối gì ở bên trong thì nó sẽ là của người đó, nhưng rất khó giành được tư cách đi vào núi Tầm Long, đương nhiên người của học viện Hoàng gia chúng ta có ưu thế, có thể được ưu tiên số người đi vào, đây cũng là một trong những lý do khiến nhiều người muốn vào học viện Hoàng gia”.
Dù Tiêu Vũ Hiên chỉ nói đơn giản mấy câu, nhưng Cố Thanh Hy cũng hiểu được đại khái, e rằng đại hội tầm bảo cũng không đơn giản như thế.
Người nào lấy được bảo bối thì bảo bối là của người đó?
Vậy cũng phải đợi đến lúc an toàn rời khỏi đại hội tầm bảo rồi tính.
Tình huống vì tranh đoạt bảo bối mà giết người cũng không hiếm thấy.
Thánh phẩm cấp cao ư?
Cố Thanh Hy sờ cằm, cũng cảm thấy khá hứng thú.
Nếu có thể tìm thấy một bảo bối như Ôn Nguyên Châu, cho dù có bị thương nặng hơn nữa cũng có thể chữa trị, có vẻ rất tốt.
Sau khi tan học, mọi người đều rời đi, chỉ còn lại Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên chạy quanh học viện Hoàng gia.
Mới chạy được hai vòng, Tiêu Vũ Hiên đã đổ mồ hôi đầm đìa, không thở nổi, thậm chí còn không thể đứng thẳng.
Nhìn sang thì thấy Cố Thanh Hy vừa chạy vừa ngắm nhìn ngọc Nguyệt Nha, vô cùng ung dung, nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí còn không thở gấp.
Tiêu Vũ Hiên ngạc nhiên: “Nha đầu xấu xí, chạy lâu thế mà cô không mệt sao?”
“Nếu mệt thì ngươi có thể nghỉ ngơi một lát, dù sao bọn họ cũng không quy định ngươi phải chạy xong trong vòng bao lâu”.
“Không phải cô có nhiều mưu kế lắm sao? Có thể nghĩ cách thoát được hình phạt lần này không?”
“Không phải chỉ mười vòng thôi ư, ta lười động não”, Cố Thanh Hy vừa chạy vừa nghiên cứu hoa văn trên ngọc Nguyệt Nha.
“Không phải chỉ mười vòng? Nha đầu xấu xí, cô có biết học viện Hoàng gia rộng đến mức nào không, ta mặc kệ, cô nhất định phải giúp ta, ta chạy hết nổi rồi”.
Tiêu Vũ Hiên mệt đến mức đi không nổi, bèn tìm một chỗ gần đó ngồi xuống, cầm lấy cây quạt trong ngực, mở quạt ra tự mình phe phẩy.
Cố Thanh Hy đứng gần hắn ta, gió từ cây quạt thổi lên người nàng.
Hoa văn trên ngọc Nguyệt Nha chợt chuyển động.
Nàng giật mình, sau đó dừng lại: “Hình như hoa văn trên ngọc có thể chuyển động”.
“Có ư? Sao ta không thấy, chắc cô nhìn nhầm rồi”.
Cố Thanh Hy giật lấy cây quạt trong tay hắn ta, giẫm nhẹ chân, biến mất ở cuối học viện tựa như một cơn gió.
Tiêu Vũ Hiên dụi mắt.
Hắn ta vừa gặp ma à?
Sao tốc độ của cô gái xấu xí này lại nhanh thế?
Khinh công của nàng tốt đến mức nào vậy? Thậm chí có thể sánh bằng đại ca của hắn ta rồi.
“Này, nha đầu xấu xí, cô cướp quạt của ta làm gì, đó là cây quạt ta thích nhất đấy, cô trả lại cho ta”.
Tiêu Vũ Hiên đuổi theo, nhưng trước mặt làm gì còn bóng dáng của Cố Thanh Hy nữa, hắn ta chỉ có thể tức giận mắng một câu.
Trong một gian phòng ở góc học viện Hoàng gia.
Cố Thanh Hy thử quạt cho ngọc Nguyệt Nha, nhưng hoa văn trên ngọc lại không hề chuyển động.
Viên ngọc này ngoài việc nhẵn bóng thì không có gì đặc biệt nữa cả.
“Lạ thật, khi nãy rõ ràng mình thấy nó chuyển động mà”.
Cố Thanh Hy lấy ra một hộp gỗ đen từ trong lòng, trong hộp gỗ có chứa chuông Phá hồn.
Một cái chuông, một viên ngọc Nguyệt Nha, dường như giữa hai thứ này không liên quan gì đến nhau cả.
Nàng chống cằm, suy nghĩ một lúc lâu vẫn không nghĩ ra.
Cố Thanh Hy cố chấp cầm lấy cái dùi gõ mạnh lên chuông Phá hồn.
Người đời đều xem chuông Phá hồn như bảo bối, không ai nghĩ đến việc đập vỡ nó, nhưng Cố Thanh Hy lại làm thế.
Lần đầu đập không vỡ.
Cố Thanh Hy lại đập rất nhiều lần, nhưng chuông vẫn không vỡ.
Cuối cùng khiến nàng mệt đến mức thở hồng hộc.
“Cái chuông rách này sao lại cứng thế, đập cũng không vỡ”.
Không thể đập vỡ chuông, Cố Thanh Hy lại dùng các cách như đốt, ngâm nước, ngâm thuốc, nhưng vẫn không có tác dụng gì với chuông Phá hồn.
Chuông Phá hồn không biết được làm từ chất liệu gì, vô cùng cứng rắn, không thể làm gì được nó.
Kể cả viên ngọc Nguyệt Nha kia cũng không nghiên cứu được gì.
Cố Thanh Hy nổi giận cầm viên gạch lên muốn đập vỡ ngọc Nguyệt Nha để xem bên trong nó.
Nhưng viên ngọc này trị giá tận năm nghìn vạn lượng bạc, khiến tay cầm gạch của nàng cũng hơi run rẩy.
Nếu trong viên ngọc không có gì, hoặc là vỡ thành vô số mảnh vụn, thì năm nghìn vạn lượng của nàng sẽ bay theo gió.
Bây giờ cuối cùng Cố Thanh Hy cũng hiểu lúc đó Thái Hậu đã đau lòng đến mức nào.
“Bộp…”
Nàng cắn răng đập viên gạch lên ngọc.
Ngọc Nguyệt Nha vỡ tan.
Hoàn toàn không khác gì những viên ngọc bị vỡ khác.
Trái tim Cố Thanh Hy như chết đi một nửa.
“Năm nghìn vạn lượng bạc bị ta dùng gạch đập vỡ rồi sao? Ôi mẹ ơi…”
Trong lòng nàng như đang rỉ máu.
Cố Thanh Hy cầu mong kỳ tích sẽ xuất hiện, nhưng nàng phải thất vọng rồi, vì trên đời này hoàn toàn không có kỳ tích. Nàng tức đến mức hất rơi cả chuông Phá hồn và mảnh vỡ của ngọc Nguyệt Nha.
Ngọc Nguyệt Nha chạm vào chuông Phá hồn, hoa văn trên mảnh vỡ đột nhiên phát sáng.
Thậm chí hoa văn của nó còn nhanh chóng tróc ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, lộ ra những chuỗi phù văn tương tự với phù văn trên chuông Phá hồn.
Cố Thanh Hy khẽ run.
Nàng ngạc nhiên nhìn phù văn trên ngọc Nguyệt Nha từ từ sáng lên, từng chữ bay lơ lửng trên bầu trời, cuối cùng như bị một lực hút rất lớn dán lên trên phù văn của chuông Phá hồn.
Chuông Phá hồn lập tức phát sáng, bay lơ lửng trên không trung.
Phù văn trên chuông và phù văn trên ngọc hợp lại làm một, phù văn loé lên ánh sáng vàng, cuối cùng tạo thành hình những con nòng nọc nhỏ.
Cố Thanh Hy cầm lấy chuông Phá hồn, tập trung quan sát.
Hoa văn như những con nòng nọc này trông giống như một tấm bản đồ.
Trên chuông có một phần là tấm bản đồ và một phần là phù văn không biết tên.
Chẳng lẽ…
Chương 89: Ám sát
Chuông Phá hồn là một bản đồ kho báu?
Chỉ khi nào giải mã được tất cả ký hiệu mới là bản đồ kho báu hoàn chỉnh?
Nếu chuông Phá hồn thật sự là một bản đồ kho báu, vậy thì…
Rốt cuộc bên trong nó đang cất giấu món bảo bối siêu phàm như thế nào?
Nàng đưa mắt nhìn quanh, ngọc Nguyệt Nha ảm đạm không còn ánh sáng, không còn độ ấm, chẳng khác nào một mảnh ngọc nát tầm thường, rõ ràng đã không còn giá trị.
Cố Thanh Hy lười nhác chơi đùa chuông Phá hồn, nơi đáy mắt toát lên sự hứng thú.
Nàng đẩy cửa ra, lại nhìn thấy Tiêu Vũ Hiên toát đầy mồ hôi trên đầu, phẫn nộ nhìn nàng.
“Trời mưa rồi à? Sao trên đầu lại đẫm nước thế kia?”
“Nha đầu xấu xí, cô có biết cô nửa đường rời khỏi hại ta bị Dung phu tử phạt thêm mười vòng hay không? Ông ấy nói ta cố ý cắt đuôi thị vệ canh chừng, thả cho cô đi, cho nên mười vòng của cô chuyển qua cho ta, chân ta sắp rã ra rồi”.
“Ngoan, ta biết ngươi phải chịu ấm ức rồi, tối nay tỷ tỷ dẫn ngươi đi chơi thư giãn nhé”.
Nàng cười xấu xa, Tiêu Vũ Hiên lùi ra sau mấy bước: “Cô lại định đi tới Vô Ưu Quan? Ta không đi, lần trước gây ra chuyện chưa đủ mất mặt sao?”
Một loại sát khí bỗng nhiên dâng lên, kèm theo đó là ba mươi tám mũi ám khí.
Cố Thanh Hy biến sắc, tóm lấy áo của Tiêu Vũ Hiên kéo hắn ta sang bên cạnh, cơ thể nhanh nhẹn lướt đi, gian nan tránh khỏi ba mươi tám mũi ám khí.
“Keng keng keng…”
Ám khí bắn vào vách tường, cắm sâu vào gỗ ba phân, Tiêu Vũ Hiên sợ hãi rụt cổ lại.
Nếu ám khí này mà bắn vào người, chẳng phải sẽ bị xuyên thủng hay sao?
“Ai? Là ai nấp trong bóng tối đánh lén?”, Tiêu Vũ Hiên hét lớn.
Học viện Hoàng gia có nhiều cao thủ âm thầm bảo vệ như vậy mà còn có thể lẻn vào đây giết người? Thật là ngông cuồng!
Cố Thanh Hy nhíu mày, không khỏi siết chặt chuông Phá hồn trong tay.
Nàng giả vờ ung dung cười nói: “Còn có thể là ai khác ngoài đám trộm cắp cỏn con không ra thể thống gì, có thể là gần đây thấy ta thắng nhiều tiền quá nên tham chứ gì”.
Mặc dù Tiêu Vũ Hiên là công tử ăn chơi nhưng hắn ta không hề ngốc.
Ba mươi tám mũi ám khí đó mang theo sát chiêu, người đến không muốn để Nha đầu xấu xí sống sót rời khỏi đây.
Hơn nữa, đây là học viện Hoàng gia.
Mặc dù ngày thường nơi này trông có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng ai cũng biết xung quanh học viện Hoàng gia có không ít cao thủ mai phục.
Một khi có người gây nguy hiểm đến tính mạng của học trò, những ám vệ đó sẽ đứng ra bảo vệ ngay lập tức.
“Nha đầu xấu xí, trộm cắp bình thường làm gì có võ công cao như vậy, ta thấy bọn chúng đang muốn cướp mạng của cô”.
“Cướp mạng gì chứ, ta lại chẳng đắc tội với ai, có lẽ là nhắm vào món đồ trên tay ta thôi”.
“Cô mà không đắc tội ai? Ở đại hội đấu văn, cô đã làm mất mặt Trạch Vương và sứ giả các nước, cô còn đắc tội với cả Thái Hậu và Đương Đương công chúa”.
“Bọn họ tài nghệ không bằng nên thua ta, ta có cách gì hơn chứ?”, Cố Thanh Hy nhún vai.
“Ta thấy chuông Phá hồn trong tay cô cũng không có tác dụng gì, có thể còn dẫn tới họa sát thân, chi bằng tìm chỗ nào vứt đi cho xong”.
Tiêu Vũ Hiên sốt sắng vô cùng, Cố Thanh Hy lại không hề quan tâm việc bị ám sát.
“Dù ta có vứt nó đi, đám người kia cũng sẽ không tin. Huống hồ, vất vả lắm ta mới thắng được nó, vì sao phải vứt đi?”
“Vậy tối nay cô đừng rời khỏi học viện Hoàng gia, nếu học viện không an toàn, bên ngoài chắc chắn sẽ càng nguy hiểm”.
Nói không chừng vừa ra ngoài sẽ có thiên la địa võng chờ đợi nha đầu xấu xí.
“Ta bảo chứ, từ lúc nào ngươi lải nhải giống như Thu Nhi vậy? Trời đã tối vậy rồi, ta quay về có khi còn phải hứng chịu cơn giận của chiến thần. Tối nay ta sẽ ngủ lại lớp học, không đi đâu cả. Ngược lại, nếu ngươi còn không mau về nhà, có tin cha ngươi sẽ đánh gãy chân ngươi không?”
“Thỉnh thoảng ta một đêm không về, cha ta cũng sẽ không nói gì, tối ta ở lại với cô”.
Tiêu Vũ Hiên ngáp một cái, buồn ngủ đến mức mí mắt không mở lên nổi.
“Đêm tối sương xuống, cô nam quả nữ, ngươi muốn để người của cả học viện hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta à?”
Tiêu Vũ Hiên sửng sốt, bỗng hiểu ra ý câu nói của Cố Thanh Hy.
“Nhưng ngộ nhỡ có sát thủ đến thì sao?”
“Không phải ngươi nói rồi sao? Học viện Hoàng gia ẩn giấu rất nhiều cao thủ, một khi tính mạng của học trò bị đe dọa, bọn họ sẽ xuất hiện, vậy thì ta còn sợ cái gì?”
“Tuy nói vậy nhưng lỡ như…”
“Làm gì có nhiều lỡ như như vậy, ngươi mau quay về đi”.
Cố Thanh Hy gần như quát lên mới đuổi Tiêu Vũ Hiên đi được.
Trong phòng, Cố Thanh Hy cất chuông Phá hồn trong tay đi.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
Nàng lại muốn xem xem có bao nhiêu người muốn cướp chuông Phá hồn trong tay nàng, hoặc là ai muốn giết nàng.
Đợi Tiêu Vũ Hiên rời đi một lúc lâu, Cố Thanh Hy thay một bộ đồ đơn giản, thản nhiên đi ra khỏi học viện Hoàng gia.
Đêm khuya, trên đường phố đế đô ít thấy bóng người, thỉnh thoảng có vài người thì đều là người gõ chiêng báo canh.
Cố Thanh Hy biết đêm nay sẽ là một đêm không bình thường, cho nên nàng mới tìm mọi cách đuổi Tiêu Vũ Hiên về.
Cố Thanh Hy đi đến trước lò rèn ở đầu phố đế đô thì dừng lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười lười nhác, giống như đang tự lẩm bẩm.
“Đêm tối âm u, xung quanh không người, các hạ còn không xuất hiện, chẳng lẽ muốn theo ta về nhà nấu lẩu ăn?”
Trong đêm tối, một thiếu niên vác theo đàn, mặc áo đen che mặt chậm rãi bước ra, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Thiếu niên tuổi không lớn, vóc người cao gầy cân đối, nhất là mặc bộ quần áo dạ hành vừa người, làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo vô khuyết một cách triệt để.
Sau lưng hắn ta đeo một cây đàn đen như mực, vô cùng bắt mắt trong bóng tối.
Ra ngoài ám sát còn mang theo đàn, con người này cũng thật phong nhã.
Cố Thanh Hy quan sát hắn ta, mơ hồ có cảm giác hình như đã nhìn thấy dáng vẻ này ở đâu đó.
Nàng chớp mắt, cười nói: “Anh chàng đẹp trai, dáng người không tồi nha, chỉ là không biết mặt mũi có đẹp hay không. Nếu ngươi đủ đẹp, có lẽ ta sẽ cân nhắc cho thêm tiền”.
Thiếu niên không có cảm xúc gì thốt ra một câu: “Ta chỉ cần chuông Phá hồn”.
“Vậy thì ngươi nói cho ta biết, ngươi cần chuông Phá hồn để làm gì, nói cách khác, chuông Phá hồn này có bí mật gì? Nếu câu trả lời của ngươi làm vừa lòng ta, ta sẽ tặng nó cho ngươi, thế nào?”
“Ta chỉ cần chuông Phá hồn”, thiếu niên lặp lại lần nữa.
Nhìn đôi mắt trong trẻo kia, Cố Thanh Hy bỗng nhớ tới một người: Diệp Phong.
Đôi mắt trong trẻo ấy giống hệt Diệp Phong, chỉ là đôi mắt này lạnh hơn, lạnh đến mức ngay cả đến gần hắn ta thôi cũng có thể rét đến phát run.
Trong chính đường, mọi người đều căng thẳng quan sát bàn cờ.
Năm nghìn vạn lượng tiền cược, e rằng đời này chỉ có thể nhìn thấy một lần thôi.
Bọn họ muốn xem Tiêu Vũ Hiên bị đánh thua thảm hại như thế nào.
Nhưng không ngờ rằng Kỳ Thánh lại bị áp đảo.
Mỗi nước cờ của Tiêu Vũ Hiên đều chặn hết đường của Kỳ Thánh, nhưng lại không lập tức ăn cờ của ông ta, đùa bỡn ông ta giống như mèo vờn chuột.
Mọi người đều sững sờ.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Không phải Tiêu Vũ Hiên không biết đánh cờ ư? Sao hắn lại trở nên lợi hại như thế? Chẳng lẽ hắn giả vờ giống Cố tam tiểu thư?”
“Không có khả năng đó, chúng ta học cùng Tiêu Vũ Hiên lâu như thế, chẳng lẽ còn không rõ hắn thật sự không biết đánh cờ sao?”
“Trời ạ, đừng nói Cố tam tiểu thư sử dụng thời gian một chung trà để dạy hắn thành một đại sư đánh cờ nhé”.
“Trong khoảng thời gian ngắn như thế, e rằng Tiêu Vũ Hiên còn chưa biết đánh cờ thế nào thì sao có thể thắng được Kỳ Thánh”.
Sắc mặt Đương Đương công chúa vô cùng khó coi, nàng ta liên tục đi qua đi lại, chỉ muốn đẩy cửa phòng đi xem rốt cuộc là chuyện gì.
Sắc mặt Thái Hậu cũng không dễ nhìn hơn bao nhiêu, lòng bàn tay vì căng thẳng mà đổ mồ hôi.
Nếu thua, chẳng những không thể lấy được ngọc Nguyệt Nha mà còn mất năm nghìn vạn lượng bạc.
Tận năm nghìn vạn lượng, bà ta bán hết của cải cũng chưa chắc đủ năm nghìn vạn lượng.
Từ phu tử ngạc nhiên nhìn Dung phu tử: “Tiêu Vũ Hiên trở nên lợi hại như thế từ bao giờ? Mấy ngày trước lúc học cờ thuật, rõ ràng hắn vẫn không biết gì mà”.
Dung phu tử cũng vô cùng hoài nghi.
Liễu Nguyệt và Vu Huy thì thở phào một hơi.
May quá may quá, chắc là có thể giữ được năm nghìn vạn lượng rồi.
Diệp Phong và Viện trưởng đồng loạt nhìn về phía Cố Thanh Hy vừa đứng, lúc này không có ai ở đó cả.
Hai người họ đều biết Cố Thanh Hy gian lận, nhưng không biết nàng gian lận bằng cách nào.
“Cố tam tiểu thư đâu, sao nàng ta đi nhà xí lâu thế?”
Dù Thái Hậu căng thẳng muốn biết kết quả, nhưng vẫn luôn chú ý đến Cố Thanh Hy, sợ nàng sẽ gian lận.
Một tiểu thái giám bên cạnh bà ta nhỏ giọng nói: “Bẩm Thái Hậu nương nương, Cố tam tiểu thư đi ra khỏi nhà xí xong thì yên lặng đứng đợi bên ngoài, nói trong đại đường đông người quá, nàng không thoải mái”.
“Nàng ta có gian lận không?”
“Chắc là không, nô tài đã làm theo lệnh người, không cho Cố tam tiểu thư đến gần cánh cửa đó trong phạm vi hai trượng, hơn nữa bên ngoài cánh cửa có rất nhiều người của chúng ta, chắc chắn Cố tam tiểu thư không thể đi vào”.
“Kiểm tra cẩn thận một lần nữa, xem nàng ta có truyền tin gì không”.
“Vâng”.
Thái Hậu ngày càng thấy bất an, vì Kỳ Thánh đang liên tục lui quân.
Hơn nữa…
Từ chỗ của bà ta, có thể thấy rõ cảnh thi đánh cờ của Tiêu Vũ Hiên và Kỳ Thánh.
Tiêu Vũ Hiên vô cùng ung dung, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng, gần như mỗi lúc Kỳ Thánh đánh xuống, hắn ta đều không chút nghĩ ngợi lập tức ra cờ.
Còn Kỳ Thánh thì ngày càng nôn nóng, không ngừng nâng tay lau mồ hôi, thường suy nghĩ một lúc lâu vẫn không biết nên đánh thế nào, khó khăn lắm mới đánh xuống một con cờ lại bị Tiêu Vũ Hiên chặn mất.
Đương Đương công chúa tức đến mức giậm chân.
“Mẫu hậu, người xem ông ta kìa, kỹ thuật đánh cờ tệ như thế mà xứng được gọi là Kỳ Thánh sao? Ông ta thua nữ nhân thấp hèn Cố Thanh Hy kia thì thôi đi, bây giờ một tên công tử bột như Tiêu Vũ Hiên mà ông ta cũng không thắng nổi, theo con thấy, sau này ông ta nên được gọi là Kỳ Thua”.
Mọi người đều đổ mồ hôi.
Kỹ thuật đánh cờ của Kỳ Thánh sao có thể tệ được?
Rõ ràng là Tiêu Vũ Hiên quá giỏi, mỗi nước đi đều chặn kín đường của Kỳ Thánh.
Nếu là bọn họ, có lẽ một con cờ bọn họ cũng không đánh xuống được.
Thượng Quan Sở vẫn luôn chú ý bàn cờ, phát hiện mỗi khi đánh một con cờ Tiêu Vũ Hiên sẽ ngẩng đầu một lần, hắn ta không khỏi thấy nghi ngờ.
Hắn ta nhìn theo tầm mắt của Tiêu Vũ Hiên, nhìn thấy ô vuông trên cửa sổ thỉnh thoảng có một ánh sáng loé lên.
Thượng Quan Sở rũ mắt.
Một lúc sau, hắn ta mới hiểu ra, không khỏi bật cười một lần nữa.
Hắn ta biết ngay nha đầu chết tiệt kia chắc chắn sẽ gian lận mà.
“Cạch…”, Tiêu Vũ Hiên đánh xuống con cờ cuối cùng.
Một người ngạc nhiên đứng dậy.
“Không ngờ Kỳ Thánh lại thua trong tay Tiêu Vũ Hiên, ta không nhìn nhầm chứ?”
“Hay cho chiêu dương đông kích tây, Kỳ Thánh trúng kế điệu hổ ly sơn của hắn ta, tất cả con cờ đều bị ăn hết, trời ạ, sao Tiêu Vũ Hiên có thể nghĩ ra chiêu này, thật lợi hại”.
Chung trà trong tay Đương Đương công chúa trượt xuống đất vỡ tan tành, nàng ta trợn to mắt nhìn chằm chằm bàn cờ.
Hai tay Thái Hậu run rẩy, cũng tỏ vẻ khó tin.
Bà ta biết đánh cờ.
Cũng biết Kỳ Thánh thật sự đã dốc hết sức, có thể cố gắng đến lúc này đã là không dễ rồi.
Nhưng mà…
Tại sao kỹ thuật đánh cờ của Tiêu Vũ Hiên lại tiến bộ đến mức này?
Bà ta sắp xếp biết bao nhiêu cao thủ bao vây căn phòng kia, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào, sao Cố Thanh Hy có thể giúp hắn ta gian lận được?
Vào lúc mọi người đang khiếp sợ, Cố Thanh Hy lắc lư đầu đi vào.
“Ấy… Mọi người đều đứng lên làm gì vậy? Đánh cờ xong rồi à? Ồ, hôm nay ta may mắn thế, không ngờ Tiểu Hiên Hiên lại thắng rồi. Thái Hậu, người bảo ta nên cảm ơn người thế nào đây, năm nghìn vạn lượng kia, chắc chắn ta sẽ để dành, bảo đảm sẽ không phung phí khắp nơi”.
Trước mắt Thái Hậu tối sầm lại, suýt ngã xuống đất, cũng may có tiểu thái giám bên cạnh đỡ bà ta.
Trên mặt bà ta lúc trắng lúc xanh, một lúc lâu vẫn không nói được câu nào.
Đương Đương công chúa thua đỏ cả mắt, tức giận nói: “Cố Thanh Hy, ngươi gian lận, ván cược này không tính”.
Cố Thanh Hy vờ ngơ ngác: “Ta gian lận cái gì? Căn phòng kia ba tầng trong ba tầng ngoài đều là người của các người canh gác, chẳng lẽ ta còn có thể bay vào trong, huống hồ sau khi ra khỏi nhà xí ta vẫn luôn đứng trong sân phơi nắng, người của cả học viện đều thấy rõ ràng, hay công chúa cho rằng ta có thuật phân thân hoặc thuật ẩn thân, có thể phân thân đến bên cạnh Tiêu Vũ Hiên, dạy hắn ta đánh cờ?”
“Ngươi…”
“Chẳng lẽ các người thua rồi lại bắt đầu muốn lật lọng? Thái Hậu, người là Thái Hậu của một nước, mẫu nghi thiên hạ, đại diện cho quốc gia, thân phận người cao quý như thế, sao có thể lật lọng được, Đương Đương công chúa là đang bôi nhọ người, cố ý khiến người mất điểm trước người dân”.
Chương 87: Đại hội tầm bảo
Cố Thanh Hy nói một tràng, còn không ngừng nhắc đến người dân và người trong thiên hạ, dù Thái Hậu muốn đổi ý cũng không thể đổi ý, chỉ có thể chịu thua, chắp tay dâng lên năm nghìn vạn lượng bạc.
Đương Đương công chúa giận đến mức đầu óc choáng váng: “Mẫu hậu, đây là năm nghìn vạn lượng đấy, kể cả quốc khố trong mấy năm cũng không thu được nhiều bạc như thế, nếu đưa không cho nàng ta thì lỗ quá”.
“Chát…”
Thái Hậu nâng tay cho Đương Đương công chúa một bạt tai.
“Đồ ngu ngốc, bản cung là Thái Hậu của một nước, con lại xúi giục ta quỵt tiền, con muốn bản cung phải đối mặt với người trong thiên hạ thế nào? Còn nữa, con đường đường là công chúa một nước, thích thì cược, cược thua lại muốn lật lọng, nếu người nào không biết còn cho rằng công chúa là con nói không giữ lời đấy”.
Đương Đương công chúa bị đánh đến mức ngây người, nâng tay che gò má nóng rát.
Mẫu hậu là người thương nàng ta nhất, bình thường còn không nỡ mắng nàng ta một câu, nhưng hôm nay lại đánh nàng ta trước mặt mọi người.
Đương Đương công chúa vốn đã thấy uất ức, bây giờ bị đánh như thế lại càng uất ức hơn, nàng ta khóc to chạy ra khỏi học viện Hoàng gia.
Thái Hậu vẫn rất tức giận, mãi không thể lấy lại bình tĩnh.
Bà ta cố nở một nụ cười gượng gạo.
“Cố tam tiểu thư, bản cung sẽ đưa năm nghìn vạn lượng cho ngươi sau, ngươi đừng để tâm đến lời nói của Đương Đương”.
“Hoàng điệt nữ còn nhỏ tuổi, ta đương nhiên sẽ không để tâm”.
Cố Thanh Hy dùng ba chữ Hoàng điệt nữ là muốn cảnh cáo Thái Hậu, bây giờ nàng là người của chiến thần, nếu dám động vào nàng chính là công khai trở mặt với chiến thần.
Quả nhiên, sắc mặt của Thái Hậu lại tái hơn một chút.
“Nếu thế thì bản cung xin cảm ơn thay Đương Đương. Cố tam tiểu thư, ngọc Nguyệt Nha là thứ mà tiên hoàng để lại, mong Cố tam tiểu thư giữ kỹ, tuyệt đối đừng vứt bỏ”.
“Đương nhiên rồi, ta nhất định sẽ giữ kỹ, chắc chắn sẽ không để bất cứ ai cướp đi”.
Trên mặt Cố Thanh Hy mang theo nụ cười ngay thẳng, trông rất ngây thơ vô hại.
Nhưng trong lời nói của nàng lại chứa đựng hàm ý cảnh cáo.
Trong lòng Thái Hậu chứa đầy lửa giận, nhưng bà ta vẫn cười nói: “Thế thì bản cung xin cảm ơn Cố tam tiểu thư thay cho tiên hoàng”.
Cố Thanh Hy cười nhạt.
Câu nào cũng bản cung, chẳng lẽ bà ta không nên tự xưng là ai gia sao?
Còn lấy tiên hoàng ra doạ nàng, cảnh cáo nàng không được vứt ngọc Nguyệt Nha đi.
Ha.
Cố Thanh Hy nàng là người dễ bắt nạt thế sao?
Thái Hậu hùng hổ kéo đến lại hùng hổ rời đi, người của học viện Hoàng gia còn cho rằng đang nằm mơ, mãi vẫn không lấy lại tinh thần.
Tiêu Vũ Hiên đắc ý chạy tới, cười nói: “Nha đầu xấu xí, ta giúp cô thắng năm nghìn vạn lượng, cô muốn cảm ơn ta thế nào đây”.
Nghe vậy, Cố Thanh Hy chỉ muốn đập chết hắn ta.
Nàng lợi dụng nguyên lý của kính đục lỗ nhỏ, ở phía xa mượn ánh sáng khúc xạ lên ô vuông của cửa sổ, Tiêu Vũ Hiên chỉ cần đánh cờ theo vị trí trên ô vuông là sẽ có thể nhanh chóng áp đảo Kỳ Thánh.
Nhưng hắn ta nhìn theo ô vuông vẫn có thể đánh nhầm.
Cố Thanh Hy rất nghi ngờ, không biết hắn ta có biết học toán không.
Nếu không phải vì nàng nghĩ xa, mỗi nước cờ đều có nhiều cách ứng phó, thì ván cờ này nàng chắc chắn sẽ thua.
Lần này dù thắng nhưng đã mất không ít thời gian của nàng, còn khiến nàng suýt tiêu hao hết chất xám.
Liễu Nguyệt và Vu Huy đi tới: “Đại ca, kỹ năng đánh cờ của huynh trở nên xuất sắc như thế từ bao giờ vậy?”
Tiêu Vũ Hiên cười đắc ý: “Không phải chỉ là đánh cờ thôi sao, ta nhắm mắt cũng có thể thắng được Kỳ Thánh”.
Kỳ Thánh chán nản đi ra.
Thua trong tay sư phụ thì thôi đi, sao lại thua cả tên công tử bột Tiêu Vũ Hiên này vậy?
Chẳng lẽ kỹ năng đánh cờ của ông ta thật sự rất tệ sao?
Lúc này Kỳ Thánh cảm thấy, kỹ năng đánh cờ đáng kiêu ngạo trước kia như trở thành trò cười.
“Sư phụ…”
Cố Thanh Hy vội vàng ngắt lời: “Ông thua rồi, cho nên việc đánh cược của chúng ta chính thức có hiệu lực từ lúc này, ta không còn là sư phụ của ông nữa, ông có thể không cần gọi ta là sư phụ”.
“Một ngày làm thầy cả đời làm thầy, sư phụ, cô mãi mãi là sư phụ của ta”.
Nghe thấy lời nói hiên ngang của ông ta, đáng lẽ Cố Thanh Hy phải cảm động, nhưng nàng không cảm động nổi.
“Nếu ta tiếp tục nhận ông làm đồ đệ, người khác sẽ cười ta không giữ lời hứa”, nàng dẫn dắt từng bước, ép ông ta phải từ bỏ.
“Chuyện này không liên quan đến sư phụ, là ta mặt dày xin tiếp tục làm đệ tử của cô”.
“…”
Cố Thanh Hy muốn cho ông ta một vé máy bay, là loại vé có thể bay được bao xa thì bay.
Tiêu Vũ Hiên cười hì hì: “Nàng ta không nhận ông làm đồ đệ, ta có thể miễn cưỡng thu nhận ông”.
“Mạn phép hỏi Tiêu công tử, khi nãy rõ ràng cậu đã chiếm được lợi thế, sao lại đi nước Mã?”
Nước Mã?
Nước Mã là cái gì?
Tiêu Vũ Hiên nhìn về phía Cố Thanh Hy, chớp mắt muốn nàng chỉ dẫn, nhưng cô gái xấu xí này lại mặc kệ hắn ta.
Thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, Tiêu Vũ Hiên chỉ có thể nói bừa: “Cái này… không phải trong lòng Kỳ Thánh đều rõ cả sao?”
Một câu nói khiến Kỳ Thánh thấy khó hiểu.
Ông ta rõ cái gì?
Nhưng thấy đông người như thế, dù Kỳ Thánh không hiểu, nhưng cũng chỉ đành nhắm mắt thừa nhận: “Tiêu công tử không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã vang danh, thật sự khiến người khác phải khâm phục”.
“Những gì ta biết còn nhiều lắm, đây chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm mà thôi”.
“Ồ, không biết Tiêu công tử còn tinh thông những gì?”
“Ặc… Cái này nói ra thì dài dòng lắm, các phu tử đều ở đây, ta còn phải học, không rảnh tán gẫu với ông nữa”.
Người của học viện đều bị Tiêu Vũ Hiên làm ngây người rồi.
Bọn họ hoàn toàn không dám tưởng tượng một tên ngu ngốc như Tiêu Vũ Hiên có thể thắng được Kỳ Thánh.
Từ phu tử và Dung phu tử đưa mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương.
Dường như Viện trưởng biết chút nội tình, bảo mọi người ngồi xuống.
“Hôm nay ta đến lớp cũng không có việc gì, chỉ muốn đến gặp hai người giành hạng đầu trong đại hội đấu văn, tiện thể nói với mọi người, đại hội tầm bảo hai mươi năm một lần đã đổi thành tám năm một lần, hơn nữa sẽ tổ chức vào ngày mười lăm tháng sau”.
“Xôn xao…”
Toàn bộ lớp học trở nên ồn ào, ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ta không nghe nhầm chứ, ngày mười lăm tháng sau tổ chức đại hội tầm bảo? Ta cứ tưởng cả đời này cũng không thể đi vào núi Tầm Long chứ”.
“Ta kích động quá, có phải ta đang nằm mơ không, ngươi mau đánh ta một cái đi”.
“Nếu tháng sau có thể tìm được một vài bảo bối ở núi Tầm Long, vậy chẳng phải sẽ phát tài sao”.
Cố Thanh Hy nhìn Tiêu Vũ Hiên: “Đại hội tầm bảo là cái gì?”
Chương 88: Đập vỡ ngọc Nguyệt Nha
Tiêu Vũ Hiên xoa nắm đấm, cũng khá kích động: “Dạ Quốc chúng ta có một ngọn núi Tầm Long, bên trong có rất nhiều thánh phẩm cấp thấp và cấp trung, may mắn còn có thể tìm thấy thánh phẩm cấp cao. Ôn Nguyên Châu của Viện trưởng là tìm thấy trong núi Tầm Long đấy”.
“Rồi sao nữa?”
“Chỉ cần người đi vào tìm thấy bảo bối gì ở bên trong thì nó sẽ là của người đó, nhưng rất khó giành được tư cách đi vào núi Tầm Long, đương nhiên người của học viện Hoàng gia chúng ta có ưu thế, có thể được ưu tiên số người đi vào, đây cũng là một trong những lý do khiến nhiều người muốn vào học viện Hoàng gia”.
Dù Tiêu Vũ Hiên chỉ nói đơn giản mấy câu, nhưng Cố Thanh Hy cũng hiểu được đại khái, e rằng đại hội tầm bảo cũng không đơn giản như thế.
Người nào lấy được bảo bối thì bảo bối là của người đó?
Vậy cũng phải đợi đến lúc an toàn rời khỏi đại hội tầm bảo rồi tính.
Tình huống vì tranh đoạt bảo bối mà giết người cũng không hiếm thấy.
Thánh phẩm cấp cao ư?
Cố Thanh Hy sờ cằm, cũng cảm thấy khá hứng thú.
Nếu có thể tìm thấy một bảo bối như Ôn Nguyên Châu, cho dù có bị thương nặng hơn nữa cũng có thể chữa trị, có vẻ rất tốt.
Sau khi tan học, mọi người đều rời đi, chỉ còn lại Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên chạy quanh học viện Hoàng gia.
Mới chạy được hai vòng, Tiêu Vũ Hiên đã đổ mồ hôi đầm đìa, không thở nổi, thậm chí còn không thể đứng thẳng.
Nhìn sang thì thấy Cố Thanh Hy vừa chạy vừa ngắm nhìn ngọc Nguyệt Nha, vô cùng ung dung, nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí còn không thở gấp.
Tiêu Vũ Hiên ngạc nhiên: “Nha đầu xấu xí, chạy lâu thế mà cô không mệt sao?”
“Nếu mệt thì ngươi có thể nghỉ ngơi một lát, dù sao bọn họ cũng không quy định ngươi phải chạy xong trong vòng bao lâu”.
“Không phải cô có nhiều mưu kế lắm sao? Có thể nghĩ cách thoát được hình phạt lần này không?”
“Không phải chỉ mười vòng thôi ư, ta lười động não”, Cố Thanh Hy vừa chạy vừa nghiên cứu hoa văn trên ngọc Nguyệt Nha.
“Không phải chỉ mười vòng? Nha đầu xấu xí, cô có biết học viện Hoàng gia rộng đến mức nào không, ta mặc kệ, cô nhất định phải giúp ta, ta chạy hết nổi rồi”.
Tiêu Vũ Hiên mệt đến mức đi không nổi, bèn tìm một chỗ gần đó ngồi xuống, cầm lấy cây quạt trong ngực, mở quạt ra tự mình phe phẩy.
Cố Thanh Hy đứng gần hắn ta, gió từ cây quạt thổi lên người nàng.
Hoa văn trên ngọc Nguyệt Nha chợt chuyển động.
Nàng giật mình, sau đó dừng lại: “Hình như hoa văn trên ngọc có thể chuyển động”.
“Có ư? Sao ta không thấy, chắc cô nhìn nhầm rồi”.
Cố Thanh Hy giật lấy cây quạt trong tay hắn ta, giẫm nhẹ chân, biến mất ở cuối học viện tựa như một cơn gió.
Tiêu Vũ Hiên dụi mắt.
Hắn ta vừa gặp ma à?
Sao tốc độ của cô gái xấu xí này lại nhanh thế?
Khinh công của nàng tốt đến mức nào vậy? Thậm chí có thể sánh bằng đại ca của hắn ta rồi.
“Này, nha đầu xấu xí, cô cướp quạt của ta làm gì, đó là cây quạt ta thích nhất đấy, cô trả lại cho ta”.
Tiêu Vũ Hiên đuổi theo, nhưng trước mặt làm gì còn bóng dáng của Cố Thanh Hy nữa, hắn ta chỉ có thể tức giận mắng một câu.
Trong một gian phòng ở góc học viện Hoàng gia.
Cố Thanh Hy thử quạt cho ngọc Nguyệt Nha, nhưng hoa văn trên ngọc lại không hề chuyển động.
Viên ngọc này ngoài việc nhẵn bóng thì không có gì đặc biệt nữa cả.
“Lạ thật, khi nãy rõ ràng mình thấy nó chuyển động mà”.
Cố Thanh Hy lấy ra một hộp gỗ đen từ trong lòng, trong hộp gỗ có chứa chuông Phá hồn.
Một cái chuông, một viên ngọc Nguyệt Nha, dường như giữa hai thứ này không liên quan gì đến nhau cả.
Nàng chống cằm, suy nghĩ một lúc lâu vẫn không nghĩ ra.
Cố Thanh Hy cố chấp cầm lấy cái dùi gõ mạnh lên chuông Phá hồn.
Người đời đều xem chuông Phá hồn như bảo bối, không ai nghĩ đến việc đập vỡ nó, nhưng Cố Thanh Hy lại làm thế.
Lần đầu đập không vỡ.
Cố Thanh Hy lại đập rất nhiều lần, nhưng chuông vẫn không vỡ.
Cuối cùng khiến nàng mệt đến mức thở hồng hộc.
“Cái chuông rách này sao lại cứng thế, đập cũng không vỡ”.
Không thể đập vỡ chuông, Cố Thanh Hy lại dùng các cách như đốt, ngâm nước, ngâm thuốc, nhưng vẫn không có tác dụng gì với chuông Phá hồn.
Chuông Phá hồn không biết được làm từ chất liệu gì, vô cùng cứng rắn, không thể làm gì được nó.
Kể cả viên ngọc Nguyệt Nha kia cũng không nghiên cứu được gì.
Cố Thanh Hy nổi giận cầm viên gạch lên muốn đập vỡ ngọc Nguyệt Nha để xem bên trong nó.
Nhưng viên ngọc này trị giá tận năm nghìn vạn lượng bạc, khiến tay cầm gạch của nàng cũng hơi run rẩy.
Nếu trong viên ngọc không có gì, hoặc là vỡ thành vô số mảnh vụn, thì năm nghìn vạn lượng của nàng sẽ bay theo gió.
Bây giờ cuối cùng Cố Thanh Hy cũng hiểu lúc đó Thái Hậu đã đau lòng đến mức nào.
“Bộp…”
Nàng cắn răng đập viên gạch lên ngọc.
Ngọc Nguyệt Nha vỡ tan.
Hoàn toàn không khác gì những viên ngọc bị vỡ khác.
Trái tim Cố Thanh Hy như chết đi một nửa.
“Năm nghìn vạn lượng bạc bị ta dùng gạch đập vỡ rồi sao? Ôi mẹ ơi…”
Trong lòng nàng như đang rỉ máu.
Cố Thanh Hy cầu mong kỳ tích sẽ xuất hiện, nhưng nàng phải thất vọng rồi, vì trên đời này hoàn toàn không có kỳ tích. Nàng tức đến mức hất rơi cả chuông Phá hồn và mảnh vỡ của ngọc Nguyệt Nha.
Ngọc Nguyệt Nha chạm vào chuông Phá hồn, hoa văn trên mảnh vỡ đột nhiên phát sáng.
Thậm chí hoa văn của nó còn nhanh chóng tróc ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, lộ ra những chuỗi phù văn tương tự với phù văn trên chuông Phá hồn.
Cố Thanh Hy khẽ run.
Nàng ngạc nhiên nhìn phù văn trên ngọc Nguyệt Nha từ từ sáng lên, từng chữ bay lơ lửng trên bầu trời, cuối cùng như bị một lực hút rất lớn dán lên trên phù văn của chuông Phá hồn.
Chuông Phá hồn lập tức phát sáng, bay lơ lửng trên không trung.
Phù văn trên chuông và phù văn trên ngọc hợp lại làm một, phù văn loé lên ánh sáng vàng, cuối cùng tạo thành hình những con nòng nọc nhỏ.
Cố Thanh Hy cầm lấy chuông Phá hồn, tập trung quan sát.
Hoa văn như những con nòng nọc này trông giống như một tấm bản đồ.
Trên chuông có một phần là tấm bản đồ và một phần là phù văn không biết tên.
Chẳng lẽ…
Chương 89: Ám sát
Chuông Phá hồn là một bản đồ kho báu?
Chỉ khi nào giải mã được tất cả ký hiệu mới là bản đồ kho báu hoàn chỉnh?
Nếu chuông Phá hồn thật sự là một bản đồ kho báu, vậy thì…
Rốt cuộc bên trong nó đang cất giấu món bảo bối siêu phàm như thế nào?
Nàng đưa mắt nhìn quanh, ngọc Nguyệt Nha ảm đạm không còn ánh sáng, không còn độ ấm, chẳng khác nào một mảnh ngọc nát tầm thường, rõ ràng đã không còn giá trị.
Cố Thanh Hy lười nhác chơi đùa chuông Phá hồn, nơi đáy mắt toát lên sự hứng thú.
Nàng đẩy cửa ra, lại nhìn thấy Tiêu Vũ Hiên toát đầy mồ hôi trên đầu, phẫn nộ nhìn nàng.
“Trời mưa rồi à? Sao trên đầu lại đẫm nước thế kia?”
“Nha đầu xấu xí, cô có biết cô nửa đường rời khỏi hại ta bị Dung phu tử phạt thêm mười vòng hay không? Ông ấy nói ta cố ý cắt đuôi thị vệ canh chừng, thả cho cô đi, cho nên mười vòng của cô chuyển qua cho ta, chân ta sắp rã ra rồi”.
“Ngoan, ta biết ngươi phải chịu ấm ức rồi, tối nay tỷ tỷ dẫn ngươi đi chơi thư giãn nhé”.
Nàng cười xấu xa, Tiêu Vũ Hiên lùi ra sau mấy bước: “Cô lại định đi tới Vô Ưu Quan? Ta không đi, lần trước gây ra chuyện chưa đủ mất mặt sao?”
Một loại sát khí bỗng nhiên dâng lên, kèm theo đó là ba mươi tám mũi ám khí.
Cố Thanh Hy biến sắc, tóm lấy áo của Tiêu Vũ Hiên kéo hắn ta sang bên cạnh, cơ thể nhanh nhẹn lướt đi, gian nan tránh khỏi ba mươi tám mũi ám khí.
“Keng keng keng…”
Ám khí bắn vào vách tường, cắm sâu vào gỗ ba phân, Tiêu Vũ Hiên sợ hãi rụt cổ lại.
Nếu ám khí này mà bắn vào người, chẳng phải sẽ bị xuyên thủng hay sao?
“Ai? Là ai nấp trong bóng tối đánh lén?”, Tiêu Vũ Hiên hét lớn.
Học viện Hoàng gia có nhiều cao thủ âm thầm bảo vệ như vậy mà còn có thể lẻn vào đây giết người? Thật là ngông cuồng!
Cố Thanh Hy nhíu mày, không khỏi siết chặt chuông Phá hồn trong tay.
Nàng giả vờ ung dung cười nói: “Còn có thể là ai khác ngoài đám trộm cắp cỏn con không ra thể thống gì, có thể là gần đây thấy ta thắng nhiều tiền quá nên tham chứ gì”.
Mặc dù Tiêu Vũ Hiên là công tử ăn chơi nhưng hắn ta không hề ngốc.
Ba mươi tám mũi ám khí đó mang theo sát chiêu, người đến không muốn để Nha đầu xấu xí sống sót rời khỏi đây.
Hơn nữa, đây là học viện Hoàng gia.
Mặc dù ngày thường nơi này trông có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng ai cũng biết xung quanh học viện Hoàng gia có không ít cao thủ mai phục.
Một khi có người gây nguy hiểm đến tính mạng của học trò, những ám vệ đó sẽ đứng ra bảo vệ ngay lập tức.
“Nha đầu xấu xí, trộm cắp bình thường làm gì có võ công cao như vậy, ta thấy bọn chúng đang muốn cướp mạng của cô”.
“Cướp mạng gì chứ, ta lại chẳng đắc tội với ai, có lẽ là nhắm vào món đồ trên tay ta thôi”.
“Cô mà không đắc tội ai? Ở đại hội đấu văn, cô đã làm mất mặt Trạch Vương và sứ giả các nước, cô còn đắc tội với cả Thái Hậu và Đương Đương công chúa”.
“Bọn họ tài nghệ không bằng nên thua ta, ta có cách gì hơn chứ?”, Cố Thanh Hy nhún vai.
“Ta thấy chuông Phá hồn trong tay cô cũng không có tác dụng gì, có thể còn dẫn tới họa sát thân, chi bằng tìm chỗ nào vứt đi cho xong”.
Tiêu Vũ Hiên sốt sắng vô cùng, Cố Thanh Hy lại không hề quan tâm việc bị ám sát.
“Dù ta có vứt nó đi, đám người kia cũng sẽ không tin. Huống hồ, vất vả lắm ta mới thắng được nó, vì sao phải vứt đi?”
“Vậy tối nay cô đừng rời khỏi học viện Hoàng gia, nếu học viện không an toàn, bên ngoài chắc chắn sẽ càng nguy hiểm”.
Nói không chừng vừa ra ngoài sẽ có thiên la địa võng chờ đợi nha đầu xấu xí.
“Ta bảo chứ, từ lúc nào ngươi lải nhải giống như Thu Nhi vậy? Trời đã tối vậy rồi, ta quay về có khi còn phải hứng chịu cơn giận của chiến thần. Tối nay ta sẽ ngủ lại lớp học, không đi đâu cả. Ngược lại, nếu ngươi còn không mau về nhà, có tin cha ngươi sẽ đánh gãy chân ngươi không?”
“Thỉnh thoảng ta một đêm không về, cha ta cũng sẽ không nói gì, tối ta ở lại với cô”.
Tiêu Vũ Hiên ngáp một cái, buồn ngủ đến mức mí mắt không mở lên nổi.
“Đêm tối sương xuống, cô nam quả nữ, ngươi muốn để người của cả học viện hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta à?”
Tiêu Vũ Hiên sửng sốt, bỗng hiểu ra ý câu nói của Cố Thanh Hy.
“Nhưng ngộ nhỡ có sát thủ đến thì sao?”
“Không phải ngươi nói rồi sao? Học viện Hoàng gia ẩn giấu rất nhiều cao thủ, một khi tính mạng của học trò bị đe dọa, bọn họ sẽ xuất hiện, vậy thì ta còn sợ cái gì?”
“Tuy nói vậy nhưng lỡ như…”
“Làm gì có nhiều lỡ như như vậy, ngươi mau quay về đi”.
Cố Thanh Hy gần như quát lên mới đuổi Tiêu Vũ Hiên đi được.
Trong phòng, Cố Thanh Hy cất chuông Phá hồn trong tay đi.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
Nàng lại muốn xem xem có bao nhiêu người muốn cướp chuông Phá hồn trong tay nàng, hoặc là ai muốn giết nàng.
Đợi Tiêu Vũ Hiên rời đi một lúc lâu, Cố Thanh Hy thay một bộ đồ đơn giản, thản nhiên đi ra khỏi học viện Hoàng gia.
Đêm khuya, trên đường phố đế đô ít thấy bóng người, thỉnh thoảng có vài người thì đều là người gõ chiêng báo canh.
Cố Thanh Hy biết đêm nay sẽ là một đêm không bình thường, cho nên nàng mới tìm mọi cách đuổi Tiêu Vũ Hiên về.
Cố Thanh Hy đi đến trước lò rèn ở đầu phố đế đô thì dừng lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười lười nhác, giống như đang tự lẩm bẩm.
“Đêm tối âm u, xung quanh không người, các hạ còn không xuất hiện, chẳng lẽ muốn theo ta về nhà nấu lẩu ăn?”
Trong đêm tối, một thiếu niên vác theo đàn, mặc áo đen che mặt chậm rãi bước ra, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Thiếu niên tuổi không lớn, vóc người cao gầy cân đối, nhất là mặc bộ quần áo dạ hành vừa người, làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo vô khuyết một cách triệt để.
Sau lưng hắn ta đeo một cây đàn đen như mực, vô cùng bắt mắt trong bóng tối.
Ra ngoài ám sát còn mang theo đàn, con người này cũng thật phong nhã.
Cố Thanh Hy quan sát hắn ta, mơ hồ có cảm giác hình như đã nhìn thấy dáng vẻ này ở đâu đó.
Nàng chớp mắt, cười nói: “Anh chàng đẹp trai, dáng người không tồi nha, chỉ là không biết mặt mũi có đẹp hay không. Nếu ngươi đủ đẹp, có lẽ ta sẽ cân nhắc cho thêm tiền”.
Thiếu niên không có cảm xúc gì thốt ra một câu: “Ta chỉ cần chuông Phá hồn”.
“Vậy thì ngươi nói cho ta biết, ngươi cần chuông Phá hồn để làm gì, nói cách khác, chuông Phá hồn này có bí mật gì? Nếu câu trả lời của ngươi làm vừa lòng ta, ta sẽ tặng nó cho ngươi, thế nào?”
“Ta chỉ cần chuông Phá hồn”, thiếu niên lặp lại lần nữa.
Nhìn đôi mắt trong trẻo kia, Cố Thanh Hy bỗng nhớ tới một người: Diệp Phong.
Đôi mắt trong trẻo ấy giống hệt Diệp Phong, chỉ là đôi mắt này lạnh hơn, lạnh đến mức ngay cả đến gần hắn ta thôi cũng có thể rét đến phát run.
Bình luận facebook