Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118: Cháo dược thiện
Tiêu Vũ Hiên sững sờ.
Diệp Phong hạ giọng nói: “Bao nhiêu tiền, ta đền”.
“Bộ y phục gấm lưu vân của Tiêu Vũ Hiên là thợ may nổi tiếng của đế đô đích thân may. Đế đô rộng lớn, không, Dạ Quốc rộng lớn cũng chỉ có một bộ, cho nên bộ này ít nhất cũng phải một nghìn lượng bạc”.
“Một nghìn lượng?”, Diệp Phong ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt vốn đã trắng bệch lại càng thêm trắng.
“Đúng, là một nghìn lượng, tối hôm qua tiền thuốc chữa trị cho ngươi xem như tặng ngươi”.
Cố Thanh Hy đưa tay ra, mặc dù không nói rõ nhưng thái độ đòi tiền thì rõ ràng ra đó.
Tiêu Vũ Hiên kéo nàng đi vài bước, hạ giọng nói: “Nha đầu xấu xí, cô làm gì vậy? Cô biết rõ Diệp Phong không có nổi một nghìn lượng bạc mà”.
Cố Thanh Hy cố ý nâng cao giọng: “Không có tiền? Không có tiền thì không được, một nghìn lượng bạc không phải là con số nhỏ. Diệp Phong, ngươi định làm sao trả?”
Nghe vậy, Diệp Phong và Tiêu Vũ Hiên có ngu ngốc đi nữa cũng hiểu, nàng phải đòi bằng được một nghìn lượng bạc này.
Giọng nói của Diệp Phong luôn khàn khàn, khàn đến nỗi gần như không phát ra tiếng, cũng không biết có phải trước đó đã trải qua chuyện gì hay không.
Hắn ta nhỏ giọng nói: “Bây giờ ta không có một nghìn lượng bạc, có thể cho ta một chút thời gian không?”
“Cho ngươi chút thời gian cũng không phải không thể, nhưng trong lúc ngươi chưa trả hết nợ, có phải nên giao ra chút lợi tức trước không?”
“Lợi tức?”
“Ví dụ như thay ta làm gì đó, quét nhà cửa gì đó, giặt quần áo gì đó”.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn hắn ta, trong mắt nhuốm vẻ tự tin.
Nàng tin Diệp Phong sẽ đồng ý.
Diệp Phong quả nhiên đồng ý thật.
Một nghìn lượng bạc không phải con số nhỏ, bây giờ hắn ta nghèo đến mức ngay cả một lượng bạc cũng không có.
“Nếu đã đồng ý thì đi theo ta. Đến đây lâu vậy rồi, buổi tối ta còn chưa ngủ được một giấc đàng hoàng. Đến phủ Trạch Vương đi, ta nhớ hắn ta thua phủ đệ về tay ta rồi, mấy ngày nay ta cũng chưa đi kiểm tra”.
Không đợi bọn họ trả lời, Cố Thanh Sơ kéo Diệp Phong đi về phía phủ Trạch Vương.
Tiêu Vũ Hiên trợn tròn mắt.
Kéo Diệp Phong, không kéo ta?
Gấm lưu vân là của ta, dù Diệp Phong có nợ cũng là nợ ta chứ.
“Này, nha đầu xấu xí, cô đợi ta với”.
Phủ Trạch Vương rường cột chạm trổ, khí thế hào hùng.
Trạch Vương đã dọn đi, trong Vương phủ lại còn rất nhiều hạ nhân không có chỗ nào để đi. Cố Thanh Hy tốt bụng giữ bọn họ ở lại, còn đổi ba chữ phủ Trạch Vương thành Noãn Các.
Trạch Vương cũng giữ chữ tín, không mang theo thứ gì quý giá của Vương phủ đi. Cố Thanh Hy đích thân xuống bếp nấu cháo dược thiện cho Diệp Phong, lại bảo hạ nhân nấu một bữa tối thịnh soạn cho ba người ăn.
Rượu thịt thơm ngon chỉ là thứ yếu, quan trọng là bát cháo dược thiện kia.
Tiêu Vũ Hiên gia cảnh tốt, cháo dược thiện dùng nguyên liệu gì hắn ta vừa nhìn là biết.
“Nha đầu xấu xí, phần của ta đâu?”
“Nhiều món ngon như vậy không đủ cho ngươi ăn sao?”, Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn hắn ta, tỏ ý đừng có nói bậy.
“Ăn ăn ăn, ăn sụp nhà cô”.
“Mau ăn đi”, Cố Thanh Hy vừa ăn vừa ngước mắt lên, tỏ ý Diệp Phong ăn cùng.
Diệp Phong nhìn món ngon đầy trên bàn, đôi mắt ngập tràn tơ máu đầy vẻ nghi hoặc.
“Nghĩ gì đó, ngươi chỉ có thể ăn bát cháo trước mắt, những cái khác không có phần của ngươi”.
“Ta không đói”.
Diệp Phong đẩy bát cháo dược thiện về phía trước.
Thân phận hắn ta thấp hèn không có nghĩa hắn ta không có mắt nhìn.
Lúc trước hầu hạ cho Lan kỳ chủ, hắn ta cũng đã từng thấy không ít cháo nấu từ nguyên liệu quý giá.
Bát cháo dược thiện này nhìn có vẻ bình thường, nhưng thực tế trong cháo tỏa ra hương sen và mùi thuốc nhàn nhạt.
Nếu hắn ta đoán không lầm, bên trong ít nhất có sen tuyết nghìn năm và các nguyên liệu quý giá khác.
Bát cháo này còn đắt hơn gấm lưu vân nhiều.
“Ngươi đừng quên bây giờ ngươi là người của ta, nếu ngươi đói chết thì ta tìm ai đòi tiền?”
“Ta ăn chút cơm thừa hoặc canh cặn là được rồi, khụ khụ…”
“Bảo ngươi ăn thì cứ ăn đi, nói nhiều làm gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn hạ độc ngươi sao?”
Tiêu Vũ Hiên đẩy bát cháo đến trước mặt hắn ta, khuyên nhủ: “Nha đầu xấu xí bảo ngươi ăn thì ngươi cứ việc ăn là được. Nếu không đủ, ta bảo hạ nhân làm thêm một phần nữa cho ngươi”.
Diệp Phong động đậy môi.
Bát cháo dược thiện này hắn ta thật sự không dám ăn.
Mạng hắn ta cũng không đáng giá bằng một miếng cháo dược thiện.
“Bộp…”
Cố Thanh Hy đặt mạnh đũa xuống, sắc mặt sa sầm.
“Nếu ngươi không ăn, ta sẽ nói chuyện ngươi bị thương cho bà bà ngươi biết”.
“Ngươi…”
“Sự nhẫn nại của ta có hạn”.
Thấy thái độ Cố Thanh Hy cứng rắn như vậy, lại không có vẻ gì là nói đùa, Diệp Phong chỉ đành húp từng miếng cháo dược thiện.
Cháo rất vừa miệng, vào miệng là tan, nuốt xuống bụng còn có một dòng chảy ấm nóng lan ra toàn thân, vết thương vốn đau đớn nhờ cháo dược thiện mà cũng dần dần bớt đau.
Diệp Phong không biết bên trong cháo có thứ gì, chỉ biết có lẽ cháo này còn quý giá hơn hắn ta nghĩ nhiều.
Vì sao nàng lại làm như vậy?
Chỉ vì đòi tiền sao?
Nếu chỉ là vì đòi tiền thì nàng ta lỗ còn nhiều hơn.
Thấy hắn ta bắt đầu ăn cháo, Cố Thanh Hy âm thầm nhếch khóe miệng.
Nếu không phải kiếm được một khoản lớn ở đại hội đấu văn, dù thế nào nàng cũng không nỡ bỏ ra số tiền lớn như vậy để nấu cháo dược thiện.
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đều ngầm hiểu ý nhau không gắp thịt cho hắn ta.
Cơ thể của Diệp Phong bị tàn phá nhiều năm, lại thường xuyên chịu đói, dạ dày hắn ta không chịu được dầu mỡ, chỉ có thể ăn cháo dược thiện thanh đạm từ từ điều chỉnh.
Hai nam một nữ cùng nhau ăn món ngon dưới ánh trăng, mọi thứ trông có vẻ bình yên là vậy.
Bỗng nhiên cánh cửa Vương phủ bị phá ra, một đoàn người xông vào, phá hoại khung cảnh tuyệt đẹp ấy.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu lên, lúc nhìn rõ người đến, nàng không kìm được đỡ trán một cách đau khổ, da đầu cũng tê rần.
Lại là Dạ Mặc Uyên.
Hắn cầm tinh con chó sao?
Cắt đuôi mãi không xong.
Diệp Phong hạ giọng nói: “Bao nhiêu tiền, ta đền”.
“Bộ y phục gấm lưu vân của Tiêu Vũ Hiên là thợ may nổi tiếng của đế đô đích thân may. Đế đô rộng lớn, không, Dạ Quốc rộng lớn cũng chỉ có một bộ, cho nên bộ này ít nhất cũng phải một nghìn lượng bạc”.
“Một nghìn lượng?”, Diệp Phong ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt vốn đã trắng bệch lại càng thêm trắng.
“Đúng, là một nghìn lượng, tối hôm qua tiền thuốc chữa trị cho ngươi xem như tặng ngươi”.
Cố Thanh Hy đưa tay ra, mặc dù không nói rõ nhưng thái độ đòi tiền thì rõ ràng ra đó.
Tiêu Vũ Hiên kéo nàng đi vài bước, hạ giọng nói: “Nha đầu xấu xí, cô làm gì vậy? Cô biết rõ Diệp Phong không có nổi một nghìn lượng bạc mà”.
Cố Thanh Hy cố ý nâng cao giọng: “Không có tiền? Không có tiền thì không được, một nghìn lượng bạc không phải là con số nhỏ. Diệp Phong, ngươi định làm sao trả?”
Nghe vậy, Diệp Phong và Tiêu Vũ Hiên có ngu ngốc đi nữa cũng hiểu, nàng phải đòi bằng được một nghìn lượng bạc này.
Giọng nói của Diệp Phong luôn khàn khàn, khàn đến nỗi gần như không phát ra tiếng, cũng không biết có phải trước đó đã trải qua chuyện gì hay không.
Hắn ta nhỏ giọng nói: “Bây giờ ta không có một nghìn lượng bạc, có thể cho ta một chút thời gian không?”
“Cho ngươi chút thời gian cũng không phải không thể, nhưng trong lúc ngươi chưa trả hết nợ, có phải nên giao ra chút lợi tức trước không?”
“Lợi tức?”
“Ví dụ như thay ta làm gì đó, quét nhà cửa gì đó, giặt quần áo gì đó”.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn hắn ta, trong mắt nhuốm vẻ tự tin.
Nàng tin Diệp Phong sẽ đồng ý.
Diệp Phong quả nhiên đồng ý thật.
Một nghìn lượng bạc không phải con số nhỏ, bây giờ hắn ta nghèo đến mức ngay cả một lượng bạc cũng không có.
“Nếu đã đồng ý thì đi theo ta. Đến đây lâu vậy rồi, buổi tối ta còn chưa ngủ được một giấc đàng hoàng. Đến phủ Trạch Vương đi, ta nhớ hắn ta thua phủ đệ về tay ta rồi, mấy ngày nay ta cũng chưa đi kiểm tra”.
Không đợi bọn họ trả lời, Cố Thanh Sơ kéo Diệp Phong đi về phía phủ Trạch Vương.
Tiêu Vũ Hiên trợn tròn mắt.
Kéo Diệp Phong, không kéo ta?
Gấm lưu vân là của ta, dù Diệp Phong có nợ cũng là nợ ta chứ.
“Này, nha đầu xấu xí, cô đợi ta với”.
Phủ Trạch Vương rường cột chạm trổ, khí thế hào hùng.
Trạch Vương đã dọn đi, trong Vương phủ lại còn rất nhiều hạ nhân không có chỗ nào để đi. Cố Thanh Hy tốt bụng giữ bọn họ ở lại, còn đổi ba chữ phủ Trạch Vương thành Noãn Các.
Trạch Vương cũng giữ chữ tín, không mang theo thứ gì quý giá của Vương phủ đi. Cố Thanh Hy đích thân xuống bếp nấu cháo dược thiện cho Diệp Phong, lại bảo hạ nhân nấu một bữa tối thịnh soạn cho ba người ăn.
Rượu thịt thơm ngon chỉ là thứ yếu, quan trọng là bát cháo dược thiện kia.
Tiêu Vũ Hiên gia cảnh tốt, cháo dược thiện dùng nguyên liệu gì hắn ta vừa nhìn là biết.
“Nha đầu xấu xí, phần của ta đâu?”
“Nhiều món ngon như vậy không đủ cho ngươi ăn sao?”, Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn hắn ta, tỏ ý đừng có nói bậy.
“Ăn ăn ăn, ăn sụp nhà cô”.
“Mau ăn đi”, Cố Thanh Hy vừa ăn vừa ngước mắt lên, tỏ ý Diệp Phong ăn cùng.
Diệp Phong nhìn món ngon đầy trên bàn, đôi mắt ngập tràn tơ máu đầy vẻ nghi hoặc.
“Nghĩ gì đó, ngươi chỉ có thể ăn bát cháo trước mắt, những cái khác không có phần của ngươi”.
“Ta không đói”.
Diệp Phong đẩy bát cháo dược thiện về phía trước.
Thân phận hắn ta thấp hèn không có nghĩa hắn ta không có mắt nhìn.
Lúc trước hầu hạ cho Lan kỳ chủ, hắn ta cũng đã từng thấy không ít cháo nấu từ nguyên liệu quý giá.
Bát cháo dược thiện này nhìn có vẻ bình thường, nhưng thực tế trong cháo tỏa ra hương sen và mùi thuốc nhàn nhạt.
Nếu hắn ta đoán không lầm, bên trong ít nhất có sen tuyết nghìn năm và các nguyên liệu quý giá khác.
Bát cháo này còn đắt hơn gấm lưu vân nhiều.
“Ngươi đừng quên bây giờ ngươi là người của ta, nếu ngươi đói chết thì ta tìm ai đòi tiền?”
“Ta ăn chút cơm thừa hoặc canh cặn là được rồi, khụ khụ…”
“Bảo ngươi ăn thì cứ ăn đi, nói nhiều làm gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn hạ độc ngươi sao?”
Tiêu Vũ Hiên đẩy bát cháo đến trước mặt hắn ta, khuyên nhủ: “Nha đầu xấu xí bảo ngươi ăn thì ngươi cứ việc ăn là được. Nếu không đủ, ta bảo hạ nhân làm thêm một phần nữa cho ngươi”.
Diệp Phong động đậy môi.
Bát cháo dược thiện này hắn ta thật sự không dám ăn.
Mạng hắn ta cũng không đáng giá bằng một miếng cháo dược thiện.
“Bộp…”
Cố Thanh Hy đặt mạnh đũa xuống, sắc mặt sa sầm.
“Nếu ngươi không ăn, ta sẽ nói chuyện ngươi bị thương cho bà bà ngươi biết”.
“Ngươi…”
“Sự nhẫn nại của ta có hạn”.
Thấy thái độ Cố Thanh Hy cứng rắn như vậy, lại không có vẻ gì là nói đùa, Diệp Phong chỉ đành húp từng miếng cháo dược thiện.
Cháo rất vừa miệng, vào miệng là tan, nuốt xuống bụng còn có một dòng chảy ấm nóng lan ra toàn thân, vết thương vốn đau đớn nhờ cháo dược thiện mà cũng dần dần bớt đau.
Diệp Phong không biết bên trong cháo có thứ gì, chỉ biết có lẽ cháo này còn quý giá hơn hắn ta nghĩ nhiều.
Vì sao nàng lại làm như vậy?
Chỉ vì đòi tiền sao?
Nếu chỉ là vì đòi tiền thì nàng ta lỗ còn nhiều hơn.
Thấy hắn ta bắt đầu ăn cháo, Cố Thanh Hy âm thầm nhếch khóe miệng.
Nếu không phải kiếm được một khoản lớn ở đại hội đấu văn, dù thế nào nàng cũng không nỡ bỏ ra số tiền lớn như vậy để nấu cháo dược thiện.
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đều ngầm hiểu ý nhau không gắp thịt cho hắn ta.
Cơ thể của Diệp Phong bị tàn phá nhiều năm, lại thường xuyên chịu đói, dạ dày hắn ta không chịu được dầu mỡ, chỉ có thể ăn cháo dược thiện thanh đạm từ từ điều chỉnh.
Hai nam một nữ cùng nhau ăn món ngon dưới ánh trăng, mọi thứ trông có vẻ bình yên là vậy.
Bỗng nhiên cánh cửa Vương phủ bị phá ra, một đoàn người xông vào, phá hoại khung cảnh tuyệt đẹp ấy.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu lên, lúc nhìn rõ người đến, nàng không kìm được đỡ trán một cách đau khổ, da đầu cũng tê rần.
Lại là Dạ Mặc Uyên.
Hắn cầm tinh con chó sao?
Cắt đuôi mãi không xong.
Bình luận facebook