Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124-128
Chương 124: Diệp Phong thuận tay trái không?
Lý Hằng lảo đảo chạy về phía Thường phu tử, khóc lóc đầy oan ức: “Phu tử, thầy nhất định phải làm chủ cho ta, Cố Thanh Hy vô cớ đánh ta thành như vậy, tay ta còn bị cô ta đánh cho trật khớp, đau chết ta mất”.
Nếu không phải nghe ra giọng nói của hắn ta, dựa vào cái mặt sưng húp kia e rằng không ai có thể nhận ra đây là Lý Hằng.
Thường phu tử tức giận: “Hóa ra ngươi chính là Cố Thanh Hy, sao ngươi phải xuống tay nặng như thế?”
Cố Thanh Hy vặn vặn tay mình vừa đánh đau, thái độ lười biếng: “Bởi vì mồm hắn qua bỉ ổi, thèm đòn”.
Thường phu tử cũng không biết mình vừa rời đi được mấy ngày, học sinh học viện mới thu nhận gan lại to che trời như vậy, ngay cả ở trước mặt phu tử cũng dám phách lối.
“Thứ học sinh không để ai trong mắt, lòng dạ ác độc, làm sao có tư cách ở lại học viện. Trưởng lão, ta thỉnh cầu khai trừ vĩnh viễn Cố Thanh Hy, đuổi nàng ta ra khỏi học viện Hoàng Gia”.
Từ phu tử vội vàng kéo tay áo ông ta, thấp giọng nói: “Không được đâu, nàng ta không chỉ là thủ khoa đại hội đấu văn, hơn nữa còn là hoàng thượng đích thân dẫn tới học tại học viện Hoàng Gia, bắt buộc chúng ta không thể khai trừ nàng ta được, còn nữa… nàng ta còn là vị hôn thê cua chiến thần, nếu đuổi nàng ta thì sẽ không có cách nào báo cáo kết quả với hoàng thượng và chiến thần”.
“Nhưng nàng ta…”
Từ phu tử nháy nháy mắt.
Thường phu tử suy nghĩ đến hậu quả, vậy nên cũng chỉ đành bỏ qua, giữ lại dáng vẻ cao cao tại thượng của phu tử, ông ta ra lệnh.
“Lập tức nói xin lỗi mấy người Lý Hằng, chỉ cần thái độ của cô thành khẩn, thề vĩnh viễn không tái phạm, có lẽ ta có thể xử phạt nhẹ”.
Cố Thanh Hy vuốt sợi tóc bị gió thổi loạn, giống như nghe thấy chuyện tiếu lâm, trong mắt phượng mang theo ý cười, nàng ngạo nghễ chỉ về phía Lý Hằng: “Bảo ta xin lỗi hắn? Phu tử, e rằng ông nói ngược rồi”.
“Cố Thanh Hy, bọn ta không nói xấu cô, cũng không đánh cô. Vậy mà cô vừa lên đã động thủ đánh người trước, tại sao bọn ta phải xin lỗi cô”.
“Ngươi không nói xấu ta, nhưng các ngươi công khai chửi rủa Diệp Phong, bôi xấu danh tiếng của hắn, chẳng lẽ không phải nói xin lỗi sao?”
“Diệp Phong vốn từng làm cầm sư ở Vô Ưu Quan, lời bọn ta nói cũng chỉ là sự thật…”
“Bốp…”
Lại một cái bạt tai nữa đánh đến.
Răng của Lý Hằng đã bị đánh gãy ba cái, hắn ta đau đến mức suýt chút nữa ngất đi.
“Láo xược, Cố Thanh Hy, cô thật là to gan, ở trước mặt phu tử mà cũng dám phách lối như vậy, cô cho rằng bọn ta không dám đuổi cô sao?”
“Vậy bây giờ thầy đuổi cũng được, nơi rách nát này mời ta tới, ta cũng chẳng tới đâu”.
“Cô… trưởng lão, người như vậy không đuổi đi, danh tiếng của học viện Hoàng Gia sẽ đặt ở đâu đây?”
Ánh mắt các trưởng lão lóe lên.
Đuổi thẳng cổ Cố Thanh Hy, bọn họ vẫn chưa có quyền lực này.
Ngay cả viện trưởng cũng phải lo ngại hoàng thượng và chiến thần, huống chi là bọn họ.
Điều quan trọng nhất là ban đầu Cố Thanh Hy tới học viện Hoàng Gia học tập là hoàng thượng đặc biệt giao phó, bất luận nàng ngốc nghếch đến thế nào cũng không thể cho nàng thôi học.
Mắt thấy tất cả mọi người đều đang chờ đợi bọn họ đáp lời, Trần trưởng lão chậm rãi mở miệng.
“Đám người Lý Hằng âm thầm bàn tán xằng bậy về Diệp Phong, bôi nhọ danh dự của hắn, xâm phạm đến quy tắc của học viện, quả thật nên phạt, Cố tam tiểu thư đánh bạn cùng trường, bất kính với phu tử, cũng có lỗi. Nếu như vậy, hai ngươi đều bị phạt chép quy tắc học viện một trăm lần”.
Lý Hằng bất mãn, bởi vì trên mặt bị sưng nặng, cộng thêm răng rụng, cho nên nói chuyện có hơi bị lọt gió.
“Phu tử, bọn ta cũng chỉ là bàn tán mấy câu, nhưng Cố Thanh Hy lại đánh bọn ta thành như vậy, cái… cái này làm sao…”
Sắc mặt Trần trưởng lão trầm xuống: “Nếu ngươi có ý kiến với xử phạt của học viện, vậy nghỉ học đi là được”.
Một câu nghỉ học đã khiến Lý Hằng câm nín.
Học viện Hoàng Gia là nơi nào chứ, làm sao hắn ta chịu nghỉ học.
Nếu nghỉ, đời sau của hắn ta cũng sẽ bị hủy.
Trong lòng Cố Như Vân như bị nghẹn lại.
Cố Thanh Hy hung hăng càn quấy như vậy, vậy mà học viện vẫn có thể khoan dung nàng.
Trận náo nhiệt lúc này đã kết thúc, Cố Sơ Vân không cam lòng, không nhịn được muốn nói lại thôi.
“Cố nhị tiểu thư có lời gì cứ việc nói”.
Thường phu tử có ấn tượng cực tốt với Cố Sơ Vân, bởi vì Cố Sơ Vân không chỉ có tướng mạo đẹp, tính tình ôn nhu, còn tài hoa hơn người, cho tới nay đều là tấm gương sáng của học viện.
“Lúc trước tam muội muội nói cho muội ấy thời gian ba ngày, muội ấy sẽ tìm ra hung thủ sát hại viện trưởng, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, viện trưởng đối với ta ơn nặng như núi, mặc dù ta chỉ là một cô gái yếu đuối không giúp được gì, nhưng cũng hy vọng mau sớm tìm ra hung thủ”.
Cách ba ngày thật ra còn vài canh giờ nữa.
Nhưng người người đều quét tầm mắt về phía Cố Thanh Hy, sắc mặt không tốt chờ câu trả lời của nàng.
Từ phu tử thấy vậy liền hỏi: “Tam tiểu thư, không biết cô điều tra thế nào rồi?”
Cố Thanh Hy nhìn Cố Sơ Vân đầy khinh bỉ, nàng cười lạnh nói: “Hung thủ thì chưa tìm được, chỉ tra ra Diệp Phong không phải hung thủ”.
“Ngươi nói Diệp Phong không phải hung thủ, không biết có chứng cứ gì?”
“Diệp Phong thuận tay trái không?”
Sau khi đám người Từ phu tử nhớ lại một hồi, bọn họ lần lượt lắc đầu.
Chưa bao giờ thấy Diệp Phong dùng tay trái sử dụng thứ đồ gì.
“Viện trưởng là bị người ta đâm một nhát vào yết hầu, không biết các người có cẩn thận chú ý qua hay không, vết đao trên cổ viện trưởng mặc dù nhìn không khác nhau lắm, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ thì có thể nhìn ra bên phải sâu bên trái nông, nói cách khác, ông ta là bị tay trái cầm kiếm giết, vết đao trên cổ Dung phu tử cũng vậy”.
Từ phu tử nhìn về phía Thường phu tử và mấy vị trưởng lão, ông ta thấp giọng nói: “Khám nghiệm tử thi một hồi lâu mới khám ra vết đao trên cổ viện trưởng và Dung phu tử bên trái sâu bên phải nông, rất có khả năng là do người thuận tay trái giết chết”.
Giọng ông ta không lớn, vừa hay không ít người tại đây nghe được.
Cố Sơ Vân chậm rãi nói: “Nếu như Diệp Phong cố ý giấu giếm mình thuận tay trái thì sao?”
Đám học sinh trong học viện rối rít đồng ý.
“Nếu như Diệp Phong đến học viện là có mục đích khác, vậy thì vừa mới bắt đầu đến hắn đã giấu chuyện mình thuận tay trái, cái này cũng không kỳ lạ”.
Cố Thanh Hy cười nhạt: “Nếu hắn muốn giấu giếm, nếu hắn thật sự là hung thủ, tại sao lúc hắn giết người lại không che mặt, hết lần này đến lần khác muốn cho các ngươi nhìn thấy dung mạo của hắn”.
“Có lẽ hắn đã sớm nghĩ đến chuyện này, cho nên mới cố ý ló mặt, chứng minh sự trong sạch của mình”.
Chương 125: Diệp Phong không phải hung thủ
Cố Thanh Hy hận không thể ném con trà xanh kia ra ngoài, nàng đan chéo hai tay, nắn bóp mười ngón tay vào nhau, tiếng xương kêu rắc rắc vang dội, nàng nhìn chằm chằm Cố Sơ Vân, giọng điệu kỳ quái.
“Cố Sơ Vân, ngược lại ta không biết, miệng tỷ đã lợi hại như vậy rồi, muốn nói thêm tội vậy thì dễ lắm”.
Nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trên mặt nàng, lại nhớ đến đám người Lý Hằng vừa bị nàng đánh cho một trận đau, trong lòng mọi người khẽ giật nảy lên.
Cố Thanh Hy muốn làm gì?
Không phải muốn đánh Cố Sơ Vân đấy chứ?
Thường phu tử quát: “Cố Thanh Hy, cô lại muốn làm gì?”
“Phu tử cho rằng ta muốn làm gì?”
Cố Sơ Vân như muốn bật khóc, oan ức lau nước nơi khóe mắt, nức nở nói: “Ta chỉ nói suy nghĩ trong lòng mình thôi mà, cũng không có ý muốn nhằm vào ai, tại sao tam muội muội lại đổ oan cho ta”.
Cố Sơ Vân vốn dĩ xinh đẹp tuyệt trần, lúc này dáng vẻ khóc giống như hoa lê dính mưa, càng khiến người ta đau lòng.
Đông đảo các công tử rối rít đứng ở bên cạnh nàng ta.
“Cố Thanh Hy, Cố nhị tiểu thư chỉ nói thật thôi mà, Diệp Phong vốn dĩ là tình nghi lớn, chẳng lẽ nàng ấy nói sai cái gì?”
“Đúng vậy, ba ngày trước sau khi Diệp Phong chạy trốn, đến cả bóng dáng cũng không thấy nữa, nếu hắn thật sự vô tội thì tại sao không dám hiện thân”.
“Trước đó cô cũng nói rồi, cho cô thời gian ba ngày, nếu ba ngày sau cô không tìm ra hung thủ thì mặc kệ bọn ta xử lý Diệp Phong, những lời này chẳng lẽ cô đều quên hết rồi sao?”
“Trí nhớ của Cố Thanh Hy tốt lắm cơ mà, làm sao nàng ta có thể quên được, nàng ta đang càn quấy đấy”.
Trong nháy mắt, Cố Thanh Hy trở thành đối tượng chịu đả kích.
Ngay cả Từ phu tử cũng không đứng về phía nàng.
Ngược lại Trần trưởng lão lên tiếng: “Phái thêm người, nhất định phải tìm thấy Diệp Phong”.
Mấy lần Cố Sơ Vân muốn nói lại thôi, Trần trưởng lão hỏi: “Cô muốn nói gì, cứ nói thẳng ra đi”.
Cố Sơ Vân có chút lo âu nhìn Cố Thanh Hy, trong miệng ấp a ấp úng.
Ngược lại Cố Thanh Hy cũng muốn nghe xem nàng ta còn có thể nói ra những cái gì.
“Tam muội muội một mực nói thay Diệp Phong, không biết có phải Diệp Phong cho muội ấy uống thứ nước bùa mê thuốc lú gì không, hoặc là Diệp Phong đã nói gì đó nên muội ấy vẫn luôn đứng về phía hắn, ta thực sự lo lắng cho tam muội muội”.
Tâm tư Từ phu tử khẽ động.
“Tam tiểu thư sẽ không thật sự nghe theo Diệp Phong đâu. Ngô trưởng lão, không phải ông tinh thông thuật Kỳ Hoàng sao? Hay là ông giúp tam tiểu thư xem sao, nhưng đừng để tam tiểu thư xảy ra chuyện gì là được”.
“Người đâu, vây Cố tam tiểu thư lại”.
Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn.
Nàng phục Cố Sơ Vân thật rồi.
Vào lúc nàng vén tay áo lên đang định phản kích Cố Sơ Vân thì lại nghe thấy bên ngoài có người hoảng sợ hô lớn: “Diệp Phong tới, ma đầu giết người quay về rồi”.
Ngước mắt lại nhìn thấy cách đó không xa, Diệp Phong toàn thân mặc áo xanh chậm rãi bước tới.
Dáng người hắn ta phóng khoáng như tiên giáng trần, mái tóc đen như mực tung bay đón gió, vô cùng hợp với khuôn mặt đẹp của hắn ta, giống như một vị tiên chuyển thế, đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.
Hắn ta vừa xuất hiện, không ít cao thủ trong học viện vây quanh hắn ta như đối đầu với địch lớn, bọn họ cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Thường phu tử tức giận: “Ngươi chính là Diệp Phong, ngươi giết viện trưởng và Dung phu tử, lại còn dám quay về, hôm nay bất luận thế nào ta cũng phải để ngươi đền mạng cho viện trưởng, người đâu, bắt Diệp Phong lại”.
“Ai dám động vào hắn thì phải giẫm lên xác ta trước”.
Cố Thanh Hy gầm lên, sát khí cuồn cuộn.
Tuổi nàng không lớn lắm, nhưng khí thế lại rất mạnh, đặc biệt là đôi mắt lộ ra khỏi khăn che mặt, hàn quang khiếp người, vô cùng bá đạo.
Mọi người không hiểu sao liền run rẩy.
Khí thế quá mạnh.
Người phụ nữ này thật sự chỉ là phế vật không có chút võ công nào sao?
Tại sao bọn họ cảm giác linh hồn đều run rẩy?
Thượng Quan phu tử không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đây, giọng nói hắn ta giống như suối trong chậm rãi chảy.
“Nếu Diệp Phong xuất hiện, vậy hãy để hắn nói rõ ràng chuyện này, cho dù hắn là hung thủ, học viện chúng ta cũng phải cho hắn một cơ hội giải thích”.
Thượng Quan Sở có địa vị nổi bật trong học viện, lời hắn ta nói ra, dù mọi người muốn phản đối cũng không tiện làm phật ý hắn ta.
“Không phải ngươi có việc phải làm sao? Quay về làm gì?”, Cố Thanh Hy hỏi.
Diệp Phong hồn nhiên không thèm để ý đông đảo người mang theo ánh mắt nhìn chằm chằm hận không thể tiêu diệt mình, hắn ta chỉ lạnh nhạt nói: “Chợt nhớ đến chuyện của học viện, so với chuyện ta phải làm thì đơn giản dễ dàng hơn nhiều, vậy nên đến xem một chút”.
Cố Thanh Hy và Diệp Phong bốn mắt nhìn nhau cùng cười một tiếng.
Có mấy lời vốn không cần nói ra.
Bọn họ cũng có thể đoán được tâm ý của nhau.
Cố Thanh Hy rất hiểu.
Nhất định là Diệp Phong biết chuyện nàng hẹn thời gian ba ngày với học viện, sợ nàng bị học viện gây khó khăn, cho nên mới quay đầu đi vòng vèo quay về học viện Hoàng Gia.
“Diệp Phong, ngươi nói ngươi không sát hại viện trưởng, ngươi có chứng cứ gì để chứng minh?”
“Ta không có gì có thể chứng minh, nhưng Diệp Phong ta không thẹn với lương tâm”.
“Phì, cái gì mà không thẹn với lương tâm, rõ ràng ngươi á khẩu không trả lời được”, Lý Hằng giận dữ nói.
Cố Thanh Hy giơ quả đấm của mình lên, con ngươi lạnh lẽo híp lại: “Ta thấy ngươi vẫn muốn nếm thử một chút quyền của ta”.
Cổ Lý Hằng rụt lại, lùi về phía sau mấy bước.
Thường phu tử càng nhìn càng giận.
Học viện rộng lớn như vậy, lẽ nào không trừng trị được Cố Thanh Hy? Không coi ai ra gì lại còn quá mức phách lối.
Đang định mở miệng dạy dỗ, Cố Thanh Hy liền chặn miệng ông ta.
“Tay trái của Diệp Phong đã từng bị thương, xương cũng gãy, hắn gảy đàn còn khó khăn, huống chi là dùng đao tay trái để giết người? Ta tin tại đây hẳn có rất nhiều người hiểu một chút về y thuật, nếu các ngươi không tin, có thể nhìn tay trái của hắn”.
Các phu tử đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Trần trưởng lão đi ra.
“Ta hiểu một chút về y thuật, chi bằng để ta đi xem đi”.
Diệp Phong cau mày, nghi hoặc nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Trên người hắn ta vết thương chồng chất.
Bảo Trần trưởng lão kiểm tra, há chẳng phải là để lộ ra sự thật mình bị thương toàn thân?
Cố Thanh Hy nhìn hắn ta bằng ánh mắt quan tâm, tỏ ý hắn ta cứ yên tâm đi, lúc này Diệp Phong mới đưa tay trái của mình ra.
Trần trưởng lão bắt mạch, cả người giật mình, khiếp sợ nhìn Diệp Phong sắc mặt vốn đang bình tĩnh, mãi hồi lâu ông ta vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Trần trưởng lão, thế nào?”
Mọi người kỳ quái.
Ông ta kinh ngạc như vậy làm gì?
Lẽ nào thật sự là Diệp Phong giết?
Trần trưởng lão cố gắng giữ vững tinh thần, ông ta lạnh lùng nói: “Diệp Phong không phải hung thủ”.
Chương 126: Hung thủ không phải hắn ta
Lý Hằng kinh ngạc: “Trưởng lão, ông không lầm đấy chứ?”
Trần trưởng lão sa sầm mặt: “Sao, ngươi nghi ngờ y thuật của ta hay là nghi ngờ nhân cách của ta?”
“Ta… ta không dám… nhưng mà…”
“Ta cũng hiểu một chút về y thuật, để ta xem xem”, một nữ phu tử khác đứng lên, bà ta là nữ phu tử duy nhất trong học viện, xưa nay nổi danh với y thuật, hơn nữa bà ta luôn công chính.
Để bà ta bắt mạch kiểm tra, mọi người cũng tin phục hơn.
Tố phu tử bắt mạch cho Diệp Phong, gương mặt bình tĩnh bỗng thay đổi, giống như Trần trưởng lão, nhìn Diệp Phong với sắc mặt trắng bệch mà không tin nổi. Ánh mắt kinh ngạc ấy dù có che giấu thế nào cũng không che giấu nổi.
Mọi người đều buồn bực.
Không phải chỉ là bắt mạch thôi sao?
Vì sao ai cũng kinh ngạc như vậy? Hơn nữa, hình như còn có chút thương hại…
Thường phu tử thấp thỏm hỏi: “Thế nào?”
Tố phu tử cố gắng bình ổn nội tâm dao động của mình, chậm rãi nói: “Từ ngón tay đến cổ tay trái của Diệp Phong bị bẻ gãy tất cả khớp xương không chỉ một lần. Tay trái của hắn ta không có sức, không thể dùng đao, hắn ta khả năng cao không phải hung thủ”.
Từ ngón tay đến cổ tay không chỉ bị người ta bẻ gãy một lần?
Sao lại như vậy?
Lẽ nào thật sự có người hành hạ bàn tay của Diệp Phong?
Sắc mặt Thường phu tử thay đổi liên tục, ông ta không thừa nhận kết quả này.
“Dù tay trái hắn ta không thể sử dụng đao, nhưng nếu hắn ta cố ý dùng tay phải giết người, tạo hiện tượng giả người thuận tay trái qua mắt mọi người thì sao?”
Tố phu tử và Trần trưởng lão đều bất mãn.
“Thường phu tử, ta biết Viện trưởng và Dung phu tử bị giết, ngươi rất sốt ruột, nhưng Diệp Phong không dùng đao tay trái, hắn ta không thể giết người. Người khám nghiệm cũng đã nói, chỉ có dùng đao tay trái mới có thể tạo ra vết thương bên trái nông bên phải sâu, điều này không thể ngụy tạo được. Ông đừng gây khó dễ cho Diệp Phong nữa”.
“Trần trưởng lão, Tố phu tử, lúc trước không phải các ngươi cũng nhận định Viện trưởng là do Diệp Phong giết sao? Vì sao các ngươi chỉ bắt mạch một lần đã thay đổi thái độ rồi?”
Có thể không thay đổi được sao?
Diệp Phong thương tích đầy mình, khí tức hư nhược, cơ thể bị giày vò lâu năm, e rằng không sống được mấy năm nữa.
Vết thương trên người hắn ta suýt chút nữa đã lấy mạng hắn ta, bây giờ đứng ở đây cũng chỉ là cố gắng gượng mà thôi. Nhất là cả bàn tay trái của hắn ta bị người ta dùng nội lực gây thương tích, cho đến bây giờ vẫn chưa lành lại hoàn toàn. Suy đoán theo thời gian, hắn ta không thể là hung thủ sát hại Viện trưởng.
Bọn họ không biết rốt cuộc Diệp Phong đã trải qua những gì, nhưng từ khí tức cho thấy, cơ thể hắn ta gần như đã bị rút cạn.
Trần trưởng lão có chút không vui: “Tay trái và tay phải của hắn ta đều bị thương nặng, tay trái không thể cầm nổi đao, tay phải càng không có khả năng tạo ra hiện tượng giả qua mắt mọi người”.
“Nếu hắn ta không phải hung thủ, vì sao ngày hôm đó lại chạy trốn?”, Thường phu tử hỏi.
Mọi người cùng nhau phụ họa.
“Phải đấy, nếu hắn ta không phải hung thủ thì sao hắn ta lại chạy?”
“Rõ ràng là có tật giật mình mới chạy, nhưng hắn ta chạy đi rồi lại quay về. Ta cũng không hiểu nổi nữa, Diệp Phong rốt cuộc có phải hung thủ không vậy?”
Cố Thanh Hy lười nhác đáp: “Bởi vì chiến thần phái người đi bắt hắn ta”.
“Vì sao chiến thần lại bắt hắn ta?”
“Đại khái là vì ta thân thiết với hắn ta quá, chiến thần ghen tức chứ gì”.
“Cố tam tiểu thư, ai tin lời cô nói chứ?”
“Nếu các ngươi không tin thì đi hỏi chiến thần đi. Hắn ở phủ Dạ Vương, các ngươi đi hỏi lúc nào cũng được”.
Mọi người đều cạn lời.
Hỏi chiến thần? Vậy chẳng phải là bước một chân vào Quỷ Môn Quan hay sao?
Diệp Phong cảm kích nhìn Cố Thanh Hy.
Nhờ nàng đã bảo vệ tôn nghiêm của hắn ta.
Cố Thanh Hy tươi cười chớp mắt với hắn ta.
Cố Sơ Vân nói: “Dù Diệp Phong không phải hung thủ, nhưng tam muội muội, muội cũng đã hứa với học viện sẽ tìm được hung thủ thật sự, cho nên, muội vẫn…”
“Trời ạ, nha đầu xấu xí, sao các ngươi còn ở đây? Mạc đại nhân phái rất nhiều người tới thôn Tiểu Hà, ta nghe bọn họ định bắt bà bà của Diệp Phong đi trước, thẩm vấn thật nghiêm”, Tiêu Vũ Hiên vội vàng chạy tới.
Diệp Phong biến sắc, cơ thể không ngừng run lên: “Vậy bà bà của ta đâu? Bị bắt rồi sao?”
“Có lẽ… vẫn chưa…”
“Vù…”
Cơ thể Diệp Phong hóa thành làn khói đen, nháy mắt đã biến mất ở khoảng cách mấy trượng.
Nếu không phải cao thủ của học viện bao vây hắn ta lại, e rằng hắn ta đã biến mất khỏi tầm mắt từ lâu.
Trần trưởng lão phất tay, lên tiếng: “Để hắn ta đi đi”.
Cao thủ của học viện vừa nhường đường, Diệp Phong đã lập tức biến mất.
Thường phu tử bất mãn, bắt đầu lẩm bẩm.
Cố Thanh Hy sa sầm mặt, vẫy tay: “Tiểu Hiên Hiên, chúng ta cũng đến thôn Tiểu Hà xem sao”.
Nói xong, không đợi các phu tử đồng ý, nàng đã chạy nhanh ra khỏi học viện.
“Đúng là không tôn sư trọng đạo, trưởng lão, học trò tồi tệ như vậy, dù thế nào cũng phải đuổi khỏi học viện”.
“Thời gian lên lớp đã đến, mọi người giải tán đi”, Trần trưởng lão cũng không muốn nhiều lời với Thường phu tử, trong lòng vẫn đang suy đoán vì sao Diệp Phong lại bị thương nặng như vậy.
Thôn Tiểu Hà.
Lúc nhóm Cố Thanh Hy đuổi đến, Mạc đại nhân đã phái người bắt Diệp bà bà, thôn trưởng và nhiều thôn dân đều quỳ xuống cầu xin, nhưng lại bị Mạc đại nhân đá văng ra.
Diệp Phong điểm mũi chân, dìu thôn trưởng bị đá bay ra, phẫn nộ lạnh lùng nhìn Mạc đại nhân.
Một tên thị vệ đột nhiên la lên.
“Là Diệp Phong, hắn ta chính là Diệp Phong”.
“Cái gì, ngươi chính là Diệp Phong? Ngươi đã giết Viện trưởng? Người đâu, bắt hắn ta lại”.
Soạt soạt soạt…
Mạc đại nhân dẫn dầu, bọn họ đồng loạt rút đao ra.
Bọn họ còn chưa kịp chém tới đã thấy một hoàng lệnh xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Mạc đại nhân run rẩy, lắp bắp: “Hoàng… hoàng lệnh… Kim bài thánh lệnh mà tiên hoàng để lại…”
Cái này…
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”, Mạc đại nhân mềm nhũn cả nhân, quỳ sụp xuống.
Cố Thanh Hy khẽ mở miệng, lạnh lùng thốt ra một câu: “Cút”.
Mạc đại nhân còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy sắc mặt Cố Thanh Hy không dễ coi cho lắm, lại có hoàng lệnh bên người, chỉ đành thả Diệp bà bà ra, dẫn theo đám thuộc hạ tiu nghỉu rời đi.
“Phong Nhi…”, Diệp bà bà lần mò tìm đến Diệp Phong.
“Bà bà, bà không sao chứ, bà có bị thương không?”
“Không sao, mạng ta rất lớn, sẽ không có chuyện gì được. Cố cô nương, đa tạ cô, đa tạ cô lại giúp bọn ta lần nữa”.
“Chuyện nhỏ mà thôi”.
Người dân thôn Tiểu Hà đều kinh ngạc.
Kinh ngạc bởi Cố Thanh Hy lấy ra một chiếc lệnh bài đã đuổi được Mạc đại nhân đi.
Còn kinh ngạc hơn cả thân phận của Diệp Phong.
Chương 127: Đến dịch trạm tìm mỹ nam
Ông chủ quán mì vội hỏi: “Diệp Phong, bọn họ nói cậu thắng được vị trí thứ hai trong đại hội đấu văn, có đúng vậy không?”
“Ừm…”, Diệp Phong khẽ đáp lại.
Thôn Tiểu Hà lập tức bùng nổ, mọi người không dám tin vào điều đó.
“Là cậu thật sao? Người tham gia đại hội đấu văn đều là các nhân vật lớn, có thể nói là trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thật khó mà tin được cậu có thể giành hạng hai”.
“Gia gia, con đã nói rồi, cái người tên Diệp Phong giành giải tại đại hội đấu văn chính là Diệp Phong ca ca đấy, là do mọi người không tin con thôi”, một đứa bé trai khoảng bảy, tám tuổi ngửa đầu nhìn trưởng thôn và nói.
Trưởng thôn phấn khích đến nỗi không nói nên lời, liên tục đi qua đi lại, chà xát hai tay vào nhau: “Ta vẫn luôn cảm thấy tài văn chương của cậu rất tốt, không ngờ cậu lại có thể đánh bại tài nữ, tài tử khắp thiên hạ mà giành được vị trí thứ hai. Diệp Phong à, cậu có biết đó là vinh quang như thế nào không? Nửa đời sau của cậu không cần phải lo âu nữa rồi!”
Nhìn thấy các thôn dân mừng rỡ như vậy, nhưng Diệp Phong vẫn thản nhiên, cứ như mọi chuyện không liên quan gì đến hắn ta.
Ánh mắt mọi người nhìn hắn ta tràn đầy sự sùng bái, cả đám tụ lại tốp năm tốp ba trò chuyện rôm rả.
Cuối cùng, vẫn là đứa cháu trai của trưởng thôn cắt ngang niềm vui của bọn họ.
“Diệp Phong ca ca, vì sao bọn họ lại nói huynh giết người?”
Nụ cười trên môi trưởng thôn cứng lại, trong đôi mắt đục ngầu vụt qua tia lo lắng: “Đúng rồi, vì sao bọn họ lại nói cậu giết người? Đám người kia thấy cậu dễ bắt nạt nên đổ hết tội lỗi lên đầu cậu sao?”
“Diệp Phong, có thể giải thích rõ chuyện này được không? Nếu không cách nào giải thích được thì cậu mau trốn đi, quạ trong thiên hạ vẫn luôn là đen, đám… quan lại kia đa phần không phải thứ gì tốt, chúng rất thích bắt nạt dân thường như chúng ta”.
“Học viện đã điều tra rõ ràng, hung thủ không phải ta, ta tin hắn sẽ nhanh chóng bị quan phủ bắt được”.
“Thật sao? Nếu quả thật là thế thì tốt quá. Diệp Phong, cậu có biết học viện Hoàng Gia là nơi mà tất cả tài tử trong thiên hạ đều mơ ước không? Chỉ cần xuất thân từ đó thì ngày sau chắc chắn có thể làm đại quan, tương lai cậu xán lạn thì cúng ta cũng không cần phải lo lắng nữa rồi!”
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên sóng vai đứng cạnh nhau, bất giác cả hai đều cảm thấy hâm mộ Diệp Phong.
Các thôn dân ở thôn Tiểu Hà đã đặt toàn bộ lòng tin vào Diệp Phong, thử hỏi trên đời này có mấy ai làm được như hắn ta.
Tuy người dân trong thôn nghèo khó, nhưng rất nhiệt tình, biết rõ bọn họ là bạn của Diệp Phong và từng giúp đỡ hắn ta, mỗi một nhà đều mang gạo và thức ăn đến, chiêu đãi bọn họ một bữa phong phú.
Tuy đồ ăn không ngon miệng bằng ở phủ Dạ Vương, nhưng lại là bữa ăn ngon nhất mà Cố Thanh Hy từng ăn từ sau khi xuyên không đến.
Sau bữa tối, Diệp Phong đưa Diệp bà bà đi nghỉ ngơi, rồi một mình cầm theo chuông Phá Hồn đi đến chỗ Ma tộc.
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đứng chờ hắn trong khu rừng nhỏ, vừa gặp, bọn họ vừa quan tâm lại vừa uy hiếp: “Vẫn là câu nói đó, một ngày, ta chỉ cho ngươi thời gian là một ngày, nếu ngươi vẫn chưa quay về, ta sẽ một mình xông vào Ma tộc”.
Tiêu Vũ Hiên phe phẩy cây quạt, cười nói: “Còn ta nữa, ta sẽ cùng nha đầu xấu xí này xông vào Ma tộc. Ba người chúng ta là một, chỉ cần một người gặp nạn, hai người kia quyết không đứng ngoài mà nhìn”.
Diệp Phong cảm thấy cay cay sống mũi, khắc sâu những người này trong tim, rồi mỉm cười gật đầu và đi đến nơi mà hắn ta muốn đi nhất.
Nhìn theo bóng lưng cô đơn của hắn ta, Cố Thanh Hy cảm thấy có chút bất an, cứ như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Nha đầu xấu xí, ngươi nghĩ Lan kỳ chủ có trả tự do cho Diệp Phong không?”
“Cứ đợi đi!”
Thời gian dần trôi qua, thoáng chốc đã sắp hết một ngày, bọn họ vẫn không nhìn thấy bóng dáng cô độc kia xuất hiện ở cổng thôn.
Tiêu Vũ Hiên nôn nóng đi qua đi lại, nói to: “Nha đầu xấu xí, ta càng nghĩ càng thấy không đúng, Diệp Phong hiền như vậy, sao có thể đấu lại đám sài lang hổ báo kia được, hay là, chúng ta đến Ma tộc xem thử đi!”
“Được, đi thôi!”
Tiêu Vũ Hiên gấp quạt lại, tiện tay giắt ở sau lưng, hắn ta đang định đi đến Ma tộc thì thình lình bị một cây ngân châm đâm vào cổ.
Mắt hắn ta tối sầm, cả người loạng choạng rồi ngã xuống.
Trong cơn mê, hắn ta cảm giác được có người đỡ lấy mình và nói khẽ một câu: “Ngươi ngủ một giấc trước đi, sau khi tỉnh, mọi việc đều được giải quyết”.
Móa…
Nàng ấy muốn làm gì?
Một mình xông vào Ma tộc?
Tiêu Vũ Hiên muốn nói với nàng ấy rằng Ma tộc không phải nơi dễ xông vào như vậy đâu, nếu không có hắn ta dẫn đường thì ngay cả cổng cũng chưa chắc nàng ấy tìm ra được.
Đáng tiếc, hắn ta đã ngất đi, ngay cả cơ hội để nói cũng không có.
Cố Thanh Hy cởi áo choàng ra, đắp lên người Tiêu Vũ Hiên rồi một mình rời khỏi thôn Tiểu Hà.
Dịch trạm của sứ thần Triệu quốc.
Cố Thanh Hy trèo tường vào, sau đó đi thẳng đến phòng ngủ của Dịch Thần Phi.
Nàng vòng tay trước ngực, tựa cửa, nhếch mép nở một nụ cười lười nhác, từ trên cao nhìn xuống. Lúc này, Dịch Thần Phi đang tắm rửa.
Khói nước lượn lờ, có một ánh mắt đang dõi theo mình, Dịch Thần Phi muốn không quan tâm cũng không được. Hắn ta đưa lưng về phía Cố Thanh Hy, nở một nụ cười khổ.
“Tam tiểu thư, đêm hôm khuya khoắt, muội xông đến dịch trạm là để nhìn ta tắm rửa à?”
“Mỹ nam tắm rửa rất mát mắt nha!”
Dịch Thần Phi đỏ mặt.
Trên người hắn ta hiện không một mảnh vải, Cố Thanh Hy lại gọn gàng, chỉnh tề đứng tựa cửa, nhìn chằm chằm vào hắn ta, việc này quả thực khiến hắn ta xấu hổ không thôi.
Hắn ta rầu rĩ nói: “Có thể đợi ta thay đồ không?”
“Huynh cứ thay đi, ta không ngại mà”.
“…”
Nàng đứng đó nhìn chằm chằm thì bảo hắn ta thay thế nào?
Trong lúc hắn ta còn đang lo lắng, đột nhiên, Cố Thanh Hy xoay người.
Dịch Thần Phi liếc mắt thấy, bỗng hắn ta cảm thấy rất nghi hoặc.
Mấy ngày trước, nha đầu này còn rất huênh hoang, hôm nay khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, sao nàng có thể dễ dàng tha cho hắn ta được?
Tay phải duỗi ra, một bộ quần áo trắng như tuyết nhanh chóng rơi vào tay, Dịch Thần Phi nhanh nhẹn khoác lên người, rồi thắt đai lưng, sau đó mới chậm chạp bước đến trước mặt Cố Thanh Hy.
“Không biết tam tiểu thư đại giá quang lâm là có việc gì cần dạy bảo?”
Hắn ta vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, lúc này trên khuôn mặt như trích tiên giáng trần xuất hiện một vệt hồng, không hiểu sao khiến người ta có cảm giác say mê.
Cố Thanh Hy nhìn không được muốn duỗi tay mân mê làn da trơn mềm kia.
“Da của huynh… khiến một nữ nhân như ta cũng phải ghen ghét!”
Chương 128: Đến núi Vọng Hồn
“Nếu thế thì đây là vinh hạnh của Dịch mỗ”.
Cố Thanh Hy vào nhà, quan sát phòng của hắn ta một vòng.
Hắn ta là một người khiêm tốn lễ độ, tao nhã phóng khoáng, trong phòng của hắn ta cũng mang theo phong độ của người trí thức, ở bên trong cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.
Cố Thanh Hy nói thẳng: “Ta muốn ngươi đi cùng ta đến Ma tộc một chuyến”.
“Tam tiểu thư, e rằng cô tìm nhầm người rồi, Dịch mỗ chỉ là một tên thư sinh, ngoài việc biết ngâm mấy câu thơ thì không còn sở trường khác nữa, Ma tộc nguy hiểm, Dịch mỗ không có bản lĩnh đi với tam tiểu thư”.
“Lúc trước ngươi đồng ý đi theo ta bảy ngày, bây giờ bảy ngày vẫn chưa qua, Thần Phi đại ca, chẳng lẽ ngươi muốn nuốt lời”.
“Cho nên cô chắc chắn rằng ta sẽ đi với cô?”
“Đương nhiên”.
“Sao lại là ta”.
“Vì nhìn ngươi rất bổ mắt”, Cố Thanh Hy mỉm cười, kéo lấy tay Dịch Thần Phi, nhảy tường ra ngoài.
Dịch Thần Phi cười cưng chiều, khẽ hé môi: “Cô thích trèo tường như thế, chiến thần nhà cô không quan tâm à?”
“Chân hắn có tật, không đuổi kịp ta, cũng không can thiệp được”.
Cố Thanh Hy đưa mắt ra hiệu cho hắn ta dẫn đường.
Dịch Thần Phi hất mái tóc đen ướt đẫm về phía sau, cất tiếng hỏi: “Diện tích của Ma tộc không thua kém gì Dạ Quốc, ngoài tổng bộ ra còn có mười hai phân bộ, chia ra cho mười hai kỳ chủ quản lý, không biết tam tiểu thư muốn đi đến nơi nào của Ma tộc?”
“Ngươi có biết Lan kỳ chủ không?”
“Có biết chút ít”.
“Ta muốn đi đến chỗ của Lan kỳ chủ”.
“Phân bộ Lan kỳ”.
“Đúng, chính là nơi đó”.
“Phân bộ Lan kỳ nằm ở núi Vọng Hồn phía Bắc Dạ Quốc, nơi đó rất gần thành Đế Đô, cưỡi ngựa chiến chắc chỉ cần khoảng hai ba canh giờ là đến”.
“Vậy chúng ta mau đi thôi”.
Dịch Thần Phi không di chuyển, mà nghiêm túc nói:
“Dù núi Vọng Hồn cách Đế Đô không xa, nhưng ngọn núi kia quanh năm mây mù lượn quanh, chướng khí mịt mù, khắp nơi còn là cơ quan trận pháp, người bình thường chỉ cần xông vào gần như đều không thể sống sót ra ngoài”.
“Võ công của Lan kỳ chủ sâu không lường được, rất hiếm khi có đối thủ, có người đồn võ công của ông ta gần như đuổi kịp Ma chủ của Ma tộc rồi, đối đầu với ông ta không phải một hành động sáng suốt”.
Cố Thanh Hy cười nhạt: “Con người ta có một sở thích, chính là khiêu chiến khó khăn”.
“Dù cô muốn ta đi tới Ma tộc với cô thì cũng phải cho ta một lý do chứ”.
“Nghe nói cảnh nơi đó đẹp, ta dẫn ngươi đi ngắm cảnh đẹp”.
“…”
Cảnh đẹp?
Đây là lần đầu tiên hắn ta nghe có người nói núi Vọng Hồn có cảnh đẹp.
Sở dĩ núi Vọng Hồn có tên này là vì sau khi bước vào ngọn núi kia, chỉ có thể giữ lại được linh hồn.
Rõ ràng nha đầu này không muốn Tiêu Vũ Hiên mạo hiểm với nàng, nàng lại không biết đường đến Ma tộc, cũng không chắc có thể xông vào Ma tộc cứu người, cho nên mới kéo theo hắn ta.
Còn không biết xấu hổ lừa hắn ta là phong cảnh nơi đó đẹp.
Nha đầu này đúng là xấu xa, không sợ hại chết hắn ta sao.
Tuy thế, Dịch Thần Phi vẫn tìm hai con ngựa chiến tốt nhất, dẫn Cố Thanh Hy nhanh chóng đi tới núi Vọng Hồn.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới dưới chân núi Vọng Hồn.
Cố Thanh Hy đứng dưới chân núi, cảm nhận gió lạnh không ngừng thổi đến, trong không khí là mùi máu tanh nhàn nhạt, cũng không biết trên núi đã có bao nhiêu người chết rồi.
“Sau khi tiến vào ngọn núi này đã là phân bộ Lan kỳ rồi”.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu, nơi này núi non trùng điệp nối tiếp nhau, liên miên không thấy điểm cuối, cũng không biết là có bao nhiêu ngọn núi.
Nàng nhướng mày hỏi: “Ngươi đừng nói là những ngọn núi này đều thuộc về phân bộ Lan kỳ nhé”.
Dịch Thần Phi nở nụ cười ấm áp, không hề keo kiệt lời khen: “Tam tiểu thư đúng là lợi hại, ngay cả việc này cũng đoán được”.
“…”
Cố Thanh Hy đen mặt.
Nhiều ngọn núi như thế, nàng đi tìm Diệp Phong ở đâu đây?
“Có cách nào tìm được Diệp Phong không?”
Cố Thanh Hy không tin Dịch Thần Phi đơn giản như vẻ bề ngoài.
Dù không biết hắn ta thuộc về thế lực nào, nhưng võ công của Dịch Thần Phi cao siêu hơn Diệp Phong rất nhiều.
Nàng muốn an toàn rời khỏi Ma tộc, kéo theo Dịch Thần Phi là một quyết định đúng đắn.
“Vì một Diệp Phong nho nhỏ mà khiến mình mạo hiểm như thế, có đáng không?”
Dịch Thần Phi nói chuyện với giọng điệu bình thản, nhưng Cố Thanh Hy thoáng cảm nhận được sự chua xót trong lời nói của hắn ta, tựa như lộ ra chút buồn bã và phản đối.
“Hắn không phải Diệp Phong nho nhỏ, hắn là bạn của ta”, một chữ bạn hàm chứa mọi thứ.
Khoé miệng Dịch Thần Phi động đậy, nói một câu không thể nghe rõ.
“Trước kia, cô sẽ không vì một vài người không quan trọng mà đưa mình vào trong nguy hiểm”.
“Ngươi nói gì?”
“Không có gì”.
“Vậy bây giờ chúng ta phải đi vào thế nào đây?”
Dịch Thần Phi giơ tay phẩy một cái, sương độc trước mắt lập tức tản ra.
Cố Thanh Hy thầm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn cười nói: “Ta biết ngay dẫn theo Thần Phi đại ca sẽ không phải lo lắng gì nữa mà”.
“Nha đầu ngốc, ta không lợi hại như trong tưởng tượng của cô đâu, khắp nơi trên ngọn núi này đều là sương độc, người bình thường chỉ cần hít vào một hơi sẽ lập tức trúng độc bỏ mạng, cho nên mới không có ai canh giữ, ta trùng hợp có thuốc giải của sương độc thôi”.
“Trước kia Thần Phi đại ca từng đến đây sao?”, nàng cũng có thể giải được sương độc này, có điều cần một vài nguyên liệu.
Trong đôi mắt ấm áp của Dịch Thần Phi thoáng loé lên ánh sáng lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng biến mất.
Dường như hắn ta không muốn nhiều lời, chỉ lạnh nhạt đáp: “Không quen thuộc”.
Không quen thuộc?
Không quen thuộc mà vẫn có thể dẫn nàng đi qua vô số bộ xương của những người vì trúng độc mà chết, còn có thể hiểu rõ địa hình của nơi này như thế?
“Sau khi đi qua ngọn núi này còn phải đi qua bảy ngọn núi lớn nữa mới đến trung tâm của phân bộ Lan kỳ”.
“Bảy ngọn núi lớn?”
Vậy phải đi đến khi nào?
Có lẽ… thời gian cho Diệp Phong lúc đó quá ít, một ngày hoàn toàn không đủ để hắn đi lại?
“Phải, hơn nữa trong mỗi ngọn núi lớn kia đều có binh lính trông chừng, rất khó đi vào”.
“Nhưng chắc chắn Thần Phi đại ca sẽ có cách đi vào có đúng không?”, Cố Thanh Hy cười xấu xa.
“Nha đầu này, cô lợi dụng ta triệt để thế sao”.
Lý Hằng lảo đảo chạy về phía Thường phu tử, khóc lóc đầy oan ức: “Phu tử, thầy nhất định phải làm chủ cho ta, Cố Thanh Hy vô cớ đánh ta thành như vậy, tay ta còn bị cô ta đánh cho trật khớp, đau chết ta mất”.
Nếu không phải nghe ra giọng nói của hắn ta, dựa vào cái mặt sưng húp kia e rằng không ai có thể nhận ra đây là Lý Hằng.
Thường phu tử tức giận: “Hóa ra ngươi chính là Cố Thanh Hy, sao ngươi phải xuống tay nặng như thế?”
Cố Thanh Hy vặn vặn tay mình vừa đánh đau, thái độ lười biếng: “Bởi vì mồm hắn qua bỉ ổi, thèm đòn”.
Thường phu tử cũng không biết mình vừa rời đi được mấy ngày, học sinh học viện mới thu nhận gan lại to che trời như vậy, ngay cả ở trước mặt phu tử cũng dám phách lối.
“Thứ học sinh không để ai trong mắt, lòng dạ ác độc, làm sao có tư cách ở lại học viện. Trưởng lão, ta thỉnh cầu khai trừ vĩnh viễn Cố Thanh Hy, đuổi nàng ta ra khỏi học viện Hoàng Gia”.
Từ phu tử vội vàng kéo tay áo ông ta, thấp giọng nói: “Không được đâu, nàng ta không chỉ là thủ khoa đại hội đấu văn, hơn nữa còn là hoàng thượng đích thân dẫn tới học tại học viện Hoàng Gia, bắt buộc chúng ta không thể khai trừ nàng ta được, còn nữa… nàng ta còn là vị hôn thê cua chiến thần, nếu đuổi nàng ta thì sẽ không có cách nào báo cáo kết quả với hoàng thượng và chiến thần”.
“Nhưng nàng ta…”
Từ phu tử nháy nháy mắt.
Thường phu tử suy nghĩ đến hậu quả, vậy nên cũng chỉ đành bỏ qua, giữ lại dáng vẻ cao cao tại thượng của phu tử, ông ta ra lệnh.
“Lập tức nói xin lỗi mấy người Lý Hằng, chỉ cần thái độ của cô thành khẩn, thề vĩnh viễn không tái phạm, có lẽ ta có thể xử phạt nhẹ”.
Cố Thanh Hy vuốt sợi tóc bị gió thổi loạn, giống như nghe thấy chuyện tiếu lâm, trong mắt phượng mang theo ý cười, nàng ngạo nghễ chỉ về phía Lý Hằng: “Bảo ta xin lỗi hắn? Phu tử, e rằng ông nói ngược rồi”.
“Cố Thanh Hy, bọn ta không nói xấu cô, cũng không đánh cô. Vậy mà cô vừa lên đã động thủ đánh người trước, tại sao bọn ta phải xin lỗi cô”.
“Ngươi không nói xấu ta, nhưng các ngươi công khai chửi rủa Diệp Phong, bôi xấu danh tiếng của hắn, chẳng lẽ không phải nói xin lỗi sao?”
“Diệp Phong vốn từng làm cầm sư ở Vô Ưu Quan, lời bọn ta nói cũng chỉ là sự thật…”
“Bốp…”
Lại một cái bạt tai nữa đánh đến.
Răng của Lý Hằng đã bị đánh gãy ba cái, hắn ta đau đến mức suýt chút nữa ngất đi.
“Láo xược, Cố Thanh Hy, cô thật là to gan, ở trước mặt phu tử mà cũng dám phách lối như vậy, cô cho rằng bọn ta không dám đuổi cô sao?”
“Vậy bây giờ thầy đuổi cũng được, nơi rách nát này mời ta tới, ta cũng chẳng tới đâu”.
“Cô… trưởng lão, người như vậy không đuổi đi, danh tiếng của học viện Hoàng Gia sẽ đặt ở đâu đây?”
Ánh mắt các trưởng lão lóe lên.
Đuổi thẳng cổ Cố Thanh Hy, bọn họ vẫn chưa có quyền lực này.
Ngay cả viện trưởng cũng phải lo ngại hoàng thượng và chiến thần, huống chi là bọn họ.
Điều quan trọng nhất là ban đầu Cố Thanh Hy tới học viện Hoàng Gia học tập là hoàng thượng đặc biệt giao phó, bất luận nàng ngốc nghếch đến thế nào cũng không thể cho nàng thôi học.
Mắt thấy tất cả mọi người đều đang chờ đợi bọn họ đáp lời, Trần trưởng lão chậm rãi mở miệng.
“Đám người Lý Hằng âm thầm bàn tán xằng bậy về Diệp Phong, bôi nhọ danh dự của hắn, xâm phạm đến quy tắc của học viện, quả thật nên phạt, Cố tam tiểu thư đánh bạn cùng trường, bất kính với phu tử, cũng có lỗi. Nếu như vậy, hai ngươi đều bị phạt chép quy tắc học viện một trăm lần”.
Lý Hằng bất mãn, bởi vì trên mặt bị sưng nặng, cộng thêm răng rụng, cho nên nói chuyện có hơi bị lọt gió.
“Phu tử, bọn ta cũng chỉ là bàn tán mấy câu, nhưng Cố Thanh Hy lại đánh bọn ta thành như vậy, cái… cái này làm sao…”
Sắc mặt Trần trưởng lão trầm xuống: “Nếu ngươi có ý kiến với xử phạt của học viện, vậy nghỉ học đi là được”.
Một câu nghỉ học đã khiến Lý Hằng câm nín.
Học viện Hoàng Gia là nơi nào chứ, làm sao hắn ta chịu nghỉ học.
Nếu nghỉ, đời sau của hắn ta cũng sẽ bị hủy.
Trong lòng Cố Như Vân như bị nghẹn lại.
Cố Thanh Hy hung hăng càn quấy như vậy, vậy mà học viện vẫn có thể khoan dung nàng.
Trận náo nhiệt lúc này đã kết thúc, Cố Sơ Vân không cam lòng, không nhịn được muốn nói lại thôi.
“Cố nhị tiểu thư có lời gì cứ việc nói”.
Thường phu tử có ấn tượng cực tốt với Cố Sơ Vân, bởi vì Cố Sơ Vân không chỉ có tướng mạo đẹp, tính tình ôn nhu, còn tài hoa hơn người, cho tới nay đều là tấm gương sáng của học viện.
“Lúc trước tam muội muội nói cho muội ấy thời gian ba ngày, muội ấy sẽ tìm ra hung thủ sát hại viện trưởng, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, viện trưởng đối với ta ơn nặng như núi, mặc dù ta chỉ là một cô gái yếu đuối không giúp được gì, nhưng cũng hy vọng mau sớm tìm ra hung thủ”.
Cách ba ngày thật ra còn vài canh giờ nữa.
Nhưng người người đều quét tầm mắt về phía Cố Thanh Hy, sắc mặt không tốt chờ câu trả lời của nàng.
Từ phu tử thấy vậy liền hỏi: “Tam tiểu thư, không biết cô điều tra thế nào rồi?”
Cố Thanh Hy nhìn Cố Sơ Vân đầy khinh bỉ, nàng cười lạnh nói: “Hung thủ thì chưa tìm được, chỉ tra ra Diệp Phong không phải hung thủ”.
“Ngươi nói Diệp Phong không phải hung thủ, không biết có chứng cứ gì?”
“Diệp Phong thuận tay trái không?”
Sau khi đám người Từ phu tử nhớ lại một hồi, bọn họ lần lượt lắc đầu.
Chưa bao giờ thấy Diệp Phong dùng tay trái sử dụng thứ đồ gì.
“Viện trưởng là bị người ta đâm một nhát vào yết hầu, không biết các người có cẩn thận chú ý qua hay không, vết đao trên cổ viện trưởng mặc dù nhìn không khác nhau lắm, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ thì có thể nhìn ra bên phải sâu bên trái nông, nói cách khác, ông ta là bị tay trái cầm kiếm giết, vết đao trên cổ Dung phu tử cũng vậy”.
Từ phu tử nhìn về phía Thường phu tử và mấy vị trưởng lão, ông ta thấp giọng nói: “Khám nghiệm tử thi một hồi lâu mới khám ra vết đao trên cổ viện trưởng và Dung phu tử bên trái sâu bên phải nông, rất có khả năng là do người thuận tay trái giết chết”.
Giọng ông ta không lớn, vừa hay không ít người tại đây nghe được.
Cố Sơ Vân chậm rãi nói: “Nếu như Diệp Phong cố ý giấu giếm mình thuận tay trái thì sao?”
Đám học sinh trong học viện rối rít đồng ý.
“Nếu như Diệp Phong đến học viện là có mục đích khác, vậy thì vừa mới bắt đầu đến hắn đã giấu chuyện mình thuận tay trái, cái này cũng không kỳ lạ”.
Cố Thanh Hy cười nhạt: “Nếu hắn muốn giấu giếm, nếu hắn thật sự là hung thủ, tại sao lúc hắn giết người lại không che mặt, hết lần này đến lần khác muốn cho các ngươi nhìn thấy dung mạo của hắn”.
“Có lẽ hắn đã sớm nghĩ đến chuyện này, cho nên mới cố ý ló mặt, chứng minh sự trong sạch của mình”.
Chương 125: Diệp Phong không phải hung thủ
Cố Thanh Hy hận không thể ném con trà xanh kia ra ngoài, nàng đan chéo hai tay, nắn bóp mười ngón tay vào nhau, tiếng xương kêu rắc rắc vang dội, nàng nhìn chằm chằm Cố Sơ Vân, giọng điệu kỳ quái.
“Cố Sơ Vân, ngược lại ta không biết, miệng tỷ đã lợi hại như vậy rồi, muốn nói thêm tội vậy thì dễ lắm”.
Nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trên mặt nàng, lại nhớ đến đám người Lý Hằng vừa bị nàng đánh cho một trận đau, trong lòng mọi người khẽ giật nảy lên.
Cố Thanh Hy muốn làm gì?
Không phải muốn đánh Cố Sơ Vân đấy chứ?
Thường phu tử quát: “Cố Thanh Hy, cô lại muốn làm gì?”
“Phu tử cho rằng ta muốn làm gì?”
Cố Sơ Vân như muốn bật khóc, oan ức lau nước nơi khóe mắt, nức nở nói: “Ta chỉ nói suy nghĩ trong lòng mình thôi mà, cũng không có ý muốn nhằm vào ai, tại sao tam muội muội lại đổ oan cho ta”.
Cố Sơ Vân vốn dĩ xinh đẹp tuyệt trần, lúc này dáng vẻ khóc giống như hoa lê dính mưa, càng khiến người ta đau lòng.
Đông đảo các công tử rối rít đứng ở bên cạnh nàng ta.
“Cố Thanh Hy, Cố nhị tiểu thư chỉ nói thật thôi mà, Diệp Phong vốn dĩ là tình nghi lớn, chẳng lẽ nàng ấy nói sai cái gì?”
“Đúng vậy, ba ngày trước sau khi Diệp Phong chạy trốn, đến cả bóng dáng cũng không thấy nữa, nếu hắn thật sự vô tội thì tại sao không dám hiện thân”.
“Trước đó cô cũng nói rồi, cho cô thời gian ba ngày, nếu ba ngày sau cô không tìm ra hung thủ thì mặc kệ bọn ta xử lý Diệp Phong, những lời này chẳng lẽ cô đều quên hết rồi sao?”
“Trí nhớ của Cố Thanh Hy tốt lắm cơ mà, làm sao nàng ta có thể quên được, nàng ta đang càn quấy đấy”.
Trong nháy mắt, Cố Thanh Hy trở thành đối tượng chịu đả kích.
Ngay cả Từ phu tử cũng không đứng về phía nàng.
Ngược lại Trần trưởng lão lên tiếng: “Phái thêm người, nhất định phải tìm thấy Diệp Phong”.
Mấy lần Cố Sơ Vân muốn nói lại thôi, Trần trưởng lão hỏi: “Cô muốn nói gì, cứ nói thẳng ra đi”.
Cố Sơ Vân có chút lo âu nhìn Cố Thanh Hy, trong miệng ấp a ấp úng.
Ngược lại Cố Thanh Hy cũng muốn nghe xem nàng ta còn có thể nói ra những cái gì.
“Tam muội muội một mực nói thay Diệp Phong, không biết có phải Diệp Phong cho muội ấy uống thứ nước bùa mê thuốc lú gì không, hoặc là Diệp Phong đã nói gì đó nên muội ấy vẫn luôn đứng về phía hắn, ta thực sự lo lắng cho tam muội muội”.
Tâm tư Từ phu tử khẽ động.
“Tam tiểu thư sẽ không thật sự nghe theo Diệp Phong đâu. Ngô trưởng lão, không phải ông tinh thông thuật Kỳ Hoàng sao? Hay là ông giúp tam tiểu thư xem sao, nhưng đừng để tam tiểu thư xảy ra chuyện gì là được”.
“Người đâu, vây Cố tam tiểu thư lại”.
Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn.
Nàng phục Cố Sơ Vân thật rồi.
Vào lúc nàng vén tay áo lên đang định phản kích Cố Sơ Vân thì lại nghe thấy bên ngoài có người hoảng sợ hô lớn: “Diệp Phong tới, ma đầu giết người quay về rồi”.
Ngước mắt lại nhìn thấy cách đó không xa, Diệp Phong toàn thân mặc áo xanh chậm rãi bước tới.
Dáng người hắn ta phóng khoáng như tiên giáng trần, mái tóc đen như mực tung bay đón gió, vô cùng hợp với khuôn mặt đẹp của hắn ta, giống như một vị tiên chuyển thế, đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.
Hắn ta vừa xuất hiện, không ít cao thủ trong học viện vây quanh hắn ta như đối đầu với địch lớn, bọn họ cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Thường phu tử tức giận: “Ngươi chính là Diệp Phong, ngươi giết viện trưởng và Dung phu tử, lại còn dám quay về, hôm nay bất luận thế nào ta cũng phải để ngươi đền mạng cho viện trưởng, người đâu, bắt Diệp Phong lại”.
“Ai dám động vào hắn thì phải giẫm lên xác ta trước”.
Cố Thanh Hy gầm lên, sát khí cuồn cuộn.
Tuổi nàng không lớn lắm, nhưng khí thế lại rất mạnh, đặc biệt là đôi mắt lộ ra khỏi khăn che mặt, hàn quang khiếp người, vô cùng bá đạo.
Mọi người không hiểu sao liền run rẩy.
Khí thế quá mạnh.
Người phụ nữ này thật sự chỉ là phế vật không có chút võ công nào sao?
Tại sao bọn họ cảm giác linh hồn đều run rẩy?
Thượng Quan phu tử không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đây, giọng nói hắn ta giống như suối trong chậm rãi chảy.
“Nếu Diệp Phong xuất hiện, vậy hãy để hắn nói rõ ràng chuyện này, cho dù hắn là hung thủ, học viện chúng ta cũng phải cho hắn một cơ hội giải thích”.
Thượng Quan Sở có địa vị nổi bật trong học viện, lời hắn ta nói ra, dù mọi người muốn phản đối cũng không tiện làm phật ý hắn ta.
“Không phải ngươi có việc phải làm sao? Quay về làm gì?”, Cố Thanh Hy hỏi.
Diệp Phong hồn nhiên không thèm để ý đông đảo người mang theo ánh mắt nhìn chằm chằm hận không thể tiêu diệt mình, hắn ta chỉ lạnh nhạt nói: “Chợt nhớ đến chuyện của học viện, so với chuyện ta phải làm thì đơn giản dễ dàng hơn nhiều, vậy nên đến xem một chút”.
Cố Thanh Hy và Diệp Phong bốn mắt nhìn nhau cùng cười một tiếng.
Có mấy lời vốn không cần nói ra.
Bọn họ cũng có thể đoán được tâm ý của nhau.
Cố Thanh Hy rất hiểu.
Nhất định là Diệp Phong biết chuyện nàng hẹn thời gian ba ngày với học viện, sợ nàng bị học viện gây khó khăn, cho nên mới quay đầu đi vòng vèo quay về học viện Hoàng Gia.
“Diệp Phong, ngươi nói ngươi không sát hại viện trưởng, ngươi có chứng cứ gì để chứng minh?”
“Ta không có gì có thể chứng minh, nhưng Diệp Phong ta không thẹn với lương tâm”.
“Phì, cái gì mà không thẹn với lương tâm, rõ ràng ngươi á khẩu không trả lời được”, Lý Hằng giận dữ nói.
Cố Thanh Hy giơ quả đấm của mình lên, con ngươi lạnh lẽo híp lại: “Ta thấy ngươi vẫn muốn nếm thử một chút quyền của ta”.
Cổ Lý Hằng rụt lại, lùi về phía sau mấy bước.
Thường phu tử càng nhìn càng giận.
Học viện rộng lớn như vậy, lẽ nào không trừng trị được Cố Thanh Hy? Không coi ai ra gì lại còn quá mức phách lối.
Đang định mở miệng dạy dỗ, Cố Thanh Hy liền chặn miệng ông ta.
“Tay trái của Diệp Phong đã từng bị thương, xương cũng gãy, hắn gảy đàn còn khó khăn, huống chi là dùng đao tay trái để giết người? Ta tin tại đây hẳn có rất nhiều người hiểu một chút về y thuật, nếu các ngươi không tin, có thể nhìn tay trái của hắn”.
Các phu tử đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Trần trưởng lão đi ra.
“Ta hiểu một chút về y thuật, chi bằng để ta đi xem đi”.
Diệp Phong cau mày, nghi hoặc nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Trên người hắn ta vết thương chồng chất.
Bảo Trần trưởng lão kiểm tra, há chẳng phải là để lộ ra sự thật mình bị thương toàn thân?
Cố Thanh Hy nhìn hắn ta bằng ánh mắt quan tâm, tỏ ý hắn ta cứ yên tâm đi, lúc này Diệp Phong mới đưa tay trái của mình ra.
Trần trưởng lão bắt mạch, cả người giật mình, khiếp sợ nhìn Diệp Phong sắc mặt vốn đang bình tĩnh, mãi hồi lâu ông ta vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Trần trưởng lão, thế nào?”
Mọi người kỳ quái.
Ông ta kinh ngạc như vậy làm gì?
Lẽ nào thật sự là Diệp Phong giết?
Trần trưởng lão cố gắng giữ vững tinh thần, ông ta lạnh lùng nói: “Diệp Phong không phải hung thủ”.
Chương 126: Hung thủ không phải hắn ta
Lý Hằng kinh ngạc: “Trưởng lão, ông không lầm đấy chứ?”
Trần trưởng lão sa sầm mặt: “Sao, ngươi nghi ngờ y thuật của ta hay là nghi ngờ nhân cách của ta?”
“Ta… ta không dám… nhưng mà…”
“Ta cũng hiểu một chút về y thuật, để ta xem xem”, một nữ phu tử khác đứng lên, bà ta là nữ phu tử duy nhất trong học viện, xưa nay nổi danh với y thuật, hơn nữa bà ta luôn công chính.
Để bà ta bắt mạch kiểm tra, mọi người cũng tin phục hơn.
Tố phu tử bắt mạch cho Diệp Phong, gương mặt bình tĩnh bỗng thay đổi, giống như Trần trưởng lão, nhìn Diệp Phong với sắc mặt trắng bệch mà không tin nổi. Ánh mắt kinh ngạc ấy dù có che giấu thế nào cũng không che giấu nổi.
Mọi người đều buồn bực.
Không phải chỉ là bắt mạch thôi sao?
Vì sao ai cũng kinh ngạc như vậy? Hơn nữa, hình như còn có chút thương hại…
Thường phu tử thấp thỏm hỏi: “Thế nào?”
Tố phu tử cố gắng bình ổn nội tâm dao động của mình, chậm rãi nói: “Từ ngón tay đến cổ tay trái của Diệp Phong bị bẻ gãy tất cả khớp xương không chỉ một lần. Tay trái của hắn ta không có sức, không thể dùng đao, hắn ta khả năng cao không phải hung thủ”.
Từ ngón tay đến cổ tay không chỉ bị người ta bẻ gãy một lần?
Sao lại như vậy?
Lẽ nào thật sự có người hành hạ bàn tay của Diệp Phong?
Sắc mặt Thường phu tử thay đổi liên tục, ông ta không thừa nhận kết quả này.
“Dù tay trái hắn ta không thể sử dụng đao, nhưng nếu hắn ta cố ý dùng tay phải giết người, tạo hiện tượng giả người thuận tay trái qua mắt mọi người thì sao?”
Tố phu tử và Trần trưởng lão đều bất mãn.
“Thường phu tử, ta biết Viện trưởng và Dung phu tử bị giết, ngươi rất sốt ruột, nhưng Diệp Phong không dùng đao tay trái, hắn ta không thể giết người. Người khám nghiệm cũng đã nói, chỉ có dùng đao tay trái mới có thể tạo ra vết thương bên trái nông bên phải sâu, điều này không thể ngụy tạo được. Ông đừng gây khó dễ cho Diệp Phong nữa”.
“Trần trưởng lão, Tố phu tử, lúc trước không phải các ngươi cũng nhận định Viện trưởng là do Diệp Phong giết sao? Vì sao các ngươi chỉ bắt mạch một lần đã thay đổi thái độ rồi?”
Có thể không thay đổi được sao?
Diệp Phong thương tích đầy mình, khí tức hư nhược, cơ thể bị giày vò lâu năm, e rằng không sống được mấy năm nữa.
Vết thương trên người hắn ta suýt chút nữa đã lấy mạng hắn ta, bây giờ đứng ở đây cũng chỉ là cố gắng gượng mà thôi. Nhất là cả bàn tay trái của hắn ta bị người ta dùng nội lực gây thương tích, cho đến bây giờ vẫn chưa lành lại hoàn toàn. Suy đoán theo thời gian, hắn ta không thể là hung thủ sát hại Viện trưởng.
Bọn họ không biết rốt cuộc Diệp Phong đã trải qua những gì, nhưng từ khí tức cho thấy, cơ thể hắn ta gần như đã bị rút cạn.
Trần trưởng lão có chút không vui: “Tay trái và tay phải của hắn ta đều bị thương nặng, tay trái không thể cầm nổi đao, tay phải càng không có khả năng tạo ra hiện tượng giả qua mắt mọi người”.
“Nếu hắn ta không phải hung thủ, vì sao ngày hôm đó lại chạy trốn?”, Thường phu tử hỏi.
Mọi người cùng nhau phụ họa.
“Phải đấy, nếu hắn ta không phải hung thủ thì sao hắn ta lại chạy?”
“Rõ ràng là có tật giật mình mới chạy, nhưng hắn ta chạy đi rồi lại quay về. Ta cũng không hiểu nổi nữa, Diệp Phong rốt cuộc có phải hung thủ không vậy?”
Cố Thanh Hy lười nhác đáp: “Bởi vì chiến thần phái người đi bắt hắn ta”.
“Vì sao chiến thần lại bắt hắn ta?”
“Đại khái là vì ta thân thiết với hắn ta quá, chiến thần ghen tức chứ gì”.
“Cố tam tiểu thư, ai tin lời cô nói chứ?”
“Nếu các ngươi không tin thì đi hỏi chiến thần đi. Hắn ở phủ Dạ Vương, các ngươi đi hỏi lúc nào cũng được”.
Mọi người đều cạn lời.
Hỏi chiến thần? Vậy chẳng phải là bước một chân vào Quỷ Môn Quan hay sao?
Diệp Phong cảm kích nhìn Cố Thanh Hy.
Nhờ nàng đã bảo vệ tôn nghiêm của hắn ta.
Cố Thanh Hy tươi cười chớp mắt với hắn ta.
Cố Sơ Vân nói: “Dù Diệp Phong không phải hung thủ, nhưng tam muội muội, muội cũng đã hứa với học viện sẽ tìm được hung thủ thật sự, cho nên, muội vẫn…”
“Trời ạ, nha đầu xấu xí, sao các ngươi còn ở đây? Mạc đại nhân phái rất nhiều người tới thôn Tiểu Hà, ta nghe bọn họ định bắt bà bà của Diệp Phong đi trước, thẩm vấn thật nghiêm”, Tiêu Vũ Hiên vội vàng chạy tới.
Diệp Phong biến sắc, cơ thể không ngừng run lên: “Vậy bà bà của ta đâu? Bị bắt rồi sao?”
“Có lẽ… vẫn chưa…”
“Vù…”
Cơ thể Diệp Phong hóa thành làn khói đen, nháy mắt đã biến mất ở khoảng cách mấy trượng.
Nếu không phải cao thủ của học viện bao vây hắn ta lại, e rằng hắn ta đã biến mất khỏi tầm mắt từ lâu.
Trần trưởng lão phất tay, lên tiếng: “Để hắn ta đi đi”.
Cao thủ của học viện vừa nhường đường, Diệp Phong đã lập tức biến mất.
Thường phu tử bất mãn, bắt đầu lẩm bẩm.
Cố Thanh Hy sa sầm mặt, vẫy tay: “Tiểu Hiên Hiên, chúng ta cũng đến thôn Tiểu Hà xem sao”.
Nói xong, không đợi các phu tử đồng ý, nàng đã chạy nhanh ra khỏi học viện.
“Đúng là không tôn sư trọng đạo, trưởng lão, học trò tồi tệ như vậy, dù thế nào cũng phải đuổi khỏi học viện”.
“Thời gian lên lớp đã đến, mọi người giải tán đi”, Trần trưởng lão cũng không muốn nhiều lời với Thường phu tử, trong lòng vẫn đang suy đoán vì sao Diệp Phong lại bị thương nặng như vậy.
Thôn Tiểu Hà.
Lúc nhóm Cố Thanh Hy đuổi đến, Mạc đại nhân đã phái người bắt Diệp bà bà, thôn trưởng và nhiều thôn dân đều quỳ xuống cầu xin, nhưng lại bị Mạc đại nhân đá văng ra.
Diệp Phong điểm mũi chân, dìu thôn trưởng bị đá bay ra, phẫn nộ lạnh lùng nhìn Mạc đại nhân.
Một tên thị vệ đột nhiên la lên.
“Là Diệp Phong, hắn ta chính là Diệp Phong”.
“Cái gì, ngươi chính là Diệp Phong? Ngươi đã giết Viện trưởng? Người đâu, bắt hắn ta lại”.
Soạt soạt soạt…
Mạc đại nhân dẫn dầu, bọn họ đồng loạt rút đao ra.
Bọn họ còn chưa kịp chém tới đã thấy một hoàng lệnh xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Mạc đại nhân run rẩy, lắp bắp: “Hoàng… hoàng lệnh… Kim bài thánh lệnh mà tiên hoàng để lại…”
Cái này…
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”, Mạc đại nhân mềm nhũn cả nhân, quỳ sụp xuống.
Cố Thanh Hy khẽ mở miệng, lạnh lùng thốt ra một câu: “Cút”.
Mạc đại nhân còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy sắc mặt Cố Thanh Hy không dễ coi cho lắm, lại có hoàng lệnh bên người, chỉ đành thả Diệp bà bà ra, dẫn theo đám thuộc hạ tiu nghỉu rời đi.
“Phong Nhi…”, Diệp bà bà lần mò tìm đến Diệp Phong.
“Bà bà, bà không sao chứ, bà có bị thương không?”
“Không sao, mạng ta rất lớn, sẽ không có chuyện gì được. Cố cô nương, đa tạ cô, đa tạ cô lại giúp bọn ta lần nữa”.
“Chuyện nhỏ mà thôi”.
Người dân thôn Tiểu Hà đều kinh ngạc.
Kinh ngạc bởi Cố Thanh Hy lấy ra một chiếc lệnh bài đã đuổi được Mạc đại nhân đi.
Còn kinh ngạc hơn cả thân phận của Diệp Phong.
Chương 127: Đến dịch trạm tìm mỹ nam
Ông chủ quán mì vội hỏi: “Diệp Phong, bọn họ nói cậu thắng được vị trí thứ hai trong đại hội đấu văn, có đúng vậy không?”
“Ừm…”, Diệp Phong khẽ đáp lại.
Thôn Tiểu Hà lập tức bùng nổ, mọi người không dám tin vào điều đó.
“Là cậu thật sao? Người tham gia đại hội đấu văn đều là các nhân vật lớn, có thể nói là trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thật khó mà tin được cậu có thể giành hạng hai”.
“Gia gia, con đã nói rồi, cái người tên Diệp Phong giành giải tại đại hội đấu văn chính là Diệp Phong ca ca đấy, là do mọi người không tin con thôi”, một đứa bé trai khoảng bảy, tám tuổi ngửa đầu nhìn trưởng thôn và nói.
Trưởng thôn phấn khích đến nỗi không nói nên lời, liên tục đi qua đi lại, chà xát hai tay vào nhau: “Ta vẫn luôn cảm thấy tài văn chương của cậu rất tốt, không ngờ cậu lại có thể đánh bại tài nữ, tài tử khắp thiên hạ mà giành được vị trí thứ hai. Diệp Phong à, cậu có biết đó là vinh quang như thế nào không? Nửa đời sau của cậu không cần phải lo âu nữa rồi!”
Nhìn thấy các thôn dân mừng rỡ như vậy, nhưng Diệp Phong vẫn thản nhiên, cứ như mọi chuyện không liên quan gì đến hắn ta.
Ánh mắt mọi người nhìn hắn ta tràn đầy sự sùng bái, cả đám tụ lại tốp năm tốp ba trò chuyện rôm rả.
Cuối cùng, vẫn là đứa cháu trai của trưởng thôn cắt ngang niềm vui của bọn họ.
“Diệp Phong ca ca, vì sao bọn họ lại nói huynh giết người?”
Nụ cười trên môi trưởng thôn cứng lại, trong đôi mắt đục ngầu vụt qua tia lo lắng: “Đúng rồi, vì sao bọn họ lại nói cậu giết người? Đám người kia thấy cậu dễ bắt nạt nên đổ hết tội lỗi lên đầu cậu sao?”
“Diệp Phong, có thể giải thích rõ chuyện này được không? Nếu không cách nào giải thích được thì cậu mau trốn đi, quạ trong thiên hạ vẫn luôn là đen, đám… quan lại kia đa phần không phải thứ gì tốt, chúng rất thích bắt nạt dân thường như chúng ta”.
“Học viện đã điều tra rõ ràng, hung thủ không phải ta, ta tin hắn sẽ nhanh chóng bị quan phủ bắt được”.
“Thật sao? Nếu quả thật là thế thì tốt quá. Diệp Phong, cậu có biết học viện Hoàng Gia là nơi mà tất cả tài tử trong thiên hạ đều mơ ước không? Chỉ cần xuất thân từ đó thì ngày sau chắc chắn có thể làm đại quan, tương lai cậu xán lạn thì cúng ta cũng không cần phải lo lắng nữa rồi!”
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên sóng vai đứng cạnh nhau, bất giác cả hai đều cảm thấy hâm mộ Diệp Phong.
Các thôn dân ở thôn Tiểu Hà đã đặt toàn bộ lòng tin vào Diệp Phong, thử hỏi trên đời này có mấy ai làm được như hắn ta.
Tuy người dân trong thôn nghèo khó, nhưng rất nhiệt tình, biết rõ bọn họ là bạn của Diệp Phong và từng giúp đỡ hắn ta, mỗi một nhà đều mang gạo và thức ăn đến, chiêu đãi bọn họ một bữa phong phú.
Tuy đồ ăn không ngon miệng bằng ở phủ Dạ Vương, nhưng lại là bữa ăn ngon nhất mà Cố Thanh Hy từng ăn từ sau khi xuyên không đến.
Sau bữa tối, Diệp Phong đưa Diệp bà bà đi nghỉ ngơi, rồi một mình cầm theo chuông Phá Hồn đi đến chỗ Ma tộc.
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đứng chờ hắn trong khu rừng nhỏ, vừa gặp, bọn họ vừa quan tâm lại vừa uy hiếp: “Vẫn là câu nói đó, một ngày, ta chỉ cho ngươi thời gian là một ngày, nếu ngươi vẫn chưa quay về, ta sẽ một mình xông vào Ma tộc”.
Tiêu Vũ Hiên phe phẩy cây quạt, cười nói: “Còn ta nữa, ta sẽ cùng nha đầu xấu xí này xông vào Ma tộc. Ba người chúng ta là một, chỉ cần một người gặp nạn, hai người kia quyết không đứng ngoài mà nhìn”.
Diệp Phong cảm thấy cay cay sống mũi, khắc sâu những người này trong tim, rồi mỉm cười gật đầu và đi đến nơi mà hắn ta muốn đi nhất.
Nhìn theo bóng lưng cô đơn của hắn ta, Cố Thanh Hy cảm thấy có chút bất an, cứ như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Nha đầu xấu xí, ngươi nghĩ Lan kỳ chủ có trả tự do cho Diệp Phong không?”
“Cứ đợi đi!”
Thời gian dần trôi qua, thoáng chốc đã sắp hết một ngày, bọn họ vẫn không nhìn thấy bóng dáng cô độc kia xuất hiện ở cổng thôn.
Tiêu Vũ Hiên nôn nóng đi qua đi lại, nói to: “Nha đầu xấu xí, ta càng nghĩ càng thấy không đúng, Diệp Phong hiền như vậy, sao có thể đấu lại đám sài lang hổ báo kia được, hay là, chúng ta đến Ma tộc xem thử đi!”
“Được, đi thôi!”
Tiêu Vũ Hiên gấp quạt lại, tiện tay giắt ở sau lưng, hắn ta đang định đi đến Ma tộc thì thình lình bị một cây ngân châm đâm vào cổ.
Mắt hắn ta tối sầm, cả người loạng choạng rồi ngã xuống.
Trong cơn mê, hắn ta cảm giác được có người đỡ lấy mình và nói khẽ một câu: “Ngươi ngủ một giấc trước đi, sau khi tỉnh, mọi việc đều được giải quyết”.
Móa…
Nàng ấy muốn làm gì?
Một mình xông vào Ma tộc?
Tiêu Vũ Hiên muốn nói với nàng ấy rằng Ma tộc không phải nơi dễ xông vào như vậy đâu, nếu không có hắn ta dẫn đường thì ngay cả cổng cũng chưa chắc nàng ấy tìm ra được.
Đáng tiếc, hắn ta đã ngất đi, ngay cả cơ hội để nói cũng không có.
Cố Thanh Hy cởi áo choàng ra, đắp lên người Tiêu Vũ Hiên rồi một mình rời khỏi thôn Tiểu Hà.
Dịch trạm của sứ thần Triệu quốc.
Cố Thanh Hy trèo tường vào, sau đó đi thẳng đến phòng ngủ của Dịch Thần Phi.
Nàng vòng tay trước ngực, tựa cửa, nhếch mép nở một nụ cười lười nhác, từ trên cao nhìn xuống. Lúc này, Dịch Thần Phi đang tắm rửa.
Khói nước lượn lờ, có một ánh mắt đang dõi theo mình, Dịch Thần Phi muốn không quan tâm cũng không được. Hắn ta đưa lưng về phía Cố Thanh Hy, nở một nụ cười khổ.
“Tam tiểu thư, đêm hôm khuya khoắt, muội xông đến dịch trạm là để nhìn ta tắm rửa à?”
“Mỹ nam tắm rửa rất mát mắt nha!”
Dịch Thần Phi đỏ mặt.
Trên người hắn ta hiện không một mảnh vải, Cố Thanh Hy lại gọn gàng, chỉnh tề đứng tựa cửa, nhìn chằm chằm vào hắn ta, việc này quả thực khiến hắn ta xấu hổ không thôi.
Hắn ta rầu rĩ nói: “Có thể đợi ta thay đồ không?”
“Huynh cứ thay đi, ta không ngại mà”.
“…”
Nàng đứng đó nhìn chằm chằm thì bảo hắn ta thay thế nào?
Trong lúc hắn ta còn đang lo lắng, đột nhiên, Cố Thanh Hy xoay người.
Dịch Thần Phi liếc mắt thấy, bỗng hắn ta cảm thấy rất nghi hoặc.
Mấy ngày trước, nha đầu này còn rất huênh hoang, hôm nay khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, sao nàng có thể dễ dàng tha cho hắn ta được?
Tay phải duỗi ra, một bộ quần áo trắng như tuyết nhanh chóng rơi vào tay, Dịch Thần Phi nhanh nhẹn khoác lên người, rồi thắt đai lưng, sau đó mới chậm chạp bước đến trước mặt Cố Thanh Hy.
“Không biết tam tiểu thư đại giá quang lâm là có việc gì cần dạy bảo?”
Hắn ta vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, lúc này trên khuôn mặt như trích tiên giáng trần xuất hiện một vệt hồng, không hiểu sao khiến người ta có cảm giác say mê.
Cố Thanh Hy nhìn không được muốn duỗi tay mân mê làn da trơn mềm kia.
“Da của huynh… khiến một nữ nhân như ta cũng phải ghen ghét!”
Chương 128: Đến núi Vọng Hồn
“Nếu thế thì đây là vinh hạnh của Dịch mỗ”.
Cố Thanh Hy vào nhà, quan sát phòng của hắn ta một vòng.
Hắn ta là một người khiêm tốn lễ độ, tao nhã phóng khoáng, trong phòng của hắn ta cũng mang theo phong độ của người trí thức, ở bên trong cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.
Cố Thanh Hy nói thẳng: “Ta muốn ngươi đi cùng ta đến Ma tộc một chuyến”.
“Tam tiểu thư, e rằng cô tìm nhầm người rồi, Dịch mỗ chỉ là một tên thư sinh, ngoài việc biết ngâm mấy câu thơ thì không còn sở trường khác nữa, Ma tộc nguy hiểm, Dịch mỗ không có bản lĩnh đi với tam tiểu thư”.
“Lúc trước ngươi đồng ý đi theo ta bảy ngày, bây giờ bảy ngày vẫn chưa qua, Thần Phi đại ca, chẳng lẽ ngươi muốn nuốt lời”.
“Cho nên cô chắc chắn rằng ta sẽ đi với cô?”
“Đương nhiên”.
“Sao lại là ta”.
“Vì nhìn ngươi rất bổ mắt”, Cố Thanh Hy mỉm cười, kéo lấy tay Dịch Thần Phi, nhảy tường ra ngoài.
Dịch Thần Phi cười cưng chiều, khẽ hé môi: “Cô thích trèo tường như thế, chiến thần nhà cô không quan tâm à?”
“Chân hắn có tật, không đuổi kịp ta, cũng không can thiệp được”.
Cố Thanh Hy đưa mắt ra hiệu cho hắn ta dẫn đường.
Dịch Thần Phi hất mái tóc đen ướt đẫm về phía sau, cất tiếng hỏi: “Diện tích của Ma tộc không thua kém gì Dạ Quốc, ngoài tổng bộ ra còn có mười hai phân bộ, chia ra cho mười hai kỳ chủ quản lý, không biết tam tiểu thư muốn đi đến nơi nào của Ma tộc?”
“Ngươi có biết Lan kỳ chủ không?”
“Có biết chút ít”.
“Ta muốn đi đến chỗ của Lan kỳ chủ”.
“Phân bộ Lan kỳ”.
“Đúng, chính là nơi đó”.
“Phân bộ Lan kỳ nằm ở núi Vọng Hồn phía Bắc Dạ Quốc, nơi đó rất gần thành Đế Đô, cưỡi ngựa chiến chắc chỉ cần khoảng hai ba canh giờ là đến”.
“Vậy chúng ta mau đi thôi”.
Dịch Thần Phi không di chuyển, mà nghiêm túc nói:
“Dù núi Vọng Hồn cách Đế Đô không xa, nhưng ngọn núi kia quanh năm mây mù lượn quanh, chướng khí mịt mù, khắp nơi còn là cơ quan trận pháp, người bình thường chỉ cần xông vào gần như đều không thể sống sót ra ngoài”.
“Võ công của Lan kỳ chủ sâu không lường được, rất hiếm khi có đối thủ, có người đồn võ công của ông ta gần như đuổi kịp Ma chủ của Ma tộc rồi, đối đầu với ông ta không phải một hành động sáng suốt”.
Cố Thanh Hy cười nhạt: “Con người ta có một sở thích, chính là khiêu chiến khó khăn”.
“Dù cô muốn ta đi tới Ma tộc với cô thì cũng phải cho ta một lý do chứ”.
“Nghe nói cảnh nơi đó đẹp, ta dẫn ngươi đi ngắm cảnh đẹp”.
“…”
Cảnh đẹp?
Đây là lần đầu tiên hắn ta nghe có người nói núi Vọng Hồn có cảnh đẹp.
Sở dĩ núi Vọng Hồn có tên này là vì sau khi bước vào ngọn núi kia, chỉ có thể giữ lại được linh hồn.
Rõ ràng nha đầu này không muốn Tiêu Vũ Hiên mạo hiểm với nàng, nàng lại không biết đường đến Ma tộc, cũng không chắc có thể xông vào Ma tộc cứu người, cho nên mới kéo theo hắn ta.
Còn không biết xấu hổ lừa hắn ta là phong cảnh nơi đó đẹp.
Nha đầu này đúng là xấu xa, không sợ hại chết hắn ta sao.
Tuy thế, Dịch Thần Phi vẫn tìm hai con ngựa chiến tốt nhất, dẫn Cố Thanh Hy nhanh chóng đi tới núi Vọng Hồn.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới dưới chân núi Vọng Hồn.
Cố Thanh Hy đứng dưới chân núi, cảm nhận gió lạnh không ngừng thổi đến, trong không khí là mùi máu tanh nhàn nhạt, cũng không biết trên núi đã có bao nhiêu người chết rồi.
“Sau khi tiến vào ngọn núi này đã là phân bộ Lan kỳ rồi”.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu, nơi này núi non trùng điệp nối tiếp nhau, liên miên không thấy điểm cuối, cũng không biết là có bao nhiêu ngọn núi.
Nàng nhướng mày hỏi: “Ngươi đừng nói là những ngọn núi này đều thuộc về phân bộ Lan kỳ nhé”.
Dịch Thần Phi nở nụ cười ấm áp, không hề keo kiệt lời khen: “Tam tiểu thư đúng là lợi hại, ngay cả việc này cũng đoán được”.
“…”
Cố Thanh Hy đen mặt.
Nhiều ngọn núi như thế, nàng đi tìm Diệp Phong ở đâu đây?
“Có cách nào tìm được Diệp Phong không?”
Cố Thanh Hy không tin Dịch Thần Phi đơn giản như vẻ bề ngoài.
Dù không biết hắn ta thuộc về thế lực nào, nhưng võ công của Dịch Thần Phi cao siêu hơn Diệp Phong rất nhiều.
Nàng muốn an toàn rời khỏi Ma tộc, kéo theo Dịch Thần Phi là một quyết định đúng đắn.
“Vì một Diệp Phong nho nhỏ mà khiến mình mạo hiểm như thế, có đáng không?”
Dịch Thần Phi nói chuyện với giọng điệu bình thản, nhưng Cố Thanh Hy thoáng cảm nhận được sự chua xót trong lời nói của hắn ta, tựa như lộ ra chút buồn bã và phản đối.
“Hắn không phải Diệp Phong nho nhỏ, hắn là bạn của ta”, một chữ bạn hàm chứa mọi thứ.
Khoé miệng Dịch Thần Phi động đậy, nói một câu không thể nghe rõ.
“Trước kia, cô sẽ không vì một vài người không quan trọng mà đưa mình vào trong nguy hiểm”.
“Ngươi nói gì?”
“Không có gì”.
“Vậy bây giờ chúng ta phải đi vào thế nào đây?”
Dịch Thần Phi giơ tay phẩy một cái, sương độc trước mắt lập tức tản ra.
Cố Thanh Hy thầm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn cười nói: “Ta biết ngay dẫn theo Thần Phi đại ca sẽ không phải lo lắng gì nữa mà”.
“Nha đầu ngốc, ta không lợi hại như trong tưởng tượng của cô đâu, khắp nơi trên ngọn núi này đều là sương độc, người bình thường chỉ cần hít vào một hơi sẽ lập tức trúng độc bỏ mạng, cho nên mới không có ai canh giữ, ta trùng hợp có thuốc giải của sương độc thôi”.
“Trước kia Thần Phi đại ca từng đến đây sao?”, nàng cũng có thể giải được sương độc này, có điều cần một vài nguyên liệu.
Trong đôi mắt ấm áp của Dịch Thần Phi thoáng loé lên ánh sáng lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng biến mất.
Dường như hắn ta không muốn nhiều lời, chỉ lạnh nhạt đáp: “Không quen thuộc”.
Không quen thuộc?
Không quen thuộc mà vẫn có thể dẫn nàng đi qua vô số bộ xương của những người vì trúng độc mà chết, còn có thể hiểu rõ địa hình của nơi này như thế?
“Sau khi đi qua ngọn núi này còn phải đi qua bảy ngọn núi lớn nữa mới đến trung tâm của phân bộ Lan kỳ”.
“Bảy ngọn núi lớn?”
Vậy phải đi đến khi nào?
Có lẽ… thời gian cho Diệp Phong lúc đó quá ít, một ngày hoàn toàn không đủ để hắn đi lại?
“Phải, hơn nữa trong mỗi ngọn núi lớn kia đều có binh lính trông chừng, rất khó đi vào”.
“Nhưng chắc chắn Thần Phi đại ca sẽ có cách đi vào có đúng không?”, Cố Thanh Hy cười xấu xa.
“Nha đầu này, cô lợi dụng ta triệt để thế sao”.
Bình luận facebook