• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (1 Viewer)

  • Chương 141: Kẻ địch tập kích

Sắc mặt Lâm đàn chủ lại tối đi vài phần.

Trong lòng cẩn thận phân tích động cơ của Dịch Thần Phi.

Hắn ta nghi ngờ kẻ này có mục đích khác.

Nhưng nhỡ đâu kỳ chủ thật sự bảo tên này dẫn người hầu đi thật, tới chỗ kỳ chủ đối chất, hắn ta lại không tránh khỏi việc bị trách phạt.

Lâm đàn chủ rơi vào thế khó xử.

Băn khoăn một hồi, hắn ta lại mở miệng nói: “Ta vẫn giữ lại câu nói đó, không có mệnh lệnh từ kỳ chủ, dù là ai cũng không được phép dẫn người hầu đi, nhưng ta có thể theo ngươi đến núi chính, đích thân gặp kỳ chủ, nếu là kỳ chủ hạ lệnh thật thì ta sẽ tự mình thỉnh tội”.

Cố Thanh Hy giơ tay trái lên, một nắm thuốc bột bay đi.

Sắc mặt Lâm đàn chủ chợt thay đổi, lập tức nhắm mắt, bịt mũi lại, né tránh bột thuốc.

Ngay khi hắn ta nhắm mắt, tay phải Cố Thanh Hy lại giơ lên, hơn mười ngân châm bắn về phía Lâm đàn chủ và kỳ thủ bên cạnh hắn ta.

Động tác của nàng quá nhanh, tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, Lâm đàn chủ không thể ngờ được, kỳ thủ đi cùng hắn ta nhanh chóng bị Cố Thanh Hy làm cho choáng váng.

Cố Thanh Hy cười một tiếng: “Đơn giản, nhanh gọn lẹ, lắm lời với hắn ta như thế làm gì”.

Dịch Thần Phi dở khóc dở cười, không nhiều lời nữa thì đổi thành đánh lén hả?

“Đi thôi, tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này”.

Cố Thanh Hy gật đầu, nhìn lướt quá nhóm người hầu đang trợn mắt há hốc miệng, cho họ ánh mắt khinh thường: “Nghệt mặt ra đó làm gì, còn chưa chịu theo bọn ta rời đi”.

“Ngươi… Ngươi là…”

“Kẻ tới cứu các ngươi, các ngươi chỉ có duy nhất một cơ hội này để thoát thân thôi đó”.

Cố Thanh Hy không nhiều lời nữa, đi về phía phong hỏa đài, Dịch Thần Phi cũng theo sát phía sau, một đám cả trai lẫn gái cũng chạy theo như người chết đuối cố nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.

Một đám người hùng hổ chạy tới phong hỏa đài chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý, Cố Thanh Hy bảo mọi người đừng chờ bên dưới phong hỏa đài.

Nhìn thấy hai người họ mang theo nhiều người hầu như thế chạy tới, vài kỳ thủ trông chừng người hầu nhận ra có điều không đúng, có kẻ đã lén lút chạy đi báo tin, có người lại thấp thỏm hỏi: “Giang đàn chủ, lần này kỳ chủ có cần nhiều người quá không”.

Cố Thanh Hy cười lạnh, ngân châm trong tay cũng giơ lên, kẻ lén chuồn đi báo tin đã bị bắn trúng và ngã xuống.

Dịch Thần Phi và Cố Thanh Hy ra tay gần như cùng lúc, điểm huyệt ngủ của các kỳ thủ.

Đám người hầu sợ đến mức đứng sát lại, lạnh run.

Cố Thanh Hy nhìn thấy Diệp Phong từ ánh mắt đầu tiên, nàng vừa đỡ Diệp Phong đi tới vừa nói: “Những người muốn rời khỏi Ma tộc, toàn bộ theo ta, nhưng nhất định phải mang theo cả hắn”.

Dịch Thần Phi ngăn cản nàng: “Ta đưa cô và Diệp Phong đi trước rồi lại về dẫn họ đi”.

“Không được, như thế sẽ đánh rắn động cỏ, cơ hội dẫn họ đi quá thấp. Hơn nữa… Muốn tới cùng tới, muốn đi cũng phải cùng đi”.

Cố Thanh Hy cười đầy ấm áp, ra lệnh vài người hầu cởi quần áo của kỳ thủ ra, giả trang thành bọn họ để dẫn nhóm người hầu chạy tới phong hỏa đài.

Phong hỏa đài có tầng tầng lớp lớp trạm kiểm soát, hoàn toàn không thể trốn tránh, bọn họ chỉ có thể kiên trì dẫn theo hơn trăm người hầu di chuyển.

Bọn họ vừa mới di chuyển đã hấp dẫn sự chú ý của người trong phong hỏa đài.

“Đứng lại, bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi”, một cao thủ bậc nhất ngăn cản bọn họ.

Dịch Thần Phi bình tĩnh trả lời: “Tần thời minh nguyệt Hán thời quan”.

“Giang đàn chủ, không biết ngươi dẫn theo nhiều người hầu như thế để làm gì?”

“Kỳ chủ có lệnh, bảo ta dẫn theo bọn họ đến đỉnh núi thứ năm”.

“Đỉnh núi thứ năm?”

“Phải, kỳ chủ chơi chán rồi, định tặng bọn họ cho kỳ chủ khác, các người mau chóng chuẩn bị cáp treo, đừng để lỡ đại sự của kỳ chủ”.

“Nhưng thế này thì nhiều người quá…”

“Thế nào, ngươi dám nghi ngờ mệnh lệnh của kỳ chủ ư?”

“Thuộc hạ không dám”.

“Thế còn chưa chịu chuẩn bị cáp treo, đừng quên, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ phong hỏa đài, chứ không phải là cãi mệnh lệnh của kỳ chủ”.

“Rõ…”

Dịch Thần Phi và Cố Thanh Hy thử máu, xác nhận không có vấn đề gì, người của phong hỏa đài còn bắt kỳ thủ khác thử máu, Cố Thanh Hy bèn vung tay cho một cái tát.

“Bọn ta đã gấp rồi mà các ngươi còn muốn kiểm tra nhiều như vậy, đến khi nào mới xong? Các ngươi muốn cãi lệnh kỳ chủ ư? Hay là cố tình cãi lệnh Giang đàn chủ”.

Một cái tát đó đánh rất vang.

Kỳ thủ quản sự kia nghẹn một bụng lửa giận, thấy sắc mặt Dịch Thần Phi không được đẹp lắm, cộng thêm hành động của Cố Thanh Hy, hắn ta đành phải cố nén giận, bảo người đi chuẩn bị cáp treo.

Nhóm người hầu hoảng hốt sợ hãi lên xe cáp, chỉ sợ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Hai mươi người một nhóm di chuyển, tổng cộng sáu nhóm, Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi là nhóm đầu tiên.

Khi lên xe cáp, Cố Thanh Hy quay đầu, cười với kỳ thủ bị nàng tát cho một cái: “Huynh đệ, đánh ngươi là mệnh lệnh của Giang đàn chủ, nếu trong lòng người thấy uất ức, thì tìm Giang đàn chủ, dù sao thì hắn ta cũng là đầu sỏ”.

“…”

“Còn nữa, Giang đàn chủ nói ngươi không sinh được, chẳng biết có phải là thật không, dù sao ta cũng không tin”.

“…”

Quản sự kia là kỳ thủ nhưng cũng là cao thủ bậc nhất.

Nghe Cố Thanh Hy nói thế thì một đám quạ đen chợt bay qua đầu.

Hắn ta không sinh được con khi nào thế?

Dù có chuyện đó thật thì liên quan gì tới tên đàn chủ kia?

Chẳng lẽ tên đó còn tính làm gì hắn ta nữa hả?

Cáp treo bắt đầu chạy, xe cáp cũng chậm rãi di chuyển.

Đúng lúc này, Lâm đàn chủ dẫn người vội vã chạy tới, người còn chưa tới thì giọng đã tới trước rồi.

“Ngăn bọn họ lại, kỳ chủ hoàn toàn không có ra lệnh mang đám người hầu đó đi”.

“Cái gì… Mau ngừng cáp treo lại, nhanh lên…”

“Đã… Đã trễ rồi, bọn họ sẽ đến phong hỏa đài thứ năm ngay thôi”.

Sắc mặt mọi người chợt thay đổi, nhất là Lâm đàn chủ và Từ quản sự.

Lâm đàn chủ quát: “Thổi kèn, báo cho người của phong hỏa đài thứ năm, chuẩn bị xe cáp cho bổn tọa, bổn tọa tự đuổi theo”.

“Đàn… Đàn chủ, trước đó bên trên vừa ra lệnh, trong đêm chỉ có thể dùng nhiều nhất bảy xe cáp, một xe cho quản sự dẫn Diệp Phong lên đỉnh núi chính, còn sáu xe… Đều bị bọn họ dùng hết rồi”.

“Thế thì đi xin, mau đi xin xe cáp về đây, nhất quyết không được để bọn họ rời đi”.

“Rõ…”

Phong hỏa đài của đỉnh núi thứ sáu rối thành một đoàn.

Có người đi xin xe cáp, có người thổi kèn báo kẻ địch tập kích, bận rối tung rối mù.

Trong xe cáp, một người hầu nghe thấy tiếng kèn thì mặt cắt không còn hột máu.

“Các vị đại hiệp, bọn họ đã nghi ngờ chúng ta rồi, chúng ta… Chúng ta có thể chạy thoát được không?”

“Hoảng cái gì, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom