• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (3 Viewers)

  • Chương 145-148

Chương 145: Cửa cuối cùng

Diệp Phong không biết khi nào thì thất tha thất thểu đi ra khỏi cáp treo, trên khuôn mặt anh tuất vẫn hơi đỏ, ánh mắt mê ly, suy yếu nói: "Nơi này có... có hai cái đường dây cáp. Một cái là bí... bí mật, gần như không thể nhìn thấy trong đêm. Bọn họ chặt đứt đường dây bên ngoài, đường dây bí mật vẫn còn... phải chặt luôn cả đường dây bí mật, tránh cho họ... đuổi theo".

"Đường dây bí mật ở đâu".

"Trên vách đá bên phải vách núi, cách phong hỏa đài... khoảng 5 trượng".

Theo phép tính của nơi này thì một trượng bằng 3m, thế chẳng phải là 15m?

Vách núi dốc như vậy, còn hạ xuống 15m, lại trong đêm tối thì có chút khó giải quyết rồi đây.

"Chủ tử, mọi người đi trước đi, để ta xuống".

Phù Quang chưa chờ Cố Thanh Hy đồng ý đã lắc mình nhảy thẳng xuống vách núi.

Cố Thanh Hy tức giận.

Tên ngốc này!

Hắn ta là ngại mình sống lâu quá rồi hả?

Tận 15m đó, cũng không biết cột dây thừng vào.

"Rắc".

Đường dây bí mật bị chặt đứt, cách đó không xa truyền đến vô số tiếng hét thảm, vang vọng cả ngọn núi.

Trên mặt Dịch Thần Phi lại chẳng có vẻ gì là nhẹ nhõm, trái lại còn trầm giọng nói: "Phù Quang, chặt đường dây bí mật nối tòa thứ hai và thứ nhất luôn đi. Nơi này chắc chắn là có đường dây cáp thứ ba, một cái bên ngoài, hai cái bí mật".

Dịch Thần Phi cũng sắp xếp đám người hầu thừa dịp cáp treo tăng tốc rời đi, vừa đỡ Diệp Phong đang say khướt, vừa kéo lấy tay Cố Thanh Hy nhảy lên cái cáp treo cuối cùng.

"Đi mau".

"Mọi người lên cáp treo trước đi, ta theo sau ngay", Cố Thanh Hy thường thường liếc về nơi xa, nàng cũng không phải không cảm giác được chỗ đó có khí tức của các cao thủ đang nhanh chóng chạy đến.

Đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy trên mặt đất ngổn ngang xác chết, mùi máu tràn ngập cả ngọn núi.

Nàng vươn tay lấy một hạt châu nhỏ trong túi đeo trên eo ra vứt lên phong hỏa đài, bấy giờ mới vừa chạy về phía cáp treo vừa hô: "Phù Quang, lên cáp treo".

"Chủ tủ, vẫn chưa tìm được đường dây cáp bí mật cuối cùng".

"Không tìm thấy thì thôi, lên trước đã".

"Chủ tủ, ngài đi trước đi, lát nữa ta sẽ đuổi theo".

Cố Thanh Hy giậm chân.

Tên ngốc này.

Lát nữa họ đi hết thì sao hắn ta có thể đuổi kịp?

"Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức lên cáp treo".

Phù Quang đang ở dưới vách núi, trong mắt lập tức lộ ra chút rối rắm.

Hắn ta không muốn cãi lời chủ tủ, nhưng cũng không muốn bỏ qua cho cơ hội có thể tranh thủ giúp chủ tủ rời đi.

Mắt thấy Cố Thanh Hy vẫn kiên trì, Phù Quang chỉ có thể vận hết 100% công lực đánh về phía đám cao thủ đuổi theo, rồi mới men theo vách đá nhảy lên cáp treo.

"Phụt..."

Trong đem đen truyền tới vài tiếng hét thảm.

Sau đó là tiếng nói đầy tức giận của Lâm đàn chủ: "Chạy đi đâu".

Đằng sau Lâm đàn chủ là một đám cao thủ đông như kiến cũng đang đuổi tới.

Một cơn mưa tên rợp trời bắn thẳng về phía họ.

Dịch Thần Phi vứt áo ngoài ra, một tay nắm áo choàng không ngừng xoay đánh Thái Cực, dùng nội lực của mình đánh văng hết mũi tên ra. Phù Quang thì lại đứng chắn trước mặt Cố Thanh Hy, vẫn luôn bảo vệ nàng.

Truy binh chạy đến phong hỏa đài, ánh mắt Lâm đàn chủ lộ ra vẻ tàn nhẫn, âm u nói: "Chặt đứt đường dây cáp, ta không tin họ còn có thể bay qua được".

"Vâng".

Một phần cao thủ đuổi theo tiếp, một phần kỳ thủ sôi nổi trèo xuống cáp treo định chặt đứt đường dây cáp.

Ai ngờ dưới chân lại đạp trúng hạt châu nhỏ không chút thu hút kia, bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng nổ liên hoàn.

Sức mạnh khủng bố ấy nổ họ không biết Đông Nam Tây Bắc, mái tóc óng ả ngăn nắp cũng bị nổ thành một đống bùi nhùi đen thui.

Bên cạnh tiếng nổ lớn ấy là mùi tiêu gay mũi.

Chẳng ai biết sao một hạt châu nhỏ lại có sức mạnh lớn như vậy và cũng không ai biết sao bên trong nó lại có thể phát ra một mùi tiêu gay mũi như thế.

Mọi người trên phong hỏa đài không bị nổ chết, cũng suýt nữa bị sặc chết, cả đám đều ho sặc sụa.

Mặc dù Lâm đàn chủ cách khá xa vẫn bị nổ cho cả người chật vật.

Hắn ta mở miệng mắng to, mới mở miệng ra đã hít vào mùi hương gay mũi, nghẹn đến Lâm đàn chủ không ngừng ho khan, lại không nói nổi nên lời.

Dịch Thần Phi hỏi: "Nhóc con, hạt châu kia là chính muội nghiên cứu chế tạo ra hả?"

"Có thể xem là vậy, bỏ thêm một ít quặng kali nitrat và hạt tiêu xay. Xem ra rất thích hợp để đối phó với đám óc heo kia".

Trong lòng những cao thủ đuổi theo tới hận đến ứa máu xông thẳng đến.

Bọn họ hai tay bấm ấn, không chút nương tay đánh hết chưởng này đến chưởng khác qua.

Bàn tay trắng nõn của Dịch Thần Phi khẽ nâng, nhẹ nhàng hóa giải chưởng lực bàng bạc của họ.

Hai đường dây cáp treo, một cái bên ngoài, một cái bí mật, hai bên cách nhau hơn 30m, lại là ngươi tới ta đi, chưởng chưởng đánh vào nhau phát ra tiếng nổ rung trời.

Ngọn núi bị sức mạnh ấy chấn đến nứt ra một cái khe lớn, thậm chí bên trong lòng núi còn nổ tung.

Có thể thấy được nếu bị mấy chưởng ấy bổ vào người thì tuyệt đối sẽ không thể sống nổi.

Trong cáp treo của Cố Thanh Hy chỉ có nàng, Dịch Thần Phi, Phù Quang và Diệp Phong.

Diệp Phong say mơ hồ, đương nhiên không có khả năng chiến đấu. Cố Thanh Hy có khinh công rất tốt, nhưng không có nội lực, chỉ có thể dựa vào châm độc và ám khí để đánh lén.

Dịch Thần Phi và Phù Quang một mình đối mặt với hơn mười cao thủ cũng không rơi xuống thế yếu.

Lâm đàn chủ thẹn quá thành giận, tức tối đi tới cửa thoát hiểm, vung đao định chặt đứt đường dây cáp bên ngoài.

Tuy đám người hầu đã sắp đến tòa phong hỏa đài thứ nhất, nhưng họ vẫn còn cách khá xa. Lúc này, nếu chặt đứt đường dây cáp thì tất cả bọn họ sẽ rớt xuống vách núi.

Phù Quang thấy vậy, mặc kệ nguy hiểm, thế mà lại đi vòng trở về, xoay người đá vào đầu Lâm đàn chủ.

Đây là một chiêu cực kỳ sỉ nhục người khác, Lâm đàn chủ nổi giận đùng đùng, nhưng cũng chỉ có thể nghiêng người né tránh vì tốc độ của Phù Quang thật sự quá nhanh.

"Phụt, phụt, phụt..."

Ngay khi hắn ta nghiêng người né tránh thì mấy tên kỳ thủ đứng gần Lâm đàn chủ đều bị Phù Quang một kiếm ngắt lấy tính mạng.

"Cứu người ra khỏi tháp Phong Vân của ta thì thôi, đã thế còn dám giết cấp dưới của ta. Ngươi cho rằng ta là quả hồng mềm, có thể mặc ngươi nắn bóp sao?"

Lâm đàn chủ vẫy tay một cái, vô số kỳ thủ lập tức bao vây lấy Phù Quang đến con ruồi còn không bay ra được.

Khóe miệng Phù Quang nhếch lên một nụ cười lạnh, trong mắt lộ vẻ khinh bỉ, cũng chẳng thèm nói nhiều với họ, dáng người mảnh khảnh đứng sừng sững trước đường dây cáp giống như một bức tượng chiến thần. Hễ ai bước qua đường ranh một bước, hắn ta sẽ chém chết kẻ đó, thề bảo vệ đường dây cáp, bảo vệ Cố Thanh Hy.
Chương 146: Dây cáp treo bị đứt

Trên dây cáp treo càng lúc càng có nhiều cao thủ điều khiển xe cáp tới gần.

Dù võ công của Dịch Thần Phi có cao đến đâu, một người đối mặt với nhiều cao thủ như vậy cũng khá tốn sức.

Tình thế dần dần trở nên bất ổn đối với họ.

Tên cao thủ cấp bốn dẫn đầu xuyên qua lớp phòng ngự của Dịch Thần Phi, lao thẳng về phía xe cáp của đám người Cố Thanh Hy.

Dịch Thần Phi khẽ biến sắc, tung một chiêu phong tuyết phiêu phi, lấy nhu thắng cương, đẩy lùi tên cao thủ cấp bốn.

“Rầm rầm rầm...”

Cao thủ so chiêu, tốc độ cực nhanh, ngay cả Cố Thanh Hy nhìn mà cũng hoa cả mắt.

Nếu không có Dịch Thần Phi dốc toàn lực ngăn cản, dựa vào ám khí của Cố Thanh Hy thôi thì không thể cản được những cao thủ hung thần ác sát kia.

Cố Thanh Hy mò vào vạt áo nhưng không tìm được gì, không nhịn được muốn mắng một câu.

Vào thời khắc quan trọng thế này mà trên người không có bất kỳ món ám khí hay châm độc nào cả.

Diệp Phong lo lắng, giãy giụa đứng dậy ngăn cản những cao thủ kia giúp đám người Cố Thanh Hy, nhưng vì say mèm nên hai chân hắn ta như nhũn ra, vừa đứng lên đã ngã xuống.

Khi Diệp Phong sắp tuyệt vọng, trong lúc mơ màng, hắn ta nhìn thấy Dịch Thần Phi giơ tay phải ra hút cây sáo ngọc bích bên hông Cố Thanh Hy đi.

Tiếng sáo trong trẻo xuyên qua xe cáp, lướt qua mọi người, quanh quẩn trong núi, dư âm văng vẳng bên tai.

Khi tiếng sáo vang lên, nhiệt độ trong không khí giảm mạnh, thậm chí còn có thể nhìn thấy bông tuyết chậm rãi rơi xuống trong bóng đêm.

Bông tuyết bay múa giữa không trung như những tinh linh, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Rất nhiều người khó hiểu.

Tại sao ngày nắng nóng lại có tuyết rơi?

Họ còn chưa nghĩ xong, những bông tuyết xinh đẹp kia đã hoá thành những lưỡi dao bắn về phía các cao thủ như dời núi lấp biển.

Vì trời quá tối, cộng thêm bất ngờ nên không ít cao thủ bị bông tuyết bắn trúng chỗ trí mạng, tử vong tại chỗ.

“Cẩn thận bông tuyết”.

Tên cao thủ cấp bốn hét lên, định đi đoạt sáo ngọc bích của Dịch Thần Phi, nhưng trên không trung lại có một sức mạnh ngăn cản gã ta, khiến gã ta không thể tới gần Dịch Thần Phi nửa bước.

Tiếng sáo nhẹ nhàng đột nhiên thay đổi, âm điệu trở nên nhanh hơn, giống như lũ quỷ múa loạn, sát khí ngút trời, mưa máu tầm tã.

Nghe thấy tiếng sáo này, trừ đám người Cố Thanh Hy, tất cả cao thủ đuổi giết họ đều bị chảy máu miệng và mũi, những người bị nặng thì chết ngay tại chỗ.

“Quần ma loạn vũ, rốt cuộc ngươi là ai?”

Tên cao thủ cấp bốn dùng nội lực đẩy tiếng sáo ra xa, cố hết sức bảo vệ những cao thủ kia, vẻ mặt kinh hãi.

Dịch Thần Phi dừng thổi, ngón tay thon dài trắng nõn quay cây sáo ngọc bích, động tác rất quen thuộc và tự nhiên.

Hắn ta cười nhạt, nói với giọng dịu dàng: “Hôm nay ta chỉ muốn đưa họ đi thôi. Bằng hữu, sao không nể mặt một lần này?”

Cố Thanh Hy nheo mắt, tại sao động tác quay cây sáo ngọc bích của Dịch Thần Phi lại giống với Thanh tông chủ đã cứu nàng ngày hôm đó thế nhỉ?

Lẽ nào thân phận khác của hắn ta là Thanh tông chủ của Tu La Môn?

Tên cao thủ cấp bốn khịt mũi: “Không cần biết ngươi có phải là người của Tu La Môn hay không. Hôm nay ngươi đưa họ đi thì sẽ trở thành kẻ địch của cả Ma tộc”.

“Nghiêm trọng lắm sao?”, Dịch Thần Phi cười hỏi ngược lại, thái độ lười nhác hoàn toàn không để họ vào mắt.

Nhìn thấy thái độ ngạo mạn của hắn ta, lại nghĩ tới hành vi của hắn ta, sao người của Ma tộc có thể không tức giận?

“Người đâu, bắt hắn ta lại”.

Gã ta dùng từ bắt chứ không phải giết Dịch Thần Phi.

Có thể thấy được Ma tộc vẫn e ngại Tu La Môn, không muốn công khai trở mặt với Tu La Môn.

Cuộc hỗn chiến lại tiếp tục, Dịch Thần Phi cầm sáo trong tay, bất khả chiến bại, dù họ có võ công lợi hại đến đâu cũng không thể vượt qua Lôi Trì được một bước.

Chỉ cần cố gắng thêm một lát nữa, họ sẽ đến được phong hoả đài thứ nhất.

Cố Thanh Hy tin Dịch Thần Phi chắc chắn đã phái người tiếp viện bên ngoài phong hoả đài thứ nhất.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lòng Diệp Phong nóng như lửa đốt, hắn ta kéo tay áo Cố Thanh Hy, khàn giọng bảo: “Mau... Mau đi đi, Lan kỳ chủ sắp đuổi tới rồi”.

“Yên tâm, hôm nay không cần biết là ai đến, tất cả họ đều không thể đưa ngươi đi”.

Cố Thanh Hy vỗ vai hắn ta, ý bảo hắn ta yên tâm.

“Ầm...”

Một luồng sát khí cuốn theo sấm sét đánh tới.

Khí thế này mạnh đến mức khiến cho tất cả mọi người đều không kìm được muốn quỳ xuống, ngoại trừ Dịch Thần Phi.

Cố Thanh Hy biến sắc.

“Uy áp mạnh quá”.

Diệp Phong lập tức tỉnh táo lại, không nhịn được run bần bật, khuôn mặt đỏ bừng vì say nhanh chóng trở nên trắng bệch.

“Ông ta... Ông ta đến rồi...”

Sát khí cuồn cuộn quét qua, tiếng sáo của Dịch Thần Phi thay đổi, đỡ lấy sát khí bá đạo của Lan kỳ chủ.

“Rầm...”

Dây cáp treo đột nhiên bị đứt.

Xe cáp của đám người hầu đã đến phong hoả đài thứ nhất.

Nhưng chiếc xe cáp cuối cùng mà họ ngồi vẫn chưa đến.

Cố Thanh Hy hạ quyết tâm, dồn toàn bộ sức lực vào tay rồi ném Diệp Phong về phía phong hoả đài thứ nhất, la lên: “Thần Phi đại ca, giúp ta bảo vệ Diệp Phong”.

Xe cáp trượt xuống vực sâu trăm trượng.

Cố Thanh Hy không có chỗ vịn nên cũng rơi xuống theo.

Trong lúc rơi xuống, nàng nhìn thấy Diệp Phong khiếp sợ nhìn nàng, con ngươi của hắn ta chợt to lên.

Nàng nhìn thấy Dịch Thần Phi muốn đi cứu nàng nhưng lại bị bao vây, hoàn toàn không thể đi cứu. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Dịch Thần Phi biến sắc mặt như thế kể từ khi nàng quen hắn ta cho đến nay.

Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta nổi giận như một con sư tử, tàn sát tất cả kẻ địch.

Nàng còn nhìn thấy...

Mẹ nó...

Tên Phù Quang ngu xuẩn này, sao lại nhảy xuống theo nàng chứ...

Cố Thanh Hy đang định nổi giận mắng.

Điều khiến nàng kinh hãi hơn đó là Diệp Phong say mèm... cũng nhảy xuống theo.

“Mẹ kiếp...”

Đồ ngu.

Vì cứu Diệp Phong, nàng không tiếc hi sinh bản thân, nhưng không ngờ hắn ta lại nhảy xuống.

Hai người này đều bị ngu hết rồi à?

Khi Cố Thanh Hy đang suy nghĩ Dịch Thần Phi có nhảy xuống hay không thì “phịch” một tiếng, nàng rơi nhanh xuống, trọng lực làm nàng bị thương, cuối cùng nàng không chịu được nữa mà ngất xỉu.

Đến khi nàng mơ màng tỉnh lại, toàn thân nàng như tan thành từng mảnh, đau đến mức phải hít vào một hơi thật sâu.
Chương 147: Đừng sợ

“Chủ tử, người tỉnh rồi ạ?”, bên tai là giọng nói mừng rỡ của Phù Quang.

Cố Thanh Hy cố mở mắt ra, đập vào mắt là ánh mắt lo lắng của Phù Quang.

“Đây là đâu?”

“Chúng ta rơi xuống từ trên vách núi, may mà lúc rơi xuống được mấy cây đại thụ đỡ vài lần. Chủ tử, người có khó chịu ở đâu không?”

“Có, toàn thân đều khó chịu, đặc biệt là ngực”.

“Hả...”, Phù Quang giật mình.

Cố Thanh Hy cố gắng ngồi dậy, chỉ cần cử động nhẹ là chân lại đau đến mức nhe răng trợn mắt. Nàng cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện bắp chân mình bị cành cây cứa chảy máu, chỉ là vết thương đã được băng bó không biết từ khi nào.

Nàng giơ tay lên đánh vào đầu hắn ta: “Ai bảo ngươi nhảy xuống theo”.

Phù Quang cúi đầu như một đứa trẻ làm sai chuyện, nhỏ giọng lầu bầu: “Nhìn thấy chủ tử rơi xuống, ta lo lắng nên mới nhảy xuống theo”.

“...”

Cố Thanh Hy cũng không biết nên trả lời câu này của hắn ta như thế nào.

“Ngươi có bị thương không?”

“Ta chỉ bị trầy xước nhẹ, không có gì đáng ngại”.

“Diệp Phong đâu rồi?”

“Diệp Phong còn hôn mê, thuộc hạ đã kiểm tra cho hắn, cũng không có gì đáng ngại”.

Nói vậy là chỉ có nàng xui xẻo bị thương ở chân.

Cố Thanh Hy nhìn xung quanh thì phát hiện mình đang ở trong một hang động đen kịt. Hang động không lớn, nhưng đủ để chứa mấy người họ.

Diệp Phong vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, mặt còn đỏ bừng, lúc này đang dựa vào tường ngủ mê man.

Phù Quang dường như biết nàng đang nghĩ gì trong lòng, bèn bẩm báo.

“Bên ngoài có đại bàng tìm kiếm, thuộc hạ sợ bị phát hiện hành tung, đành phải cõng chủ tử đến hang động này, tạm thời lẩn tránh sự truy đuổi của Ma tộc”.

“Thuộc hạ không rõ tung tích của Dịch công tử, nhưng Dịch công tử có võ công cao cường, chủ tử cũng đã nói bên ngoài Ma tộc hẳn có người tiếp viện nên hắn ta sẽ không sao”.

“Thuộc hạ đã quan sát sơ qua, từ nơi này rời khỏi Ma tộc đại khái cần khoảng ba, bốn ngày. Ma tộc phái quá nhiều truy binh, không chỉ có đại bàng mà còn có chó săn, chúng ta rất khó chạy thoát”.

Nhắc tới chó săn, vẻ mặt Phù Quang trở nên nặng nề.

Đương nhiên Cố Thanh Hy cũng hiểu.

Ý của Phù Quang là tuy nơi này là nơi dừng chân tạm thời của họ, nhưng sau một thời gian dài, Ma tộc vẫn sẽ đuổi tới dựa theo mùi.

Cố Thanh Hy tìm trên người mình, ngoại từ một chai thuốc cầm máu thì không có gì khác, căn bản không có một loại thuốc nào.

“Bên ngoài có nhiều truy binh tìm kiếm không?”

“Chúng ta không rơi thẳng xuống đáy vực mà rơi trên tảng đá nhô ra từ giữa vách núi, nhờ đi theo tảng đá mới vào hang động. Họ đang tìm kiếm dưới đáy vực, tạm thời vẫn chưa tìm thấy chúng ta”.

“Hang động này có vẻ rất sâu, đi, đi vào xem sao”.

Từ lúc vừa mở mắt, nàng đã chú ý tới hang động này rất sâu, có lẽ còn có hang động khác.

“Để thuộc hạ cõng chủ tử vào”.

“Không cần, một vết thương nhỏ mà thôi, ta không yếu ớt như vậy đâu”.

Cố Thanh Hy lấy kiếm của Phù Quang làm nạng, chân thấp chân cao bước vào hang động.

Vết thương của nàng rất sâu, nhưng trên mặt không hề có vẻ yếu ớt, nàng chỉ cười dặn dò: “Ngươi cõng Diệp Phong đi, chúng ta bắt đầu cuộc hành trình thám hiểm hang động”.

Phù Quang nghẹn họng.

Chủ tử vẫn như trước, dù ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thế nào cũng có thể cười nói, hành động không sợ hãi.

Hắn ta làm một cây đuốc, cõng Diệp Phong đi trước mở đường.

Hang động tối tăm và ẩm ướt, không biết đã không có người vào bao nhiêu năm rồi.

Nơi này giống như một mê cung, cứ đi được một đoạn đường là có ngã rẽ. Mỗi lần gặp ngã rẽ, họ thống nhất lựa chọn bên trái.

Nhưng đi được hai canh giờ, họ vẫn còn lạc trong mê cung.

“Mẹ kiếp, hang động quái quỷ gì thế này, dài thật đấy”.

Cố Thanh Hy mắng.

Chân nàng vốn đang bị thương, cộng thêm đi liên tục hai canh giờ nên vết thương đã bị hở.

Phù Quang cực kì đau lòng, thả Diệp Phong xuống rồi đỡ Cố Thanh Hy ngồi xuống: “Chủ tử, vết thương của người bị hở, để thuộc hạ băng bó lại giúp người”.

“Ừ”, Cố Thanh Hy ném chai thuốc cầm máu cuối cùng cho Phù Quang.

Phù Quang quỳ một chân xuống, động tác dịu dàng như đang nâng món bảo vật quý hiếm, sợ nặng tay sẽ làm nàng bị thương.

Máu bị dính vào miếng băng, vì sợ nàng đau nên Phù Quang loay hoay một lúc vẫn không thể tháo ra.

Cố Thanh Hy dở khóc dở cười: “Tiểu soái ca, ngươi đang gãi ngứa cho ta đấy à?”

Nói xong, nàng nắm lấy miếng băng giật mạnh ra, máu lập tức tuôn như suối, nhưng nàng chỉ khẽ cau mày.

Nếu không vì thấy trên mặt nàng toát mồ hôi lạnh thì sẽ khiến người ta hiểu lầm rằng vết thương của nàng không đau chút nào.

Nàng càng mạnh mẽ, Phù Quang càng đau lòng, thậm chí hắn ta còn ứa nước mắt.

“Sao lại khóc? Ngươi sợ không ra ngoài được à?”

Bầu không khí hơi ảm đạm, Cố Thanh Hy cúi đầu, dưới ánh sáng lờ mờ, nàng nhìn thấy Phù Quang thỉnh thoảng đưa tay lau nước mắt.

Lại nhìn hắn ta chỉ mới khoảng mười bảy tuổi.

Ở hiện đại, mười bảy tuổi còn là một học sinh, sợ hãi cũng được coi là... bình thường nhỉ?

“Đừng sợ, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài an toàn”.

“Thuộc hạ không sợ, đi theo chủ tử, núi đao biển lửa thuộc hạ cũng không sợ. Thuộc hạ hận mình vô năng, không thể bảo vệ được chủ tử, làm hại chủ tử bị chảy nhiều máu như vậy”.

Cố Thanh Hy cảm thấy ấm áp trong lòng, đang định sờ đầu Phù Quang thì thấy hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nghẹn ngào, đôi mắt trong veo dường như ẩn chứa rất nhiều chuyện.

“Thuộc hạ... Thuộc hạ từng có một người chủ tử, người ấy cũng từng nói với thuộc hạ vào thời khắc cửu tử nhất sinh, rằng đừng sợ, người ấy sẽ dẫn ta ra ngoài”.

Nghe vậy, Cố Thanh Hy giật mình, dường như bắt được điều gì đó, lại như không bắt được gì.

“Chủ tử trước của ngươi?”

“Vâng, người ấy là một người rất tốt, đối xử với thuộc hạ như huynh đệ ruột thịt của mình. Nhưng người ấy sống rất mệt mỏi, bởi vì trách nhiệm trên vai người ấy quá nặng, tính mạng của mấy chục vạn người đặt hết lên vai người ấy. Chúng ta rất muốn chia sẻ với người ấy, nhưng chung quy vẫn không làm được gì”.

“Vì tộc nhân của mình, người ấy đã rơi vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh và hấp hối vô số lần. Dù cho tất cả chúng ta khuyên người ấy từ bỏ, người ấy cũng không chịu. Lần nào người ấy cũng làm mình bị thương chồng chất khiến người ta rất đau lòng, rất đau lòng...”

Phù Quang nhìn chằm chằm Cố Thanh Hy như thể có hàng nghìn hàng vạn điều muốn nói, đôi mắt trong veo như hắc diệu thạch kia không kìm được rơi nước mắt.
Chương 148: Ngươi còn trở về Ma tộc làm gì

Không biết vì sao, trái tim của Cố Thanh Hy lại mơ hồ đau đớn, giống như nàng từng trải qua những chuyện này vậy.

“Sau đó thì sao, chủ tử của ngươi đi đâu?”

Phù Quang lắc đầu, hơi buồn bã: “Không biết… Nàng đi tới phía sau núi Huyết Âm rồi không trở về nữa, không ai biết nàng đã trải qua chuyện gì, lúc đó ta vốn định đi cùng nàng, nhưng nàng điểm huyệt của ta, rời đi một mình. Ta biết nàng sợ ta gặp nguy hiểm, cho nên mới không cho tất cả ám vệ đi cùng”.

“Núi Huyết Âm? Nơi đó ở đâu?”

“Một nơi rất nguy hiểm”.

“Nàng đi đến đó làm gì?”

Dường như Phù Quang không muốn nói nhiều, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó nở một nụ cười rực rỡ và chua xót: “Thuộc hạ tin rằng chủ tử sẽ nhanh chóng trở về”.

Cố Thanh Hy sờ cằm.

Lời nói này giống như nàng chính là chủ tử của hắn ta vậy.

Nếu nàng từng là chủ tử của hắn ta, cũng có võ công xuất thần nhập hoá như thế thì đâu đến nỗi bị người ở phủ Thừa Tướng bắt nạt nhiều năm như thế.

Hơn nữa trong đầu nàng cũng không hề có trí nhớ về bọn họ.

“Nếu chủ tử trước kia của ngươi tốt như thế, vậy vì sao ngươi lại nhận ta làm chủ tử, còn dốc lòng bảo vệ ta nữa?”

“Không biết, có lẽ vì chủ tử khá giống chủ tử trước kia của thuộc hạ”.

Cố Thanh Hy chỉ muốn vỗ lên trán hắn ta một cái: “Nói một hồi, thì ra ta chỉ là cái bóng của người khác, Phù Quang à Phù Quang, ngươi khiến ta đau lòng quá”.

“Chủ tử không phải cái bóng, chủ tử là chủ tử của thuộc hạ, cả đời này thuộc hạ chỉ có một chủ tử là người”.

“Được rồi được rồi, ta chỉ đùa với ngươi thôi, đừng xem là thật. Dù ngươi nhận ta làm chủ tử vì lý do gì thì cũng phải nhớ, tuyệt đối đừng phản bội ta, cuộc đời ta ghét nhất là bị người khác phản bội”.

Lúc nói xong câu cuối, Cố Thanh Hy nghiêm túc nhìn Phù Quang với vẻ cảnh cáo.

Kiếp trước, nàng bị người mình tin tưởng nhất phản bội, nên mới chết thê thảm như thế.

Phù Quang cung kính quỳ xuống, liên tục dập đầu ba cái, thề: “Thuộc hạ đời đời kiếp kiếp sẽ không phản bội chủ tử, nếu không sẽ bị trời đánh”.

“Đứng lên đi, nếu một người anh tuấn như ngươi bị sét đánh thì ta sẽ đau lòng lắm”.

Phù Quang đỏ mặt.

Dù khi nãy Cố Thanh Hy vui giận thất thường, nhưng hắn ta cảm thấy đây mới là tính cách trước giờ của chủ tử.

“Chủ tử, người nghỉ ngơi ở đây đi, thuộc hạ đi dò đường”.

“Đợi đã, nơi này có quá nhiều ngã rẽ, dễ lạc nhau, muốn đi thì đi cùng”.

“Được”.

Đến tận lúc này, Diệp Phong mới mơ màng tỉnh lại, trong đôi mắt trong trẻo của hắn ta tràn đầy mê man, không biết nghĩ tới điều gì, hắn ta chợt nhìn về phía mấy người Cố Thanh Hy.

Thấy mấy người họ không sao, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Thanh Hy cười nói: “Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi, xem ngươi khiến Phù Quang nhà ta mệt mỏi đến mức nào rồi này, sau khi tỉnh rượu phải nhớ đền bù đấy”.

Diệp Phong vỗ vào đầu mình, bị trút quá nhiều rượu, bây giờ hắn ta còn rất đau đầu.

“Chúng ta… chạy thoát rồi sao?”

“Nếu ngươi không nhảy xuống vách đá, chắc chắn ngươi đã chạy thoát rồi”, Cố Thanh Hy nói chuyện mập mờ, khiến người ta không hiểu ý trong lời nói của nàng.

Phù Quang cười nói: “Diệp công tử yên tâm, dù tạm thời chúng ta vẫn chưa ra ngoài, nhưng trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không thể đuổi kịp đâu”.

“Ừm”.

Diệp Phong nhẹ nhàng trả lời một câu, nhớ đến chuyện đại náo Ma tộc trước khi ngất đi, trong mắt hắn ta lộ vẻ lo lắng, người cũng không ngừng run rẩy.

Thấy dáng vẻ đó, đáy lòng Cố Thanh Hy và Phù Quang thoáng đau nhói.

Khoé miệng Cố Thanh Hy giật giật: “Đừng nói ngươi còn muốn quay về đấy nhé”.

Diệp Phong không trả lời, chỉ ôm chặt lấy đầu gối mình, ngầm thừa nhận.

Trở về Ma tộc là số phận của hắn ta, hắn ta không thể thoát được.

“Những người hầu kia đã được người của Dịch Thần Phi cứu ra ngoài rồi, ta cũng sẽ nghĩ cách giải độc cho bà của ngươi, ngươi còn trở về Ma tộc làm gì?”

“Cô có thể giải độc giúp bà của ta?”

“Độc của bà ấy rất phức tạp, dù ta không thể giải ngay, nhưng ta có thể giúp bà ấy không quá đau đớn khi phát độc, cho ta một khoảng thời gian, ta sẽ không khiến ngươi phải thất vọng đâu”.

Nét mặt Diệp Phong cũng bớt căng thẳng hơn, dù vẫn còn rất lo lắng, nhưng cũng không còn u ám như khi nãy nữa.

“Nghe lời ta, sau này đừng ngu ngốc trở về nữa”.

“Được…”

Diệp Phong ngạc nhiên nhìn bàn tay bị Cố Thanh Hy nắm lấy, sương mù trong lòng tan đi mấy phần.

“Đúng rồi, chuông Phá hồn bị cướp đi rồi sao?”

“Phải, hôm đó sau khi từ biệt cô, có người chặn đường ta, đối phương đeo mặt nạ, không thấy rõ khuôn mặt, võ công của người đó rất cao cường, không thua kém gì Lan kỳ chủ, chuông Phá hồn đã bị người đó cướp mất”.

“Võ công còn cao cường hơn cả Lan kỳ chủ? Vậy so với Phù Quang thì sao?”

“E rằng Phù Quang cũng không phải đối thủ của hắn ta, có lẽ cả Dịch công tử cũng vậy”.

Mọi người biết quá rõ võ công của Dịch Thần Phi.

Nếu cả hắn ta cũng không phải đối thủ, vậy người đó phải đến cảnh giới đáng sợ nào chứ.

“Hắn ta chỉ muốn có chuông Phá hồn chứ không giết người, chứ không ta cũng không thể sống đến bây giờ”.

“Ở thế giới này có những cao thủ nghịch thiên nào?”

Diệp Phong và Phù Quang nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu.

Cố Thanh Hy che miệng ho khan: “Ý ta là chỗ chúng ta có những cao thủ nghịch thiên nào?”

Diệp Phong hờ hững nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, thật sự không biết được cụ thể là bao nhiêu, nhưng ma chủ của Ma tộc, chiến thần Dạ Mặc Uyên, tộc trưởng Thiên Phần tộc, môn chủ Tu La Môn đều là cao thủ nghịch thiên nổi tiếng thiên hạ, còn có rất nhiều trưởng lão thái thượng của các thế gia lâu đời nữa”.

“Ma chủ Ma tộc lúc chính lúc tà, hỉ nộ vô thường, ông ta muốn cướp chuông Phá hồn hoàn toàn không cần đeo mặt nạ”.

“Chiến thần Dạ Mặc Uyên hai chân tàn phế, người kia đi lại bình thường, cũng không thể là hắn”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom