Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155: Mù
Tình thế cuộc chiến hết sức căng thẳng, đúng lúc này, một uy áp mạnh mẽ đánh tới từ cách đó không xa, mọi người ngẩng đầu lên thì thấy người đến là một ông lão gần sáu mươi tuổi.
Ông ta tóc bạc phơ, để râu quai nón, đôi mắt sáng ngời có thần, toát ra khí lạnh khiếp người, chỉ đứng ở đó đã đủ khiến người ta không dám coi thường.
“Lão đại”.
Từ tam nương và Triệu Chấn đồng thanh gọi.
“Sao các ngươi còn ở đây?”, ông lão tóc trắng Âm Đại Quỷ trầm giọng chất vấn.
“Lão đại, nữ nhân này giết lão Giản, nếu không giết nàng ta thì khó có thể xoá bỏ mối thù trong lòng”.
Triệu Chấn sờ loan đao trong tay, cười nham hiểm: “Hai người này đều không có võ công, giết chúng không mất bao nhiêu thời gian nên không có vấn đề gì đâu ạ”.
Thủ lĩnh thất quỷ Âm Sơn Âm Đại Quỷ nhìn về phía Cố Thanh Hy và ma chủ.
Lúc nhìn Cố Thanh Hy, ông ta không có biểu cảm gì.
Nhưng khi nhìn sang ma chủ đang dựa vào lòng Cố Thanh Hy, vẻ nghi hoặc thoáng qua trong mắt, ông ta suy tư, sau đó đột nhiên kinh hãi, nhịp thở cũng nhanh hơn rất nhiều, trong mắt lộ ra vẻ e ngại.
“Đi, lập tức rời khỏi nơi này”, Âm Đại Quỷ ra lệnh với giọng điệu không cho phép phản bác.
Từ tam nương và Triệu Chấn không ngờ người lão đại kiêu ngạo, luôn có thù tất báo, bênh vực người mình lại... lại bảo họ đi.
Hai người đều tưởng mình nghe nhầm, bèn nhắc lại lần nữa: “Lão đại, nữ nhân này đã giết lão Giản đấy”.
“Ta bảo các ngươi đi ngay, có nghe không hả?”
Giọng ông ta gấp gáp như thể đang sợ hãi gì đó, chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Nhìn thấy cảnh này, Từ tam nương và Triệu Chấn càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trên đời này ngoại trừ mấy vị cao thủ nghịch thiên thì không có ai là đối thủ của lão đại, nhưng lão đại lại có vẻ như đang sợ hãi một nha đầu xấu xí miệng còn hôi sữa.
Nhìn vịt tới tay cứ thế bay đi, sao họ có thể cam lòng?
“Lão đại, đại nhân vật kia vẫn chưa đến, chúng ta xử lí hai tên khốn này rồi đi, sẽ nhanh thôi ạ”, Triệu Chấn nhắc lại.
Âm Đại Quỷ rất muốn tát cho gã một bạt tai.
Nam nhân kia là ma chủ lòng dạ ác độc đấy.
Thế mà gã lại dám gọi hắn ta là tên khốn.
Nếu chọc giận hắn ta, ba người họ hợp lực cũng chưa đủ để cho người ta giết.
Ông ta lén lút ngẩng đầu lên thì thấy ma chủ đang dựa sát vào lòng Cố Thanh Hy, bàn tay mềm mại không xương ôm eo nàng như muốn dán vào người tiểu nha đầu kia, không có vẻ gì là tức giận.
Âm Đại Quỷ khẽ thở phào, nhanh chóng lôi hai người đi.
Triệu Chấn còn muốn nói gì đó, Từ tam nương chặn họng gã.
“Nghe lời lão đại đi, rút lui trước, sau này chúng ta còn rất nhiều cơ hội đối phó với hai người này”.
Bảy huynh đệ bọn họ sống chung với nhau đã lâu, rất ít khi nhìn thấy đại ca biến sắc. Dù ả có ngu ngốc thế nào cũng biết chuyện này không đơn giản như ả tưởng tượng.
“Á...”
Triệu Chấn đột nhiên che đôi mắt chảy máu đầm đìa, đau tới mức quỳ xuống.
“Mắt của ta... Mắt của ta đau quá”.
Từ tam nương biến sắc.
Tại sao tròng mắt của Triệu Chấn lại tự động lăn xuống?
Ai có thủ đoạn nhanh như vậy?
“Ai? Ai làm đấy? Là ngươi phải không?”, Từ tam nương giận dữ chỉ vào Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy kêu oan: “Ta cũng muốn ra tay lắm chứ, nhưng ta không có bản lĩnh này. Có thể là do gã ta bị trời phạt, ngay cả ông trời còn không chịu được. Ta khuyên một câu, sau này bớt nhìn chằm chằm vào nữ nhân xinh đẹp lại, lần này chỉ bị mù, có lẽ một ngày nào đó gã ta sẽ không giữ được của quý của mình đâu”.
“Còn bà nữa, lớn tuổi rồi, đừng có nhìn chằm chằm vào mỹ nam người ta nữa, điều gì cần cai thì nên cai, nếu không một ngày nào đó ông trời lại mở mắt cướp luôn dung mạo của bà đấy, bà nói xem có đúng không?”
Cố Thanh Hy càng nói, vẻ mặt Từ tam nương càng khó coi hơn.
“Nha đầu xấu xí, để coi ta giết ngươi như thế nào”, Từ tam nương giơ huyết thủ lên, sát khí chợt loé, phóng thẳng về phía Cố Thanh Hy.
Âm Đại Quỷ nghiến răng, nắm chặt tay ả, lạnh lùng bảo: “Đi”.
“Đại ca, Triệu Chấn bị họ móc mắt ra rồi kìa”.
“Ta bảo ngươi đi”.
“Hôm nay ta nhất định phải lấy mạng của nha đầu xấu xí kia”, Từ tam nương hất tay ông ta ra, phẫn nộ xông qua.
Âm Đại Quỷ nổi giận tát ả một bạt tai: “Nếu ngươi dám lấy mạng nàng ta, ta sẽ lấy mạng của ngươi trước”.
Triệu Chấn bị mù, chẳng lẽ ả cũng mù luôn rồi sao?
Không nhìn thấy ma chủ che chở tiểu nha đầu kìa à?
Nếu tiểu nha đầu kia gặp bất trắc gì, họ cũng đừng hòng sống nữa.
Trong thiên hạ, số người có thể làm Triệu Chấn bị mù mà không ai phát hiện, hơn nữa còn móc tròng mắt của gã ra, có được mấy người?
Rõ ràng là do ma chủ làm.
Từ tam nương run rẩy, khó tin gọi: “Lão đại...”
“Đi”.
Âm Đại Quỷ sợ nán lại một phút, ba người họ sẽ thêm một phần nguy hiểm, bèn một tay kéo một người, cưỡng ép đưa họ đi, mặc kệ Từ tam nương và Triệu Chấn phẫn nộ cỡ nào.
Họ đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Trong thị trấn nhỏ chỉ còn lại hai người Cố Thanh Hy và ma chủ.
Cố Thanh Hy đỡ ma chủ đứng thẳng dậy.
Nam nhân yêu nghiệt này giỏi lợi dụng thật đấy, vừa rồi liên tục sờ soạng eo nàng.
“Không bị bệnh thoái hoá xương thì đứng thẳng lên cho tỷ tỷ”.
“Tỷ tỷ... Họ quá đáng sợ, ta bị run chân”.
Xí.
Run cái quần què.
Từ đầu đến cuối trong mắt hắn ta không hề có chút sợ hãi nào.
Tên này giỏi giả vờ thật đấy.
“Ta hỏi đệ, mắt của tên gầy như khỉ kia do đệ làm mù đúng không?”
Ma chủ ngước đôi mắt mờ mịt lên, nét mặt vô tội trông rất giống chú thỏ trắng bị hoảng sợ: “Không phải do tỷ làm mù à?”
Cố Thanh Hy ngẩn ra.
Nàng cũng muốn lắm, nhưng tạm thời nàng vẫn chưa có khả năng đó.
Nếu vừa rồi ba người kia hợp lực, chỉ sợ nàng rất khó chạy thoát, tên thủ lĩnh có võ công rất cao, không thua kém Dịch Thần Phi chút nào.
“Không phải đệ thật hả?”, Cố Thanh Hy nhìn hắn ta bằng ánh mắt nghi ngờ.
Ông ta tóc bạc phơ, để râu quai nón, đôi mắt sáng ngời có thần, toát ra khí lạnh khiếp người, chỉ đứng ở đó đã đủ khiến người ta không dám coi thường.
“Lão đại”.
Từ tam nương và Triệu Chấn đồng thanh gọi.
“Sao các ngươi còn ở đây?”, ông lão tóc trắng Âm Đại Quỷ trầm giọng chất vấn.
“Lão đại, nữ nhân này giết lão Giản, nếu không giết nàng ta thì khó có thể xoá bỏ mối thù trong lòng”.
Triệu Chấn sờ loan đao trong tay, cười nham hiểm: “Hai người này đều không có võ công, giết chúng không mất bao nhiêu thời gian nên không có vấn đề gì đâu ạ”.
Thủ lĩnh thất quỷ Âm Sơn Âm Đại Quỷ nhìn về phía Cố Thanh Hy và ma chủ.
Lúc nhìn Cố Thanh Hy, ông ta không có biểu cảm gì.
Nhưng khi nhìn sang ma chủ đang dựa vào lòng Cố Thanh Hy, vẻ nghi hoặc thoáng qua trong mắt, ông ta suy tư, sau đó đột nhiên kinh hãi, nhịp thở cũng nhanh hơn rất nhiều, trong mắt lộ ra vẻ e ngại.
“Đi, lập tức rời khỏi nơi này”, Âm Đại Quỷ ra lệnh với giọng điệu không cho phép phản bác.
Từ tam nương và Triệu Chấn không ngờ người lão đại kiêu ngạo, luôn có thù tất báo, bênh vực người mình lại... lại bảo họ đi.
Hai người đều tưởng mình nghe nhầm, bèn nhắc lại lần nữa: “Lão đại, nữ nhân này đã giết lão Giản đấy”.
“Ta bảo các ngươi đi ngay, có nghe không hả?”
Giọng ông ta gấp gáp như thể đang sợ hãi gì đó, chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Nhìn thấy cảnh này, Từ tam nương và Triệu Chấn càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trên đời này ngoại trừ mấy vị cao thủ nghịch thiên thì không có ai là đối thủ của lão đại, nhưng lão đại lại có vẻ như đang sợ hãi một nha đầu xấu xí miệng còn hôi sữa.
Nhìn vịt tới tay cứ thế bay đi, sao họ có thể cam lòng?
“Lão đại, đại nhân vật kia vẫn chưa đến, chúng ta xử lí hai tên khốn này rồi đi, sẽ nhanh thôi ạ”, Triệu Chấn nhắc lại.
Âm Đại Quỷ rất muốn tát cho gã một bạt tai.
Nam nhân kia là ma chủ lòng dạ ác độc đấy.
Thế mà gã lại dám gọi hắn ta là tên khốn.
Nếu chọc giận hắn ta, ba người họ hợp lực cũng chưa đủ để cho người ta giết.
Ông ta lén lút ngẩng đầu lên thì thấy ma chủ đang dựa sát vào lòng Cố Thanh Hy, bàn tay mềm mại không xương ôm eo nàng như muốn dán vào người tiểu nha đầu kia, không có vẻ gì là tức giận.
Âm Đại Quỷ khẽ thở phào, nhanh chóng lôi hai người đi.
Triệu Chấn còn muốn nói gì đó, Từ tam nương chặn họng gã.
“Nghe lời lão đại đi, rút lui trước, sau này chúng ta còn rất nhiều cơ hội đối phó với hai người này”.
Bảy huynh đệ bọn họ sống chung với nhau đã lâu, rất ít khi nhìn thấy đại ca biến sắc. Dù ả có ngu ngốc thế nào cũng biết chuyện này không đơn giản như ả tưởng tượng.
“Á...”
Triệu Chấn đột nhiên che đôi mắt chảy máu đầm đìa, đau tới mức quỳ xuống.
“Mắt của ta... Mắt của ta đau quá”.
Từ tam nương biến sắc.
Tại sao tròng mắt của Triệu Chấn lại tự động lăn xuống?
Ai có thủ đoạn nhanh như vậy?
“Ai? Ai làm đấy? Là ngươi phải không?”, Từ tam nương giận dữ chỉ vào Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy kêu oan: “Ta cũng muốn ra tay lắm chứ, nhưng ta không có bản lĩnh này. Có thể là do gã ta bị trời phạt, ngay cả ông trời còn không chịu được. Ta khuyên một câu, sau này bớt nhìn chằm chằm vào nữ nhân xinh đẹp lại, lần này chỉ bị mù, có lẽ một ngày nào đó gã ta sẽ không giữ được của quý của mình đâu”.
“Còn bà nữa, lớn tuổi rồi, đừng có nhìn chằm chằm vào mỹ nam người ta nữa, điều gì cần cai thì nên cai, nếu không một ngày nào đó ông trời lại mở mắt cướp luôn dung mạo của bà đấy, bà nói xem có đúng không?”
Cố Thanh Hy càng nói, vẻ mặt Từ tam nương càng khó coi hơn.
“Nha đầu xấu xí, để coi ta giết ngươi như thế nào”, Từ tam nương giơ huyết thủ lên, sát khí chợt loé, phóng thẳng về phía Cố Thanh Hy.
Âm Đại Quỷ nghiến răng, nắm chặt tay ả, lạnh lùng bảo: “Đi”.
“Đại ca, Triệu Chấn bị họ móc mắt ra rồi kìa”.
“Ta bảo ngươi đi”.
“Hôm nay ta nhất định phải lấy mạng của nha đầu xấu xí kia”, Từ tam nương hất tay ông ta ra, phẫn nộ xông qua.
Âm Đại Quỷ nổi giận tát ả một bạt tai: “Nếu ngươi dám lấy mạng nàng ta, ta sẽ lấy mạng của ngươi trước”.
Triệu Chấn bị mù, chẳng lẽ ả cũng mù luôn rồi sao?
Không nhìn thấy ma chủ che chở tiểu nha đầu kìa à?
Nếu tiểu nha đầu kia gặp bất trắc gì, họ cũng đừng hòng sống nữa.
Trong thiên hạ, số người có thể làm Triệu Chấn bị mù mà không ai phát hiện, hơn nữa còn móc tròng mắt của gã ra, có được mấy người?
Rõ ràng là do ma chủ làm.
Từ tam nương run rẩy, khó tin gọi: “Lão đại...”
“Đi”.
Âm Đại Quỷ sợ nán lại một phút, ba người họ sẽ thêm một phần nguy hiểm, bèn một tay kéo một người, cưỡng ép đưa họ đi, mặc kệ Từ tam nương và Triệu Chấn phẫn nộ cỡ nào.
Họ đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Trong thị trấn nhỏ chỉ còn lại hai người Cố Thanh Hy và ma chủ.
Cố Thanh Hy đỡ ma chủ đứng thẳng dậy.
Nam nhân yêu nghiệt này giỏi lợi dụng thật đấy, vừa rồi liên tục sờ soạng eo nàng.
“Không bị bệnh thoái hoá xương thì đứng thẳng lên cho tỷ tỷ”.
“Tỷ tỷ... Họ quá đáng sợ, ta bị run chân”.
Xí.
Run cái quần què.
Từ đầu đến cuối trong mắt hắn ta không hề có chút sợ hãi nào.
Tên này giỏi giả vờ thật đấy.
“Ta hỏi đệ, mắt của tên gầy như khỉ kia do đệ làm mù đúng không?”
Ma chủ ngước đôi mắt mờ mịt lên, nét mặt vô tội trông rất giống chú thỏ trắng bị hoảng sợ: “Không phải do tỷ làm mù à?”
Cố Thanh Hy ngẩn ra.
Nàng cũng muốn lắm, nhưng tạm thời nàng vẫn chưa có khả năng đó.
Nếu vừa rồi ba người kia hợp lực, chỉ sợ nàng rất khó chạy thoát, tên thủ lĩnh có võ công rất cao, không thua kém Dịch Thần Phi chút nào.
“Không phải đệ thật hả?”, Cố Thanh Hy nhìn hắn ta bằng ánh mắt nghi ngờ.
Bình luận facebook