Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Editor: Miri
---------------------------------
Bao nhiêu đau buồn ưu tư tích tụ nhiều năm trong lòng Chung Uyển bỗng chốc bị Thang Minh làm cho cuồn cuộn dâng lên, hợp với dư độc trong cơ thể bắt đầu thảo phạt khối thân thể này của y. Uống một chén dược chỉ là biện pháp tạm thời, Chung Uyển không khỏe hơn được dù chỉ nửa phần. Sau nửa canh giờ thì phát sốt tới mức hôn mê.
Từ trước đến nay ở trong kinh, Chung Uyển để tâm tới quá nhiều chuyện, sợ mình phát bệnh thì sẽ làm chậm trễ chính sự, mỗi lần có dấu hiệu hơi phát bệnh một chút liền vội trút dược vào bụng để áp bệnh xuống. Y cứ đè ép nhiều lần, bệnh tật trong cơ thể từ từ tích tụ ấp ủ, bây giờ rốt cuộc cũng thoải mái buông thả, khiến cho bệnh oanh oanh liệt liệt phát tác.
Úc Xá đút cho Chung Uyển ăn một khối đường, sau đó an vị một bên, vãn thiện cũng không dùng. Hắn đợi hai nén hương thì bỗng phát giác ra có gì đó không đúng, tiến vài bước ra khỏi phòng ngủ để kêu thái y tới. Nghi ngờ đè nặng trong lòng Úc Xá, hoài nghi rằng chén dược kia có vấn đề, sai người đi tra dược, lại phái người đi thỉnh thái y khác của Thái Y Viện. Lăn lộn hết nửa canh giờ, các thái y thay phiên nhau bắt mạch cho Chung Uyển, bọn họ thương nghị một lát, sau lại lựa ra một người công đạo với Úc Xá.
Úc Xá lạnh lùng nói: "Thế là thế nào? Không chỉ trị không khỏi, còn khiến y sốt cao như vậy?"
Thái y chậm rãi nói về bệnh tình của y, xong lại cẩn thận khuyên nhủ: "Bệnh phát tác không nhất định là chuyện xấu, thân mình Chung thiếu gia không ổn lắm. Đã là dược thì cái nào cũng có độc, mỗi lần y hơi phát bệnh lại uống mấy thứ hổ lang chi dược* để áp xuống, đem hết độc tố đè nén trong thân thể. Dù cho lần này miễn cưỡng chữa hết cho y thì cũng chỉ ổn trong nửa tháng hay một tháng, hơi vô ý một chút sẽ tái bệnh, không bằng đơn giản dùng một chút ôn hòa dược, khiến y phát tác ra hết."
*Hổ lang chi dược: thuốc hung bạo. Ví dụ dễ hiểu thì là uống panadol trị đau đầu tạm thời nhưng không tìm ra căn nguyên. Ôn hòa dược là mấy thứ như dầu gió chẳng hạn.
Úc Xá nhìn thái y với ánh mắt nghi ngờ, Phùng quản gia đứng bên cạnh cũng khuyên nhủ: "Thế tử, chúng ta cũng không hiểu mấy chuyện này, cứ nghe thái y đi."
Thái y sợ Úc Xá đa tâm, lại nói: "Tất nhiên, muốn trị nhanh một chút cũng được."
Ánh mắt Úc Xá đen kịt, "Trị nhanh là bao lâu? Còn trị chậm là bao lâu?"
Thái y cúi đầu, "Muốn nhanh, vài ba bữa là có thể tốt lên. Muốn chậm thì phải hơn mười ngày, nhiều lắm là một tháng."
Úc Xá do dự.
Quan tài Tuyên Cẩn đã được đưa vào hoàng lăng, tang sự cũng đã xong, chỉ cần qua mấy ngày nữa là họ có thể hồi Kiềm An, Chung Uyển có muốn đi không?
Nếu cứ dây dưa trị mãi không dứt, y còn có thể kịp hồi Kiềm An sao?
Trước đó Chung Uyển thật ra cũng từng nói qua, tang sự xong rồi, y vẫn tạm thời không trở về Kiềm An. Nhưng y cũng chỉ mới nhắc qua một lần, bây giờ lại vừa mới bị Tuyên Quỳnh gài bẫy một phen thế này, có khi nào lại đổi ý muốn trốn về rồi hay không?
Nếu Chung Uyển muốn đi, thì Úc Xá cũng sẽ không giữ y lại.
Úc Xá quyết tâm, trầm giọng nói: "Trị nhanh......"
"Thế tử." Phùng quản gia ngắt lời Úc Xá, liếc thái y một cái. Thái y lui ra, Phùng quản gia tiếp tục nói, "Vẫn là nên nghe theo ý muốn của Chung thiếu gia đi."
Úc Xá nhíu mày, "Y bệnh thành như vậy rồi, còn biết cái gì nữa mà nói?"
"Chậm rãi trị bệnh cũng không phải là không trị, thái y vừa rồi cũng nói, có thể giống như đang hạ nhiệt cho tiểu nhi tử, không cho uống dược mà trước tiên châm cứu hạ sốt cho Chung thiếu gia, phỏng chừng ngày mai Chung thiếu gia đã có thể tỉnh lại." Phùng thái y tận tình khuyên bảo, "Ta biết thế tử không muốn chậm trễ Chung thiếu gia hồi Kiềm An, nhưng ai biết y có nguyện ý đi về hay không? Nếu y thà chết cũng không đi thì chẳng phải là càng để y chịu khổ thêm sao? Thế tử cũng không cần nghi ngờ thái y, đây đều là những người hầu hạ ngài từ nhỏ, tính mạng người nhà của họ đều bị nắm chặt trong tay ngài, ai dám không tận tâm? Chậm rãi trị liệu mới chính là y giả nhân tâm*, nếu có thể sớm bẩm báo kết quả thì không phải tốt hơn sao? Còn không phải đều là vì nghĩ đến thân mình Chung thiếu gia không tốt, nên mới không muốn hạ dược mạnh, muốn cho y chậm rãi điều trị? Còn có......"
Mấy câu nói của Phùng quản gia đều chọc vào chỗ yếu của Úc Xá: "Mấy thái y này đều có tiếng trong nước ta, Chung thiếu gia này đây mai đó, chờ tới lúc y hồi Kiềm An rồi, biết tìm một thái y tốt như vậy ở chỗ nào đây? Đừng nói châm cứu, phỏng chừng ngay cả nơi kê dược giỏi như vậy cũng không có, bằng không tại sao bao năm nay Chung thiếu gia lại đem thân mình giày xéo tới như vậy? Tất nhiên là vì bên kia không có lang trung giỏi!"
Úc Xá sợ run lên, lại do dự.
Phùng quản gia tiếp tục tấn công, lại nói: "Thái y giỏi nhất lẫn dược liệu tốt nhất đều có ở chỗ chúng ta, thế tử thật sự không muốn chữa cho Chung thiếu gia sao?"
Trong lòng Úc Xá lo lắng không yên, "Sai bọn họ đi châm cứu! Chờ y......Chờ y tỉnh, nghe chính y quyết định."
Phùng quản gia vui mừng, nhảy nhót đi.
Úc Xá phân phó xong, các thái y cũng không hề trì hoãn, chuẩn bị một chút, sai dược đồng bưng mấy chậu than hỏa vào phòng Chung Uyển, làm ấm phòng ngủ rồi thì trút bỏ xiêm y của Chung Uyển.
Úc Xá vẫn luôn ở trong phòng Chung Uyển, Phùng quản gia cũng không dám khuyên hắn đi. Trước khi thi châm, Úc Xá sai người buông trướng xuống.
Thái y thi châm rất là hoang mang, trong phòng không có một cái nha đầu nào, che che giấu giấu cái gì?
Thái y không dám hỏi nhiều, sau khi buông trướng xuống thì lau lau tay, bắt đầu thi châm. Úc Xá xoay người đi.
Từ đầu đến cuối, Úc Xá chưa từng xoay lại xem một lần, sống sờ sờ đứng suốt một canh giờ. Cho tới khi thái y châm cứu xong rồi, đắp chăn lên cho Chung Uyển thì hắn mới xoay người lại, tiến đến cạnh y mà sờ sờ trán y một phen.
Quả nhiên đã bớt sốt một chút.
Chung Uyển vẫn còn hôn mê, thái y nhỏ giọng nói: "Nếu y tỉnh lại vào nửa đêm, có thể đút cho y một chút cháo, nhưng không cần đút nhiều, đợi đến lần bắt mạch sau thì sẽ quyết định xem nên dùng dược gì tiếp."
Úc Xá gật đầu, sai người đưa thái y ra ngoài.
Chậu than trong phòng đã cháy hết, chỉ chừa một ngọn lửa liu riu trong tiểu lò, phía trên có đặt một cái nồi nhỏ, trong nồi là cháo đã hầm.
Úc Xá bảo tôi tớ lui xuống hết, một mình hắn ngồi ở đầu giường Chung Uyển, trắng đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng thời, Chung Uyển rốt cuộc cũng đã mở to mắt. Đang sốt nên cả người y đều nhức mỏi, vừa tỉnh lại thì cảm thấy tứ chi đều tê liệt, đau không chịu được mà hút một ngụm khí. Úc Xá đứng dậy ra khỏi viện, ra lệnh cho thái y tới bắt mạch, còn hắn thì trở về viện của mình để rửa mặt.
Sau khi Úc Xá rửa mặt sạch sẽ, thay đổi một thân y phục mới, Phùng quản gia cũng vừa lúc chạy vào. Trong lòng Úc Xá khẽ động, cố gắng bất động thanh sắc mà hỏi, "Y nói thế nào?"
Phùng quản gia tận lực giả bộ tự nhiên một chút, nhưng trong mắt đã mang theo vài phần vui mừng, "Chung thiếu gia nói, muốn làm phiền thái y chậm rãi trị liệu cho y"
Úc Xá đem khăn lụa trong tay ném vào chậu nước, thở một hơi dài, "Vậy chậm rãi trị đi."
Chung Uyển tỉnh rồi, Úc Xá ngược lại không đi tới viện của y. Úc Xá bị phạt bế môn ăn năn, coi như cũng thật sự xử lý chồng công vụ của mình, vừa liệu lý vừa suy nghĩ, mấy lão thái giám tới xem hắn đều âm thầm kinh ngạc, không biết Úc tiểu Vương gia này sao lại đột nhiên chuyển tính.
Sau hai ngày, bệnh của Chung Uyển đã thuyên giảm, có thể xuống giường ăn cơm. Úc Xá vẫn còn chưa hết lo, ngày đó lại kêu thái y châm cứu tới chỗ Chung Uyển.
Thái y cầu Úc Xá lui hết người khác, khiến cho lòng Úc Xá bỗng chốc trầm xuống.
Trong lòng Úc Xá có chút bất an, "Y lại sốt sao? Vẫn tiếp tục bệnh nặng?"
"Không phải." Thái y vội nói, "Thân mình Chung thiếu gia đã chuyển biến tốt đẹp, thế tử không cần lo lắng, chỉ là......chính là bởi vì thiếu gia giảm bệnh rồi, cho nên lúc bắt mạch mới phát giác ra có chút chỗ không đúng."
Úc Xá hỏi: "Không đúng thế nào?"
Thái y nghĩ trăm lần cũng không ra: "Hai ngày trước Chung thiếu gia sốt đến lợi hại, chỉ có thể chẩn là do phong hàn gây ra. Chúng ta cũng là lấy cách trị phong hàn mà trị cho y, giảm sốt rồi, chúng ta bắt mạch lại cho y, thế nhưng lại phát hiện được Chung thiếu gia còn có chút bệnh cũ. Phận là lang y, không dám quá tò mò, nhưng thế tử đã muốn chúng ta chậm rãi chữa trị cho Chung thiếu gia, vậy thì cũng không thể không hỏi một câu, Chung thiếu gia......đã từng trúng độc sao?"
Mắt Úc Xá tối sầm lại, tận lực bình tĩnh nói: "Độc gì?"
"Không biết, chúng ta cũng vừa mới hỏi qua Chung thiếu gia, Chung thiếu gia nói là tại thân mình y không tốt, mấy năm nay uống dược không biết tiết chế, tích dư độc trong cơ thể, nhưng......" Thái y ngẩng đầu, cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt của Úc Xá, sau mới tiếp tục nói, "Nhưng chúng ta bắt mạch thì thấy rõ ràng là y từng trúng qua □□ đã bào chế mấy năm trước, chuyện này......không biết Chung thiếu gia rốt cuộc có phải là cũng không phát giác ra hay không, chúng ta cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể tới hỏi thế tử."
Sắc mặt Úc Xá âm trầm như nước, "Chính y nói mình tự uống dược, tất nhiên là biết rõ."
Úc Xá cũng đã sớm cảm thấy không đúng lắm, thân mình Chung Uyển trước kia đều rất khoẻ, tại sao mới qua mấy năm lại liền trở thành một con ma ốm? Dù cho khí hậu không hợp đi nữa, vậy thì tại sao mấy hài tử Ninh Vương kia lại không có việc gì?
Y bị hạ độc.
Là ai làm?
Là ai có thể khiến cho Chung Uyển cam tâm bị hại, đến bây giờ vẫn còn tồn dư độc trong người?
Úc Xá nhắm mắt, cố gắng giấu đi sát ý trong đó, "Có thể trị sao?"
Thái y chần chừ một lát, nói, "Có thể trị."
Không đợi Úc Xá buông tâm, thái y lại nói: "Chỉ là chậm, phải chậm rãi dùng dược, dựa vào năm rộng tháng dài mà chậm rãi đem dư độc bài xuất ra. Sẽ tốn không ít công phu, vả lại dược liệu cũng phải dư dả, dược liệu......đều là thứ khó tìm lại quý báu."
Úc Xá thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt nói: "Trị, thiếu dược liệu nào thì nói lại với quản gia, ta nhất định sẽ đem tới."
Thái y vội gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Thái y lui xuống, Úc Xá nắm chặt bút, ở trong thư phòng ngồi ngây người một hồi, sau đó lại một tay đem đồ tẩy bút đập cho vỡ nát.
"Thiếu gia, ngươi thật sự......" Kinh hỉ tới quá nhanh, Phùng quản gia vui mừng, lặp lại câu hỏi với Chung Uyển, "Thật sự sẽ không đi?"
Chung Uyển sau khi bệnh thì gầy đi một vòng, y bưng chén dược Phùng quản gia mới vừa đưa tới, uống lên sạch sẽ, liếm liếm môi, "Thái y nấu dược gì mà lại nhạt nhẽo như vậy? Không đắng chút nào......Dùng dược thế này thì ta phải dưỡng bệnh tới khi nào? Thật sự không đi, không phải trước đó ta đã nói rồi sao?"
"Ta đâu có dám tin." Phùng quản gia thổn thức, "Bất quá......ta sợ thế tử bên kia sẽ không chịu."
Phùng quản gia cười gượng: "Hai ngày rồi, thế tử chỉ ngây ngốc trong viện của mình, cũng không nói lời nào. Ta sợ hắn lại đang đè nén cái gì đó, sợ hắn lại chui rúc vào sừng trâu*, một hai phải đưa ngươi đi."
Chung Uyển rũ mắt, cười khổ một tiếng: "Hắn......"
Phùng quản gia phát sầu ngồi ở một bên, "Thế tử đã quyết chuyện gì thì đều sẽ không nghe người khác, trước nay đã vậy rồi. Ta muốn khuyên cũng không dám."
Chung Uyển uống dược xong thì hơi hơi có chút tinh thần, suy nghĩ một chút, con ngươi sáng ngời, vẫy tay, "Ta cho ngươi một biện pháp, ngươi trước cứ làm như vậy, ngươi tìm một người giả âm, lại tìm sáp nến tới, sau đó......"
Sau khi Chung Uyển thì thầm lẩm bẩm với Phùng quản gia một lúc lâu, Phùng quản gia sắc mặt cổ quái nhìn nhìn Chung Uyển, cắn răng xong lại dậm chân một cái, đi an bài.
Màn đêm buông xuống, Úc Xá nằm ở trên giường mình, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Ban đầu hắn muốn đưa Chung Uyển hồi Kiềm An, nghĩ đây là biện pháp tốt nhất, tương lai nếu mình có thể may mắn sống sót, nếu y muốn trở về đây thì tất nhiên hắn sẽ lập tức đưa y về. Còn nếu mình phải chết giữa chiến trận hỗn loạn này, thì y cũng sẽ không việc gì.
Nhưng bây giờ xem ra Kiềm An cũng không phải là cái nơi an toàn gì.
Rốt cuộc là ai hạ độc y?
Vì sao lại hạ độc?
Vì sao Chung Uyển không nói cho mình biết cái gì hết?
Y rốt cuộc là vì mình mà muốn lưu lại, hay chỉ là vì y từng báo ân Ninh Vương, nên cũng phải báo ân với mình?
Lòng nghi ngờ của Úc Xá càng dâng lên thì lại càng hận Chung Uyển. Hắn hận y cái gì cũng đều không nói cho hắn biết, lại hận chính mình vì nhất thời tham luyến y, sai hết bước này tới bước khác, cuối cùng đi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Trong lòng Úc Xá kích động, hàm răng cắn chặt kẽo kẹt kẽo kẹt rung động, liều mạng nhịn xuống.
Ngay đúng lúc Úc Xá sắp phát bệnh, hắn đột nhiên nghe được dị động ngoài cửa sổ.
Thích khách?
Úc Xá cười lạnh, gia tướng trong phủ đông như vậy mà vẫn có một tên thích khách dám cả gan lẻn vào viện mình, cũng coi như có năng lực.
Muốn chết.
Úc Xá đứng dậy, cầm lấy bội kiếm ở đầu giường, vừa đi đến phía trước cửa sổ thôi thì đột nhiên nghe có vài tiếng nức nở bên ngoài, giống như là......có con dã thú nào đó đang tru lên.
Úc Xá chần chừ, dã thú bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng nửa người nửa thú, la to ——
"Chung Uyển không thể đi! Chung Uyển không thể đi! Chung! Uyển! Không! Thể! Đi!!!"
Úc Xá: "......"
Tay cầm bội kiếm của Úc Xá hơi hơi phát run, theo bản năng mà hoài nghi bản thân trước.
Mình.....hoàn toàn bị điên rồi sao?
Úc Xá không thể tin nổi mà nhìn chính đôi tay mình, do dự mà lui về lại trên giường.
Trời đã sắp sáng, cả đêm qua Úc Xá phải nghe tiếng dã thú gào thét không ngừng, hoang mang cực độ. Đáy mắt Úc Xá thâm quầng, hắn ngồi ở trước bàn, vẫn còn đang tự hoài nghi bản thân, chưa thanh tỉnh lại.
Phùng quản gia rón ra rón rén đi đến trước bàn, nhỏ giọng nói: "Thế tử không ngủ ngon sao?"
Úc Xá sửng sốt một chút, theo bản năng nói, "Trà......"
Phùng quản gia chỉ chờ có một tiếng này, vội bưng chén trà tới. Lão run rẩy, không cầm chắc, khiến chén trà ngã ra bàn, nước đổ ra hết......
Phùng quản gia hoảng sợ chỉ vào cái bàn, "Thế tử! Ngài xem!!!"
Úc Xá quay đầu nhìn về phía cái bàn, chỉ thấy nước trà đổ đầy ra bàn, nhưng nước trà cứ như là có linh tính, tránh đi như đang dùng bút viết ra, ẩn ẩn hiện ra mấy chữ: Chung, Uyển, không, thể, đi.
Biểu tình Úc Xá cứng đờ, một lúc lâu vẫn không nói ra lời.
Úc Xá nhắm mắt, tận lực để bản thân không nghĩ rốt cuộc là chính mình điên rồi hay vẫn là thế đạo này điên rồi, chui thẳng vào thư phòng.
Buổi trưa, Úc Xá thật vất vả mới bình tĩnh lại được, thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn đứng dậy thì Phùng quản gia nắm chặt một con cá chết đầy máu, mặt đầy vẻ khiếp sợ vọt vào thư phòng.
Úc Xá: "...... Lại làm sao vậy?"
Phùng quản gia kinh hãi cầm con cá chết kia, nói lắp: "Thế tử! Bếp phía dưới mới mổ cá, muốn hầm canh cá cho Chung thiếu gia dùng ngọ thiện, không nghĩ tới....không nghĩ tới! Một dao chém xuống, lại phát hiện cái này ở bụng cá!"
Phùng quản gia từ trong bụng cá lôi ra một cuộn giấy vẫn chưa ướt đẫm máu, mặt đầy kính sợ mà đưa cho Úc Xá.
Úc Xá chết lặng nhận lấy, mở giấy ra......
Trên giấy viết năm chữ: Chung Uyển không thể đi.
Úc Xá: "......"
Phùng quản gia thành kính nói: "Đây là thiên tướng a......"
Úc Xá nắm chặt năm ngón tay, vò nát tờ giấy đầy mùi cá tanh, từ kẽ răng gằn từng chữ từng chữ ra: "Đi......Nói cho Chung Uyển...... Ta sẽ không đuổi y đi......Còn có......"
Phùng quản gia sung sướng, không đợi lão xoay người đi, Úc Xá đã lôi một quyển 《Sử Ký》 ra, ném cho Phùng quản gia, hỏng mất nói, "Bảo y chép mười bản, lần sau nộp chung với mười bản Tâm Kinh kia!"
---------------------------------
Bao nhiêu đau buồn ưu tư tích tụ nhiều năm trong lòng Chung Uyển bỗng chốc bị Thang Minh làm cho cuồn cuộn dâng lên, hợp với dư độc trong cơ thể bắt đầu thảo phạt khối thân thể này của y. Uống một chén dược chỉ là biện pháp tạm thời, Chung Uyển không khỏe hơn được dù chỉ nửa phần. Sau nửa canh giờ thì phát sốt tới mức hôn mê.
Từ trước đến nay ở trong kinh, Chung Uyển để tâm tới quá nhiều chuyện, sợ mình phát bệnh thì sẽ làm chậm trễ chính sự, mỗi lần có dấu hiệu hơi phát bệnh một chút liền vội trút dược vào bụng để áp bệnh xuống. Y cứ đè ép nhiều lần, bệnh tật trong cơ thể từ từ tích tụ ấp ủ, bây giờ rốt cuộc cũng thoải mái buông thả, khiến cho bệnh oanh oanh liệt liệt phát tác.
Úc Xá đút cho Chung Uyển ăn một khối đường, sau đó an vị một bên, vãn thiện cũng không dùng. Hắn đợi hai nén hương thì bỗng phát giác ra có gì đó không đúng, tiến vài bước ra khỏi phòng ngủ để kêu thái y tới. Nghi ngờ đè nặng trong lòng Úc Xá, hoài nghi rằng chén dược kia có vấn đề, sai người đi tra dược, lại phái người đi thỉnh thái y khác của Thái Y Viện. Lăn lộn hết nửa canh giờ, các thái y thay phiên nhau bắt mạch cho Chung Uyển, bọn họ thương nghị một lát, sau lại lựa ra một người công đạo với Úc Xá.
Úc Xá lạnh lùng nói: "Thế là thế nào? Không chỉ trị không khỏi, còn khiến y sốt cao như vậy?"
Thái y chậm rãi nói về bệnh tình của y, xong lại cẩn thận khuyên nhủ: "Bệnh phát tác không nhất định là chuyện xấu, thân mình Chung thiếu gia không ổn lắm. Đã là dược thì cái nào cũng có độc, mỗi lần y hơi phát bệnh lại uống mấy thứ hổ lang chi dược* để áp xuống, đem hết độc tố đè nén trong thân thể. Dù cho lần này miễn cưỡng chữa hết cho y thì cũng chỉ ổn trong nửa tháng hay một tháng, hơi vô ý một chút sẽ tái bệnh, không bằng đơn giản dùng một chút ôn hòa dược, khiến y phát tác ra hết."
*Hổ lang chi dược: thuốc hung bạo. Ví dụ dễ hiểu thì là uống panadol trị đau đầu tạm thời nhưng không tìm ra căn nguyên. Ôn hòa dược là mấy thứ như dầu gió chẳng hạn.
Úc Xá nhìn thái y với ánh mắt nghi ngờ, Phùng quản gia đứng bên cạnh cũng khuyên nhủ: "Thế tử, chúng ta cũng không hiểu mấy chuyện này, cứ nghe thái y đi."
Thái y sợ Úc Xá đa tâm, lại nói: "Tất nhiên, muốn trị nhanh một chút cũng được."
Ánh mắt Úc Xá đen kịt, "Trị nhanh là bao lâu? Còn trị chậm là bao lâu?"
Thái y cúi đầu, "Muốn nhanh, vài ba bữa là có thể tốt lên. Muốn chậm thì phải hơn mười ngày, nhiều lắm là một tháng."
Úc Xá do dự.
Quan tài Tuyên Cẩn đã được đưa vào hoàng lăng, tang sự cũng đã xong, chỉ cần qua mấy ngày nữa là họ có thể hồi Kiềm An, Chung Uyển có muốn đi không?
Nếu cứ dây dưa trị mãi không dứt, y còn có thể kịp hồi Kiềm An sao?
Trước đó Chung Uyển thật ra cũng từng nói qua, tang sự xong rồi, y vẫn tạm thời không trở về Kiềm An. Nhưng y cũng chỉ mới nhắc qua một lần, bây giờ lại vừa mới bị Tuyên Quỳnh gài bẫy một phen thế này, có khi nào lại đổi ý muốn trốn về rồi hay không?
Nếu Chung Uyển muốn đi, thì Úc Xá cũng sẽ không giữ y lại.
Úc Xá quyết tâm, trầm giọng nói: "Trị nhanh......"
"Thế tử." Phùng quản gia ngắt lời Úc Xá, liếc thái y một cái. Thái y lui ra, Phùng quản gia tiếp tục nói, "Vẫn là nên nghe theo ý muốn của Chung thiếu gia đi."
Úc Xá nhíu mày, "Y bệnh thành như vậy rồi, còn biết cái gì nữa mà nói?"
"Chậm rãi trị bệnh cũng không phải là không trị, thái y vừa rồi cũng nói, có thể giống như đang hạ nhiệt cho tiểu nhi tử, không cho uống dược mà trước tiên châm cứu hạ sốt cho Chung thiếu gia, phỏng chừng ngày mai Chung thiếu gia đã có thể tỉnh lại." Phùng thái y tận tình khuyên bảo, "Ta biết thế tử không muốn chậm trễ Chung thiếu gia hồi Kiềm An, nhưng ai biết y có nguyện ý đi về hay không? Nếu y thà chết cũng không đi thì chẳng phải là càng để y chịu khổ thêm sao? Thế tử cũng không cần nghi ngờ thái y, đây đều là những người hầu hạ ngài từ nhỏ, tính mạng người nhà của họ đều bị nắm chặt trong tay ngài, ai dám không tận tâm? Chậm rãi trị liệu mới chính là y giả nhân tâm*, nếu có thể sớm bẩm báo kết quả thì không phải tốt hơn sao? Còn không phải đều là vì nghĩ đến thân mình Chung thiếu gia không tốt, nên mới không muốn hạ dược mạnh, muốn cho y chậm rãi điều trị? Còn có......"
Mấy câu nói của Phùng quản gia đều chọc vào chỗ yếu của Úc Xá: "Mấy thái y này đều có tiếng trong nước ta, Chung thiếu gia này đây mai đó, chờ tới lúc y hồi Kiềm An rồi, biết tìm một thái y tốt như vậy ở chỗ nào đây? Đừng nói châm cứu, phỏng chừng ngay cả nơi kê dược giỏi như vậy cũng không có, bằng không tại sao bao năm nay Chung thiếu gia lại đem thân mình giày xéo tới như vậy? Tất nhiên là vì bên kia không có lang trung giỏi!"
Úc Xá sợ run lên, lại do dự.
Phùng quản gia tiếp tục tấn công, lại nói: "Thái y giỏi nhất lẫn dược liệu tốt nhất đều có ở chỗ chúng ta, thế tử thật sự không muốn chữa cho Chung thiếu gia sao?"
Trong lòng Úc Xá lo lắng không yên, "Sai bọn họ đi châm cứu! Chờ y......Chờ y tỉnh, nghe chính y quyết định."
Phùng quản gia vui mừng, nhảy nhót đi.
Úc Xá phân phó xong, các thái y cũng không hề trì hoãn, chuẩn bị một chút, sai dược đồng bưng mấy chậu than hỏa vào phòng Chung Uyển, làm ấm phòng ngủ rồi thì trút bỏ xiêm y của Chung Uyển.
Úc Xá vẫn luôn ở trong phòng Chung Uyển, Phùng quản gia cũng không dám khuyên hắn đi. Trước khi thi châm, Úc Xá sai người buông trướng xuống.
Thái y thi châm rất là hoang mang, trong phòng không có một cái nha đầu nào, che che giấu giấu cái gì?
Thái y không dám hỏi nhiều, sau khi buông trướng xuống thì lau lau tay, bắt đầu thi châm. Úc Xá xoay người đi.
Từ đầu đến cuối, Úc Xá chưa từng xoay lại xem một lần, sống sờ sờ đứng suốt một canh giờ. Cho tới khi thái y châm cứu xong rồi, đắp chăn lên cho Chung Uyển thì hắn mới xoay người lại, tiến đến cạnh y mà sờ sờ trán y một phen.
Quả nhiên đã bớt sốt một chút.
Chung Uyển vẫn còn hôn mê, thái y nhỏ giọng nói: "Nếu y tỉnh lại vào nửa đêm, có thể đút cho y một chút cháo, nhưng không cần đút nhiều, đợi đến lần bắt mạch sau thì sẽ quyết định xem nên dùng dược gì tiếp."
Úc Xá gật đầu, sai người đưa thái y ra ngoài.
Chậu than trong phòng đã cháy hết, chỉ chừa một ngọn lửa liu riu trong tiểu lò, phía trên có đặt một cái nồi nhỏ, trong nồi là cháo đã hầm.
Úc Xá bảo tôi tớ lui xuống hết, một mình hắn ngồi ở đầu giường Chung Uyển, trắng đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng thời, Chung Uyển rốt cuộc cũng đã mở to mắt. Đang sốt nên cả người y đều nhức mỏi, vừa tỉnh lại thì cảm thấy tứ chi đều tê liệt, đau không chịu được mà hút một ngụm khí. Úc Xá đứng dậy ra khỏi viện, ra lệnh cho thái y tới bắt mạch, còn hắn thì trở về viện của mình để rửa mặt.
Sau khi Úc Xá rửa mặt sạch sẽ, thay đổi một thân y phục mới, Phùng quản gia cũng vừa lúc chạy vào. Trong lòng Úc Xá khẽ động, cố gắng bất động thanh sắc mà hỏi, "Y nói thế nào?"
Phùng quản gia tận lực giả bộ tự nhiên một chút, nhưng trong mắt đã mang theo vài phần vui mừng, "Chung thiếu gia nói, muốn làm phiền thái y chậm rãi trị liệu cho y"
Úc Xá đem khăn lụa trong tay ném vào chậu nước, thở một hơi dài, "Vậy chậm rãi trị đi."
Chung Uyển tỉnh rồi, Úc Xá ngược lại không đi tới viện của y. Úc Xá bị phạt bế môn ăn năn, coi như cũng thật sự xử lý chồng công vụ của mình, vừa liệu lý vừa suy nghĩ, mấy lão thái giám tới xem hắn đều âm thầm kinh ngạc, không biết Úc tiểu Vương gia này sao lại đột nhiên chuyển tính.
Sau hai ngày, bệnh của Chung Uyển đã thuyên giảm, có thể xuống giường ăn cơm. Úc Xá vẫn còn chưa hết lo, ngày đó lại kêu thái y châm cứu tới chỗ Chung Uyển.
Thái y cầu Úc Xá lui hết người khác, khiến cho lòng Úc Xá bỗng chốc trầm xuống.
Trong lòng Úc Xá có chút bất an, "Y lại sốt sao? Vẫn tiếp tục bệnh nặng?"
"Không phải." Thái y vội nói, "Thân mình Chung thiếu gia đã chuyển biến tốt đẹp, thế tử không cần lo lắng, chỉ là......chính là bởi vì thiếu gia giảm bệnh rồi, cho nên lúc bắt mạch mới phát giác ra có chút chỗ không đúng."
Úc Xá hỏi: "Không đúng thế nào?"
Thái y nghĩ trăm lần cũng không ra: "Hai ngày trước Chung thiếu gia sốt đến lợi hại, chỉ có thể chẩn là do phong hàn gây ra. Chúng ta cũng là lấy cách trị phong hàn mà trị cho y, giảm sốt rồi, chúng ta bắt mạch lại cho y, thế nhưng lại phát hiện được Chung thiếu gia còn có chút bệnh cũ. Phận là lang y, không dám quá tò mò, nhưng thế tử đã muốn chúng ta chậm rãi chữa trị cho Chung thiếu gia, vậy thì cũng không thể không hỏi một câu, Chung thiếu gia......đã từng trúng độc sao?"
Mắt Úc Xá tối sầm lại, tận lực bình tĩnh nói: "Độc gì?"
"Không biết, chúng ta cũng vừa mới hỏi qua Chung thiếu gia, Chung thiếu gia nói là tại thân mình y không tốt, mấy năm nay uống dược không biết tiết chế, tích dư độc trong cơ thể, nhưng......" Thái y ngẩng đầu, cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt của Úc Xá, sau mới tiếp tục nói, "Nhưng chúng ta bắt mạch thì thấy rõ ràng là y từng trúng qua □□ đã bào chế mấy năm trước, chuyện này......không biết Chung thiếu gia rốt cuộc có phải là cũng không phát giác ra hay không, chúng ta cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể tới hỏi thế tử."
Sắc mặt Úc Xá âm trầm như nước, "Chính y nói mình tự uống dược, tất nhiên là biết rõ."
Úc Xá cũng đã sớm cảm thấy không đúng lắm, thân mình Chung Uyển trước kia đều rất khoẻ, tại sao mới qua mấy năm lại liền trở thành một con ma ốm? Dù cho khí hậu không hợp đi nữa, vậy thì tại sao mấy hài tử Ninh Vương kia lại không có việc gì?
Y bị hạ độc.
Là ai làm?
Là ai có thể khiến cho Chung Uyển cam tâm bị hại, đến bây giờ vẫn còn tồn dư độc trong người?
Úc Xá nhắm mắt, cố gắng giấu đi sát ý trong đó, "Có thể trị sao?"
Thái y chần chừ một lát, nói, "Có thể trị."
Không đợi Úc Xá buông tâm, thái y lại nói: "Chỉ là chậm, phải chậm rãi dùng dược, dựa vào năm rộng tháng dài mà chậm rãi đem dư độc bài xuất ra. Sẽ tốn không ít công phu, vả lại dược liệu cũng phải dư dả, dược liệu......đều là thứ khó tìm lại quý báu."
Úc Xá thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt nói: "Trị, thiếu dược liệu nào thì nói lại với quản gia, ta nhất định sẽ đem tới."
Thái y vội gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Thái y lui xuống, Úc Xá nắm chặt bút, ở trong thư phòng ngồi ngây người một hồi, sau đó lại một tay đem đồ tẩy bút đập cho vỡ nát.
"Thiếu gia, ngươi thật sự......" Kinh hỉ tới quá nhanh, Phùng quản gia vui mừng, lặp lại câu hỏi với Chung Uyển, "Thật sự sẽ không đi?"
Chung Uyển sau khi bệnh thì gầy đi một vòng, y bưng chén dược Phùng quản gia mới vừa đưa tới, uống lên sạch sẽ, liếm liếm môi, "Thái y nấu dược gì mà lại nhạt nhẽo như vậy? Không đắng chút nào......Dùng dược thế này thì ta phải dưỡng bệnh tới khi nào? Thật sự không đi, không phải trước đó ta đã nói rồi sao?"
"Ta đâu có dám tin." Phùng quản gia thổn thức, "Bất quá......ta sợ thế tử bên kia sẽ không chịu."
Phùng quản gia cười gượng: "Hai ngày rồi, thế tử chỉ ngây ngốc trong viện của mình, cũng không nói lời nào. Ta sợ hắn lại đang đè nén cái gì đó, sợ hắn lại chui rúc vào sừng trâu*, một hai phải đưa ngươi đi."
Chung Uyển rũ mắt, cười khổ một tiếng: "Hắn......"
Phùng quản gia phát sầu ngồi ở một bên, "Thế tử đã quyết chuyện gì thì đều sẽ không nghe người khác, trước nay đã vậy rồi. Ta muốn khuyên cũng không dám."
Chung Uyển uống dược xong thì hơi hơi có chút tinh thần, suy nghĩ một chút, con ngươi sáng ngời, vẫy tay, "Ta cho ngươi một biện pháp, ngươi trước cứ làm như vậy, ngươi tìm một người giả âm, lại tìm sáp nến tới, sau đó......"
Sau khi Chung Uyển thì thầm lẩm bẩm với Phùng quản gia một lúc lâu, Phùng quản gia sắc mặt cổ quái nhìn nhìn Chung Uyển, cắn răng xong lại dậm chân một cái, đi an bài.
Màn đêm buông xuống, Úc Xá nằm ở trên giường mình, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Ban đầu hắn muốn đưa Chung Uyển hồi Kiềm An, nghĩ đây là biện pháp tốt nhất, tương lai nếu mình có thể may mắn sống sót, nếu y muốn trở về đây thì tất nhiên hắn sẽ lập tức đưa y về. Còn nếu mình phải chết giữa chiến trận hỗn loạn này, thì y cũng sẽ không việc gì.
Nhưng bây giờ xem ra Kiềm An cũng không phải là cái nơi an toàn gì.
Rốt cuộc là ai hạ độc y?
Vì sao lại hạ độc?
Vì sao Chung Uyển không nói cho mình biết cái gì hết?
Y rốt cuộc là vì mình mà muốn lưu lại, hay chỉ là vì y từng báo ân Ninh Vương, nên cũng phải báo ân với mình?
Lòng nghi ngờ của Úc Xá càng dâng lên thì lại càng hận Chung Uyển. Hắn hận y cái gì cũng đều không nói cho hắn biết, lại hận chính mình vì nhất thời tham luyến y, sai hết bước này tới bước khác, cuối cùng đi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Trong lòng Úc Xá kích động, hàm răng cắn chặt kẽo kẹt kẽo kẹt rung động, liều mạng nhịn xuống.
Ngay đúng lúc Úc Xá sắp phát bệnh, hắn đột nhiên nghe được dị động ngoài cửa sổ.
Thích khách?
Úc Xá cười lạnh, gia tướng trong phủ đông như vậy mà vẫn có một tên thích khách dám cả gan lẻn vào viện mình, cũng coi như có năng lực.
Muốn chết.
Úc Xá đứng dậy, cầm lấy bội kiếm ở đầu giường, vừa đi đến phía trước cửa sổ thôi thì đột nhiên nghe có vài tiếng nức nở bên ngoài, giống như là......có con dã thú nào đó đang tru lên.
Úc Xá chần chừ, dã thú bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng nửa người nửa thú, la to ——
"Chung Uyển không thể đi! Chung Uyển không thể đi! Chung! Uyển! Không! Thể! Đi!!!"
Úc Xá: "......"
Tay cầm bội kiếm của Úc Xá hơi hơi phát run, theo bản năng mà hoài nghi bản thân trước.
Mình.....hoàn toàn bị điên rồi sao?
Úc Xá không thể tin nổi mà nhìn chính đôi tay mình, do dự mà lui về lại trên giường.
Trời đã sắp sáng, cả đêm qua Úc Xá phải nghe tiếng dã thú gào thét không ngừng, hoang mang cực độ. Đáy mắt Úc Xá thâm quầng, hắn ngồi ở trước bàn, vẫn còn đang tự hoài nghi bản thân, chưa thanh tỉnh lại.
Phùng quản gia rón ra rón rén đi đến trước bàn, nhỏ giọng nói: "Thế tử không ngủ ngon sao?"
Úc Xá sửng sốt một chút, theo bản năng nói, "Trà......"
Phùng quản gia chỉ chờ có một tiếng này, vội bưng chén trà tới. Lão run rẩy, không cầm chắc, khiến chén trà ngã ra bàn, nước đổ ra hết......
Phùng quản gia hoảng sợ chỉ vào cái bàn, "Thế tử! Ngài xem!!!"
Úc Xá quay đầu nhìn về phía cái bàn, chỉ thấy nước trà đổ đầy ra bàn, nhưng nước trà cứ như là có linh tính, tránh đi như đang dùng bút viết ra, ẩn ẩn hiện ra mấy chữ: Chung, Uyển, không, thể, đi.
Biểu tình Úc Xá cứng đờ, một lúc lâu vẫn không nói ra lời.
Úc Xá nhắm mắt, tận lực để bản thân không nghĩ rốt cuộc là chính mình điên rồi hay vẫn là thế đạo này điên rồi, chui thẳng vào thư phòng.
Buổi trưa, Úc Xá thật vất vả mới bình tĩnh lại được, thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn đứng dậy thì Phùng quản gia nắm chặt một con cá chết đầy máu, mặt đầy vẻ khiếp sợ vọt vào thư phòng.
Úc Xá: "...... Lại làm sao vậy?"
Phùng quản gia kinh hãi cầm con cá chết kia, nói lắp: "Thế tử! Bếp phía dưới mới mổ cá, muốn hầm canh cá cho Chung thiếu gia dùng ngọ thiện, không nghĩ tới....không nghĩ tới! Một dao chém xuống, lại phát hiện cái này ở bụng cá!"
Phùng quản gia từ trong bụng cá lôi ra một cuộn giấy vẫn chưa ướt đẫm máu, mặt đầy kính sợ mà đưa cho Úc Xá.
Úc Xá chết lặng nhận lấy, mở giấy ra......
Trên giấy viết năm chữ: Chung Uyển không thể đi.
Úc Xá: "......"
Phùng quản gia thành kính nói: "Đây là thiên tướng a......"
Úc Xá nắm chặt năm ngón tay, vò nát tờ giấy đầy mùi cá tanh, từ kẽ răng gằn từng chữ từng chữ ra: "Đi......Nói cho Chung Uyển...... Ta sẽ không đuổi y đi......Còn có......"
Phùng quản gia sung sướng, không đợi lão xoay người đi, Úc Xá đã lôi một quyển 《Sử Ký》 ra, ném cho Phùng quản gia, hỏng mất nói, "Bảo y chép mười bản, lần sau nộp chung với mười bản Tâm Kinh kia!"
Bình luận facebook