Biết rằng hai trong ba người đứng đầu của tổ chức đệ nhất trên thế giới là 'Thần Quốc' đã đi đến Trung Quốc muốn truy sát mình nhưng Đằng Thanh Sơn không khẩn trương chút nào mà ngược lại có phần chờ đợi! Sau khi đạt đến tông sư cảnh giới, lại tu luyện 'Hổ Hình Thông Thần Thuật' thì thực lực của Đằng Thanh Sơn so với quá khứ đã không chỉ là mạnh hơn gấp mười lần.
Nếu như là hiện tại có gặp lại Tôn Trạch và Dole Goth Grove thì chỉ cần hắn nhất tay nhấc chân liền đã có thể giết chết đối phương.
Cao thủ vốn tịch mịch, muốn tìm đối thủ cân sức là rất khó.
"Ba người đứng đầu, vô địch trong truyền thuyết? Truyền thuyết này sẽ bị ta phá vỡ."
Từ sáng sớm Đằng Thanh Sơn đã rời khỏi chỗ ở và thuê một chiếc xe taxi.
"Đi đến khu phố cổ. Ông biết Dương Liễu trà xã chứ?" Sau khi tiến vào trong xe Đằng Thanh Sơn liền nói với lái xe.
Lái xe cười nói:
"Biết rồi, tôi ở Dương Châu đã vài chục năm, Dương Liễu trà xã ở chỗ nào làm sao lại không biết. Yên tâm, trong vòng mười phút sẽ đến nơi!"
Quả nhiên là mười phút sau Đằng Thanh Sơn đã đến Dương Liễu trà xã.
***
Một chiếc xe thể thao Audi lướt đi trên con đường của khu phố cổ, ngồi tại vị trí bên cạnh lái xe chính là Lâm Thanh.
"Hi, Lâm thư. Mấy hôm nay tỉ có gặp đến Đằng Thanh Sơn không?" Lái xe chính là Tiếu Mẫn.
Lâm Thanh lắc đầu:
"Đã một tháng rồi nhưng một chút tin tức đều không có. Đành chịu, tỉ cũng không muốn mang đến phiền phức cho hắn. Coi như tất cả những điều này chỉ là một giấc mộng." Lâm Thanh lập tức cười chế giễu,
"Tỉ, cũng chỉ có quyền nằm mơ mà thôi." Đột nhiên tiếng điện thoại trong trẻo vang lên, Lâm Thanh lấy điện thoại từ trong túi ra.
"A lô." Lâm Thanh vừa mở miệng trả lời, sắc mặt liền hơi biến đổi.
"Tối hôm nay? Được rồi, gặp tại chỗ cũ." Lâm Thanh liền dập máy, sắc mặt rất khó coi.
Tiếu Mẫn lén lút nhìn Lâm Thanh nhẹ giọng hỏi:
"Là Lý Minh Sơn à?"
"Ngoại trừ hắn ra thì còn có ai?" Ánh mắt của Lâm Thanh mang theo chút căm hận.
"Nếu như hắn chết đi thì tốt." Tiếu Mẫn cũng bất lực phụ họa.
"Ừm, tỉ cũng chỉ mong cho hắn chết đi nhưng loại người này lại sống rất dai. Được rồi, A Mẫn. Dừng xe tại phía trước Dương Liễu trà xã cho tỉ xuống xe ở đó." Lâm Thanh bảo.
Cách chỗ đó không xa chính là Dương Liễu trà xã, chiếc xe chầm chậm dừng lại. Sau khi Lâm Thanh xuống xe, Tiếu Mẫn liền lái xe rời khỏi.
Lâm Thanh Tiến vào Dương Liễu trà xã. Cách trang trí của trà xã kết hợp với phục vụ viên mặc trang phục tiểu nhị thời cổ đại khiến cho trà xã tràn ngập không khí cổ xưa.
Nhưng Lâm Thanh không có tâm tình thưởng thức những điều này. Nàng đi đến đây chỉ là vì muốn khiến cho tâm tình bình tĩnh một chút mà thôi.
Lâm Thanh thói quen đi lên tầng hai của trà xã, ánh mắt nhìn quanh. Ý chí của nàng đang bị sa sút nhưng ánh mắt lại đột nhiên sáng lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn. Lâm thanh liền tiến tới hai bước:
"Đằng Thanh Sơn!"
"Lâm Thanh?" Đằng Thanh Sơn đang nhàn nhã uống trà, nhìn thấy người đến là Lâm Thanh thì hắn liền mỉm cười.
Lâm Thanh ngồi xuống đối diện với Đằng Thanh Sơn với nét mặt kinh ngạc, nàng liền dò hỏi:
"Mấy hôm nay anh có sự việc quan trọng gì à? Mấy hôm nay tôi không nhìn thấy anh đến đây." Câu nói đó tiết lộ ra một sự thật - Lâm Thanh bản thân mỗi ngày đều đi đến Dương Liễu trà xã, mục đích của nàng không cần nói cũng biết.
"Tôi bận chút việc." Đằng Thanh Sơn rất tùy ý trả lời.
"Lâm Thanh, cô mỗi ngày đều rỗi rãi như vậy sao?" Đằng Thanh Sơn hỏi.
Lâm Thanh mỉm cười:
"Công việc trong công ty cũng rất đơn giản. Sự việc bình thường thì nhân viên đều có thể giải quyết được, gặp đến việc lớn mới phải tìm đến tôi. Đúng rồi, Đằng Thanh Sơn. Trước đây anh ở An Nghi huyện thành, hiện tại lại ở Dương Châu thành không về nhà. Chẳng nhẽ phu nhân của anh không lo lắng giục anh trở về sao?"
"Nhà?" Đằng Thanh Sơn sâu trong đáy lòng đã bị chấn động.
Bản thân có nhà chăng?
Khi còn nhỏ thì hắn coi cô nhi viện là nhà, nơi đó có Viện trưởng nãi nãi, có đệ đệ Thanh Hà. Sau này hắn trở thành sát thủ thì chỉ cần cùng Tiểu Miêu ở đâu thì nơi đó chính là nhà.
Hiện tại thì sao?
Bản thân còn có nhà chăng?
Đằng Thanh Sơn không nhịn được lại mân mê chiếc tiểu đỉnh đeo trên ngực, vì đó là di vật của thê tử 'Tiểu Miêu'.
"Đằng Thanh Sơn?" Lâm Thanh thấy Đằng Thanh Sơn sững sờ liền cất cao giọng.
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu lên nhìn nàng:
"Nàng đã qua đời rồi."
"Đã chết?" Lâm Thanh trợn trừng mắt.
Trẻ tuổi như vậy có thê tử đã đủ để khiến cho người ta rất kinh ngạc, vậy mà ngay cả thê tử cũng đã chết. Điều này càng không thể tưởng tượng được.
"Cô đừng hỏi nữa?" Đằng Thanh Sơn hơi nhíu mày.
Lâm Thanh cũng rất rõ đạo lý đối nhân xử thế. Nàng biết hắn trẻ tuổi như vậy đã có thê tử nhưng thê tử lại sớm qua đời, thêm vào thân thủ của Đằng Thanh Sơn rất cao cường, khẳng định hắn có bí mật rất lớn.
"Đằng Thanh Sơn, anh biết nhiều về Dương Châu thành không? Anh đã đến Sấu tây hồ chưa? Đã đến Cá viên chưa?" Lâm Thanh liền bắt đầu thay đổi chủ đề.
Đằng Thanh Sơn cũng liền từng câu từng câu một nói chuyện với Lâm Thanh nhưng sự chú ý của Đằng Thanh Sơn lại hầu như đều tập trung tại nhà của đệ đệ 'Thanh Hà'.
Chốc chốc hắn lại nhìn một lần, chỉ cần có người đi qua nhà của 'Thanh Hà' thì Đằng Thanh Sơn đều để mắt đến.
Đến khoảng mười rưỡi sáng, một chiếc xe Audi A6 màu đen đi đến trước cửa nhà của Thanh Hà liền dừng lại. Từ trong đó đi ra một người dáng vẻ cao lớn cường tráng, cao khoảng một mét chín mươi. Từ bên kia cửa xe đi ra một nữ tử mặc đầm bầu với cái bụng lớn tròn trịa.
"Thanh Hà!" Đằng Thanh Sơn từ trong đáy lòng không nhịn được đã mừng phát cuồng.
"Là Thanh Hà!" Đằng Thanh Sơn có một chút tư liệu của đệ đệ Thanh Hà, cũng biết hình dạng giờ đây của đệ đệ Thanh Hà. Thêm vào vẻ mặt của 'Thanh Hà' và hắn cũng có vài phần tương tự. Tối quan trọng là... Loại liên hệ của huyết mạch khiến cho Đằng Thanh Sơn vừa nhìn liền cảm thấy rất thân thiết.
"Chắc hẳn đó là thê tử 'Lý Nhiễm' của Thanh Hà." Đằng Thanh Sơn trên mặt không thể không lộ ra một nụ cười.
Nhìn thấy đệ đệ và thê tử đằm thắm thì Đằng Thanh Sơn trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.
"Tiểu Nhiễm, để ta xách đồ cho. Nàng đã mang bầu to như vậy rồi, đừng loạn động." Lúc này Tần Hồng mở cốp sau của xe lấy ra hai chiếc va li lớn.
"Muội không sao." Lý Nhiễm đưa tay xoa bụng, trên mặt nở nụ cười.
Tần Hồng theo thói quen hướng bốn phía nhìn quanh một lần, chính vì vậy khiến cho hắn chú ý đến cửa sổ tầng hai của'Dương Liễu trà xã' phía đối diện có một người đang nhìn vào hắn. Đặc biệt là hình dạng của đối phương khiến cho Tần Hồng cảm giác giống như phảng phất bị một luồng nước lạnh dội lên người.
"Lang!"
"Phi đao cô lang!" Tần Hồng sợ đến nỗi trái tim co giật mạnh.
Mặc dù hơn một tháng trước Tần Hồng đã nhận được tin tức, nhưng các tinh anh phòng bị rất lâu đều liên tục không phát hiện ra tung tích của 'phi đao cô lang', cũng không phát hiện ra tung tích hai người đứng đầu của tổ chức 'Thần Quốc'. Điều này khiến cho tinh thần của Tần Hồng hơi có chút buông lỏng. Hắn còn tưởng rằng phi đao 'cô lang' sớm đã rời khỏi Dương Châu.
"Hắn vẫn ở nơi đây." Tần Hồng đột nhiên lại bình tĩnh lại.
Lúc đó Tần Hồng cũng kinh ngạc phát hiện ra phi đao 'cô lang' lại hướng về phía hắn gật đầu cười cười.
Tần Hồng cũng giả vờ rất tự nhiên hướng về phía Đằng Thanh Sơn cười.
"Đi, chúng ta vào trong nhà thôi." Tần Hồng cũng không dám quá do dự liền mang theo thê tử nhanh chóng tiến vào trong nhà.
...
Trên tầng hai của trà xã, Đằng Thanh Sơn trong lòng vô cùng vui sướng. Trên mặt cũng không kìm được lộ ra nụ cười.
"Thanh Hà, cuối cùng ta cũng đã nhìn thấy đệ đệ Thanh Hà! Ha ha, không nghĩ đến là đệ muội cũng đã có mang. Quá tốt...." Đệ đệ 'Thanh Hà' là thân nhân duy nhất của hắn. Hai mươi hai năm không thấy, hiện tại lại được nhìn thấy một lần. Đặc biệt là đệ đệ lại có gia đình hạnh phúc như vậy.
Đằng Thanh Sơn vui vẻ từ trong tâm khảm!
"Đệ đệ có cuộc sống hạnh phúc, hiện tại trong lòng của ta không còn lại chút nào vướng mắc cả." Đằng Thanh Sơn từ sâu trong tâm rất cao hứng và thoải mái. Tâm nguyện suốt hai mươi hai năm của hắn cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Hắn không dự định đến nói chuyện cùng Thanh Hà và cũng không dự định nhận huynh đệ.
Bởi vì...
Hắn không muốn khiến cho Thanh Hà biết rằng nó có một vị ca ca như vậy. Rốt cuộc Đằng Thanh Sơn hắn kẻ thù có không ít, chẳng hạn như là Redmayne gia tộc! Đặc biệt là làm sát thủ nhiều năm thì chắc chắn hắn kết thù oán với rất nhiều kẻ thù. Thanh Hà mặc dù cũng là thành viên của quốc gia đặc thù bộ môn nhưng mà cái vòng luẩn quẩn mà Đằng Thanh Sơn đang tham gia chính là chiếc vòng luẩn quẩn cao nhất của thế gian con người.
Cao thủ cường địch của Đằng Thanh Sơn nhiều như mây. Một khi bị kẻ thù biết rằng Thanh Hà là đệ đệ của hắn thì việc bọn họ muốn giết Thanh Hà trút căm phẫn quả là dễ như trở bàn tay.
"Thanh Hà." Đằng Thanh Sơn nhìn nơi ở của đệ đệ, chỉ có thể trong lòng lặng lẽ chúc đệ đệ hạnh phúc.
***
Sau khi Tần Hồng và thê tử 'Lý Nhiễm' tiến vào trong phòng ngủ, Lý Nhiễm định kéo rèm cửa mở cửa sổ liền bị Tần Hồng ngăn lại.
"Đừng kéo rèm cửa." Tần Hồng lúc này mới có thể thở ra một hơi.
"Làm sao." Lý Nhiễm cuối cùng phát giác ra có điểm không đúng.
"Vừa rồi người trên tầng hai của Dương Liễu trà xã chính là phi đao 'cô lang'!" Tần Hồng nhẹ giọng nói.
Lý Nhiễm cũng bị dọa nhảy dựng lên. Nàng là thê tử của Tần Hồng đồng thời cũng là thành viên của Đặc biệt hành động tổ, đương nhiên cũng biết không ít bí mật.
"Phi đao 'cô lang'? Huynh nói là phi đao 'cô lang' đang ở ngay bên cạnh chúng ta?" Lý Nhiễm trước đó không hề nhìn thấy Đằng Thanh Sơn.
Tần Hồng gật đầu trầm giọng nói:
"Tiểu Nhiễm, ổn rồi. Loại nhân vật đáng sợ như phi đao 'cô lang' không là chúng ta có thể đối phó." Lập tức Tần Hồng liền rút điện thoại ra bấm số:
"Alô, Dương ca à. Đệ đã phát hiện ra phi đao 'cô lang'. Đúng rồi, hắn đang ngồi tại gian trà xã cách nhà của đệ không xa."
"Đệ biết rồi, đệ sẽ không manh động (hành động thiếu suy nghĩ). Được rồi, tất cả chờ Dương ca huynh đến sắp đặt. Ok, đệ đã hiểu!"
Lập tức Tần Hồng liền dập máy.
"Thế nào, Dương ca nói gì?" Lý Nhiễm hỏi.
Tần Hồng bất lực cười:
"Còn có thể nói gì? Dương ca ra lệnh chúng ta điều gì cũng đừng làm, huynh ấy sẽ tự thân đến bố trí nhân thủ... Không có biện pháp, rốt cuộc phi đao 'cô lang' loại nhân vật này quá mạnh. Bọn họ loại nhân vật này cho dù là biết rõ rằng có người đang truy tìm thì bọn họ như cũ vẫn có thể tự do tự tại ngồi uống trà. Điều này là vì sao?"
"Bởi vì bọn họ không sợ hãi gì cả."
Tần Hồng đột nhiên nhíu mày:
"Tiểu nhiễm, ta nhớ là vừa rồi 'phi đao' cô lang hướng về phía ta mỉm cười."
Bình luận facebook