Khi Đằng Thanh Sơn còn nhỏ, Đằng gia trang và Lý gia trang đã tranh giành nguồn nước, họ đã từng phái ra tộc nhân đấu ba trận.
Lần đó, 'Lý Kim Phúc' của Lý gia trang là làm chấn động cả tộc nhân Đằng gia trang. Một thanh lang nha bổng một trăm hai mươi hai cân, hán tử thô ráp đó khiến Đằng Thanh Sơn đến nay đều nhớ rất sâu.
- Đằng đô thống, đệ … đệ biết huynh à?
Lý Kim Phúc hơi kinh ngạc, gã đương nhiên hiểu rõ về Đằng Thanh Sơn. Bây giờ danh khí của Đằng Thanh Sơn trong Hắc Giáp quân đã trở nên rất lớn. Mấy năm nay Lý Kim Phúc ở trong Hắc Giáp quân đã cưới vợ và có con, hai ba năm chỉ về nhà thăm người thân một lần.
Gã đương nhiên biết thiên tài 'Đằng Thanh Sơn' ở trang bên cạnh.
Chỉ là Lý Kim Phúc không hiểu tại sao đối phương cũng biết gã? Lý Kim Phúc mười tám tuổi đã rời quê, khoảng chừng mười ba mười bốn năm rồi. Đằng Thanh Sơn năm nay mới mười bảy tuổi. Nói cách khác khi Lý Kim Phúc vào Hắc Giáp quân, Đằng Thanh Sơn mới khoảng chừng bốn tuổi.
Hài tử bốn tuổi làm sao còn nhớ rõ hắn cơ chứ? Hơn nữa bây giờ còn liếc mắt là nhận ra gã?
- Lý Kim Phúc! Năm đó Lý gia trang của huynh và Đằng gia trang của đệ tranh nguồn nước, lần đó đệ đánh bại đại bá của huynh. Huynh nhớ rõ lắm.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Không ngờ bao nhiêu năm qua rồi chúng ta lại có thể gặp mặt nhau.
- Đằng đô thống, trí nhớ đệ thật tốt, bao nhiêu năm như vậy đệ còn nhớ rõ. - Lý Kim Phúc cười.
Vài chục năm trước, Lý Kim Phúc không còn là một hán tử tràn ngập khí tức dã thú nữa, gã trở nên trầm ổn hơn nhiều.
- Ha ha...... Thanh Sơn, ngươi và Kim Phúc nguyên lai là đồng hương!
Ký Hồng cười nói.
- Kim Phúc là ngũ trưởng thiếp thân thân vệ của ta, thương pháp cũng rất khá. Nói về thực lực có thể so được với bách phu trưởng bình thường. Tốt lắm, đi vào trong, hai người các ngươi sau này từ từ trò chuyện sau, vào nhà trước cái đã!
Đám người cười đùa vui vẻ đi vào đại sảnh.
Đằng Thanh Sơn thế mới biết, Lý Kim Phúc nguyên lai là ngũ trưởng của đội thân vệ Ký Hồng.
Mặc dù nói một lĩnh có một nghìn năm trăm nhân mã. Một bách nhân đội có một trăm người. Nhưng trong số mười lăm bách nhân đội có một đội trăm người tinh anh, tên là 'Đội thân vệ', đây là nhân mã thân vệ của thống lĩnh. Đã là thân vệ, đương nhiên là tinh anh! 'ngũ trường'của đội thân vệ, mạnh hơn nhiều so với ngũ trưởng của bách nhân đội bình thường.
**
Trong gian đại sảnh rộng rãi, tám mươi người tề tụ một chỗ. Ký Hồng thống lĩnh ngồi trên ghế chủ vị. Hai bên là Quan Lục thống lĩnh và Đằng Thanh Sơn.
Đại sảnh này ngoại trừ ba người Ký Hồng, Quan Lục, Đằng Thanh Sơn ra, chỉ có đám bách phu trưởng, ngũ trường đội thân vệ. Trong hàng đệ tử hạch tâm cũng có vài người được tới đây, tổng cộng tám người chỗ ngồi. Những người khác đều đứng bên cạnh.
- Lý Kim Phúc? Ha ha… Đệ là Đằng Thanh Hổ người của Đằng gia trang.
Đằng Thanh Hổ nhiệt tình đi tới cạnh Lý Kim Phúc nhỏ giọng trò chuyện. Lý Kim Phúc hiển nhiên cũng vì gặp được đồng hương mà vui mừng. Rì rậm trò chuyện.
- E hèm!
Một tiếng ho khan trầm làm cả đại sảnh trong nháy mắt im lặng. Ký Hồng thống lĩnh lạnh lùng nghiêm mặt quét nhìn đám người, sau đó nói:
- Lần này Xích Lân ấu thú xuất thế, tin tức đã truyền đi khắp nơi. Vừa lúc Xích Lân ấu thú lại xuất hiện ở Hỏa Diệm Sơn, nơi này không xa Thanh châu. Lần này những võ giả bị hấp dẫn tới Hỏa Diệm Sơn, tối thiểu cũng là võ giả cao thủ ở hai châu Dương Châu và Thanh Châu! Do đó...... đến lúc đó cao thủ nhiều như mây, đệ tử Quy Nguyên Tông chúng ta không thể kiêu ngạo ngang bướng. Đương nhiên ai dám chọc chúng ta, chúng ta cũng không không lưu tình! Nghe rõ chưa?
- Rõ!
Mọi người đồng thanh lên tiếng.
- Hừ.
Ký Hồng lạnh lùng gật đầu, lập tức nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn rồi nhìn mặt Quan Lục, hiện lên nụ cười nhạt,
- Thanh Sơn, Quan Lục, tông chủ lệnh cho chúng ta phải đoạt cho được Hắc Hỏa linh quả, Hắc Hỏa linh căn cùng với lân giáp Xích Lân thú. Các ngươi có ý kiến gì không? Có thì nói nghe xem nào.
Thảo luận phương pháp sách lược, là việc của lãnh đạo cao cấp.
Ký Hồng rõ ràng coi Đằng Thanh Sơn cũng là đội ngũ tinh anh cao cấp. Trên thực tế Đằng Thanh Sơn mặc dù là đô thống, nếu so với những 'thống lĩnh' như Ký Hồng, Quan Lục thì còn kém một cấp. Nhưng Đằng Thanh Sơn có chiến tích giết chết Mạnh Điền làm cả Quy Nguyên Tông đều nhìn Đằng Thanh Sơn với cặp mắt khác xưa.
Một cao thủ Địa Bảng, không cần chức vị để chứng minh thực lực.
- Lân giáp của Xích Lân thú?
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc nhìn Ký Hồng,
- Thống lĩnh, con Xích Lân thú đó nếu như ăn được Hắc Hỏa linh quả, chúng ta rất khó có thể giết Xích Lân thú.
- Ha ha, Thanh Sơn. Ý của Tông chủ là nếu Xích Lân thú không ăn được Hắc Hỏa linh quả, thì phải giết Xích Lân thú cướp lấy kỳ lân giáp.
- Nếu nó có thể cướp được Hắc Hỏa linh quả, chúng ta sẽ đơi cho tới khi nó lột xác, lúc đó nó cũng lột lân giáp hắc sắc ra mà.
Ký Hồng giải thích.
Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu.
- Sư bá tổ!
Quan Lục rốt cục mở miệng, thanh âm lẫn vẻ mặt của nàng rất lạnh, gương mặt cũng không biến hóa gì,
- Khi nào chúng ta xuất phát?
- Không vội.
Ký Hồng cười nói,
- Căn cứ theo tin tức, con Xích Lân ấu thú còn đang phát triển, tối thiểu còn một tháng nữa mới có thể trưởng thành, đạt tới chiều cao quá hai trượng. Hắc Hỏa linh quả, khẳng định là phải đợi đến khi Xích Lân ấu thú trưởng thành mới chính. Đây là quy luật, do đó chúng ta tối thiểu còn có một tháng nữa.
Hiện tượng tự nhiên là rất thần kỳ.
Giống như khi con Xích Lân thú sinh ra toàn thân là màu đen, rồi sau đó biến đổi theo từng ngày, phát triển rất nhanh, ngắn ngủi trong vòng mấy tháng đã đạt tới thể tích hãi nhân. Khi ăn 'Hắc Hỏa linh quả', toàn thân sẽ từ màu đen biến thành màu đỏ, nó sẽ trở thành một con yêu thú mà cả cao thủ tiên thiên cũng phải kiêng kỵ.
Còn Hắc Hỏa linh quả, nếu chưa chín thì có màu đen, khi trưởng thành biến thành màu đỏ.
Xích Lân thú, Hắc Hỏa linh quả cộng sinh với nhau đích xác không giả.
- Sư bá tổ.
Quan Lục lại mở miệng nói,
- Ta thấy chúng ta nên hành động sớm đi. Bất kể con Xích Lân thú có thể ăn được Hắc Hỏa linh quả hay không, chúng ta cũng chỉ cần cướp được hắc sắc lân giáp. Do đó ta nghĩ chúng ta hành động sớm một chút, tốt nhất là khi con Xích Lân ấu thú chưa trưởng thành tranh thủ giết nó! Mặc dù lân giáp kém thứ đã trưởng thành một chút, nhưng ít nhất cũng đảm bảo con Xích Lân ấu thú không thể ăn được Hắc Hỏa linh quả! Hơn nữa khi nó phát triển thành Xích Lân thú cao tới hai trượng, lúc đó thì rất khó đối phó!
Ký Hồng sực nghĩ ra, rồi lập tức cười ha ha:
- Quan Lục, con nói rất đúng! Đúng là thanh niên đầu óc nhạy bén, bây giờ giết Xích Lân ấu thú đích xác cũng có chỗ tốt!
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn thoáng qua Quan Lục, còn Quan Lục lúc này cũng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, nói với giọng băng giá như trước.
- Đằng đô thống, ngươi thấy thế nào?
- Ta đồng ý với ý của Quan thống lĩnh. - Đằng Thanh Sơn đáp.
Ký Hồng lập tức cất cao giọng:
- Mọi người ở đây đều nghe rõ rồi chứ. Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát tới Hỏa Diệm Sơn! Hôm nay mọi người nghỉ ngơi cho tốt, binh lính Hắc Giáp quân ngày mai cũng không cần mặc trọng giáp. Trong Hỏa Diệm Sơn vốn không thể cưỡi ngựa được. Không nên đem theo ngựa, mặc một bộ nội giáp là được rồi.
- Rõ.
Mọi người ở đây đều lĩnh mệnh.
- Lui cả ra đi.
Ký Hồng ra lệnh, đám người trong đại sảnh lập tức đi ra, còn bên ngoài có bọn người hầu của phủ đệ, chuyên môn dẫn mọi người tới chỗ ở của mình.
Đại sảnh chỉ còn lại có Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục.
- Quan Lục!
Nụ cười trên mặt Ký Hồng rất tươi, vỗ vai Đằng Thanh Sơn đứng bên cạnh,
- Thanh Sơn, lần này đã cho Quy Nguyên Tông chúng ta rất nhiều thể diện! Giết một cao thủ Địa Bảng, ha ha...... Bây giờ, bên ngoài còn ai dám nói hậu bối đệ tử Quy Nguyên Tông ta vô năng? Quan Lục, con phải học tập điều này từ Thanh Sơn.
Quan Lục nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, đột nhiên nàng đứng dậy:
- Đằng đô thống, nghe nói thương pháp ngươi lợi hại, ta muốn thỉnh giáo một phen với ngươi!
Đằng Thanh Sơn đứng bật dậy, cười khổ nhìn về phía Ký Hồng.
Ký Hồng cười nói:
- Thanh Sơn, Quan Lục là cao thủ trẻ tuổi rất nổi tiếng ở Quy Nguyên Tông chúng ta, nó tu luyện địa cấp bí điển gọi là Huyền Băng Kiếm Điển, thực lực mạnh hơn cả Gia Cát Vân, Nhạc Tùng. Ngươi và nó luận võ một chút, hơn nữa ta cũng muốn xem thương pháp của ngươi một chút, có được không?
Có thể lên làm thống lĩnh, thực lực Quan Lục làm sao yếu được chứ?
- Quan thống lĩnh, đã tới ba mươi tuổi chưa? - Đằng Thanh Sơn đột ngột hỏi.
Hỏi tuổi đàn bà, quả là có chút thất lễ. Quan Lục khẽ cau mày, nhưng Ký Hồng lại nói:
- Còn chưa tới ba mươi!
- Thống lĩnh đại nhân, con và Quan thống lĩnh tạm thời không thể so tài, đao kiếm không có mắt, nếu bị thương sẽ không tốt lắm. Hơn nữa chúng ta cũng sắp đi tranh đoạt Hắc Hỏa linh quả rồi! Hay là nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt đi.
Đằng Thanh Sơn nói, Quan Lục không tới ba mươi tuổi, nhưng Quan Lục lại không có tên trên Sồ Phượng Bảng.
Đến cả Sồ Phượng Bảng cũng không vào được, Đằng Thanh Sơn cũng không có hứng thú so tài.
Theo sức của Đằng Thanh Sơn bây giờ, cho dù chỉ xuất ra sức mạnh năm sáu vạn cân, loại giống như Gia Cát Vân, Nhạc Tùng thì Đằng Thanh Sơn cũng không để vào mắt. Loại như Mạnh Điền, Đằng Thanh Sơn mới có hứng thú.
Huyết Nguyệt Đao lợi hại như vậy, Đằng Thanh Sơn đến hôm nay vẫn chưa quên được.
Chỉ nói về đao pháp, nếu so với thương pháp của mình cũng không chênh lệch lớn. Mình đánh trọng thương Mạnh Điền, là dựa vào chiều dài của Luân Hồi thương mới chiếm được ưu thế nên mới áp chế được hắn. Một chiêu giết chết Mạnh Điền là dựa vào cự lực đáng sợ!
- Đằng đô thống! - Quan Lục sắc mặt lạnh lùng.
- Quan thống lĩnh, sáng mai xuất phát rồi, sớm đi nghỉ đi. - Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía Ký Hồng.
Ký Hồng hiểu được ý của Đằng Thanh Sơn, cũng đứng lên cười:
- Quan Lục, Thanh Sơn hắn nói đúng, ngày mai cần làm chính sự rồi, trận tỷ thí này, rất khó tránh khỏi bị thương. Ừm, bây giờ cũng không có việc gì khác, các ngươi đi nghỉ đi.
Quan Lục lạnh lùng liếc nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Chờ việc liên quan tới Hắc Hỏa linh quả xong xuôi, ta sẽ thỉnh giáo thương pháp của Đằng đô thống, xem Đằng đô thống rốt cuộc có thủ đoạn gì!
Nói xong, Quan Lục đi nhanh ra ngoài cửa.
Ký Hồng nhìn thoáng qua Quan Lục rời đi, rồi sau đó cười nói với Đằng Thanh Sơn:
- Thanh Sơn, lần này ngươi cự tuyệt Quan Lục chẳng dễ dàng gì đâu. Có phải là ngươi thấy nàng không có tên trong Sồ Phượng Bảng, nên không có hứng thú tỷ thí phải không?
Ký Hồng tuổi già nên đã thành tinh, chỉ cần liếc mắt qua đã nhìn ra ý của Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn nhìn Ký Hồng, cười:
- Thống lĩnh đại nhân, Quan thống lĩnh không ngầm nhằm vào con đó chứ.
- Không đâu.
Ký Hồng lắc đầu, lập tức hiếu kỳ hỏi:
- Thanh Sơn, nghe nói ngươi đoạt được thanh Huyết Nguyệt Đao? Ngươi có thể cho ta mượn xem một chút không?
- Không thành vấn đề. - Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Ký Hồng liền nói:
- Tốt lắm, mang ta tới chỗ của ngươi đi.
Ký Hồng tỏ vẻ nóng lòng.
- Bây giờ ạ?
Đằng Thanh Sơn hơi kinh ngạc, rồi đưa Ký Hồng đi tới chỗ ở của mình, lấy thanh 'Huyết Nguyệt Đao' danh khí không nhỏ cho lão thống lĩnh hơn trăm tuổi này cẩn thận quan sát.
Bình luận facebook