- Sư phụ, ý của người là? Đằng Thanh Sơn nhìn vẻ mặt của Gia Cát Nguyên Hồng có chút khổ sở. Đột nhiên trong lòng máy động, hỏi:
- Sư phụ người lo lắng Thiên Thần Cung?
Thiên Thần Cung tham vọng tràn trề, luôn muốn tấn công Dương Châu.
- Không.
Gia Cát Nguyên Hồng tự tin cười nói:
- Thanh Sơn, Thiên Thần Cung không phải là kẻ ngốc, như bây giờ có Bất tử phượng hoàng bên cạnh con, ngay cả Vũ Hoàng Môn cũng chịu thiệt thòi, Thiên Thần Cung sẽ không ngu ngốc đến vậy. Hơn nữa, Thiên Thần Cung bọn họ tốc độ không thể vượt được Bất tử phượng hoàng, mà khoan đất bọn họ cũng không hơn được Đao Trì. Nếu như liều chết cùng chúng ta đối với Thiên Thần Cung rất bất lợi.
Gia Cát Nguyên Hồng phân tích.
Đằng Thanh Sơn gật đầu, hắn cũng có nghĩ tới điểm này.
Nhưng mà…
- Vậy sư phụ tại sao đối với việc tấn công bảy quận phía nam dường như có chút nghi ngại?
Gia Cát Nguyên Hồng cười khẽ:
- Thanh Sơn, hiện nay quả thật Quy Nguyên Tông chúng ta chiếm được thượng phong. Nhưng con ngàn vạn lần đừng quên, phía nam và phía bắc khác nhau. Thanh Hồ đảo vốn là ở phía nam Dương Châu. Trong sáu quận ở phía bắc Dương Châu, Giang Ninh quận là của Quy Nguyên Tông chúng ta, Sở quận năm đó là của Thiết Y môn. Từ Dương quận, Thiên Nam quận lúc trước càng không ai có thể thống nhất. Sáu tỉnh phía bắc, bốn quận đã như vậy, có thể thấy được khống chế của Thanh Hồ đảo đối với phía bắc rất yếu.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
- Nhưng bảy quận phía nam Dương Châu, Thanh Hồ đảo vững như bàn thạch. Đối với bảy quận phía nam này không thể sử dụng cách tấn công năm quận phía bắc.
Gia Cát Nguyên Hồng trịnh trọng nói.
- Sư phụ có cách chưa?
Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
- Từng bước lập doanh.
Trong mắt Gia Cát Nguyên Hồng lóe lên một tia lệ mang:
- Lấy Long Cương quân làm chủ, lấy nhân mã của Thái A sơn mạch làm phụ. Một hơi nuốt gọn hai quận thành. Sau đó tiến hành càn quét, càn quét đẫm máu. Hễ là tạo phản, thông địch đều đồng loạt bắt đi lao dịch cả đời hoặc là đem giết cả nhà. Không thể nương tay chút nào.
Giọng nói của Gia Cát Nguyên Hồng làm cho Đằng Thanh Sơn khẽ rùng mình.
Hắn hiểu rõ ý của sư phụ. Một khi sư phụ hạ lệnh, tới lúc đó nhất định sẽ có ngàn vạn cái đầu bị chém xuống.
Nhưng… Tranh bá thiên hạ chính là như vậy. Đặc biệt là Quy Nguyên Tông, vào lúc thiếu hụt nhân thủ càng không thể nương tay, nếu không chỉ có lưu lại đại hoạ.
- Quy Nguyên Tông của ta nếu muốn tạo ra cơ nghiệp ngàn năm bây giờ không được nương tay.
Gia Cát Nguyên Hồng lạnh nhạt nói.
- Chỉ có bây giờ ra tay tàn độc đem tất cả mầm mống diệt sạch, tương lai mới càng không có nhiều người chết.
- Vâng.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Gia tộc lâu đời Thanh Hồ đảo bởi vì mệnh lệnh của Gia Cát Nguyên Hồng mà phải nhận lấy họa diệt tộc.
Ngày sáu tháng mười một.
Một vạn quân sĩ Long Cương quân sau khi nghỉ ngơi bốn, năm ngày. Vào lúc sáng sớm dưới sự đưa tiễn của đông đảo người Quy Nguyên Tông lên đường chinh phục phía nam. Đi theo quân còn có Vân Mộng chiến thần, Mục Đào. Dù sao Đằng Thanh Sơn cũng lo lắng, Hạt Tử Kiếm Thánh đột nhiên xuất hiện đồ sát Long Cương quân. Có Mục Đào, Đằng Thanh Sơn cũng yên tâm.
Vân Mộng chiến thần Mục Đào tuy rằng chỉ nắm được chín thành lực thiên địa, nhưng lão là cường giả mạnh nhất Đoan Mộc đại lục, hậu nhân của Đoan Mộc Vũ, tuyệt học chính là Lôi đao cửu chuyển. Chín thành lực thiên địa, lão liền có thể phát huy gần mười một thành lực thiên địa.
Ngược lại có thể áp chế Hạt tử kiếm thánh.
- Thanh Sơn.
Trên đầu tường thành thành đông Giang Ninh quận, Gia Cát Nguyên Hồng và Đằng Thanh Sơn sóng vai đứng, mắt nhìn quân sĩ Long Cương quân như một con rồng dài nhanh chóng rời đi.
- Phía Thái A sơn mạch chuẩn bị thế nào rồi?
- Đồ đệ của con là Dương Đông có yêu thú Cuồng Phong ưng giúp đỡ, thêm vào tiên thiên chiến kỵ, rất dễ dàng dọa mấy đương gia của mấy bang phái lớn trong Thái A sơn mạch.
Đằng Thanh Sơn cười khẽ trả lời, thổ phỉ đối diện yêu thú cấp tiên thiên, đối diện tiên thiên chiến kỵ, thật sự không có chút sức phản kháng. Thêm vào đó, lời hứa của Quy Nguyên Tông chúng ta khiến đám thổ phỉ này ai cũng rất hưng phấn. Làm một tên thổ phỉ làm sao so được với làm thành chủ.
Đầu tiên là dùng sức mạnh uy hiếp, kế tiếp lại dùng cao quan hậu lộc dụ dỗ. Mấy đương gia của đám thổ phỉ, có ai là kẻ ngốc, ba bang phái mạnh nhất đều đồng ý. Ba đại bang phái này cộng thêm Hung thú bang đều hợp lại làm một, mấy bang phái nhỏ tự nhiên không ai dám làm ngược với ý muốn của Hung thú bang. Nhưng bang phái nàm dám làm ngược lại, năm trăm tiên thiên chiến kỵ dễ dàng giết sạch.
- Lấy Hung thú bang của đồ đệ con, thêm ba đại bang phái, tinh nhuệ nhất có hai mươi vạn quân thổ phỉ. Còn thổ phỉ phân tán ở phần lớn các bang phái nhỏ không có quân kỷ, nhưng số người lại cực lớn, vượt quá năm mươi vạn.
Đằng Thanh Sơn khẽ lắc đầu.
Số người tuy đông nhưng chỉ là một đống hỗn độn, vốn không thể dựa vào bọn chúng để mà đánh trận được. Mà tập hợp hai mươi vạn đại quân của Hung thú bang và ba đại bang phái cũng rất mạnh.
Đằng Thanh Sơn đã từng tới Thái A sơn mạch vài lần, đã từng thấy qua thói quen của thổ phỉ.
Ba đại bang phái đó có thể như Cửu lang bang lúc trước tồn tại hơn trăm năm đều biết quân kỷ là quan trọng. Còn mấy cái bang phái nhỏ, hôm nay mạnh, ngày mai tiêu tùng, làm gì có thời gian mà quân với chả kỷ.
- Đủ rồi.
Gia Cát Nguyên Hồng cười khẽ gật đầu:
- Như vậy cứ theo kế hoạch, trước tiên để cho Long Cương quân một hơi đánh hạ Nam Tinh quận và Mạnh Phong quận. Sau đó để hai mươi vạn Hung thú quân, mỗi quận đồn trú mười vạn quân. Kiểm tra hai quận này triệt để, hễ có quân đội tiềm ẩn, có khả năng uy hiếp đều quét sạch. Xử lý không được thì để Long Cương quân xử lý.
- Còn năm mươi vạn thổ phỉ rải rác kia cũng mặc kệ đi.
Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu nói tiếp:
- Năm mươi vạn thổ phỉ đó là đến từ mấy bang phái lớn nhỏ khác nhau, một khi cho bọn chúng đi các nơi thanh tra, càn quét, sợ rằng sẽ làm cho người trời cùng oán (thiên nộ dân oán).
Gia Cát Nguyên Hồng biết, quân đội mà không có quân kỷ chỉ đem đến tai họa.
Trên quan đạo của Thái A sơn mạch, thổ phỉ đông đến nỗi liếc mắt không thấy hết tận cùng, lưng đeo hành lý, dẫn theo nữ nhân, cưỡi ngựa, mặc giáp, còn có không ít người mang theo cả trẻcon.
Tóm lại, vô số thổ phỉ đều mang gia sản, chuẩm bị rời khỏi Thái A sơn mạch.
- Ha ha, đại ca, nhị ca, tam ca.
Dương Đông thân mặc Hỏa Lưu chiến giáp, cưỡi Thanh Tông Đạp Tuyết mã trông rất uy phong. Thủ hạ của ta giờ đều đã tập trung, từ nay về sau, chúng ta không phải là thổ phỉ nữa, chúng ta đã là Thành Vệ quân rồi.
- Ha ha… Lão tứ, đệ nói hay lắm. Đồng Thiết Đao ta cũng có ngày làm thành chủ, ha ha...
Một tráng hán trọc đầu chỉ có một bên tai, mặc một bộ Hỏa Vũ chiến giáp, nhưng không hề mang theo mũ.
- Năm đó lão tử đi vào thành một chuyến, tên họ Vương kia thật là ngạo mạn. Nếu lão tử không phải chạy vào trong núi, chắc bị hắn dẫn binh tới giải quyết rồi. Bây giờ, ta cũng đi tìm tên họ Vương đó.
- Nhị ca nói đúng.
- Lão nhị, tới lúc đó, trước mặt anh em, cắt lưỡi tên họ Vương đó, xả giận cho huynh.
Một tên trung niên nam tử nho nhã cười nói.
- Ba vị ca ca. Không còn sớm nữa, nên xuất phát rồi.
Dương Đông cười nói.
- Được, xuất phát.
Sau khi đầu lĩnh bốn đại bang phái Thái A sơn mạch hạ lệnh, rầm rộ rời khỏi Thái A sơn mạch. Từ nay trở đi, hai mươi vạn quân này cũng không còn là thổ phỉ mà thành Thành Vệ quân. Thật ra rất nhiều người cũng là do bị cuộc sống ép không còn cách nào mới đi làm thổ phỉ. Nếu có thể sống tốt, ai lại muốn đi sống dưới lưỡi đao?
Bình minh ngày tám tháng mười một, một vạn Long Cương quân tới dưới thành Nam Tinh quận, lại thể hiện thực lực đáng sợ của mình. Mỗi một quân sĩ Long Cương quân, nhảy một cái là cao mười trượng, xa hơn mười trượng, ai cũng sức mạnh vô cùng. Những binh sĩ phổ thông phần lớn chỉ mới là tam lưu võ giả, thậm chí có người còn chưa đạt tới tam lưu võ giả, trước mặt Long Cương quân vốn là không có sức phản kháng.
Trong thời gian uống hết một tách trà.
Nam Tinh quận quận thành liền bị công phá.
Nói ra cũng lạ, quân đội phòng ngự Nam Tinh quận quận thành không thể nói là nhiều, chỉ có vài vạn binh lính phổ thông.
Sau khi chiếm được Nam Tinh quận, quân sĩ Long Cương quân ở lại Nam Tinh quận thành mà không đi, đợi tới mười ngày sau, một đội quân thổ phỉ lên tới mười vạn người do Dương Đông lãnh đạo ùn ùn kéo tới Nam Tinh quận, Long Cương quân mới rời khỏi, tiếp tục tiến về phía nam, giết về hướng quận thành khác, Mạnh Phong quận.
Ngày hai mươi mốt tháng mười một, Long Cương quân chiếm được Mạnh Phong thành.
Lại có một đội quân thổ phỉ mười vạn người đồn trú ở Mạnh Phong thành.
Sau đó, quân đội Quy Nguyên Tông lấy hai mươi vạn đại quân Hung thú hỗ trợ, một vạn Long Cương quân làm chủ bắt đầu tiến hành càn quét đẫm máu ở hai quận này. Nhất thời một phần quân đội tiềm ẩn ở các sơn thôn, hoặc là một ít quân đội tinh anh tiềm phục trong thành, nhất nhất bị phát hiện. Nam Tinh quận, Mạnh Phong quận cuộn lên một trận mưa máu gió tanh.
Hàng ngàn hàng vạn thủ cấp bị chặt. Lượng lớn quân tạo phản trực tiếp bị bắt đi làm khổ sai cả đời.
Dương Châu, trong một phủ đệ yên tĩnh ở Lộ thành vào lúc chạng vạng.
Một người mù mặc hắc y đang nghe đảo chủ Thiết Phàn thuật lại việc phát sinh trong những ngày này.
Sau khi chiếm được Nam Tinh quận, Mạnh Phong quận, Long Cương quân cùng với hai mươi vạn đại quân đột nhiên xuất hiện kia ở hai quận đó bắt đầu không ngừng lùng sục và thanh trừng đẫm máu. Hiện nay, mấy vạn nhân mã tiềm phục của chúng ta hoặc là bị giết, hoặc là bị bắt. Bây giờ ở hai quận người của Thanh Hồ đảo chúng ta chỉ còn không tới một ngàn. Thiết Phàn thấp giọng nói.
- Hai mươi vạn đại quân? Rốt cuộc từ đâu chui ra? Hắc y hạt tử lạnh lùng hỏi.
Tất cả không giống như kế hoạch của y.
Thanh Hồ đảo vốn không muốn cùng Quy Nguyên Tông mặt đối mặt, không có bất cứ quân đội nào có thể cùng Long Cương quân, Bất tử phượng hoàng đối kháng.
Người dù nhiều, nhưng lửa của Bất tử phượng hoàng đều có thể đốt làm cho toàn quân sụp đổ. Long Cương quân có thể giết đến nỗi toàn quân suy sụp.
Cho nên trong kế hoạch của Thanh Hồ đảo, chuẩn bị dựa vào ưu thế của mình, mạng lưới nhân sự vững chắc bố trí lượng lớn người, dùng các loại thủ đoạn tàn độc như hạ độc để đối phó Long Cương quân. Theo bọn họ, sau khi chiến lĩnh năm quận phía bắc, Quy Nguyên Tông vốn không thể lấy đâu ra người để càn quét các quận thành phía nam. Vì vậy, kế hoạch chắc chắn thành công.
Đáng tiếc lại lòi ra hai mươi vạn đại quân. Hơn nữa Quy Nguyên Tông cực kỳ cẩn thận, không hề ham nhiều mà trước tiên chiếm Nam Tinh quận, Mạnh Phong quận, bắt đầu càn quét điên cuồng.
- Từng bước lập doanh.
Hạt tử kiếm thánh thấp giọng nói:
- Quy Nguyên Tông này, từng bước lập doanh, từng bước một, muốn từng chút từng chút nuốt chửng bảy quận phía nam của ta. Bây giờ đã nuốt hai quận, đợi khi Nam Tinh quận, Mạnh Phong quận đều nắm chắc rồi lại nuốt hai quận... Nếu cứ như thế...
- Không thể tiếp tục như thế. Thiết Phàn nhịn không được kêu.
Bình luận facebook