• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cửu Dung (1 Viewer)

  • Chương 96

Hồi 8: Đường lên kinh bão táp (1)
Tất cả những chuyện có thể an bài đều đã an bài xong. Lão phu nhân cũng trấn tĩnh hơn nhiều. Bà cùng người của Thẩm gia, ngồi trong đại sảnh của phường rượu, chờ người của triều đình đến.
Đến buổi chiều, chợt nghe trên đường phố bên ngoài vang lên từng đợt tiếng ngựa hí vang, cùng với đó là từng trận tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng người. Tôi và Lão phu nhân đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã biết, binh mã của triều đình đến rồi.
Cha tôi bỗng như nổi điên xông vào, kéo tay tôi nói: “Dung Nhi, con gái, mau đi theo cha, chúng ta rời khỏi đây. Nếu không rời đi, con sẽ mất mạng đấy”.
Tôi không ngờ cha sẽ bất chợt xông vào, sợ ông vô tội mà bị liên lụy, vội nói với ông: “Cha, lúc phường rượu Thẩm gia xảy ra chuyện, con là chưởng quỹ, nếu con cứ thế mà đi, sao có thể không có lỗi với người của Thẩm gia? Sao có thể không có lỗi với Lão phu nhân? Cha, chuyện này không liên quan đến cha, cha mau đi đi. Con sẽ không đi đâu. Nếu triều đình chịu tha cho một con đường sống, mà chuyện này cần có người đứng ra gánh tội thì đương nhiên người đó phải là con”.
“Con gái, con gái, con nha đầu ngốc nghếch này…” Cha tôi nghẹn ngào nói, nước mắt giàn giụa: “Con mau đi đi, Thẩm gia đã cho con lợi ích gì? Con đừng quên rằng, ngày xưa Thẩm gia mua con với giá bốn trăm lượng bạc từ cha. Đại công tử đối xử với con chẳng ra gì, Lão phu nhân còn từng đuổi con về nhà. Nha đầu ngu ngốc, con thật sự không cần phải gánh vác những chuyện này. Con gái, con chỉ là phận nữ nhi thôi, những việc con làm cho Thẩm gia mấy năm nay đã đủ lắm rồi. Cha tuyệt đối không cho con cùng chịu chết với người của Thẩm gia, con đi cho cha!”.
Cha tôi vừa nói vừa lôi tôi đi. Tôi lớn tiếng cự lại: “Cha, đủ rồi! Làm người không thể như vậy được! Lúc cần đến người ta thì coi người ta như Bồ tát mà cúng bái, lúc không cần người ta nữa thì đá văng người ta ra! Cha có còn nhớ đã từng nói với con, lúc xưa Lãnh gia sa sút, Thẩm lão gia đã giúp đỡ cha thế nào không? Bây giờ Thẩm gia xảy ra việc này, là xảy ra lúc con làm chưởng quỹ, cha nói xem con có thể cứ thế mà đi không? Cha ơi cha, nếu con đi rồi, sau này còn mặt mũi nào mà ra ngoài nhìn người ta?”.
Cha nghe xong những lời ấy, hồi lâu không nói năng gì. Cuối cùng, ông mở miệng: “Con gái, chẳng lẽ con nhẫn tâm… nhẫn tâm bỏ lại cha con một thân một mình thế này sao?’.
Lòng dạ tôi tức khắc đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, tôi quỳ xuống nói: “Cha, con gái bất hiếu, xin cha tha thứ cho con gái”.
Cha tôi nước mắt vắn dài, cuối cùng gật gật đầu, xem như đồng ý. Ông kéo tay tôi nói: “Con gái, con gái ngoan, cha biết con rất tốt. Cha cũng biết cha không cản được con, con cứ làm những chuyện con muốn đi, không cần… không cần nhớ mong cha”. Cha tôi nói dứt lời, xoay người đi ra ngoài. Dáng đi của ông loạng choạng thấy rõ dưới trời chiều; bóng lưng ông như cõng theo cả tà dương hoang hoải. Cổ họng tôi nghẹn xót, lệ cũng ứa đầy hốc mắt, nhưng tôi cố nén lại, gắng gượng không cho nước mắt rơi. Tôi sợ cha ngoảnh đầu lại thấy tôi rơi lệ sẽ không được an lòng.
Cha tôi vừa đi ra khỏi phường rượu Thẩm gia thì đã có binh mã vào cửa phường rượu. Minh Nguyệt Hân Nhi đứng ở cửa canh chừng, thấy người đến, hấp tấp chạy vào, đến nỗi thở không ra hơi, nói: “Lão phu nhân… Lão phu nhân… Cửu Dung tỷ tỷ, đến rồi! Quan binh đến rồi!”.
Tôi đi lên phía trước, đỡ lấy Lão phu nhân, nhẹ nhàng nói với bà: “Lão phu nhân, không sao đâu”.
Lão phu nhân gật gật đầu: “Dung Nhi, kỳ thật… kỳ thật Thẩm gia không nên liên lụy đến con. Nếu hiện giờ con đi thì vẫn còn kịp. Con còn trẻ thế này, thật sự không nên cứ thế mà táng mạng”.
Tôi cười bảo: “Thẩm gia không làm việc đó, ai nói Thẩm gia nhất định sẽ có tội chứ? Lão phu nhân, người đừng lo lắng, bất kể chân tướng ra sao, người cũng phải nghĩ thoáng ra mới được”.
Lão phu nhân đồng ý, đưa người của Thẩm gia ra ngoài. Giờ này khắc này, toàn thể người trên kẻ dưới của Thẩm gia đã đổi sang vận bạch y bạch sam, có lẽ là một khí thế xơ xác tiêu điều, còn có cả khí thế khẳng khái.
Ước chừng có hơn trăm quan binh cuồn cuộn đến đây, hai bên đường đã chật ních người xem cảnh náo nhiệt. Thủ lĩnh quan binh là một người hai mươi mấy tuổi, thân hình gầy gò, mặt trắng không râu, dáng vẻ khá bình thường, nhưng đôi mắt sáng ngời có thần, trên mặt là sự thâm trầm không cân xứng với tuổi.
Quan binh thấy chúng tôi ra nghênh đón, có lẽ cũng không ngờ đến. Lập tức có một người ăn vận kiểu ngự lâm quân tiến đến trách mắng: “Điêu dân to gan, nhìn thấy Hải thống lĩnh của ngự lâm quân còn không quỳ xuống! Các ngươi không muốn sống nữa phải không!”.
Ngược lại vị thống lĩnh kia lại nói: “Khánh Hòa, không được quá đáng. Nói thế nào thì Thẩm gia cũng là gia tộc quan thương, không cần thiết phải câu nệ lễ tiết như thế. Thẩm lão phu nhân, chư vị công tử, thiếu phu nhân, thánh chỉ đến, xin mời tiếp chỉ”.
Ngay sau đó, tất cả mọi người già trẻ Thẩm gia đều nhất tề quỳ xuống, Hải thống lĩnh mở thánh chỉ ra, tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết, nay tra ra rượu do quan thương Thẩm gia tiến cống có độc, nghi là Thẩm gia đầu độc. Hiện giờ áp giải tất cả những người có liên quan từ trên xuống dưới Thẩm gia đến đại lao kinh thành, chờ Đại Lý Tự hội thẩm. Khâm thử”.
Tôi nghe trong thánh chỉ chỉ nói là áp giải những người từ trên xuống dưới Thẩm gia đến kinh thành chờ Đại Lý Tự hội thẩm, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm đi nhiều. Dù sao chuyện này vẫn còn đường để cứu vãn. Hoàng đế cũng không phải vừa mới bắt đầu đã muốn lấy mạng của già trẻ Thẩm gia. Vậy thì xem ra, Hoàng đế cũng không phải hoàn toàn không phân biệt được phải trái, nếu Đại Lý Tự hội thẩm mà gặp được vị quan thanh liêm gương sáng treo cao, nói không chừng còn có thể phơi bày được chân tướng sự việc, trả lại công bằng cho Thẩm gia.
Ngay lập tức có ngự lâm quân đi đến, niêm phong phường rượu Thẩm gia, áp giải người trên kẻ dưới Thẩm gia vào trong xe chở tù.
Lúc xe chở tù rời khỏi Duy huyện, tôi còn nhìn thấy Mai Mặc dương dương tự đắc đứng bên lề đường nhìn theo. Tôi thật sự không hiểu, rõ ràng là thân thích, tại sao nói thay đổi là thay đổi ngay thành tình cảnh ngày hôm nay?
Xe chở tù lăn bánh, khác với những loại xe bình thường, suốt dọc đường vốn đi rất chậm. Hơn nữa thời tiết không tốt, mưa nhỏ tí tách suốt mấy ngày trời, đường xá thì càng lầy lội vô cùng. Mới ra khỏi Duy huyện chưa được bao xa, mây đen chợt ùn ùn kéo đến khắp trời, bầu trời đen kìn kịt những mây là mây, có lẽ sắp mưa to.
Bởi vì tất cả người Thẩm gia đều là khâm phạm của triều đình, ngự lâm quân áp giải cũng không dám dừng xe tù để tạm thời tránh mưa, chỉ sợ làm chậm trễ lộ trình. Kết quả là, mưa to lập tức trút xuống xối xả, chỉ khổ cho đám người trong xe tù chúng tôi. Tốp thanh niên chúng tôi tuy rằng bị mưa lạnh tưới ướt đầm người, khó chịu không sao tả xiết, nhưng chung quy vẫn có thể chịu được. Chỉ là Lão phu nhân đã cao tuổi nên không sao chịu nổi khổ sở ấy.
Thẩm Phúc thấy mẹ mình co quắp lại, run bần bật trong mưa gió mùa đông rét mướt thì hét to: “Bây giờ đang mưa to thế này, không thể tránh mưa một lúc hay sao? Nếu các người còn tiếp tục đi, lão nhân gia làm sao chịu nổi đây?”. Thẩm phúc gào to vô cùng nhưng chẳng mấy chốc lời y nói đã bị bão táp nuốt hết, lặng yên không một tiếng vọng về.
Mỗi người ngự lâm quân đều khoác áo tơi trên mình, bọn họ không nói năng gì, cũng không dừng xe tù lại. Thẩm Phúc lại lớn tiếng hô thêm vài lần nữa, nhưng không lần nào có tác dụng.
Mưa táp vào đầu vào mặt Thẩm Phúc, y nhìn mẹ mình, vẻ xót xa trên mặt càng sâu nặng hơn. Lão phu nhân đã bị mưa xối đến mức không mở nổi mắt ra. Xương cốt sức khỏe của bà gần đây vốn không tốt, hiện giờ còn dính cơn mưa nhường này, có lẽ sẽ lại sinh bệnh. Tôi thấy bà khó chịu như thế, trong lòng cũng buồn rầu. Nhìn thoáng qua Thẩm Hồng, lại càng cảm thấy buồn hơn. Thẩm Hồng vốn thể nhược lắm bệnh, hiện giờ chàng tắm mình trong bão táp, khép chặt đôi mắt lại, dường như đã hoàn toàn mất đi hơi thở. Tôi đột nhiên cảm thấy nỗi sợ không tên dâng lên.
Thẩm Phúc hét to: “Tôi van xin các người, các người rủ lòng thương đi! Nếu còn đi tiếp, mẹ và ca ca tôi nhất định không thể sống sót! Tuy rằng chúng tôi là phạm nhân, nhưng không phải phạm nhân cũng là người sao? Các người cũng có cha sinh mẹ dưỡng, chẳng lẽ không có chút nhân tính nào?”.
Những lời Thẩm Phúc nói lại bị giông tố nhấn chìm. Nhưng thống lĩnh họ Hải kia bất chợt quát to một tiếng: “Trước tiên dừng lại đã!”. Mọi người nghe thấy mệnh lệnh, đều dừng cả lại.
Thống lĩnh họ Hải căn dặn: “Phùng phó tướng, phiền huynh dẫn theo vài huynh đệ khác đến mấy lão nông gần đây mua mấy tấm áo tơi, tiện thể nhìn xem có mui vải che mưa không. Sau khi mua được thì để các phạm nhân dùng. Trước mặt là một ngôi miếu Quản Trọng bỏ hoang, chúng ta tránh mưa ở đây cái đã, nghỉ ngơi một lúc rồi đi tiếp!”.
Một tướng lính cưỡi ngựa đáp lại: “Vâng, Hải thống lĩnh. Nhưng Tiêu thống lĩnh đã dặn sau khi bắt được người của Thẩm gia thì phải lập tức áp giải về kinh thành, không được rề rà lỡ việc một giây một khắc nào. Còn dặn là nếu lúc bắt phạm nhân mà bọn họ chống lệnh thì cứ bắn tên. Trên đường đi cũng khỏi cần quan tâm đến sự sống chết của bọn họ. Hải thống lĩnh, huynh làm thế, chỉ e không hay lắm”.
Hải thống lĩnh không nói gì thêm, chỉ nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Phùng phó tướng, trong nhà huynh có cha mẹ, thê tử, con cái không?’.
Phùng phó tướng trả lời: “Hồi bẩm thống lĩnh, trong nhà mạt tướng có mẹ già tuổi sắp bảy mươi, còn có thê tử và hai đứa con gái”.
Hải thống lĩnh gật đầu nói: “Vậy thì phải rồi. Nếu mẹ già, thê tử, con gái nhà huynh gặp phải sự đối đãi thế này, trong lòng huynh sẽ cảm thấy thế nào? Mặc dù bọn họ là phạm nhân, nhưng công tử của Thẩm gia nói đúng, phạm nhân cũng là người, chúng ta có quyền gì mà mặc kệ sống chết của bọn họ? Chẳng lẽ cứ để cho bọn họ đang sống sờ sờ mà bị chết rét sao? Vụ án còn chưa thẩm tra, bọn họ có tội hay không vẫn còn chưa thể kết luận, nếu hại chết người vô tội, ai có thể gánh vác trách nhiệm?”.
Hải thống lĩnh nói sang sảng mạnh mẽ, lời lẽ đanh thép, Phùng phó tướng kia lập tức nói: “Mạt tướng đã hiểu, biết nên làm thế nào rồi’.
Hải thống lĩnh gật gật đầu, nói: “Ừ. Nhớ tiện thể lấy mấy thang thuốc về cho họ. Cho dù thân thể làm bằng sắt, dính trận mưa này chỉ e cũng sinh bệnh thôi. Mua của nhà nông nào thì nhớ đưa bạc cho họ, đừng để bọn họ hoảng sợ”. Phùng phó tướng vâng lời, dẫn theo mấy huynh đệ rời đi.
Hải thống lĩnh hạ lệnh: “Hiện giờ chúng ta đi đến miếu Quản Trọng phía trước tránh mưa”.
“Vâng.” Ngự lâm quân nghe lời, đẩy xe chở tù vào trong miếu Quản Trọng tránh mưa.
Quản Trọng là một chính trị gia, nhà quân sự và một nhà cải cách xã hội rất nổi tiếng của nước Tề thời Xuân Thu. Ông có rất nhiều đóng góp trong phương diện cải cách kinh tế. Nhất là “Thông quyền nặng nhẹ, chọn nghiệp rừng bể”, xây dựng sơ bộ chính sách thống trị muối và sắt, làm cả quốc gia và dân chúng được hưởng rất nhiều lợi ích. Bởi vậy nên những người buôn bán muối và sắt thường hùn tiền để xây miếu Quản Trọng đặng thờ cúng, tập tục thờ Quản Trọng gia bao năm nay đều vô cùng ăn sâu.
Song từ khi muối và sắt được quan hóa đến nay, giá cả tăng vọt, mà mua bán muối lậu lại là phạm pháp, lão bách tính rất hiếm khi được ăn hột muối tươi, cho nên, cúng bái Quản Trọng gia cũng ảm đạm dần. Do đó, ngôi miếu Quản Trọng này cực kỳ rách nát, trơ trọi đứng trong mưa gió, hiu hắt vắng vẻ không thể tả được.
Hải thống lĩnh dặn dò: “Đẩy xe chở tù vào bên trong miếu để phạm nhân tránh mưa, các huynh đệ cũng vào tránh mưa rồi ăn tạm gì đi”. Thế là đám ngự lâm quân đẩy mạnh xe tù vào trong miếu tránh mưa.
Lúc này, sắc trời đã có phần tăm tối, đống lửa cháy hừng hực, ngôi miếu đổ nát tràn ngập hơi ấm mọi ngóc ngách. Hải thống lĩnh căn dặn dỡ lương khô xuống phát cho mọi người ăn, còn đặc biệt cầm lương khô đến chia cho chúng tôi. Thế nhưng chúng tôi bị giam trong xe tù, tay chân bất tiện, hoàn toàn không thể ăn được gì cả.
Hải thống lĩnh nói: “Người đâu. Thả những phạm nhân trên xe tù này xuống trước đi, để bọn họ ăn cái gì đã. Suốt dọc đường cũng đã khổ cho bọn họ rồi”.
Ngay tức thì có người lên tiếng phản đối: “Hải thống lĩnh, nếu họ nhân cơ hội chạy trốn, vậy phải làm thế nào? Triều đình mà truy cứu xuống, đây chính là tội lớn đấy”.
Hải thống lĩnh nói: “Không sao đâu, sau khi bọn họ nhận được tin tức đều cùng nhau ở Thẩm gia chờ chúng ta mà không hề bỏ trốn, thế thì dao bây giờ có thể chạy trốn được? Yên tâm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Hải Đông Thanh ta sẽ chịu trách nhiệm. Các huynh đệ không cần phải lo đâu”.
Ngự lâm quân đều nói: “Vâng, Thống lĩnh!”. Sau đó có người thả chúng tôi xuống xe tù, để chúng tôi ngồi sưởi ấm trước đống lửa, còn đưa lương khô và nước uống đến cho chúng tôi.
Lúc này, Phùng phó tướng ra ngoài tìm áo tơi cũng đã trở lại, trong tay mỗi thủ hạ theo sau đều cầm một tấm. Phùng phó tướng hồi bẩm với Hải thống lĩnh: “Thống lĩnh, đã tìm được áo tơi rồi, nhưng mà mui vải che xe tù thì không bán, còn thuốc ngài bảo mạt tướng tìm thì đã thấy rồi. Sắc một lúc là uống được”.
Hải thống lĩnh đáp lại, rồi bảo Phùng phó tướng sai người đi sắc thuốc, Phùng phó tướng liền đi.
Lão phu nhân chau mày ngồi một bên sưởi ấm, tình hình của bà hiện giờ đã tốt hơn nhiều so với lúc nãy. Tiêu Hoàng ở một bên chăm sóc bà. Thẩm Phúc thì ở một bên khác chăm sóc Thẩm Hồng. Trận mưa này trút xuống, chỉ e sức khỏe Thẩm Hồng có phần không chịu nổi. Cũng may gặp được thống lĩnh ngự lâm quân tốt tính, bằng không, Lão phu nhân và Thẩm Hồng mắc mưa trận này chỉ sợ bệnh càng thêm nặng.
Ăn xong, có tướng lĩnh nói với Hải thống lĩnh: “Thống lĩnh, chúng ta có cần phải đi suốt đêm không? Dù sao chúng ta cũng đang áp giải khâm phạm của triều đình, nếu xảy ra điều gì bất trắc, trở về sẽ không có cách nào ăn nói với triều đình. Theo thuộc hạ thấy, chi bằng chúng ta cứ đi suốt đêm đi. Trận mưa này đã lâu thế rồi, cũng chẳng biết khi nào mới tạnh. Đường sá lầy lội, nếu không đi mau, chỉ e là sẽ phải nán lại rất lâu’.
Hải thống lĩnh trầm tư một lát, nói: “Thôi. Huynh đệ chúng ta thì có thể chịu đựng, nhưng Thẩm gia cả nhà toàn người già và phụ nữ trẻ con, bên ngoài mưa to gió lớn, bọn họ mà xảy ra chuyện gì thì càng không tốt. Các huynh đệ nghe ta dặn đây, đêm nay cứ dựng trạm đóng quân trong miếu, nghỉ tạm một đêm. Sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường”.
Dễ dàng nhận thấy là thống lĩnh họ Hải này rất có uy tín. Mọi người dưới trướng y đều nhất tề nói: “Tất cả đều nghe theo Hải thống lĩnh dặn dò”.
Vậy là một đêm yên tĩnh. Lúc thoạt đầu, tôi vẫn mở to con mắt nghĩ ngợi, nghĩ từ đầu đến cuối sự việc và cách ứng phó ra sao, nhưng càng nghĩ về sau này, không ngờ lại bất giác thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, lúc tôi mở mắt thì thấy Lão phu nhân, Thẩm Phúc và Minh Nguyệt Hân Nhi đều vẫn ngủ say, duy chỉ có Thẩm Hồng đang mở to mắt, không biết là suy nghĩ điều gì. Tôi thở dài, giờ nhìn thấy Thẩm Hồng, chẳng những tôi không cảm nhận được chút tình cảm nào, mà ngược lại có đôi khi bình tâm suy nghĩ, thật tình không thể nghĩ ra vì sao trước kia mình lại thích Thẩm Hồng. Chuyện trước thoáng như một giấc mộng, nam tử này lại có thể dần dần nhạt nhòa, nhạt nhòa, nhạt nhòa như hoa trong gương, như trăng dưới nước từ nơi sâu thẳm cơn mộng dài của tôi. Trải qua sự gột rửa của năm tháng, thứ duy nhất còn lại đến giờ chỉ là chút thương xót mà thôi.
Tôi đang nghĩ ngợi thì thấy vài người phụ trách cơm nước cho ngự lâm quân đã tỉnh giấc, bọn họ bắt đầu đánh đá lửa nấu cơm. Những người khác thì vẫn đang ngủ nướng.
Điều khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là vị Hải thống lĩnh của ngự lâm quân kia cũng đã thức dậy. Hoặc phải nói là y thức trắng một đêm. Bởi tôi thấy y đứng trước cửa miếu, mặc cho gió hong y phục, không hề nhúc nhích, tựa như một bức điêu khắc từ lâu lắm rồi.
Lúc đi qua cửa, người phụ trách cơm nước kính cẩn chào Hải thống lĩnh. Y khi thì gật đầu đáp, khi thì nhắm mắt làm thinh. Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy trong lòng người này tựa hồ ẩn giấu rất nhiều tâm sự không muốn cho người khác biết. Hơn nữa tâm sự này còn một mực vây khốn y, làm y không biết phải xử trí thế nào.
Cửa miếu cách ổ rơm nghỉ ngơi của các tướng sĩ và người của Thẩm gia rất xa. Một nguyên nhân không thể nói rõ được khiến tôi từ từ đứng lên, đi đến phía sau lưng Hải thống lĩnh kia.
Tôi khẽ khàng nói: “Hải thống lĩnh sáng sớm đứng ở đây, chắc là có tâm sự rồi”.
Hải thống lĩnh quay đầu lại, thấy tôi, nhưng trên mặt không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, y nói: “Cô là Lãnh Cửu Dung cô nương của Thẩm gia nhỉ. Ta đã nghe rất nhiều câu chuyện về cô”.
Tôi cười: “Cửu Dung chẳng qua chỉ là phận nữ nhi bé nhỏ bình thường, làm gì có chuyện gì chứ? Hải thống lĩnh thật sự làm Cửu Dung xấu hổ không dám nhận. Chỉ là tôi thấy ngài cau mày, hình như có tâm sự. Hay là thế này, chỉ bằng để Cửu Dung lớn mật một lần, đoán thử xem ngài rốt cục vì chuyện gì mà lo lắng như thế, được không?”.
Hải thống lĩnh có phần kinh ngạc, y chậm rãi nói: “Cô nói thử ta nghe đừng ngại”.
Tôi cười đáp: “Đương nhiên tôi sẽ nói, nhưng mà Cửu Dung là phận nữ nhi không hiểu chuyện, nếu có nói sai điều gì, xin đại nhân đừng lấy đó làm phiền lòng”.
Khuôn mặt Hải Đông Thanh nhất thời cũng bớt đi phần ảm đạm, y nói: “Được, mời Lãnh cô nương nói đi. Nếu cô có nói sai điều gì, ta sẽ coi như chưa từng nghe thấy”.
Tôi mỉm cười nói: “Nếu tôi đoán không lầm, hiện giờ Hải thống lĩnh đang phải đối mặt với một việc khó cả đôi đường. Chắc là có người phó thác cho Hải thống lĩnh làm một chuyện mà trong lòng ngài vốn không muốn làm. Có điều nếu không làm chuyện này sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan tốt đẹp của ngài”.
Hải Đông Thanh nghe xong, trầm tư một lúc rồi mới nói: “Cửu Dung cô nương quả nhiên là thanh khiết thông minh, khéo hiểu lòng người. Chỉ có điều cô nương lại có chút nhìn nhầm ta rồi. Hải Đông Thanh ta làm quan, tuyệt đối không phải vì ham vinh hoa phú quý. Đối với ta mà nói, vinh hoa phú quý chẳng qua chỉ là phù du mà thôi. Ta muốn làm một vị quan tốt, có thể đền đáp triều đình, trợ giúp dân chúng. Trước khi tiến vào quan trường, ta luôn cảm thấy đây là một chuyện không khó, nhưng đến bây giờ ta mới hiểu ra, tất thảy đều không giống như trong tưởng tượng của ta. Cửu Dung cô nương, cô nói rất đúng, hiện giờ đích xác ta đang đối mặt với một việc khó cả đôi đường. Chính là ta không muốn giết chết đám phản nghịch Thẩm gia các cô dọc đường. Mặc dù triều đình nói là phải đưa phạm nhân đến kinh thành để Đại Lý Tự thẩm tra lại một lần, nhưng cô phải biết rằng, nếu thật sự mọi người Thẩm gia chết dọc đường, kể ra cũng không có can hệ gì quá lớn. Tuy rằng dưới cơn thịnh nộ, Hoàng thượng nói muốn bắt Thẩm gia như thế, nhưng cô từ đầu chí cuối không phải là người của Thẩm gia, thế nên lúc thấy cô, ta cảm thấy rất ngạc nhiên. Người khác đều là khi tai vạ ập đến thì lập tức tránh né, theo ta được biết, hiện giờ cô không còn quan hệ gì với Thẩm gia nữa, cô quả thật không cần phải chết cùng với người của Thẩm gia.
Hồi 9: Đường lên kinh bão táp (2)
Tôi mỉm cười: “Tục ngữ có câu, sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên, nếu ông trời cố tình để tôi chết, tôi nghĩ sống cũng chẳng ích gì. Ông trời đã không muốn giữ tôi lại trên thế gian này, cho dù tôi có cố ở lại cũng vô ích. Ngài nói có phải không, Hải đại nhân”.
Hải Đông Thanh nhất thời cũng vui tươi hơn, cười nói: “Cửu Dung cô nương quả thật có thể nhìn thấu việc khó cả đôi đường của ta. Nếu chỉ liên lụy đến mình ra, tất nhiên ta sẽ không làm, nhưng hiện tại chuyện này liên lụy tới rất nhiều người… liên lụy tới rất nhiều người. Ta thật sự nghĩ mãi mà không ra, rốt cục là ta nên làm, hay không nên làm đây? Nếu làm, ta sẽ có lỗi với lương tâm mình, nếu không làm, ta thật sự không thể…”. Hải thống lĩnh nói đến đây, bỗng nhiên có phần nóng nảy. Y dùng sức, hung hăng đánh một cái vào cây cột ở cửa miếu, gằn từng tiếng: “Ta thật sự không thể cứ nhìn bọn họ như vậy…”.
Hải Đông Thanh dốc ruột dốc gan tâm sự một hồi, tôi bỗng nhiên hiểu ra điều khó xử trong lòng y. Tôi vốn chỉ đoán được ba phần, nhưng hiện giờ đã nắm chắc được bảy tám phần. Tôi đã biết từ sớm rằng chuyện Thẩm gia bị người ta hãm hại là có kẻ rắp tâm làm thế. Một khi đã như vậy, kẻ đó đương nhiên sẽ không cho người của Thẩm gia cơ hội được biện bạch phản án. Hải Đông Thanh này thoạt nhìn không giống một kẻ lòng dạ hiểm ác, không phân phải trái, từ những lời y nói, tôi có thể nghe ra được y đang không biết phải làm sao. Hiển nhiên y đã bị kẻ khác uy hiếp, muốn y hạ độc để người của Thẩm gia chết hết dọc đường. Nhưng Hải Đông Thanh lại là một người rất có lương tri, cho nên mới không đành lòng. Thế nhưng từ những lời y nói, tôi cũng đã nghe ra, y có người thân bị kẻ khác uy hiếp ép y đưa người của Thẩm gia vào chỗ chết, bằng không, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, cho nên y mới rất lưỡng lự.
Tôi hoàn toàn có thể thông cảm được với tâm tình của y, nếu đổi lại là tôi, gặp chuyện như vậy, nhất định cũng sẽ cảm thấy rất khó xử. Nhưng khó xử thì khó xử, vẫn cần phải phân biệt thiện ác đúng sai, dù cho những lời này nói thì dễ chứ làm thì khó.
Tôi nói: “Hải thống lĩnh, ngài vốn không nên cho tôi biết những điều này. Ngài nên hiểu rằng, tuy hiện giờ tôi đã không còn là người của Thẩm gia nữa, nhưng phường rượu Thẩm gia lại do một tay tôi xử lý. Ngài nói với tôi những chuyện này chẳng khác gì nói cho những người trong Thẩm gia biết”. Tôi cố ý dò xét Hải Đông Thanh. Dù sao, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn người của Thẩm gia ngậm oan không minh bạch, uổng mạng trên đường lên kinh.
Sắc mặt Hải Đông Thanh trắng bệch như tờ giấy, y nói: “Cửu Dung cô nương, nếu ta đã nói chuyện này với cô, hẳn cô phải biết quyết định của ta”.
Tôi nhất thời hết sức cảm động. Tuy tuổi tác Hải Đông Thanh không lớn, nhưng lại có thể vì công lý chính nghĩa mà làm việc, không tiếc từ bỏ tình riêng, thật sự làm cho tôi bội phục vô ngần. Nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn y gặp nạn vì chuyện của Thẩm gia, thế nên tôi hỏi: “Hải đại nhân, chuyện này là do có người bức ép ngài, chẳng lẽ ngài không thể vạch trần kẻ đó ra sao? Nếu làm thế, tôi tin rằng rất nhiều người có thể may mắn thoat khỏi nguy nan, ngài cũng không cần phải khó xử như vậy”.
Hải Đông Thanh lắc đầu: “Cửu Dung, chuyện quan trường không phải là thứ giống như cô tưởng tượng đâu. Thế lực của một vài người, không phải ta muốn tố giác thì có thể tố giác. Lúc ta bắt đầu tập võ, đã tự nói với chính mình, sau khi thành tài nhất định phải thi đỗ võ trạng nguyên, cứu giúp dân thường, làm việc mình nên làm. Song đợi đến khi thật sự bước chân vào quan trường, nhìn quen cảnh lừa gạt lẫn nhau, ta mới phát hiện mọi sự không phải như trong tưởng tượng của mình. Cửu Dung cô nương, điều này chắc cô sẽ không hiểu. Nhưng bất kể ra sao, ta vẫn phải cảm ơn cô vì đã nghe ta phát tiết như thế”.
Tôi nói: “Hải thống lĩnh, kỳ thực người nên cảm ơn phải là Cửu Dung mới đúng. Nếu không phải lòng dạ ngài chính nghĩa, mở lưới phóng sinh, có lẽ người chết hôm nay thật sự là người của Thẩm gia rồi”.
Hải Đông Thanh toàn thân tràn đầy chính khí nói: “Cửu Dung cô nương, cô đừng nghĩ mọi việc đơn giản như thế. Không phải ta bỏ qua cho người của Thẩm gia là các cô sẽ vô sự đâu. Ta nghĩ trên đường đi, nhất định chúng ta sẽ còn gặp phải nhiều khó khăn khác. Song ta nhất định sẽ làm tròn bổn phận, bảo vệ người của Thẩm gia. Đây là trách nhiệm của ta, ta sẽ không quên”.
Nghe xong lời Hải Đông Thanh, tôi mới biết, thì ra nguy cơ mà Hải Đông Thanh gặp không phải chỉ là điều mà y từng phân vân lưỡng lự, kẻ đứng sau hòng đối phó với người của Thẩm gia cũng không phải chỉ mới làm bấy nhiêu việc. Sau khi người của Thẩm gia vào kinh chịu sự hội thẩm, oan tình của Thẩm gia có thể sẽ được gột sạch. Nhưng rất rõ ràng là, có kẻ vốn không hy vọng người của Thẩm gia vào kinh, bởi vì một khi chúng tôi vào kinh, đợi đến khi chân tướng sự việc được điều tra rõ ràng, âm mưu của kẻ đó sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tôi vốn nghĩ rằng có người muốn gây khó dễ cho Thẩm gia, tuy nhiên chưa từng nghĩ thế lực của kẻ đó lại to lớn nhường ấy. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi càng khẳng định nếu kẻ đó không phải là Tiết vương gia thì là Viên Chấn Đông. Nhưng tôi thật sự không thể hiểu, một Thẩm gia nho nhỏ đáng để Vương gia hoặc Tướng quân gây khó dễ ư?
Sau khi ăn xong điểm tâm, xe chở tù tiếp tục lên đường. Mấy ngày mưa dầm dề liên tiếp, sáng hôm nay lại trời quang mây tạnh, ánh nắng rực rỡ, chim hót hoa thơm, làm tâm tình con người cũng vui tươi theo. Chỉ phụ cho ý tốt của Hải Đông Thanh, mấy cái áo tơi y bảo phó tướng đi mua của mấy nhà nông đều không dùng tới. Nhưng sau khi trải qua biến cố này, tôi cũng đã nhìn rõ được thái độ đối nhân xử thế của Hải Đông Thanh.
Xe chở tù vẫn đi rất chậm, đến lúc nghỉ ngơi buổi tối mới đến nội ranh giới Thiên Tân. Điều đáng mừng chính là đêm nay chúng tôi được nghỉ trọ trong một khách điếm, Lão phu nhân và Thẩm Hồng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt một phen.
Tâm tình Lão phu nhân vẫn không tốt, tôi nói chuyện với bà hồi lâu rồi hầu bà đi ngủ sau đó mới quay lại phòng mình. Không biết vì sao, khuya đêm nay nằm trên giường, tôi trằn trọc trở mình mãi mà vẫn không thể ngủ được. Có lẽ là vì ngày mai sẽ đến kinh thành, có lẽ là vì những gì Hải Đông Thanh đã nói với tôi.
Cứ trăn trở như vậy mãi tôi mới mơ màng màng ngủ thiếp đi. Vừa mới ngủ, tôi chợt nghe thấy một tiếng động vang lên. Bất giác mở mắt ra thì thấy, hình như trong ánh đèn leo lét có một bóng người bay vút qua cửa sổ. Đột nhiên nhớ đến những lời Hải Đông Thanh đã nói với mình, y nói trên đường đi chắc chắn sẽ còn gặp phải nhiều khó khăn khác, tôi chấn động, không kịp suy nghĩ gì, kêu to: “Có thích khách, có thích khách!”. Tôi vừa kêu vừa chạy về phía phòng Lão phu nhân. Vừa mới ra đến cửa, vừa khéo đụng phải Thẩm Phúc, Tiêu Hoàng.
Lúc này, đã nghe được tiếng người ồn ào trong khách điếm, còn cả tiếng đánh nhau choang choang lóa sét của binh khí.
May sao, Lão phu nhân bình an vô sự, Thẩm Hồng cũng không gặp điều gì bất trắc. Tôi mới nhớ ra vẫn chưa thấy Minh Nguyệt Hân Nhi, trong lòng hoảng sợ, vội vàng chạy đến phòng Minh Nguyệt Hân Nhi tìm con bé.
©STENT: .luv-ebook.com
Còn chưa đến cửa phòng Minh Nguyệt Hân Nhi thì đã thấy một người mặc hắc y, bịt mặt cầm đao đuổi theo con bé không tha. Minh Nguyệt Hân Nhi kêu ầm lên chạy về phía trước, cũng may, hành lang vô cùng chật hẹp, kẻ kia liên tục chém mấy lần nhưng đều không chém trúng con bé.
Tôi thấy thế đâm hốt hoảng, kêu to một tiếng: “Minh Nguyệt Hân Nhi, cẩn thận!”. Minh Nguyệt Hân Nhi trong lúc hoảng loạn nghe được tiếng tôi, theo bản năng chạy về phía tôi. Kẻ mặc đồ đen kia vẫn bén gót phía sau không chịu buông tha. Minh Nguyệt Hân Nhi chạy đến cạnh tôi rồi mới nhớ ra thật sự không nên làm vậy, thế này thì ngay cả tôi cũng bị liên lụy. Con bé nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội đã làm liên lụy đến tỷ, muội… muội không cố ý đâu”.
Tôi nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội không sao là tốt rồi”. Vừa nói tôi vừa đẩy Minh Nguyệt Hân Nhi về phía sau lưng. Kẻ mặc đồ đen kia nghe thấy tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi nói chuyện, không hiểu sao lại hơi chậm bước chân lại. Tôi kéo Minh Nguyệt Hân Nhi chạy về phía trước. Kẻ kia lại đuổi theo sát sao, mắt thấy sắp đuổi kịp, hắn giương đao lên, định chém vào lưng Minh Nguyệt Hân Nhi. Đúng lúc tôi quay đầu lại, thấy tình hình như thế thì bị dọa hoảng hồn, vội vàng đẩy con bé sang bên cạnh, còn mình thì ngã sấp xuống. Đao của hắc y nhân bịt mặt liền bổ xuống phía tôi.
Thấy không tránh kịp nữa, tôi chỉ có thể nhắm mắt lại. Ngay sau đó, liền cảm thấy trên đùi đau đớn tựa như xương cốt đều nứt cả ra, tôi đau đến mức chừng như không chịu nổi.
Minh Nguyệt Hân Nhi kêu to một tiếng: “Cửu Dung tỷ tỷ!”. Vừa kêu vừa chạy đến bên cạnh tôi. Tôi hét to: “Đừng lại đây, Minh Nguyệt Hân Nhi!”.
Hét xong, tôi chờ đao của hắc y nhân kia tiếp tục chém xuống. Nhưng sau khi chém tôi một đao, kẻ kia lại ngẩn người, rồi quay lưng bỏ đi.
Trên đùi tôi chảy máu đầm đìa, váy cũng bị nhuộm đỏ. Minh Nguyệt Hân Nhi chạy lại gần, kêu gào: “Cửu Dung tỷ tỷ, Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Tỷ đừng làm muội sợ…”.
Tôi muốn nói chuyện với Minh Nguyệt Hân Nhi, nhưng đau đến mức một câu cũng không thốt ra được. Đúng lúc này, Hải Đông Thanh không biết từ nơi nào chạy ra, hét to: “Chạy mau! Chạy mau! Trong khách điếm này có thuốc nổ!”.
Trong lúc vội vàng, Hải Đông Thanh cũng không nhìn thấy tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi, y chạy vào trong phòng đỡ Lão phu nhân, theo sau là Thẩm Hồng, Thẩm Phúc cùng nhau chạy ra. Lúc này, tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi đang ở cuối hành lang, cách bọn họ cũng không quá xa, nhưng do ở trong bóng tối cho nên thực sự không nhìn rõ lắm.
Bọn họ cũng không phát hiện ra tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi, Minh Nguyệt Hân Nhi vừa muốn kêu cứu mạng, tôi khe khẽ nói: “Đừng lên tiếng, Minh Nguyệt Hân Nhi”. Tôi sợ con bé kêu lên, người khác đến cứu tôi thì sẽ không còn thời gian chạy thoát nữa.
Minh Nguyệt Hân Nhi ngẩn người, đúng lúc này nghe Lão phu nhân hỏi: “Cửu Dung đâu? Cửu Dung chạy đi đâu rồi?”.
Hải Đông Thanh hỏi: “Cửu Dung cô nương không ở trong phòng sao?”.
Lão phu nhân nói: “Con bé vừa mới ra ngoài rồi”.
Tiêu Hoàng nói: “Lão phu nhân người yên tâm, Cửu Dung cô nương thông minh như thế, hiện giờ nhất định đã chạy ra ngoài rồi”.
Hải Đông Thanh cuống quýt nói: “Không kịp đâu, Lão phu nhân, bây giờ mọi người chạy trước đi, ở đây sắp phát nổ rồi”.
Thẩm Hồng bỗng nhiên lên tiếng: “Cửu Dung nhất định còn ở trong này, nàng không phải là loại người không quan tâm đến người khác”. Nghe xong lời Thẩm Hồng nói, lòng tôi bỗng nhiên xao động, thì ra chàng cũng không phải người không biết lý lẽ, nhưng ban đầu vì sao người khăng khăng đuổi tôi ra khỏi Thẩm gia cũng chính là chàng chứ?
Hải Đông Thanh nói: “Không kịp đâu! Ra ngoài trước rồi nói!”.
Thẩm Hồng bỗng nhiên phản đối: “Không được, tôi phải đi tìm Cửu Dung!”, nói xong, liền đi về phía chúng tôi. Giữa khoảng không tù mù, tôi thấy Hải Đông Thanh chặn chàng lại, nói: “Thẩm công tử, đắc tội rồi!”. Nói xong, liền lôi chàng ra ngoài, những người khác cũng ra theo.
Tôi đẩy Minh Nguyệt Hân Nhi một cái, bảo: “Minh Nguyệt Hân Nhi, chân ta bị thương rồi, hiện giờ không dậy nổi. Muội mau rời khỏi đây đi! Bằng không chỗ này sắp nổ rồi!”.
Tôi vừa nói vừa ra sức đẩy Minh Nguyệt Hân Nhi, Minh Nguyệt Hân Nhi lại khóc rồi lao về phía tôi, kêu gào: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ đừng đuổi muội đi, cho dù chết muội cũng phải chết chung với tỷ. Tỷ vì muội nên mới bị thương, muốn muội bỏ lại tỷ không để ý, tỷ cho muội là người thế nào hả”.
Tôi thấy Minh Nguyệt Hân Nhi khăng khăng không chịu đi, trong lòng buồn bã, nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, nếu muội còn không đi, ta sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát, chẳng lẽ muội có thể trơ mắt nhìn ta chết trước mặt muội?”.
Nhưng Minh Nguyệt Hân Nhi vẫn không nhúc nhích, con bé nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ khỏi cần uy hiếp muội, đến giờ phút sinh tử rồi, tỷ có uy hiếp muội cũng vô ích thôi. Nếu tỷ cắn lưỡi tự sát, muội cũng cùng chết theo tỷ là được”.
Tôi nghe lời Minh Nguyệt Hân Nhi nói, nhất thời cảm thấy muốn rơi nước mắt. Biết con bé đã quyết tâm làm bạn với mình, tôi nắm tay con bé nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn làm tỷ muội tốt với nhau!”. Minh Nguyệt Hân Nhi ra sức gật đầu đáp: “Nhất định, Cửu Dung tỷ tỷ!”.
Đúng lúc này, tôi nghe có người trầm giọng kêu lên: “Cửu Dung!”. Giọng nói vô cùng hoảng loạn, giọng nói này rất giống…
Minh Nguyệt Hân Nhi vội hét: “Cửu Dung tỷ tỷ ở trong này!”. Người nọ theo tiếng đến trước mặt chúng tôi, không phải Tiết vương gia thì là ai?
Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn thấy Tiết vương gia, vui mừng quá đỗi nói: “Tiết vương gia, chân Cửu Dung tỷ tỷ bị thương, không đi được…”.
Tiết vương gia không nói lấy một lời, bế xốc tôi lên, bảo Minh Nguyệt Hân Nhi: “Đi mau!”. Y vừa nói vừa chạy ra bên ngoài, Minh Nguyệt Hân Nhi chóng vánh theo sát phía sau.
Ngay khi Tiết vương gia bế tôi chạy ra khỏi khách điếm chưa được bao xa, chợt nghe phía sau vang lên một tiếng nổ kinh thiên, tiếp đó là ánh lửa ngút trời, một tòa khách điếm lớn như thế, chỉ trong phút chốc đã hóa thành đống tro tàn. Nếu vừa rồi không phải Tiết vương gia cứu tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi ra, lúc này hai người chúng tôi cũng đã hóa ra tro rồi.
Hồi 10: Tình nghĩa khó vẹn toàn (1)
Tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng tự nhiên sẽ có cảm giác khác biệt. Lão phu nhân, Thẩm Hồng, Hải Đông Thanh, Thẩm Phúc nhìn thấy Tiết vương gia cứu tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi ra, rối rít vây quanh hỏi vết thương của tôi.
Tôi gắng gượng cười nói: “Cửu Dung vẫn ổn, đều nhờ ơn cứu mạng của Tiết vương gia, nếu không thì chỉ e hiện giờ Cửu Dung đã không còn ở đây nói chuyện nữa rồi”.
Tiết vương gia vội vàng kêu lên: “Cửu Dung cô nương, chuyện đến bây giờ rồi mà cô còn nói thế để làm gì? Việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm đại phu xem vết thương của cô thế nào mới phải. Hải thống lĩnh…”.
Hải Đông Thanh tiến lại gần, hành lễ nói: “Vương gia, có thuộc hạ!”.
“Ngươi mau chóng cử người đi mời đại phu giỏi nhất ở phủ Thiên Tân này cho Cửu Dung cô nương, sau đó phái người đi điều tra rõ ràng, sát thủ vừa rồi rốt cục là thế nào?”, Tiết vương gia ra lệnh.
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Hải Đông Thanh lĩnh mệnh ra đi.Chẳng bao lâu sau, đại phu đã được mời đến.
Đại phu xem qua vết thương của tôi, nói: “Cũng may không có gì đáng ngại, may mà không tổn thương đến gân cốt, bằng không, chân của cô nương này sẽ tàn phế mất”. Đại phu kia lấy thuốc, Minh Nguyệt Hân Nhi bôi vào cho tôi. Ông ta lại lấy ra một ít thuốc nữa, nói: “Cứ sắc thuốc theo toa này, phòng ngừa miệng vết thương nhiễm trùng. Cô nương yên tâm, cô sẽ khỏe lên rất nhanh thôi”. Tôi cố nén đau đớn trên đùi, mỉm cười cảm tạ đại phu.
Khách điếm trước mắt đã hóa thành tro bụi, có đi cũng không còn chỗ nào để đi. Tiết vương gia nói: “Cách nơi này không xa có một biệt uyển của ta, chư vị đừng ngại, hãy đến đó nghỉ ngơi trước đã”.
Đang nói thì Băng Ngưng cầm kiếm đi tới. Vẻ mặt cô bé ủ ê: “Lại để tên tiểu tặc kia trốn thoát mất rồi”.
Tiết vương gia hỏi: “Không bắt được bọn chúng à?”.
Băng Ngưng lắc đầu nói: “Mắt thấy dù thế nào cũng có thể bắt được một tên, nào ngờ đến nửa đường đột nhiên xuất hiện một kẻ võ công cao cường. Kẻ đó giao đấu với tiểu nữ một hồi, đáng tiếc tiểu nữ không phải là đối thủ của hắn. Đến lúc tiểu nữ muốn tìm gã bịt mặt kia lần nữa thì chẳng biết những kẻ đó đã trốn đi đâu mất rồi. Cả cái kẻ võ công cao cường kia cũng chạy mất”.
Tiết vương gia nói: “Trước hết đừng để ý nhiều như thế. Việc khẩn cấp trước mắt là nghỉ ngơi cho khỏe đã. Khổ sở hơn nửa đêm rồi, ai ai cũng mệt cả, nhất là Cửu Dung còn bị thương nữa. Ta thấy cô ấy hẳn là càng cần nghỉ ngơi tử tế mới phải”.
Lúc này Băng Ngưng mới phát hiện ra trên đùi tôi đang băng bó vải xô, bước lên phía trước hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ làm sao thế? Tỷ vẫn ổn chứ?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi vừa sụt sùi vừa nói: “Đều tại muội không tốt, muội liên lụy đến Cửu Dung tỷ tỷ. Nếu không phải cứu muội, Cửu Dung tỷ tỷ cũng sẽ không bị thương”.
Tôi cười nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, đừng nói những lời ngốc nghếch như thế. Nếu đổi lại người bị đuổi giết chính là ta, chẳng phải muội cũng sẽ liều mạng đến cứu ta như vậy sao? Chúng ta là tỷ muội tốt, đồng sinh cộng tử. Băng Ngưng muội muội, ta không sao đâu, muội đừng nghe Minh Nguyệt Hân Nhi nói lung tung. Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn”.
Băng Ngưng thở dài nói: “Tỷ tỷ, tỷ phải cố gắng chăm sóc bản thân mới được. Vừa rồi đều tại muội không ở bên cạnh tỷ, nếu không, tên tiểu tặc này cũng sẽ không thể làm tỷ bị thương như thế”.
Tôi nói: “Được rồi, được rồi, hai muội đừng ở đây trách đi trách lại nữa, chúng ta hãy cứ tới biệt uyển của Vương gia nghỉ ngơi trước đã, lưu lại nơi này cũng không phải là chuyện trong chốc lát”.
Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng nghe xong lời tôi, đều gật gật đầu đồng ý.
Tiết vương gia nói: “Một khi đã vậy, giờ chúng ta lên đường đi”. Thế là Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng ôm tôi lên xe ngựa, đoàn người chúng tôi chậm rãi tiến về phía biệt uyển của Tiết vương gia.
Cũng may, khoảng cách từ khách điếm bị cháy đến biệt uyển rất gần, chưa đến một khắc đồng hồ đã đến nơi.
Trên đường đi, tôi không nói một lời, giờ này khắc này, trong lòng tôi đang tràn đầy những ngờ vực. Tôi biết khách điếm bỗng nhiên cháy tuyệt nhiên không phải một đám cháy tự nhiên đơn giản, mà là có người cố tình phóng hỏa, muốn hại chết toàn bộ nhân mạng của Thẩm gia. Lúc ban đầu, tôi còn từng hoài nghi Hải Đông Thanh, nhưng khi nhìn thấy y hết lòng hết sức, không màng đến an nguy của bản thân, chạy vào trong khách điếm cứu tất cả người của Thẩm gia ra, tôi cảm thấy rằng mình đã hiểu lầm y. Đã không phải Hải Đông Thanh, vậy rốt cục là do ai làm?
Xe ngựa chạy nhanh vào biệt uyển của Tiết vương gia, tôi có đầy một bụng nghi vấn, cũng muốn hỏi y. Tiết vương gia lại thản nhiên nói: “Cửu Dung, chân cô bị thương, nên nghỉ ngơi đi. Trong lòng cô có việc gì, sau này hỏi ta vẫn chưa muộn”. Tôi thấy y liếc mắt một cái đã hiểu thấu suy nghĩ của mình, ngược lại thấy không tiện hỏi. Chỉ đành gật đầu, bảo Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đưa tôi vào phòng.
Đi vào trong phòng, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng giúp tôi nằm xuống. Minh Nguyệt Hân Nhi cuống quýt đến mức liên tục vặn tay ở bên cạnh, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ có còn đau nữa không? Tỷ có làm sao không? Muội…”. Con bé nói rồi tự cốc mạnh vào đầu mình: “Đều tại muội không tốt nên mới hại tỷ thành ra như bây giờ. Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ trách muội đi. Muội… muội hận bản thân mình đến chết mất…”.
Tôi thấy Minh Nguyệt Hân Nhi tự trách, vội vàng nói lời khuyên nhủ: “Minh Nguyệt Hân Nhi, đây là chuyện không liên quan đến muội, muội đừng tự trách cứ bản thân mình. Bằng không, thấy muội như vậy, trong lòng ta cũng không yên. Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên, hiện giờ chẳng phải ta vẫn sống yên lành đây sao?”. Minh Nguyệt Hân Nhi không ngừng gật đầu đồng ý.
Tôi lại hỏi Băng Ngưng: “Băng Ngưng muội muội, rốt cục chuyến đi tới vương phủ của muội thế nào? Sao Tiết vương gia lại xuất hiện ở khách điếm đúng lúc như thế?”.
Băng Ngưng thấy vẻ nghi hoặc trên mặt tôi thì đáp: “Cửu Dung tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ hoài nghi Tiết vương gia hãm hại Thẩm gia? Thật ra chuyện này kể cũng khéo, sau khi tỷ bảo muội tới vương phủ cầu cứu, sáng sớm hôm nay Tiết vương gia đã đi gặp Hoàng thượng. Hoàng thượng vốn trò chuyện hết sức vui vẻ với Tiết vương gia, nhưng sau khi nghe nói người vì chuyện của Thẩm gia nên mới đến thì trong lòng lại mất hứng hẳn. Chẳng những mắng Vương gia xen vào chuyện của người khác mà còn phẩy tay áo bỏ đi. Tiết vương gia bất đắc dĩ, đành phải trở lại vương phủ. Người tính toán thời gian, bảo theo lý thì mọi người đã phải đến kinh thành rồi, sao vẫn còn chưa đến? Mãi đến lúc nhá nhem tối, cuối cùng người cũng không ngồi yên được nữa, liền dẫn theo muội và một số tùy tùng đi theo con đường hướng lên kinh thành. Vừa lúc muội đến đây thì thấy có mấy hắc y nhân nhảy ra khỏi khách điếm. Ngay sau đó thì thấy Hải thống lĩnh kia giúp đỡ Lão phu nhân, Thẩm Hồng và cả Thẩm Phúc đi ra ngoài. Bên ngoài khách điếm còn một vài người nữa, nhưng tìm mãi vẫn không thấy tỷ và Minh Nguyệt Hân Nhi đâu. Tiết vương gia sốt ruột hỏi ‘Cửu Dung đâu’, người của Thẩm gia lại không lên tiếng. Chỉ có Thẩm Phúc nói: ‘Chúng tôi vốn cho rằng Cửu Dung đã thoát ra trước rồi, không ngờ… cô ấy vẫn còn ở trong!’. Tiết vương gia sốt ruột mắng: ‘Cửu Dung bị Thẩm gia các ngươi liên lụy đến bực này, các ngươi lại đối xử với cô ấy như thế!’, rồi vừa mắng vừa xông vào trong khách điếm. Hải thống lĩnh thấy vương gia xông vào thì hét to: ‘Vương gia, người không thể đi vào, bên trong có thuốc nổ, lúc nào cũng có thể phát nổ’. Tiết vương gia cũng không để ý đến, Hải thống lĩnh liền muốn tiến lên ngăn người lại”.
Tôi nghe Băng Ngưng nói đến đây, hỏi: “Băng Ngưng, những gì muội nói đều là sự thật sao?”.
Băng Ngưng gật gật đầu đáp: “Cửu Dung tỷ tỷ, những gì muội nói đương nhiên là sự thật. Vương gia đối tốt với tỷ, ai cũng nhận ra, chỉ có mình tỷ là không nhận ra thôi. Còn hơn người của Thẩm gia sợ bóng sợ gió, ngược lại Vương gia đối đãi với tỷ đúng thật làm người ta cảm động không thôi. Hải Đông Thanh đến ngăn Vương gia lại, Vương gia hét to, ‘Băng Ngưng, cô ngăn Hải thống lĩnh lại cho ta’. Muội liền lên phía trước, giao đấu với Hải thống lĩnh. Vương gia nhân cơ hội đó xông vào. Hải thống lĩnh thấy tâm ý Vương gia đã quyết, đành phải ngừng tay. Vương gia mới đi vào một lát đã thấy cõng tỷ ra, theo sau là Minh Nguyệt Hân Nhi. Muội thấy đại cục đã định, tỷ và Minh Nguyệt Hân Nhi đều bình an vô sự, liền vội đuổi theo hắc y nhân bịt mặt. Kết quả cuối cùng lại là thất bại trong gang tấc”.
Tôi nghe Băng Ngưng thuật lại, chỉ trầm mặc không nói gì. Minh Nguyệt Hân Nhi reo lên: “Vương gia quả thật là một nam nhân tốt chí tình chí nghĩa. Nếu không phải người có ba mươi sáu phòng cơ thiếp, muội sẽ tán thành gả Cửu Dung tỷ tỷ cho người. Đúng rồi, Băng Ngưng, lúc biết ta và tỷ tỷ còn chưa đi ra, những người của Thẩm gia có phản ứng gì? Cửu Dung tỷ tỷ vì Thẩm gia nên mới thành ra thế này, chẳng lẽ người của Thẩm gia đến một chút bày tỏ cũng không có sao?”.
Băng Ngưng cúi đầu thở dài, đáp: “Cũng không phải thế. Lúc ấy hai người Thẩm Hồng, Thẩm Phúc đều muốn vào cứu tỷ tỷ, nhưng Lão phu nhân tay trái lôi Thẩm Hồng, tay phải kéo Thẩm Phúc, bọn họ cũng chẳng còn cách nào. Tuy biết rõ sau khi tới kinh thành có lẽ khó giữ được tính mạng, nhưng bà cũng không đành lòng nhìn người thân của bà nói không chừng chốc lát sẽ chết ngay trước mặt bà. Đây là lẽ thường tình của con người, có thể hiểu được. Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ nhất định phải nhìn thoáng ra mới được”. Lúc nói những điều này, Băng Ngưng hết sức khéo léo, có lẽ là sợ tôi vì thế mà đau lòng.
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu, nói: “Ta mệt rồi, hai muội cũng đi nghỉ đi. Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, sáng sớm mai lên kinh thành, vẫn phải làm phiền hai muội đỡ ta lên xe ngựa”. Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi đưa mắt nhìn nhau, hai cô bé biết hiện giờ tâm tình tôi không tốt, không ai nói năng gì thêm, liền đi ra ngoài. Đi đến cửa, Minh Nguyệt Hân Nhi không nhịn được ngoảnh đầu lại nói: “Tỷ tỷ, muội vẫn không yên lòng, nếu đêm hôm khuya khoắt mà tỷ cần gì thì phải làm sao? Để muội ở lại chăm sóc tỷ đi”. Minh Nguyệt Hân Nhi nói xong, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống. Tôi không đành lòng, nói: “Thôi, muội ở lại chỗ này chen chúc ngủ với ta một đêm vậy”.
Băng Ngưng thấy tôi để Minh Nguyệt Hân Nhi ở lại, cự nự: “Tỷ tỷ, muội cũng muốn ở lại. Vì sao Minh Nguyệt Hân Nhi có thể ở lại mà muội lại không thể?’.
Tôi cười bảo: “Được rồi, được rồi, ta không nói lại được hai muội. Nếu cả hai đều muốn thì cứ ở lại hết đi. Có điều phải có một người phải ngả ra đất nghỉ mới được”.
Băng Ngưng vỗ ngực nói: “Muội là nữ hiệp, hiển nhiên là để muội ngủ dưới đất cho”. Minh Nguyệt Hân Nhi sợ đụng tới cái chân bị thương của tôi, cũng nằm dưới đất cùng Băng Ngưng.
Giờ đã là nửa đêm về sáng, trăng mờ lấp lóa, đàn hương vấn vương, trong phòng mù mịt những hơi những khí.
Tôi nằm trên giường, miệng vết thương đau đớn nhức nhối, không thể nào đi vào giấc ngủ cho được. Hơn nửa canh giờ sau, tôi thấy dưới đất đã lặng thinh, có lẽ Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đều đã ngủ, không kiềm chế được khe khẽ thở dài, không ngờ Băng Ngưng lại mở lời: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ cũng không ngủ được à?”.
Giờ tôi mới biết Băng Ngưng vẫn còn thức, bèn lên tiếng: “Ừ”.
Băng Ngưng nhị giọng nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội biết vì sao tỷ không thể ngủ được, vì ai tiều tụy, vì ai ưu sầu”.
Tôi cười bảo: “Băng Ngưng, tiểu nha đầu này, muội biết gì hả?’.
Băng Ngưng nghiêm túc nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội không còn nhỏ nữa. Thật ra điều gì muội cũng hiểu hết. Hiện giờ trong lòng tỷ nhất định rất rối rắm, rất đau buồn. Tỷ rối rắm bởi Vương gia đối xử với tỷ tốt như thế mà tỷ lại lựa chọn cùng chết với người của Thẩm gia, chỉ đành phụ tấm chân tình người một mực dành cho tỷ. Tỷ đau buồn bởi tỷ trả giá nhiều như vậy cho Thẩm gia, thế nhưng giữa giây phút sinh tử, người của Thẩm gia lại bỏ lại một mình tỷ. Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ thật tốt, nếu đổi lại là muội, muội sẽ quay đầu bỏ đi, không bao giờ đếm xỉa đến người của Thẩm gia nữa”.
Tôi nghe Băng Ngưng nói xong, không hề phản bác, chỉ nói: “Băng Ngưng, muội còn nhớ Băng Nhi không?”.
Giọng nói Băng Ngưng nhất thời có phần bi thương, cô bé trả lời: “Băng Nhi tỷ tỷ đã chết nhiều năm rồi, nhưng không một giờ một khắc nào mà tỷ ấy không sống trong tâm khảm muội”.
Tôi bình tĩnh nói: “Băng Ngưng, khi Băng Nhi còn tại thế, muội ấy cũng bôn ba tứ xứ vì Thẩm gia, làm trâu làm ngựa cho Thẩm gia. Muội ấy coi việc trợ giúp Thẩm gia như sự nghiệp cả đời mình. Băng Nhi và ta tình như tỷ muội, ngoại trừ cha ta ra, muội ấy là người thân thiết với ta nhất. Muội nói xem, quản lý tốt phường rượu Thẩm gia, không để Thẩm gia sụp đổ là tâm nguyện của Băng Nhi, ta chẳng qua chỉ vì Băng Nhi, cũng không thể vứt bỏ Thẩm gia không đoái hoài gì đến phải không? Thật ra, Lão phu nhân là người thế nào, ta đã nhận ra từ lâu rồi. Cả đời Băng Nhi cúc cung tận tụy vì Thẩm gia, còn mất mạng trong sự trả thù tranh chấp của Thẩm gia. Nhưng về sau này, Lão phu nhân cũng không chịu để cho muội ấy được chôn cất trong khu mộ của Thẩm gia. Nếu ta chết đi, có lẽ kết cục cũng giống như Băng Nhi. Song ta biết, nếu Băng Nhi còn sống, nhất định muội ấy sẽ không trơ mắt nhìn Thẩm gia lụi bại. Bất kể Thẩm gia đối xử với muội ấy thế nào, muội ấy cũng sẽ dốc hết khả năng để giúp đỡ Thẩm gia. Băng Ngưng, ta chỉ đang hoàn thành ý chí và nguyện vọng trước khi chết của Băng Nhi mà thôi. Huống chi nếu ngày xưa không phải Thẩm lão gia khẳng khái giúp tiền cứu cha mẹ ta, cũng sẽ không có ta của ngày hôm nay. Đó gọi là ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng, nói thế cũng là một đạo lý”.
Băng Ngưng nghe xong lời tôi, sụt sịt không thôi. Cô bé nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, ai nấy đều nhận ra tấm chân tình sâu sắc thắm thiết Tiết vương gia dành cho tỷ, chẳng lẽ tỷ không nhận thấy sao? Đúng là trong nhà Vương gia có ba mươi sáu phòng cơ thiếp, tuy nhiên qua sự tiếp xúc giữa muội và Vương gia, muội cảm thấy Vương gia là một người phong lưu mà không hạ lưu. Nếu tỷ theo người, nhất định người sẽ hết lòng với tỷ. Muội cảm thấy người thật lòng với tỷ. Không giống như những người khác”.
Tôi cười cười, nín lặng không lên tiếng. Băng Ngưng hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ tỷ thật sự muốn từ chối Vương gia như thế? Có phải trong lòng tỷ còn nghĩ đến Thẩm Hồng không? Hay là người tỷ thích là Đại tướng quân? Nhưng theo muội thấy, tình cảm mà bọn họ dành cho tỷ đều không chân thành được như Vương gia. Mỗi một lần tỷ gặp nguy nan, người liều mình cứu tỷ đều là Vương gia. Thẩm Hồng Đại công tử cũng từng thề non hẹn biển với tỷ, nhưng kết quả thì sao? Vừa thấy Liễu Vũ Tương một cái, hắn ngay lập tức đã không rõ đông tây nam bắc. Trọng lượng của tỷ trong lòng hắn mãi mãi kém Liễu Vũ Tương một ngón tay. Còn cả Đại tướng quân kia nữa, luôn miệng nói sẽ giúp tỷ, đối xử tốt với tỷ, nhưng thực tế thì sao? Muội thấy rõ ràng rằng, hắn chỉ biết nói miệng mà thôi, một khi liên quan đến lợi ích, lần nào hắn cũng đều từ bỏ tỷ mà lựa chọn lợi ích. Cửu Dung tỷ tỷ, cô em gái vừa ngố vừa ngốc như muội còn thấy rõ thế, chẳng lẽ tỷ lại không thấy sao?”.
Trong lòng tôi hiểu Băng Ngưng nói đều đúng cả. Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà Tiết vương gia là nam nhân Băng Nhi yêu khi còn sống. Tôi là tỷ muội tốt nhất của Băng Nhi, không phải sao? Nếu cô ở trên trời có linh mà biết tôi ở bên người cô yêu, chắc sẽ không vui. Tôi cũng không thể vượt qua được cửa ải của lương tâm. Về phần Tiết vương gia có hữu tình thật hay không, tôi cũng chưa thể xác định. Có lẽ, đây không phải là tình yêu, chỉ là sự tán thưởng mà thôi.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Băng Ngưng muội muội, trời đã không còn sớm nữa rồi, chúng ta cũng nghỉ ngơi đi thôi”.
Băng Ngưng nói: “Tỷ tỷ, tỷ đừng vừa gặp vấn đề đã muốn trốn tránh, được không? Tỷ phải nghĩ cách để giải quyết mới phải chứ”.
Tôi hờ hững nói: “Băng Ngưng muội muội, sau khi lên kinh thành, có lẽ chẳng mấy ta sẽ đầu rơi xuống đất, ta vốn chỉ là một người không có tương lai. Còn gì để giải quyết chứ? Nghỉ ngơi sớm chút đi, đừng nghĩ ngợi nhiều như thế”.
Băng Ngưng nghe tôi nói thế cũng không thêm lời nữa, một lúc thật lâu sau tôi còn nghe cô bé thở dài thườn thượt. Lẽ nào tôi thật sự làm sai rồi sao?
Rạng sáng ngày hôm sau lúc tôi tỉnh giấc, Băng Ngưng vẫn đang ngủ say sưa, có lẽ là tối qua đã kiệt sức. Ngược lại, không biết Minh Nguyệt Hân Nhi đã chạy đi đâu. Tôi nhoẻn miệng cười, cố gắng chống tay ngồi dậy. Một mình ngồi trên giường, im lặng với những nỗi băn khoăn. Ánh mặt trời xuyên qua gờ cửa sổ, chiếu vào người tôi, thật là ấm áp.
Tôi chờ rất lâu rất lâu mà vẫn chưa thấy Minh Nguyệt Hân Nhi về, cũng không thấy ai khác đến, trong lòng cảm giác rất kỳ lạ. Rõ ràng đã nửa buổi sáng rồi mà sao vẫn còn chưa có người đến đây? Theo lý, cho dù Tiết vương gia không đến thì người của Thẩm gia cũng phải đến thăm tôi chứ.
Chờ mãi đến lúc có phần nóng ruột, tôi đánh thức Băng Ngưng dậy, nói: “Băng Ngưng muội muội, muội đi ra ngoài nhìn một cái xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì, sao đến bây giờ vẫn còn chưa có ai đến?”.
Băng Ngưng thấy đã muộn thế này, cũng có chút cảm giác kỳ quái, liền xách kiếm đi ra ngoài. Lúc này, tôi mới nhớ ra, từ hôm ngự lâm quân ở Thẩm gia bắt đầu bắt người, luôn không nhìn thấy Đỗ Linh Nhược đâu. Lúc ban đầu, cô ta đã thề nói muốn ở lại Thẩm gia, nói bất kể thế nào cũng không chịu đi. Tôi còn nhìn thấy cô ta cùng chờ đợi ngự lâm quân với người của Thẩm gia. Nhưng đến buổi chiều hôm đó thì không thấy cô ta đâu nữa. Bởi lúc Thẩm gia bị tịch biên quả thật là sự tình hệ trọng, nên khi ấy tôi cũng không chú ý. Mãi tận đến lúc bị áp giải vào xe chở tù tôi vẫn không chú ý. Đến giờ tôi mới nhớ ra, vội dặn Băng Ngưng: “Băng Ngưng muội muội, tiện thể muội hỏi thăm giúp ta xem vì sao không thấy Đỗ Linh Nhược đâu nhé”.
Băng Ngưng có phần khinh thường nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, không cần hỏi thăm cái này đâu. Đỗ Linh Nhược chắc chắn là lâm trận bỏ chạy, không muốn chịu tội cùng Thẩm gia cho nên đã bỏ trốn từ sớm rồi’.
Tôi kiên định lắc đầu, nói: “Theo ta được biết, Đỗ Linh Nhược không phải là người như thế”.
Băng Ngưng thấy tôi kiên quyết vậy, cũng không tranh cãi, một mình đẩy cửa đi ra ngoài.
Băng Ngưng đi lần này cũng rất lâu mà vẫn chưa thấy trở về. Tôi chờ đến sốt ruột, cuối cùng quyết tâm xuống giường đi xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Đúng lúc này, Minh Nguyệt Hân Nhi đột nhiên đẩy cửa chạy vào, tay con bé còn đang cầm một cái khay, trên khay đặt một bát sứ thanh hoa tinh xảo. Minh Nguyệt Hân Nhi thấy thần sắc của tôi như thế, cười bảo: “Cửu Dung tỷ tỷ, có phải tỷ đợi lâu quá hóa mất kiên nhẫn rồi không? Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chẳng phải muội đã về rồi sao? Trước tiên tỷ mau ăn hết bát canh hạt sen này đi đã. Muội đã sắc cho tỷ một bát thuốc rồi. Chờ lát nữa rồi uống thuốc”.
Tôi thấy Minh Nguyệt Hân Nhi làm bộ như không có việc gì xảy ra, liền hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, tóm lại đã xảy ra chuyện gì?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi ngạc nhiên nói: “Chuyện gì là chuyện gì? Chẳng xảy ra chuyện gì hết. Cửu Dung tỷ tỷ làm sao thế?”.
Tôi nghe Minh Nguyệt Hân Nhi nói không có chuyện gì xảy ra mới yên tâm, cười nói: “Không. Chỉ là ta thấy sáng sớm muội đã đi rồi, đi lâu thế mà vẫn chưa trở lại, lại không thấy có người đến thăm, nên trong lòng cảm giác kỳ lạ. Ta nhờ Băng Ngưng đi xem, nhưng lâu thế rồi mà Băng Ngưng vẫn chưa về”.
Minh Nguyệt Hân Nhi bĩu môi nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, giờ tỷ đã bị thương như thế này rồi, còn để ý đến người ta làm gì? Tỷ ngẫm lại xem người của Thẩm gia đã đối xử với tỷ như thế nào, tỷ hà tất phải thế? Nghe lời muội, trước tiên ăn bát canh hạt sen này đi”.
Lòng dạ tôi vẫn sốt ruột không yên, hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội nói cho ta biết, tóm lại đã xảy ra chuyện gì? Những người khác đâu?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn đói phát hoảng, tỷ nghe lời muội đi, trước tiên ăn hết bát canh hạt sen này rồi muội sẽ nói cho tỷ biết bên ngoài xảy ra chuyện gì”. Tôi nghe Minh Nguyệt Hân Nhi nói thế, vội bưng bát canh hạt sen lên, uống một hơi hết sạch.
Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi uống hết bát canh hạt sen, hài lòng nở nụ cười, nhưng lại buông thõng hai tay, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ muốn hỏi gì muội? Muội cũng không biết đâu. Tỷ nên nghỉ ngơi cho khỏe đi. Muội đi ra ngoài hỏi thăm giúp tỷ”.
Lúc Minh Nguyệt Hân Nhi nói những câu này, mắt nháy một cái đầy giảo hoạt, tôi đã biết con bé đang nói dối. Tôi ra vẻ cả giận bảo: “Minh Nguyệt Hân Nhi, dầu gì muội cũng đã theo ta lâu như thế, lại chẳng khác gì người ngoài, nói dối lừa gạt ta. Muội không muốn cho ta biết thì thôi, cần gì phải nói lời qua loa để lấy lệ với ta!”.
Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi tức giận, cũng cuống lên. Con bé giậm chân nói: “Được rồi, được rồi, Cửu Dung tỷ tỷ, muội sẽ nói cho tỷ biết. Vốn đã xong xuôi rồi, nhưng không thể nói cho tỷ thôi”.
Tôi thấy Minh Nguyệt Hân Nhi đến là thần bí, sợ đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, tóm lại là làm sao? Muội mau nói cho ta nghe”.
Minh Nguyệt Hân Nhi gật gật đầu đáp: “Là thế này. Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ cứ ở trong này dưỡng thương đi. Không cần phải lo cho người khác đâu. Hiện giờ Hải thống lĩnh đã áp giải người của Thẩm gia lên kinh thành rồi, nếu tỷ có muốn đuổi theo cũng không kịp, vả lại, tỷ còn đang bị thương nữa”.
Tôi nghe những lời Minh Nguyệt Hân Nhi nói, cực kỳ hoảng hốt, hỏi: “Đây là chuyện từ bao giờ? Là chủ ý của ai?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi có phần sợ sệt nhìn tôi, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, nếu muội nói thật, tỷ không được mắng muội”.
Tôi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé đỏ bừng, nói: “Muội nói đi, ta không mắng muội là được chứ gì”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cửu Trung Vương
  • Bát Ma Vương
Cửu Trung Vương
  • Bát Ma Vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom