• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cửu Dương Binh Vương - Lâm Phi (121 Viewers)

  • Chương 118: Có chuyện vui rồi

Cộc! Cộc! Cộc!
Sau khi kêu nữ nhân viên đưa giấy tờ cho cô ta ra ngoài, Lăng Vi Vi vội vàng đến trước phòng nghỉ. Vốn muốn đẩy cửa vào, nhưng đẩy mấy lần vẫn không được, cô ta mới phát hiện Lâm Phi đã khóa trái cửa phòng rồi. Không còn cách nào khác, Lăng Vi Vi đành phải gõ cửa.
“Lâm Phi, tên khốn nhà anh, anh mau ra đây, bây giờ đang là giờ làm việc!”
Lăng Vi Vi cảm giác như mình sắp điên đến nơi rồi. Giữa thanh thiên bạch nhật Lâm Phi dám ngang nhiên xông vào phòng nghỉ ngay trước mắt cô ta, lại còn khóa trái cửa vào nữa.
Tuy Lăng Vi Vi biết rõ Lâm Phi chưa từng xem người cấp trên như cô ra ra gì, nhưng lần này hắn thực sự đã khiến cô ta nổi giận.
Tất nhiên, cô ta còn lo lắng nhiều hơn.
Dù gì cô ta cũng là trưởng phòng, bây giờ công ty lại có nhiều việc cần lo, chắc chắn sẽ có người đi vào báo cáo công việc. Nếu như bị người nào đó vào báo cáo công việc thấy Lâm Phi đi từ phòng nghỉ của cô ta ra thì Lăng Vi Vi có mười cái miệng cũng không nói rõ được.
Tuy Lăng Vi Vi cũng có chút thiện cảm với Lâm Phi, không quá ghét bỏ việc có dây dưa tình cảm với hắn.
Thế nhưng, vấn đề là nếu thật sự có người bắt gặp Lâm Phi đi từ phòng ngủ của Lăng Vi Vi cô ta ra thì chắc chắn sẽ có rất nhiều tin đồn thất thiệt. Nào là chuyện tình trong phòng làm việc giữa thanh thiên bạch nhật, nào là Lăng Vi Vi cô ta bao nuôi trai trẻ… Mấy loại tin đồn như vậy nếu như bị truyền ra thì Lăng Vi Vi cô ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà tiếp tục làm việc ở tập đoàn Mộ Thị được nữa.
Binh! Binh! Binh!
Gõ mãi mà vẫn không thấy Lâm Phi có dấu hiệu ra mở cửa, Lăng Vi Vi vừa lo vừa sốt ruột, không thèm gõ nữa, trực tiếp đập cửa luôn.
“A”
Lăng Vi Vi chưa đập được mấy phát thì cửa phòng nghỉ đã mở ra, cô ta bị Lâm Phi kéo luôn vào trong phòng, ném thẳng lên giường.
“Lâm, Lâm Phi, anh làm gì đó, mau, mau thả tôi ra”.
Một loạt biến cố như vậy khiến Lăng Vi Vi bị dọa không ít, gương mặt cô ta trắng bệch, trong ánh mắt xinh đẹp không giấu nổi sự hoảng loạn.
“Làm gì hả? Câu này nên là tôi hỏi mới đúng. Tôi đang ngủ yên trong này, trưởng phòng Lăng lại cứ ở ngoài gõ cửa, không phải là cô muốn ngủ cùng tôi đấy chứ?”
Lâm Phi thuận tay vòng qua vòng eo thon gọn của Lăng Vi Vi, khiến cơ thể mềm mại của cô ta dính chặt vào người mình, cưởi bỉ ổi.
“Ai, ai muốn ngủ cùng anh hả? Anh, anh mau thả tôi ra.”
Lăng Vi Vi cố dùng tay đỡ lấy vùng ngực của Lâm Phi, tránh tiếp xúc da thịt quá gần với hắn, đầu nghiêng sang một bên, hai má đỏ ửng.
“Không muốn ngủ cùng tôi thì gõ cửa phòng tôi làm gì? Trưởng phòng Lăng cô cũng được học cao, có biết vô cớ làm lãng phí thời gian ngủ của người khác thì tương đương với cướp của giết người không?”
“Anh đừng có nói bậy, đây là phòng nghỉ của tôi. Anh vô cớ xông vào phòng nghỉ của tôi, tốt nhất là anh mau ra ngoài, nếu không tôi gọi điện báo cảnh sát đấy”.
Lăng Vi Vi chẳng phải là kiểu con gái vườn trường chưa trải sự đời. Nhiều năm đi làm này, tính cách cô ta đã được rèn luyện. Trải qua giây phút hoảng loạn ban đầu, Lăng Vi Vi đã ổn định được tâm lí rất nhanh. Tuy gương mặt vẫn còn đỏ ửng, nhưng cứ nghĩ đến đây là công ty, lại là trong phòng làm việc của mình, Lâm Phi thì là cấp dưới của cô ta, trong lòng Lăng Vi Vi đã không còn căng thẳng như lúc ban đầu bị Lâm Phi tấn công nữa.
“Báo cảnh sát? Được thôi, tôi đưa điện thoại cho cô gọi luôn đấy, vừa hay để các đồng nghiệp ở ngoài cùng cảnh sát đi vào xem, bây giờ trưởng phòng Lăng đang quyến rũ tôi thế nào”.
Lâm Phi nói xong, thật sự đã lôi điện thoại ra, còn tiện tay lắc lắc trước mắt Lăng Vi Vi.
“Anh nói lung tung gì thế, tôi quyến rũ anh bao giờ?”
Lăng Vi Vi nắm chặt tay lại, đập Lâm Phi mấy cái, đôi mắt giận dữ, lên giọng nhìn thẳng vào Lâm Phi.
Cằm Lâm Phi hất hất về phía bờ ngực căng tròn trắng muốt dưới lớp áo sơ mi cao cổ của Lăng Vi Vi, giọng điệu trêu đùa: “Đã lộ đến thế rồi còn bảo không quyến rũ tôi. Chẳng nhẽ phải lột hết ra mới tính là quyến rũ hả?”
“A——– Đồ lưu manh”.
Vì đang ở trong lòng Lâm Phi, lại mặc áo sơ mi trắng, từ góc độ của Lâm Phi có thể thấy được không ít bờ ngực trắng nõn. Nếu như không phải Lâm Phi nói thì Lăng Vi Vi hoàn toàn không phát giác ra. Được Lâm Phi nhắc nhở, Lăng Vi Vi vội vã rụt về, che hết phần ngực bị lộ ra.
“Lâm Phi, anh thật vô liêm sỉ!”
Lăng Vi Vi lên tiếng trách mắng, cô ta chỉ lo chắn tay lên phần khe ngực bị lộ ra mà quên rằng cả người vẫn đang ở trong lòng Lâm Phi. Không còn sự chống đỡ yếu ớt của cô ta nữa, Lâm Phi chỉ cần hơi đẩy tay một cái là cả thân hình mềm mại của cô ta đều dính vào người Lâm Phi.
“Tôi còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa cơ, cô có muốn thử không?”
Khe ngực trắng như tuyết, sâu như vực cùng với bờ ngực cao vút của Lăng Vi Vi khiến cho thị giác của Lâm Phi bị ảnh hưởng không hề nhỏ . Cơ thể mềm mại, lồi lõm của Lăng Vi Vi lại đang dính chặt trong lòng Lâm Phi, tuy là cách một lớp vải nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại nõn nà từ da thịt.
Tuy Lăng Vi Vi không xịt nước hoa, thế nhưng mùi thơm dìu dịu từ cơ thể cô ta lại chính là loại nước hoa tốt nhất.
Cơ thể mềm mại thơm mát trong lòng, cậu em nhỏ bị bờ môi của Huyết Mai dày vò nửa đêm lại có hiện tượng ngóc dậy.
“Đừng, đừng mà. Lâm Phi, anh mau buông tôi ra. Chỉ cần anh chịu buông tôi ra, tôi sẽ phê duyệt cho anh nghỉ, để anh về nhà ngủ được không? Nếu như anh không muốn, anh có thể ngủ ở chỗ tôi, tôi đảm bảo sẽ không làm phiền anh nữa”.
Bị Lâm Phi ôm chặt trong lòng, Lăng Vi Vi cũng khó tránh khỏi có những cảm xúc lạ thường do tiếp xúc da thịt mang lại. Nhất là khi cảm nhận được hiện tượng lạ ở phần dưới của Lâm Phi, mặt Lăng Vi Vi càng đỏ bừng, đến lời nói cũng có phần yếu ớt.
“Là cô tự tìm đến cửa, cô xem nếu tôi cứ thế thả cô đi thì có phải để mình chịu thiệt hay không? Không được, không thể để cô đi như vậy được”.
Lâm Phi đang ôm đã tay, sao có thể chịu buông tay được. Tuy trong lòng Lâm Phi không nghĩ sẽ xơi Lăng Vi Vi, nhưng cũng có ý định sẽ ôm Lăng Vi Vi mà ngủ.
“Vậy anh rốt cuộc muốn thế nào? Tôi, tôi không có thời gian chơi đùa với anh đâu, tôi, tôi còn rất nhiều việc phải làm”.
Cảm giác tê dại lạ thường cứ âm thầm lan ra trong lòng, mùi vị nam tính trên người Lâm Phi lại không ngừng ập tới khiến cho Lăng Vi Vi rối bời, hai má ửng đỏ đã lan ra đến khắp gương mặt.
Tuy như vậy nhưng Lăng Vi Vi vẫn giữ được chút lí trí cuối cùng, trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình. Bây giờ là thời gian đi làm, trong tay còn rất nhiều việc phải làm, đây lại là phòng làm việc, nhất định không được để Lâm Phi phá vỡ tuyến phòng thủ cuối cùng của cô ta được.
“Hôn một cái”.
“Không, không được… Mà, anh nói gì cơ?”
“Hôn một cái rồi tôi sẽ thả cô đi”.
Lâm Phi nhắc lại yêu cầu của mình một lần nữa. Tuy là trong thời gian làm được được ôm người đẹp cấp trên ngủ trong phòng làm việc của cô ta là một chuyện hết sức hưởng thụ.
Thế nhưng, nghĩ rằng Lăng Vi Vi dù gì cũng không phải là hắn. Cô gái này dù gì cũng là trưởng phòng hành chính, Mộ San San lại vừa cắt giảm lượng lớn nhân sự, công việc mà Lăng Vi Vi phải xử lý chắc chắn là không ít.
Chủ yếu vẫn là, một khi có người đi vào, phát hiện hai người ở cùng nhau, khó tránh khỏi có lời bàn tán truyền ra. Với da mặt dày của Lâm Phi, tất nhiên hắn sẽ không để ý đến mấy lời bàn ra tán vào này.
Thế nhưng, dù gì đây cũng là tập đoàn Mộ Thị, những lời bàn tán về hắn và Lăng Vi Vi một khi lọt vào tai của Mộ San San thì lớn chuyện rồi.
Chụt.
Ngay lúc Lâm Phi còn đang nghĩ, nếu Lăng Vi Vi không chịu hôn thì phải làm sao, thì Lăng Vi Vi lại chủ động ngẩng đầu lên, đặt bờ môi mềm mại hôn nhẹ lên mặt Lâm Phi một cái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom