Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Vạch mặt
“Nếu chủ tịch Hàn không tin tôi thì giờ có thể gọi điện cho ba tôi để đối chứng, tôi nghĩ ông ấy nhất định sẽ có lời giải thích cho ông.”
Mộ San San trả lời một cách điềm nhiên.
“Nếu chủ thịch Tô đã cho Lâm Phi vào công ty thì chắc chắn có lý do riêng của mình. Giờ chủ tịch Tô không ở trong nước nên không cần gọi điện làm phiền ông ấy.”
Hàn Chấn Hải cúi đầu cố ý ho hắng mấy tiếng, khéo léo từ chối đề nghị của Mộ San San là gọi điện cho Mộ Hồng để đối chứng.
Nực cười, Hàn Chấn Hải dám làm khó Mộ San San là vì Mộ Hồng – người sáng lập kiêm chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Mộ Thị không ở công ty.
Mặc dù Mộ San San là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị nhưng cô ta phải chịu trách nhiệm với hội đồng quản trị. Đây cũng chính là lý do chủ yếu mà Hàn Chấn Hải dám đứng trước mặt Mộ San San yêu cầu cô giải thích.
Còn Mộ Hồng thì khác, Mộ Hồng là chủ tịch hội đồng quản trị, có quyền phát ngôn tối cao trong cuộc họp cổ đông.
Dù sao Lâm Phi cũng là do Mộ Hồng chọn vào công ty, vậy thì thực ra cũng không tồn tại cái gọi là đi cửa sau hay không đi cửa sau. Cả tập đoàn Mộ Thị đều do một tay Mộ Hồng gây dựng, ông ta tuyển ai vào công ty đương nhiên không cần nói với các cổ đông khác.
Lão già giảo hoạt Hàn Chấn Hải tuyệt đối không phải vì chuyện nhỏ này mà đi chất vấn Mộ Hồng được.
Hiện giờ Hàn Chấn Hải đợi cuộc tranh đấu giữa chủ tịch với Mộ San San vẫn là khá khó khăn. Một khi Mộ Hồng chất vấn có nghĩa là cuộc đấu đã chính thức bắt đầu, nói thẳng ra đó chính là lời tuyên chiến.
Điều này hiển nhiên không phù hợp với loại người hám lợi như Hàn Chấn Hải. Mặc dù nhiều phòng ban trong tập đoàn bị ông ta thâu tóm nhưng tập đoàn kinh doanh của Mộ Hồng hoạt động đã nhiều năm, Mộ San San cũng không phải loại người ăn không ngồi rồi, nếu không có sự chuẩn bị kỹ càng trước thì Hàn Chấn Hải sao dễ gì mà tuyên chiến được.
Thương trường như chiến trường, không phải là lời nói chơi.
Nhưng rõ ràng Hàn Chấn Hải không dễ hạ hoả như vậy, ông ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng cho một cuộc tranh đấu toàn diện với nhà họ Mộ.
Nhưng ông ta cũng biết rằng Mộ Hồng không ở trong nước, còn Mộ San San thì lấy Mộ Hồng ra để làm khó ông ta.
Mộ San San có thể ép được loại người như Hàn Chấn Hải đứng vững trong tập đoàn Mộ Thị thì sao cô ta có thể không hiểu được ý đồ của Hàn Chấn Hải chứ.
Mộ San San nhắc đến Mộ Hồng là để cảnh cáo ý đồ của Hàn Chấn Hải, tuyệt đối không có ý định dựa vào Mộ Hồng để ép ông ta, mượn thế lực thì mượn thế lực, nhưng Mộ San San vẫn tin tưởng vào năng lực của bản thân mình hơn.
“Thật quý là chủ tịch Hàn có tấm lòng này, lần này ba tôi ra nước ngoài là muốn đi du lịch. Nói như lời ba tôi vẫn nói, bận rộn bao năm giờ cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi. Mấy năm nay chủ thịch Hàn cũng cống hiến rất nhiều cho công ty, nếu ngày nào đó muốn nghỉ ngơi thì có thể liên hệ với ba tôi để cùng đi du lịch khắp nơi trên thế giới, tiện giải toả tâm trạng.”
Hàn Chấn Hải dùng những lời nói ngầm để ép cô ta, nhưng Mộ San San sao dễ bị giáo huấn như vậy được, cô ta lập tức phản kích lại.
Sắc mặt Hàn Chấn Hải tối sầm lại, câu này của Mộ San San rõ ràng là muốn nói ông ta đã già rồi đừng quá tham lam, cái gì bỏ được thì bỏ đi.
Thực ra với khả năng kinh doanh và cổ phần của tập đoàn Mộ Thị trong tay Hàn Chấn Hải mấy năm nay, thì đương nhiên đủ để ông ta hưởng thụ tuổi già, cho tiền con cháu. Chỉ cần không phá sản thì ông ta chả bao giờ phải lo đến cơm ăn áo mặc.
Làm người đạt đến mức độ như Hàn Chấn Hải, danh vọng tiền tài đều có. Nhưng Hàn Chấn Hải lòng tham không đáy, ông ta đương nhiên không hài lòng với chức chủ tịch của mình.
Nếu hai năm nay một số cổ đông như Hàn Chấn Hải có thể dốc toàn lực hỗ trợ cho Mộ San San thì quy mô của tập đoàn Mộ Thị còn lớn hơn nhiều lần, thậm chí thành tích vượt trội là điều có thể xảy ra.
Nhìn từ một khía cạnh nào đó mà nói thì tập đoàn Mộ Thị lớn mạnh rồi thì tài sản của những người như Hàn Chấn Hải cũng sẽ tăng thêm.
Ngặt nỗi con người đều có lòng riêng, người như Hàn Chấn Hải đương nhiên không hy vọng tập đoàn Mộ Thị mãi đứng tên họ Tô, so với việc tài sản tăng thêm thì bọn họ mong muốn tập đoàn thay tên đổi chủ hơn.
Ngừng một lúc, Hàn Chấn Hải mới từ từ lên tiếng: “Nếu Lâm Phi là do chủ tịch Tô tuyển vào thì có thể không loại hắn, nhưng nhất định phải bắt hắn xin lỗi Hàn Khải Minh trước mặt mọi người.”
Vốn dĩ Hàn Chấn Hải tới không phải có ý định này, trước khi tới công ty ông ta đã đồng ý với Hàn Khải Minh đang nằm trên giường bệnh là nhất định phải khai trừ Lâm Phi. Nhưng nghĩ tới chuyện Lâm Phi là do Mộ Hồng tuyển vào, Hàn Chấn Hải vẫn quyết định lùi một bước, coi như giữ thể diện cho Mộ Hồng.
“Chuyện xảy ra ở công ty nên dù thế nào thì người làm chủ tịch như tôi cũng có một phần trách nhiệm. Thế này đi, sau khi tan làm tôi sẽ tới bệnh viện thăm Hàn Khải Minh, các chi phí mà Hàn Khải Minh nằm viện do công ty chi trả, còn về việc để Lâm Phi xin lỗi …”
Mộ San San thể hiện đang bị làm khó, thực ra cô ta cũng nghĩ sau khi nhắc đến Mộ Hồng thì Hàn Chấn Hải sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Bắt Lâm Phi xin lỗi trước mặt mọi người sẽ tạo một bước đệm cho nhà họ Hàn, Hàn Chấn Hải rõ ràng có ý này. Nhưng ngặt nỗi thái độ Lâm Phi lại cứng rắn, bảo hắn ta xin lỗi Hàn Chấn Hải tuyệt đối không thể nào.
Thấy Mộ San San nói một nửa lại bỏ lửng, Hàn Chấn Hải lạnh lùng nói: “Sao thế? Đến yêu cầu xin lỗi đơn giản như vậy mà tổng giám đốc Mộ cũng không dám đồng ý sao, lẽ nào vì tên Lâm Phi do chủ tịch tuyển mà có thể đánh người tuỳ tiện ở công ty à? Nhà họ Hàn chúng tôi mặc dù chỉ là dòng họ nhỏ bé nhưng cũng không đến mức bị người ta đánh đến mức không có lời nói nào như thế. Yêu cầu Lâm Phi xin lỗi cũng là giới hạn cuối cùng mà tôi có thể chấp nhận được.”
Nói tới cuối cùng, ngữ khí của Hàn Chấn Hải rõ ràng mười mươi đem theo sự phẫn nộ.
Đây chả phải là vì Hàn Chấn Hải kiêng dè Mộ Hồng. Nếu không phải Lâm Phi là do Mộ Hồng tuyển vào công ty thì chỉ dựa vào cách ăn nói ngập ngừng không dứt khoát của Mộ San San thì Hàn Chấn Hải đã không chần chừ mà cho triệu tập cuộc họp cổ đông viện cớ chuyện Lâm Phi làm khó cho Mộ San San rồi.
Nhân lúc đó, trên cuộc họp cổ đông, việc Lâm Phi bị khai trừ chỉ có thể được coi là một điều kiện phụ của Hàn Chấn Hải. Bây giờ Hàn Chấn Hải cho rằng mình chỉ yêu cầu Lâm Phi xin lỗi trước mặt mọi người, đôi bên cùng nhún nhường thì ông ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa.
Hiện tại Mộ San San lại do dự không quyết, khiến cho Hàn Chấn Hải vô cùng khó chịu.
Cảm thấy Hàn Chấn Hải sắp vượt qua giới hạn chịu đựng, Mộ San San cũng muốn gật đầu nhưng Lâm Phi sớm đã gào thét với cô ta một phen khiến cho cô ta vẫn chưa quên nổi.
Nếu gật đầu đồng ý với yêu cầu của Hàn Chấn Hải thì đương nhiên sẽ khơi lên sự uất ức trong lòng Lâm Phi, nó không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, đổ vào đúng mối quan hệ vốn dĩ không bền chặt của hai vợ chồng họ.
Nhưng nếu từ chối với đề nghị của Hàn Chấn Hải thì cũng là đã đắc tội với ông ta, nhiều khả năng sẽ làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hai bên và không có lợi cho sự phát triển sau này của công ty.
Mộ San San rơi vào thế khó, sự yên lặng của cô ta khiến Hàn Chấn Hải thở dài một cách nặng nhọc, càng làm tăng thêm bầu không khí vốn dĩ vẫn đang nặng nề.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau khi nhận được cái gật đầu của Mộ San San, Lăng Vi Vi đẩy cửa bước vào với mái tóc mây búi cao, nhan sắc rạng ngời, cô mặc một bộ quần áo công chức màu vàng nhạt.
Sự xuất hiện của Lăng Vi Vi phần nào làm giảm đi bầu không khí nặng nề trong phòng làm việc của Mộ San San.
Lăng Vi Vi là cánh tay đắc lực của Mộ San San, còn Hàn Khải Minh theo đuổi Lăng Vi Vi là sự thực không thể chối cãi.
Có thể nói chẳng có ai hợp lý hơn ngoài Lăng Vi Vi chen vào cuộc nói chuyện giữa Mộ San San và Hàn Chấn Hải.
“Nghe thư ký nói chủ tịch Hàn tới, nếu tôi đoán không nhầm thì ông đến là để hỏi tội?”
Ánh mắt Lăng Vi Vi và Mộ San San gặp nhau trong vòng hai giây rồi Lăng Vi Vi ngồi cạnh Mộ San San.
Hàn Chấn Hải hít sâu một hơi, như đang trấn tĩnh lại tâm trạng rồi lên tiếng hoài nghi: “Trưởng phòng Lăng đến đúng lúc lắm, cô đứng ra xem cho tôi xem Lâm Phi đánh Khởi Minh trước mặt mọi người, tôi yêu cầu cậu ta xin lỗi mà tổng giám đốc Mộ không đồng ý, lẽ nào yêu cầu này của tôi là quá đáng.
“Yêu cầu của chủ tịch Hàn không phải là quá đáng, nhưng có lẽ Hàn Khải Minh nên xin lỗi Tiểu Vũ trước. Chuyện Hàn Khải Minh xông vào văn phòng hành chính, đẩy Tiểu Vũ sau đó Lâm Phi mới đánh người. Nếu xin lỗi thì Hàn Khải Minh nên xin lỗi Tiểu Vũ trước.”
Mặc dù lời nói của Lăng Vi Vi không lạnh lùng như Mộ San San nhưng trong lời nói của cô ta mang theo sự giận giữ.
Mộ San San trả lời một cách điềm nhiên.
“Nếu chủ thịch Tô đã cho Lâm Phi vào công ty thì chắc chắn có lý do riêng của mình. Giờ chủ tịch Tô không ở trong nước nên không cần gọi điện làm phiền ông ấy.”
Hàn Chấn Hải cúi đầu cố ý ho hắng mấy tiếng, khéo léo từ chối đề nghị của Mộ San San là gọi điện cho Mộ Hồng để đối chứng.
Nực cười, Hàn Chấn Hải dám làm khó Mộ San San là vì Mộ Hồng – người sáng lập kiêm chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Mộ Thị không ở công ty.
Mặc dù Mộ San San là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị nhưng cô ta phải chịu trách nhiệm với hội đồng quản trị. Đây cũng chính là lý do chủ yếu mà Hàn Chấn Hải dám đứng trước mặt Mộ San San yêu cầu cô giải thích.
Còn Mộ Hồng thì khác, Mộ Hồng là chủ tịch hội đồng quản trị, có quyền phát ngôn tối cao trong cuộc họp cổ đông.
Dù sao Lâm Phi cũng là do Mộ Hồng chọn vào công ty, vậy thì thực ra cũng không tồn tại cái gọi là đi cửa sau hay không đi cửa sau. Cả tập đoàn Mộ Thị đều do một tay Mộ Hồng gây dựng, ông ta tuyển ai vào công ty đương nhiên không cần nói với các cổ đông khác.
Lão già giảo hoạt Hàn Chấn Hải tuyệt đối không phải vì chuyện nhỏ này mà đi chất vấn Mộ Hồng được.
Hiện giờ Hàn Chấn Hải đợi cuộc tranh đấu giữa chủ tịch với Mộ San San vẫn là khá khó khăn. Một khi Mộ Hồng chất vấn có nghĩa là cuộc đấu đã chính thức bắt đầu, nói thẳng ra đó chính là lời tuyên chiến.
Điều này hiển nhiên không phù hợp với loại người hám lợi như Hàn Chấn Hải. Mặc dù nhiều phòng ban trong tập đoàn bị ông ta thâu tóm nhưng tập đoàn kinh doanh của Mộ Hồng hoạt động đã nhiều năm, Mộ San San cũng không phải loại người ăn không ngồi rồi, nếu không có sự chuẩn bị kỹ càng trước thì Hàn Chấn Hải sao dễ gì mà tuyên chiến được.
Thương trường như chiến trường, không phải là lời nói chơi.
Nhưng rõ ràng Hàn Chấn Hải không dễ hạ hoả như vậy, ông ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng cho một cuộc tranh đấu toàn diện với nhà họ Mộ.
Nhưng ông ta cũng biết rằng Mộ Hồng không ở trong nước, còn Mộ San San thì lấy Mộ Hồng ra để làm khó ông ta.
Mộ San San có thể ép được loại người như Hàn Chấn Hải đứng vững trong tập đoàn Mộ Thị thì sao cô ta có thể không hiểu được ý đồ của Hàn Chấn Hải chứ.
Mộ San San nhắc đến Mộ Hồng là để cảnh cáo ý đồ của Hàn Chấn Hải, tuyệt đối không có ý định dựa vào Mộ Hồng để ép ông ta, mượn thế lực thì mượn thế lực, nhưng Mộ San San vẫn tin tưởng vào năng lực của bản thân mình hơn.
“Thật quý là chủ tịch Hàn có tấm lòng này, lần này ba tôi ra nước ngoài là muốn đi du lịch. Nói như lời ba tôi vẫn nói, bận rộn bao năm giờ cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi. Mấy năm nay chủ thịch Hàn cũng cống hiến rất nhiều cho công ty, nếu ngày nào đó muốn nghỉ ngơi thì có thể liên hệ với ba tôi để cùng đi du lịch khắp nơi trên thế giới, tiện giải toả tâm trạng.”
Hàn Chấn Hải dùng những lời nói ngầm để ép cô ta, nhưng Mộ San San sao dễ bị giáo huấn như vậy được, cô ta lập tức phản kích lại.
Sắc mặt Hàn Chấn Hải tối sầm lại, câu này của Mộ San San rõ ràng là muốn nói ông ta đã già rồi đừng quá tham lam, cái gì bỏ được thì bỏ đi.
Thực ra với khả năng kinh doanh và cổ phần của tập đoàn Mộ Thị trong tay Hàn Chấn Hải mấy năm nay, thì đương nhiên đủ để ông ta hưởng thụ tuổi già, cho tiền con cháu. Chỉ cần không phá sản thì ông ta chả bao giờ phải lo đến cơm ăn áo mặc.
Làm người đạt đến mức độ như Hàn Chấn Hải, danh vọng tiền tài đều có. Nhưng Hàn Chấn Hải lòng tham không đáy, ông ta đương nhiên không hài lòng với chức chủ tịch của mình.
Nếu hai năm nay một số cổ đông như Hàn Chấn Hải có thể dốc toàn lực hỗ trợ cho Mộ San San thì quy mô của tập đoàn Mộ Thị còn lớn hơn nhiều lần, thậm chí thành tích vượt trội là điều có thể xảy ra.
Nhìn từ một khía cạnh nào đó mà nói thì tập đoàn Mộ Thị lớn mạnh rồi thì tài sản của những người như Hàn Chấn Hải cũng sẽ tăng thêm.
Ngặt nỗi con người đều có lòng riêng, người như Hàn Chấn Hải đương nhiên không hy vọng tập đoàn Mộ Thị mãi đứng tên họ Tô, so với việc tài sản tăng thêm thì bọn họ mong muốn tập đoàn thay tên đổi chủ hơn.
Ngừng một lúc, Hàn Chấn Hải mới từ từ lên tiếng: “Nếu Lâm Phi là do chủ tịch Tô tuyển vào thì có thể không loại hắn, nhưng nhất định phải bắt hắn xin lỗi Hàn Khải Minh trước mặt mọi người.”
Vốn dĩ Hàn Chấn Hải tới không phải có ý định này, trước khi tới công ty ông ta đã đồng ý với Hàn Khải Minh đang nằm trên giường bệnh là nhất định phải khai trừ Lâm Phi. Nhưng nghĩ tới chuyện Lâm Phi là do Mộ Hồng tuyển vào, Hàn Chấn Hải vẫn quyết định lùi một bước, coi như giữ thể diện cho Mộ Hồng.
“Chuyện xảy ra ở công ty nên dù thế nào thì người làm chủ tịch như tôi cũng có một phần trách nhiệm. Thế này đi, sau khi tan làm tôi sẽ tới bệnh viện thăm Hàn Khải Minh, các chi phí mà Hàn Khải Minh nằm viện do công ty chi trả, còn về việc để Lâm Phi xin lỗi …”
Mộ San San thể hiện đang bị làm khó, thực ra cô ta cũng nghĩ sau khi nhắc đến Mộ Hồng thì Hàn Chấn Hải sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Bắt Lâm Phi xin lỗi trước mặt mọi người sẽ tạo một bước đệm cho nhà họ Hàn, Hàn Chấn Hải rõ ràng có ý này. Nhưng ngặt nỗi thái độ Lâm Phi lại cứng rắn, bảo hắn ta xin lỗi Hàn Chấn Hải tuyệt đối không thể nào.
Thấy Mộ San San nói một nửa lại bỏ lửng, Hàn Chấn Hải lạnh lùng nói: “Sao thế? Đến yêu cầu xin lỗi đơn giản như vậy mà tổng giám đốc Mộ cũng không dám đồng ý sao, lẽ nào vì tên Lâm Phi do chủ tịch tuyển mà có thể đánh người tuỳ tiện ở công ty à? Nhà họ Hàn chúng tôi mặc dù chỉ là dòng họ nhỏ bé nhưng cũng không đến mức bị người ta đánh đến mức không có lời nói nào như thế. Yêu cầu Lâm Phi xin lỗi cũng là giới hạn cuối cùng mà tôi có thể chấp nhận được.”
Nói tới cuối cùng, ngữ khí của Hàn Chấn Hải rõ ràng mười mươi đem theo sự phẫn nộ.
Đây chả phải là vì Hàn Chấn Hải kiêng dè Mộ Hồng. Nếu không phải Lâm Phi là do Mộ Hồng tuyển vào công ty thì chỉ dựa vào cách ăn nói ngập ngừng không dứt khoát của Mộ San San thì Hàn Chấn Hải đã không chần chừ mà cho triệu tập cuộc họp cổ đông viện cớ chuyện Lâm Phi làm khó cho Mộ San San rồi.
Nhân lúc đó, trên cuộc họp cổ đông, việc Lâm Phi bị khai trừ chỉ có thể được coi là một điều kiện phụ của Hàn Chấn Hải. Bây giờ Hàn Chấn Hải cho rằng mình chỉ yêu cầu Lâm Phi xin lỗi trước mặt mọi người, đôi bên cùng nhún nhường thì ông ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa.
Hiện tại Mộ San San lại do dự không quyết, khiến cho Hàn Chấn Hải vô cùng khó chịu.
Cảm thấy Hàn Chấn Hải sắp vượt qua giới hạn chịu đựng, Mộ San San cũng muốn gật đầu nhưng Lâm Phi sớm đã gào thét với cô ta một phen khiến cho cô ta vẫn chưa quên nổi.
Nếu gật đầu đồng ý với yêu cầu của Hàn Chấn Hải thì đương nhiên sẽ khơi lên sự uất ức trong lòng Lâm Phi, nó không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, đổ vào đúng mối quan hệ vốn dĩ không bền chặt của hai vợ chồng họ.
Nhưng nếu từ chối với đề nghị của Hàn Chấn Hải thì cũng là đã đắc tội với ông ta, nhiều khả năng sẽ làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hai bên và không có lợi cho sự phát triển sau này của công ty.
Mộ San San rơi vào thế khó, sự yên lặng của cô ta khiến Hàn Chấn Hải thở dài một cách nặng nhọc, càng làm tăng thêm bầu không khí vốn dĩ vẫn đang nặng nề.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau khi nhận được cái gật đầu của Mộ San San, Lăng Vi Vi đẩy cửa bước vào với mái tóc mây búi cao, nhan sắc rạng ngời, cô mặc một bộ quần áo công chức màu vàng nhạt.
Sự xuất hiện của Lăng Vi Vi phần nào làm giảm đi bầu không khí nặng nề trong phòng làm việc của Mộ San San.
Lăng Vi Vi là cánh tay đắc lực của Mộ San San, còn Hàn Khải Minh theo đuổi Lăng Vi Vi là sự thực không thể chối cãi.
Có thể nói chẳng có ai hợp lý hơn ngoài Lăng Vi Vi chen vào cuộc nói chuyện giữa Mộ San San và Hàn Chấn Hải.
“Nghe thư ký nói chủ tịch Hàn tới, nếu tôi đoán không nhầm thì ông đến là để hỏi tội?”
Ánh mắt Lăng Vi Vi và Mộ San San gặp nhau trong vòng hai giây rồi Lăng Vi Vi ngồi cạnh Mộ San San.
Hàn Chấn Hải hít sâu một hơi, như đang trấn tĩnh lại tâm trạng rồi lên tiếng hoài nghi: “Trưởng phòng Lăng đến đúng lúc lắm, cô đứng ra xem cho tôi xem Lâm Phi đánh Khởi Minh trước mặt mọi người, tôi yêu cầu cậu ta xin lỗi mà tổng giám đốc Mộ không đồng ý, lẽ nào yêu cầu này của tôi là quá đáng.
“Yêu cầu của chủ tịch Hàn không phải là quá đáng, nhưng có lẽ Hàn Khải Minh nên xin lỗi Tiểu Vũ trước. Chuyện Hàn Khải Minh xông vào văn phòng hành chính, đẩy Tiểu Vũ sau đó Lâm Phi mới đánh người. Nếu xin lỗi thì Hàn Khải Minh nên xin lỗi Tiểu Vũ trước.”
Mặc dù lời nói của Lăng Vi Vi không lạnh lùng như Mộ San San nhưng trong lời nói của cô ta mang theo sự giận giữ.
Bình luận facebook