Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-360
Chương 217: Nói lời giữ lời
Chương 217: Nói lời giữ lời
Trên mặt biển nào đó cách thành phố Trung Hải không biết bao nhiêu hải lý, Lâm Phi đứng trên du thuyền của nhóm lính đánh thuê Hổ Nam Á gọi điện thoại Radar.
“Cần bao lâu để điều tra chủ thuê đám Nam Hổ?!”
“Đại ca, anh cũng biết làm nghề này của chúng ta, điện thoại hầu như đều mã hóa, chưa biết chừng lúc nào đó phải đổi số. Muốn điều tra ra, có lẽ…”
“Đừng để tôi hỏi lần thứ hai.” Giọng Lâm Phi càng ngày càng lạnh lùng, thậm chí còn hơn cả Mộ San San trời sinh cao ngạo.
Không chỉ lạnh lùng mà còn dửng dưng, sự dửng dưng tỏa ra từ xương tủy và bao hàm cả sát khí nồng nặc.
“Đã điều tra ra rồi, Nam Hổ được một trùm ma túy khu vực tam giác vàng thuê, danh tính của tên trùm ma túy này, em vẫn đang điều tra.”
Có lẽ do nhận ra được sự mất kiên nhẫn trong lời nói của Lâm Phi nên Radar thôi không vòng vo mà thành thật báo cáo ngay.
“Nếu đã điều tra ra rồi, sao không nói sớm?!”
“Ừm, thưa anh là như thế này. Anh xem em đã ở bên Âu Châu cũng lâu lắm rồi, bên đó cũng không có chuyện gì to tát nữa, em muốn đổi bầu không khí.”
“Nói tiếng người.”
“Em muốn về nước.”
“Đợi tới ngày cậu chết, tôi sẽ đích thân đưa tro cốt về quê hương.”
“Dựa vào đâu chứ?! Dựa vào đâu?!” Ý từ chối của Lâm Phi rõ ràng như vậy, sao Radar lại không nhận ra chứ, bên đầu dây bên kia, hắn đã vô cùng thất vọng: “Tên khốn kiếp Đồ Tể có thể về nước, sao em không được?! Đại ca, hôm nay anh bắt buộc phải cho em một lý do, nếu không bây giờ em sẽ tiết lộ tin tức anh ở Trung Hải cho Trix biết. Em tin cô ấy nhất định không ngại dẫn em cùng về nước tìm đại ca.”
“Cậu có thể thử xem.” Giọng nói của Lâm Phi vẫn lạnh lùng hờ hững như vậy, nhưng nếu nghe kỹ có thể nhận ra âm rung trong lời nói của hắn.
Rõ ràng, sự uy hiếp của Radar không hẳn không có tác dụng với Lâm Phi. Thực tế, nếu như người phụ nữ tên Trix đó thực sự chạy tới Trung Hải tìm Lâm Phi, chắc chắn Lâm Phi sẽ chạy càng xa càng tốt.
Nếu như tên Radar khốn kiếp thực sự cùng tới thành phố Trung Hải cùng Trix, cho dù Lâm Phi có muốn xử lý Radar thành đầu heo cũng phải là chuyện sau khi Trix và Radar tách nhau ra.
Nhưng rõ ràng Radar không có gan bị tẩm thành đầu heo.
“Đại ca à, em có thể tiếp tục giấu Trix cho anh nhưng anh phải nói em biết, tên Đồ Tể khốn kiếp đó đang làm gì?!”
“Tôi còn chưa tìm thấy cậu ta, khi nào tìm thấy tôi sẽ đích thân đưa cậu ta ra khỏi Hoa Hạ.”
“Như vậy thì em yên tâm rồi.”
“Còn chuyện gì khác không?”
“Có.”
“Tôi cho cậu năm giây để nói.”
“Đại ca à, giết chết hết đám Nam Hổ, không phải anh lại bị bệnh rồi chứ. Nhân lúc bệnh còn chưa phát tác hết, mau đi tìm gái giải khuây đi. Nhưng mà đừng có đi tìm chị dâu nhé, em nghe Huyết Trí nói, chị dâu là cô chủ nhà giàu, anh mà lên cơn không nhận người nhà cũng đừng giày vò chị ấy.”
Tút!
Radar cố nói hết ý một cách nhanh nhất rồi nhanh chóng cúp máy, gần như không cho Lâm Phi cơ hội trách mắng mình.
Không biết quan hệ vợ chồng giữa Lâm Phi và Mộ San San nên Radar nói vậy hoàn toàn có ý tốt nhưng không hề biết lòng tốt của hắn đang xoáy vào nỗi đau của Lâm Phi.
Sau khi giết người, Lâm Phi thực sự muốn trút giận, giải tỏa hết tất cả thù hận và sát khí trong lòng. Trước đây khi còn ở nước ngoài, Lâm Phi đều tới phòng luyện tập trong căn cứ của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục để giải khuây.
Nhưng bây giờ thành phố Trung Hải không có nơi như vậy để làm Lâm Phi khuây khỏa, vì vậy Radar mới bảo hắn đi tìm gái, đây cũng có thể xem là một lựa chọn tuyệt vời.
Chỉ có điều người này không phải là Mộ San San.
Với mối quan hệ hiện nay của hắn và Mộ San San, nếu như Lâm Phi thực sự chạy về biệt thự Lệ Thủy cưỡng bức Mộ San San, e là cả đời này Mộ San San sẽ không tha thứ cho Lâm Phi.
……………
Trong một khách sạn năm sao nào đó, Cố Phương Hoa bị Lâm Phi đánh ngất vứt trên giường đã từ từ tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ, Cố Phương Hoa không hề quá hoảng hốt.
Cố Phương Hoa dùng bàn tay trắng nõn mát xa chiếc cổ thiên nga còn đang ê ẩm, dần dần nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong trung tâm thương mại Đông Phương.
Từ chuyện mua dây chuyền tranh chấp với Lâm Phi, bọn cướp xông vào, Lâm Phi cứu cô…Lâm Phi dắt theo cô giải quyết bọn cướp ở tầng mười lăm, sau đó, không có sau đó nữa.
Bởi vì ký ức của Cố Phương Hoa chỉ dừng lại ở đó.
Rõ ràng, lúc đó Cố Phương Hoa xinh đẹp đã bị Lâm Phi đánh ngất.
“Tên khốn khiếp nói lời không giữ lời, tốt nhất đừng để tôi gặp lại cậu nữa…”
Sau khi nhớ lại rõ ràng mọi chuyện, Cố Phương Hoa cắn răng trách mắng Lâm Phi. Có thể tưởng tượng như thế này, nếu như Lâm Phi đứng trước mặt, cô sẽ không ngại để lại dấu răng trên người Lâm Phi.
Đương nhiên Cố Phương Hoa oán trách Lâm Phi không hoàn toàn vì hắn đánh ngất cô khi cô không phòng bị.
Cố Phương Hoa không phải là cô bé chưa trải sự đời, với kinh nghiệm dày dặn của mình, đương nhiên cô biết Lâm Phi đánh ngất cô hoàn toàn vì muốn bảo vệ cô.
Điều thực sự khiến Cố Phương Hoa tức giận là Lâm Phi không giữ lời.
Rõ ràng trước đó, còn nhiều lần nói đưa cô tới khách sạn đặt phòng mà.
Bây giờ hay rồi, vứt cô một mình trong khách sạn, điển hình của kẻ nói lời không giữ lời, thực sự không phải là đàn ông!
Sau khi mắng Lâm Phi một trận té tát vì không giữ lời hứa, Cố Phương Hoa liền điều chỉnh lại cảm xúc, cởi đồ đi tắm giải đen.
Hàng loạt những chuyện xảy ra trong trung tâm thương mại Đông Phương thực sự khiến cô mệt mỏi.
Vừa thay xong khăn tắm chuẩn bị vào nhà tắm, đôi chân ngọc ngà tinh tế mà hoàn mỹ còn chưa bước nổi một bước, Cố Phương Hoa đã bị ném trở lại giường.
Cố Phương Hoa còn chưa kịp hoàn hồn vì sự thay đổi đột ngột đã cảm thấy toàn thân lạnh toát, cả cơ thể trần truồng tiếp xúc trực tiếp với không khí.
“Tên khốn kiếp cậu…u u…”
Khi nhìn rõ người vừa đánh úp mình chính là kẻ vô lương tâm khi nãy bị cô trách mắng liên hồi, Cố Phương Hoa không nhịn được lên tiếng mắng mỏ, muốn dạy dỗ gã đàn ông mấy câu.
Chỉ là, Lâm Phi kẻ trong lòng vốn đã ngùn ngụt sát khí, sắp không khống chế nổi cảm xúc, không cho cô cơ hội này, cái miệng lớn của hắn trực tiếp bịt kín đôi môi mỏng manh quyến rũ của Cố Phương Hoa.
“U…đau…”
Lâm Phi một lòng muốn giải khuây nên đâu hiểu gì là thương hoa tiếc ngọc cứ thô lỗ thẳng thừng.
Cuộc tấn công thô bạo của Lâm Phi mang lại cho Cố Phương Hoa cảm giác đau đớn không kém gì mất đi lần đầu.
Vừa hay, Cố Phương Hoa đã giữ mình mười mấy năm cần nhất là sự thô bạo này, vượt qua nỗi đau ban đầu, Cố Phương Hoa cũng quen dần với đòn tấn công của Lâm Phi.
“Ư…”
Không bao lâu, tiếng rên rỉ như hưởng thụ của Cố Phương Hoa vang lên trong căn phòng.
——————-
Chương 217: Nói lời giữ lời
Trên mặt biển nào đó cách thành phố Trung Hải không biết bao nhiêu hải lý, Lâm Phi đứng trên du thuyền của nhóm lính đánh thuê Hổ Nam Á gọi điện thoại Radar.
“Cần bao lâu để điều tra chủ thuê đám Nam Hổ?!”
“Đại ca, anh cũng biết làm nghề này của chúng ta, điện thoại hầu như đều mã hóa, chưa biết chừng lúc nào đó phải đổi số. Muốn điều tra ra, có lẽ…”
“Đừng để tôi hỏi lần thứ hai.” Giọng Lâm Phi càng ngày càng lạnh lùng, thậm chí còn hơn cả Mộ San San trời sinh cao ngạo.
Không chỉ lạnh lùng mà còn dửng dưng, sự dửng dưng tỏa ra từ xương tủy và bao hàm cả sát khí nồng nặc.
“Đã điều tra ra rồi, Nam Hổ được một trùm ma túy khu vực tam giác vàng thuê, danh tính của tên trùm ma túy này, em vẫn đang điều tra.”
Có lẽ do nhận ra được sự mất kiên nhẫn trong lời nói của Lâm Phi nên Radar thôi không vòng vo mà thành thật báo cáo ngay.
“Nếu đã điều tra ra rồi, sao không nói sớm?!”
“Ừm, thưa anh là như thế này. Anh xem em đã ở bên Âu Châu cũng lâu lắm rồi, bên đó cũng không có chuyện gì to tát nữa, em muốn đổi bầu không khí.”
“Nói tiếng người.”
“Em muốn về nước.”
“Đợi tới ngày cậu chết, tôi sẽ đích thân đưa tro cốt về quê hương.”
“Dựa vào đâu chứ?! Dựa vào đâu?!” Ý từ chối của Lâm Phi rõ ràng như vậy, sao Radar lại không nhận ra chứ, bên đầu dây bên kia, hắn đã vô cùng thất vọng: “Tên khốn kiếp Đồ Tể có thể về nước, sao em không được?! Đại ca, hôm nay anh bắt buộc phải cho em một lý do, nếu không bây giờ em sẽ tiết lộ tin tức anh ở Trung Hải cho Trix biết. Em tin cô ấy nhất định không ngại dẫn em cùng về nước tìm đại ca.”
“Cậu có thể thử xem.” Giọng nói của Lâm Phi vẫn lạnh lùng hờ hững như vậy, nhưng nếu nghe kỹ có thể nhận ra âm rung trong lời nói của hắn.
Rõ ràng, sự uy hiếp của Radar không hẳn không có tác dụng với Lâm Phi. Thực tế, nếu như người phụ nữ tên Trix đó thực sự chạy tới Trung Hải tìm Lâm Phi, chắc chắn Lâm Phi sẽ chạy càng xa càng tốt.
Nếu như tên Radar khốn kiếp thực sự cùng tới thành phố Trung Hải cùng Trix, cho dù Lâm Phi có muốn xử lý Radar thành đầu heo cũng phải là chuyện sau khi Trix và Radar tách nhau ra.
Nhưng rõ ràng Radar không có gan bị tẩm thành đầu heo.
“Đại ca à, em có thể tiếp tục giấu Trix cho anh nhưng anh phải nói em biết, tên Đồ Tể khốn kiếp đó đang làm gì?!”
“Tôi còn chưa tìm thấy cậu ta, khi nào tìm thấy tôi sẽ đích thân đưa cậu ta ra khỏi Hoa Hạ.”
“Như vậy thì em yên tâm rồi.”
“Còn chuyện gì khác không?”
“Có.”
“Tôi cho cậu năm giây để nói.”
“Đại ca à, giết chết hết đám Nam Hổ, không phải anh lại bị bệnh rồi chứ. Nhân lúc bệnh còn chưa phát tác hết, mau đi tìm gái giải khuây đi. Nhưng mà đừng có đi tìm chị dâu nhé, em nghe Huyết Trí nói, chị dâu là cô chủ nhà giàu, anh mà lên cơn không nhận người nhà cũng đừng giày vò chị ấy.”
Tút!
Radar cố nói hết ý một cách nhanh nhất rồi nhanh chóng cúp máy, gần như không cho Lâm Phi cơ hội trách mắng mình.
Không biết quan hệ vợ chồng giữa Lâm Phi và Mộ San San nên Radar nói vậy hoàn toàn có ý tốt nhưng không hề biết lòng tốt của hắn đang xoáy vào nỗi đau của Lâm Phi.
Sau khi giết người, Lâm Phi thực sự muốn trút giận, giải tỏa hết tất cả thù hận và sát khí trong lòng. Trước đây khi còn ở nước ngoài, Lâm Phi đều tới phòng luyện tập trong căn cứ của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục để giải khuây.
Nhưng bây giờ thành phố Trung Hải không có nơi như vậy để làm Lâm Phi khuây khỏa, vì vậy Radar mới bảo hắn đi tìm gái, đây cũng có thể xem là một lựa chọn tuyệt vời.
Chỉ có điều người này không phải là Mộ San San.
Với mối quan hệ hiện nay của hắn và Mộ San San, nếu như Lâm Phi thực sự chạy về biệt thự Lệ Thủy cưỡng bức Mộ San San, e là cả đời này Mộ San San sẽ không tha thứ cho Lâm Phi.
……………
Trong một khách sạn năm sao nào đó, Cố Phương Hoa bị Lâm Phi đánh ngất vứt trên giường đã từ từ tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ, Cố Phương Hoa không hề quá hoảng hốt.
Cố Phương Hoa dùng bàn tay trắng nõn mát xa chiếc cổ thiên nga còn đang ê ẩm, dần dần nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong trung tâm thương mại Đông Phương.
Từ chuyện mua dây chuyền tranh chấp với Lâm Phi, bọn cướp xông vào, Lâm Phi cứu cô…Lâm Phi dắt theo cô giải quyết bọn cướp ở tầng mười lăm, sau đó, không có sau đó nữa.
Bởi vì ký ức của Cố Phương Hoa chỉ dừng lại ở đó.
Rõ ràng, lúc đó Cố Phương Hoa xinh đẹp đã bị Lâm Phi đánh ngất.
“Tên khốn khiếp nói lời không giữ lời, tốt nhất đừng để tôi gặp lại cậu nữa…”
Sau khi nhớ lại rõ ràng mọi chuyện, Cố Phương Hoa cắn răng trách mắng Lâm Phi. Có thể tưởng tượng như thế này, nếu như Lâm Phi đứng trước mặt, cô sẽ không ngại để lại dấu răng trên người Lâm Phi.
Đương nhiên Cố Phương Hoa oán trách Lâm Phi không hoàn toàn vì hắn đánh ngất cô khi cô không phòng bị.
Cố Phương Hoa không phải là cô bé chưa trải sự đời, với kinh nghiệm dày dặn của mình, đương nhiên cô biết Lâm Phi đánh ngất cô hoàn toàn vì muốn bảo vệ cô.
Điều thực sự khiến Cố Phương Hoa tức giận là Lâm Phi không giữ lời.
Rõ ràng trước đó, còn nhiều lần nói đưa cô tới khách sạn đặt phòng mà.
Bây giờ hay rồi, vứt cô một mình trong khách sạn, điển hình của kẻ nói lời không giữ lời, thực sự không phải là đàn ông!
Sau khi mắng Lâm Phi một trận té tát vì không giữ lời hứa, Cố Phương Hoa liền điều chỉnh lại cảm xúc, cởi đồ đi tắm giải đen.
Hàng loạt những chuyện xảy ra trong trung tâm thương mại Đông Phương thực sự khiến cô mệt mỏi.
Vừa thay xong khăn tắm chuẩn bị vào nhà tắm, đôi chân ngọc ngà tinh tế mà hoàn mỹ còn chưa bước nổi một bước, Cố Phương Hoa đã bị ném trở lại giường.
Cố Phương Hoa còn chưa kịp hoàn hồn vì sự thay đổi đột ngột đã cảm thấy toàn thân lạnh toát, cả cơ thể trần truồng tiếp xúc trực tiếp với không khí.
“Tên khốn kiếp cậu…u u…”
Khi nhìn rõ người vừa đánh úp mình chính là kẻ vô lương tâm khi nãy bị cô trách mắng liên hồi, Cố Phương Hoa không nhịn được lên tiếng mắng mỏ, muốn dạy dỗ gã đàn ông mấy câu.
Chỉ là, Lâm Phi kẻ trong lòng vốn đã ngùn ngụt sát khí, sắp không khống chế nổi cảm xúc, không cho cô cơ hội này, cái miệng lớn của hắn trực tiếp bịt kín đôi môi mỏng manh quyến rũ của Cố Phương Hoa.
“U…đau…”
Lâm Phi một lòng muốn giải khuây nên đâu hiểu gì là thương hoa tiếc ngọc cứ thô lỗ thẳng thừng.
Cuộc tấn công thô bạo của Lâm Phi mang lại cho Cố Phương Hoa cảm giác đau đớn không kém gì mất đi lần đầu.
Vừa hay, Cố Phương Hoa đã giữ mình mười mấy năm cần nhất là sự thô bạo này, vượt qua nỗi đau ban đầu, Cố Phương Hoa cũng quen dần với đòn tấn công của Lâm Phi.
“Ư…”
Không bao lâu, tiếng rên rỉ như hưởng thụ của Cố Phương Hoa vang lên trong căn phòng.
——————-
Bình luận facebook