Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: Tôi không phải kẻ đổ vỏ
Chương 38: Tôi không phải kẻ đổ vỏ
“Có những chuyện trưởng phòng Lăng có thể không biết, thực ra tôi đã kết hôn rồi. Cô giao nhiệm vụ như vậy cho một người đã kết hôn như tôi, tôi cảm thấy vô cùng áp lực”.
Lâm Phi ngậm điếu thuốc, làm ra vẻ lực bất tòng tâm.
Tuy Lăng Vi Vi rất ghét việc Lâm Phi hút thuốc trong phòng làm việc của mình, nhưng bây giờ quả thực là đang phải nhờ vả hắn nên đành nhẫn nhịn. Thế nhưng cô ta hoàn toàn không tin việc Lâm Phi nói mình đã kết hôn rồi.
Theo như Lăng Vi Vi nghĩ, Lâm Phi là kiểu người thấy gái đẹp thì trợn mắt lên, cả ngày mồm năm miệng mười chọc ghẹo nữ đồng nghiệp, làm gì có chuyện có người chịu gả cho hắn được.
“Hóa ra anh đã kết hôn rồi à, nhưng sao tay anh không đeo nhẫn vậy?”
Lâm Phi giật mình. Hắn và Mộ San San kết hôn hoàn toàn chỉ là làm cho có hình thức, hai người chỉ đến Cục dân chính lĩnh giấy, còn các thủ tục kết hôn khác thì không làm gì cả.
Nhẫn kết hôn thì càng không nói tới. Dựa vào tính cách của Mộ San San, cho dù Lâm Phi có mua nhẫn kết hôn thì Mộ San San cũng sẽ không đeo, có thể cô ta còn quăng cho hắn cái nhìn lạnh hết cả xương sống.
Còn về Lâm Phi, bản thân hắn cũng không muốn đeo. Hồi ở nước ngoài hắn chơi bời quen rồi, nếu đeo nhẫn kết hôn thì sau này làm sao hắn đi dụ dỗ con gái được nữa.
Thấy Lâm Phi không nói nổi, Lăng Vi Vi càng tin tưởng vào suy nghĩ của mình, dịu dàng nói: “Thực ra tôi có thể hiểu được anh. Bây giờ tỉ lệ nam nữ mất cân bằng, đàn ông các anh đều muốn tìm một người bạn gái để kết hôn. Sở dĩ anh nói mình kết hôn rồi là vì muốn để các nữ đồng nghiệp ở phòng hành chính chúng tôi buông bỏ phòng bị, đối xử tốt với anh có đúng không?”
Gì cơ? Mắt Lâm Phi trợn lên to như mắt trâu không bằng. Hắn không thể ngờ được hắn mới im lặng một lúc mà Lăng Vi Vi đã có thể nghĩ ra nhiều thứ như thế.
Mợ nó chứ, năm nay mãi mới nói được một câu thật lòng thì lại chẳng ai buồn tin. Lâm Phi rất buồn bực, rất bối rối, rất bất lực.
Lăng Vi Vi xua xua bàn tay ngọc ngà, hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Lâm Phi, tự mình nói: “Anh một là chưa có xe, hai là chưa có nhà, lại vừa mới đi làm, làm gì có cô gái nào chịu lấy anh được? Chỉ cần anh có thể khiến Thẩm Bội Ni đứng về phía chúng ta, tôi sẽ xem xét cho anh một cơ hội theo đuổi tôi, thế nào hả?”
Nói xong Lăng Vi Vi khoanh hai tay lại, làm ra vẻ bà cô đây đã bất chấp rồi, ngươi được lợi lớn còn không mau gật đầu đồng ý đi.
Hai con ngươi của Lâm Phi sắp lồi hết cả ra rồi. Nói thật lòng, từ đầu đến giờ hắn đều nghĩ, rốt cuộc có nên nói với Lăng Vi Vi sự thật Mộ San San chính là vợ của hắn hay không.
Hắn còn chưa nghĩ thông thì Lăng Vi Vi đã ở đó tự mình nghĩ ngợi lung tung, lại còn lên giọng diễn giảng, nói một thôi một hồi, hoàn toàn không cho hắn cơ hội để cắt ngang.
Đợi Lăng Vi Vi nói xong, Lâm Phi cũng kịp thời nhận thức được, người phụ nữ này đang xem hắn như là một kẻ lang bạt độc thân đây mà. Tuy rằng ước mơ của hắn vẫn luôn là làm một kẻ lang bạt độc thân, nhưng ước mơ này lại bị Mộ Hồng bóp chẹt rồi.
“Trưởng phòng Lăng…”
Mợ nó, ông đây thật sự đã kết hôn rồi đấy nhé. Lâm Phi muốn tự biện bạch cho mình đôi câu, nhưng Lăng Vi Vi lại rất không hài lòng với sự xoắn xuýt của Lâm Phi, lạnh lùng nhìn hắn: “Không phải là anh đang lo mình không đối phó nổi Thẩm Bội Ni đấy chứ?”
Được thôi, đầu tiên là mỹ nhân kế, bây giờ bắt đầu dùng đến kế khích tướng rồi. Có điều, từ tâm trạng gấp gáp của Lăng Vi Vi, Lâm Phi đại khái có thể đoán ra được tính nghiêm trọng của vấn đề. Hơn nữa cho dù Mộ San San có là vợ hắn hay không, chỉ với chuyện của Hàn Khải Minh, Lâm Phi cũng không thể trơ mắt đứng nhìn được.
Tập đoàn Mộ thị là tâm huyết của Mộ Hồng, bây giờ Mộ Hồng không ở trong nước, Lâm Phi cũng được coi là một nửa người nhà họ Mộ rồi, sao có thể tha thứ việc bố con họ Hàn cướp đoạt tập đoàn Mộ thị được.
Lăng Vi Vi đưa ra yêu cầu này cũng hoàn toàn là vì giúp Mộ San San có thêm người trợ giúp, đương nhiên Lâm Phi không thể không đồng ý được.
Chỉ là, Lăng Vi Vi không cho hắn cơ hội lên tiếng đã phủ định chuyện hắn kết hôn. Nghe giọng điệu của cô ta cứ như thể cả đời này Lâm Phi cũng không cưới được vợ vậy. Chuyện này không thể nhẫn nhịn được, nếu như để Mộ San San nghe được thì Lâm Phi gặp đen đủi rồi.
Mấy lời này của Lăng Vi Vi khiến người được gả làm vợ của Lâm Phi như Mộ San San sao có thể chịu được.
“Giải quyết Thẩm Bội Ni là chuyện nhỏ, nhưng có một điểm tôi buộc phải xác thực trước. Đó là sau khi tôi xử lý được Thẩm Bội Ni rồi, trưởng phòng Lăng có thật là sẽ cho tôi cơ hội theo đuổi cô không?”
Lâm Phi bắt đầu gài bẫy Lăng Vi Vi.
Đôi mắt xinh đẹp của Lăng Vi Vi hơi híp lại, rất nghiêm túc nói với Lâm Phi: “Chỉ cần anh giải quyết được Thẩm Bội Ni, Lăng Vi Vi tôi xin lấy nhân cách ra thề, nhất định sẽ cho anh cơ hội theo đuổi tôi”.
Hai người có thể nói là đều có mưu đồ riêng, Lâm Phi gài bẫy Lăng Vi Vi, Lăng Vi Vi cũng không phải là không gài bẫy Lâm Phi.
Giả sử Lâm Phi có giải quyết được Thẩm Bội Ni rồi, Lăng Vi Vi cũng sẽ không nuốt lời, thế nhưng, cô ta đã tính toán rất kỹ lưỡng. Lăng Vi Vi nghĩ đến lúc đó chỉ cân đưa Lâm Phi đi ăn vài bữa ở nhà hàng sang trọng, Lâm Phi sẽ biết được khoảng cách giữa hai người mà tự động từ bỏ ý định theo đuổi cô ta.
“Nếu như anh vẫn không tin, chúng ta có thể làm một thỏa thuận”.
Lăng Vi Vi thấy Lâm Phi vẫn nhìn cô ta đầy nghi ngờ, cô ta tưởng rằng Lâm Phi vẫn đang nghi ngờ thành ý của mình nên chủ động đưa ra yêu cầu lập thỏa thuận.
Lâm Phi xua xua tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào bụng của Lăng Vi Vi: “Không phải phiền phức thế đâu, nhân phẩm của trưởng phòng Lăng tôi thấy vẫn đáng tin. Bây giờ thứ tôi nghi ngờ không phải là thành ý của trưởng phòng Lăng, mà là cơ thể của trưởng phòng Lăng”.
“Tên họ Lâm kia anh nói rõ ràng cho tôi, cơ thể tôi làm sao hả?”
“Thật sự muốn tôi nói sao?”
“Nói. Hôm nay nếu anh không nói cho rõ ràng, tôi lập tức sẽ ra ngoài nói với mọi người anh vô lễ với tôi, sau này anh đừng hòng mong có chỗ đứng ở phòng hành chính nữa”.
Lâm Phi vã mồ hôi. Người con gái này ác độc thật, cô ta đang muốn nói sẽ cắt mệnh đào hoa của hắn ở phòng hành chính đây mà.
Lâm Phi đứng dậy đi quanh Lăng Vi Vi hai vòng, xoa xoa tay hơi ngại ngùng nói: “Tôi đang nghĩ, người như trưởng phòng Lăng đây, vô duyên vô cớ sao có thể muốn hẹn hò với tôi được? Không lẽ là vì cô có con với công tử nhà giàu nào đó, người ta không chịu nhận, cô muốn kéo tôi làm bố của đứa trẻ trong bụng đó chứ?”
Một khoảng im lặng chết người.
Lâm Phi nói xong câu này, cả người Lăng Vi Vi đều ngây ra tại chỗ. Tuy không thực sự là ngây ngốc hẳn, nhưng não cô ta thực sự có một khoảnh khắc đơ ra, các bộ phận trên cơ thể đều ngưng lại ít hay nhiều.
“Anh nói cái gì?”
Bốn chữ này của Lăng Vi Vi hoàn toàn là gằn từng chữ mà ra, răng cắn vào môi đến trắng bệch như thể sắp chảy máu đến nơi, cả người run lên, đôi mắt như sắp bắn ra được lửa.
Sau mấy lần đấu đá nhau, Lăng Vi Vi nghĩ là cô ta đã biết được giới hạn sự vô liêm sỉ của Lâm Phi rồi. Thế nhưng, bây giờ Lăng Vi Vi đã rõ, sự vô liêm sỉ của Lâm Phi không hề có giới hạn, miệng của hắn hoàn toàn là vì thách thức sự nhẫn nại của người khác mà dài ra.
Lăng Vi Vi không biết những người chết xung quanh hắn có phải là vì bị hắn làm cho tức chết hay không, nếu như không có, cô ta có thể sẽ trở thành người đầu tiên.
Hai từ mang thai với bất cứ người con gái nào mà nói cũng đều là một từ ngữ mang ý nghĩa đặc biệt. Trước giờ Lăng Vi Vi không hề nghĩ tới sẽ có một ngày cô ta sẽ vì hai chữ này mà bị người ta chọc tức đến cả người run lên bần bật.
Vì mang thai mà bị công tử nhà giàu vứt bỏ, loại tình tiết trong tiểu thuyết và phim ảnh này sao có thể xảy ra với cô ta được. Lăng Vi Vi cô lại đường đường là trưởng phòng của tập đoàn Mộ thị, là người phụ nữ thành công của thời đại mới, cô ta chẳng thiếu tiền đâu nhé.
Lâm Phi chỉ trích cô ta mang thai thì cũng thôi đi, điều khiến Lăng Vi Vi không thể chịu được là câu “không phải cô muốn kéo tôi làm bố của đứa trẻ trong bụng đó chứ?”, đây hoàn toàn đã vượt quá giới hạn chịu đựng và nhẫn nại của cô ta.
Lăng Vi Vi cô đâu có giống loại gái già không ai cần, không thấy trước đó cô ta còn từ chối một Hàn Khải Minh đó à? Cho dù có một ngày Lăng Vi Vi có mang thai ngoài ý muốn thì cũng có liên quan gì đến Lâm Phi. Sức tưởng tượng của tên đàn ông này thật là phong phú quá!
“Không được tức giận, nhất định không được tức giận đâu đó nhé, cẩn thận động thai, lỡ sảy mất thì không tốt chút nào. Dù gì đó cũng là một sinh mệnh mới mà”.
Lâm Phi dường như không cảm nhận được sự bất thường của Lăng Vi Vi, làm ra vẻ quan tâm chăm sóc, lập tức đưa tay sờ lên phần bụng tròn trịa của Lăng Vi Vi.
“Có những chuyện trưởng phòng Lăng có thể không biết, thực ra tôi đã kết hôn rồi. Cô giao nhiệm vụ như vậy cho một người đã kết hôn như tôi, tôi cảm thấy vô cùng áp lực”.
Lâm Phi ngậm điếu thuốc, làm ra vẻ lực bất tòng tâm.
Tuy Lăng Vi Vi rất ghét việc Lâm Phi hút thuốc trong phòng làm việc của mình, nhưng bây giờ quả thực là đang phải nhờ vả hắn nên đành nhẫn nhịn. Thế nhưng cô ta hoàn toàn không tin việc Lâm Phi nói mình đã kết hôn rồi.
Theo như Lăng Vi Vi nghĩ, Lâm Phi là kiểu người thấy gái đẹp thì trợn mắt lên, cả ngày mồm năm miệng mười chọc ghẹo nữ đồng nghiệp, làm gì có chuyện có người chịu gả cho hắn được.
“Hóa ra anh đã kết hôn rồi à, nhưng sao tay anh không đeo nhẫn vậy?”
Lâm Phi giật mình. Hắn và Mộ San San kết hôn hoàn toàn chỉ là làm cho có hình thức, hai người chỉ đến Cục dân chính lĩnh giấy, còn các thủ tục kết hôn khác thì không làm gì cả.
Nhẫn kết hôn thì càng không nói tới. Dựa vào tính cách của Mộ San San, cho dù Lâm Phi có mua nhẫn kết hôn thì Mộ San San cũng sẽ không đeo, có thể cô ta còn quăng cho hắn cái nhìn lạnh hết cả xương sống.
Còn về Lâm Phi, bản thân hắn cũng không muốn đeo. Hồi ở nước ngoài hắn chơi bời quen rồi, nếu đeo nhẫn kết hôn thì sau này làm sao hắn đi dụ dỗ con gái được nữa.
Thấy Lâm Phi không nói nổi, Lăng Vi Vi càng tin tưởng vào suy nghĩ của mình, dịu dàng nói: “Thực ra tôi có thể hiểu được anh. Bây giờ tỉ lệ nam nữ mất cân bằng, đàn ông các anh đều muốn tìm một người bạn gái để kết hôn. Sở dĩ anh nói mình kết hôn rồi là vì muốn để các nữ đồng nghiệp ở phòng hành chính chúng tôi buông bỏ phòng bị, đối xử tốt với anh có đúng không?”
Gì cơ? Mắt Lâm Phi trợn lên to như mắt trâu không bằng. Hắn không thể ngờ được hắn mới im lặng một lúc mà Lăng Vi Vi đã có thể nghĩ ra nhiều thứ như thế.
Mợ nó chứ, năm nay mãi mới nói được một câu thật lòng thì lại chẳng ai buồn tin. Lâm Phi rất buồn bực, rất bối rối, rất bất lực.
Lăng Vi Vi xua xua bàn tay ngọc ngà, hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Lâm Phi, tự mình nói: “Anh một là chưa có xe, hai là chưa có nhà, lại vừa mới đi làm, làm gì có cô gái nào chịu lấy anh được? Chỉ cần anh có thể khiến Thẩm Bội Ni đứng về phía chúng ta, tôi sẽ xem xét cho anh một cơ hội theo đuổi tôi, thế nào hả?”
Nói xong Lăng Vi Vi khoanh hai tay lại, làm ra vẻ bà cô đây đã bất chấp rồi, ngươi được lợi lớn còn không mau gật đầu đồng ý đi.
Hai con ngươi của Lâm Phi sắp lồi hết cả ra rồi. Nói thật lòng, từ đầu đến giờ hắn đều nghĩ, rốt cuộc có nên nói với Lăng Vi Vi sự thật Mộ San San chính là vợ của hắn hay không.
Hắn còn chưa nghĩ thông thì Lăng Vi Vi đã ở đó tự mình nghĩ ngợi lung tung, lại còn lên giọng diễn giảng, nói một thôi một hồi, hoàn toàn không cho hắn cơ hội để cắt ngang.
Đợi Lăng Vi Vi nói xong, Lâm Phi cũng kịp thời nhận thức được, người phụ nữ này đang xem hắn như là một kẻ lang bạt độc thân đây mà. Tuy rằng ước mơ của hắn vẫn luôn là làm một kẻ lang bạt độc thân, nhưng ước mơ này lại bị Mộ Hồng bóp chẹt rồi.
“Trưởng phòng Lăng…”
Mợ nó, ông đây thật sự đã kết hôn rồi đấy nhé. Lâm Phi muốn tự biện bạch cho mình đôi câu, nhưng Lăng Vi Vi lại rất không hài lòng với sự xoắn xuýt của Lâm Phi, lạnh lùng nhìn hắn: “Không phải là anh đang lo mình không đối phó nổi Thẩm Bội Ni đấy chứ?”
Được thôi, đầu tiên là mỹ nhân kế, bây giờ bắt đầu dùng đến kế khích tướng rồi. Có điều, từ tâm trạng gấp gáp của Lăng Vi Vi, Lâm Phi đại khái có thể đoán ra được tính nghiêm trọng của vấn đề. Hơn nữa cho dù Mộ San San có là vợ hắn hay không, chỉ với chuyện của Hàn Khải Minh, Lâm Phi cũng không thể trơ mắt đứng nhìn được.
Tập đoàn Mộ thị là tâm huyết của Mộ Hồng, bây giờ Mộ Hồng không ở trong nước, Lâm Phi cũng được coi là một nửa người nhà họ Mộ rồi, sao có thể tha thứ việc bố con họ Hàn cướp đoạt tập đoàn Mộ thị được.
Lăng Vi Vi đưa ra yêu cầu này cũng hoàn toàn là vì giúp Mộ San San có thêm người trợ giúp, đương nhiên Lâm Phi không thể không đồng ý được.
Chỉ là, Lăng Vi Vi không cho hắn cơ hội lên tiếng đã phủ định chuyện hắn kết hôn. Nghe giọng điệu của cô ta cứ như thể cả đời này Lâm Phi cũng không cưới được vợ vậy. Chuyện này không thể nhẫn nhịn được, nếu như để Mộ San San nghe được thì Lâm Phi gặp đen đủi rồi.
Mấy lời này của Lăng Vi Vi khiến người được gả làm vợ của Lâm Phi như Mộ San San sao có thể chịu được.
“Giải quyết Thẩm Bội Ni là chuyện nhỏ, nhưng có một điểm tôi buộc phải xác thực trước. Đó là sau khi tôi xử lý được Thẩm Bội Ni rồi, trưởng phòng Lăng có thật là sẽ cho tôi cơ hội theo đuổi cô không?”
Lâm Phi bắt đầu gài bẫy Lăng Vi Vi.
Đôi mắt xinh đẹp của Lăng Vi Vi hơi híp lại, rất nghiêm túc nói với Lâm Phi: “Chỉ cần anh giải quyết được Thẩm Bội Ni, Lăng Vi Vi tôi xin lấy nhân cách ra thề, nhất định sẽ cho anh cơ hội theo đuổi tôi”.
Hai người có thể nói là đều có mưu đồ riêng, Lâm Phi gài bẫy Lăng Vi Vi, Lăng Vi Vi cũng không phải là không gài bẫy Lâm Phi.
Giả sử Lâm Phi có giải quyết được Thẩm Bội Ni rồi, Lăng Vi Vi cũng sẽ không nuốt lời, thế nhưng, cô ta đã tính toán rất kỹ lưỡng. Lăng Vi Vi nghĩ đến lúc đó chỉ cân đưa Lâm Phi đi ăn vài bữa ở nhà hàng sang trọng, Lâm Phi sẽ biết được khoảng cách giữa hai người mà tự động từ bỏ ý định theo đuổi cô ta.
“Nếu như anh vẫn không tin, chúng ta có thể làm một thỏa thuận”.
Lăng Vi Vi thấy Lâm Phi vẫn nhìn cô ta đầy nghi ngờ, cô ta tưởng rằng Lâm Phi vẫn đang nghi ngờ thành ý của mình nên chủ động đưa ra yêu cầu lập thỏa thuận.
Lâm Phi xua xua tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào bụng của Lăng Vi Vi: “Không phải phiền phức thế đâu, nhân phẩm của trưởng phòng Lăng tôi thấy vẫn đáng tin. Bây giờ thứ tôi nghi ngờ không phải là thành ý của trưởng phòng Lăng, mà là cơ thể của trưởng phòng Lăng”.
“Tên họ Lâm kia anh nói rõ ràng cho tôi, cơ thể tôi làm sao hả?”
“Thật sự muốn tôi nói sao?”
“Nói. Hôm nay nếu anh không nói cho rõ ràng, tôi lập tức sẽ ra ngoài nói với mọi người anh vô lễ với tôi, sau này anh đừng hòng mong có chỗ đứng ở phòng hành chính nữa”.
Lâm Phi vã mồ hôi. Người con gái này ác độc thật, cô ta đang muốn nói sẽ cắt mệnh đào hoa của hắn ở phòng hành chính đây mà.
Lâm Phi đứng dậy đi quanh Lăng Vi Vi hai vòng, xoa xoa tay hơi ngại ngùng nói: “Tôi đang nghĩ, người như trưởng phòng Lăng đây, vô duyên vô cớ sao có thể muốn hẹn hò với tôi được? Không lẽ là vì cô có con với công tử nhà giàu nào đó, người ta không chịu nhận, cô muốn kéo tôi làm bố của đứa trẻ trong bụng đó chứ?”
Một khoảng im lặng chết người.
Lâm Phi nói xong câu này, cả người Lăng Vi Vi đều ngây ra tại chỗ. Tuy không thực sự là ngây ngốc hẳn, nhưng não cô ta thực sự có một khoảnh khắc đơ ra, các bộ phận trên cơ thể đều ngưng lại ít hay nhiều.
“Anh nói cái gì?”
Bốn chữ này của Lăng Vi Vi hoàn toàn là gằn từng chữ mà ra, răng cắn vào môi đến trắng bệch như thể sắp chảy máu đến nơi, cả người run lên, đôi mắt như sắp bắn ra được lửa.
Sau mấy lần đấu đá nhau, Lăng Vi Vi nghĩ là cô ta đã biết được giới hạn sự vô liêm sỉ của Lâm Phi rồi. Thế nhưng, bây giờ Lăng Vi Vi đã rõ, sự vô liêm sỉ của Lâm Phi không hề có giới hạn, miệng của hắn hoàn toàn là vì thách thức sự nhẫn nại của người khác mà dài ra.
Lăng Vi Vi không biết những người chết xung quanh hắn có phải là vì bị hắn làm cho tức chết hay không, nếu như không có, cô ta có thể sẽ trở thành người đầu tiên.
Hai từ mang thai với bất cứ người con gái nào mà nói cũng đều là một từ ngữ mang ý nghĩa đặc biệt. Trước giờ Lăng Vi Vi không hề nghĩ tới sẽ có một ngày cô ta sẽ vì hai chữ này mà bị người ta chọc tức đến cả người run lên bần bật.
Vì mang thai mà bị công tử nhà giàu vứt bỏ, loại tình tiết trong tiểu thuyết và phim ảnh này sao có thể xảy ra với cô ta được. Lăng Vi Vi cô lại đường đường là trưởng phòng của tập đoàn Mộ thị, là người phụ nữ thành công của thời đại mới, cô ta chẳng thiếu tiền đâu nhé.
Lâm Phi chỉ trích cô ta mang thai thì cũng thôi đi, điều khiến Lăng Vi Vi không thể chịu được là câu “không phải cô muốn kéo tôi làm bố của đứa trẻ trong bụng đó chứ?”, đây hoàn toàn đã vượt quá giới hạn chịu đựng và nhẫn nại của cô ta.
Lăng Vi Vi cô đâu có giống loại gái già không ai cần, không thấy trước đó cô ta còn từ chối một Hàn Khải Minh đó à? Cho dù có một ngày Lăng Vi Vi có mang thai ngoài ý muốn thì cũng có liên quan gì đến Lâm Phi. Sức tưởng tượng của tên đàn ông này thật là phong phú quá!
“Không được tức giận, nhất định không được tức giận đâu đó nhé, cẩn thận động thai, lỡ sảy mất thì không tốt chút nào. Dù gì đó cũng là một sinh mệnh mới mà”.
Lâm Phi dường như không cảm nhận được sự bất thường của Lăng Vi Vi, làm ra vẻ quan tâm chăm sóc, lập tức đưa tay sờ lên phần bụng tròn trịa của Lăng Vi Vi.
Bình luận facebook