Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-389
Chương 232: Không chào đón
Chương 232: Không chào đón
“Cậu chủ không phải cậu lại làm cô chủ giận rồi chứ, tôi thấy sắc mặt cô ấy không được tốt lắm.” Lâm Phi đang theo sau Mộ San San vào biệt thự Lệ Thủy liền bị dì Quế kéo lại.
Nghe dì Quế hỏi vậy, Lâm Phi cũng chỉ biết cười chừ.
Có thể nói như thế này, không phải là Lâm Phi chọc ghẹo Mộ San San mà thực sự đã khiêu khích Mộ San San.
Thử ngửi mùi rượu vang trên người Lâm Phi là có thể nhận ra.
Mấy triệu một chai rượu vang, Mộ San San cũng không muốn đập lên người Lâm Phi. So với vang đỏ đắt tiền, bộ quần áo mới thay mấy chục nghìn của Lâm Phi thực sự không đáng.
Chuyện này có thể trách ai chứ, ai bảo phó phòng Lâm hắn phụ công cô vợ giám đốc vất vả chạy ra ngoài mua cho hắn mà ngủ trước rồi.
Chuyện như thế này, cho dù người mặt dày như Lâm Phi cũng không thể nói với dì Quế.
“Tôi cho anh vào sao?”
Khi Lâm Phi còn đang nghĩ làm sao giải thích với dì Quế tình trạng của hắn và Mộ San San thì Mộ San San, lúc này đã vào trong biệt thự, thấy Lâm Phi cũng vào theo càng tỏ ra lạnh lùng giận dữ nhìn hắn.
“Cô chủ, cho dù cậu chủ…” Thấy Mộ San San lại sắp chiến tranh lạnh với Lâm Phi, dì Quế không nhịn được nói đỡ hắn vài câu.
Khổ nỗi sếp Mộ đang cơn tức giận nên gần như không muốn dì Quế nói tốt cho Lâm Phi: “Dì Quế, con đói rồi.”
Dì Quế chứng kiến Mộ San San trưởng thành từ nhỏ tới lớn, sao không hiểu tính cách của Mộ San San. Lúc này bà cũng không tiện nói đỡ cho Lâm Phi nữa, chỉ lắc đầu than thở rồi tránh đi.
“Hầy, một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, hai vợ chồng cô sao không học được cách chung sống hòa thuận chứ.”
“Nhà này không chào đón anh, ra ngoài!”
Dì Quế than thở vậy nhưng cũng không hề làm dịu đi cơn phẫn nộ của Mộ San San.
“Vợ yêu Vi Vi của chồng, cho dù chồng có sai, đêm hôm em cũng không thể đuổi anh ra ngoài chứ.”
“Nhà này không chào đón anh, ra ngoài!”
“Mộ San San, anh cảnh cáo em, anh là chồng của em, em thấy người vợ nào đuổi chồng ra ngoài chưa?!”
“Nhà này không chào đón anh, ra ngoài!”
“Tên trên giấy tờ đất cũng không phải của em, dựa vào đâu em đuổi anh ra ngoài, anh phải ra ngoài?!”
Cộp! Cộp! Cộp!
Mộ San San bước trên đôi scandal cao gót trong suốt quay người đi lên gác.
Thấy vợ mình sắp đi, tưởng mình đã đánh bại Mộ San San không cần lo bị đuổi ra ngoài ngủ bờ ngủ bụi, Lâm Phi liền ngồi xuống sô pha, mở ti vi lên.
Mộ San San quay người lên gác rồi lại chạy xuống, đưa giấy tờ đất cho Lâm Phi.
Lâm Phi kinh ngạc không hiểu Mộ San San đang giở trò gì. Tới khi cầm cuốn sổ đỏ trong tay, Lâm Phi mới trố mắt.
Tên ghi trên đó không phải là Mộ Hồng, bố vợ hờ của hắn mà là sếp Mộ người đang đứng cạnh hắn, toàn thân đầy khí lạnh.
“Nhà này không chào đón anh, ra ngoài!”
Thấy Lâm Phi đã xem xong giấy tờ, sếp Mộ lại bắt đầu đuổi người.
“Em thực sự phải đuổi anh đi?!”
Thấy Mộ San San đã kiên quyết muốn đuổi hắn đi, ngay cả khi bản thân cũng nhận thấy sáng nay đã làm không ít chuyện có lỗi với Mộ San San, áy náy trong lòng, Lâm Phi cũng không nhịn nổi tức giận.
Mặc dù phó phòng hắn thực sự cũng có chỗ không đúng nhưng nói thế nào, hắn cũng là chồng của Mộ San San không phải sao, chồng làm sai, nhưng cứ kiên quyết đuổi chồng ra khỏi cửa là lỗi của vợ rồi.
“Bây giờ, ngay lập tức, biến mất khỏi mắt tôi trong thời gian ngắn nhất, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Thái độ của sếp Mộ rất kiên quyết, rất kiên quyết.
“Cho dù muốn đuổi anh đi, em cũng nên để anh thu dọn đồ đạc thuộc về mình chứ.”
“Tôi cho anh mười phút.”
Khóe miệng Lâm Phi cong lên một nụ cười: “Không cần, ba giây là được.”
Nói rồi, không được Mộ San San phản ứng, Lâm Phi đã nhấc bổng cơ thể quyến rũ của Mộ San San lên, ôm cô ra ngoài cửa.
“Lâm Phi! Anh làm gì vậy, mau bỏ tôi xuống!”
Sau khi bình tĩnh trở lại, Mộ San San không ngừng vùng vẫy muốn thoát khỏi lòng của Lâm Phi.
Lâm Phi cúi đầu ngạc nhiên chăm chăm nhìn đôi mắt thanh tú giá băng của Mộ San San và nói: “Làm gì ư? Không phải em nói để anh dọn đồ rồi mới đi sao?”
Mộ San San thẫn thờ, suy nghĩ một lúc cô liên nghĩ ra mấu chốt của vấn đề.
Rất rõ ràng, Lâm Phi coi cô là đồ vật.
“Tôi không phải là đồ…” Mộ San San lên tiếng trách móc muốn phản bác việc Lâm Phi coi cô là đồ vật mà thu dọn. Khổ nỗi, mới nói dược một nửa, Mộ San San đã không thể nào nói tiếp nữa.
Nếu như thực sự nói ra, vậy không phải sếp Mộ cô thực sự nói mình là dồ vật sao.
Nhưng nếu như không nói, sếp Mộ sợ là sắp bị Lâm Phi coi như đồ vật thu dọn đi mất.
Rõ ràng, Mộ San San lại bị Lâm Phi chơi rồi.
“Thả tôi xuống!”
Thấy Lâm Phi ôm mình ra ngoài biệt thự, hình như sắp ôm cô ra khỏi nhà, Mộ San San cũng không quan tâm tới việc phản bác Lâm Phi nữa mà lạnh lùng lên tiếng, yêu cầu Lâm Phi bỏ cô xuống.
“Nếu như anh bỏ em xuống, chúng ta cùng nhau về. Hoặc là anh ôm em ra ở đầu đường. Em tự chọn đi.”
“Buông tôi xuống, tôi có thể tự về.”
“Vợ yêu Vi Vi của anh, em không cảm thấy em quá ngây thơ sao?”
Thấy Lâm Phi không có ý buông cô xuống, vừa không muốn bị Lâm Phi sàm sỡ vừa không muốn tha thứ cho Lâm Phi dễ dàng như vậy, Mộ San San hé môi, hàm răng ngọc ngà chuẩn bị tìm một vị trí nào đó trên người Lâm Phi để đáp xuống.
“Anh khuyên em tốt nhất nên ngậm miệng vào, nếu không anh không ngại để em ba ngày không xuống nổi giường đâu.”
Sống chung với nhau cũng được một thời gian nên chút mánh khóe đó của Mộ San San làm sao qua được mắt Lâm Phi.
“Vợ này, em có biết không, đối với anh mà nói, có ở biệt thự Lệ Thủy không không quan trọng.” Thấy Mộ San San im lặng, Lâm Phi thừa dịp bắt đầu dỗ ngọt Mộ San San: “Lý do khiến anh nhất định phải ở lại biệt thự Lệ Thủy là vì trong đó có em.”
“Bởi vì, đối với anh, trong cả biệt thự này, thứ anh trân quý nhất chính là em. Có em, ở đâu cũng là nhà, không có em, nhà có to nữa cũng vô dụng.”
Lâm Phi nói xong, Mộ San San vốn đang định tiếp tục vùng vẫy nhằm thoát khỏi vòng tay hắn đột nhiên ngẩn người. Đôi mắt xinh đẹp nhìn Lâm Phi không chớp như muốn qua ánh mắt của Lâm Phi nhìn thấu nội tâm hắn.
Lâm Phi không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt của Mộ San San, hiếm khi trong đôi mắt hắn ẩn chứa chút tình ý ngọt ngào.
Hai câu này không hẳn là muốn dỗ ngọt Mộ San San mới cố ý nói vậy. Có thể nói, đó hoàn toàn là lời trong lòng Lâm Phi.
Không biết từ lúc nào, kẻ từng lang bạt ở nước ngoài bao năm lại coi biệt thự Lệ Thủy là mái ấm để quay về, coi đó là nhà.
Bởi vì ở đây có một người phụ nữ đã lặng lẽ chiếm gần hết trái tim hắn, người hắn coi là báu vật, là người thân- Mộ San San.
Bởi vì trong biệt thự có Mộ San San, nên Lâm Phi không muốn, không bằng lòng cũng không thể rời khỏi!
——————-
Chương 232: Không chào đón
“Cậu chủ không phải cậu lại làm cô chủ giận rồi chứ, tôi thấy sắc mặt cô ấy không được tốt lắm.” Lâm Phi đang theo sau Mộ San San vào biệt thự Lệ Thủy liền bị dì Quế kéo lại.
Nghe dì Quế hỏi vậy, Lâm Phi cũng chỉ biết cười chừ.
Có thể nói như thế này, không phải là Lâm Phi chọc ghẹo Mộ San San mà thực sự đã khiêu khích Mộ San San.
Thử ngửi mùi rượu vang trên người Lâm Phi là có thể nhận ra.
Mấy triệu một chai rượu vang, Mộ San San cũng không muốn đập lên người Lâm Phi. So với vang đỏ đắt tiền, bộ quần áo mới thay mấy chục nghìn của Lâm Phi thực sự không đáng.
Chuyện này có thể trách ai chứ, ai bảo phó phòng Lâm hắn phụ công cô vợ giám đốc vất vả chạy ra ngoài mua cho hắn mà ngủ trước rồi.
Chuyện như thế này, cho dù người mặt dày như Lâm Phi cũng không thể nói với dì Quế.
“Tôi cho anh vào sao?”
Khi Lâm Phi còn đang nghĩ làm sao giải thích với dì Quế tình trạng của hắn và Mộ San San thì Mộ San San, lúc này đã vào trong biệt thự, thấy Lâm Phi cũng vào theo càng tỏ ra lạnh lùng giận dữ nhìn hắn.
“Cô chủ, cho dù cậu chủ…” Thấy Mộ San San lại sắp chiến tranh lạnh với Lâm Phi, dì Quế không nhịn được nói đỡ hắn vài câu.
Khổ nỗi sếp Mộ đang cơn tức giận nên gần như không muốn dì Quế nói tốt cho Lâm Phi: “Dì Quế, con đói rồi.”
Dì Quế chứng kiến Mộ San San trưởng thành từ nhỏ tới lớn, sao không hiểu tính cách của Mộ San San. Lúc này bà cũng không tiện nói đỡ cho Lâm Phi nữa, chỉ lắc đầu than thở rồi tránh đi.
“Hầy, một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, hai vợ chồng cô sao không học được cách chung sống hòa thuận chứ.”
“Nhà này không chào đón anh, ra ngoài!”
Dì Quế than thở vậy nhưng cũng không hề làm dịu đi cơn phẫn nộ của Mộ San San.
“Vợ yêu Vi Vi của chồng, cho dù chồng có sai, đêm hôm em cũng không thể đuổi anh ra ngoài chứ.”
“Nhà này không chào đón anh, ra ngoài!”
“Mộ San San, anh cảnh cáo em, anh là chồng của em, em thấy người vợ nào đuổi chồng ra ngoài chưa?!”
“Nhà này không chào đón anh, ra ngoài!”
“Tên trên giấy tờ đất cũng không phải của em, dựa vào đâu em đuổi anh ra ngoài, anh phải ra ngoài?!”
Cộp! Cộp! Cộp!
Mộ San San bước trên đôi scandal cao gót trong suốt quay người đi lên gác.
Thấy vợ mình sắp đi, tưởng mình đã đánh bại Mộ San San không cần lo bị đuổi ra ngoài ngủ bờ ngủ bụi, Lâm Phi liền ngồi xuống sô pha, mở ti vi lên.
Mộ San San quay người lên gác rồi lại chạy xuống, đưa giấy tờ đất cho Lâm Phi.
Lâm Phi kinh ngạc không hiểu Mộ San San đang giở trò gì. Tới khi cầm cuốn sổ đỏ trong tay, Lâm Phi mới trố mắt.
Tên ghi trên đó không phải là Mộ Hồng, bố vợ hờ của hắn mà là sếp Mộ người đang đứng cạnh hắn, toàn thân đầy khí lạnh.
“Nhà này không chào đón anh, ra ngoài!”
Thấy Lâm Phi đã xem xong giấy tờ, sếp Mộ lại bắt đầu đuổi người.
“Em thực sự phải đuổi anh đi?!”
Thấy Mộ San San đã kiên quyết muốn đuổi hắn đi, ngay cả khi bản thân cũng nhận thấy sáng nay đã làm không ít chuyện có lỗi với Mộ San San, áy náy trong lòng, Lâm Phi cũng không nhịn nổi tức giận.
Mặc dù phó phòng hắn thực sự cũng có chỗ không đúng nhưng nói thế nào, hắn cũng là chồng của Mộ San San không phải sao, chồng làm sai, nhưng cứ kiên quyết đuổi chồng ra khỏi cửa là lỗi của vợ rồi.
“Bây giờ, ngay lập tức, biến mất khỏi mắt tôi trong thời gian ngắn nhất, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Thái độ của sếp Mộ rất kiên quyết, rất kiên quyết.
“Cho dù muốn đuổi anh đi, em cũng nên để anh thu dọn đồ đạc thuộc về mình chứ.”
“Tôi cho anh mười phút.”
Khóe miệng Lâm Phi cong lên một nụ cười: “Không cần, ba giây là được.”
Nói rồi, không được Mộ San San phản ứng, Lâm Phi đã nhấc bổng cơ thể quyến rũ của Mộ San San lên, ôm cô ra ngoài cửa.
“Lâm Phi! Anh làm gì vậy, mau bỏ tôi xuống!”
Sau khi bình tĩnh trở lại, Mộ San San không ngừng vùng vẫy muốn thoát khỏi lòng của Lâm Phi.
Lâm Phi cúi đầu ngạc nhiên chăm chăm nhìn đôi mắt thanh tú giá băng của Mộ San San và nói: “Làm gì ư? Không phải em nói để anh dọn đồ rồi mới đi sao?”
Mộ San San thẫn thờ, suy nghĩ một lúc cô liên nghĩ ra mấu chốt của vấn đề.
Rất rõ ràng, Lâm Phi coi cô là đồ vật.
“Tôi không phải là đồ…” Mộ San San lên tiếng trách móc muốn phản bác việc Lâm Phi coi cô là đồ vật mà thu dọn. Khổ nỗi, mới nói dược một nửa, Mộ San San đã không thể nào nói tiếp nữa.
Nếu như thực sự nói ra, vậy không phải sếp Mộ cô thực sự nói mình là dồ vật sao.
Nhưng nếu như không nói, sếp Mộ sợ là sắp bị Lâm Phi coi như đồ vật thu dọn đi mất.
Rõ ràng, Mộ San San lại bị Lâm Phi chơi rồi.
“Thả tôi xuống!”
Thấy Lâm Phi ôm mình ra ngoài biệt thự, hình như sắp ôm cô ra khỏi nhà, Mộ San San cũng không quan tâm tới việc phản bác Lâm Phi nữa mà lạnh lùng lên tiếng, yêu cầu Lâm Phi bỏ cô xuống.
“Nếu như anh bỏ em xuống, chúng ta cùng nhau về. Hoặc là anh ôm em ra ở đầu đường. Em tự chọn đi.”
“Buông tôi xuống, tôi có thể tự về.”
“Vợ yêu Vi Vi của anh, em không cảm thấy em quá ngây thơ sao?”
Thấy Lâm Phi không có ý buông cô xuống, vừa không muốn bị Lâm Phi sàm sỡ vừa không muốn tha thứ cho Lâm Phi dễ dàng như vậy, Mộ San San hé môi, hàm răng ngọc ngà chuẩn bị tìm một vị trí nào đó trên người Lâm Phi để đáp xuống.
“Anh khuyên em tốt nhất nên ngậm miệng vào, nếu không anh không ngại để em ba ngày không xuống nổi giường đâu.”
Sống chung với nhau cũng được một thời gian nên chút mánh khóe đó của Mộ San San làm sao qua được mắt Lâm Phi.
“Vợ này, em có biết không, đối với anh mà nói, có ở biệt thự Lệ Thủy không không quan trọng.” Thấy Mộ San San im lặng, Lâm Phi thừa dịp bắt đầu dỗ ngọt Mộ San San: “Lý do khiến anh nhất định phải ở lại biệt thự Lệ Thủy là vì trong đó có em.”
“Bởi vì, đối với anh, trong cả biệt thự này, thứ anh trân quý nhất chính là em. Có em, ở đâu cũng là nhà, không có em, nhà có to nữa cũng vô dụng.”
Lâm Phi nói xong, Mộ San San vốn đang định tiếp tục vùng vẫy nhằm thoát khỏi vòng tay hắn đột nhiên ngẩn người. Đôi mắt xinh đẹp nhìn Lâm Phi không chớp như muốn qua ánh mắt của Lâm Phi nhìn thấu nội tâm hắn.
Lâm Phi không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt của Mộ San San, hiếm khi trong đôi mắt hắn ẩn chứa chút tình ý ngọt ngào.
Hai câu này không hẳn là muốn dỗ ngọt Mộ San San mới cố ý nói vậy. Có thể nói, đó hoàn toàn là lời trong lòng Lâm Phi.
Không biết từ lúc nào, kẻ từng lang bạt ở nước ngoài bao năm lại coi biệt thự Lệ Thủy là mái ấm để quay về, coi đó là nhà.
Bởi vì ở đây có một người phụ nữ đã lặng lẽ chiếm gần hết trái tim hắn, người hắn coi là báu vật, là người thân- Mộ San San.
Bởi vì trong biệt thự có Mộ San San, nên Lâm Phi không muốn, không bằng lòng cũng không thể rời khỏi!
——————-
Bình luận facebook