Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-395
Chương 238: Trút được gánh nặng
Chương 238: Trút được gánh nặng
Tầng thứ mười bảy toà nhà Vọng Nguyệt.
Thẩm Bội Ni ngồi phía sau chiếc bàn làm việc, mặc dù đang làm việc nhưng cũng khó mà nhấn chìm được vẻ đẹp vô tần trời ban cho cô.
Đôi mắt bồ câu lông mày lá liễu, thân hình nảy nở đẫy đà, làn da trắng hồng nõn nà, thân hình gợi cảm, đường cong yểu điệu, trông cô như một quả đào chín mọng đang lắc lư đầu cành, chỉ cần bóp là có thể ứa cả ra nước.
Vẻ đẹp trưởng thành gợi cảm của Thẩm Bội Ni và sự phong tình vô tận đầy sức mê hoặc lòng người đối với đàn ông mà nói thì còn hơn cả thuốc độc chí mạng. Chỉ cần ngửi một chút thôi là có thể chìm đắm không sao thoát ra được.
“Em trai, hôm nay em lại ngoan ngoãn lạ thường thế.” Hồi lâu, cuối cùng Thẩm Bội Ni cũng xử lý xong công việc, thân hình nảy nở phơi phới đó của cô lướt qua chiếc bàn làm việc rồi đi từ từ uyển chuyển tới chỗ Lâm Phi, kẻ đang đứng chôn chân hồi lâu.
Phụ nữ với ánh mắt của đàn ông khi chú ý đến những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể của mình đều cảm thấy rất nhạy cảm. Một người con gái chín chắn như Thẩm Bội Ni đương nhiên không là ngoại lệ.
Cô quen biết với Lâm Phi không phải ngày một ngày hai nên đương nhiên đã quá quen thuộc với tính cách của Lâm Phi rồi. Trước kia mỗi lần Lâm Phi nhìn tháy cô ta, đôi mắt hắn chưa bao giờ biết kiêng dè là gì.
Thế nhưng hôm nay, hắn đột nhiên tìm tới văn phòng cô, dù là đôi mắt hay cái miệng thì chợt ngoan ngoãn một cách lạ thường.
Sự ngoan ngoãn này của Lâm Phi khiến Thẩm Bội Ni không hề thích chút nào.
Đàn ông không hư, phụ nữ không thích.
Thẩm Bội Ni đã quen với sự sỗ sàng mà Lâm Phi dành cho mình. Ở một mức độ nào đó mà nói thì cô ta rất thích sự sỗ sàng đó. Thế nhưng, hôm nay Lâm Phi đột nhiên lại trở nên ngoan ngoãn, điều này khiến Thẩm Bội Ni cảm thấy hoang mang.
Để không khiến mình hoang mang nữa, Thẩm Bội Ni chủ động sà vào lòng Lâm Phi, cánh tay nõn nà kia của cô cứ thế nâng cằm Lâm Phi lên.
Nụ cười với những đường nét trên khuôn mặt càng toát lên vẻ đẹp đầy phong tình của Thẩm Bội Ni. Cô cứ thế áp sát mình vào má Lâm Phi. Đôi mắt với hàng mi dài không hề chớp lấy một cái mà cứ thế nhìn thẳng vào Lâm Phi.
Nếu như lúc này có ai đẩy cửa bước vào thì có thể nhận ra khuôn mặt hai người dường như áp sát vào nhau. Trong đôi mắt của cả hai chỉ toàn hình bóng nhau.
Không biết mất bao lâu, cũng có thể là rất lâu, cũng có thể chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn.
“Chị có biết chị làm như thế sẽ khiến tôi không kiềm chế nổi không?” Lâm Phi trong lòng có tâm sự, cuối cùng cũng chịu không nổi mà chịu thua, giơ tay ôm lấy khuôn mặt của Thẩm Bội Ni vào lòng mình.
“Tôi đúng là muốn để cho cậu chịu không nổi đấy. Sự im lặng vừa rồi của cậu khiến tôi thấy sợ.” Thẩm Bội Ni hơi ngẩng đầu, cứ thế áp chặt vào ngực Lâm Phi rồi thỏ thẻ lên tiếng.
Mặc dù chỉ thỏ thẻ nhưng Lâm Phi có thể nghe ra được trong câu nói của Thẩm Bội Ni như trút được gánh nặng khó hiểu trong lòng.
Rõ ràng bộ dạng ngoan ngoãn, không nói lời nào của Lâm Phi khi nãy đã tạo cho Thẩm Bội Ni một áp lực tâm lý không hề nhỏ.
Dù Thẩm Bội Ni có trưởng thành chín chắn hay lý trí thế nào thì rốt cục cô vẫn là một người con gái.
Trên phương diện tình cảm, cô cũng biết yếu mềm, cũng biết lưỡng lự băn khoăn. Khi đối diện với thái độ không rõ ràng của người đàn ông trong lòng mình, cô đương nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi.
“Thế còn bây giờ thì sao” Thẩm Bội Ni chủ động sà vào lòng ôm lấy Lâm Phi. Người đẹp ở trong lòng, nếu Lâm Phi có thể tiếp tục ngoan ngoãn nữa thì hắn không phải là một Lâm đại quan tung hoành ngang dọc chốn tình trường nhiều năm.
“Cậu chuẩn bị xử lý tôi ngay ở đây đấy à?” Khi cánh tay hư hỏng của Lâm Phi đang vân vê trên cơ thể mình, đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Bội Ni chợt bừng lên sắc xuân.
“Sao, chị không đồng ý sao?”
“Cũng không phải không đồng ý, nhưng trước hết không phải cậu nên nói cho tôi biết cậu và cô ruột tôi đã nói gì với nhau sao?”
Bàn tay thăm dò kia của Lâm Phi đột nhiên dừng lại, rồi chẳng mấy vui vẻ mà vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Bội Ni: “Tôi nhớ hình như tôi từng nói với chị phụ nữ quá thông minh thì đàn ông sẽ không thích.”
“Tôi và cô sống với nhau đã mười mấy năm, cô dùng nước hoa hãng gì tôi có muốn không nhận ra mùi gì cũng khó.” Đôi mắt đầy phong tình của Thẩm Bội Ni liếc nhìn với vẻ vô tội.
Sự thực cũng đúng như vậy. Đàn ông đối với mùi hương trên cơ thể phụ nữ mà nói thì phụ nữ đều rất nhạy cảm.
Tổng giám đốc Mộ cũng như vậy và Thẩm Bội Ni cũng như vậy.
“Chị có muốn biết cô chị và tôi nói gì với nhau không?”
“Không muốn.”
“Vì sao?”
“Vì đôi mắt của cậu nói cho tôi biết đấy không phải là tin gì tốt lành.”
“Chị rất yêu quý người cô của mình phải không?”
“Trước đây người tôi yêu quý nhất chính là cô, còn bây giờ người tôi yêu nhất là cậu.”
Lâm Phi ngẩn ngơ. Vốn dĩ hắn muốn mượn chủ đề này để khiến Thẩm Bội Ni thay cô mình “trả nợ”.
Lâm đại quan như hắn nhớ nhung Thẩm Bội Ni không phải ngày một ngày hai nữa. Trước đây vì có Lăng Vi Vi làm loạn nên không có cơ hội được tận hưởng thân hình đẫy đà nảy nở kia của Thẩm Bội Ni.
Hôm nay khó khăn lắm mới tìm được cơ hội hai người riêng tư với nhau, Lâm Phi đương nhiên muốn nghĩ ra đủ mọi cách để đạt được mong muốn.
Thế như hắn không ngờ Thẩm Bội Ni lại nhân cơ hội này tỏ tình với hắn.
Mặc dù Lâm Phi quả thực đẹp trai phong độ, phong lưu đa tình, có sức hút vô tận của một người đàn ông nhưng Thẩm Bội Ni tỏ tình chí ít cũng phải chọn hoàn cảnh chứ.
Một câu tỏ tình đầy tình cảm của Thẩm Bội Ni, bảo hắn làm sao có thể ra tay lột quần lột áo bây giờ.
“Bội Ni, chị quá giảo hoạt.” Thấy đôi mắt như muốn làm hắn tan chảy trong tình yêu kia của Thẩm Bội Ni, Lâm Phi chỉ biết than thở một cách đau khổ.
“Đàn bà giảo hoạt đều là vì sự vô sỉ của đàn ông.” Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Bội Ni đầy ý tứ.
“Vậy bông hoa tang kia của chị, chị định giải thích sao đây?”
Không biết từ lúc nào trong tay Lâm Phi đã có thêm một bông hoa màu trắng. Nếu như người thường trông thấy thì chỉ coi nó là một bông hoa bình thường mà thôi nhưng từ khi hiểu được quá khứ của Thẩm Bội Ni và biết được Thẩm Bội Ni vì người em ruột đã cứu mình mà mất nên mới đeo bông hoa trắng này.
Thấy bông hoa bị Lâm Phi lấy từ trên đầu xuống, Thẩm Bội Ni chợt ngây người.
Đôi mắt Thẩm Bội Ni liếc đi liếc lại như mất đi thần thái, trông cô lúc này chỉ còn duy nhất một trạng thái oán trách.
Chỉ cần nhìn vào thần thái này của Thẩm Bội Ni, Lâm Phi đủ biết rằng mọi chuyện giữa Thẩm Bội Ni và người em trai đã mất mà Thẩm Phương Hoa nói đến đều là sự thật.
“Nếu như phải lựa chọn giữa tôi và bông hoa này của chị thì chị sẽ chọn cái gì?” Khi hỏi câu hỏi này, Lâm Phi cảm thấy có chút căng thẳng.
Điều đó không có nghĩa là Lâm Phi không đủ cứng rắn.
Ngược lại, sau khi chinh chiến trên các đấu trường ở nước ngoài, tâm lý của Lâm Phi đã vững vàng hơn rất nhiều, có rất nhiều chuyện không thể ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn.
Nhưng bông hoa mềm mại trong tay hắn lúc này lại khiến hắn có chút căng thẳng.
Vì bông hoa này đã được Thẩm Bội Ni mang theo mười tám năm rồi.
Nói tóm lại Thẩm Bội Ni đã vì người em trai đã mất của mình mà để tang mười tám năm nay.
Không phải mười tám ngày, cũng không phải mười tám tháng mà là mười tám năm.
Lâm Phi chắc chắn tình cảm của Thẩm Bội Ni, hắn có đủ tự tin rằng Thẩm Bội Ni yêu hắn, vì hắn mà từ bỏ sự nghiệp, nguyện vì hắn mà bỏ đi cuộc sống hiện tại và trở thành người phụ nữ của hắn.
Thế nhưng Lâm Phi lại không có niềm tin sau khi huỷ bông hoa này đi thì Thẩm Bội Ni sẽ yêu hắn như ban đầu.
Hắn không muốn mất đi Thẩm Bội Ni vì hắn đã quen với cuộc sống có Thẩm Bội Ni, hắn đã quen với sự dịu dàng duyên dáng của Thẩm Bội Ni, hắn cũng đã quen với điệu bộ yểu điệu thỏ thẻ của Thẩm Bội Ni rồi.
Vì quen thuộc nên mới căng thẳng.
Lâm Phi không muốn ép Thẩm Bội Ni. Hắn không hy vọng nhìn thấy Thẩm Bội Ni vì hắn mà khó xử, nhưng lần này hắn buộc phải ép cô.
Vì hắn không thế cứ nhìn Thẩm Bội Ni đeo bông hoa đó cả đời. Vì như vậy có nghĩa là trong lòng cô luôn mang theo sự áy náy không thể nào buông bỏ.
Thẩm Bội Ni mang theo sự áy náy day dứt mà sống, không phải là điều mà Lâm Phi muốn thấy.
“Không, tôi không muốn chọn, không chọn…” Thẩm Bội Ni trước nay đều rất lý trí, nhưng đôi mắt xinh đẹp của cô lúc này lại ngân ngấn nước.
“Chị buộc phải lựa chọn. Hôm nay chị buộc phải mất đi một thứ. Hoặc là tôi, hoặc là mất đi bông hoa này.”
Trước ngày hôm nay, ấn tượng mà Thẩm Bội Ni để lại cho Lâm Phi luôn là sự phong tình dễ dãi. Chưa bao giờ Lâm Phi gặp Thẩm Bội Ni trong tình trạng yếu đuối như bây giờ.
Nếu như có thể thì Lâm Phi thật sự muốn ôm người con gái này vào lòng trao cho cô ta sự ấm áp, an ủi vỗ về để cô ta có thể bình tĩnh lại, để cô không bị tổn thương.
Có điều Lâm Phi không thể, hắn không thể làm vậy.
Vì nếu như không hạ quyết tâm ép Thẩm Bội Ni lựa chọn thì Thẩm Bội Ni sẽ tiếp tục đeo bông hoa này, ôm tiếp sự day dứt trong lòng bao nhiêu năm mà sống tiếp.
Cho tới một ngày cô ta không thể đeo đẳng và không thể chịu đựng nổi nữa thì sự day dứt đó chính là thứ sẽ nhấn chìm cô ta xuống vực sâu thăm thẳm.
“Cái chết của em trai chị không phải lỗi của chị. Ở trong tình cảnh như vậy bất cứ người em trai nào cũng sẽ lựa chọn chị gái của mình. Em trai chị chỉ có thể lựa chọn như vậy vì cậu ấy là đàn ông, vì chị là chị gái cậu ấy. Nếu như cậu ấy sống lại thì chắc chắn sẽ không hy vọng nhìn thấy chị đeo bông hoa này đâu.”
Mười tám năm, Thẩm Phương Hoa khuyên giải mười mấy lần, thậm chí là hàng trăm lần cũng không thể khiến Thẩm Bội Ni tháo bông hoa này xuống và cũng không thể buông bỏ nỗi day dứt này.
Những câu nói này của Lâm Phi mặc dù nói vào nội tâm của Thẩm Bội Ni nhưng đủ khiến cho Thẩm Bội Ni từ bỏ bông hoa đã theo mình mười tám năm nay.
Thông qua sự do dự của Thẩm Bội Ni và đôi mắt ngấn nước kia, Lâm Phi có thể nhận ra được điều này.
“Chị đã không chọn thì tôi giúp chị chọn.”
Nói rồi, Lâm Phi khẽ dùng lực của hai ngón tay khiến cho bông hoa theo Thẩm Bội Ni mười tám năm nay trở nên tan nát.
————
Chương 238: Trút được gánh nặng
Tầng thứ mười bảy toà nhà Vọng Nguyệt.
Thẩm Bội Ni ngồi phía sau chiếc bàn làm việc, mặc dù đang làm việc nhưng cũng khó mà nhấn chìm được vẻ đẹp vô tần trời ban cho cô.
Đôi mắt bồ câu lông mày lá liễu, thân hình nảy nở đẫy đà, làn da trắng hồng nõn nà, thân hình gợi cảm, đường cong yểu điệu, trông cô như một quả đào chín mọng đang lắc lư đầu cành, chỉ cần bóp là có thể ứa cả ra nước.
Vẻ đẹp trưởng thành gợi cảm của Thẩm Bội Ni và sự phong tình vô tận đầy sức mê hoặc lòng người đối với đàn ông mà nói thì còn hơn cả thuốc độc chí mạng. Chỉ cần ngửi một chút thôi là có thể chìm đắm không sao thoát ra được.
“Em trai, hôm nay em lại ngoan ngoãn lạ thường thế.” Hồi lâu, cuối cùng Thẩm Bội Ni cũng xử lý xong công việc, thân hình nảy nở phơi phới đó của cô lướt qua chiếc bàn làm việc rồi đi từ từ uyển chuyển tới chỗ Lâm Phi, kẻ đang đứng chôn chân hồi lâu.
Phụ nữ với ánh mắt của đàn ông khi chú ý đến những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể của mình đều cảm thấy rất nhạy cảm. Một người con gái chín chắn như Thẩm Bội Ni đương nhiên không là ngoại lệ.
Cô quen biết với Lâm Phi không phải ngày một ngày hai nên đương nhiên đã quá quen thuộc với tính cách của Lâm Phi rồi. Trước kia mỗi lần Lâm Phi nhìn tháy cô ta, đôi mắt hắn chưa bao giờ biết kiêng dè là gì.
Thế nhưng hôm nay, hắn đột nhiên tìm tới văn phòng cô, dù là đôi mắt hay cái miệng thì chợt ngoan ngoãn một cách lạ thường.
Sự ngoan ngoãn này của Lâm Phi khiến Thẩm Bội Ni không hề thích chút nào.
Đàn ông không hư, phụ nữ không thích.
Thẩm Bội Ni đã quen với sự sỗ sàng mà Lâm Phi dành cho mình. Ở một mức độ nào đó mà nói thì cô ta rất thích sự sỗ sàng đó. Thế nhưng, hôm nay Lâm Phi đột nhiên lại trở nên ngoan ngoãn, điều này khiến Thẩm Bội Ni cảm thấy hoang mang.
Để không khiến mình hoang mang nữa, Thẩm Bội Ni chủ động sà vào lòng Lâm Phi, cánh tay nõn nà kia của cô cứ thế nâng cằm Lâm Phi lên.
Nụ cười với những đường nét trên khuôn mặt càng toát lên vẻ đẹp đầy phong tình của Thẩm Bội Ni. Cô cứ thế áp sát mình vào má Lâm Phi. Đôi mắt với hàng mi dài không hề chớp lấy một cái mà cứ thế nhìn thẳng vào Lâm Phi.
Nếu như lúc này có ai đẩy cửa bước vào thì có thể nhận ra khuôn mặt hai người dường như áp sát vào nhau. Trong đôi mắt của cả hai chỉ toàn hình bóng nhau.
Không biết mất bao lâu, cũng có thể là rất lâu, cũng có thể chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn.
“Chị có biết chị làm như thế sẽ khiến tôi không kiềm chế nổi không?” Lâm Phi trong lòng có tâm sự, cuối cùng cũng chịu không nổi mà chịu thua, giơ tay ôm lấy khuôn mặt của Thẩm Bội Ni vào lòng mình.
“Tôi đúng là muốn để cho cậu chịu không nổi đấy. Sự im lặng vừa rồi của cậu khiến tôi thấy sợ.” Thẩm Bội Ni hơi ngẩng đầu, cứ thế áp chặt vào ngực Lâm Phi rồi thỏ thẻ lên tiếng.
Mặc dù chỉ thỏ thẻ nhưng Lâm Phi có thể nghe ra được trong câu nói của Thẩm Bội Ni như trút được gánh nặng khó hiểu trong lòng.
Rõ ràng bộ dạng ngoan ngoãn, không nói lời nào của Lâm Phi khi nãy đã tạo cho Thẩm Bội Ni một áp lực tâm lý không hề nhỏ.
Dù Thẩm Bội Ni có trưởng thành chín chắn hay lý trí thế nào thì rốt cục cô vẫn là một người con gái.
Trên phương diện tình cảm, cô cũng biết yếu mềm, cũng biết lưỡng lự băn khoăn. Khi đối diện với thái độ không rõ ràng của người đàn ông trong lòng mình, cô đương nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi.
“Thế còn bây giờ thì sao” Thẩm Bội Ni chủ động sà vào lòng ôm lấy Lâm Phi. Người đẹp ở trong lòng, nếu Lâm Phi có thể tiếp tục ngoan ngoãn nữa thì hắn không phải là một Lâm đại quan tung hoành ngang dọc chốn tình trường nhiều năm.
“Cậu chuẩn bị xử lý tôi ngay ở đây đấy à?” Khi cánh tay hư hỏng của Lâm Phi đang vân vê trên cơ thể mình, đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Bội Ni chợt bừng lên sắc xuân.
“Sao, chị không đồng ý sao?”
“Cũng không phải không đồng ý, nhưng trước hết không phải cậu nên nói cho tôi biết cậu và cô ruột tôi đã nói gì với nhau sao?”
Bàn tay thăm dò kia của Lâm Phi đột nhiên dừng lại, rồi chẳng mấy vui vẻ mà vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Bội Ni: “Tôi nhớ hình như tôi từng nói với chị phụ nữ quá thông minh thì đàn ông sẽ không thích.”
“Tôi và cô sống với nhau đã mười mấy năm, cô dùng nước hoa hãng gì tôi có muốn không nhận ra mùi gì cũng khó.” Đôi mắt đầy phong tình của Thẩm Bội Ni liếc nhìn với vẻ vô tội.
Sự thực cũng đúng như vậy. Đàn ông đối với mùi hương trên cơ thể phụ nữ mà nói thì phụ nữ đều rất nhạy cảm.
Tổng giám đốc Mộ cũng như vậy và Thẩm Bội Ni cũng như vậy.
“Chị có muốn biết cô chị và tôi nói gì với nhau không?”
“Không muốn.”
“Vì sao?”
“Vì đôi mắt của cậu nói cho tôi biết đấy không phải là tin gì tốt lành.”
“Chị rất yêu quý người cô của mình phải không?”
“Trước đây người tôi yêu quý nhất chính là cô, còn bây giờ người tôi yêu nhất là cậu.”
Lâm Phi ngẩn ngơ. Vốn dĩ hắn muốn mượn chủ đề này để khiến Thẩm Bội Ni thay cô mình “trả nợ”.
Lâm đại quan như hắn nhớ nhung Thẩm Bội Ni không phải ngày một ngày hai nữa. Trước đây vì có Lăng Vi Vi làm loạn nên không có cơ hội được tận hưởng thân hình đẫy đà nảy nở kia của Thẩm Bội Ni.
Hôm nay khó khăn lắm mới tìm được cơ hội hai người riêng tư với nhau, Lâm Phi đương nhiên muốn nghĩ ra đủ mọi cách để đạt được mong muốn.
Thế như hắn không ngờ Thẩm Bội Ni lại nhân cơ hội này tỏ tình với hắn.
Mặc dù Lâm Phi quả thực đẹp trai phong độ, phong lưu đa tình, có sức hút vô tận của một người đàn ông nhưng Thẩm Bội Ni tỏ tình chí ít cũng phải chọn hoàn cảnh chứ.
Một câu tỏ tình đầy tình cảm của Thẩm Bội Ni, bảo hắn làm sao có thể ra tay lột quần lột áo bây giờ.
“Bội Ni, chị quá giảo hoạt.” Thấy đôi mắt như muốn làm hắn tan chảy trong tình yêu kia của Thẩm Bội Ni, Lâm Phi chỉ biết than thở một cách đau khổ.
“Đàn bà giảo hoạt đều là vì sự vô sỉ của đàn ông.” Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Bội Ni đầy ý tứ.
“Vậy bông hoa tang kia của chị, chị định giải thích sao đây?”
Không biết từ lúc nào trong tay Lâm Phi đã có thêm một bông hoa màu trắng. Nếu như người thường trông thấy thì chỉ coi nó là một bông hoa bình thường mà thôi nhưng từ khi hiểu được quá khứ của Thẩm Bội Ni và biết được Thẩm Bội Ni vì người em ruột đã cứu mình mà mất nên mới đeo bông hoa trắng này.
Thấy bông hoa bị Lâm Phi lấy từ trên đầu xuống, Thẩm Bội Ni chợt ngây người.
Đôi mắt Thẩm Bội Ni liếc đi liếc lại như mất đi thần thái, trông cô lúc này chỉ còn duy nhất một trạng thái oán trách.
Chỉ cần nhìn vào thần thái này của Thẩm Bội Ni, Lâm Phi đủ biết rằng mọi chuyện giữa Thẩm Bội Ni và người em trai đã mất mà Thẩm Phương Hoa nói đến đều là sự thật.
“Nếu như phải lựa chọn giữa tôi và bông hoa này của chị thì chị sẽ chọn cái gì?” Khi hỏi câu hỏi này, Lâm Phi cảm thấy có chút căng thẳng.
Điều đó không có nghĩa là Lâm Phi không đủ cứng rắn.
Ngược lại, sau khi chinh chiến trên các đấu trường ở nước ngoài, tâm lý của Lâm Phi đã vững vàng hơn rất nhiều, có rất nhiều chuyện không thể ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn.
Nhưng bông hoa mềm mại trong tay hắn lúc này lại khiến hắn có chút căng thẳng.
Vì bông hoa này đã được Thẩm Bội Ni mang theo mười tám năm rồi.
Nói tóm lại Thẩm Bội Ni đã vì người em trai đã mất của mình mà để tang mười tám năm nay.
Không phải mười tám ngày, cũng không phải mười tám tháng mà là mười tám năm.
Lâm Phi chắc chắn tình cảm của Thẩm Bội Ni, hắn có đủ tự tin rằng Thẩm Bội Ni yêu hắn, vì hắn mà từ bỏ sự nghiệp, nguyện vì hắn mà bỏ đi cuộc sống hiện tại và trở thành người phụ nữ của hắn.
Thế nhưng Lâm Phi lại không có niềm tin sau khi huỷ bông hoa này đi thì Thẩm Bội Ni sẽ yêu hắn như ban đầu.
Hắn không muốn mất đi Thẩm Bội Ni vì hắn đã quen với cuộc sống có Thẩm Bội Ni, hắn đã quen với sự dịu dàng duyên dáng của Thẩm Bội Ni, hắn cũng đã quen với điệu bộ yểu điệu thỏ thẻ của Thẩm Bội Ni rồi.
Vì quen thuộc nên mới căng thẳng.
Lâm Phi không muốn ép Thẩm Bội Ni. Hắn không hy vọng nhìn thấy Thẩm Bội Ni vì hắn mà khó xử, nhưng lần này hắn buộc phải ép cô.
Vì hắn không thế cứ nhìn Thẩm Bội Ni đeo bông hoa đó cả đời. Vì như vậy có nghĩa là trong lòng cô luôn mang theo sự áy náy không thể nào buông bỏ.
Thẩm Bội Ni mang theo sự áy náy day dứt mà sống, không phải là điều mà Lâm Phi muốn thấy.
“Không, tôi không muốn chọn, không chọn…” Thẩm Bội Ni trước nay đều rất lý trí, nhưng đôi mắt xinh đẹp của cô lúc này lại ngân ngấn nước.
“Chị buộc phải lựa chọn. Hôm nay chị buộc phải mất đi một thứ. Hoặc là tôi, hoặc là mất đi bông hoa này.”
Trước ngày hôm nay, ấn tượng mà Thẩm Bội Ni để lại cho Lâm Phi luôn là sự phong tình dễ dãi. Chưa bao giờ Lâm Phi gặp Thẩm Bội Ni trong tình trạng yếu đuối như bây giờ.
Nếu như có thể thì Lâm Phi thật sự muốn ôm người con gái này vào lòng trao cho cô ta sự ấm áp, an ủi vỗ về để cô ta có thể bình tĩnh lại, để cô không bị tổn thương.
Có điều Lâm Phi không thể, hắn không thể làm vậy.
Vì nếu như không hạ quyết tâm ép Thẩm Bội Ni lựa chọn thì Thẩm Bội Ni sẽ tiếp tục đeo bông hoa này, ôm tiếp sự day dứt trong lòng bao nhiêu năm mà sống tiếp.
Cho tới một ngày cô ta không thể đeo đẳng và không thể chịu đựng nổi nữa thì sự day dứt đó chính là thứ sẽ nhấn chìm cô ta xuống vực sâu thăm thẳm.
“Cái chết của em trai chị không phải lỗi của chị. Ở trong tình cảnh như vậy bất cứ người em trai nào cũng sẽ lựa chọn chị gái của mình. Em trai chị chỉ có thể lựa chọn như vậy vì cậu ấy là đàn ông, vì chị là chị gái cậu ấy. Nếu như cậu ấy sống lại thì chắc chắn sẽ không hy vọng nhìn thấy chị đeo bông hoa này đâu.”
Mười tám năm, Thẩm Phương Hoa khuyên giải mười mấy lần, thậm chí là hàng trăm lần cũng không thể khiến Thẩm Bội Ni tháo bông hoa này xuống và cũng không thể buông bỏ nỗi day dứt này.
Những câu nói này của Lâm Phi mặc dù nói vào nội tâm của Thẩm Bội Ni nhưng đủ khiến cho Thẩm Bội Ni từ bỏ bông hoa đã theo mình mười tám năm nay.
Thông qua sự do dự của Thẩm Bội Ni và đôi mắt ngấn nước kia, Lâm Phi có thể nhận ra được điều này.
“Chị đã không chọn thì tôi giúp chị chọn.”
Nói rồi, Lâm Phi khẽ dùng lực của hai ngón tay khiến cho bông hoa theo Thẩm Bội Ni mười tám năm nay trở nên tan nát.
————
Bình luận facebook