Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-439
Chương 261: Từ chối
Chương 261: Từ chối
“Bội Ni, chị nên biết buổi liên hoan này không phải một mình tôi nói mà được. Dù gì đây cũng là việc giữa phòng bảo vệ an ninh và phòng hành chính tổng hợp. Chị một mình…”
“Cho nên cậu muốn từ chối tôi một cách trá hình à?” Đôi mắt với hàng mi dài cong vút kia của Thẩm Bội Ni nhìn Lâm Phi với vẻ hết sức bình tĩnh.
Trên thực tế cô ta cũng không cần phải nói thêm hoặc có thêm bất cứ hành động gì, chỉ cần một câu hỏi và một ánh mắt cũng dủ để thể hiện thái độ rồi.
“Nhất nhất phải đi?”
“Phải đi bằng được!”
Nếu chỉ là buổi liên hoan bình thường của hai phòng thì một cực phẩm nghiêng nước nghiêng thành như Thẩm Bội Ni cũng không đến mức kiên quyết như vậy.
Nhưng ai bảo sau khi Lâm Phi kết thúc buổi liên hoan lại còn muốn về nhà Lăng Vi Vi chứ.
Cuộc tranh đấu giữa Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi có liên quan đến Lâm Phi diễn ra không phải ngày một ngày hai nữa. Một cực phẩm như Thẩm Bội Ni đây khó khăn lắm mới nhân cơ hội Lăng Vi Vi đi công tác nhanh chân đi trước, trở thành người phụ nữ của Lâm Phi.
Nếu như lúc này để cho Lâm Phi tuỳ ý đêm hôm về nhà đối thủ Lăng Vi Vi ăn cơm thì mọi nỗ lực của Thẩm Bội Ni há chẳng phải bị Lăng Vi Vi đè bẹp rồi sao.
Một thẩm bội ni trưởng thành lý trí, sao có thể không hiểu buổi ăn cơm bình thường lần này chủ yếu là ăn đến mức lên giường và rất có khả năng lần ăn cơm này Lăng Vi Vi sẽ tóm luôn được cái dạ dày của Lâm Phi.
Muốn giữ được một người đàn ông, đầu tiên cần tóm được cái dạ dày của anh ta. Đạo lý này với một người có tố chất tâm lý như Thẩm Bội Ni sao có thể không hiểu chứ.
Mặc dù khả năng này rất nhỏ nhưng chỉ cần có một phần một nghìn khả năng xảy ra, thậm chí là một phần mười nghìn thì Thẩm Bội Ni cũng sẽ không ngó lơ. Cách duy nhất chính là tiêu diệt mầm mống ngay từ ban đầu.
Nói tóm lại thì tối nay Thẩm Bội Ni phải đoạt Lâm Phi khỏi tay Lăng Vi Vi.
Lâm Phi không phải không nhận ra ý tứ này của Thẩm Bội Ni, cũng chính vì nhận ra ý tứ muốn tranh dành này mà hắn mới không dám gật đầu đồng ý.
Nếu như Thẩm Bội Ni chỉ là yêu cầu đi cùng hắn một lúc tới buổi liên hoan thì Lâm Phi sẽ không phân vân gì, mà lại đồng ý luôn từ đầu rồi.
Vấn đề ở chỗ trước đó Lâm Phi đã đồng ý với Lăng Vi Vi nếu như đưa Thẩm Bội Ni đi thì với tính cách của Thẩm Bội Ni, chắc chắn sẽ tranh dành Lâm Phi với Lăng Vi Vi.
Tới lúc đó Lâm Phi hắn chỉ có thể cầm đá mà tự đập chân mình. Những chuyện thế này chẳng cần nghĩ Lâm Phi cũng thừa dự đoán được tương lai.
Cho nên Lâm Phi mới phân vân.
“Bội Ni, chị cần biết tôi đã đồng ý…”
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Phi vốn dĩ định bấm bụng khuyên giải Thẩm Bội Ni tối nay đừng tới bữa tiệc liên hoan, hẹn hôm khác hắn sẽ tới biệt thự của Thẩm Bội Ni thưởng thức tài nghệ của cô.
Nhưng ngặt nỗi Thẩm Bội Ni đương nhiên không phải dễ mà khuyên giải. Lâm Phi mới chỉ vừa lên tiếng, Thẩm Bội Ni đã ngẩng đầu, cả miệng toàn là rượu vang cứ thế hôn lấy hôn để Lâm Phi.
Nụ hôn này của cô ta đối với đàn ông mà nói đúng là mê hồn.
Với những nụ hôn mê đắm như của Thẩm Bội Ni thế này, đối với đàn ông mà nói quả thật là chí mạng.
Một nụ hôn mà đầy tình ý. Có những lúc một nụ hôn của người con gái có thể thay đổi, thậm chí có thể chi phối mọi quyết định của người đàn ông thích mình.
“Đi thì cũng được thôi, nhưng chị phải đảm bảo với em một điều, tới đó chị phải nghe lời.” Lâm Phi hé môi, không cho Thẩm Bội Ni cơ hội mở lời, hắn liền lên tiếng trước.
“Em trai à, bảo chị nghe lời được thôi, nhưng em phải đảm bảo với chị, nếu tới đó có người muốn chọc tức chị, em nhất định phải đứng về phía chị nhé.”
Mẹ kiếp, đúng là thua dưới tay đàn bà thật rồi.
Thẩm Bội Ni rõ ràng là tiêm trước cho Lâm Phi liều dự phòng.
……..
Lâm Phi không ở lâu thêm trong văn phòng của Thẩm Bội Ni nữa, không phải hắn không muốn mà là không thể.
Đối diện với tuyệt sắc yểu điệu đầy phong tình thế này, trong văn phòng lại chỉ có hai người, ở lâu rồi Lâm Phi chắc chắn không thể kiềm chế nổi bản thân.
Mặc dù Lâm Phi cũng rất muốn ôm Thẩm Bội Ni tới phòng nghỉ của văn phòng hưởng thụ chút tình duyên trong chốn công sở nhưng ngặt nỗi Lâm Phi đã bị Thẩm Bội Ni doạ cho sợ hãi rồi.
Nếu như không có chuyện buổi liên hoan thì Lâm Phi cũng chẳng ngại lên giường với Thẩm Bội Ni. Có điều nghĩ đến Thẩm Bội Ni đang bất bình rồi tính kế phá hoại buổi ăn cơm của Lâm Phi và Lăng Vi Vi, Lâm Phi không thể không đề phòng.
Với tính cách của Thẩm Bội Ni thì vì không để cho Lâm Phi tới ăn cơm chỗ Lăng Vi Vi, cô ta rất có khả năng sẽ khiến Lâm Phi đến sáng mai vẫn chưa xuống nổi giường.
Đàn bà trời sinh là loài động vật hẹp hỏi giỏi đố kỵ. Trước sự đố kỵ và hẹp hòi của con gái, Lâm Phi đã phải chịu thiệt quá nhiều rồi.
“Phó phòng Lâm, anh để tôi đợi lâu rồi đấy.” Khi Lâm Phi về tới tầng thứ năm toà nhà Vọng Nguyệt, Thẩm Huyên với khuôn mặt thanh tú, dáng người nhỏ nhắn không kiềm chế nổi mà quở trách Lâm Phi vài câu.
“Tiểu Huyên Huyên à, là do cô không đúng chứ. Bây giờ đang giờ làm việc, chuyện đặt phòng này cho dù cô vội thì cũng phải đợi tan làm mới được.”
Chỉ một câu nói của Lâm Phi nhưng đủ để khiến sự tức tối Thẩm Huyên kìm nén trong lòng hồi lâu phải ấn yên trong bụng.
“Phó phòng lâm, anh có biết đắc tội với thư ký tổng giám đốc sẽ có kết cục thế nào không?” Nghĩ mà xem, đại thư ký Thẩm đây đường đường là thư ký thân cận bên cạnh tổng giám đốc Mộ San San. Mặc dù gần đây Lâm Phi có nổi tiếng trong nội bộ tập đoàn Mộ Thị nhưng sao có thể tuỳ tiện đùa giỡn một người được ưu ái bên cạnh tổng giám đốc như cô được chứ.
Đương nhiên lý do chủ yếu vẫn là thời gian cô đợi Lâm Phi qúa lâu khiến đại thư ký Thẩm đây ít nhiều thấy không vui.
Nghĩ tới việc đại thư ký Thẩm theo lệnh tổng giám đốc Mộ San San tới đây, thánh chỉ trên người, Thẩm Huyên quyết tâm lấy thánh chỉ ra hù doạ Lâm Phi.
Ngặt nỗi thực tế thì cô đã đề cao quá mức sức ảnh hưởng của thánh chỉ rồi.
“Tiểu Huyên Huyên, cô có muốn biết đắc tội với đàn ông sẽ có kết cục gì không?” Vừa nói, Lâm Phi vừa đưa mắt nhìn tới bộ ngực nảy nở kia của Thẩm Huyên.
Nực cười, Lâm Phi hắn chính là nhân vật mà ngay đến cả tổng giám đốc băng giá Mộ San San cũng không dám trêu đùa. Đắc tội với thư ký tổng giám đốc à? Lâm Phi bật cười, hắn không còn nhớ nổi đã trêu tức tổng giám đốc đến xấu hổ đỏ mặt tía tai bao nhiêu lần rồi. Một thư ký tổng giám đốc như Thẩm Huyên đây thì Lâm Phi thích trêu thế nào thì trêu thế ấy.
“Phó phòng lâm, tổng giám đốc yêu cầu anh trước giờ tan làm ngày hôm nay phải liệt kê danh sách những người tham gia buổi liên hoan giao lưu giữa hai phòng bảo vệ an ninh và hành chính tổng hợp cũng như dự trù kinh phí cho buổi liên hoan, rồi đem tất cả nộp cho tổng giám đốc. Tổng giám đốc Mộ còn dặn phải do anh đích thân mang tới nộp. Tôi nói xong rồi, tôi nhắc nhở anh một câu, giờ còn một tiếng nữa là đến giờ tan làm, phó phòng Lâm nên tận dụng thời gian đi.”
Bị ánh mắt kia của Lâm Phi doạ cho khiếp sợ, rồi lại nghĩ đến công tích vĩ đại của Lâm Phi, Thẩm Bội Ni biết rằng đối diện với Lâm Phi, cô ta không được lợi lộc gì. Nhân lúc Lâm Phi còn đang thất thần, Thẩm Bội Ni nhanh chân chuồn luôn khỏi văn phòng của hắn.
Sắc mặt Lâm Phi rất khó coi, rất khó coi. Một buổi liên hoan bình thường nhưng không thể bình thường. Trước là bị cực phẩm Thẩm Bội Ni chen chân, giờ sắp đến giờ làm lại bị cô vợ tổng giám đốc chen vào.
Không biết tại sao lại nổi hứng xướng ra buổi liên hoan giữa hai phòng, Lâm Phi có một cảm giác mơ hồ rằng mình đang tự hại mình.
Thế nhưng lúc này không phải là lúc nói đến cảm giác nữa.
Chỉ còn một tiếng nữa là tan làm, nghĩ tới hiệu suất công việc của cô vợ tổng giám đốc và yêu cầu biến thái đó, Lâm Phi nhất thời nhấc điện thoại gọi cho Tiêu Y Na: “Tiểu Na Na, có lẽ cô cũng nghe nói tới hai câu: ‘Có việc thư ký làm, không việc làm thư ký rồi chứ.’ Trong vòng ba mươi phút, cô không thể đưa cho tôi danh sách người tham dự và dự trù kinh phí cho buổi liên hoan hôm nay thì hai câu nói này sẽ ứng luôn lên người cô đấy.”
………
Đã từng có một lần suýt bị Lâm Phi xử lý, sự uy hiếp của Lâm Phi đối với Tiêu Y Na mà nói vẫn có tác dụng. Tóm lại trước khi tan làm, Lâm Phi phải có được bản báo cáo mà Tiêu Y Na làm hoàn thiện rồi bước vào văn phòng Mộ San San.
“Anh có gì muốn nói với tôi không?” Trong văn phòng tổng giám đốc, chỉ có giọng nói lạnh băng của tổng giám đốc Mộ vang lên bên tai Lâm Phi.
Lâm Phi vừa rút điếu thuốc ra, đang định châm lên thì nghe được câu hỏi của vợ mình, hắn như chết lặng.
“Vợ San San yêu quý của anh, ở đây chỉ có hai chúng ta, có gì em cứ nói đi mà.” Cũng phải ngây ra mất hai giây, sau khi định thần lại, Lâm Phi lên tiếng với giọng bức bối.
Không thể trách Lâm Phi không thể kéo gần mối quan hệ vợ chồng giữa hắn và Mộ San San, vì thực tế thì Lâm Phi thật khó hiểu Mộ San San có ý gì.
Chưa gì đã muốn hắn phải lên tiếng. Lâm Phi thật sự chẳng có ý định giấu Mộ San San, vấn đề là hắn biết nói gì đây.
“Nếu như tôi nhớ không nhầm thì trước đó, khi gọi điện thoại cho tôi, anh nói cuộc liên hoan không phải là liên hoan giữa phòng bảo vệ an ninh và hành chính tổng hợp.”
“Cái này có thể coi là đột xuất, anh chưa kịp nói với vợ. Chủ yếu là vì bên phía phòng hành chính tổng hợp…”
“Không cần giải thích, tan làm rồi, đi thôi.”
“Anh biết vợ rất trượng nghĩa mà. Em cứ về trước, liên hoan xong anh lập tức về nhà.”
“Nói nói tôi về nhà một mình sao?”
“Vợ à, em biết giờ chồng em dù gì cũng là một nhân tố quan trọng của phòng bảo vệ an ninh. Buổi liên hoan tối nay nếu anh không đi thì…”
“Tôi đi với anh.”
Bốn chữ này khiến Lâm Phi thẫn thờ.
Mặc dù hắn nghĩ đến việc Mộ San San bắt hắn báo cáo về buổi liên haon chủ yếu là có ý tứ khác, nhưng dù cho Lâm Phi có sức tưởng tượng phong phú thế nào thì hắn cũng không thể ngờ nổi Mộ San San lại có ý định tham gia buổi liên hoan với hắn.
Nhìn đôi mắt lạnh lùng đang nhìn mình chằm chằm, Lâm Phi đột nhiên cảmt hấy mình không thể nhìn thấu cô vợ này.
Đương nhiên, điều đó không quan trọng.
Quan trọng là cùng với yêu cầu tham dự buổi liên hoan của tổng giám đốc Mộ, Lâm Phi đột nhiên thấy rằng buổi liên hoan mà hắn ngẫu hứng xướng lên đã rời khỏi tầm kiểm soát của hắn…
——————-
Chương 261: Từ chối
“Bội Ni, chị nên biết buổi liên hoan này không phải một mình tôi nói mà được. Dù gì đây cũng là việc giữa phòng bảo vệ an ninh và phòng hành chính tổng hợp. Chị một mình…”
“Cho nên cậu muốn từ chối tôi một cách trá hình à?” Đôi mắt với hàng mi dài cong vút kia của Thẩm Bội Ni nhìn Lâm Phi với vẻ hết sức bình tĩnh.
Trên thực tế cô ta cũng không cần phải nói thêm hoặc có thêm bất cứ hành động gì, chỉ cần một câu hỏi và một ánh mắt cũng dủ để thể hiện thái độ rồi.
“Nhất nhất phải đi?”
“Phải đi bằng được!”
Nếu chỉ là buổi liên hoan bình thường của hai phòng thì một cực phẩm nghiêng nước nghiêng thành như Thẩm Bội Ni cũng không đến mức kiên quyết như vậy.
Nhưng ai bảo sau khi Lâm Phi kết thúc buổi liên hoan lại còn muốn về nhà Lăng Vi Vi chứ.
Cuộc tranh đấu giữa Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi có liên quan đến Lâm Phi diễn ra không phải ngày một ngày hai nữa. Một cực phẩm như Thẩm Bội Ni đây khó khăn lắm mới nhân cơ hội Lăng Vi Vi đi công tác nhanh chân đi trước, trở thành người phụ nữ của Lâm Phi.
Nếu như lúc này để cho Lâm Phi tuỳ ý đêm hôm về nhà đối thủ Lăng Vi Vi ăn cơm thì mọi nỗ lực của Thẩm Bội Ni há chẳng phải bị Lăng Vi Vi đè bẹp rồi sao.
Một thẩm bội ni trưởng thành lý trí, sao có thể không hiểu buổi ăn cơm bình thường lần này chủ yếu là ăn đến mức lên giường và rất có khả năng lần ăn cơm này Lăng Vi Vi sẽ tóm luôn được cái dạ dày của Lâm Phi.
Muốn giữ được một người đàn ông, đầu tiên cần tóm được cái dạ dày của anh ta. Đạo lý này với một người có tố chất tâm lý như Thẩm Bội Ni sao có thể không hiểu chứ.
Mặc dù khả năng này rất nhỏ nhưng chỉ cần có một phần một nghìn khả năng xảy ra, thậm chí là một phần mười nghìn thì Thẩm Bội Ni cũng sẽ không ngó lơ. Cách duy nhất chính là tiêu diệt mầm mống ngay từ ban đầu.
Nói tóm lại thì tối nay Thẩm Bội Ni phải đoạt Lâm Phi khỏi tay Lăng Vi Vi.
Lâm Phi không phải không nhận ra ý tứ này của Thẩm Bội Ni, cũng chính vì nhận ra ý tứ muốn tranh dành này mà hắn mới không dám gật đầu đồng ý.
Nếu như Thẩm Bội Ni chỉ là yêu cầu đi cùng hắn một lúc tới buổi liên hoan thì Lâm Phi sẽ không phân vân gì, mà lại đồng ý luôn từ đầu rồi.
Vấn đề ở chỗ trước đó Lâm Phi đã đồng ý với Lăng Vi Vi nếu như đưa Thẩm Bội Ni đi thì với tính cách của Thẩm Bội Ni, chắc chắn sẽ tranh dành Lâm Phi với Lăng Vi Vi.
Tới lúc đó Lâm Phi hắn chỉ có thể cầm đá mà tự đập chân mình. Những chuyện thế này chẳng cần nghĩ Lâm Phi cũng thừa dự đoán được tương lai.
Cho nên Lâm Phi mới phân vân.
“Bội Ni, chị cần biết tôi đã đồng ý…”
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Phi vốn dĩ định bấm bụng khuyên giải Thẩm Bội Ni tối nay đừng tới bữa tiệc liên hoan, hẹn hôm khác hắn sẽ tới biệt thự của Thẩm Bội Ni thưởng thức tài nghệ của cô.
Nhưng ngặt nỗi Thẩm Bội Ni đương nhiên không phải dễ mà khuyên giải. Lâm Phi mới chỉ vừa lên tiếng, Thẩm Bội Ni đã ngẩng đầu, cả miệng toàn là rượu vang cứ thế hôn lấy hôn để Lâm Phi.
Nụ hôn này của cô ta đối với đàn ông mà nói đúng là mê hồn.
Với những nụ hôn mê đắm như của Thẩm Bội Ni thế này, đối với đàn ông mà nói quả thật là chí mạng.
Một nụ hôn mà đầy tình ý. Có những lúc một nụ hôn của người con gái có thể thay đổi, thậm chí có thể chi phối mọi quyết định của người đàn ông thích mình.
“Đi thì cũng được thôi, nhưng chị phải đảm bảo với em một điều, tới đó chị phải nghe lời.” Lâm Phi hé môi, không cho Thẩm Bội Ni cơ hội mở lời, hắn liền lên tiếng trước.
“Em trai à, bảo chị nghe lời được thôi, nhưng em phải đảm bảo với chị, nếu tới đó có người muốn chọc tức chị, em nhất định phải đứng về phía chị nhé.”
Mẹ kiếp, đúng là thua dưới tay đàn bà thật rồi.
Thẩm Bội Ni rõ ràng là tiêm trước cho Lâm Phi liều dự phòng.
……..
Lâm Phi không ở lâu thêm trong văn phòng của Thẩm Bội Ni nữa, không phải hắn không muốn mà là không thể.
Đối diện với tuyệt sắc yểu điệu đầy phong tình thế này, trong văn phòng lại chỉ có hai người, ở lâu rồi Lâm Phi chắc chắn không thể kiềm chế nổi bản thân.
Mặc dù Lâm Phi cũng rất muốn ôm Thẩm Bội Ni tới phòng nghỉ của văn phòng hưởng thụ chút tình duyên trong chốn công sở nhưng ngặt nỗi Lâm Phi đã bị Thẩm Bội Ni doạ cho sợ hãi rồi.
Nếu như không có chuyện buổi liên hoan thì Lâm Phi cũng chẳng ngại lên giường với Thẩm Bội Ni. Có điều nghĩ đến Thẩm Bội Ni đang bất bình rồi tính kế phá hoại buổi ăn cơm của Lâm Phi và Lăng Vi Vi, Lâm Phi không thể không đề phòng.
Với tính cách của Thẩm Bội Ni thì vì không để cho Lâm Phi tới ăn cơm chỗ Lăng Vi Vi, cô ta rất có khả năng sẽ khiến Lâm Phi đến sáng mai vẫn chưa xuống nổi giường.
Đàn bà trời sinh là loài động vật hẹp hỏi giỏi đố kỵ. Trước sự đố kỵ và hẹp hòi của con gái, Lâm Phi đã phải chịu thiệt quá nhiều rồi.
“Phó phòng Lâm, anh để tôi đợi lâu rồi đấy.” Khi Lâm Phi về tới tầng thứ năm toà nhà Vọng Nguyệt, Thẩm Huyên với khuôn mặt thanh tú, dáng người nhỏ nhắn không kiềm chế nổi mà quở trách Lâm Phi vài câu.
“Tiểu Huyên Huyên à, là do cô không đúng chứ. Bây giờ đang giờ làm việc, chuyện đặt phòng này cho dù cô vội thì cũng phải đợi tan làm mới được.”
Chỉ một câu nói của Lâm Phi nhưng đủ để khiến sự tức tối Thẩm Huyên kìm nén trong lòng hồi lâu phải ấn yên trong bụng.
“Phó phòng lâm, anh có biết đắc tội với thư ký tổng giám đốc sẽ có kết cục thế nào không?” Nghĩ mà xem, đại thư ký Thẩm đây đường đường là thư ký thân cận bên cạnh tổng giám đốc Mộ San San. Mặc dù gần đây Lâm Phi có nổi tiếng trong nội bộ tập đoàn Mộ Thị nhưng sao có thể tuỳ tiện đùa giỡn một người được ưu ái bên cạnh tổng giám đốc như cô được chứ.
Đương nhiên lý do chủ yếu vẫn là thời gian cô đợi Lâm Phi qúa lâu khiến đại thư ký Thẩm đây ít nhiều thấy không vui.
Nghĩ tới việc đại thư ký Thẩm theo lệnh tổng giám đốc Mộ San San tới đây, thánh chỉ trên người, Thẩm Huyên quyết tâm lấy thánh chỉ ra hù doạ Lâm Phi.
Ngặt nỗi thực tế thì cô đã đề cao quá mức sức ảnh hưởng của thánh chỉ rồi.
“Tiểu Huyên Huyên, cô có muốn biết đắc tội với đàn ông sẽ có kết cục gì không?” Vừa nói, Lâm Phi vừa đưa mắt nhìn tới bộ ngực nảy nở kia của Thẩm Huyên.
Nực cười, Lâm Phi hắn chính là nhân vật mà ngay đến cả tổng giám đốc băng giá Mộ San San cũng không dám trêu đùa. Đắc tội với thư ký tổng giám đốc à? Lâm Phi bật cười, hắn không còn nhớ nổi đã trêu tức tổng giám đốc đến xấu hổ đỏ mặt tía tai bao nhiêu lần rồi. Một thư ký tổng giám đốc như Thẩm Huyên đây thì Lâm Phi thích trêu thế nào thì trêu thế ấy.
“Phó phòng lâm, tổng giám đốc yêu cầu anh trước giờ tan làm ngày hôm nay phải liệt kê danh sách những người tham gia buổi liên hoan giao lưu giữa hai phòng bảo vệ an ninh và hành chính tổng hợp cũng như dự trù kinh phí cho buổi liên hoan, rồi đem tất cả nộp cho tổng giám đốc. Tổng giám đốc Mộ còn dặn phải do anh đích thân mang tới nộp. Tôi nói xong rồi, tôi nhắc nhở anh một câu, giờ còn một tiếng nữa là đến giờ tan làm, phó phòng Lâm nên tận dụng thời gian đi.”
Bị ánh mắt kia của Lâm Phi doạ cho khiếp sợ, rồi lại nghĩ đến công tích vĩ đại của Lâm Phi, Thẩm Bội Ni biết rằng đối diện với Lâm Phi, cô ta không được lợi lộc gì. Nhân lúc Lâm Phi còn đang thất thần, Thẩm Bội Ni nhanh chân chuồn luôn khỏi văn phòng của hắn.
Sắc mặt Lâm Phi rất khó coi, rất khó coi. Một buổi liên hoan bình thường nhưng không thể bình thường. Trước là bị cực phẩm Thẩm Bội Ni chen chân, giờ sắp đến giờ làm lại bị cô vợ tổng giám đốc chen vào.
Không biết tại sao lại nổi hứng xướng ra buổi liên hoan giữa hai phòng, Lâm Phi có một cảm giác mơ hồ rằng mình đang tự hại mình.
Thế nhưng lúc này không phải là lúc nói đến cảm giác nữa.
Chỉ còn một tiếng nữa là tan làm, nghĩ tới hiệu suất công việc của cô vợ tổng giám đốc và yêu cầu biến thái đó, Lâm Phi nhất thời nhấc điện thoại gọi cho Tiêu Y Na: “Tiểu Na Na, có lẽ cô cũng nghe nói tới hai câu: ‘Có việc thư ký làm, không việc làm thư ký rồi chứ.’ Trong vòng ba mươi phút, cô không thể đưa cho tôi danh sách người tham dự và dự trù kinh phí cho buổi liên hoan hôm nay thì hai câu nói này sẽ ứng luôn lên người cô đấy.”
………
Đã từng có một lần suýt bị Lâm Phi xử lý, sự uy hiếp của Lâm Phi đối với Tiêu Y Na mà nói vẫn có tác dụng. Tóm lại trước khi tan làm, Lâm Phi phải có được bản báo cáo mà Tiêu Y Na làm hoàn thiện rồi bước vào văn phòng Mộ San San.
“Anh có gì muốn nói với tôi không?” Trong văn phòng tổng giám đốc, chỉ có giọng nói lạnh băng của tổng giám đốc Mộ vang lên bên tai Lâm Phi.
Lâm Phi vừa rút điếu thuốc ra, đang định châm lên thì nghe được câu hỏi của vợ mình, hắn như chết lặng.
“Vợ San San yêu quý của anh, ở đây chỉ có hai chúng ta, có gì em cứ nói đi mà.” Cũng phải ngây ra mất hai giây, sau khi định thần lại, Lâm Phi lên tiếng với giọng bức bối.
Không thể trách Lâm Phi không thể kéo gần mối quan hệ vợ chồng giữa hắn và Mộ San San, vì thực tế thì Lâm Phi thật khó hiểu Mộ San San có ý gì.
Chưa gì đã muốn hắn phải lên tiếng. Lâm Phi thật sự chẳng có ý định giấu Mộ San San, vấn đề là hắn biết nói gì đây.
“Nếu như tôi nhớ không nhầm thì trước đó, khi gọi điện thoại cho tôi, anh nói cuộc liên hoan không phải là liên hoan giữa phòng bảo vệ an ninh và hành chính tổng hợp.”
“Cái này có thể coi là đột xuất, anh chưa kịp nói với vợ. Chủ yếu là vì bên phía phòng hành chính tổng hợp…”
“Không cần giải thích, tan làm rồi, đi thôi.”
“Anh biết vợ rất trượng nghĩa mà. Em cứ về trước, liên hoan xong anh lập tức về nhà.”
“Nói nói tôi về nhà một mình sao?”
“Vợ à, em biết giờ chồng em dù gì cũng là một nhân tố quan trọng của phòng bảo vệ an ninh. Buổi liên hoan tối nay nếu anh không đi thì…”
“Tôi đi với anh.”
Bốn chữ này khiến Lâm Phi thẫn thờ.
Mặc dù hắn nghĩ đến việc Mộ San San bắt hắn báo cáo về buổi liên haon chủ yếu là có ý tứ khác, nhưng dù cho Lâm Phi có sức tưởng tượng phong phú thế nào thì hắn cũng không thể ngờ nổi Mộ San San lại có ý định tham gia buổi liên hoan với hắn.
Nhìn đôi mắt lạnh lùng đang nhìn mình chằm chằm, Lâm Phi đột nhiên cảmt hấy mình không thể nhìn thấu cô vợ này.
Đương nhiên, điều đó không quan trọng.
Quan trọng là cùng với yêu cầu tham dự buổi liên hoan của tổng giám đốc Mộ, Lâm Phi đột nhiên thấy rằng buổi liên hoan mà hắn ngẫu hứng xướng lên đã rời khỏi tầm kiểm soát của hắn…
——————-
Bình luận facebook