Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-482
Chương 290: Không được rời xa
Chương 290: Không được rời xa
Trong khuê phòng của Mộ San San ở biệt thự Lệ Thuỷ, cùng với tiếng rên êm ái của Mộ San San, bầu không khí trong căn phòng đột nhiên thay đổi.
Mặc dù vì Lâm Phi cưỡng chế Mộ San San để mình xoa bóp khiến bầu không khí giữa hai người dù không được coi là quyết liệt mạnh mẽ nhưng ít nhiều cũng được hâm nóng hơn.
Thế nhưng sau tiếng rên êm ái trong vô thức đó của Mộ San San mà bầu không khí giữa hai người đột nhiên nồng ấm hẳn.
Đôi chân dài của Mộ San San vốn dĩ bị Lâm Phi kiểm soát. Nếu như Mộ San San vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng đó không quan tâm tới Lâm Phi thì có lẽ Lâm Phi cũng ngoan ngoãn xoa bóp cho Mộ San San rồi ôm cô đi tắm.
Nhưng xoa bóp cho một tuyệt sắc giai nhân thế này thì ở một mức độ nào đó mà nói cũng đã thách thức khả năng kiểm soát của Lâm Phi lắm rồi.
Mộ San San là vợ hợp pháp của Lâm Phi, Lâm Phi khiến cho mối quan hệ vợ chồng trở nên bình thường hơn thì cũng không phải phạm pháp chứ. Thế nhưng nếu Lâm Phi làm vậy thì có lẽ hắn sẽ được thoả mãn nhất thời nhưng sau sự việc đó, với tính cách của Mộ San San thì cả đời này e rằng sẽ không nhìn hắn với con mắt tử tế được.
Cũng vì hiểu rõ tính cách của Mộ San San mà Lâm Phi mới nhẫn nhịn mọi hành động đang âm ỉ trong lòng, đợi tới một ngày Mộ San San hồi tâm chuyển ý và chấp nhận hắn.
Cho nên Lâm Phi chủ động xoa bóp chân cho Mộ San San cũng là đã hạ quyết tâm lớn lắm rồi, và hắn cũng đã phải chịu một áp lực tâm lý rất lớn.
Mặc dù hắn cũng có ý nhân cơ hội này lợi dụng Mộ San San một tí nhưng với địa vị và thân phận của hắn trong giới lính đánh thuê thì việc tự tay xoa bóp chân cho vợ mình cũng phải biến tướng đi để thu về chút lợi cho mình chứ.
Thế nhưng trời đất chứng giám, hắn có thể thề với trời rằng cho dù là lợi dụng thì hắn tuyệt đối không phải nhân cơ hội này mà có ý trêu chọc gì Mộ San San cả.
Tung hoành chốn tình trường nhiều năm, mặc dù có lúc Lâm Phi cũng dùng chiêu thức xoa bóp độc đáo này của mình để tăng thêm khoái cảm giữa nam và nữ. Lâm Phi thông thạo các đạo huyệt và kinh lạc của cơ thể nên thủ pháp xoa bóp của hắn đương nhiên có thể tăng thêm cảm giác cho đối phương.
Có điều Lâm Phi chỉ đơn thuần là xoa bóp chân cho Mộ San San để cô cảm thấy bớt đau đớn tê mỏi chân được chưa nào.
Ngoài ra không phải hắn mới bắt đầu xoa bóp thôi sao, thậm chí hắn còn chưa dùng hết các cách xoa bóp độc đáo của mình mà Mộ San San đã rên lên với tiếng rên đầy khơi gợi đó rồi.
Nếu như Lâm Phi mà dùng hết các chiêu thức của mình ra thì các vị trí huyệt đạo nhạy cảm trên cơ thể của Mộ San San há chẳng phải được đà mà dâng trào cảm xúc sao.
Đương nhiên đây cũng chỉ là giả thuyết không có căn cứ. Với bản tính lạnh lùng trời ban cho Mộ San San thì việc dâng trào cảm xúc đương nhiên là không thể nào.
“Vợ ơi, em cũng nhạy cảm quá nhỉ.” Nghĩ một hồi, Lâm Phi chỉ nghĩ ra cách giải thích hợp lý nhất đó là cơ thể của cô vợ tổng giám đốc nhà mình quá nhạy cảm.
Câu cảm thán trong vô thức này của Lâm Phi khiến cho Mộ San San chợt đỏ mặt vì tiếng rên khi nãy của mình. Khuôn mặt sắc nước hương trời kia đỏ lựng lên, làn da trắng như tuyết của cô cũng như được quét lên lớp phấn hồng.
Hình như không muốn để Lâm Phi thấy mình đang xấu hổ, Mộ San San kéo lấy cái chăn mỏng bên cạnh che đi phần nửa thân của mình, chỉ để lại đôi chân dài miên man kia lộ ra cho Lâm Phi thấy.
Không thể trách Mộ San San quá nhạy cảm, vì thực sự từ nhỏ tới lớn, tổng giám đốc Mộ chưa bao giờ trải qua cảm giác âu yếm với người khác giới thế này bao giờ.
Khi còn nhỏ, Mộ Hồng cùng lắm là ôm cô vào lòng. Sau khi mẹ cô mất, vì Mộ Hồng bật nhiều việc nên cũng chẳng mấy khi ôm cô nữa.
Cũng vì đôi chân đau ê ẩm và sự tức tối sau màn cãi nhau với Lâm Phi nên ban đầu khi Lâm Phi chạm vào chân mình, tổng giám đốc Mộ vẫn chưa có cảm nhận gì là đặc biệt.
Thế nhưng sau khi Lâm Phi xoa bóp cho, đôi chân cô dần dần không còn ê buốt nữa. Sự tiếp xúc lạ lùng khi làn da hai người chạm vào nhau chẳng khác gì một dòng điện chạy qua người Mộ San San khiến cô rên lên trong vô thức.
Nghĩ mà xem bình thường Mộ San San lạnh lùng băng giá, có bao giờ rên la gợi cảm đến ngượng ngùng vậy đâu.
Thêm vào đó là câu cảm thán trong vô thức của Lâm Phi khiến cho Mộ San San chưa hoàn toàn tỉnh lại thật sự nóng ran cả người, xấu hổ vô cùng. Cô chỉ hận không thể học được phép ẩn thân rồi biến luôn đi cho rồi.
Mộ San San thấp thỏm lo âu, chỉ sợ Lâm Phi vì tiếng kêu trong vô thức ấy của mình mà nghĩ cô thành loại con gái bên ngoài trông có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo nhưng bản chất bên trong lại phóng đãng truỵ lạc.
Tổng giám đốc Mộ thật đáng thương, trên thương trường từ trước đến nay đều sát phạt quyết đoán, trong lòng các nhân viên của tập đoàn Mộ Thị, cô lại càng là người cao quý không thể xâm phạm.
Nhưng lúc này Mộ San San lại chỉ biết nắm chặt lấy cái chăn mỏng muốn giải thích với ông chồng hời Lâm Phi rằng cô không phải là loại con gái phóng đãng, thế nhưng vì xấu hổ nên cô lại không dám ló đầu ra. Cả người chỉ biết cuộn vào trong chăn run rẩy như một chút thỏ non đang sợ hãi vậy.
Tung hoàn chốn tình trường nhiều năm, Lâm Phi sao có thể không nhận ra trạng thái tâm lý hiện giờ vợ của mình lúc này chứ.
Lâm Phi không nói nhiều mà túm lấy chân Mộ San San nhẹ nhàng xoa bóp tiếp cho cô với vẻ rất chăm chú.
Mộ San San vùi đầu trong chăn không biết phải làm sao để đối mặt với Lâm Phi thì đột nhiên cảm thấy đôi chân mình lại bị Lâm Phi kiểm soát. Lúc này tim cô như treo ngược lên, nhảy lên đến tận cổ họng.
Thế nhưng sau đó mười mấy phút, Mộ San San biết được mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
Lâm Phi không hề giống như cô nghĩ là muốn mượn cơ hội cô đang rụt đầu trong chăn mà lợi dụng, ngược lại hắn rất chăm chú xoa bóp chân co cô và không hề có hành động nào quá giới hạn cả.
Cảm thấy ông chồng hời không vì tiếng kêu rên trong vô thức của mình mà hiểu nhầm, Mộ San San mới từ từ ló đầu ra khỏi chăn.
Thấy Lâm Phi vẫn đang chăm chú bóp chân cho mình, Mộ San San đột nhiên cảm thấy tâm hồn thiếu nữ của mình như khẽ rung động, có một thứ cảm xúc khó nói thành lời cứ len lỏi trong lòng cô.
“Lâm Phi, anh có thể đồng ý với tôi một việc không?”
“Ừm?” Lâm Phi lên tiếng, tỏ vẻ không hiểu vợ mình nói gì, sao tự dưng lại đổi giọng thế không biết. Thế nhưng liếc thấy Mộ San San mặt mày còn đang xấu hổ, Lâm Phi nói tiếp: “Em nói đi.”
“Trước khi tôi yêu anh, cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng không được rời xa tôi.”
Câu này của Mộ San San vừa dứt, Lâm Phi như bị thi triển thuật định thân vậy, cả người cứ thế cứng đờ lại…
——————-
Chương 290: Không được rời xa
Trong khuê phòng của Mộ San San ở biệt thự Lệ Thuỷ, cùng với tiếng rên êm ái của Mộ San San, bầu không khí trong căn phòng đột nhiên thay đổi.
Mặc dù vì Lâm Phi cưỡng chế Mộ San San để mình xoa bóp khiến bầu không khí giữa hai người dù không được coi là quyết liệt mạnh mẽ nhưng ít nhiều cũng được hâm nóng hơn.
Thế nhưng sau tiếng rên êm ái trong vô thức đó của Mộ San San mà bầu không khí giữa hai người đột nhiên nồng ấm hẳn.
Đôi chân dài của Mộ San San vốn dĩ bị Lâm Phi kiểm soát. Nếu như Mộ San San vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng đó không quan tâm tới Lâm Phi thì có lẽ Lâm Phi cũng ngoan ngoãn xoa bóp cho Mộ San San rồi ôm cô đi tắm.
Nhưng xoa bóp cho một tuyệt sắc giai nhân thế này thì ở một mức độ nào đó mà nói cũng đã thách thức khả năng kiểm soát của Lâm Phi lắm rồi.
Mộ San San là vợ hợp pháp của Lâm Phi, Lâm Phi khiến cho mối quan hệ vợ chồng trở nên bình thường hơn thì cũng không phải phạm pháp chứ. Thế nhưng nếu Lâm Phi làm vậy thì có lẽ hắn sẽ được thoả mãn nhất thời nhưng sau sự việc đó, với tính cách của Mộ San San thì cả đời này e rằng sẽ không nhìn hắn với con mắt tử tế được.
Cũng vì hiểu rõ tính cách của Mộ San San mà Lâm Phi mới nhẫn nhịn mọi hành động đang âm ỉ trong lòng, đợi tới một ngày Mộ San San hồi tâm chuyển ý và chấp nhận hắn.
Cho nên Lâm Phi chủ động xoa bóp chân cho Mộ San San cũng là đã hạ quyết tâm lớn lắm rồi, và hắn cũng đã phải chịu một áp lực tâm lý rất lớn.
Mặc dù hắn cũng có ý nhân cơ hội này lợi dụng Mộ San San một tí nhưng với địa vị và thân phận của hắn trong giới lính đánh thuê thì việc tự tay xoa bóp chân cho vợ mình cũng phải biến tướng đi để thu về chút lợi cho mình chứ.
Thế nhưng trời đất chứng giám, hắn có thể thề với trời rằng cho dù là lợi dụng thì hắn tuyệt đối không phải nhân cơ hội này mà có ý trêu chọc gì Mộ San San cả.
Tung hoành chốn tình trường nhiều năm, mặc dù có lúc Lâm Phi cũng dùng chiêu thức xoa bóp độc đáo này của mình để tăng thêm khoái cảm giữa nam và nữ. Lâm Phi thông thạo các đạo huyệt và kinh lạc của cơ thể nên thủ pháp xoa bóp của hắn đương nhiên có thể tăng thêm cảm giác cho đối phương.
Có điều Lâm Phi chỉ đơn thuần là xoa bóp chân cho Mộ San San để cô cảm thấy bớt đau đớn tê mỏi chân được chưa nào.
Ngoài ra không phải hắn mới bắt đầu xoa bóp thôi sao, thậm chí hắn còn chưa dùng hết các cách xoa bóp độc đáo của mình mà Mộ San San đã rên lên với tiếng rên đầy khơi gợi đó rồi.
Nếu như Lâm Phi mà dùng hết các chiêu thức của mình ra thì các vị trí huyệt đạo nhạy cảm trên cơ thể của Mộ San San há chẳng phải được đà mà dâng trào cảm xúc sao.
Đương nhiên đây cũng chỉ là giả thuyết không có căn cứ. Với bản tính lạnh lùng trời ban cho Mộ San San thì việc dâng trào cảm xúc đương nhiên là không thể nào.
“Vợ ơi, em cũng nhạy cảm quá nhỉ.” Nghĩ một hồi, Lâm Phi chỉ nghĩ ra cách giải thích hợp lý nhất đó là cơ thể của cô vợ tổng giám đốc nhà mình quá nhạy cảm.
Câu cảm thán trong vô thức này của Lâm Phi khiến cho Mộ San San chợt đỏ mặt vì tiếng rên khi nãy của mình. Khuôn mặt sắc nước hương trời kia đỏ lựng lên, làn da trắng như tuyết của cô cũng như được quét lên lớp phấn hồng.
Hình như không muốn để Lâm Phi thấy mình đang xấu hổ, Mộ San San kéo lấy cái chăn mỏng bên cạnh che đi phần nửa thân của mình, chỉ để lại đôi chân dài miên man kia lộ ra cho Lâm Phi thấy.
Không thể trách Mộ San San quá nhạy cảm, vì thực sự từ nhỏ tới lớn, tổng giám đốc Mộ chưa bao giờ trải qua cảm giác âu yếm với người khác giới thế này bao giờ.
Khi còn nhỏ, Mộ Hồng cùng lắm là ôm cô vào lòng. Sau khi mẹ cô mất, vì Mộ Hồng bật nhiều việc nên cũng chẳng mấy khi ôm cô nữa.
Cũng vì đôi chân đau ê ẩm và sự tức tối sau màn cãi nhau với Lâm Phi nên ban đầu khi Lâm Phi chạm vào chân mình, tổng giám đốc Mộ vẫn chưa có cảm nhận gì là đặc biệt.
Thế nhưng sau khi Lâm Phi xoa bóp cho, đôi chân cô dần dần không còn ê buốt nữa. Sự tiếp xúc lạ lùng khi làn da hai người chạm vào nhau chẳng khác gì một dòng điện chạy qua người Mộ San San khiến cô rên lên trong vô thức.
Nghĩ mà xem bình thường Mộ San San lạnh lùng băng giá, có bao giờ rên la gợi cảm đến ngượng ngùng vậy đâu.
Thêm vào đó là câu cảm thán trong vô thức của Lâm Phi khiến cho Mộ San San chưa hoàn toàn tỉnh lại thật sự nóng ran cả người, xấu hổ vô cùng. Cô chỉ hận không thể học được phép ẩn thân rồi biến luôn đi cho rồi.
Mộ San San thấp thỏm lo âu, chỉ sợ Lâm Phi vì tiếng kêu trong vô thức ấy của mình mà nghĩ cô thành loại con gái bên ngoài trông có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo nhưng bản chất bên trong lại phóng đãng truỵ lạc.
Tổng giám đốc Mộ thật đáng thương, trên thương trường từ trước đến nay đều sát phạt quyết đoán, trong lòng các nhân viên của tập đoàn Mộ Thị, cô lại càng là người cao quý không thể xâm phạm.
Nhưng lúc này Mộ San San lại chỉ biết nắm chặt lấy cái chăn mỏng muốn giải thích với ông chồng hời Lâm Phi rằng cô không phải là loại con gái phóng đãng, thế nhưng vì xấu hổ nên cô lại không dám ló đầu ra. Cả người chỉ biết cuộn vào trong chăn run rẩy như một chút thỏ non đang sợ hãi vậy.
Tung hoàn chốn tình trường nhiều năm, Lâm Phi sao có thể không nhận ra trạng thái tâm lý hiện giờ vợ của mình lúc này chứ.
Lâm Phi không nói nhiều mà túm lấy chân Mộ San San nhẹ nhàng xoa bóp tiếp cho cô với vẻ rất chăm chú.
Mộ San San vùi đầu trong chăn không biết phải làm sao để đối mặt với Lâm Phi thì đột nhiên cảm thấy đôi chân mình lại bị Lâm Phi kiểm soát. Lúc này tim cô như treo ngược lên, nhảy lên đến tận cổ họng.
Thế nhưng sau đó mười mấy phút, Mộ San San biết được mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
Lâm Phi không hề giống như cô nghĩ là muốn mượn cơ hội cô đang rụt đầu trong chăn mà lợi dụng, ngược lại hắn rất chăm chú xoa bóp chân co cô và không hề có hành động nào quá giới hạn cả.
Cảm thấy ông chồng hời không vì tiếng kêu rên trong vô thức của mình mà hiểu nhầm, Mộ San San mới từ từ ló đầu ra khỏi chăn.
Thấy Lâm Phi vẫn đang chăm chú bóp chân cho mình, Mộ San San đột nhiên cảm thấy tâm hồn thiếu nữ của mình như khẽ rung động, có một thứ cảm xúc khó nói thành lời cứ len lỏi trong lòng cô.
“Lâm Phi, anh có thể đồng ý với tôi một việc không?”
“Ừm?” Lâm Phi lên tiếng, tỏ vẻ không hiểu vợ mình nói gì, sao tự dưng lại đổi giọng thế không biết. Thế nhưng liếc thấy Mộ San San mặt mày còn đang xấu hổ, Lâm Phi nói tiếp: “Em nói đi.”
“Trước khi tôi yêu anh, cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng không được rời xa tôi.”
Câu này của Mộ San San vừa dứt, Lâm Phi như bị thi triển thuật định thân vậy, cả người cứ thế cứng đờ lại…
——————-
Bình luận facebook