Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-509
Chương 303: Phải trả giá
Chương 303: Phải trả giá
“Vô liêm sỉ, khốn khiếp, không phải đàn ông…” Sau khi bị Lâm Phi lôi người kèm đồ đạc tống ra khỏi phòng ngủ, Ninh Kỳ nằm trên sofa với vẻ mặt khí chịu, cô ta dùng hết tất cả những từ ngữ “thô tục” nhất trong vốn từ vựng của mình để trút hết lên người Lâm Phi.
Mặc dù khi chưa được sự đồng ý của Lâm Phi mà đã vào phòng hắn ta ngủ, lại ở đây mấy tháng trời không đưa cho hắn một đồng tiền nhà nào nhưng Ninh Kỳ lại vẫn rất hiên ngang.
Dựa vào khuôn mặt xinh đẹp và dáng người thon gọn của mình, Ninh Kỳ cho rằng mình có ngủ trong phòng Lâm Phi thì cho dù hắn không giơ hay tay hoan nghênh cũng không đến mức đuổi mình ra khỏi phòng.
Thế mà hắn lại đuổi Ninh Kỳ ra khỏi phòng thật. Nếu không phải trước đó đã trả phòng thì Ninh Kỳ đã lôi hành lí đi luôn cho rồi.
Thật là thân cô thế cô. Ngoài việc dùng những từ như “có mắt như mù, không biết điều” ra thì Ninh Kỳ thật sự không nghĩ ra có từ nào hợp lý hơn để miêu tả hành động của Lâm Phi khi đuổi cô ta ra khỏi phòng hay không.
“Ngủ, ngủ, ngủ, ngủ cho chết anh đi.” Ninh Kỳ quay đầu lại nhìn cánh cửa đã bị Lâm Phi đóng sập lại từ bao giờ rồi tức tối không kiềm chế nổi mắng chửi hắn liên tiếp vài câu.
Mặc dù Lâm Phi đuổi cô ta ra khỏi phòng có thể loại trừ khả năng cô ta quấy rầy mình, thế nhưng hành động đuổi Ninh Kỳ đi rồi đóng sập cửa của Lâm Phi lại khiến Ninh Kỳ có một cảm giác thất bại nặng nề.
Nói tóm lại, hành động đó của Lâm Phi khiến Ninh Kỳ vô cùng tức tối.
Sofa hay là phòng ngủ thì chung quy cũng chỉ là chỗ để ngủ. Ninh Kỳ cũng sẽ thích nghi được thôi, vì nói thật ra thì căn phòng đó quả thực không phải của cô ta.
Bây giờ điều khiến Ninh Kỳ không vui chính là hành động đóng cửa khi nãy của Lâm Phi, hành động đó nói lên một điều rằng Lâm Phi không hề quan tâm tới sức hấp dẫn của cô ta.
Cái cảm giác thất bại khi bị ngó lơ thật khó để khiến một cô gái xinh đẹp có thể chịu đựng được, đặc biệt là với một cô gái chưa hoàn toàn hết men say như Ninh Kỳ lúc này thì đương nhiên sẽ không thể nào chấp nhận được điều đó.
Ninh Kỳ cũng không vì phẫn nộ mà mất đi lý trí. Cô ta hiểu rằng nếu như dùng chân tay thì cô ta không phải là đối thủ của Lâm Phi.
Do vậy, Ninh Kỳ chơi trò tìm đường cứu nước.
……
Đêm hôm hơn mười hai giờ, Ninh Kỳ mất hơn hai tiếng đồng hồ không thể nào ngủ nổi, cô ta thấy thời gian cũng đã hòm hòm, Lâm Phi chắc chắn đã ngủ.
Ninh Kỳ lấy chìa khoá phòng ngủ của Lâm Phi, rón rén mở cửa phòng hắn rồi lẻn vào trong.
“Lâm Phi, Lâm Phi…” Sau khi lẻn vào phòng Lâm Phi, Ninh Kỳ ghé vào sát giường Lâm Phi rồi khẽ gọi hắn.
Sau khi gọi vài tiếng mà không thấy Lâm Phi tỉnh, Ninh Kỳ cuối cùng cũng yên tâm.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
“Khốn khiếp, cái giường này là của tôi.” Sau khi chắc chắn rằng Lâm Phi đã ngủ, Ninh Kỳ tung chân đạp Lâm Phi xuống giường.
Sự việc đã tới nước này, chiến lược tìm đường cứu nước của Ninh Kỳ đã rõ mười mươi. Cô ta đợi Lâm Phi ngủ say rồi lẻn vào phòng sau đó đạp Lâm Phi xuống giường.
Không thể phủ nhận rằng mặc dù Ninh Kỳ uống nhiều rượu nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo. Trông lúc này mà xem, cô ta độc chiếm cái giường rồi nằm dạng cẳng ra rất hưởng thụ, điều này đủ để có thể nhận ra rằng chiến lược tìm đường cứu nước của đại tiểu thư Ninh Kỳ cũng có chút tác dụng đấy.
Thế nhưng chỉ là có chút mà thôi.
“Đạp mạnh đấy.” Ninh Kỳ vốn dĩ còn dương dương tự đắc, sau khi nghe câu này của Lâm Phi cô ta ngây người ngay tắp lự.
“Anh, anh chưa ngủ sao?” Thấy Lâm Phi bị mình đạp rồi mà vẫn đứng dậy, Ninh Kỳ nằm dạng cẳng trên giường ngồi phắt dậy khoanh chân lại.
“Tôi vốn đã ngủ ngon rồi, nhưng nhờ phúc của cô mà giờ tôi tỉnh rồi.”
Và sự thực cũng y như Lâm Phi nói. Vốn dĩ hắn đang ngủ ngon lành, nhưng Ninh Kỳ lại lấy chìa khoá mở cửa lẻn vào trong. Ở nước ngoài nhiều năm, lại đã quen với việc ngủ tỉnh, khi Ninh Kỳ mở cửa, hắn đã tỉnh hẳn rồi.
Có điều nghe là biết Ninh Kỳ nên Lâm Phi mới không mở mắt ra thôi.
Mặc dù trước đó Lâm Phi đuổi Ninh Kỳ ra khỏ phòng nhưng đó không phải là vì hắn ghét Ninh Kỳ, mà hắn không muốn để Ninh Kỳ có tư tưởng rằng cô ta ngủ phòng của hắn là việc đương nhiên.
Ninh Kỳ đã lẻn vào phòng hắn nửa đêm thế này rồi thì Lâm Phi đương nhiên cũng sẽ không đuổi cô ta lần thứ hai.
Thực tế thì Lâm Phi đã chuẩn bị xong xuôi, nhường nửa phần giường cho Ninh Kỳ rồi. Có điều điều khiến hắn không ngờ tới đó là ý tốt của hắn lại bị đổi thành một cái đạp đầy hung tợn của Ninh Kỳ.
Nói thực thì lúc này Ninh Kỳ đã khiến hắn hơi giật mình. Lâm Phi đây xông pha chốn tình trường nhiều năm nhưng Ninh Kỳ là người con gái đầu tiên dám đạp hắn khỏi giường.
Kể cả là cô vợ tổng giám đốc Mộ San San, cùng lắm thì cho Lâm Phi ngủ dưới đất thôi.
Không thể phủ nhận một điều rằng ở một mức độ nào đó, Ninh Kỳ đã cho Lâm Phi nhận thức mới về con gái.
“Lừa đảo, lừa đảo, anh là tên lừa đảo. Đồ ngủ giả vờ, ngủ giả vờ.”
Lâm Phi còn chưa nổi điên lên vì cái đạp của Ninh Kỳ thế mà Ninh Kỳ sau khi định thần lại đã cầm gối đập hắn luôn rồi.
Hành động thô bạo cầm gối đập Lâm Phi của Ninh Kỳ suýt chút nữa khiến mũi hắn nghẹt thở.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
“Cô cho rằng với mấy cái đạp của cô thì có mấy người ngủ rồi mà vẫn ngủ ngon tiếp được không?” Lâm Phi giằng luôn cái gối trong tay Ninh Kỳ rồi đập luôn vào đầu cô ta một cái.
Lâm Phi thực sự đã bị Ninh Kỳ làm cho nổi điên lên. Nửa đêm lẻn vào phòng hắn đã đành, lại còn đạp hắn xuống giường.
Chưa hết, cô ta còn dám chê bôi hắn ngủ giả vờ.
Trời đất chứng dám, kể cả là đã ngủ rồi thì mấy phát đạp đó của Ninh Kỳ cũng sẽ khiến Lâm Phi tỉnh lại được chưa nào.
“Đàn ông quả nhiên không có kẻ nào ra hồn, ngày mai tôi tìm anh tính sổ.” Sau khi bị Lâm Phi hỏi, Ninh Kỳ ít nhiều cũng nhận ra sự đuối lý của mình, thêm nữa là cô ta cũng nhận ra vẻ mặt của Lâm Phi không hề tử tế nên chuẩn bị chuồn luôn.
Bịch!
“Cô cho rằng cô đi được sao?”
Ninh Kỳ vừa mới nhảy khỏi giường, còn chưa kịp bước đi nổi một bước đã bị Lâm Phi ôm cứng lại rồi ném về giường.
Trò quái gì thế này, cô ta coi cái giường của Lâm Phi là gì đây. Nửa đêm lẻn vào đây khiến hắn tỉnh giấc, không phải trả giá mà đòi đi khỏi đây, vậy mà được sao?
“Tên họ Lâm kia, tôi cảnh cáo anh, ư…”
Cảm nhận được việc tiếp theo mà Lâm Phi có thể sẽ làm với mình, Ninh Kỳ hoang mang cố gắng trấn tĩnh để uy hiếp Lâm Phi.
Chỉ đáng tiếc, mọi chuyện đã muộn…
———
Chương 303: Phải trả giá
“Vô liêm sỉ, khốn khiếp, không phải đàn ông…” Sau khi bị Lâm Phi lôi người kèm đồ đạc tống ra khỏi phòng ngủ, Ninh Kỳ nằm trên sofa với vẻ mặt khí chịu, cô ta dùng hết tất cả những từ ngữ “thô tục” nhất trong vốn từ vựng của mình để trút hết lên người Lâm Phi.
Mặc dù khi chưa được sự đồng ý của Lâm Phi mà đã vào phòng hắn ta ngủ, lại ở đây mấy tháng trời không đưa cho hắn một đồng tiền nhà nào nhưng Ninh Kỳ lại vẫn rất hiên ngang.
Dựa vào khuôn mặt xinh đẹp và dáng người thon gọn của mình, Ninh Kỳ cho rằng mình có ngủ trong phòng Lâm Phi thì cho dù hắn không giơ hay tay hoan nghênh cũng không đến mức đuổi mình ra khỏi phòng.
Thế mà hắn lại đuổi Ninh Kỳ ra khỏi phòng thật. Nếu không phải trước đó đã trả phòng thì Ninh Kỳ đã lôi hành lí đi luôn cho rồi.
Thật là thân cô thế cô. Ngoài việc dùng những từ như “có mắt như mù, không biết điều” ra thì Ninh Kỳ thật sự không nghĩ ra có từ nào hợp lý hơn để miêu tả hành động của Lâm Phi khi đuổi cô ta ra khỏi phòng hay không.
“Ngủ, ngủ, ngủ, ngủ cho chết anh đi.” Ninh Kỳ quay đầu lại nhìn cánh cửa đã bị Lâm Phi đóng sập lại từ bao giờ rồi tức tối không kiềm chế nổi mắng chửi hắn liên tiếp vài câu.
Mặc dù Lâm Phi đuổi cô ta ra khỏi phòng có thể loại trừ khả năng cô ta quấy rầy mình, thế nhưng hành động đuổi Ninh Kỳ đi rồi đóng sập cửa của Lâm Phi lại khiến Ninh Kỳ có một cảm giác thất bại nặng nề.
Nói tóm lại, hành động đó của Lâm Phi khiến Ninh Kỳ vô cùng tức tối.
Sofa hay là phòng ngủ thì chung quy cũng chỉ là chỗ để ngủ. Ninh Kỳ cũng sẽ thích nghi được thôi, vì nói thật ra thì căn phòng đó quả thực không phải của cô ta.
Bây giờ điều khiến Ninh Kỳ không vui chính là hành động đóng cửa khi nãy của Lâm Phi, hành động đó nói lên một điều rằng Lâm Phi không hề quan tâm tới sức hấp dẫn của cô ta.
Cái cảm giác thất bại khi bị ngó lơ thật khó để khiến một cô gái xinh đẹp có thể chịu đựng được, đặc biệt là với một cô gái chưa hoàn toàn hết men say như Ninh Kỳ lúc này thì đương nhiên sẽ không thể nào chấp nhận được điều đó.
Ninh Kỳ cũng không vì phẫn nộ mà mất đi lý trí. Cô ta hiểu rằng nếu như dùng chân tay thì cô ta không phải là đối thủ của Lâm Phi.
Do vậy, Ninh Kỳ chơi trò tìm đường cứu nước.
……
Đêm hôm hơn mười hai giờ, Ninh Kỳ mất hơn hai tiếng đồng hồ không thể nào ngủ nổi, cô ta thấy thời gian cũng đã hòm hòm, Lâm Phi chắc chắn đã ngủ.
Ninh Kỳ lấy chìa khoá phòng ngủ của Lâm Phi, rón rén mở cửa phòng hắn rồi lẻn vào trong.
“Lâm Phi, Lâm Phi…” Sau khi lẻn vào phòng Lâm Phi, Ninh Kỳ ghé vào sát giường Lâm Phi rồi khẽ gọi hắn.
Sau khi gọi vài tiếng mà không thấy Lâm Phi tỉnh, Ninh Kỳ cuối cùng cũng yên tâm.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
“Khốn khiếp, cái giường này là của tôi.” Sau khi chắc chắn rằng Lâm Phi đã ngủ, Ninh Kỳ tung chân đạp Lâm Phi xuống giường.
Sự việc đã tới nước này, chiến lược tìm đường cứu nước của Ninh Kỳ đã rõ mười mươi. Cô ta đợi Lâm Phi ngủ say rồi lẻn vào phòng sau đó đạp Lâm Phi xuống giường.
Không thể phủ nhận rằng mặc dù Ninh Kỳ uống nhiều rượu nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo. Trông lúc này mà xem, cô ta độc chiếm cái giường rồi nằm dạng cẳng ra rất hưởng thụ, điều này đủ để có thể nhận ra rằng chiến lược tìm đường cứu nước của đại tiểu thư Ninh Kỳ cũng có chút tác dụng đấy.
Thế nhưng chỉ là có chút mà thôi.
“Đạp mạnh đấy.” Ninh Kỳ vốn dĩ còn dương dương tự đắc, sau khi nghe câu này của Lâm Phi cô ta ngây người ngay tắp lự.
“Anh, anh chưa ngủ sao?” Thấy Lâm Phi bị mình đạp rồi mà vẫn đứng dậy, Ninh Kỳ nằm dạng cẳng trên giường ngồi phắt dậy khoanh chân lại.
“Tôi vốn đã ngủ ngon rồi, nhưng nhờ phúc của cô mà giờ tôi tỉnh rồi.”
Và sự thực cũng y như Lâm Phi nói. Vốn dĩ hắn đang ngủ ngon lành, nhưng Ninh Kỳ lại lấy chìa khoá mở cửa lẻn vào trong. Ở nước ngoài nhiều năm, lại đã quen với việc ngủ tỉnh, khi Ninh Kỳ mở cửa, hắn đã tỉnh hẳn rồi.
Có điều nghe là biết Ninh Kỳ nên Lâm Phi mới không mở mắt ra thôi.
Mặc dù trước đó Lâm Phi đuổi Ninh Kỳ ra khỏ phòng nhưng đó không phải là vì hắn ghét Ninh Kỳ, mà hắn không muốn để Ninh Kỳ có tư tưởng rằng cô ta ngủ phòng của hắn là việc đương nhiên.
Ninh Kỳ đã lẻn vào phòng hắn nửa đêm thế này rồi thì Lâm Phi đương nhiên cũng sẽ không đuổi cô ta lần thứ hai.
Thực tế thì Lâm Phi đã chuẩn bị xong xuôi, nhường nửa phần giường cho Ninh Kỳ rồi. Có điều điều khiến hắn không ngờ tới đó là ý tốt của hắn lại bị đổi thành một cái đạp đầy hung tợn của Ninh Kỳ.
Nói thực thì lúc này Ninh Kỳ đã khiến hắn hơi giật mình. Lâm Phi đây xông pha chốn tình trường nhiều năm nhưng Ninh Kỳ là người con gái đầu tiên dám đạp hắn khỏi giường.
Kể cả là cô vợ tổng giám đốc Mộ San San, cùng lắm thì cho Lâm Phi ngủ dưới đất thôi.
Không thể phủ nhận một điều rằng ở một mức độ nào đó, Ninh Kỳ đã cho Lâm Phi nhận thức mới về con gái.
“Lừa đảo, lừa đảo, anh là tên lừa đảo. Đồ ngủ giả vờ, ngủ giả vờ.”
Lâm Phi còn chưa nổi điên lên vì cái đạp của Ninh Kỳ thế mà Ninh Kỳ sau khi định thần lại đã cầm gối đập hắn luôn rồi.
Hành động thô bạo cầm gối đập Lâm Phi của Ninh Kỳ suýt chút nữa khiến mũi hắn nghẹt thở.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
“Cô cho rằng với mấy cái đạp của cô thì có mấy người ngủ rồi mà vẫn ngủ ngon tiếp được không?” Lâm Phi giằng luôn cái gối trong tay Ninh Kỳ rồi đập luôn vào đầu cô ta một cái.
Lâm Phi thực sự đã bị Ninh Kỳ làm cho nổi điên lên. Nửa đêm lẻn vào phòng hắn đã đành, lại còn đạp hắn xuống giường.
Chưa hết, cô ta còn dám chê bôi hắn ngủ giả vờ.
Trời đất chứng dám, kể cả là đã ngủ rồi thì mấy phát đạp đó của Ninh Kỳ cũng sẽ khiến Lâm Phi tỉnh lại được chưa nào.
“Đàn ông quả nhiên không có kẻ nào ra hồn, ngày mai tôi tìm anh tính sổ.” Sau khi bị Lâm Phi hỏi, Ninh Kỳ ít nhiều cũng nhận ra sự đuối lý của mình, thêm nữa là cô ta cũng nhận ra vẻ mặt của Lâm Phi không hề tử tế nên chuẩn bị chuồn luôn.
Bịch!
“Cô cho rằng cô đi được sao?”
Ninh Kỳ vừa mới nhảy khỏi giường, còn chưa kịp bước đi nổi một bước đã bị Lâm Phi ôm cứng lại rồi ném về giường.
Trò quái gì thế này, cô ta coi cái giường của Lâm Phi là gì đây. Nửa đêm lẻn vào đây khiến hắn tỉnh giấc, không phải trả giá mà đòi đi khỏi đây, vậy mà được sao?
“Tên họ Lâm kia, tôi cảnh cáo anh, ư…”
Cảm nhận được việc tiếp theo mà Lâm Phi có thể sẽ làm với mình, Ninh Kỳ hoang mang cố gắng trấn tĩnh để uy hiếp Lâm Phi.
Chỉ đáng tiếc, mọi chuyện đã muộn…
———
Bình luận facebook