Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-527
Chương 314: Ván cược một tỷ (phần 3)
“Mới chưa được bao lâu mà anh ta đã thắng ít nhất hai mươi triệu rồi?!”
“Chỉ nhiều chứ không ít.”
Sảnh casino khách sạn Hoàng Gia, một doanh nghiệp và vợ tới tham dự bữa tiệc từ thiện lần này kinh ngạc nhìn đống chip trước mặt Lâm Phi không khỏi suýt xoa.
Đôi vợ chồng này vốn chơi cùng bàn với Lâm Phi, nhưng sau đó bị Lâm Phi dọa khiếp vía nên mới dừng cuộc chơi.
Ban đầu hai người này còn không cam tâm, nhưng khi nhìn tận mắt Lâm Phi đánh bại từng đối thủ, đống chip trên bàn không ngừng tăng lên, họ không còn bất mãn mà chỉ trầm trồ trước khả năng và may mắn của Lâm Phi.
Hai mươi triệu đối với những khách mời giới thượng lưu tham gia bữa tiệc lần này mà nói, không phải là một con số quá lớn. Bất cứ ai trong số những vị khách này đều có gia tài cả trăm triệu, gia tài hàng chục tỷ cũng có.
Hai mươi triệu có lẽ sẽ khiến không ít dân thường trố mắt nhưng đối với những doanh nghiệp tham gia dạ hội từ thiện hôm nay, chẳng qua chỉ là mấy con số không đằng sau số hai mà thôi.
Nhưng thực tế đống chip hai mươi triệu trước mặt Lâm Phi lại khiến không ít doanh nhân ở đây chú ý.
Không có nguyên nhân nào khác ngoài việc khi vào cuộc chơi, trong tay Lâm Phi chỉ có một trăm nghìn tiền chip.
Từ một trăm nghìn lên tới hai mươi triệu chưa tới năm phút!
Năm phút, hai mươi triệu!
Điều khiến các doanh nhân chú ý không phải là số tiền Lâm Phi thắng được mà là tốc độ ghi bàn của hắn!
Dù có không ít những doanh nhân quăng đại đống chip chứ không chơi nghiêm túc nhưng điều này cũng không khiến mọi người xung quanh khỏi kinh ngạc vì tốc độ thắng cược của Lâm Phi.
Trong sảnh casino có không ít những doanh nhân xung quanh là những nhà giao dịch lão làng có không ít trải nghiệm khi thị trường cổ phiểu biến động, một phút mấy trăm triệu, thậm chí một tỷ.
Nhưng thị trường cổ phiếu biến động là chuyện như cơm bữa, còn trên bàn cược, năm phút thắng hai mươi triệu là lần đầu tiên họ nhìn thấy nên khó tránh có chút kinh ngạc.
Cũng may là những doanh nhân này đều biết bữa tiệc từ thiện tối nay do phó chủ tịch thành phố Cố Lan Chi tổ chức, số tiền thắng được đều sẽ được quyên góp.
Nếu không, e rằng đã có người không chịu được đập bàn mắng Lâm Phi gian lận rồi.
“Đặt cả.”
Không quan tâm tới cảm nghĩ của mọi người xung quanh, Lâm Phi lại đặt cược toàn bộ một lần nữa.
“Không theo.”
Đối thủ cuối cùng của Lâm Phi trên bàn cược, một thương gia giàu có ở Trung Hải hét lớn, rõ ràng ông ta không bị dụ dỗ bởi quyết định đặt hết của Lâm Phi, ông ta liếc qua bài của mình, quyết định bỏ bài.
Lần chia bài tiếp theo, Lâm Phi cầm quân bài lên liếc qua một lượt, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý. Không ngoài dự đoán, hắn lại tiếp tục....“đặt cả”.
“Không theo.”
Chia bài, lật bài.
“Đặt cả.”
“Không theo.”
........
Chia bài, lật bài.
“Đặt cả.”
“Tôi theo!”
Sau vô số lần bỏ bài, cuối cùng người thương gia mồ hôi nhễ nhại hét lớn chọn theo.
Lật bài, Lâm Phi thắng.
“Wow!”
“Cao thủ!”
“Gay cấn!”
Đám doanh nhân xung quanh vỗ tay chúc mừng thắng lợi của Lâm Phi.
Tám phút sau, bốn mươi triệu!
“Cô Mộ, vì sự xuất sắc của chồng cô, tôi mạnh dạn đề nghị cô thưởng cho anh ta một nụ hôn. Đương nhiên nếu như cô cảm thấy đông người không tiện, giải thưởng này có thể về nhà rồi trao.”
Lâm Phi không quan tâm nhiều tới bốn mươi triệu tiền chip và lời tán dương của đám doanh nhân xung quanh. So với bốn mươi triệu đó, phó phòng Lâm quan tâm tới thái độ của vợ hắn, sếp Mộ nhiều hơn.
Không ngoài dự đoán, Mộ San San không hề tích cực đáp lại yêu cầu vô lý của Lâm Phi mà chỉ trao cho hắn ánh nhìn đầy phẫn nộ.
Đừng nói đó chỉ là đống tiền quyên tặng, cho dù có là bốn mươi triệu tiền thật đặt trước mặt cũng không thể nào đổi được một nụ hôn của sếp Mộ.
Điều này không liên quan tới tính tình kiêu ngạo lạnh lùng của Mộ San San mà chủ yếu vì sếp Mộ....vừa biết kiếm tiền lại không thiếu tiền!
Cũng may là Lâm Phi, nếu như là người đàn ông khác chạy tới lấy tiền nói yêu sếp Mộ, cô chắc chắn không chỉ đáp lại hắn bằng cái nhìn căm phẫn đơn giản như vậy.
Đương nhiên, cho tới bây giờ, ngoài Lâm Phi ra, không có người đàn ông nào khác dám tùy tiện đùa giỡn với sếp Mộ.
Ngay cả gã chồng hời đã kết hôn với mình, Mộ San San cũng sẽ không để hắn tùy ý trêu ghẹo. Được như vậy cũng bởi gã chồng này không thua mất tiền của cô mà ngược lại còn thắng được bốn mươi triệu.
Đương nhiên cũng là vì hoàn cảnh không tiện. Nếu như hai người ở riêng với nhau, có lẽ Mộ San San cũng chỉ lạnh lùng mắng hắn một câu: “chỗ nào vui thì đến đấy mà chơi” thôi.
Lâm Phi hiểu rõ tính của Mộ San San nên chỉ tùy tiện chọc ghẹo cô một câu rồi lại đảo mắt nhìn khắp sảnh, nhếch miệng lên tiếng: “Nếu như không có ai chơi cùng tôi, số tiền này tôi phải mang đi quyên góp rồi.”
Ngoài sự có mặt của thương gia giàu có vừa thua hắn hai mươi triệu, bàn cược lớn như vậy chỉ còn lại một mình Lâm Phi.
Mặc dù trong số doanh nhân xung quanh có không ít người có gia tài kếch sù, cũng có mấy người thỉnh thoảng có chơi vài ván nhưng không được mấy người chịu được uy thế của Lâm Phi, thêm nữa thắng được tiền cũng không thể đem về nên tiền Lâm Phi thắng được càng nhiều, số người dám chơi cùng hắn tự nhiên cũng ít theo.
“Mười giây, tôi đợi mười giây. Nếu như sau mười giây, không có ai vào cuộc, số tiền này sẽ được quyên góp ngay lập tức.”
Kịch đã diễn được màn mở đầu rồi, đương nhiên phó phòng Lâm phải bắt đầu quăng lưới bắt cá.
Bốp! Bốp! Bốp!
“Phó phòng Lâm đánh hay lắm, chắng trách chiếm được trái tim sếp Mộ của chúng tôi. Hiếm khi phó phòng Lâm có cơ hội tham dự dạ hội từ thiện của phó chủ tịch Cố, bốn mươi triệu mà thôi, nếu như không có ai nể mặt phó phòng Lâm, vậy thì tôi chơi với anh!”
Mười giây chưa hết, Phương Văn Hi trong bộ vest trắng mỉm cười vỗ tay bước ra từ đám đông.
Đúng mười phút, Phương Văn Hi xuất hiện!
“Hiếm khi Tiểu Phương Tử hiểu chuyện như vậy, hôm nay anh vui, bốn mươi triệu làm gì đủ chơi, muốn chơi phải chơi gì đó lớn một chút. Vừa hay trước đó, chị dâu cậu có nói đã nhường Mỹ Thực Lâm lại cho cậu, cô ấy hối hận rồi. Nếu như cậu muốn chơi, hay là chúng ta lấy Mỹ Thực Lâm ra chơi đi, không biết Tiểu Phương Tử có nỡ không?!”
“Anh muốn chơi thế nào?!”
Đứng trước bao nhiêu người máu mặt như vậy, Lâm Phi luôn miệng gọi Tiểu Phương Tử, nếu như Phương Văn Hi chịu thua kém thì hắn ta không còn là cậu chủ Phương nữa rồi.
“Rất đơn giản, theo như tôi biết, nhà họ Phương các người mua lại Mỹ Thực Lâm gần một tỷ, nếu đã như vậy, tôi cược một tỷ, chỉ cần cậu thắng, một tỷ này của cậu. Nếu như cậu thua, Mỹ Thực Lâm thuộc về tôi. Thế nào?!”
Lâm Phi vừa nói xong, cả sảnh casino đều kinh ngạc!
“Mới chưa được bao lâu mà anh ta đã thắng ít nhất hai mươi triệu rồi?!”
“Chỉ nhiều chứ không ít.”
Sảnh casino khách sạn Hoàng Gia, một doanh nghiệp và vợ tới tham dự bữa tiệc từ thiện lần này kinh ngạc nhìn đống chip trước mặt Lâm Phi không khỏi suýt xoa.
Đôi vợ chồng này vốn chơi cùng bàn với Lâm Phi, nhưng sau đó bị Lâm Phi dọa khiếp vía nên mới dừng cuộc chơi.
Ban đầu hai người này còn không cam tâm, nhưng khi nhìn tận mắt Lâm Phi đánh bại từng đối thủ, đống chip trên bàn không ngừng tăng lên, họ không còn bất mãn mà chỉ trầm trồ trước khả năng và may mắn của Lâm Phi.
Hai mươi triệu đối với những khách mời giới thượng lưu tham gia bữa tiệc lần này mà nói, không phải là một con số quá lớn. Bất cứ ai trong số những vị khách này đều có gia tài cả trăm triệu, gia tài hàng chục tỷ cũng có.
Hai mươi triệu có lẽ sẽ khiến không ít dân thường trố mắt nhưng đối với những doanh nghiệp tham gia dạ hội từ thiện hôm nay, chẳng qua chỉ là mấy con số không đằng sau số hai mà thôi.
Nhưng thực tế đống chip hai mươi triệu trước mặt Lâm Phi lại khiến không ít doanh nhân ở đây chú ý.
Không có nguyên nhân nào khác ngoài việc khi vào cuộc chơi, trong tay Lâm Phi chỉ có một trăm nghìn tiền chip.
Từ một trăm nghìn lên tới hai mươi triệu chưa tới năm phút!
Năm phút, hai mươi triệu!
Điều khiến các doanh nhân chú ý không phải là số tiền Lâm Phi thắng được mà là tốc độ ghi bàn của hắn!
Dù có không ít những doanh nhân quăng đại đống chip chứ không chơi nghiêm túc nhưng điều này cũng không khiến mọi người xung quanh khỏi kinh ngạc vì tốc độ thắng cược của Lâm Phi.
Trong sảnh casino có không ít những doanh nhân xung quanh là những nhà giao dịch lão làng có không ít trải nghiệm khi thị trường cổ phiểu biến động, một phút mấy trăm triệu, thậm chí một tỷ.
Nhưng thị trường cổ phiếu biến động là chuyện như cơm bữa, còn trên bàn cược, năm phút thắng hai mươi triệu là lần đầu tiên họ nhìn thấy nên khó tránh có chút kinh ngạc.
Cũng may là những doanh nhân này đều biết bữa tiệc từ thiện tối nay do phó chủ tịch thành phố Cố Lan Chi tổ chức, số tiền thắng được đều sẽ được quyên góp.
Nếu không, e rằng đã có người không chịu được đập bàn mắng Lâm Phi gian lận rồi.
“Đặt cả.”
Không quan tâm tới cảm nghĩ của mọi người xung quanh, Lâm Phi lại đặt cược toàn bộ một lần nữa.
“Không theo.”
Đối thủ cuối cùng của Lâm Phi trên bàn cược, một thương gia giàu có ở Trung Hải hét lớn, rõ ràng ông ta không bị dụ dỗ bởi quyết định đặt hết của Lâm Phi, ông ta liếc qua bài của mình, quyết định bỏ bài.
Lần chia bài tiếp theo, Lâm Phi cầm quân bài lên liếc qua một lượt, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý. Không ngoài dự đoán, hắn lại tiếp tục....“đặt cả”.
“Không theo.”
Chia bài, lật bài.
“Đặt cả.”
“Không theo.”
........
Chia bài, lật bài.
“Đặt cả.”
“Tôi theo!”
Sau vô số lần bỏ bài, cuối cùng người thương gia mồ hôi nhễ nhại hét lớn chọn theo.
Lật bài, Lâm Phi thắng.
“Wow!”
“Cao thủ!”
“Gay cấn!”
Đám doanh nhân xung quanh vỗ tay chúc mừng thắng lợi của Lâm Phi.
Tám phút sau, bốn mươi triệu!
“Cô Mộ, vì sự xuất sắc của chồng cô, tôi mạnh dạn đề nghị cô thưởng cho anh ta một nụ hôn. Đương nhiên nếu như cô cảm thấy đông người không tiện, giải thưởng này có thể về nhà rồi trao.”
Lâm Phi không quan tâm nhiều tới bốn mươi triệu tiền chip và lời tán dương của đám doanh nhân xung quanh. So với bốn mươi triệu đó, phó phòng Lâm quan tâm tới thái độ của vợ hắn, sếp Mộ nhiều hơn.
Không ngoài dự đoán, Mộ San San không hề tích cực đáp lại yêu cầu vô lý của Lâm Phi mà chỉ trao cho hắn ánh nhìn đầy phẫn nộ.
Đừng nói đó chỉ là đống tiền quyên tặng, cho dù có là bốn mươi triệu tiền thật đặt trước mặt cũng không thể nào đổi được một nụ hôn của sếp Mộ.
Điều này không liên quan tới tính tình kiêu ngạo lạnh lùng của Mộ San San mà chủ yếu vì sếp Mộ....vừa biết kiếm tiền lại không thiếu tiền!
Cũng may là Lâm Phi, nếu như là người đàn ông khác chạy tới lấy tiền nói yêu sếp Mộ, cô chắc chắn không chỉ đáp lại hắn bằng cái nhìn căm phẫn đơn giản như vậy.
Đương nhiên, cho tới bây giờ, ngoài Lâm Phi ra, không có người đàn ông nào khác dám tùy tiện đùa giỡn với sếp Mộ.
Ngay cả gã chồng hời đã kết hôn với mình, Mộ San San cũng sẽ không để hắn tùy ý trêu ghẹo. Được như vậy cũng bởi gã chồng này không thua mất tiền của cô mà ngược lại còn thắng được bốn mươi triệu.
Đương nhiên cũng là vì hoàn cảnh không tiện. Nếu như hai người ở riêng với nhau, có lẽ Mộ San San cũng chỉ lạnh lùng mắng hắn một câu: “chỗ nào vui thì đến đấy mà chơi” thôi.
Lâm Phi hiểu rõ tính của Mộ San San nên chỉ tùy tiện chọc ghẹo cô một câu rồi lại đảo mắt nhìn khắp sảnh, nhếch miệng lên tiếng: “Nếu như không có ai chơi cùng tôi, số tiền này tôi phải mang đi quyên góp rồi.”
Ngoài sự có mặt của thương gia giàu có vừa thua hắn hai mươi triệu, bàn cược lớn như vậy chỉ còn lại một mình Lâm Phi.
Mặc dù trong số doanh nhân xung quanh có không ít người có gia tài kếch sù, cũng có mấy người thỉnh thoảng có chơi vài ván nhưng không được mấy người chịu được uy thế của Lâm Phi, thêm nữa thắng được tiền cũng không thể đem về nên tiền Lâm Phi thắng được càng nhiều, số người dám chơi cùng hắn tự nhiên cũng ít theo.
“Mười giây, tôi đợi mười giây. Nếu như sau mười giây, không có ai vào cuộc, số tiền này sẽ được quyên góp ngay lập tức.”
Kịch đã diễn được màn mở đầu rồi, đương nhiên phó phòng Lâm phải bắt đầu quăng lưới bắt cá.
Bốp! Bốp! Bốp!
“Phó phòng Lâm đánh hay lắm, chắng trách chiếm được trái tim sếp Mộ của chúng tôi. Hiếm khi phó phòng Lâm có cơ hội tham dự dạ hội từ thiện của phó chủ tịch Cố, bốn mươi triệu mà thôi, nếu như không có ai nể mặt phó phòng Lâm, vậy thì tôi chơi với anh!”
Mười giây chưa hết, Phương Văn Hi trong bộ vest trắng mỉm cười vỗ tay bước ra từ đám đông.
Đúng mười phút, Phương Văn Hi xuất hiện!
“Hiếm khi Tiểu Phương Tử hiểu chuyện như vậy, hôm nay anh vui, bốn mươi triệu làm gì đủ chơi, muốn chơi phải chơi gì đó lớn một chút. Vừa hay trước đó, chị dâu cậu có nói đã nhường Mỹ Thực Lâm lại cho cậu, cô ấy hối hận rồi. Nếu như cậu muốn chơi, hay là chúng ta lấy Mỹ Thực Lâm ra chơi đi, không biết Tiểu Phương Tử có nỡ không?!”
“Anh muốn chơi thế nào?!”
Đứng trước bao nhiêu người máu mặt như vậy, Lâm Phi luôn miệng gọi Tiểu Phương Tử, nếu như Phương Văn Hi chịu thua kém thì hắn ta không còn là cậu chủ Phương nữa rồi.
“Rất đơn giản, theo như tôi biết, nhà họ Phương các người mua lại Mỹ Thực Lâm gần một tỷ, nếu đã như vậy, tôi cược một tỷ, chỉ cần cậu thắng, một tỷ này của cậu. Nếu như cậu thua, Mỹ Thực Lâm thuộc về tôi. Thế nào?!”
Lâm Phi vừa nói xong, cả sảnh casino đều kinh ngạc!
Bình luận facebook