Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-546
Chương 326: Trả lại cho chị
“Em trai à, coi như em có lương tâm, cuối cùng cũng biết đến nhận tội rồi. Đã đến rồi thì đi vào đây với chị cái đã.”
Lâm Phi vừa đi ra khỏi thang máy, đang định nghĩ xem có cần tìm người hỏi xem Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn được sắp xếp tới phòng thị trường ngồi ở vị trí nào thì một mùi hương bay tới, giọng nói yểu điệu của Thẩm Bội Ni khẽ vang lên bên tai.
Đôi mắt bồ câu lông mày lá liễu, thân hình nảy nở đẫy đà, vòng eo con kiến, làn da trắng hồng với những đường cong gợi cảm như một quả đào mật sắp chín đang đung đưa đầu cành, cơ hồ như có thể véo ra nước vậy.
Đôi chân dài miên man với những bước đi khoan thai chậm rãi và sự phong tình vô tận kia không phải Thẩm Bội Ni thì còn có thể là ai.
Đối với một cực phẩm chín chắn như Thẩm Bội Ni, Lâm Phi thật chỉ muốn nhao vào mà vân vê tận hưởng. Thẩm Bội Ni thật khiến đàn ông phải say mê, cô ta có một sức hút kinh người.
Cũng vì Lâm Phi tung hoành chốn tình trường nhiều năm chứ nếu đổi thành một người đàn ông tâm lý không kiên định thì e rằng chỉ cần đôi mắt khơi gợi đó của Thẩm Bội Ni cũng đã đủ khiến người ta mê đắm không thể nào dứt ra rồi.
Với những người như Thẩm Bội Ni về cơ bản thì chẳng có cánh đàn ông nào mà không thích cho được. Là một người đàn ông bình thường, Lâm Phi đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Có điều Thẩm Bội Ni xuất hiện quá bất ngờ khiến hắn bối rối.
Đương nhiên chủ yếu cũng là vì câu nói “nhận tội” của Thẩm Bội Ni khiến Lâm Phi khói hiểu.
Lâm Phi không nhớ gần đây có điểm nào đắc tội Thẩm Bội Ni hay không. Nếu như câu nói này đổi thành Mộ San San nói với hắn thì Lâm Phi đương nhiên sẽ không cảm thấy bất ngờ.
Vì những việc mà Lâm Phi làm có lỗi với Mộ San San quả thực quá nhiều. Mộ San San bắt hắn phải nhận tội thì cũng là điều đương nhiên.
Còn một cô gái như Thẩm Bội Ni, Lâm Phi có nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không thể nào nghĩ ra có chỗ nào đắc tội với cô ta.
Nguyên nhân cũng chính là vì người con gái như Thẩm Bội Ni quá hiểu đàn ông con trai, lại hết sức thông minh nên Lâm Phi có muốn làm một số việc đắc tội với cô ta cũng khó.
Đương nhiên cũng vì sự phong tình do bản tính trời ban và cả sự nhẹ nhàng quấn quýt khiến hắn như tan chảy nên Lâm Phi mới không làm những việc khiến Thẩm Bội Ni đau lòng.
Mặc dù không hiểu vì sao Thẩm Bội Ni lại nói mình đến “nhận tội” nhưng là người trong lòng Thẩm Bội Ni, Lâm Phi vẫn đi vào văn phòng cùng cô.
Sau khi cánh cửa văn phòng đóng lại, Lâm Phi định giải thích với Thẩm Bội Ni rằng hắn không phải đến để nhận tội, tiện thể làm rõ xem hắn có chỗ nào không phải với Thẩm Bội Ni.
“Thẩm Bội Ni à, thực ra tôi…”
Bịch!
Lâm Phi định giải thích, nhưng ngặt nỗi Thẩm Bội Ni lại không hề có ý định cho hắn phí lời. Sau khi Lâm Phi đóng xong cánh cửa văn phòng, Thẩm Bội Ni quay người lại bổ nhào luôn về phía Lâm Phi rồi ấn hắn vào cửa, sau đó dính chặt đôi môi chúm chím như hoa đang quét lớp son nhạt màu của mình vào đôi môi bị Mộ San San cắn cho “te tua” kia của Lâm Phi.
Mẹ kiếp, đúng là không giữ gìn cái gì cả.
Đột nhiên được Thẩm Bội Ni tặng cho nụ hôn như vậy thật không khỏi khiến Lâm Phi phải rít lên.
Mặc dù được một cực phẩm thế này hôn cũng chẳng phải chuyện gì xấu xa, thế nhưng đối với kiểu nửa trêu đùa để hành động mà chẳng có sự dự báo trước thế này của Thẩm Bội Ni thật khiến Lâm Phi thấy giận.
Sao lần nào cũng là hôn lấy hôn để kiểu này, thân quen thế rồi, sao cứ phải chơi cái trò vô vị thế này cơ chứ. Sao không thể lên giường luôn nhỉ?
“Hít…”
Sau khi định thần lại từ nụ hôn bất ngờ đó của Thẩm Bội Ni và đang chuẩn bị tấn công chiếm lấy Thẩm Bội Ni, diễn một đoạn tình cảm chốn công sở thì đôi chân đi giày cao gót màu sáng bạc của Thẩm Bội Ni hơi nghếch lên dẫm luôn vào chân Lâm Phi một cái.
“Tôi cần một lời giải thích hợp lý.”
Bị đôi chân đi giày cao gót của Thẩm Bội Ni dẫm cho đau đớn, phải hít vào một hơi thật sâu, Lâm Phi lập tức nhìn chằm chằm vào Thẩm Bội Ni vừa rời khỏi vòng tay hắn rồi lạnh lùng lên tiếng.
Thực ra cũng vì đây là Thẩm Bội Ni chứ nếu đổi thành người con gái khác, kể cả là cô vợ tổng giám đốc Mộ San San mà dám dẫm cho hắn một cái đau đớn vô lý kiểu này thì cái tay của Lâm Phi e rằng đã bạt đi từ lâu rồi.
Quan tâm làm gì nhiều, cứ đánh vào mông cãi đã rồi nói tiếp. Chân của Lâm Phi đây dễ dẫm vậy sao?
“Em trai à, em chỉ thấy đau chân thôi phải không? Chỗ chị đau là ở tim đây này.”
Sau khi rời khỏi lòng Lâm Phi, Thẩm Bội Ni với bộ dạng đáng thương thê thảm, thêm vào đó là nét phong tình trời ban thật khiến người ta trông thấy phải cũng phải xót xa.
Bốp!
Lâm Phi không có được đáp án mà mình mong đợi, bàn tay hắn tét một cái lên đôi gò bồng đào nảy nở mơn mởn kia của Thẩm Bội Ni.
“Chỉ đau lòng thôi làm sao được, nội thương ngoại thương cùng một lúc mới xứng với cái khí chất lúc này của chị đấy.”
Dáng vẻ khổ sở đáng thương kia của Thẩm Bội Ni nếu bị người đàn ông nào không hiểu sự tình trông thấy thì chắc chắn sẽ bị cô ta làm cho mê muội, rồi từ đó sinh lòng cảm thông, mong muốn bảo vệ.
Có điều vì biết rõ tính tình của Thẩm Bội Ni nên Lâm Phi đương nhiên sẽ không vì bộ dạng đáng thương đó của cô ta mà tỏ ra xót xa.
Hôn trộm hắn đã đành, vì dù sao Lâm Phi cũng không phải không hiểu từ trước đến nay Thẩm Bội Ni chẳng bao giờ dè dặt khi đối diện với hắn cả.
Dẫm chân hắn một cái, cũng không hẳn là không thể chấp nhận được vì bộ mông nảy nở kia của Thẩm Bội Ni vẫn đang còn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Có điều bộ dạng đáng thương kia của Thẩm Bội Ni thì Lâm Phi không thể nào chấp nhận nổi.
Nếu như người nào không hiểu chuyện trông thấy cảnh này, nói không chừng còn cho rằng Lâm Phi đây làm ra việc gì vô liêm sỉ khiến cô gái này tổn thương đau lòng nữa.
Nếu như Lâm Phi thật sự đã làm thì thôi cũng đành, đằng này thực tế là Lâm Phi mới là người bị bắt nạt được chưa nào.
“Em trai à, em thật sự đã làm tổn thương chị rồi đấy. Vốn dĩ chị còn cho rằng em phải đi Ninh Châu với trưởng phòng Lăng của chúng ta tận hưởng thế giới của riêng hai người mà cảm thấy áy náy hổ thẹn với chị nên mới tới tìm chị nhận tội. Bây giờ xem ra là chị nghĩ sai rồi. Sớm biết như vậy, chị đã không thưởng cho em nụ hôn vừa rồi. Không được, em mau trả lại nụ hôn đó cho chị đi.”
Rõ ràng Thẩm Bội Ni không phải không có lý do, mà là cô ta đã nắm rõ được “chứng cứ phạm tội” chính là Lâm Phi đi với Lăng Vi Vi cho nên không hề vui vẻ…
“Em trai à, coi như em có lương tâm, cuối cùng cũng biết đến nhận tội rồi. Đã đến rồi thì đi vào đây với chị cái đã.”
Lâm Phi vừa đi ra khỏi thang máy, đang định nghĩ xem có cần tìm người hỏi xem Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn được sắp xếp tới phòng thị trường ngồi ở vị trí nào thì một mùi hương bay tới, giọng nói yểu điệu của Thẩm Bội Ni khẽ vang lên bên tai.
Đôi mắt bồ câu lông mày lá liễu, thân hình nảy nở đẫy đà, vòng eo con kiến, làn da trắng hồng với những đường cong gợi cảm như một quả đào mật sắp chín đang đung đưa đầu cành, cơ hồ như có thể véo ra nước vậy.
Đôi chân dài miên man với những bước đi khoan thai chậm rãi và sự phong tình vô tận kia không phải Thẩm Bội Ni thì còn có thể là ai.
Đối với một cực phẩm chín chắn như Thẩm Bội Ni, Lâm Phi thật chỉ muốn nhao vào mà vân vê tận hưởng. Thẩm Bội Ni thật khiến đàn ông phải say mê, cô ta có một sức hút kinh người.
Cũng vì Lâm Phi tung hoành chốn tình trường nhiều năm chứ nếu đổi thành một người đàn ông tâm lý không kiên định thì e rằng chỉ cần đôi mắt khơi gợi đó của Thẩm Bội Ni cũng đã đủ khiến người ta mê đắm không thể nào dứt ra rồi.
Với những người như Thẩm Bội Ni về cơ bản thì chẳng có cánh đàn ông nào mà không thích cho được. Là một người đàn ông bình thường, Lâm Phi đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Có điều Thẩm Bội Ni xuất hiện quá bất ngờ khiến hắn bối rối.
Đương nhiên chủ yếu cũng là vì câu nói “nhận tội” của Thẩm Bội Ni khiến Lâm Phi khói hiểu.
Lâm Phi không nhớ gần đây có điểm nào đắc tội Thẩm Bội Ni hay không. Nếu như câu nói này đổi thành Mộ San San nói với hắn thì Lâm Phi đương nhiên sẽ không cảm thấy bất ngờ.
Vì những việc mà Lâm Phi làm có lỗi với Mộ San San quả thực quá nhiều. Mộ San San bắt hắn phải nhận tội thì cũng là điều đương nhiên.
Còn một cô gái như Thẩm Bội Ni, Lâm Phi có nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không thể nào nghĩ ra có chỗ nào đắc tội với cô ta.
Nguyên nhân cũng chính là vì người con gái như Thẩm Bội Ni quá hiểu đàn ông con trai, lại hết sức thông minh nên Lâm Phi có muốn làm một số việc đắc tội với cô ta cũng khó.
Đương nhiên cũng vì sự phong tình do bản tính trời ban và cả sự nhẹ nhàng quấn quýt khiến hắn như tan chảy nên Lâm Phi mới không làm những việc khiến Thẩm Bội Ni đau lòng.
Mặc dù không hiểu vì sao Thẩm Bội Ni lại nói mình đến “nhận tội” nhưng là người trong lòng Thẩm Bội Ni, Lâm Phi vẫn đi vào văn phòng cùng cô.
Sau khi cánh cửa văn phòng đóng lại, Lâm Phi định giải thích với Thẩm Bội Ni rằng hắn không phải đến để nhận tội, tiện thể làm rõ xem hắn có chỗ nào không phải với Thẩm Bội Ni.
“Thẩm Bội Ni à, thực ra tôi…”
Bịch!
Lâm Phi định giải thích, nhưng ngặt nỗi Thẩm Bội Ni lại không hề có ý định cho hắn phí lời. Sau khi Lâm Phi đóng xong cánh cửa văn phòng, Thẩm Bội Ni quay người lại bổ nhào luôn về phía Lâm Phi rồi ấn hắn vào cửa, sau đó dính chặt đôi môi chúm chím như hoa đang quét lớp son nhạt màu của mình vào đôi môi bị Mộ San San cắn cho “te tua” kia của Lâm Phi.
Mẹ kiếp, đúng là không giữ gìn cái gì cả.
Đột nhiên được Thẩm Bội Ni tặng cho nụ hôn như vậy thật không khỏi khiến Lâm Phi phải rít lên.
Mặc dù được một cực phẩm thế này hôn cũng chẳng phải chuyện gì xấu xa, thế nhưng đối với kiểu nửa trêu đùa để hành động mà chẳng có sự dự báo trước thế này của Thẩm Bội Ni thật khiến Lâm Phi thấy giận.
Sao lần nào cũng là hôn lấy hôn để kiểu này, thân quen thế rồi, sao cứ phải chơi cái trò vô vị thế này cơ chứ. Sao không thể lên giường luôn nhỉ?
“Hít…”
Sau khi định thần lại từ nụ hôn bất ngờ đó của Thẩm Bội Ni và đang chuẩn bị tấn công chiếm lấy Thẩm Bội Ni, diễn một đoạn tình cảm chốn công sở thì đôi chân đi giày cao gót màu sáng bạc của Thẩm Bội Ni hơi nghếch lên dẫm luôn vào chân Lâm Phi một cái.
“Tôi cần một lời giải thích hợp lý.”
Bị đôi chân đi giày cao gót của Thẩm Bội Ni dẫm cho đau đớn, phải hít vào một hơi thật sâu, Lâm Phi lập tức nhìn chằm chằm vào Thẩm Bội Ni vừa rời khỏi vòng tay hắn rồi lạnh lùng lên tiếng.
Thực ra cũng vì đây là Thẩm Bội Ni chứ nếu đổi thành người con gái khác, kể cả là cô vợ tổng giám đốc Mộ San San mà dám dẫm cho hắn một cái đau đớn vô lý kiểu này thì cái tay của Lâm Phi e rằng đã bạt đi từ lâu rồi.
Quan tâm làm gì nhiều, cứ đánh vào mông cãi đã rồi nói tiếp. Chân của Lâm Phi đây dễ dẫm vậy sao?
“Em trai à, em chỉ thấy đau chân thôi phải không? Chỗ chị đau là ở tim đây này.”
Sau khi rời khỏi lòng Lâm Phi, Thẩm Bội Ni với bộ dạng đáng thương thê thảm, thêm vào đó là nét phong tình trời ban thật khiến người ta trông thấy phải cũng phải xót xa.
Bốp!
Lâm Phi không có được đáp án mà mình mong đợi, bàn tay hắn tét một cái lên đôi gò bồng đào nảy nở mơn mởn kia của Thẩm Bội Ni.
“Chỉ đau lòng thôi làm sao được, nội thương ngoại thương cùng một lúc mới xứng với cái khí chất lúc này của chị đấy.”
Dáng vẻ khổ sở đáng thương kia của Thẩm Bội Ni nếu bị người đàn ông nào không hiểu sự tình trông thấy thì chắc chắn sẽ bị cô ta làm cho mê muội, rồi từ đó sinh lòng cảm thông, mong muốn bảo vệ.
Có điều vì biết rõ tính tình của Thẩm Bội Ni nên Lâm Phi đương nhiên sẽ không vì bộ dạng đáng thương đó của cô ta mà tỏ ra xót xa.
Hôn trộm hắn đã đành, vì dù sao Lâm Phi cũng không phải không hiểu từ trước đến nay Thẩm Bội Ni chẳng bao giờ dè dặt khi đối diện với hắn cả.
Dẫm chân hắn một cái, cũng không hẳn là không thể chấp nhận được vì bộ mông nảy nở kia của Thẩm Bội Ni vẫn đang còn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Có điều bộ dạng đáng thương kia của Thẩm Bội Ni thì Lâm Phi không thể nào chấp nhận nổi.
Nếu như người nào không hiểu chuyện trông thấy cảnh này, nói không chừng còn cho rằng Lâm Phi đây làm ra việc gì vô liêm sỉ khiến cô gái này tổn thương đau lòng nữa.
Nếu như Lâm Phi thật sự đã làm thì thôi cũng đành, đằng này thực tế là Lâm Phi mới là người bị bắt nạt được chưa nào.
“Em trai à, em thật sự đã làm tổn thương chị rồi đấy. Vốn dĩ chị còn cho rằng em phải đi Ninh Châu với trưởng phòng Lăng của chúng ta tận hưởng thế giới của riêng hai người mà cảm thấy áy náy hổ thẹn với chị nên mới tới tìm chị nhận tội. Bây giờ xem ra là chị nghĩ sai rồi. Sớm biết như vậy, chị đã không thưởng cho em nụ hôn vừa rồi. Không được, em mau trả lại nụ hôn đó cho chị đi.”
Rõ ràng Thẩm Bội Ni không phải không có lý do, mà là cô ta đã nắm rõ được “chứng cứ phạm tội” chính là Lâm Phi đi với Lăng Vi Vi cho nên không hề vui vẻ…
Bình luận facebook