Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-596
Chương 355: Thanh Long ra tay, Hoa Hồng gặp nạn (phần 9)
“Chuẩn bị quả đạn, cho bọn họ nổ tung cho tôi.”
Ở phía trước biệt thự Hoa Hồng, đại bản doanh của Hoa Hồng Gai ở phía Tây thành phố Trung Hải. Thấy đội lính đánh thuê nước ngoài và Đỗ Chính Đình xông vào đánh nhau, sau khi bị Đỗ Chính Đình đạp gãy hai cái xương sườn, Nghiêm Thiên Báo tối sầm mặt mày gằn lên hạ lệnh cho các lãnh đạo cấp cao của Thanh Long bang đang bên cạnh mình lập tức phóng quả đạn.
Thay vì nói là mệnh lệnh thì chi bằng nói ra lệnh trút giận có lẽ sẽ đúng hơn.
Vì mối quan hệ của Thanh Long bang và một số tập đoàn tài chính của thành phố Trung Hải khá phức tạp nên Nghiêm Thiên Báo không hẳn là không rõ thân phận của Đỗ Chính Đình.
Cũng vì biết rõ Đỗ Chính Đình và tiểu đội Chim Cắt xuất thân từ bộ đội đặc chủng của quân khu Hoa Đông nên trước khi tấn công Hoa Hồng Gai, Nghiêm Thiên Báo đã đề nghị với Tam Gia mời một đội lính đánh thuê ở nước ngoài để đề phòng điều bất trắc xảy ra.
Nghiêm Thiên Báo thừa nhận rằng hắn rất xem trọng Đỗ Chính Đình. Có điều Nghiêm Thiên Báo không ngờ rằng Đỗ Chính Đình lại đột nhiên xuất hiện, và còn đạp hắn gãy cả hai cái xương sườn.
Bị Đỗ Chính Đình đạp gãy xương là đương nhiên vì dù sao Nghiêm Thiên Báo cũng biết rằng Đỗ Chính Đình xuất thân từ quân đội. Năm xưa khi hắn dấn thân vào xã hội đen cũng không ít lần bị thương.
Nhưng điều khiến Nghiêm Thiên Báo khó mà có thể chấp nhận được chính là thần thái trong đôi mắt kia của Đỗ Chính Đình căn bản không coi hắn ra gì, chính đôi mắt đó đã chạm vào tâm lý nhạy cảm của Nghiêm Thiên Báo.
Là mãnh tướng của Thanh Long bang trong thế giới ngầm ở thành phố Trung Hải, Nghiêm Thiên Báo cũng được coi là một nhân vật có số má. Lại có lời hứa của Tam Gia cho hắn làm phó bang sau trận chiến này nên Nghiêm Thiên Báo đương nhiên đánh giá mình rất cao.
Cái nhìn thờ ơ của Đỗ Chính Đình đối với Nghiêm Thiên Báo mà nói thậm chí còn khó chấp nhận hơn cái đạp khiến hắn vừa gãy xương.
“Anh Báo, mặc dù bom được gỡ sạch rồi nhưng mấy tên lính đánh thuê đó…”
“Chỉ là mấy tên ngạo mạn cho mình là nhất. Giữ lại bọn chúng sớm muộn cũng gặp hậu hoạ. Giết đi! Lập tức nổ cho chúng banh xác cho anh.”
T vấn cho các lãnh đạo cấp cao trong Thanh Long bang lại không thể ngăn cản sát khí đằng đằng đang trỗi lên mãnh liệt từ phía Nghiêm Thiên Báo sau khi bị Đỗ Chính Đình ngó lơ. Nghiêm Thiên Báo lạnh lùng ngắt lời người tham vấn, hắn thậm chí còn muốn cho nổ banh xác mấy tên lính đánh thuê thuê từ nước ngoài về.
Đương nhiên vì sự ngó lơ của Đỗ Chính Đình và phải chịu sự khinh miệt khi thuê đám lính đánh thuê này về cũng như chức phó bang mà hắn cho rằng dễ như trở bàn tay để ngồi lên thì ở một mức độ nào đó, những điều này đã khiến Nghiêm Thiên Báo trở nên điên cuồng.
“Anh Báo, có người trà trộn vào. Những tay đánh lén của chúng ta đều bị trừ khử, chúng ta đã mất hai khẩu ba – dô – ca rồi.”
“Không cần quan tâm tới bọn họ. Điều người đi canh chừng số ba – dô – ca còn lại, tận dụng thời gian nhanh chóng cho bọn chúng nổ banh xác cho tôi.”
Mặc dù điên cuồng nhưng Nghiêm Thiên Báo hiển nhiên vẫn chưa mất đi toàn bộ lý trí. Sự xuất hiện đột ngột của tiểu đội Chim Cắt không hề khiến cho Nghiêm Thiên Báo mất bình tĩnh, ngược lại hắn còn kiên định với suy nghĩ rằng sẽ cho Huyết Mai và Đỗ Chính Đình, thậm chí cả tiểu đội lính đánh thuê mà hắn thuê từ nước ngoài phải chết một cách thảm hại.
“Hội trưởng, xem ra bọn họ sắp bắn quả đạn rồi. Xin hội trưởng xuống hầm ần náu.”
Những tay đánh lén của Hoa Hồng Gai luôn quan sát kỹ lưỡng đám người Thanh Long bang. Thấy các thành viên còn lại của Thanh Long bang lại gần khẩu ba – dô – ca, bọn họ sao có thể không đoán ra được đám người của Thanh Long bang đang định phóng đạn ba – dô – ca chứ.
Sau khi nhận được thông báo của những tay đánh úp, rồi nghe được lời đề nghị của bọn họ để mình xuống hầm ẩn náu. Huyết Mai mới lên tiếng.
“Đưa tất cả anh em bị thương xuống hầm, những người còn lại theo tôi xông lên.”
Nếu như Đỗ Chính Đình không kịp quay về và còn chiến đấu với bảy tên lính đánh thuê kia thì có lẽ Huyết Mai và những thành viên cấp cao trong Hoa Hồng Gai sẽ né dưới hầm.
Có điều, hiện tại Đỗ Chính Đình còn đang phải đối mặt với bảy tên lính đánh thuê và tiểu đội Chim Cắt cũng đang dốc hết sức tập kích đám người của Thanh Long bang.
Trong hoàn cảnh thế này, Huyết Mai đương nhiên không thề ngồi nhìn được.
Kể cả Đỗ Chính Đình không phải là anh em của Lâm Phi thì với một người có tính cách như hội trưởng Huyết đương nhiên sẽ không để đám người của Đỗ Chính Đình ở ngoài biệt thự mà không màng tới được.
Ẩn náu dưới hầm có lẽ có thể né được những quả đạn kia nhưng nếu hội trưởng Huyết làm vậy thì rõ ràng là cô đang để Đỗ Chính Đình và tiểu đội Chim Cắt tự đối đầu với đám người Thanh Long bang đông nghìn nghịt kia.
Kết cục của Đỗ Chính Đình và tiểu đội Chim Cắt chẳng cần nghĩ cũng có thể biết được.
Thế nhưng việc ẩn náu dưới hầm chỉ là nhất thời, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài. Lúc đó, Hoa Hồng Gai không còn sự yểm trợ của Đỗ Chính Đình và tiểu đội Chim Cắt nữa, tình thế lại càng thảm hại hơn.
Cũng vì hiểu rõ điều này nên thái độ của Huyết Mai rất kiên định. Cô đã phản đối lại lời đề nghị của những thành viên cấp cao của Hoa Hồng Gai khi bảo mình xuống hầm ẩn náu.
Cô sẽ đích thân dẫn người xông ra ngoài biệt thự.
Đúng lúc Huyết Mai chuẩn bị cho người xông ra ngoài biệt thự, dưới ánh trăng xuất hiện hai bóng người bước ra khiến cả hai bên phải run rẩy.
“Thiên Báo, dừng tay đi. Chúng ta thua rồi.”
Người lên tiếng này không ai khác mà chính là đã từng hứa với Nghiêm Thiên Báo trước khi cuộc chiến của Hoa Hồng Gai và Thanh Long bang nổ ra, cho hắn giữ chức phó bang – Tam Gia. So với sự ung dung trước khi khai chiến, lúc này Tam Gia như gặp phải đòn đả kích khó có thể chấp nhận nên tỏ rõ sự nhụt chí.
“Tam, Tam Gia, ông nói gì vậy?”
Nghiêm Thiên Báo rõ ràng nhận ra Tam Gia. Có điều những lời mà Tam Gia vừa nói khiến Nghiêm Thiên Báo khó có thể chấp nhận được, thậm chí Nghiêm Thiên Báo còn nghi ngờ rằng sự xuất hiện đột ngột của Tam Gia có phải là thật không.
Không thể trách Nghiêm Thiên Báo đa nghi, mà kỳ thực thì thấy thế thắng đang nghiêng về mình, chỉ cần phóng ra vài quả đạn giết sạch Hoa Hồng Gai thì chức phó bang chủ sẽ thuộc về hắn. Thế nhưng lúc này Tam Gia lại xuất hiện bảo hắn dừng tay. Tình hình chuyển biến quá nhanh, Nghiêm Thiên Báo còn không nổi điên lên đã là thể hiện sự kiểm soát tâm lý thép của hắn lắm rồi.
“Dừng tay đi. Chúng ta thua rồi.”
Tam Gia đột nhiên xuất hiện với trạng thái nhụt chí do dự rồi ngẩng mặt thở dài. Sau khi thở dài, ông ta trông già đi cả mười mấy tuổi.
“Tam Gia này là giả. Ông ta là giả, Tam Gia thật tuyệt đối sẽ không…”
Sau lần thứ hai nghe từ “dừng tay” từ Tam Gia, sắc mặt Nghiêm Thiên Báo tối sầm cả lại. Hắn đột nhiên hét lớn phủ nhận thân phận của Tam Gia để củng cố ý chí chiến đấu của Thanh Long bang, từ đó bắn quả đạn tiêu diệt Hoa Hồng Gai.
Có điều hắn ta còn chưa nói xong thì đầu hắn đã lìa khỏi cổ.
Cái chết của Nghiêm Thiên Báo có liên quan tới ba khẩu ba – dô – ca còn lại của Thanh Long bang. Vốn dĩ ba khẩu này còn đang nguyên vẹn nhưng sau cái chết của Nghiêm Thiên Báo, chúng chỉ còn là đống sắt vụn.
Người ra tay chẳng phải ai khác mà chính là người xuất hiện đồng thời với Tam Gia. Hắn ngậm điếu thuốc, khuôn mặt nhỏ dài, đôi mắt nửa hé nửa mở với thân hình cao gầy. Người đó chính là Lâm Phi…
“Chuẩn bị quả đạn, cho bọn họ nổ tung cho tôi.”
Ở phía trước biệt thự Hoa Hồng, đại bản doanh của Hoa Hồng Gai ở phía Tây thành phố Trung Hải. Thấy đội lính đánh thuê nước ngoài và Đỗ Chính Đình xông vào đánh nhau, sau khi bị Đỗ Chính Đình đạp gãy hai cái xương sườn, Nghiêm Thiên Báo tối sầm mặt mày gằn lên hạ lệnh cho các lãnh đạo cấp cao của Thanh Long bang đang bên cạnh mình lập tức phóng quả đạn.
Thay vì nói là mệnh lệnh thì chi bằng nói ra lệnh trút giận có lẽ sẽ đúng hơn.
Vì mối quan hệ của Thanh Long bang và một số tập đoàn tài chính của thành phố Trung Hải khá phức tạp nên Nghiêm Thiên Báo không hẳn là không rõ thân phận của Đỗ Chính Đình.
Cũng vì biết rõ Đỗ Chính Đình và tiểu đội Chim Cắt xuất thân từ bộ đội đặc chủng của quân khu Hoa Đông nên trước khi tấn công Hoa Hồng Gai, Nghiêm Thiên Báo đã đề nghị với Tam Gia mời một đội lính đánh thuê ở nước ngoài để đề phòng điều bất trắc xảy ra.
Nghiêm Thiên Báo thừa nhận rằng hắn rất xem trọng Đỗ Chính Đình. Có điều Nghiêm Thiên Báo không ngờ rằng Đỗ Chính Đình lại đột nhiên xuất hiện, và còn đạp hắn gãy cả hai cái xương sườn.
Bị Đỗ Chính Đình đạp gãy xương là đương nhiên vì dù sao Nghiêm Thiên Báo cũng biết rằng Đỗ Chính Đình xuất thân từ quân đội. Năm xưa khi hắn dấn thân vào xã hội đen cũng không ít lần bị thương.
Nhưng điều khiến Nghiêm Thiên Báo khó mà có thể chấp nhận được chính là thần thái trong đôi mắt kia của Đỗ Chính Đình căn bản không coi hắn ra gì, chính đôi mắt đó đã chạm vào tâm lý nhạy cảm của Nghiêm Thiên Báo.
Là mãnh tướng của Thanh Long bang trong thế giới ngầm ở thành phố Trung Hải, Nghiêm Thiên Báo cũng được coi là một nhân vật có số má. Lại có lời hứa của Tam Gia cho hắn làm phó bang sau trận chiến này nên Nghiêm Thiên Báo đương nhiên đánh giá mình rất cao.
Cái nhìn thờ ơ của Đỗ Chính Đình đối với Nghiêm Thiên Báo mà nói thậm chí còn khó chấp nhận hơn cái đạp khiến hắn vừa gãy xương.
“Anh Báo, mặc dù bom được gỡ sạch rồi nhưng mấy tên lính đánh thuê đó…”
“Chỉ là mấy tên ngạo mạn cho mình là nhất. Giữ lại bọn chúng sớm muộn cũng gặp hậu hoạ. Giết đi! Lập tức nổ cho chúng banh xác cho anh.”
T vấn cho các lãnh đạo cấp cao trong Thanh Long bang lại không thể ngăn cản sát khí đằng đằng đang trỗi lên mãnh liệt từ phía Nghiêm Thiên Báo sau khi bị Đỗ Chính Đình ngó lơ. Nghiêm Thiên Báo lạnh lùng ngắt lời người tham vấn, hắn thậm chí còn muốn cho nổ banh xác mấy tên lính đánh thuê thuê từ nước ngoài về.
Đương nhiên vì sự ngó lơ của Đỗ Chính Đình và phải chịu sự khinh miệt khi thuê đám lính đánh thuê này về cũng như chức phó bang mà hắn cho rằng dễ như trở bàn tay để ngồi lên thì ở một mức độ nào đó, những điều này đã khiến Nghiêm Thiên Báo trở nên điên cuồng.
“Anh Báo, có người trà trộn vào. Những tay đánh lén của chúng ta đều bị trừ khử, chúng ta đã mất hai khẩu ba – dô – ca rồi.”
“Không cần quan tâm tới bọn họ. Điều người đi canh chừng số ba – dô – ca còn lại, tận dụng thời gian nhanh chóng cho bọn chúng nổ banh xác cho tôi.”
Mặc dù điên cuồng nhưng Nghiêm Thiên Báo hiển nhiên vẫn chưa mất đi toàn bộ lý trí. Sự xuất hiện đột ngột của tiểu đội Chim Cắt không hề khiến cho Nghiêm Thiên Báo mất bình tĩnh, ngược lại hắn còn kiên định với suy nghĩ rằng sẽ cho Huyết Mai và Đỗ Chính Đình, thậm chí cả tiểu đội lính đánh thuê mà hắn thuê từ nước ngoài phải chết một cách thảm hại.
“Hội trưởng, xem ra bọn họ sắp bắn quả đạn rồi. Xin hội trưởng xuống hầm ần náu.”
Những tay đánh lén của Hoa Hồng Gai luôn quan sát kỹ lưỡng đám người Thanh Long bang. Thấy các thành viên còn lại của Thanh Long bang lại gần khẩu ba – dô – ca, bọn họ sao có thể không đoán ra được đám người của Thanh Long bang đang định phóng đạn ba – dô – ca chứ.
Sau khi nhận được thông báo của những tay đánh úp, rồi nghe được lời đề nghị của bọn họ để mình xuống hầm ẩn náu. Huyết Mai mới lên tiếng.
“Đưa tất cả anh em bị thương xuống hầm, những người còn lại theo tôi xông lên.”
Nếu như Đỗ Chính Đình không kịp quay về và còn chiến đấu với bảy tên lính đánh thuê kia thì có lẽ Huyết Mai và những thành viên cấp cao trong Hoa Hồng Gai sẽ né dưới hầm.
Có điều, hiện tại Đỗ Chính Đình còn đang phải đối mặt với bảy tên lính đánh thuê và tiểu đội Chim Cắt cũng đang dốc hết sức tập kích đám người của Thanh Long bang.
Trong hoàn cảnh thế này, Huyết Mai đương nhiên không thề ngồi nhìn được.
Kể cả Đỗ Chính Đình không phải là anh em của Lâm Phi thì với một người có tính cách như hội trưởng Huyết đương nhiên sẽ không để đám người của Đỗ Chính Đình ở ngoài biệt thự mà không màng tới được.
Ẩn náu dưới hầm có lẽ có thể né được những quả đạn kia nhưng nếu hội trưởng Huyết làm vậy thì rõ ràng là cô đang để Đỗ Chính Đình và tiểu đội Chim Cắt tự đối đầu với đám người Thanh Long bang đông nghìn nghịt kia.
Kết cục của Đỗ Chính Đình và tiểu đội Chim Cắt chẳng cần nghĩ cũng có thể biết được.
Thế nhưng việc ẩn náu dưới hầm chỉ là nhất thời, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài. Lúc đó, Hoa Hồng Gai không còn sự yểm trợ của Đỗ Chính Đình và tiểu đội Chim Cắt nữa, tình thế lại càng thảm hại hơn.
Cũng vì hiểu rõ điều này nên thái độ của Huyết Mai rất kiên định. Cô đã phản đối lại lời đề nghị của những thành viên cấp cao của Hoa Hồng Gai khi bảo mình xuống hầm ẩn náu.
Cô sẽ đích thân dẫn người xông ra ngoài biệt thự.
Đúng lúc Huyết Mai chuẩn bị cho người xông ra ngoài biệt thự, dưới ánh trăng xuất hiện hai bóng người bước ra khiến cả hai bên phải run rẩy.
“Thiên Báo, dừng tay đi. Chúng ta thua rồi.”
Người lên tiếng này không ai khác mà chính là đã từng hứa với Nghiêm Thiên Báo trước khi cuộc chiến của Hoa Hồng Gai và Thanh Long bang nổ ra, cho hắn giữ chức phó bang – Tam Gia. So với sự ung dung trước khi khai chiến, lúc này Tam Gia như gặp phải đòn đả kích khó có thể chấp nhận nên tỏ rõ sự nhụt chí.
“Tam, Tam Gia, ông nói gì vậy?”
Nghiêm Thiên Báo rõ ràng nhận ra Tam Gia. Có điều những lời mà Tam Gia vừa nói khiến Nghiêm Thiên Báo khó có thể chấp nhận được, thậm chí Nghiêm Thiên Báo còn nghi ngờ rằng sự xuất hiện đột ngột của Tam Gia có phải là thật không.
Không thể trách Nghiêm Thiên Báo đa nghi, mà kỳ thực thì thấy thế thắng đang nghiêng về mình, chỉ cần phóng ra vài quả đạn giết sạch Hoa Hồng Gai thì chức phó bang chủ sẽ thuộc về hắn. Thế nhưng lúc này Tam Gia lại xuất hiện bảo hắn dừng tay. Tình hình chuyển biến quá nhanh, Nghiêm Thiên Báo còn không nổi điên lên đã là thể hiện sự kiểm soát tâm lý thép của hắn lắm rồi.
“Dừng tay đi. Chúng ta thua rồi.”
Tam Gia đột nhiên xuất hiện với trạng thái nhụt chí do dự rồi ngẩng mặt thở dài. Sau khi thở dài, ông ta trông già đi cả mười mấy tuổi.
“Tam Gia này là giả. Ông ta là giả, Tam Gia thật tuyệt đối sẽ không…”
Sau lần thứ hai nghe từ “dừng tay” từ Tam Gia, sắc mặt Nghiêm Thiên Báo tối sầm cả lại. Hắn đột nhiên hét lớn phủ nhận thân phận của Tam Gia để củng cố ý chí chiến đấu của Thanh Long bang, từ đó bắn quả đạn tiêu diệt Hoa Hồng Gai.
Có điều hắn ta còn chưa nói xong thì đầu hắn đã lìa khỏi cổ.
Cái chết của Nghiêm Thiên Báo có liên quan tới ba khẩu ba – dô – ca còn lại của Thanh Long bang. Vốn dĩ ba khẩu này còn đang nguyên vẹn nhưng sau cái chết của Nghiêm Thiên Báo, chúng chỉ còn là đống sắt vụn.
Người ra tay chẳng phải ai khác mà chính là người xuất hiện đồng thời với Tam Gia. Hắn ngậm điếu thuốc, khuôn mặt nhỏ dài, đôi mắt nửa hé nửa mở với thân hình cao gầy. Người đó chính là Lâm Phi…
Bình luận facebook