Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-629
Chương 374 – Đưa cô đi
Chương 374 – Đưa cô đi
“Chủ tịch Tô có lẽ biết rõ thực lực của tập đoàn Phương Hưng. Kể cả chúng ta hợp sức thì tính khả thi khi mua được tập đoàn Phương Hưng vẫn rất nhỏ.”
Trong câu lạc bộ thể dục thể thao Quốc tế Hồng Cốc, sau khi định thần lại từ lời đề nghị hỗ trợ mua lại tập đoàn Phương Hưng của Tô Thanh Lam, Mộ San San lắc đầu rồi chậm rãi nói.
Không phải Mộ San San chưa chiến đã muốn lui, cũng không phải cô cố ý làm nản lòng Tô Thanh Lam. Cô chỉ đang thuật lại một sự thật khách quan.
Mâu thuẫn giữa tập đoàn Mộ Thị và tập đoàn Phương Hưng xảy ra đã lâu, vả lại không có dấu hiệu hòa hoãn. Cũng không dễ gì mà chủ tịch tập đoàn Hồng Cốc Tô Thanh Lam mới ra tay với tập đoàn Phương Hưng.
Về việc này, Mộ San San đương nhiên sẽ giơ hai tay hưởng ứng. Cho dù là phải trả cái giá gì thì Mộ San San cũng không tiếc.
Mặc dù thực lực của tập đoàn Hồng Cốc và tập đoàn Phương Hưng còn cách nhau xa, kể cả có thêm tập đoàn Mộ Thị cũng vẫn chưa với được tới tầm của tập đoàn Phương Hưng.
Giống như tài năng kinh doanh thiên bẩm đáng gờm, không thể dùng giá trị cụ thể để ước lượng của Mộ San San, trong giới kinh doanh thành phố Trung Hải, thậm chí là trong cả giới kinh doanh nữ ở thành phố Trung Hải thì tiếng tăm của Tô Thanh Lam cũng không thể dùng giá trị cụ thể để ước lượng được.
Thậm chí có thể nói Tô Thanh Lam không cần phải trả một cái giá gì mà chỉ cần cô ta đứng ra lên án tập đoàn Phương Hưng mấy câu là đã có lợi cho tập đoàn Mộ Thị lắm rồi.
Danh tiếng của phái nữ ở thành phố Trung Hải cũng rất nổi.
Nếu không phải lấy giá trị cụ thể để đánh giá về sức ảnh hưởng của Tô Thanh Lam thì trong tình cảnh hiện nay, khi mà nhận được sự tương trợ của Tô Thanh Lam, sau khi tuyên chiến với tập đoàn Phương Hưng, vì để Tô Thanh Lam có thể lên tiếng cho tập đoàn Mộ Thị, Mộ San San đồng ý bỏ ra năm trăm triệu nhân dân tệ.
Đây chỉ là lôi kéo mình Tô Thanh Lam mà thôi. Nếu là cả tập đoàn Hồng Cốc thì Mộ San San đương nhiên sẽ bằng lòng chi ra số tiền nhiều hơn.
Có sự hỗ trợ từ Tô Thanh Lam và tập đoàn Hồng Cốc, nếu như có lên kế hoạch thì cũng không thể thôn tính tập đoàn Phương Hưng chỉ trong một thời gian ngắn. Mộ San San cũng tự tin rằng trong khoảng thời gian ngắn có thể gây thiệt hại khiến tập đoàn Phương Hưng không thể ra tay ngăn cản sự phát triển của tập đoàn Mộ Thị.
Thế nhưng đồng thời Mộ San San cũng hiểu rằng mặc dù việc Phương Văn Hi thua Mỹ Thực Lâm vào tay Mộ San San, nội bộ tập đoàn Phương Hưng đã có động tĩnh. Thế nhưng thực lực của tập đoàn Phương Hưng vẫn sờ sờ đó nên sẽ hồi phục thôi. Và đó cũng chỉ là vấn đề về thời gian.
Đợi khi tập đoàn Phương Hưng khôi phục lại, đương nhiên bọn họ sẽ làm ảnh hưởng tới tập đoàn Mộ Thị. Về điểm này thì Mộ San San đương nhiên không mong muốn trông thấy.
Cũng chính vì vậy mà việc Tô Thanh Lam ra tay tương trợ khiến Mộ San San cảm thấy vô cùng hứng thú.
Có điều thương trường như chiến trường. Mộ San San biết rõ Tô Thanh Lam có phải thật lòng muốn ra tay tương trợ hay không, và cái giá để được cô ta tương trợ là gì.
Nói không chừng cái giá để Tô Thanh Lam giúp đỡ mình, Mộ San San không thể lường trước được. Do vậy mà cô không thấy chắc chắn khi ra tay với tập đoàn Phương Hưng.
Cô là người kinh doanh, không phải là dân cờ bạc.
Cô không thể thua.
“Kể cả là khả năng mua lại được tập đoàn Phương Hưng có nhỏ thì còn hơn là bị đánh một cách bị động. Hai năm nay tốc độ phát triển của tập đoàn Phương Hưng quá nhanh, tôi nghĩ không cần tôi nhắc nhở thêm nhỉ. Ngoài ra, có một điểm tôi nghĩ tổng giám đốc Mộ có lẽ chưa nắm rõ. Tập đoàn Phương Hưng đã xin uỷ ban thành phố hỗ trợ vào quỹ tiền tệ của bọn họ. Một khi bọn họ được phê chuẩn…”
Nói được một nửa, Tô Thanh Lam không tiếp tục nữa, vì ý của cô ta đã quá rõ ràng.
Hai năm nay tập đoàn Phương Hưng mở rộng ồ ạt, không chỉ cạnh tranh với tập đoàn Mộ Thị mà về phương diện khách sạn, cũng chèn ép tập đoàn Hồng Cốc. Ở một mức độ nào đó mà nói thì bọn họ đã uy hiếp tới lợi ích của tập đoàn Hồng Cốc, thậm chí tập đoàn Phương Hưng đã có dấu hiệu mở rộng mảng thể dục thể thao, chăm sóc sắc đẹp.
Các hành động của tập đoàn Phương Hưng đã uy hiếp nghiêm trọng tới sự phát triển của tập đoàn Hồng Cốc.
Nếu như tập đoàn Phương Hưng nhận được nguồn hỗ trợ tài chính của uỷ ban thành phố thì tình thế mà tập đoàn Hồng Cốc phải đối mặt sẽ còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Ở một mức độ nào đó mà nói thì hoàn cảnh của tập đoàn Hồng Cốc và tập đoàn Mộ Thị gần giống nhau, đều phải đối mặt với sự uy hiếp của tập đoàn Phương Hưng.
Đây chính là lý do vì sao mà Tô Thanh Lam muốn liên kết với tập đoàn Mộ Thị cùng ra tay với tập đoàn Phương Hưng.
Không phải Tô Thanh Lam muốn thông qua việc kết hợp với tập đoàn Mộ Thị mua lại tập đoàn Phương Hưng rồi dành về lợi nhuận mà cô ta muốn bảo vệ lấy tập đoàn Hồng Cốc do một tay mình gây dựng. Tình thế ép buộc nên cô ta chỉ có thể nghĩ cách chủ động ra tay.
Lâm Phi dành lại được Mỹ Thực Lâm từ tay Phương Văn Hi dẫn đến cục diện rối ren trong nội bộ tập đoàn Phương Hưng, điều này khiến Tô Thanh Lam nhìn ra được thời cơ và khiến cô ta hạ quyết tâm hợp tác với tập đoàn Mộ Thị để ra tay với tập đoàn Phương Hưng.
Vừa hay Mộ San San tới câu lạc bộ Yoga của cô ta, Tô Thanh Lam cũng tiện thể đề xuất việc này với Mộ San San. Kể cả hôm nay không gặp được Mộ San San ở đây thì hai ngày nay Tô Thanh Lam cũng sẽ nghĩ cách liên hệ với Mộ San San.
Tô Thanh Lam đã không còn đủ nhẫn nại đợi tiếp nữa vì cô ta cũng không thể để mình bị thua được.
Tập đoàn Mộ Thị là tâm huyết của Mộ Hồng, tập đoàn Hồng Cốc là tâm huyết của Tô Thanh Lam.
“Tôi tin vào năng lực kinh doanh của tổng giám đốc Mộ. Chỉ cần cô gật đầu, chúng ta có thể lập tức ký kết hợp đồng. Vừa hay trong tay tôi cũng có chút cổ phần của tập đoàn Phương Hưng.”
Tô Thanh Lam không nói tiếp nữa, và cô ta cũng không cần nói thêm nữa. Mọi suy nghĩ của cô ta đã nói rõ với Mộ San San rồi. Còn lại đều là những vấn đề chi tiết. Có thành hay không còn phải xem quyết định của Mộ San San thế nào.
Hồi lâu, dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Thanh Lam, Mộ San San đã hiểu ra ý tứ của cô ta.
Mộ San San ngẩng đầu – gật đầu.
…..
“Anh chạy đi đâu thế hả?”
Bên ngoài văn phòng của Tô Thanh Lam trên tầng thượng của câu lạc bộ thể dục thể thao Quốc tế Hồng Cốc. Sau khi đạt được thỏa thuận hợp tác bước đầu với Tô Thanh Lam, Mộ San San đang bực bội vì Lâm Phi đã để cô chờ mất mười lăm phút mới xuất hiện.
“Cô giáo Yoga dạy riêng cho em mời nhiệt tình quá nên anh ngại từ chối. Vậy nên anh làm trợ lý một tí thôi.”
Sau khi lấy danh nghĩa Rozalia mời mình, và được tận hưởng sắc vóc của các hội viên nữ, Lâm Phi kéo luôn tay Mộ San San chuẩn bị chuồn đi dưới cái nhìn lạnh lùng của Tô Thanh Lam kia.
“Hiếm khi anh Lâm chịu dành thời gian giúp giáo viên Yoga Rozalia của chúng tôi. Đây là chút lòng thành của câu lạc bộ chúng tôi, mong anh Lâm không từ chối.”
“Chủ tịch Tô khách sáo rồi. Chỉ là chút việc cỏn con thôi. Cô và San San nhà tôi dù sao cũng là bạn bè, sao tôi có thể nhận quà của cô được chứ.”
Quà đối với người bình thường mà nói thì chẳng mấy ai là không thích. Lâm Phi cũng là người bình thường thôi, nên hắn đương nhiên sẽ thích người khác tặng quà mình rồi. Thế nhưng có nhận quà hay không thì phải xem người tặng là ai nữa.
Bị Tô Thanh Lam đào cho cái bẫy, khi đôi mắt cô ta nhìn mình chằm chằm lại đem theo ánh nhìn đầy phẫn nộ, thêm cả là cái bẫy cô ta đào sẵn cho hắn trước mặt Mộ San San, Lâm Phi đương nhiên sẽ mang theo tâm lý đề phòng với món quà của Tô Thanh Lam rồi.
“Anh Lâm đã không muốn nhận vậy thì món quà này tôi tặng cho sếp Mộ nhé.”
Có vẻ như đã lường trước được phản ứng của Lâm Phi, Tô Thanh Lam liếc Lâm Phi một cái rồi tự tin sải bước tới trước mặt Mộ San San.
“Ý tốt của chủ tịch Tô chúng tôi xin nhận, quà thì thôi tôi xin từ chối nhé.”
Sau khi chột dạ bởi đôi mắt nhìn khác thường kia của Tô Thanh Lam, Lâm Phi vội vàng đi tới chỗ Tô Thanh Lam rồi từ chối cơ hội được nhận quà. Hắn khẽ nói bên đôi tai Tô Thanh Lam rằng: “Hôm nay cô đào hố cho tôi đủ rồi đấy. Tôi sẽ ghi sổ cho cô. Lệnh cấm túc tới khách sạn? Có cơ hội tôi vẫn còn muốn đưa cô đi khách sạn đặt phòng đấy. Không biết các cô có cấm nổi chân tôi không?”
Nói rồi Lâm Phi không cho Tô Thanh Lam cơ hội định thần trở lại mà kéo Mộ San San rời đi…
——————
Chương 374 – Đưa cô đi
“Chủ tịch Tô có lẽ biết rõ thực lực của tập đoàn Phương Hưng. Kể cả chúng ta hợp sức thì tính khả thi khi mua được tập đoàn Phương Hưng vẫn rất nhỏ.”
Trong câu lạc bộ thể dục thể thao Quốc tế Hồng Cốc, sau khi định thần lại từ lời đề nghị hỗ trợ mua lại tập đoàn Phương Hưng của Tô Thanh Lam, Mộ San San lắc đầu rồi chậm rãi nói.
Không phải Mộ San San chưa chiến đã muốn lui, cũng không phải cô cố ý làm nản lòng Tô Thanh Lam. Cô chỉ đang thuật lại một sự thật khách quan.
Mâu thuẫn giữa tập đoàn Mộ Thị và tập đoàn Phương Hưng xảy ra đã lâu, vả lại không có dấu hiệu hòa hoãn. Cũng không dễ gì mà chủ tịch tập đoàn Hồng Cốc Tô Thanh Lam mới ra tay với tập đoàn Phương Hưng.
Về việc này, Mộ San San đương nhiên sẽ giơ hai tay hưởng ứng. Cho dù là phải trả cái giá gì thì Mộ San San cũng không tiếc.
Mặc dù thực lực của tập đoàn Hồng Cốc và tập đoàn Phương Hưng còn cách nhau xa, kể cả có thêm tập đoàn Mộ Thị cũng vẫn chưa với được tới tầm của tập đoàn Phương Hưng.
Giống như tài năng kinh doanh thiên bẩm đáng gờm, không thể dùng giá trị cụ thể để ước lượng của Mộ San San, trong giới kinh doanh thành phố Trung Hải, thậm chí là trong cả giới kinh doanh nữ ở thành phố Trung Hải thì tiếng tăm của Tô Thanh Lam cũng không thể dùng giá trị cụ thể để ước lượng được.
Thậm chí có thể nói Tô Thanh Lam không cần phải trả một cái giá gì mà chỉ cần cô ta đứng ra lên án tập đoàn Phương Hưng mấy câu là đã có lợi cho tập đoàn Mộ Thị lắm rồi.
Danh tiếng của phái nữ ở thành phố Trung Hải cũng rất nổi.
Nếu không phải lấy giá trị cụ thể để đánh giá về sức ảnh hưởng của Tô Thanh Lam thì trong tình cảnh hiện nay, khi mà nhận được sự tương trợ của Tô Thanh Lam, sau khi tuyên chiến với tập đoàn Phương Hưng, vì để Tô Thanh Lam có thể lên tiếng cho tập đoàn Mộ Thị, Mộ San San đồng ý bỏ ra năm trăm triệu nhân dân tệ.
Đây chỉ là lôi kéo mình Tô Thanh Lam mà thôi. Nếu là cả tập đoàn Hồng Cốc thì Mộ San San đương nhiên sẽ bằng lòng chi ra số tiền nhiều hơn.
Có sự hỗ trợ từ Tô Thanh Lam và tập đoàn Hồng Cốc, nếu như có lên kế hoạch thì cũng không thể thôn tính tập đoàn Phương Hưng chỉ trong một thời gian ngắn. Mộ San San cũng tự tin rằng trong khoảng thời gian ngắn có thể gây thiệt hại khiến tập đoàn Phương Hưng không thể ra tay ngăn cản sự phát triển của tập đoàn Mộ Thị.
Thế nhưng đồng thời Mộ San San cũng hiểu rằng mặc dù việc Phương Văn Hi thua Mỹ Thực Lâm vào tay Mộ San San, nội bộ tập đoàn Phương Hưng đã có động tĩnh. Thế nhưng thực lực của tập đoàn Phương Hưng vẫn sờ sờ đó nên sẽ hồi phục thôi. Và đó cũng chỉ là vấn đề về thời gian.
Đợi khi tập đoàn Phương Hưng khôi phục lại, đương nhiên bọn họ sẽ làm ảnh hưởng tới tập đoàn Mộ Thị. Về điểm này thì Mộ San San đương nhiên không mong muốn trông thấy.
Cũng chính vì vậy mà việc Tô Thanh Lam ra tay tương trợ khiến Mộ San San cảm thấy vô cùng hứng thú.
Có điều thương trường như chiến trường. Mộ San San biết rõ Tô Thanh Lam có phải thật lòng muốn ra tay tương trợ hay không, và cái giá để được cô ta tương trợ là gì.
Nói không chừng cái giá để Tô Thanh Lam giúp đỡ mình, Mộ San San không thể lường trước được. Do vậy mà cô không thấy chắc chắn khi ra tay với tập đoàn Phương Hưng.
Cô là người kinh doanh, không phải là dân cờ bạc.
Cô không thể thua.
“Kể cả là khả năng mua lại được tập đoàn Phương Hưng có nhỏ thì còn hơn là bị đánh một cách bị động. Hai năm nay tốc độ phát triển của tập đoàn Phương Hưng quá nhanh, tôi nghĩ không cần tôi nhắc nhở thêm nhỉ. Ngoài ra, có một điểm tôi nghĩ tổng giám đốc Mộ có lẽ chưa nắm rõ. Tập đoàn Phương Hưng đã xin uỷ ban thành phố hỗ trợ vào quỹ tiền tệ của bọn họ. Một khi bọn họ được phê chuẩn…”
Nói được một nửa, Tô Thanh Lam không tiếp tục nữa, vì ý của cô ta đã quá rõ ràng.
Hai năm nay tập đoàn Phương Hưng mở rộng ồ ạt, không chỉ cạnh tranh với tập đoàn Mộ Thị mà về phương diện khách sạn, cũng chèn ép tập đoàn Hồng Cốc. Ở một mức độ nào đó mà nói thì bọn họ đã uy hiếp tới lợi ích của tập đoàn Hồng Cốc, thậm chí tập đoàn Phương Hưng đã có dấu hiệu mở rộng mảng thể dục thể thao, chăm sóc sắc đẹp.
Các hành động của tập đoàn Phương Hưng đã uy hiếp nghiêm trọng tới sự phát triển của tập đoàn Hồng Cốc.
Nếu như tập đoàn Phương Hưng nhận được nguồn hỗ trợ tài chính của uỷ ban thành phố thì tình thế mà tập đoàn Hồng Cốc phải đối mặt sẽ còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Ở một mức độ nào đó mà nói thì hoàn cảnh của tập đoàn Hồng Cốc và tập đoàn Mộ Thị gần giống nhau, đều phải đối mặt với sự uy hiếp của tập đoàn Phương Hưng.
Đây chính là lý do vì sao mà Tô Thanh Lam muốn liên kết với tập đoàn Mộ Thị cùng ra tay với tập đoàn Phương Hưng.
Không phải Tô Thanh Lam muốn thông qua việc kết hợp với tập đoàn Mộ Thị mua lại tập đoàn Phương Hưng rồi dành về lợi nhuận mà cô ta muốn bảo vệ lấy tập đoàn Hồng Cốc do một tay mình gây dựng. Tình thế ép buộc nên cô ta chỉ có thể nghĩ cách chủ động ra tay.
Lâm Phi dành lại được Mỹ Thực Lâm từ tay Phương Văn Hi dẫn đến cục diện rối ren trong nội bộ tập đoàn Phương Hưng, điều này khiến Tô Thanh Lam nhìn ra được thời cơ và khiến cô ta hạ quyết tâm hợp tác với tập đoàn Mộ Thị để ra tay với tập đoàn Phương Hưng.
Vừa hay Mộ San San tới câu lạc bộ Yoga của cô ta, Tô Thanh Lam cũng tiện thể đề xuất việc này với Mộ San San. Kể cả hôm nay không gặp được Mộ San San ở đây thì hai ngày nay Tô Thanh Lam cũng sẽ nghĩ cách liên hệ với Mộ San San.
Tô Thanh Lam đã không còn đủ nhẫn nại đợi tiếp nữa vì cô ta cũng không thể để mình bị thua được.
Tập đoàn Mộ Thị là tâm huyết của Mộ Hồng, tập đoàn Hồng Cốc là tâm huyết của Tô Thanh Lam.
“Tôi tin vào năng lực kinh doanh của tổng giám đốc Mộ. Chỉ cần cô gật đầu, chúng ta có thể lập tức ký kết hợp đồng. Vừa hay trong tay tôi cũng có chút cổ phần của tập đoàn Phương Hưng.”
Tô Thanh Lam không nói tiếp nữa, và cô ta cũng không cần nói thêm nữa. Mọi suy nghĩ của cô ta đã nói rõ với Mộ San San rồi. Còn lại đều là những vấn đề chi tiết. Có thành hay không còn phải xem quyết định của Mộ San San thế nào.
Hồi lâu, dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Thanh Lam, Mộ San San đã hiểu ra ý tứ của cô ta.
Mộ San San ngẩng đầu – gật đầu.
…..
“Anh chạy đi đâu thế hả?”
Bên ngoài văn phòng của Tô Thanh Lam trên tầng thượng của câu lạc bộ thể dục thể thao Quốc tế Hồng Cốc. Sau khi đạt được thỏa thuận hợp tác bước đầu với Tô Thanh Lam, Mộ San San đang bực bội vì Lâm Phi đã để cô chờ mất mười lăm phút mới xuất hiện.
“Cô giáo Yoga dạy riêng cho em mời nhiệt tình quá nên anh ngại từ chối. Vậy nên anh làm trợ lý một tí thôi.”
Sau khi lấy danh nghĩa Rozalia mời mình, và được tận hưởng sắc vóc của các hội viên nữ, Lâm Phi kéo luôn tay Mộ San San chuẩn bị chuồn đi dưới cái nhìn lạnh lùng của Tô Thanh Lam kia.
“Hiếm khi anh Lâm chịu dành thời gian giúp giáo viên Yoga Rozalia của chúng tôi. Đây là chút lòng thành của câu lạc bộ chúng tôi, mong anh Lâm không từ chối.”
“Chủ tịch Tô khách sáo rồi. Chỉ là chút việc cỏn con thôi. Cô và San San nhà tôi dù sao cũng là bạn bè, sao tôi có thể nhận quà của cô được chứ.”
Quà đối với người bình thường mà nói thì chẳng mấy ai là không thích. Lâm Phi cũng là người bình thường thôi, nên hắn đương nhiên sẽ thích người khác tặng quà mình rồi. Thế nhưng có nhận quà hay không thì phải xem người tặng là ai nữa.
Bị Tô Thanh Lam đào cho cái bẫy, khi đôi mắt cô ta nhìn mình chằm chằm lại đem theo ánh nhìn đầy phẫn nộ, thêm cả là cái bẫy cô ta đào sẵn cho hắn trước mặt Mộ San San, Lâm Phi đương nhiên sẽ mang theo tâm lý đề phòng với món quà của Tô Thanh Lam rồi.
“Anh Lâm đã không muốn nhận vậy thì món quà này tôi tặng cho sếp Mộ nhé.”
Có vẻ như đã lường trước được phản ứng của Lâm Phi, Tô Thanh Lam liếc Lâm Phi một cái rồi tự tin sải bước tới trước mặt Mộ San San.
“Ý tốt của chủ tịch Tô chúng tôi xin nhận, quà thì thôi tôi xin từ chối nhé.”
Sau khi chột dạ bởi đôi mắt nhìn khác thường kia của Tô Thanh Lam, Lâm Phi vội vàng đi tới chỗ Tô Thanh Lam rồi từ chối cơ hội được nhận quà. Hắn khẽ nói bên đôi tai Tô Thanh Lam rằng: “Hôm nay cô đào hố cho tôi đủ rồi đấy. Tôi sẽ ghi sổ cho cô. Lệnh cấm túc tới khách sạn? Có cơ hội tôi vẫn còn muốn đưa cô đi khách sạn đặt phòng đấy. Không biết các cô có cấm nổi chân tôi không?”
Nói rồi Lâm Phi không cho Tô Thanh Lam cơ hội định thần trở lại mà kéo Mộ San San rời đi…
——————
Bình luận facebook