Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-648
Chương 386: Mượn đao diệt giặc (phần 4)
Chương 386: Mượn đao diệt giặc (phần 4)
Phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát Trung Hải.
Mộ San San bị cảnh sát Trung Hải đưa từ tòa Vọng Nguyệt tới đây đã gần bảy tiếng đồng hồ. Sắp tới giờ tan ca nhưng có vẻ, phía cảnh sát vẫn không định thả người.
Nhân viên phòng Pháp lý của tập đoàn Mộ Thị tới bảo lãnh Mộ San San đã bắt đầu nổi nóng, cãi nhau kịch liệt với phía cảnh sát.
Thực ra khi ở tòa Vọng Nguyệt, luật sư của Mộ Thị đã không ít lần tranh luận với phía cảnh sát về tính hợp pháp của việc họ bắt Mộ San San.
Nhưng tranh luận với đám cảnh sát chỉ biết dùng súng ống này, những luật sư của Mộ Thị chỉ nói bằng lời thì không thể nào thuyết phục được họ.
Tuy nhiên đồn cảnh sát lại khác. Vì muốn nhanh chóng bảo lãnh Mộ San San ra ngoài, đội ngũ luật sư của Mộ Thị đã phát huy tối đa tài biện luận.
Từ khi Mộ San San bị đưa về đây, đồn cảnh sát lớn như vậy cũng trở nên náo loạn vì tiếng tranh luận của đội ngũ luật sư.
Khổ nỗi Trần Tử Mặc, kẻ bị tình nghi có liên quan tới vụ tấn công cảnh sát vũ trang, đánh cướp trung tâm thương mại Đông Phương cứ một mực nói bị Mộ San San sai khiến. Vì vậy nên các luật sư muốn bảo lãnh Mộ San San ra ngoài khó càng thêm khó.
Thậm chí phía cảnh sát còn nói rõ với họ, trước khi chưa tìm ra chứng cứ chứng minh Mộ San San không qua lại trực tiếp hoặc gián tiếp với Trần Tử Mặc, cô sẽ không được bảo lãnh.
Nếu như chỉ là hỗ trợ điều tra, chuyện bảo lãnh sẽ chẳng cần thiết. Với địa vị của Mộ San San, sau mấy câu hỏi cho có lệ, cảnh sát Trung Hải chắc chắn sẽ thả cô đi.
Nhưng vì lời tố cáo của Trần Tử Mặc liên quan tới vụ cướp trung tâm thương mại Đông Phương, cũng là mối quan tâm của cảnh sát Trung Hải.
Nếu không cân nhắc tới thân phận tổng giám đốc Mộ Thị và danh tiếng nữ thần kinh doanh của Mộ San San, e rằng phía cảnh sát sẽ không chỉ thẩm vấn cô mấy câu đơn giản như vậy.
“Mấy người bảo chúng tôi lấy chứng cứ ra, vậy thì mấy người có chứng cứ chứng minh sếp Mộ sai khiến Trần Tử Mặc không. Lời khai một phía của Trần Tử Mặc hoàn toàn là vu khống! Tôi khuyên đồng chí tốt nhất nên để chúng tôi bảo lãnh sếp Mộ ra, nếu không chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở tòa!”
Sau nhiều lần tranh luận, các luật sư bên phòng Pháp lý tức giận đe dọa sẽ kiện cảnh sát Trung Hải ra tòa.
Khổ nỗi đối với vụ tấn công trung tâm thương mại Đông Phương, phía cảnh sát luôn giữ thái độ cứng rắn. Mặc cho những luật sư này nói hết nước hết cái cũng không chịu để họ bảo lãnh Mộ San San.
Cho tới khi qua giờ tan làm, hầu hết cảnh sát đều tan ca, đội ngũ luật sư của Mộ Thị nói tới rách cả miệng, họ cũng không chịu thả Mộ San San ra.
“Sếp Mộ à, chắc chắn chuyện lần này có người đứng sau giật dây, sai khiến Trần Tử Mặc hãm hại sếp. Các luật sư cần thời gian để tìm chứng cứ chứng minh sếp trong sạch. Có lẽ đêm nay, sếp phải chịu thiệt thòi ở lại trong đồn rồi.”
Sau khi nhận được điện thoại của Thẩm Bội Ni, biết tin Mộ San San bị đưa đi hỗ trợ điều tra, Thẩm Phương Hoa đã nhanh chóng móc nối quan hệ, thậm chí là tìm tới nhà lãnh đạo thành phố phụ trách hình sự nhưng vì sự việc liên quan tới vụ đánh cướp trung tâm thương mại Đông Phương nên không một ai dám gặp Thẩm Phương Hoa.
Thấy luật sư bên mình và phía cảnh sát tranh luận không ngừng, Thẩm Phương Hoa chỉ đành nói cho Mộ San San biết sự thật.
“Để giám đốc Thẩm phải suy nghĩ rồi, thiệt thòi gì đâu chứ, tôi bị tạm giam chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ tôi chỉ lo có người muốn ra tay với công ty. Thời gian tôi không ra ngoài được, phiền giám đốc Thẩm cố gắng giúp đỡ trưởng phòng Lăng.”
Ngay cả khi vướng vào vòng lao lý, Mộ San San vẫn giữ nguyên được khí chất quý phái, vẻ ngoài xinh đẹp với mái tóc đen nhánh búi cao, đôi mắt sáng trong veo, lông mày cong, mũi cao và hàm răng đều như ngọc.
Nói đơn giản, cô vẫn là tổng giám đốc lạnh lùng không thể đắc tội, thậm chí còn nghiêm nghị hơn cả khi ở trong văn phòng làm việc trong tòa Vọng Nguyệt!
“Điều sếp Mộ nói cũng là chuyện tôi quan tâm. Kẻ này dám ra tay với sếp, khó dám chắc mục đích thực sự của hắn không phải là tập đoàn Mộ Thị. Nếu như ngày mai sếp vẫn chưa được bảo lãnh, tôi nghĩ cần phải thông báo cho chủ tịch Hồng để ông ấy nhanh chóng về nước.”
Với tư cách là giám đốc điều hành của tập đoàn Mộ Thị, ngay khi nhận được điện thoại của Thẩm Bội Ni, Thẩm Phương Hoa đã nhận ra có người muốn ra tay với công ty.
Mộ San San là linh hồn của tập đoàn Mộ Thị, bây giờ bị giữ trong phòng thẩm vấn, nội bộ công ty chắc chắn hỗn loạn. Mặc dù có Lăng Vi Vi đại diện trông coi công ty nhưng suy cho cùng cô ta cũng chỉ là trưởng phòng hành chính, danh không chính, ngôn không thuận.
Vụ tấn công trung tâm thương mại Đông Phương liên đới tương đối rộng, vậy mà lại có kẻ đứng đằng sau giở trò. Vì lợi ích của cả tập đoàn, Thẩm Phương Hoa không thể không chuẩn bị phương án dự phòng.
Mộ San San bị giam thì chỉ có thể thông báo Mộ Hồng – người sáng lập Mộ Thị, cũng là chủ tịch công ty về nước.
“Nếu như đối phương đã dám ra tay với tôi, chắc chắn cũng đã đoán được việc bố tôi quay về. Tôi lo bọn họ sẽ không cho chúng ta cơ hội đợi bố tôi trở về, hơn nữa so với việc trông chờ vào bố, không bằng chúng ta tự cứu lấy mình.”
Ưu điểm của tính tình lạnh lùng chính là khi đối mặt với khó khăn, Mộ San San luôn giữ được bình tĩnh, thậm chí còn biết cách đứng dưới góc độ của đối phương suy nghĩ vấn đề.
Đây chính là nguyên nhân tại sao Mộ San San được mệnh danh nữ thần kinh doanh Trung Hải.
“Tự cứu mình là sếp Mộ nói là?”
Dưới sự lãnh đạo của Mộ San San, doanh số thu về của tập đoàn Mộ Thị đã tăng lên gấp nhiều lần. Thẩm Phương Hoa cũng vì vậy mà rất tin tưởng cô, nếu không khi Mộ San San đưa ra đề xuất dùng cổ phần để khích lệ nhân viên, bà đã không đứng về phía cô.
“Chuyện tới nước này có một số chuyện tôi cũng không cần phải giấu giám đốc Thẩm nữa. Thực ra tôi đã kết hôn rồi.”
Trong hoàn cảnh như vậy, Mộ San San lần đầu tiên nói với người ngoài chuyện mình đã kết hôn nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn đỏ hồng như cũ.
“Nói thật, tôi thực sự không hiểu tại sao người điều kiện tốt như sếp Mộ lại trao thân gửi phận cho phó phòng Lâm chứ?!”
Rõ ràng, Thẩm Phương Hoa không ngờ Mộ San San lại thừa nhận tình trạng hôn nhân của bản thân trong hoàn cảnh như vậy. Sau khi trấn tĩnh lại, bà đột nhiên nhớ lại những lời ngày trước Lâm Phi nói với Thẩm Bội Ni.
“Giám đốc Thẩm đã biết từ trước rồi sao?!”
“Trước đây từng nghe chủ tịch nhắc tới.”
Mộ San San không ngờ Thẩm Phương Hoa sớm đã biết quan hệ giữa cô và Lâm Phi, trong khi đó Thẩm Phương Hoa lại nghĩ về chuyện của Lâm Phi và Thẩm Bội Ni. Hai người vì vậy mà im lặng trong một khoảng thời gian.
Một lúc sau, Mộ San San đã bình tĩnh lại. Cô chau mày, nhẹ nhàng lên tiếng: “Nếu như giám đốc Thẩm đã biết chuyện của tôi và Lâm Phi, tôi cũng không cần giải thích nhiều nữa. Nếu như ngày mai tôi vẫn không thể ra ngoài, xin giám đốc Thẩm đề nghị với ban quản trị để Lâm Phi thay tôi giữ chức tổng giám đốc, ổn định tình hình công ty.”
Mộ San San vừa nói dứt lời, Thẩm Phương Hoa đã ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt phượng tràn đầy vẻ kinh ngạc…
———
Chương 386: Mượn đao diệt giặc (phần 4)
Phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát Trung Hải.
Mộ San San bị cảnh sát Trung Hải đưa từ tòa Vọng Nguyệt tới đây đã gần bảy tiếng đồng hồ. Sắp tới giờ tan ca nhưng có vẻ, phía cảnh sát vẫn không định thả người.
Nhân viên phòng Pháp lý của tập đoàn Mộ Thị tới bảo lãnh Mộ San San đã bắt đầu nổi nóng, cãi nhau kịch liệt với phía cảnh sát.
Thực ra khi ở tòa Vọng Nguyệt, luật sư của Mộ Thị đã không ít lần tranh luận với phía cảnh sát về tính hợp pháp của việc họ bắt Mộ San San.
Nhưng tranh luận với đám cảnh sát chỉ biết dùng súng ống này, những luật sư của Mộ Thị chỉ nói bằng lời thì không thể nào thuyết phục được họ.
Tuy nhiên đồn cảnh sát lại khác. Vì muốn nhanh chóng bảo lãnh Mộ San San ra ngoài, đội ngũ luật sư của Mộ Thị đã phát huy tối đa tài biện luận.
Từ khi Mộ San San bị đưa về đây, đồn cảnh sát lớn như vậy cũng trở nên náo loạn vì tiếng tranh luận của đội ngũ luật sư.
Khổ nỗi Trần Tử Mặc, kẻ bị tình nghi có liên quan tới vụ tấn công cảnh sát vũ trang, đánh cướp trung tâm thương mại Đông Phương cứ một mực nói bị Mộ San San sai khiến. Vì vậy nên các luật sư muốn bảo lãnh Mộ San San ra ngoài khó càng thêm khó.
Thậm chí phía cảnh sát còn nói rõ với họ, trước khi chưa tìm ra chứng cứ chứng minh Mộ San San không qua lại trực tiếp hoặc gián tiếp với Trần Tử Mặc, cô sẽ không được bảo lãnh.
Nếu như chỉ là hỗ trợ điều tra, chuyện bảo lãnh sẽ chẳng cần thiết. Với địa vị của Mộ San San, sau mấy câu hỏi cho có lệ, cảnh sát Trung Hải chắc chắn sẽ thả cô đi.
Nhưng vì lời tố cáo của Trần Tử Mặc liên quan tới vụ cướp trung tâm thương mại Đông Phương, cũng là mối quan tâm của cảnh sát Trung Hải.
Nếu không cân nhắc tới thân phận tổng giám đốc Mộ Thị và danh tiếng nữ thần kinh doanh của Mộ San San, e rằng phía cảnh sát sẽ không chỉ thẩm vấn cô mấy câu đơn giản như vậy.
“Mấy người bảo chúng tôi lấy chứng cứ ra, vậy thì mấy người có chứng cứ chứng minh sếp Mộ sai khiến Trần Tử Mặc không. Lời khai một phía của Trần Tử Mặc hoàn toàn là vu khống! Tôi khuyên đồng chí tốt nhất nên để chúng tôi bảo lãnh sếp Mộ ra, nếu không chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở tòa!”
Sau nhiều lần tranh luận, các luật sư bên phòng Pháp lý tức giận đe dọa sẽ kiện cảnh sát Trung Hải ra tòa.
Khổ nỗi đối với vụ tấn công trung tâm thương mại Đông Phương, phía cảnh sát luôn giữ thái độ cứng rắn. Mặc cho những luật sư này nói hết nước hết cái cũng không chịu để họ bảo lãnh Mộ San San.
Cho tới khi qua giờ tan làm, hầu hết cảnh sát đều tan ca, đội ngũ luật sư của Mộ Thị nói tới rách cả miệng, họ cũng không chịu thả Mộ San San ra.
“Sếp Mộ à, chắc chắn chuyện lần này có người đứng sau giật dây, sai khiến Trần Tử Mặc hãm hại sếp. Các luật sư cần thời gian để tìm chứng cứ chứng minh sếp trong sạch. Có lẽ đêm nay, sếp phải chịu thiệt thòi ở lại trong đồn rồi.”
Sau khi nhận được điện thoại của Thẩm Bội Ni, biết tin Mộ San San bị đưa đi hỗ trợ điều tra, Thẩm Phương Hoa đã nhanh chóng móc nối quan hệ, thậm chí là tìm tới nhà lãnh đạo thành phố phụ trách hình sự nhưng vì sự việc liên quan tới vụ đánh cướp trung tâm thương mại Đông Phương nên không một ai dám gặp Thẩm Phương Hoa.
Thấy luật sư bên mình và phía cảnh sát tranh luận không ngừng, Thẩm Phương Hoa chỉ đành nói cho Mộ San San biết sự thật.
“Để giám đốc Thẩm phải suy nghĩ rồi, thiệt thòi gì đâu chứ, tôi bị tạm giam chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ tôi chỉ lo có người muốn ra tay với công ty. Thời gian tôi không ra ngoài được, phiền giám đốc Thẩm cố gắng giúp đỡ trưởng phòng Lăng.”
Ngay cả khi vướng vào vòng lao lý, Mộ San San vẫn giữ nguyên được khí chất quý phái, vẻ ngoài xinh đẹp với mái tóc đen nhánh búi cao, đôi mắt sáng trong veo, lông mày cong, mũi cao và hàm răng đều như ngọc.
Nói đơn giản, cô vẫn là tổng giám đốc lạnh lùng không thể đắc tội, thậm chí còn nghiêm nghị hơn cả khi ở trong văn phòng làm việc trong tòa Vọng Nguyệt!
“Điều sếp Mộ nói cũng là chuyện tôi quan tâm. Kẻ này dám ra tay với sếp, khó dám chắc mục đích thực sự của hắn không phải là tập đoàn Mộ Thị. Nếu như ngày mai sếp vẫn chưa được bảo lãnh, tôi nghĩ cần phải thông báo cho chủ tịch Hồng để ông ấy nhanh chóng về nước.”
Với tư cách là giám đốc điều hành của tập đoàn Mộ Thị, ngay khi nhận được điện thoại của Thẩm Bội Ni, Thẩm Phương Hoa đã nhận ra có người muốn ra tay với công ty.
Mộ San San là linh hồn của tập đoàn Mộ Thị, bây giờ bị giữ trong phòng thẩm vấn, nội bộ công ty chắc chắn hỗn loạn. Mặc dù có Lăng Vi Vi đại diện trông coi công ty nhưng suy cho cùng cô ta cũng chỉ là trưởng phòng hành chính, danh không chính, ngôn không thuận.
Vụ tấn công trung tâm thương mại Đông Phương liên đới tương đối rộng, vậy mà lại có kẻ đứng đằng sau giở trò. Vì lợi ích của cả tập đoàn, Thẩm Phương Hoa không thể không chuẩn bị phương án dự phòng.
Mộ San San bị giam thì chỉ có thể thông báo Mộ Hồng – người sáng lập Mộ Thị, cũng là chủ tịch công ty về nước.
“Nếu như đối phương đã dám ra tay với tôi, chắc chắn cũng đã đoán được việc bố tôi quay về. Tôi lo bọn họ sẽ không cho chúng ta cơ hội đợi bố tôi trở về, hơn nữa so với việc trông chờ vào bố, không bằng chúng ta tự cứu lấy mình.”
Ưu điểm của tính tình lạnh lùng chính là khi đối mặt với khó khăn, Mộ San San luôn giữ được bình tĩnh, thậm chí còn biết cách đứng dưới góc độ của đối phương suy nghĩ vấn đề.
Đây chính là nguyên nhân tại sao Mộ San San được mệnh danh nữ thần kinh doanh Trung Hải.
“Tự cứu mình là sếp Mộ nói là?”
Dưới sự lãnh đạo của Mộ San San, doanh số thu về của tập đoàn Mộ Thị đã tăng lên gấp nhiều lần. Thẩm Phương Hoa cũng vì vậy mà rất tin tưởng cô, nếu không khi Mộ San San đưa ra đề xuất dùng cổ phần để khích lệ nhân viên, bà đã không đứng về phía cô.
“Chuyện tới nước này có một số chuyện tôi cũng không cần phải giấu giám đốc Thẩm nữa. Thực ra tôi đã kết hôn rồi.”
Trong hoàn cảnh như vậy, Mộ San San lần đầu tiên nói với người ngoài chuyện mình đã kết hôn nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn đỏ hồng như cũ.
“Nói thật, tôi thực sự không hiểu tại sao người điều kiện tốt như sếp Mộ lại trao thân gửi phận cho phó phòng Lâm chứ?!”
Rõ ràng, Thẩm Phương Hoa không ngờ Mộ San San lại thừa nhận tình trạng hôn nhân của bản thân trong hoàn cảnh như vậy. Sau khi trấn tĩnh lại, bà đột nhiên nhớ lại những lời ngày trước Lâm Phi nói với Thẩm Bội Ni.
“Giám đốc Thẩm đã biết từ trước rồi sao?!”
“Trước đây từng nghe chủ tịch nhắc tới.”
Mộ San San không ngờ Thẩm Phương Hoa sớm đã biết quan hệ giữa cô và Lâm Phi, trong khi đó Thẩm Phương Hoa lại nghĩ về chuyện của Lâm Phi và Thẩm Bội Ni. Hai người vì vậy mà im lặng trong một khoảng thời gian.
Một lúc sau, Mộ San San đã bình tĩnh lại. Cô chau mày, nhẹ nhàng lên tiếng: “Nếu như giám đốc Thẩm đã biết chuyện của tôi và Lâm Phi, tôi cũng không cần giải thích nhiều nữa. Nếu như ngày mai tôi vẫn không thể ra ngoài, xin giám đốc Thẩm đề nghị với ban quản trị để Lâm Phi thay tôi giữ chức tổng giám đốc, ổn định tình hình công ty.”
Mộ San San vừa nói dứt lời, Thẩm Phương Hoa đã ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt phượng tràn đầy vẻ kinh ngạc…
———
Bình luận facebook